Tưởng Niệm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quà 520 nè mn :33 đàm bảo ngọt luông :33

520 zui dẻ nha =))))))

--

Tiết Dương dĩ vãng luôn mang một vẻ khinh thường thế tục, tính sẵn trong lòng, bộ dáng bễ nghễ miệt thị chúng sinh.

Hiện tại lại luống cuống tay chân cầm từng miếng băng gạc một ấn xuống cổ của bạch y đạo nhân, tay hắn có chút run, không khống chế được lực độ, đã muốn dùng lực đè lại miệng vết thương ngăn không cho y lại chảy máu, lại muốn nhẹ một chút, sợ làm đau người nọ sắc mặt tái nhợt nằm trên giường.

Băng gạc trắng như tuyết nhanh chóng bị nhuộm đỏ, Tiết Dương đỏ mắt vứt bỏ những băng gạc đẫm máu đó, ngay sau đó lại mang càng nhiều cái mới tiếp tục ấn lên miệng vết thương đang không ngừng kia. Hô hấp hắn hỗn loạn, nghe kĩ còn có thể nghe ra tựa hồ mang theo chút nức nở.

Hiểu Tinh Trần nằm đó, tùy ý mặc người người xoay chuyển, sắc môi y vốn đã rất nhạt, lúc này vì mất máu quá nhiều lại càng nhạt hơn, gần như cùng màu với khuôn mặt nhợt nhạt của y.

Cảm giác chính mình sắp đi rồi, cuối cùng, y vẫn không nhịn được nói với kẻ làm y vừa yêu vừa hận kia: "Vô dụng thôi......"

Tiết Dương trừng mắt, tơ máu che kín đôi mắt rống giận: "Sao lại vô dụng! Ta không cho ngươi chết, ngươi liền không được chết!" Tiết Dương vì cảm xúc suýt nữa mất khống chế, lực đạo trên tay cũng mất khống chế, chỉ muốn dùng sức lấp kín miệng vết thương làm hắn tức giận kia.

Hiểu Tinh Trần ăn đau, đôi tay nắm chặt khăn trải giường.

Nực cười cỡ nào. Mới đêm hôm qua, hai người còn ở ân ái triền miên cùng nhau hưởng thụ cá nước thân mật, chính là ở trên cái giường này, y lúc ấy cũng là nắm chặt lấy khăn trải giường như thế. Khăn trải giường chưa đổi, vẫn là xúc cảm thô ráp kia, người cũng chưa thay đổi, vẫn là hai người bọn họ.

Thay đổi là cái gì? Hôm qua đầu giường buông lời âu yếm, biến thành hôm nay kẻ thù đối chất. Hôm qua nghiền chuyển hôn sâu, biến thành hôm nay vải trắng nhiễm máu. Hôm qua chiều sâu phù hợp, biến thành hôm nay sinh tử biệt ly......

"Hiểu Tinh Trần, ta không cho ngươi chết! Nếu ngươi dám chết, ta sẽ sát thật nhiều người để chôn cùng ngươi! Khiến ngươi dù ở trên đường hoàng tuyền, ta cũng sẽ không để ngươi yên ổn!" Tiết Dương giống như không tìm thấy cách giữ y lại, đành phải oán hận mà uy hiếp y!

Hiểu Tinh Trần dường như không nghe thấy, cố nói: "Tiết Dương, ngươi còn nhớ đêm đầu tiên chúng ta ở cạnh nhau không?"

Tiết Dương không tiếng động mà rơi nước mắt, đôi tay vẫn bướng bỉnh mà che lại miệng vết thương kia.

Sắc mặt Hiểu Tinh Trần càng ngày càng tái nhợt, sắp cùng khăn trải giường trắng tuyết hợp thành một thể, y tựa hồ là nhớ lại sự việc đêm đó, cong cong khóe môi nói: "Đêm đó, ngươi lừa ta, nói sẽ một đời một kiếp tốt với ta, ngươi là người đầu tiên hứa hẹn một đời một kiếp với ta, ta liền mơ màng hồ đồ bị ngươi mang lên giường như vậy, chính là cái giường này."

Tiết Dương mặt đầy nước mắt, hắn nghẹn ngào lắc đầu, nói: "Ta không lừa ngươi, chờ ngươi khỏe lại, ta sẽ thực hiện ta lời hứa, về sau, ta mua đồ ăn, ta nấu cơm, ta giặt quần áo, ta sửa nhà, ngươi không cần làm gì cả, ta sẽ chiếu cố ngươi thật tốt thật tốt...... Ngươi cho ta cơ hội này được không?"

Trước kia thiếu niên này rất thích lười biếng, cái gì cũng không muốn làm, khi người mù này sờ soạng làm này làm kia, hắn cũng chỉ có ở bên cạnh thật sự không nhìn được, mới có thể không kiên nhẫn ra tay hỗ trợ.

Hiểu Tinh Trần nhẹ giọng nói: "Vậy ngươi làm gì đi?"

Miệng vết thương chảy máu càng ngày càng ít, Tiết Dương lừa mình dối người cho rằng là do máu sắp ngừng chảy, hắn lại lấy băng gạc sạch sẽ xoa xoa cho y, bắt đầu vì y lấy thuốc. Nhẹ nói: "Trước kia là ta không tốt, ta sửa, ta sẽ sửa! Về sau việc bẩn thỉu tất cả ta đều sẽ làm, làm không tốt, ngươi chỉ cần đánh ta mắng ta, muốn làm gì cũng được."

Hiểu Tinh Trần khẽ cười một tiếng, theo sau trên mặt tươi cười dần dần nhạt đi, thanh âm nhẹ nhẹ phiêu phiêu, như là bất cứ lúc nào có thể trôi đi.

"Tiết Dương, tội nghiệt của ngươi, ta đều thay ngươi mang đi, ngươi nếu là còn niệm chút tình càm giữa chúng ta, thì cầu ngươi thay ta...... An ổn vượt qua quãng đời còn lại...... Đừng tra tấn chính mình."

Tiết Dương vì y đắp thuốc mà tay run rẩy, màng tai ầm ầm, hắn không muốn nghe Hiểu Tinh Trần nói như vậy, hắn muốn rống lên bảo y câm miệng! Nhưng trong lòng có một âm thanh nói cho hắn: Nghe giọng của y một chút đi.

Hiểu Tinh Trần từ trong tay áo lấy ra một viên kẹo, vô lực mà vươn tay muốn đưa cho Tiết Dương, môi mỏng không chút huyết sắc nhẹ động giống như dùng hết sức lực y có: "Ngàn vạn lần...... Đừng...... Làm khổ chính mình......"

Cánh tay giơ nửa chừng không tiếng động rơi xuống, rơi xuống mép giường cũng không phát ra tiếng vang. Chỉ có khi viên kẹo trong tay kia rơi xuống đất, phát ra âm thanh thanh thúy.

Từ khi đó, Hiểu Tinh Trần quả nhiên việc gì cũng không làm, chỉ có Tiết Dương một người vội đông vội tây mà chạy loạn.

Hắn trong chốc lát đi ra ngoài mua đồ ăn, trong chốc lát lại rửa rau nấu cơm, làm tốt cơm thấy Hiểu Tinh Trần giống như không ăn uống mà cũng không muốn ăn, hắn cũng không ăn, mà là nghiêm túc quét tước nhà ở. Quét sạch sẽ rồi, Tiết Dương lại vì Hiểu Tinh Trần thay quần áo sạch, khi đem đạo bào nhuộm đầy máu tươi kia cởi ra, Tiết Dương còn thấy dấu vết hôm trước khi ân ái hắn lưu lại dấu vết trên người y. Tiết Dương nhẹ nhàng hôn lên những dấu hôn đó, khó có được ôn nhu nói: "Ta đêm qua có phải xuống tay mạnh quá hay không, về sau ta sẽ làm ngươi nhẹ nhàng mà......"

Hiểu Tinh Trần không nói lời nào, Tiết Dương biết, Hiểu Tinh Trần da mặt mỏng, y là đang thẹn thùng.

Đạo bào dính máu kia, Tiết Dương ngâm ở trong nước giặt đã lâu, cũng đổi vài lần nước, nhưng vẫn không thể rửa sạch sẽ. Hắn lần đầu tiên biết hóa ra vết máu lại khó tẩy như vậy. Hắn hồi tưởng khi Hiểu Tinh Trần đem hắn nhặt về từ ven đường, hắn cũng là đầy người là máu, Hiểu Tinh Trần cũng giặt sạch y phục cho hắn.

Đã là như thế, Tiết Dương vẫn không nhịn được oán giận nói với Hiểu Tinh Trần: "Ngươi thích mặc nhất là màu trắng, bạch y là khó giặt sạch nhất ngươi biết không?"

"Ngươi thật sự để ta làm một mình? Thật sự một chút cũng không giúp ta?"

"Được —— không giúp thì không giúp, nam tử hán đại trượng phu, nói làm được! Sau này những việc như vậy, ta tuyệt đối không cho ngươi nhúng tay."

Liên tiếp vài ngày, Hiểu Tinh Trần cũng chưa từng xuống giường, Tiết Dương ôm y, nằm ngay cạnh, một chân gác trên người y, nắm viên kẹo nát kia trong tay.

"Hiểu Tinh Trần, dậy ăn chút gì đi, ngươi không ăn, ta cũng không muốn ăn."

"Trước kia nếu ta bỏ một bữa không ăn, ngươi đều phải đem cơm đưa đến bên miệng ta, hiện tại ngươi không đau lòng ta nữa sao?"

"Đạo trưởng, ngươi lại đau lòng cho ta được không......"

Người a, cả đời đã thích ứng với thói quen với tất cả mọi thứ. Tỷ như, nghèo thành thói quen, tỷ như, vội vội vàng vàng thành thói quen, lại tỷ như, đau lòng thành thói quen.

Nhưng mà, những tháng ngày không có ngươi, ta sao lại không thể làm quen với nó?

Sương Hoa thật là một thanh kiếm tốt, mũi kiếm sắc bén vô cùng, khí chất thanh uyển cùng chủ nhân nó thật là tuyệt phối, nhưng chủ nhân nó lúc ấy chính là dùng thanh tuyệt kiếm này cắt động mạch chủ trên cổ chính mình.

Tiết Dương có chút tò mò, đó là loại cảm giác như thế nào?

A, hóa ra là loại cảm giác này......

Băng băng lạnh lạnh, còn có chút đau......

Trong ý thức mơ hồ, hắn giống như nhìn thấy Hiểu Tinh Trần rốt cuộc đứng dậy, y cười cười vươn tay ra hướng Tiết Dương, thanh âm vẫn ôn nhu êm tai như vậy: "A Dương, chúng ta đi thôi."

Tiết Dương bị đói nhiều ngày như vậy, muốn làm nũng phát tiết tính tình của chính mình, hắn nói: "Đạo trưởng, ta không có sức, ngươi cõng ta đi!"

Hiểu Tinh Trần mỉm cười cõng hắn lên, nói: "Vóc dáng người cao thêm không ít, sao vẫn nhẹ như trước kia?"

Tiết Dương ở trên vai y, nói: "Ta đã đánh giá cao chính mình, không có ngươi, ta không thể chiếu cố tốt chính mình, cho nên về sau vẫn là muốn làm phiền đạo trưởng rồi!"

Hiểu Tinh Trần cười khẽ, không nói gì, Tiết Dương trầm ngâm một lát, nói: "Đạo trưởng, kiếp sau, ngươi cũng đừng quên ta nha......"

--

520 phát dao chắc không bị đánh đâu nhỉ =))))))

--

Tác giả : 小小猫的可爱兔

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro