Tuyết đầu mùa[Trung]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sư phụ, con lạnh quá ~ con muốn ngủ với sư phụ ~"

Tiểu heo Bách Lý mỗi khi đi ngủ điều làm nũng y luôn nói rằng mình sợ tối sợ lạnh. Thấy Thời Ảnh lên giường , Tiểu Heo vô sư tự thông* cố gắng trèo lên giường, hắn kéo chăn bông đắp kín người, bên cạnh là một đôi mắt cún sáng ngời đang nhìn Thời Ảnh...

"Quên đi, y cũng chỉ là một tiểu hài tử"

Thời Ảnh không muốn quá nghiêm khắc với y, một tiểu
hài tử chỉ mới vài tuổi đã không có cha mẹ, giữa đêm tỉnh giấc không chừng lại khóc lên, cần phải dỗ y ,nếu không y nhất định sẽ không thể ngủ ngon .

Thấy Thời Ảnh không có ý kiến ​​gì, Tiểu heo Bách Lý cười thầm, ôm lấy Thời Ảnh.

"Được rồi, đi ngủ thôi."

Thời Ảnh nhéo nhéo khuôn mặt tựa như tạc hồng ngọc, heo con trắng nõn và non nớt giấu mình dưới chăn bông, như trong chăn có thêm chiếc gối ôm nhỏ.

Cái gối heo con nhỏ này vẫn còn cực kỳ mềm mềm, người nhỏ ngoan ngoãn nằm trong vòng tay ấm áp của Thời Ảnh, khiến trái tim của hắn cũng ấm áp theo.

"Ngươi! Ngươi quên bài học của Chu Nhan rồi! Là do ngươi đã để nàng ấy đi quá xa ... Bách Lý Hoằng Nghị là đệ tử thân cận duy nhất của ngươi. Ngươi không giáo dục y một cách hà khắc mà còn dung túng hơn nữa ..."

Sắc mặt của Thời Ảnh biến sắc , thâm tâm đau đớn, anh không vui nói:

"Chu Nhan là Chu Nhan, Bách Lý là Bách Lý! Ta dạy thế nào cũng không liên quan gì đến người!"

Dù chỉ là một tiểu hài tử nhưng Bách Lý Hoằng Nghị cũng nhận ra rằng Chu Nhan là người đặc biệt trong nội tâm của Thời Ảnh, bởi vì mỗi khi nhắc đến cô ấy, Thời Ảnh lại trở nên khác lạ.

Bách Lý Hoằng Nghị nhìn hai người trầm mặc một lúc, Tiểu Heo Con cẩn thận kéo kéo tay áo Thời Ảnh.

"Có phải do Bách Lý không ngoan ... làm cho sư phụ không vui."

Thời Ảnh bế y rời đi, bạch y theo đó mà tung bay

"Sư Phụ không phải không vui, Tiểu Heo Con của ta rất ngoan."

Tiểu Heo Bách Lý rất ít khi đi vào phòng của hắn, đơn giản là vì khi y đến căn phòng liền trở nên bừa bộn.

Căn phòng vốn gọn gàng và ngăn nắp của Thời Ảnh chỉ cần y đến sẽ có đầy đủ các loại đồ chơi nhỏ mà y thích, chả khác gì phòng em bé.

"Sư Phụ, ta muốn ăn súp thịt cừu ~"

"Tốt, ngày mai sư phụ sẽ làm cho ngươi, hôm nay chúng ta ăn canh cá."

Thời Ảnh cẩn thận dùng thìa múc canh thổi thổi rồi đút vào miệng Tiểu Heo, tâm tình Tiểu Heo Heo cực kì vui vẻ khi Thời Ảnh nhéo má sữa của y.

"Còn ra thể thống gì! Còn ra thể thống gì! Tiểu huynh đệ, ngươi nuông chiều y quá rồi"

"Qua đây! "

Chưởng môn đến phòng Thời Ảnh uống trà và nhìn thấy điều này.

Chưởng môn dựng râu trừng mắt nhìn vào đống đồ chơi trên bàn trà đó toàn là những bảo bối của Tiểu Heo Bách Lý nào là khóa Khổng Minh* , Cửu liên hoàn*, lòng chỉ hận không thể nghiền nát.

"Y cũng chỉ là một tiểu hài tử ."

Thời Ảnh không cho là đúng . Toàn bộ núi Cửu Ninh đều biết tiểu đồ đệ của đại thần quan không có võ công, vì thể chất không tốt không thể học võ công nên từ nhỏ đã được Thời Ảnh nuông chiều.

Rất nhanh mười năm trôi qua, Bách Lý Hoằng Nghị đã mười sáu tuổi, trổ mã liền hóa thành một thiếu niên có thân hình thon dài, khôi ngô tuấn tú, dung mạo ưa nhìn tựa Thời Ảnh.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Bách Lý cau lại, y đang nghiêm túc chỉnh sửa xem xét dụng cụ nào đó, thì đột nhiên bàn tay khỏe khoắn của y được nắm lại, và sau lưng y là một vòng tay quen thuộc.

"Sư Phụ!"

Má sữa của Tiểu Heo Bách Lý cọ vào người Thời Ảnh, ánh mắt ngập tràn hưng phấn.

"Tiểu Bách Lý của ta đang làm gì vậy? Không cho ta xem? Hả?"

Hơi thở ấm áp bên Bách Lý Hoằng Nghị khiến trái tim y có chút ngứa ngáy, mặt ngại ngùng đỏ bừng như tôm luộc.

"Quà cho sư phụ ~ Sư phụ sau này sẽ biết ~"

Thời Ảnh hôn lên trán y nói

"Sư phụ có chuyện muốn xuống núi, chờ sư phụ trở về."

Tiểu Bách Lý bĩu môi ủy khuất nói

"Vậy thì sư phụ, về sớm đi ~ Con muốn ăn súp thịt cừu do sư phụ nấu, cá chua ngọt do sư phụ làm, và thật nhiều món do sư phụ nấu..."

"Được."

Thời Ảnh nhìn Tiểu Heo Bách Lý miệng nhỏ của y liên tục hoạt động nói mãi không ngừng , cực kỳ đáng yêu, hai mắt có chút tối sầm lại

"Thật sự là trong lòng Tiểu Heo, chỉ có đồ ăn"

Heo Con tức giận

"Cái kia ta là do sư phụ nuôi! Trong lòng ta chỉ có sư phụ!"

Suốt mấy ngày, thời ảnh vẫn không quay về, tuy nhiên vẫn luôn gửi thư báo bình an cho y, nhưng Bách Lý Hoằng Nghị càng ngày càng bồn chồn, vì vậy y giở trò lừa lấy Thủy kính ra để xem Thời Ảnh đang làm gì. .

Giữa thời kỳ đất nước đang rơi vào thế loạn lạc ,Thời Ảnh phải trở về thực hiện nhiệm vụ của mình, Bách Lý Hoằng Nghị không thể sử dụng võ công, Thời Ảnh không dám đưa y vào nơi nguy hiểm, chỉ có thể để y trên núi mới an toàn.

Không nhìn không biết nhưng nhìn thấy liền giật mình. Thời Ảnh đang ôm một thiếu nữ mặc hồng y, thấy thế y chỉ có thể nhẹ giọng an ủi bản thân

"Không sao đâu, không sao đâu."

Bách Lý Hoằng Nghị càng lúc càng trở nên chướng mắt khi y nhìn vào nó, y cất chiếc Thủy Kính đi, và nước mắt rơi xuống, rất nhiều nỗi ủy khuất mãnh liệt trào dâng.

Trong những năm qua, Thời Ảnh rất yêu thích y, nhưng có một khu vực cấm mà Bách Lý Hoằng Nghị sẽ không bao giờ được chạm vào, và đó chính là phòng của nữ đệ tử của hắn , Chu Nhan.

Y chưa bao giờ hỏi về quá khứ, nhưng theo lời đồn đãi trên núi, những chuyện trong quá khứ có lẽ có thể đoán được bảy tám phần.

"Liệu có phải là Chu Nhan... Quả nhiên, ta vẫn không phải là đồ đệ duy nhất của sư phụ"

Bách Lý Hoằng Nghị cầm món quà đã chuẩn bị cẩn thận trong hộp

"Sư Phụ ... Vậy ta là gì?"

------------------------------‐-------------------
*Vô sư tự thông [无师自通]: không có thầy vẫn có thể thông hiểu
-----------------------------------------------
*Khóa Khổng Minh hay còn gọi là khóa bát quái, khóa Lỗ Ban. Đây là trò chơi dân gian vô cùng phổ biến của người Trung Quốc.

--------‐------------‐-------------------------------
Cửu liên hoàn là một trò chơi thưởng gặp lưu truyền trong dân gian Trung Quốc cũng là một trò chơi rất kỳ diệu được cả thế giới công nhận.

-----------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro