1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thánh Lễ trong tiếng Latinh gọi là sacrificium, nghĩa là “hy tế” ( hay thường được gọi với tên quen thuộc hơn là “hiến tế” ) . Hy tế là một cái gì cao cả và quan trọng hơn là ‘lễ vật’. Ý nghĩa đúng và đầy đủ của Hy Tế là sự dâng hiến cho Thiên Chúa Tối Cao một cái gì bên ngoài chúng ta, được thánh hiến hay thánh hóa một cách trọng thể bởi một thừa tác viên của Hội Thánh được chỉ định hợp pháp và có thẩm quyền, để nhìn nhận và chứng thực quyền thống trị tuyệt đối của Thiên Chúa Toàn Năng trên mọi tạo vật.

_____________________

Harry trút ký ức đó vào Chậu Tưởng Kí, hơi thở của cậu như nghẹn lại trong cổ họng khi chất màu bạc lan tỏa khắp bề mặt như một làn sương mù cuộn xoáy. Cậu do dự một lúc, nhìn những ký ức dường như đang nhảy múa trong sâu thẳm của Tưởng Kí, trước khi hít một hơi thật sâu và bước vào dòng thác xoáy cuộn hồi ức của Snape.

Harry không chắc mình sẽ nhìn thấy gì, nhưng Snape đã cầu xin cậu bằng hơi thở hấp hối, hãy lấy đi những ký ức này khỏi y. Rõ ràng có điều gì đó mà y nghĩ Harry nên biết — một mảnh ghép nào đó mà cậu đang thiếu. Harry biết bất cứ thông tin nào nằm ở đây sẽ thay đổi mọi thứ.

Mọi thứ xung quanh cậu thay đổ, và đột nhiên, cậu thấy mình đang đứng trong văn phòng Hiệu trưởng quen thuộc ở Hogwarts. Không khí đặc quánh căng thẳng, một nguồn năng lượng gần như có thể sờ thấy được dường như đang ngân nga trong chính những bức tường. Tim Harry đập thình thịch khi cậu nhận ra mình đang chứng kiến ​​cuộc đối đầu giữa hai pháp sư đáng gờm nhất — Severus Snape và Albus Dumbledore.

Severus bước vào phòng, thái độ thường ngày được kiểm soát của y tan vỡ. Đôi mắt y mở to với sự pha trộn giữa sự hoài nghi và giận dữ, nước da nhợt nhạt và đôi môi mím lại thành một đường mỏng. Cơn giận tỏa ra từ y gần như ngột ngạt, và Harry không thể rời mắt khỏi cảm xúc mãnh liệt của Snape đang được thể hiện.

Mặt khác, cụ Dumbledore tỏ ra điềm tĩnh, những ngón tay của cụ đặt dưới bộ râu dài màu trắng. Đôi mắt xanh của cụ ánh lên vẻ hiểu biết như thể cụ đã đoán trước được khoảnh khắc này và sẵn sàng đối mặt với bất cứ cơn bão nào đang ập đến. Cụ hơi nghiêng đầu, thừa nhận xuất hiện đột ngột của Snape.

Cuộc trò chuyện tiếp theo nổ ra với cường độ điện mạnh mẽ, không khí gần như sôi sục với sự xung đột của cảm xúc và phép thuật hoang dã đến từ Snape. Snape gần như rít lên một tiếng trầm và giận dữ khi y đập mạnh một mảnh giấy da lên bàn của cụ Dumbledore, âm thanh chói tai vang vọng khắp căn phòng.

“Cụ thực sự nghĩ sẽ không có ai đi tìm sao?”  Snape cười khẩy hỏi: “Cụ thực sự nghĩ mình có thể che giấu mọi dấu vết à?”

Cụ Dumbledore nhìn vào Bậc thầy Độc dược. Những nếp nhăn tuổi tác trên khuôn mặt dường như hằn sâu hơn trước mắt Harry. “Tôi biết ngày này sẽ đến. Nếu có ai có thể khám phá ra bí mật này thì đó sẽ là anh, Severus. Anh luôn giỏi trong việc khám phá những bí mật cũng như khả năng giữ chúng. Đó là lý do tại sao anh lại là 'một quân tốt' trong cuộc chiến này… cho cả hai bên.”

( bản gốc là 'an asset' : một tài sản nhưng ở đây mình sẽ dịch là 'một quân tốt' để phù hợp với bối cảnh lúc bấy giờ của Snape )

Harry biết lời nhận xét cuối cùng đó là nhằm mục đích đào bới lòng trung thành của Snape hay nói đúng hơn là sự thiếu trung thành thực sự của y với cả hai bên. Harry đã học được rằng Snape không phải là người theo phe sáng hay người theo phe tối. Y chỉ là một người sống sót, điều mà Harry nhận ra vì y cũng đã học cách trở thành một người sống sót.

“Ngay cả khi Dippet còn là Hiệu trưởng, cụ đã giám sát hắn. Ngay từ đầu, cụ đã biết đó là ai. Cụ đã cố tình để hắn rơi vào trạng thái điên loạn. Cụ cố tình để họ ghẻ lạnh hắn. Cụ đã sắp xếp thứ, ” Giọng của Snape nhỏ dần với sự buộc tội, mỗi âm tiết là một mũi tên nhọn nhắm thẳng vào cốt lõi lương tâm của cụ Dumbledore. Tâm trí Harry quay cuồng với những gì Snape có thể đang nói đến.

Phản ứng của cụ Dumbledore đã được đo lường, giọng nói của cụ là một đối trọng vững chắc với cơn giận dữ của Snape. “Tôi biết Tom Riddle là ai ngay khi tôi nhìn thấy thằng bé. Vào lúc đó, tôi đã đưa ra một quyết định có tính toán vì lợi ích lớn lao— ”

Giọng nói của Snape khiến Harry rùng mình. Cơn thịnh nộ kiềm chế bùng lên theo cách mà Harry chưa bao giờ nghe thấy từ bất kỳ ai trước đây, “Hãy xem hậu quả của những tính toán sai lầm của cụ đi, lão ong mật ngu ngốc! Vô số gia đình và di sản phù thủy bị xóa sổ! Vô số người khác lao vào cuộc chiến sinh tồn trong một cuộc xung đột lẽ ra phải có chưa bao giờ! Tất cả là do sự tự phụ của cụ về sự khôn ngoan vượt trội! ”

Tim Harry đập thình thịch khi cậu theo dõi cuộc nói chuyện diễn ra, tâm trí cậu chạy đua để nắm bắt được tầm quan trọng của cuộc đối đầu. Snape đang nói về cái gì vậy? Dumbeodre đã làm gì để khiêu khích sự phẫn nộ này ở một người đàn ông bị kiểm soát như Snape? Harry lấy được thông tin mới gì từ chuyện này? Harry không chắc mình muốn biết. Cậu biết chắc chắn rằng nó sẽ thay đổi mọi thứ.

Harry gần như có thể nếm được vị đắng trong không khí, một liều thuốc đắng được pha chế từ nhiều năm bí mật và thao túng. Cậu biết cụ Dumbledore không phải là thánh. Có nhiều điều trong cuộc sống của Harry và cách đối xử với Hiệu trưởng mà cậu bắt đầu thắc mắc, và cái chết của Sirius chỉ gây ra sự chia rẽ và ngờ vực lớn hơn giữa họ… nhưng nó có nghĩa là gì?

Đôi mắt của Snape nhìn thẳng vào mắt cụ Dumbledore, cái nhìn của y rực cháy với cường độ đáng lo ngại. Harry có thể nhìn thấy sự hỗn loạn bên trong Snape, mâu thuẫn giữa lòng trung thành và sự phản bội, sức nặng của sự thật mà y đã khám phá ra. Cứ như thể Snape đang nhìn cụ Dumbledore qua một lăng kính mới, một lăng kính hé lộ những vết nứt và sai sót trên bề ngoài mà y từng tin tưởng, ít nhất là ở một số khía cạnh của cuộc chiến.

Mảnh giấy da trông cũ kỹ trên bàn dường như nắm giữ chìa khóa dẫn đến sự tức giận của Snape, một đại diện hữu hình cho những tiết lộ đã phá vỡ thế giới quan của y. Sự tò mò của Harry bùng lên khi cậu cố nhìn thoáng qua những dòng chữ được viết trên tờ giấy da, khao khát hiểu được sự thật gần như áp đảo. Nó trông giống như một danh sách tên và ngày tháng, nhưng cậu không thể biết chính xác chúng là gì.

Câu trả lời của cụ Dumbledore rất kiên định, không hề có một chút xin lỗi hay hối hận vì bất cứ hành động tàn ác nào mà cụ đang bị buộc tội, “TomRiddle phải bị ngăn chặn. Ngay từ khi còn trẻ, những điềm báo nham hiểm đã đeo bám hắn. Chúa tể Hắc ám trong tương lai đã đánh lừa tất cả mọi người. Tôi là người duy nhất nhận ra con người hắn — con người hắn sẽ trở thành. ”

Harry đã nhìn thấy những ký ức đó — một cậu bé mồ côi bị bỏ rơi không có ai hướng dẫn. Hiệu trưởng đốt tủ quần áo của cậu bé — để làm gì? Để dụ dỗ hắn? Để đe dọa hắn? Lúc đó Harry đã không hiểu điều đó và bây giờ cậu cũng không hiểu động cơ đó là gì. Hiệu trưởng đã tiếp cận Tom Riddle, một đứa trẻ bị tổn thương và lạc lối như thể hắn đã phạm phải những tội ác mà khi lớn lên hắn sẽ phạm phải.

“Đó chỉ là một đứa trẻ!”  Giọng của Snape rít lên, sự giận dữ trong nhịp điệu của y gần như có thể cảm nhận được. “Tom Riddle chẳng là gì ngoài một đứa trẻ khi cụ tìm thấy hắn. Cậu bé cần sự hướng dẫn! Điều gì đó trong khả năng của cụ có thể trao cho cậu bé. Vậy mà cụ vẫn đứng bên cạnh, tạo điều kiện — thậm chí hỗ trợ bi kịch của Tom Riddle diễn ra.”

Albus lắc đầu, ánh mắt cụ kiên định ngay cả khi lời buộc tội của Snape lơ lửng trong không khí như một đám mây bão. “Tôi không đưa ra lựa chọn thay hắn.”

Môi Snape cong lên một cách khinh thường, ánh mắt y nhìn chằm chằm vào cụ Dumbledore với sự tập trung như tia laser khiến một người đàn ông yếu thế hơn phải co rúm lại trong một góc. “Không, cụ chỉ lảng tránh ánh mắt của mình và bỏ qua một linh hồn nạn nhân khác. Bàn tay của cụ còn lâu mới sạch sẽ, Albus. Cụ có thể không đưa ra lựa chọn cho cậu bé, nhưng cụ không hề đưa ra lựa chọn nào khác —  không giúp đỡ thêm một đứa trẻ nào đang cần. Tom Riddle không phải là kẻ cuối cùng phải chịu đựng....tính toán của cụ.”

Những lời nói của Snape tiết ra nọc độc, một sự pha trộn giữa phẫn nộ và oán giận mà chỉ những người đã trải qua những gì họ đang nói một cách sâu sắc mới có thể cảm nhận được. Harry biết Snape từng là một đứa trẻ bị ngược đãi, bị phớt lờ và lãng quên cho đến khi y có ích cho cụ Albus Dumbledore. Harry nghĩ mình đã bắt đầu hiểu được khuôn mẫu mà Snape đang ám chỉ. Cụ Dumbledore có một danh sách dài những đứa trẻ bị bỏ rơi, bắt đầu từ Tom Riddle và kết thúc bằng… Harry Potter.

Mọi thứ dường như bắt đầu và kết thúc với họ.

Bầu không khí trong phòng trở nên căng thẳng, như thể cảm xúc xung đột của họ làm dấy lên dòng điện căng thẳng trong không khí. “Nói cho tôi biết, Albus, khi nào cụ biết được lý do thực sự khiến hắn hết lòng tìm kiếm sự bất tử? Từ khi nào cụ biết được đó là Harry Potter?”

Vẻ mặt của cụ Dumbledore buồn bã khi bắt gặp ánh mắt của Snape mà không hề nao núng. “Hắn là một con lai, nhưng Tom cũng là người thừa kế của Slytherin. Hắn sở hữu sức mạnh đáng gờm ngay từ khi còn là một cậu bé chưa được kiểm tra. Vì vậy, có lý do rằng đó chỉ có thể là một người có sức mạnh tương đương. Kết luận đó đã phán quyết những đứa trẻ Muggleborn như chúng ta biết phép thuật thô sơ sẽ yếu hơn ở những người lớn lên bên ngoài thế giới phù thủy. ” Câu trả lời gần như là thừa nhận của Hiệu trưởng đã khiến tâm trí Harry quay cuồng với những bí mật được tiết lộ này.

Vì vậy, có một số sự thật trong tuyên truyền về Máu thuần chủng.

Niềm tin của Harry được củng cố khi cậu dành một chút thời gian để suy ngẫm về những gì cậu biết là đúng. Sự tương phản giữa thế giới Muggle, nơi phép thuật vẫn chỉ là lời thì thầm, và thế giới phù thủy, chìm đắm trong bùa mê, trở nên rõ ràng một cách đáng chú ý.

Ngay cả trong trường hợp của Sirius, một luồng khí khác biệt khiến chú khác biệt với bất kỳ ai khác mà Harry từng gặp. Sirius đã từ chối tiếp nhận di sản của gia tộc, ngay cả khi chú mang dòng máu Black. Là một trong những gia đình phù thủy lâu đời nhất và mặc dù bị ruồng bỏ, Sirius vẫn là một người thực hành các phong tục phù thủy —  chính những phong tục mà chú đã giới thiệu cho Harry trước khi qua đời.

Trong số những người xung quanh Harry, không ai thực hành những truyền thống lâu đời này. Gia đình Weasley, bị thu hút bởi thế giới Muggle đã giữ khoảng cách với họ, và Hermione, mặc dù thông minh nhưng lại là một đứa trẻ gốc Muggle, vốn có tính cách tách biệt. Nếu không có Sirius, cánh cổng dẫn vào thế giới di sản ẩn giấu này thì Harry sẽ không bao giờ tự mình học được điều đó.

Bây giờ Harry có thể thấy rõ sự khác biệt giữa những người luyện tập và những người xa lánh. Snape, McGonagall, Flitwick —  thậm chí cả cụ Dumbledore —  có thể đã là những người thực hiện những truyền thống này. Tất cả họ đều mạnh mẽ theo cách riêng của họ.

Phép thuật dường như bao trùm những người có cội nguồn sâu xa trong thế giới phù thủy. Đối với hầu hết những người thuần chủng, việc truyền ma thuật diễn ra dễ dàng như hơi thở, trong khi những người gốc Muggle phải học chăm chỉ hơn để nắm bắt được bản chất của nó ngay cả sau khi sống cả đời trong thế giới phù thủy. Những người quan sát và chấp nhận các truyền thống phù thủy dường như vẫn đang vẫy tay chào đón sự ưu ái của phép thuật, một lực từ tính không có trong số các pháp sư xa lánh lối sống cũ.

Hướng sự chú ý trở lại cuộc trò chuyện đang diễn ra, Harry giữ lại phát hiện mới này để khám phá sau — nếu có thời gian dành cho nó trong tương lai. Một cuộc chiến vẫn đang diễn ra bên ngoài.

Giọng Hiệu trưởng bình tĩnh như thể cụ đang trình bày một luận điểm trước hội đồng đồng nghiệp. “Tôi đã theo dõi sát sao một số gia đình nổi tiếng trong suốt nhiều năm. Lúc đó có rất ít trẻ em được sinh ra nên đó không phải là một nhiệm vụ khó khăn như người ta mong đợi. Khi thời gian đến gần — khoảng chín tháng trước, chính xác hơn, tôi đã nhận được thông tin tình báo về hai lần mang thai mới thông qua người cung cấp thông tin của tôi trong Phòng Hồ sơ.”

“Họ của cả hai đều phù hợp với tiêu chí, Potter và Longbottom. Lúc đầu, tôi nghĩ đó hẳn là Alice và Frank, cả hai đều thuộc dòng máu thuần chủng, nhưng khi biết được mối liên hệ giữa James và Sirius để biến Sirius Black trở thành cha đỡ đầu bằng cách nhận con nuôi. Rõ ràng là đứa trẻ trong câu hỏi sở hữu một số phận gắn liền với sự vĩ đại. Một người thừa kế không chỉ mang trong mình dòng dõi Potter mà còn chảy theo dòng phép thuật cổ xưa của gia tộc Black. Tôi biết đứa trẻ này sẽ rất mạnh mẽ.”

Harry gần như không thể thở được trước sức nặng của tin tức vừa nghe được. Harry có ba cha mẹ. Không chỉ dòng máu của Sirius đã nhận nuôi cậu khiến cậu trở thành người thừa kế của Sirius, mà cụ Dumbledore cũng biết về điều đó. Đây là lần đầu tiên Harry biết đến nó. Tại sao Sirius không bao giờ nói với cậu? Phải có lý do nào đó mà Sirius chưa bao giờ nói với cậu.

Có lẽ là để bảo vệ cậu. Harry đã bị bắt nạt vì tuyên bố rằng Chúa tể Hắc ám đã trỗi dậy. Đã có những lời thì thầm về việc cậu sẽ theo phe tối. Nếu thế giới phát hiện ra cậu là người thừa kế Black, thì việc biết được điều đó sẽ chỉ khiến tình hình trở nên trầm trọng hơn. Sirius lẽ ra sẽ nói cho cậu biết khi đến thời điểm thích hợp, Harry không nghi ngờ gì về điều đó, nhưng cậu đau lòng vô cùng khi biết nó có một người cha trong một thời gian ngắn mà không bao giờ biết đến điều đó — mặc dù Harry đã coi Sirius như một người cha.

Căn phòng dường như bao quanh họ, sức nặng của sự khám phá đè nặng lên không khí. Harry quan sát nét mặt Snape nhăn nhó, lông mày y nhíu lại như thể y đang vật lộn với một mớ cảm xúc hỗn loạn. “Lily biết?”

Cái tên treo lơ lửng trong không trung, một sợi dây mỏng manh nối liền quá khứ và hiện tại của họ. Harry gần như có thể cảm nhận được sự đau đớn vang vọng trong giọng nói của Snape, sự thô ráp xuyên qua từng lớp thời gian. Chỉ cần nhắc đến 'Lily' dường như đã phủ bóng lên căn phòng, nhắc nhở về người phụ nữ đã ám ảnh ký ức cả Snape và Harry.

Một tiếng thở dài nặng nề thoát ra khỏi môi cụ Dumbledore, những nếp nhăn trên khuôn mặt cụ càng sâu hơn khi cụ nói, giọng cụ nhuốm chút gì đó giống như nỗi buồn. “Đến lúc đó, Riddle đã không còn chút nhân tính nào. Sự tỉnh táo của hắn đã bị cơn điên nuốt chửng. Cố gắng lý luận với anh ta sẽ là vô ích. Gia đình Potter phải được giấu kín khỏi tầm tay của hắn ta.”

Cơn giận của Snape lại bùng lên. Giọng nói của y chứa đựng một cơn thịnh nộ gần như nguyên thủy. “Vậy, tất nhiên là hắn đã giết họ. Tin rằng họ có ý định giữ lại tri kỷ của hắn sẽ chỉ khiến hắn nổi điên. Cụ đã sắp xếp tỉ mỉ tất cả. Cụ nuôi ý định để hắn truy lùng họ.”

Những lời buộc tội của Snape khiến Harry quay cuồng khi cậu bắt đầu nhận ra những gì đang được nói. Điều mà cụ Dumbledore đang bị buộc tội — điều mà Hiệu trưởng đã thừa nhận.

“Đó là cách duy nhất để ngăn chặn hắn.”  Giọng nói của cụ Dumbledore vẫn giữ nguyên quyết tâm không lay chuyển như thể cụ đã khắc sâu quyết định này vào trong mình từ rất lâu rồi. “Trường sinh linh giá đầu tiên của Tom là một tai nạn. Hắn đang thử nghiệm những phép thuật mà lẽ ra hắn không nên 'chạm', có để làm chậm quá trình lão hóa, nhưng thiệt hại mà nó gây ra là không thể khắc phục được. Linh hồn của hắn bị phân mảnh. Phần còn lại bị tiêu hao không thể phục hồi bởi nỗi ám ảnh và điên rồ. Tom đã lạc lối đến mức không thể cứu chuộc được. Vào thời điểm Voldemort tìm thấy tri kỷ của mình, hắn không biết tình yêu là gì - nếu Tom Riddle từng biết thì bắt đầu. Voldemort sẽ chỉ coi đứa trẻ là một điểm yếu, như một gánh nặng. Hắn sẽ chỉ muốn giết cậu bé, và nếu hắn muốn…”

“Phép thuật sẽ phản tác dụng,” Snape kết thúc suy nghĩ, giọng y nhuốm vẻ hoài nghi. “Cụ sắp đặt chúng như những con lợn chờ giết thịt. Ngay cả chính Chúa tể Hắc ám... kể từ khi cụ thấy hắn trong trại trẻ mồ côi đó, cụ đã thao túng những sợi dây của số phận. Có những lựa chọn thay thế khả thi, những con đường chưa được khám phá. Cụ biết tại sao Tom Riddle tìm kiếm sự bất tử, nhưng thay vào đó, cụ lại thêu dệt những lời dối trá về nỗi sợ chết và hành trình tìm kiếm quyền lực của hắn. Cụ có thể giới thiệu hắn với gia đình Flammels. Tuy nhiên, cụ đã chọn con đường tuân thủ thụ động, một nhân chứng thầm lặng cho sự tự hủy diệt của một đứa trẻ bị bỏ rơi. Tất cả để chứng minh rằng hắn chính xác sẽ trở thành Chúa tể Hắc ám tiếp theo. ”

Đôi mắt của cụ Dumbledore chứa đựng sức nặng của sự hiểu biết, sự mệt mỏi nói lên nhiều năm trầm tư và phủ nhận bản thân. “Đó là cách duy nhất để ngăn chặn hắn khi đó, và đó vẫn là cách duy nhất để ngăn chặn hắn bây giờ. Cái chết của tri kỷ của hắn là rất quan trọng đối với sự tồn vong của thế giới phù thủy, và Voldemort chắc chắn là công cụ gây ra cái chết của Harry Potter, ” câu nói của cụ Dumbledore kéo dài, một lời tuyên bố nghiêm túc cộng hưởng với sức nặng của một số phận không thể tránh khỏi. “Một linh hồn bị trói buộc không thể giết được tri kỷ của nó bằng phép thuật.”

Căn phòng chìm vào im lặng, lời nói văng vẳng như tiếng vọng trong không khí. Tim Harry đập thình thịch, tâm trí nó quay cuồng với sức nặng của những điều vừa được chứng kiến. Cuộc đối đầu giữa Snape và cụ Dumbledore đã phơi bày một tấm thảm thao túng, những lựa chọn được đưa ra nhân danh một lợi ích lớn lao đã thay đổi mãi mãi cuộc đời họ.

Harry không cần đọc mảnh giấy cũng biết nó nói gì. Hogwarts lưu giữ hồ sơ về dấu ấn linh hồn của tất cả học sinh. Snape chắc chắn đã tìm thấy một bản sao bị bỏ qua có liệt kê đến Tom Riddle, và dù Harry chưa có dấu ấn linh hồn của riêng mình nhưng cậu biết ngày tháng trên da mình sẽ là ngày nào.

Harry biết có lý do nào đó khiến số phận của cậu và Tom gắn bó với nhau đến thế —  một lý do, ngay cả trong cơn điên rồ của cậu, khiến Voldemort bị ám ảnh bởi cậu. Bây giờ tất cả đã có ý nghĩa một cách hoàn hảo.

Khi Harry rời khỏi Chậu Tưởng Kí, thế giới bên ngoài lại chào đón cậu, âm thanh của trận chiến và sự cấp bách của cuộc chiến ập vào cậu. Cậu mang theo mình sức nặng của sự thật, kiến thức sẽ định hình những lựa chọn của cậu và quyết định số phận thế giới của họ.

Có một điều rõ ràng với cậu. Cụ Dumbledore sẽ không thắng được.

Harry tin rằng cậu có quyền vào thư viện của gia đình Black vì Sirius đã giao nó cho cậu. Tuy nhiên, như Sirius giải thích với ánh mắt đầy ẩn ý mà giờ đây Harry đã hiểu, chỉ có một Black chân chính mới được phép vào. Harry đã ngu dốt cho rằng đó là vì cậu là con đỡ đầu của Sirius. Bây giờ cậu đã nhận ra điều Sirius đang cố nói với cậu.

Harry gần như cảm thấy có lỗi trong một thời gian dài. Cậu nói dối và nói với Hermione, giả vờ như không thể lấy được những cuốn sách và theo thời gian, cậu bắt đầu thích trốn đến khu sách cấm hẻo lánh. Ký ức về một cuốn sách hiện lên trong tâm trí Harry, sống động và đáng kinh ngạc. Sự rõ ràng một cách đột ngột của cuốn sách đặc biệt này có thể đã đặt ra những câu hỏi khiến cậu cảm giác nếu không có câu trả lời và sự nhẹ nhõm mà nó mang lại.(?)

Ý tưởng về một đứa trẻ chưa được huấn luyện để chiến thắng Chúa tể Hắc ám như Voldemort, hoặc thậm chí thành công trước một trong những Tử thần Thực tử của hắn là một điều tưởng tượng không thể tin được. Mục đích đằng sau việc Harry không được đào tạo trở nên rõ ràng một cách lạnh lùng đối với cậu. Bây giờ cậu đã hiểu tại sao cụ Dumbledore lại từ chối mọi lời đề nghị huấn luyện Harry từ những người khác.

Cơn thịnh nộ trào dâng bên dưới làn da cậu khi ánh mắt cậu dừng lại ở một con dao găm trang trí nhỏ được trưng bày trong chiếc hộp gần đó. Không chút do dự, Harry đập vỡ chiếc ly. Cứ như thể có một thế lực vô hình nào đó hướng dẫn cậu, phép thuật của cậu hoạt động song song với bản năng. Harry di chuyển với sự tập trung gần như xuất thần, để phép thuật dẫn dắt sự chuẩn bị của mình. Vết cắt ban đầu, từ khuỷu tay đến cổ tay, nhức nhối, trái ngược hoàn toàn với cảm giác tê dại tổng thể đã ăn sâu vào tận xương tủy của cậu.

Harry bắt đầu khắc những chữ rune lên sàn và tường bằng bàn tay không bị thương của mình. Mặc dù các chi tiết về chữ rune trong sách mờ đi trong trí nhớ của cậu, nhưng điều đó không quan trọng lắm vì phép thuật của cậu hiểu được ý định của cậu, nắm quyền kiểm soát quá trình. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Harry loạng choạng đi đến bàn hiệu trưởng và ngồi phịch xuống sàn. Cậu khắc vào cánh tay còn lại, đôi tay run lên từng đợt, hoàn thành nghi lễ rồi ngồi vào chỗ chờ đợi.

Harry biết Tom sẽ đến. Anh ấy luôn như vậy.

Một cảm giác bỏng rát gần cổ tay đầy máu thu hút sự tập trung đang mờ dần của Harry. Khi thời gian dần trôi đi, một tiếng cười nhẹ nhàng thoát ra khỏi môi cậu. “Đồ khốn nạn…” Harry thì thầm khi một cuộc hẹn hò hiện lên trên một mảng da không dấu vết — dấu ấn linh hồn của cậu.

Ngày 31 tháng 12 năm 1926

Harry có thể cảm nhận được hắn khi hắn đến gần. Cậu luôn có thể cảm nhận được hắn, và điều đó chẳng phải là đủ manh mối rồi sao? Bên ngoài cửa im lặng hồi lâu. Rất có thể, họ có thể cảm nhận được sự kỳ diệu của nghi lễ đang diễn ra, và sau một lúc lâu, khi hơi thở của Harry trở nên nông hơn, cánh cửa từ từ mở ra.

Nghi lễ sẽ không gây hại cho ai khác. Nó sẽ chỉ ảnh hưởng đến người bạn tâm giao.

“Cái quái gì vậy?”  Giọng nói của Voldemort rít lên đầy tò mò khi nó hạ đũa phép xuống và bước vào phòng. Đôi mắt đỏ sắc sảo của hắn quét qua từng chữ rune đẫm máu mà Harry đã dày công vẽ ra. Một vài Tử thần Thực tử đi phía sau, bao gồm Lucius, Narcissa Malfoy và Bellatrix Lestrange, tay họ hất lên như đuổi thứ gì đó.

Bellatrix cười khúc khích một cách điên cuồng. Cảnh tượng Harry Potter ngồi trên bàn hiệu trưởng và chảy máu trên sàn rõ ràng là một niềm vui đối với ả. “Có phải bé Potter đã quyết định đi theo con đường dễ dàng không? Hãy di chuyển thông minh tới đó, xem xét những gì ta đã lên kế hoạch cho cưng.” Ả bước tới như muốn nhìn kỹ và chế nhạo cậu thêm chút nữa, nhưng chỉ với một cái búng tay của hắn, phép thuật của Voldemort đã giật ả ra khỏi phòng.

“Ra canh cửa,” Chúa tể Hắc ám ra lệnh cho hai người đi theo khác của hắn, những người mà Harry nghĩ là anh em nhà Lestrange.

Họ gật đầu và vội vã rời đi, để lại Harry một mình với Voldemort, Lucius, Narcissa và một cá nhân khác mà cậu không nhận ra, có nét giống Theodore Knott lớn tuổi hơn một cách đáng kinh ngạc. Narcissa ngập ngừng bước về phía Harry, nhưng bị Lucius nắm chặt cánh tay cô ngăn lại. Trong khi cô là một trong những Tử thần Thực tử của Chúa tể Hắc ám, cô cũng là một người mẹ, một sự thật hiển nhiên trong mắt cô khi họ nhìn vào cậu.

Harry liếc nhìn Tom, người đang quan sát căn phòng như thể đang cố gắng giải một câu đố khó hiểu. Ánh mắt của hắn dán chặt vào một chữ rune cụ thể — biểu tượng cho nghi lễ hiến tế tri kỷ — và nó vẫn ở đó, lông mày hắn nhăn lại vì hoang mang. “Ta buộc phải thừa nhận, ta bối rối về mục đích đằng sau nỗ lực hy sinh bản thân của ngươi. Trừ khi tri kỷ của ngươi bị thương nặng và ngươi đã giấu họ trong căn phòng này, nếu không thì phép thuật của ngươi sẽ không có hiệu lực. Ngươi đã từ bỏ linh hồn của mình một cách vô ích.”

Không còn nhiều thời gian nữa. Harry có thể cảm thấy sự sống của mình đang rút dần. “Ông… không biết…” cậu thở dài, cảm thấy nhẹ nhõm và buồn bã khi trong cơn điên loạn của mình, Voldemort dường như không hiểu được nỗi ám ảnh của chính mình đối với Harry Potter.

Máu chảy ra từ vết thương càng nhiều thì phép thuật của cậu cũng vậy. Nó xoay quanh phòng như một con thú bị nhốt trong lồng khi đôi mắt của Voldemort dõi theo nó. “Nếu ông biết đây là gì… thì ông biết tôi không còn là mối đe dọa với ông nữa — nếu tôi từng như vậy.” Harry cố gắng nói, cảm thấy như thể mình không còn đủ hơi để nói từng từ. “Ngồi với tôi đi, Tom… làm ơn.” Điều đó thật điên rồ, nhưng cuối cùng thì cậu cũng muốn những gì còn lại của Tom sẽ ở bên mình.

Harry nhớ lại Tom mà cậu đã gặp qua cuốn nhật ký. Cậu hồi tưởng ký ức về vẻ đẹp trai nổi bật của Tom, tài hùng biện và trí thông minh của anh. Tom tràn đầy ý tưởng và khát vọng, chất chứa những giấc mơ về thế giới phù thủy. Trong suốt nhiều tháng sở hữu cuốn nhật ký, Harry và Tom đã có rất nhiều cuộc trao đổi bằng văn bản.

Đáng tiếc là cậu bé Harry 12 tuổi năm đó đã không nhận thức được đầy đủ giá trị của những ngày đó. Harry bây giờ có thể dễ dàng nhận thấy mình đã yêu chàng trai đầy tham vọng đó. Họ sẽ cùng nhau trải qua những cuộc phiêu lưu nào?

Căn phòng chìm vào sự im lặng kỳ lạ sau lời cầu xin của Harry. Nửa đoán trước được một lời chế nhạo hoặc chế nhạo khinh miệt từ Voldemort để đáp lại điểm yếu được cho là của hắn, Harry sửng sốt khi Chúa tể Hắc ám cũng không làm như vậy. Thay vào đó, trước sự ngạc nhiên của Harry, Voldemort lại không có phản ứng như vậy. “Ra ngoài,” hắn ra lệnh cho những Tử thần Thực tử còn sót lại, và chỉ trong chốc lát, tất cả bọn chúng đã biến mất, để lại họ một mình.

Voldemort im lặng quan sát cậu, và Harry cũng im lặng. Cậu gần như không thể tập trung sức mạnh để đứng thẳng. Harry liếc nhìn xuống cổ tay mình, nhẹ nhõm khi thấy máu đã che dấu linh hồn của mình. Không còn bao lâu nữa. Cậu chỉ cần Voldemort ở trong phòng cho đến khi trút hơi thở cuối chùng.

Những ngón tay dài và lạnh ngắt nắm lấy cằm cậu. Harry đã không nhận ra đầu mình đã gục xuống cho đến tận lúc đó. Những ngón tay đó ngửa đầu cậu ra sau, đôi mắt xanh sống động của cậu khóa chặt với đôi mắt đỏ nổi bật. Harry nghĩ rằng cậu có thể nhận ra một chút cảm xúc ở đó, và nó khiến trái tim yếu đuối của cậu đập một nhịp tuyệt vọng.

“Mục đích của việc này là gì?”  Chúa tể Hắc ám thì thầm mặc dù hắn biết rõ rằng bây giờ Harry không thể trả lời được.

Vô tình, ánh mắt của Harry chuyển sang cổ tay của chính mình, nằm yếu ớt và vô dụng trên sàn cạnh hông. Cậu khao khát được nhìn thấy nó lần cuối — bằng chứng cho tất cả những điều này, thảm họa trong suốt cuộc đời Tom, bi kịch của chính Harry, đều đã xảy ra.

Sức mạnh mà Chúa tể bóng tối không biết đến…

Voldemort dõi theo ánh nhìn của cậu, tay còn lại của hắn bám chặt vào cổ tay Harry. Bất lực để ngăn chặn điều đó, Harry chỉ có thể nhìn khi tầm nhìn của cậu bắt đầu tối dần. Ngón tay cái của Chúa tể bóng tối gạt vết máu sang một bên. Một tiếng hít sâu rồi đôi mắt đỏ hoảng hốt một lần nữa chạm vào mắt cậu khi dấu tích phép thuật cuối cùng của Harry thoát ra khỏi cơ thể suy yếu của cậu.

Harry trút hơi thở cuối cùng khi phép thuật của cậu sụp đổ, bao trùm Voldemort, và ngay trước khi bóng tối bao trùm lấy cậu, Harry nhìn thấy đôi mắt đỏ nham hiểm của Voldemort chuyển sang màu nâu sâu thẳm có hồn. “Tom…”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro