Tuyết đầu mùa [Hạ]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rất nhanh, tin tức rằng Thời Ảnh sắp thành thân đã lan đến núi Cửu Ninh. Bách Lý Hoằng Nghị chỉ đơn giản thu dọn những món đồ cần thiết và chuẩn bị xuống núi.

Bách Lý Hoằng Nghị trên lưng đeo hành lý đơn độc tiêu sái dạo quanh Không Tang Quốc* nhộn nhịp .

Chiếc mũ tai thỏ và chiếc áo choàng cổ tròn màu trắng như tuyết khiến y trông rất nhu thuận và đáng yêu. Mỗi lần Bách Lý Hoằng Nghị xuống núi chơi đều là cùng đi với Thời Ảnh , nhưng bây giờ thì ...

Y đi đến đâu người dân hai bên đường liền nhao nhao quay đầu nhìn theo

"Ơ , Tiểu Lang Quân đến từ đâu mà đẹp trai thế?"

Bách Lý Hoằng Nghị đỏ mặt bỏ chạy, nhớ đến cảnh lúc trước cùng Thời Ảnh nắm tay nhau đi mua sắm.

"Tiểu Heo, con muốn ăn gì?Sư phụ mua cho con."

"Con không phải heo!

Mười năm qua y ở trên núi, Thời Ảnh bảo y gọi hắn là sư phụ, y liền gọi thế , nhưng y chưa từng làm lễ bái sư, cũng không phải học võ công.

Với huynh đệ tỷ muội đồng môn, y muốn làm gì thì làm, hắn chưa bao giờ mong cầu điều gì ở y , vì từ nhỏ thân thể y không tốt nên không thể học võ được.

Lúc này, y cuối cùng cũng thông hiểu nút thắt trái tim mình là gì, đó là Thời Ảnh dường như chưa bao giờ xem y là học trò của hắn.

Là vì ​​Thời Ảnh chỉ coi Chu Nhan là người học trò duy nhất của mình? Hay vì Chu Nhan mới là người mà Thời Ảnh yêu sâu đậm.

Y không muốn chia sẻ sư phụ với người khác, cho dù là y mới là kẻ thừa. Y vẫn luôn mong rằng mãi về sau y vẫn sẽ là người duy nhất trong lòng Thời Ảnh.

Thế nhưng, sau này Thời Ảnh thành thân, hắn sẽ có gia đình của riêng mình , thế nên hắn sẽ không cần y nữa.

Bách Lý Hoằng Nghị đã không liên lạc với hắn trong nhiều ngày. Thời Ảnh cảm thấy có điều gì đó không ổn, tên nhóc này chỉ hận không thể nhìn thấy hắn ba lần mỗi ngày, khi hắn vừa mở mắt tỉnh dậy vào buổi sáng thì đã nghe giọng của Bách Lý Hoằng Nghị buổi tối chuẩn bị chợp mắt cũng là giọng nói quen thuộc của y.

Thế nhưng đã vài ngày không có tin tức gì. Chẳng lẽ hắn đã ra ngoài quá lâu khiến đứa nhỏ giận dỗi? Đứa nhỏ luôn sợ trên núi lạnh quá nên cứ đến mùa đông y lại quấn lấy Thời Ảnh và để hắn ngủ cùng.

Không Tang Quốc*

" Nhan Nhi, sư phụ của ngươi bây giờ là vua của Không Tang Quốc, vị trí hậu vị này..."

"Mẫu thân, người đừng nói nữa, sư phụ vẫn không chịu gặp con."

Chu Nhan khó chịu vì Thời Ảnh lạnh nhạt với cô như người xa lạ, nàng nghĩ rằng hôm đó Thời Ảnh sẽ cứu nàng thoát khỏi nguy hiểm vì hắn vẫn quan tâm đến nàng, nhưng thật ra hắn chỉ tình cờ đi ngang qua nên giúp đỡ và an ủi nàng vài câu.

Sau nàng trở về nhà, nàng đã tìm mọi cách để liên lạc với Thời Ảnh , nhưng không có lời hồi âm nào cả, Thời Ảnh đã đưa chiếc Thủy Kính cho Bách Lý Hoàng Nghị, thứ vốn được cho là của nàng....

Nhưng năm qua nàng dùng trăm phương ngàn kế chỉ để đổi lại được những tin tức của Thời Ảnh và Bách Lý Hoằng Nghị , chính nàng không thể không đối mặt với việc Thời Ảnh không đơn thuần chỉ xem Bách Lý Hoằng Nghị là đệ tử.

Nàng đã đợi ở Không Tang Quốc mười năm để chờ Thời Ảnh hạ sơn .

"Ta và ngươi duyên phận sư đồ đã cạn. Không thể tiếp tục "

Cho dù hiện tại không phải là sư phụ và đồ nhi, nhưng vị trí của Vương Hậu Không Tang đang bỏ trống, nàng chính là người phù hợp nhất với Thời Ảnh.

Tại sao sau bao nhiêu nămqua , sư phụ vẫn không chịu tha thứ cho nàng? Chu Nhan nghiến răng, tràn đầy cố chấp.

Tiểu heo đang cố bỏ chạy nhưng đám kị binh đuổi theo đã bao vây y , một tên thân hình cao to mặc khôi giáp quát thuộc hạ của hắn ta

"Tìm thấy rồi! Trói lại rồi đưa hắn về!"

"Các người là ai! Bắt ta làm gì! Ta ... Các người định bắt ta đi đâu ... a...a...a...a...!"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bách Lý Hoằng Nghị đỏ bừng, cơ thể dốc sức giãy dụa nhưng vẫn bị đám thuộc hạ gắt gao khống chế, bỏ y vào chiếc bao bố tựa như một con lợn sắp bị giết thịt, và ném y lên ngựa và phi đi thật nhanh.

Bị trói trong căn phòng tối đen như mực, đây là lần đầu tiên Bách Lý Hoằng Nghị bị đối xử như thế này, y vẫn chưa tin được nổi ủy khuất trong lòng lại dâng trào

"Sư phụ ... con không nên chạy lung tung ... Thời Ảnh con nhớ người ... sư phụ đến cứu con đi ... "

"Lớn lên trong thật tuấn tú so với nữ tử lại càng đẹp hơn ..."

Bách Lý Hoằng Nghị bị một người trêu chọc hắn ta hết nắm cằm lại vuốt má y

"Ngươi thả ta ra! Hừ! Ngươi dám làm như vậy với ta! Sư phụ của ta là ..."

Bách Lý Hoằng Nghị trừng mắt nhìn, nhưng trong mắt người khác, y chỉ là tiểu nãi miêu giương nanh vuốt

"Đừng đi quá xa, chủ nhân muốn chúng ta đem về người còn sống."

Nam nhân dẫn đầu lạnh lùng nói.

"Đã nói là sống,thì chỉ cần còn sống là được đúng không?"

----------------------------------------------
*Không Tang Quốc [空桑国] : một địa danh trong truyền thuyết Trung Quốc trích từ Sơn Hải Kinh

#baidu

----------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro