2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hơi thở của Harry nghẹn lại trong cổ họng, một luồng không khí hít vào mạnh mẽ khi cậu vật lộn với sự thay đổi mất phương hướng trong thực tế. Cậu chớp mắt, các giác quan dần dần quay trở lại và cậu nhận ra mình vẫn đang ở trong phòng Hiệu trưởng. Tuy nhiên, có điều gì đó đã thay đổi.

Harry không còn bị giam cầm trong cơ thể bầm dập và tan nát của mình nữa; thay vào đó, cậu chỉ là một người quan sát đơn thuần, một sự hiện diện ma quái trong một khung cảnh bị thời gian đóng băng. Cái tôi khác của cậu, Harry Potter mà cậu từng là vài phút trước, nằm trước mặt cậu với đôi mắt vô hình nhìn chằm chằm vào Voldemort, hay đúng hơn là Tom, người có đôi mắt nâu mở to khi bắt đầu nhận ra một điều tàn khốc.

Khi sức nặng của tình huống siêu thực này đè lên cậu, một giọng nói bất ngờ phá vỡ sự tĩnh lặng, khiến Harry giật mình. “Một cái kết khá kịch tính, nhưng với hai người, ta luôn biết đó sẽ là một màn kịch thách thức. Cả hai người đều chưa bao giờ hài lòng với việc chỉ tuân theo các quy tắc.”

Nguồn gốc của giọng nói tình cờ xuất hiện ở chính chiếc ghế từng là của cụ Dumbledore. Sự ngạc nhiên của Harry hiện rõ, miệng cậu há hốc, nhưng tâm trí cậu đang cố gắng xử lý sinh vật đang ngồi trước mặt cậu. Người đó — hay bất cứ thứ gì — có vẻ thờ ơ, chân gác lên chiếc bàn lớn như thể đây là cuộc trò chuyện bình thường giữa những người quen biết.

Cố gắng hết sức, Harry nhận thấy mình không thể hiểu được chứ đừng nói đến việc mô tả thực thể đang ngồi trước mặt mình. Giới tính dường như không liên quan gì đến sự hiện diện của sinh vật này; vẻ ngoài của nó thách thức mọi sự phân loại đơn giản. Một khuôn mặt, đúng, nó có cái gì đó giống một khuôn mặt, nó phải có… nhưng những nỗ lực của Harry để nắm bắt các đặc điểm của nó lướt qua những ngón tay trong đầu cậu như làn khói. Tóc vàng, tóc nâu, da ngăm, da sáng, màu mắt… của sinh vật đều có chúng. Harry đang nhìn vào người trước mặt mình, nhưng đồng thời, người đó lại… trống rỗng.(?)

Tuy nhiên, có một điều đến với Harry một cách rõ ràng đến kinh ngạc để mô tả sinh vật này, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng cậu. “Tử Thần,” từ đó thoát ra khỏi môi Harry, một nhận thức dường như trào dâng từ tiềm thức của cậu trước khi cậu kịp ý thức thừa nhận nó.

Đáp lại, sinh vật đó nở một nụ cười — một nụ cười vừa quen thuộc vừa có sức quyến rũ bí ẩn của một người xa lạ. Sự nghịch lý của tình huống này không hề ảnh hưởng đến Harry. Cậu đứng đây, mặt đối mặt với một nhân cách hóa bất chấp ranh giới của định nghĩa, nhưng đôi vai cậu lại thả lỏng khi cảm giác thân thuộc bao trùm lấy cậu, một cảm giác sâu sắc hơn cậu từng biết.

“Thật vui khi được gặp lại cậu, nhóc con. Ta đã chờ đợi rất lâu rồi,” Lời nói của Tử Thần mang theo một chút hoài niệm, khắc trên khuôn mặt nó một nụ cười dịu dàng, những đường nét trí tuệ trường tồn hòa quyện với niềm vui của hiện tại.

“Nó có hiệu quả không?” Ánh mắt của Harry chuyển trở lại Tom. Những đặc điểm giống rắn của Voldemort vẫn còn tồn tại, nhưng những thay đổi tinh tế đã bắt đầu bén rễ. Màu sắc khỏe mạnh trở lại trên làn da ốm yếu của hắn — và đôi mắt của hắn, đôi mắt của Tom, là minh chứng thực sự. Có sự sống trong họ —  một linh hồn còn lại trong họ.

“Hiến tế tri kỷ… nước đi đó khá giống cờ vua. Ít ai lường trước được kết quả đó. Ta phải thú nhận rằng ngay cả ta cũng sửng sốt trước cách diễn biến của các sự kiện. Đêm nay ngươi đã được định sẵn sẽ chết, nhưng ngay cả ta cũng không ngờ nó lại nằm trong tay ngươi,” Thay vào đó, Tử Thần trả lời, ánh mắt không hề dao động khi quan sát Harry, một nụ cười mãn nguyện nở trên môi.

Harry thừa nhận rằng cậu cũng đã mất cảnh giác khi thực hiện hành động bốc đồng, được thúc đẩy bởi sự tuyệt vọng và giận dữ, đã được thực hiện. Cậu không thể giải thích làm thế nào mà cậu vẫn giữ được ký ức sống động về nghi lễ cổ xưa đó. Nó chỉ đơn thuần là một trong nhiều khái niệm phức tạp mà Harry đã tình cờ gặp được trong các cuốn sách của Thư viện gia tộc Black. Hồi đó, cậu thấy khái niệm này lãng mạn một cách kỳ lạ — khái niệm rằng một nửa của mối quan hệ tri kỷ có thể tự hiến thân để cứu người kia, một sự hy sinh đủ mạnh để hàn gắn mọi tổn thương.

“Thế...chuyện gì đang xảy ra vậy?”

“Well, đó là quyết định của ngươi,” Tử Thần trả lời, duyên dáng nhấc chân khỏi bàn của cụ Dumbledore khi nó đứng. “Muốn tiến hay muốn lùi?”

Harry cau mày, vẻ mặt cậu vừa bối rối vừa tò mò. Đây có phải là ngã tư nơi cậu chọn giữa việc nán lại như một bóng ma hay hành trình tiến về phía trước? Cậu chưa bao giờ nghiên cứu sâu về cơ chế tồn tại của ma quái, và Harry cũng không thể chắc chắn liệu cậu có tiếp cận được những văn bản liên quan về vấn đề này hay không. “Tôi —  tôi thực sự không thích làm ma đâu.”

Tiếng cười của Tử Thần vang vọng như những tiếng vọng xa xăm từ một hang động sâu thẳm, mang một nhịp điệu bí ẩn khiến Harry rùng mình. “Ồ, cậu bé dễ thương. Hệ thống giáo dục phù thủy đã khiến ngươi thất bại như thế nào với quan niệm sai lầm về việc thanh lọc Nghệ thuật Hắc ám. Ngươi có biết câu chuyện về ba anh em nhà Peverell không? Ngươi có biết làm thế nào mà gia đình ngươi lại sở hữu được chiếc áo choàng tàng hình không?”  Cái nhìn của Tử Thần mang theo sự pha trộn giữa trí tuệ và sự thích thú.

Harry cảm thấy mình đỏ bừng xấu hổ vì sự thiếu hiểu biết về gia tộc của chính mình. “Tôi biết câu chuyện này, nhưng.... sự hiểu biết của tôi về lịch sử gia đình tôi... rất ít. Tôi không có ai để hỏi, và chú Sirius mới bắt đầu dạy tôi, nhưng... thời gian của chúng tôi rất ngắn. ”

Một nỗi đau buồn dâng trào trong lồng ngực Harry khi cậu nghĩ về khoảng thời gian họ đã có, nhưng cậu vẫn hy vọng rằng mình sẽ sớm gặp lại chú Sirius. Harry không biết gì về thế giới bên kia, nhưng… cậu hy vọng gia đình cậu sẽ ở đó.

“Bảo bối Tử thần bao gồm ba hiện vật ma thuật mạnh mẽ, mỗi hiện vật tượng trưng cho nỗi khao khát và nỗi sợ hãi về cái chết của con người. Đũa phép Cơm nguội, Viên đá Phục sinh và Áo choàng Tàng hình của riêng ngươi. Đó là Thánh tích duy nhất tồn tại trong huyết thống của ngươi và được truyền qua nhiều thế hệ.”

Harry nghiêng người tới. “Gia tộc tôi?”

“Ignotus Peverell, tổ tiên của người. Cây gia phả có thể đã phân nhánh, nhưng giờ đây ngươi là người thừa kế cuối cùng của dòng dõi Peverell. Ta thường không ăn mừng sự xuất hiện của sự sống, nhưng khi ngươi bước vào thế giới này, ta cảm nhận được lời hứa hẹn về một tri kỷ hấp dẫn,” Lời của Tử Thần nhuốm một nụ cười nhếch mép vui tươi. “Có thể ngươi không nhớ, nhưng ta đã bế ngươi một thời gian ngắn khi ngươi còn nhỏ, và bây giờ, lần đầu tiên kể từ khi ba anh em nắm giữ chúng, Bảo bối Tử thần một lần nữa lại ở nơi chúng thuộc về.”

“Điều đó nghĩa là gì?” Harry hỏi, một cảm giác hoài nghi trộn lẫn với sự hiểu biết ngày càng tăng. Cậu cảm thấy mơ hồ về việc cuộc trò chuyện này sẽ dẫn đến đâu, nhưng mức độ nghiêm trọng của nó khiến cậu không thể nào hiểu được.

Đôi mắt Tử Thần nheo lại. “Trở thành Chủ nhân của Cái chết không chỉ sở hữu và hợp nhất cả ba Bảo bối, mà còn phải xứng đáng với sức mạnh mà chúng ban tặng. Sử dụng sức mạnh tổng hợp của chúng — thống trị sự sống và cái chết của người khác, thống trị cái chết của chính mình , và khả năng trốn tránh cái nhìn không thể tránh khỏi của cái chết không nằm ở việc trốn tránh cái chết, chinh phục nó hay kiểm soát nó mà nằm ở sự chấp nhận và hiểu biết về chu kỳ tự nhiên của cuộc sống.”

Harry tiếp nhận thông tin này, suy nghĩ của cậu quay cuồng. “Vậy ý ông là người sở hữu cả ba Bảo bối, người không sợ chết, người không cố gắng ngăn chặn nó, người mà các Bảo bối cho là xứng đáng… là Chủ nhân của Cái chết?”

Tử Thần gật đầu. “Đúng vậy. Và ngươi, my love, đã được coi là xứng đáng.”

Harry chớp mắt, sửng sốt trước sức nặng của câu nói. “Tôi? Nhưng điều đó là không thể. Tôi không có chúng.”

Nụ cười nhếch mép của Tử Thần lại một lần nữa mang theo một tia tinh quái. “Ngươi không?”

Harry lắc đầu kịch liệt. “Không, tôi — tôi có chiếc áo choàng, nhưng hòn đá — ”

“Giấu trong một quả snitch vàng lần trước tôi đã kiểm tra…” Tử Thần gợi ý với vẻ hiểu biết.

Mắt Harry mở to, tay ngứa ngáy muốn lấy quả snitch trong túi. “Nhưng… nhưng cây đũa phép tôi — ”

“Albus Dumbledore đã nắm quyền điều khiển nó trong một thời gian cho đến một đêm định mệnh trên đỉnh tòa tháp khi một cậu bé sợ hãi tên là Draco Malfoy tước vũ khí của ngươi.”

Harry cảm thấy miệng mình khô khốc. “Tôi đã tước vũ khí của Draco… nhưng — nhưng cậu ấy đang sử dụng cây đũa phép của mình chứ không phải của cụ Dumbledore.”

“Tôi thừa nhận rằng đó là một chút logic đối với cây đũa phép, nhưng… ngữ nghĩa.” Tử Thần tỏ vẻ rất thích thú. “Đó là định mệnh. Con đường và những lựa chọn của ngươi đều đã dẫn ngươi đến đây — quay lại với ta. Nhiều người có thể sở hữu một cái, nhưng hiếm có số ít có thể sở hữu được tất cả. Ngươi là người đã đoàn kết họ lại, không phải vì bảo đảm quyền lực, không phải để hồi sinh một người thân yêu, không phải để trốn tránh ta. Sự kết hợp của ngươi bắt nguồn từ mong muốn bảo vệ và giải cứu những người bước vào thế giới của người sống. Ngươi không hề sợ hãi cái chết cũng như không muốn gây ra điều đó cho người khác. Hiếm có ở người phàm. Trong giờ phút cuối cùng, ngươi đã ôm lấy ta để bảo vệ linh hồn của người sống — một Chủ nhân thực sự của Cái chết.”

Harry để cho sự khám phá to lớn này thấm vào ý thức của mình, một dòng cảm xúc cuộn xoáy trong cậu. “Tôi chưa bao giờ tìm cách trở thành chủ nhân của bất cứ điều gì, chứ đừng nói đến cái chết. Vậy tôi... bất tử phải không? Đó là lý do tại sao tôi ở đây thay vì... bất cứ nơi nào linh hồn tìm thấy sự yên nghỉ của họ? Liệu tôi có đoàn tụ với cha mẹ mình không? Chú Sirius ? Ít nhất thì tôi đã hy vọng vào điều đó…” Giọng Harry nhỏ dần, một cục nghẹn dâng lên trong cổ họng cậu.

Đáp lại, bàn tay Tử Thần đặt lên vai Harry như trấn an. “Trở thành Chủ nhân của Cáu chết có nghĩa là nhiều điều mà ngươi sẽ dần dần khám phá nếu chọn quay trở lại vùng đất của người sống. Những lựa chọn ngươi đưa ra và cách ngươi sử dụng những 'món quà' này là do ngươi quyết định. Giống như tổ tiên Ignotus của ngươi, ngươi sẽ tồn tại trong vùng đất của người sống chừng nào trái tim ngươi mong muốn. Nếu không, ngươi có quyền lựa chọn rời đi và đoàn tụ với người thân nếu đó là mong muốn của ngươi. Sự yên nghỉ và bình yên là của ngươi nếu đó là điều ngươi muốn, Harry. ”

Sự nghỉ ngơi và bình yên nghe có vẻ giống như tất cả những gì Harry từng mong muốn, nhưng khi những lời của Tử Thần chìm vào, một sức nặng đè lên vai Harry khi cậu hướng ánh mắt về phía Tom. “Còn anh ấy thì sao? Điều gì đang chờ đợi anh ấy ở phía trước? Bạn tâm giao của tôi. Anh ấy đã hy sinh sự tỉnh táo của mình cho tôi. Ít nhất thì đó là một điều ngu ngốc mà anh ấy đã làm, nhưng anh ấy… muốn tôi. Bây giờ anh ấy sẽ làm gì? Anh ấy thực sự có thể thay đổi? Liệu anh ấy có thể… tốt hơn không?”

Chúa tể Hắc ám đã chiến thắng trong cuộc chiến, và Harry không thể không thắc mắc và muốn hiểu những điều mà cậu sẽ để lại cho những người bạn của mình phải vật lộn nếu cậu quyết định ích kỷ và bỏ rơi họ. Không đời nào cậu có thể đánh bại Voldemort, nhưng ít nhất Harry có thể cho họ một cơ hội chiến đấu với Tom — nếu một phần nhỏ nào đó trong Tom vẫn là cậu bé đầy tham vọng mà Harry gặp trong nhật ký năm mười hai tuổi. Rằng Tom có ​​thể thay đổi thế giới.

“Tom Marvalo Riddle Jr. đã được định sẵn cho những điều tuyệt vời ngay từ khi mới thành lập. Bất kể anh ta có trở thành Chúa tể Voldemort hay không, tác động của anh ta đối với thế giới sẽ rất sâu sắc. Anh ta luôn có ý định thay đổi thế giới, theo hướng tốt hơn hoặc xấu đi —  đó là do số phận ban cho anh ta, hoặc có lẽ là lời nguyền, hoặc một điều tương tự như vậy. Những con người mang gánh nặng với mục đích lớn lao luôn phải chịu đau khổ, cũng như bản chất của tham vọng lớn lao.” Tử Thần trả lời, ánh mắt đang hướng về Chúa tể Hắc ám.

“Sự hy sinh của ngươi đã chữa lành những tổn thương trong tâm hồn bị giằng xé của anh ta. Chữa lành tâm trí của anh ta sẽ là một thử thách khác, nhưng có lẽ sự cứu chuộc không nằm ngoài tầm tay. Tom Riddle luôn đầy tham vọng và lạnh lùng, nhưng anh ta không phải là không có hy vọng và lòng thương xót. Anh ta đã từng là một cậu bé. Một cậu bé khao khát một gia đình — một người tri kỷ. Ai đó để thuộc về. Sự sụp đổ của Tom Riddle không phải là sự khao khát quyền lực… mà là tình yêu.” Tử Thần cho Harry một nụ cười huýt sáo. “Ta bực mình vì anh ta đã xúc phạm tâm hồn của chính mình, thậm chí ta không thể trách một đứa trẻ mồ côi đang khao khát tình yêu.”

Harry thấy mình đang ở trong một cơn lốc cảm xúc, bị mắc kẹt giữa hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Một bên là vòng tay vẫy gọi của cha mẹ cậu và chú Sirius, một cuộc đoàn tụ tràn đầy sự ấm áp và khả năng kết nối lại với ông bà, bạn bè và họ hàng. Sự quyến rũ của thế giới này, tràn ngập tình yêu và tình bạn, đã lôi kéo trái tim cậu.

Mặt khác, Harry không thể rũ bỏ những ký ức ám ảnh về quá khứ, những năm tháng bị ngược đãi và bỏ rơi đã khắc sâu vào tâm hồn cậu những vết sẹo. Cậu nhớ lại những ngày đau khổ khi cậu khao khát một cách tuyệt vọng một ai đó, bất cứ ai, chọn cậu, cho cậu thấy một tia tử tế. Nếu sau tất cả những điều đó, Harry phát hiện ra tri kỷ của mình sinh sau mình nửa thế kỷ, liệu cậu có phản ứng tuyệt vọng như Tom không?

Harry vẫy tay với hiện trường và nhẹ nhàng nói: “Tôi có thể xem một lát được không? ”

Đáp lại, tiếng cười khúc khích vang vọng kỳ lạ của Death vang vọng khắp thế giới thanh tao. “Người sẽ thấy mình có thể làm được nhiều việc, Chủ nhân.

Danh hiệu này khiến Harry rùng mình, một danh hiệu mang theo sức nặng và hậu quả. Tuy nhiên, cậu lại hướng ánh mắt về khung cảnh đang diễn ra trước mắt, nơi cuộc sống vẫn tiếp tục như một vở kịch đầy ám ảnh.

Tom thở hổn hển, lồng ngực phập phồng khi hắn nhìn chằm chằm với đôi mắt mở to khó hiểu vào thi thể vô hồn của Harry Potter đang nằm trước mặt hắn. Ánh mắt của hắn lướt qua khuôn mặt của Harry như thể đang cố gắng ghép lại câu đố siêu thực vào lúc này. Một bàn tay run rẩy nhích về phía trước nhưng dừng lại ngay khi chạm vào Harry khi mắt anh bắt gặp làn da khỏe mạnh của chính mình.

Tom đưa tay lại gần, quan sát nó với vẻ vừa mê hoặc vừa hoài nghi, trước khi ngập ngừng nhìn theo khuôn mặt của chính mình, giờ đã được tô điểm bằng hơi ấm, chiếc mũi, mái tóc và làn da mịn màng của con người. Đột ngột đứng dậy, chiếc áo choàng xếp tầng quanh cơ thể khỏe mạnh mới tìm thấy, dáng người oai phong của Tom mang một vẻ vương giả và quyền lực. Xấu hổ thay, Harry cảm thấy nghẹt thở trước sự biến đổi ngoạn mục. Người bạn tâm giao của cậu đang đứng trước mặt cậu, không có gì là lộng lẫy.

Với những bước tiến đầy quyết tâm, Tom tiến đến gần chữ rune của nghi lễ hiến tế tri kỷ khắc trên máu của Harry. Hắn ta chăm chú xem xét nó trước khi liếc nhìn Harry rồi liếc nhìn chiếc tủ đang mở chứa cái Tưởng Kí, sự hiện diện ngây thơ của nó đang vẫy gọi. Bộ óc thông minh của Tom đã giải quyết được những mảnh ghép bí ẩn, và không chút do dự, hắn bước tới và lao vào Chậu Tưởng Kí.

Harry không thể không sửng sốt khi chứng kiến ​​cảnh Chúa tể Hắc ám phơi bày bản thân một cách dễ bị tổn thương với thế giới bên ngoài khi hắn đào sâu vào những ký ức chứa đựng trong Tưởng Kí. Theo một cách nào đó, điều đó chứng tỏ người bạn tâm giao của hắn quan trọng như thế nào... Harry đối với Tom đến mức hắn sẽ khiến bản thân trở nên bất lực để tìm ra câu trả lời. Khi ngoi lên từ sâu trong ký ức của Chậu Tưởng Kí, hắn nắm chặt chiếc tủ với lực mạnh đến nỗi phần gỗ phản đối bằng những tiếng cọt kẹt và rên rỉ.

Một sự im lặng lạnh lẽo bao trùm không khí, chỉ bị phá vỡ bởi tiếng gầm giận dữ của Tom, gửi sóng xung kích khắp phòng, làm vỡ cửa sổ và khiến cả tòa tháp rung chuyển. Phép thuật thô sơ không thể kiềm chế của Chúa tể Hắc ám dâng trào, và khi cơn bão lắng xuống, mọi thứ trong văn phòng hiệu trưởng đều tan hoang — mọi thứ, ngoại trừ Harry, người vẫn còn nguyên vẹn giữa đống đổ nát. Harry cảm thấy bóng ma của mình phập phồng theo hơi thở, một cảm giác mà cậu tin rằng mình không còn cần thiết ở cõi thanh tao này nữa.

Một tiếng đập mạnh như sấm vào cánh cửa văn phòng kín mít làm cậu giật mình, kèm theo đó là những tiếng la hét đầy đe dọa của những Tử thần Thực tử đang tìm kiếm chủ nhân của chúng. Tuy nhiên, Tom không để ý đến họ mà thay vào đó quay trở lại cơ thể vô hồn của Harry với sự dịu dàng và quan tâm mà hắn chưa từng thể hiện trước đây. Với sự dịu dàng vô cùng, hắn nhấc Harry lên khỏi sàn nhà lạnh lẽo, và như thể được triệu hồi bởi phép thuật của hắn, một chiếc bàn hiện ra từ đống đổ nát. Tom cẩn thận đặt Harry lên đó, hành động của hắn chứa đầy sự tôn kính hiếm thấy.

Harry kinh ngạc quan sát Chúa tể Hắc ám tẩy sạch vết máu và bụi bẩn, sử dụng những câu thần chú thì thầm để hàn gắn vết thương. Một chiếc gối lụa mềm mại hiện ra dưới đầu Harry, và Tom gạt những sợi tóc vương vãi trên trán Harry sang một bên. Bộ quần áo rách rưới của Harry biến thành một chiếc áo choàng lụa màu xanh ngọc lục bảo, và cuối cùng, chiếc kính của cậu ấy được cẩn thận đặt lại trên mặt. Một bùa mê bao bọc lấy cậu, một bùa bảo tồn mạnh mẽ.

“Anh ta sẽ tôn vinh Ngài bằng một lễ chôn cất đàng hoàng,” Tử Thần nói từ bên cạnh cậu, giọng nó thoáng chút tán thành khi nó nghiêng đầu tò mò nhìn Tom với cái đầu ma quái của nó.

Nhưng Harry lắc đầu, hiểu tri kỷ của mình hơn ai hết. “Không, anh ấy sẽ tự hủy hoại chính mình một lần nữa khi cố gắng mang tôi trở lại.”

Trong quai hàm cương quyết của Tom và ánh mắt kiên cường khi hắn nhìn chằm chằm vào hình dạng vô hồn của Harry, sự thật trở nên không thể nhầm lẫn. Tom là một người đàn ông bướng bỉnh và ích kỷ không ngừng. Khi Tom Riddle vẫy tay và quay lại chào các Tử thần Thực tử của mình với khuôn mặt giống rắn, mắt đỏ của Chúa tể Voldemort một lần nữa xuất hiện, Harry biết câu trả lời của mình.

“Gửi lại cho tôi sau.”

The end.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro