Tuyết đầu mùa [kết]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Sư phụ ... Sư phụ .... con lạnh quá .... con sai rồi... con không nên chạy lung tung..."

Tuyết rơi càng lúc càng nhanh, Bách Lý Hoằng Nghị vốn là thân thể yếu ớt, sợ hãi đến mức như thế tiếng khóc của y càng thêm đáng thương.

"Người chủ nhân muốn mà ngươi cũng dám động! Chính chủ nhân còn không dám động!"

Người nam nhân đeo mặt nạ đen đá tên nam nhân kia ngã xuống đất, nhưng Bách Lý Hoằng Nghị càng lúc càng sợ hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn run lên.

Ở bên cạnh Thời Ảnh, y là một Tiểu Heo Sữa kim tôn ngọc quý, còn bên ngoài, y chỉ có thể là một Tiểu Heo Sữa có thể bị giết thịt bất kỳ lúc nào.

Bách Lý Hoằng Nghị được đưa đến một căn phòng khác, sợi dây thừng được làm rất đặc biệt, người này tựa hồ biết y rất giỏi bách công chi thuật , nhưng với cái này thì y cũng không giải được Bách Lý Hoằng Nghị càng thêm tuyệt vọng.

Mà người nam nhân đeo mặt nạ, toàn thân tràn đầy khí lạnh, chậm rãi vén mặt nạ lên, lộ ra khuôn mặt tuấn tú , dung nhan tuyệt thế khiến người khác vừa nhìn không thở nổi.

"Làm sao vậy, ta vừa rồi diễn không tốt sao?"

Nam nhân quỳ trên mặt đất lòng thầm than trách, nhưng trên miệng lại nở nụ cười nịnh nọt

"Tốt lắm, ngươi làm cho y sợ hãi đến bất tỉnh!"

Hắn không sợ đứa nhỏ sẽ hận hắn chết đi sống lại khi phát hiện ra.

"Ngươi vừa chạm vào y bằng tay nào vậy? Chặt nó."

Thời Ảnh liếc nhẹ.

"Xuân Thu Đạo, làm sao bây giờ?"

"Ta làm điều này không phải là rất thực tế sao? Bệ hạ, từ khi ngài trở về triều, thiên hạ đã trở lòng. Từ khi đội quân  Liễu gia bị bài trừ Xuân Thu Đạo bọn họ không còn nơi để dựa vào. Bây giờ, bọn họ không rõ tung tích. "

Bách Lý Hoằng Nghị chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp Bách Lý Khoan Nhân theo cách này.

Sau khi ngủ một giấc , y lại mở mắt ra, trước mắt lại và là huynh trưởng của y, Bách Lý Khoan Nhân, người mà y đã không gặp trong hơn mười năm.

Và những tên lưu manh đã bắt cóc y trước đó cũng biến mất. Y mơ hồ nhớ ra trước khi chìm vào giấc ngủ, anh ngửi thấy mùi đặc biệt nào đó, không mở mắt ra được nữa. Đó có lẽ là một loại mê dược.

Bách Lý Khoan Nhân vẫn mặc chiếc áo choàng xanh nhạt quen thuộc, trên mặt mang theo nụ cười yêu kiều nói:

"Ta không biết ngươi đã ở đâu suốt mấy năm nay, hóa ra là Thời Ảnh đã giấu ngươi kỹ như vậy."

Bách Lý Hoằng Nghị lo lắng nói:

"Sư Phụ, Sư Phụ của ta đâu?

Bách Lý Khoan Nhân sắc mặt đột nhiên thay đổi, gần như muốn bóp chết Bách Lý Hoằng Nghị

"Huynh đệ chúng ta xa cách nhiều năm, trong lòng ngươi cũng chỉ có Thời Ảnh?"

Bách Lý Hoằng Nghị nói:

"Người là sư phụ của ta,! Còn tốt hơn vị huynh đệ bao năm qua không biết ở đâu"

Bách Lý Khoan Nhân bình tĩnh lại và tiếp tục nói một cách hòa nhã.

Hắn ta có chút tức giận sờ đầu Bách Lý Hoằng Nghị và nói:

"Ta biết huynh đệ ta đã lâu không gặp ngươi cảm thấy xa lạ cũng là bình thường, nhưng điều đó không quan trọng vì chúng ta là huynh đệ . Đại nghiệp của ta sắp được hoàn thành, chỉ cần là đệ bước vào con đường Xuân Thu Đạo, ở nơi đó đệ sẽ kẻ dưới một người trên vạn người như thế nào? Về Thời Ảnh và những thứ khác đều là cỏ dại mọc hoang nên được đốt bằng lửa củi!"

Bách Lý Hoằng Nghị chỉ cảm thấy Bách Lý Khoan Nhân càng ngày càng xa lạ và điên cuồng

"Ta thì sao? Còn phụ thân mẫu thân thì sao ta? Bọn họ cũng là cỏ dại sao? Ngươi tại sao lại hại phụ thân? Nếu như không phải tham gia phản nghịch,  Bách Lý gia sẽ không thành ra thế này! "

"Ta không giết phụ thân!"

Bách Lý Khoan Nhân hét lên, hốc mắt tựa muốn tách ra

"Ta chưa bao giờ nghĩ đến việc giết phụ thân!"

"Nếu không phải cha cầu xin sư phụ nhận ta trước khi người qua đời, thì ta đã chết từ lâu rồi. Lúc đó huynh trưởng ngươi đang ở nơi nào?"

Bách Lý Hoằng Nghị bất mãn nói

"Ngươi điên rồi".

Bách Lý Khoan Nhân nói

"Ta... Nếu Không Tang không ra lệnh lục soát Bách Lý gia phụ thân đã không chết! Đối tượng trả thù của ngươi phải là Thời Ảnh! Lần này, chính đội quân  của Không Tang quốc đã bắt ngươi. Chính ta là người giải cứu ngươi! Hãy tự mình suy nghĩ, nếu đã thông hãy theo ta vào Xuân Thu Đạo.

Bách Lý Hoằng Nghị nắm lấy y phục của y , rơi lệ và nói với vẻ kiên quyết

"Được rồi, ta sẽ theo huynh vào Xuân Thu Đạo."

Bách Lý Khoan Nhân vui vẻ cười nói:

"Hahahaha! Quả không hổ là đệ đệ của Bách Lý Khoan Nhân ta! Từ nay về sau, ngươi sẽ là chưởng sử!"

"Vậy thì sư huynh cho ta dám hỏi, ngươi định làm thế nào để hoàn thành đại nghiệp?"

"Mười ngày sau sẽ là đại lễ lập hoàng hậu. Ta sẽ sử dụng phục hỏa lôi đình, cho dù Thời Ảnh có thiên binh vạn mã chỉ trong chốc lát, toàn bộ cung điện sẽ bị san bằng. Mà không phải đệ đệ tốt của ta cũng đã nghiên cứu phục hỏa lôi đình rồi hay sao? "

Bách Lý Hoằng Nghị ánh mắt khẽ nhúc nhích

"Ta có thể lấy ý muốn dâng pháo hoa làm cái cớ gửi nguyên liệu đến hoàng cung ."

Bách Lý Khoan Nhân có chút nghi ngờ

"Đệ vừa rồi luôn nghĩa đến sư phụ tại sao đột nhiên đổi ý?

"Huynh trưởng không biết, đệ thích người, nhưng người lại muốn kết hôn với người khác. Lý do này đã đủ chưa? Nếu huynh trưởng không tin đệ, đệ sẽ không đi. Không có đệ nội ứng không biết kế hoạch của huynh có bao nhiêu phần thành công.? "

Bách Lý Khoan Nhân nói

"Được rồi."

Bách Lý Hoằng Nghị ở một mình trong phòng tối, ngủ không yên giấc, bắt đầu thất thần kêu lên,

"Sư phụ ... người đừng thành thân với nàng ... sư phụ"

Một bóng đen lặng lẽ bước tới đầu giường của Bách Lý Hoằng Nghị, tựa một bóng ma, nhìn chằm chằm vào tiểu hài tử đang say ngủ. Vừa định xoay người rời đi, tiểu hài tử ở phía sau liền đu lên người hắn

"Sư phụ ! Ta biết chính là người!"

Thời Ảnh bất đắt dĩ lên tiếng nói:

"Làm sao con biết đó là ta?"

Đôi mắt của Bách Lý Hoằng Nghị sáng lên,

"Con là Tiểu Heo Sữa thông minh nhất trên thế giới !! Mấy ngày nay ta đang cân nhắc, trên người sư phụ có huy hiệu của Không Tang vương, và đôi mắt của sư phụ thật đẹp, tuy lúc sư phụ vậy tức giận nhìn con lạnh lùng vẫn xinh đẹp y như vậy! Và còn có mùi hương của sư phụ!"

"Chà, không ngốc."

Thời Ảnh hôn lên trán đứa trẻ.

Lễ phong hậu thành lập

Bách Lý Hoằng Nghị không hiểu tại sao Thời Ảnh yêu cầu y mặc quần áo đỏ và khi y đứng dậy liền bắt y phải trùm khăn màu đỏ, Thời Ảnh nắm tay y , hắn nói:

"Ăn lợn cũng phải có lễ".

Bách Lý Hoằng Nghị mở to đôi mắt tròn đầy hoài nghi nói:

"Sư phụ muốn ăn thịt ta"

Thời Ảnh ôm ngang eo cậu,

"Tại sao, con không muốn cho sư phụ ăn?"

"Chà."

Bách Lý Hoằng Nghị ngoan ngoãn gật đầu

"Ta tin sư phụ"

________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro