1.The end is the beginning

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Author: twisted_bunny
Translator: JinviTr

       

Chỉ là một vài giờ trong ngày Giáng sinh, và như mọi ngày Moon Byulyi lại ở một mình. Cô ngồi trong bếp và nhìn qua cửa sổ. Nhìn những con người vội vã với những món quà Giáng sinh trên tay và những cặp đôi nắm tay nhau. Không khí Giáng sinh ở khắp nơi, nhưng như mọi khi cô chẳng bao giờ cảm nhận được niềm vui của nó. Sau khi Byulyi rời nhà và đến Seoul để học đại học, cô chẳng kết bạn với ai. Chắc chắn rồi, vì cô dành cả thời gian chỉ để học và chơi piano, tránh xa các bạn cùng lớp, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ cảm thấy cô đơn như thế.

Thỉnh thoảng cô ước gì một trong số những người bạn cũ có thể gọi và hẹn gặp mặt, nhưng có lẽ họ đã hoàn toàn quên mất Byulyi. Cô nhớ họ rất nhiều. Đặc biệt là Kim Yongsun. Người bạn thật sự đầu tiên và cũng là mối tình đầu của cô. Khi Byulyi nhìn những cặp đôi hạnh phúc và cách mà họ nhìn nhau thật đặc biệt, thỉnh thoảng cô lại tự hỏi mọi thứ sẽ khác nếu Byulyi tỏ tình với Yongsun vào ngày ấy. Có lẽ là không. Vì Yongsun không bao giờ cảm thấy như vậy về Byulyi.

Cô thở dài. Cô quyết định không nghĩ về quá khứ nữa, cô đã nghĩ về nó quá nhiều. Tốt hơn hết là nên nghĩ về bây giờ. Byulyi không có bất cứ lớp học nào cho đến sau năm mới, thế nên có lẽ cô nên làm việc gì đó "thú vị" một lần thử xem? Cô đến tủ quần áo và chọn ra vài món đồ có vẻ liên quan đến nhau, chỉnh sửa mái tóc của mình và thêm một chút makeup. Kể từ khi một mình vẻ ngoài không còn quan trọng với cô nhưng nó làm cô cảm thấy tốt hơn bằng cách nào đó. Byulyi mặc lên chiếc áo khoác cho mùa đông và ra ngoài.

Trời rất lạnh và tuyết vừa bắt đầu rơi, cảm giác rất Giáng sinh. Byulyi đã thường không ra ngoài vào buổi tối và thực sự cô không có nơi nào để đi, nhưng cô đã làm theo hầu hết mọi người, đi mua sắm. Không có thứ gì thực sự hấp dẫn cô. Cô lại thở dài lần nữa. Byulyi đã nghĩ rằng ra ngoài sẽ làm cô cảm thấy tốt hơn. Nhưng khi một cô gái khá cao và người bạn trai hơi thấp đột nhiên chắn lối Byulyi và bắt đầu hôn nhau trước mặt cô, cô hối hận vì đã ra ngoài. Để lại cái liếc mắt khi cô đi ngang họ và cố lờ đi không khí lãng mạn đó. Nghiêm túc thì, tại sao ở đâu cũng đầy những cặp đôi vậy?! Đến khi cô không thể chịu được nữa, cô thấy một người đang đứng cách vài mét trước mặt mình.

Cô không thể tin vào mắt mình nữa. Byulyi nghĩ rằng cô đã tưởng tượng ra, không thể nào là Yongsun được! Nhưng cô càng nhìn cô lại càng chắc chắn rằng đó chính là Yongsun. Nhưng bằng cách nào? Tại sao? Trong mọi nơi trên Trái đất này và ngay cùng một thời điểm, đây có lẽ là định mệnh. Có lẽ định mệnh không ghét Byulyi nhiều như cô nghĩ! Yongsun không chú ý đến việc cô đang nhìn khi mà nàng nói chuyện và cười với một người đàn ông trông có vẻ đàng hoàng. Byulyi vờ như cô đang bận nhìn vào cửa sổ, nhưng giọng nói như thôi miên và mái tóc tuyệt đẹp của nàng thực sự thu hút sự chú ý của cô. Nàng không thay đổi nhiều sau hai năm. Nàng nhìn vẫn như vậy, nhưng cô cảm thấy nàng có vẻ trưởng thành hơn. Khi Byulyi đang chìm trong suy nghĩ, cô đã không chú ý đến người đàn ông mù sau lưng mình. Ông ta vô tình đánh vào chân cô bằng cái gậy và cô hét lên ngạc nhiên. Mọi người đều nhìn cô và cô đã xin lỗi người đó.

"Byulyi? Moon Byulyi? Có phải là cậu không?" Một cô gái đột nhiên la lên

Byulyi quay lại và thấy rằng Yongsun đã chú ý đến sự có mặt của cô và vẫy tay một cách vui vẻ, sau đó Yongsun chạy về phía cô. Byulyi không biết nên làm gì tiếp theo. Cô đã thực sự rất vui khi gặp nàng, nhưng Byulyi cũng xấu hổ bởi vì  tình huống đang diễn ra với người đàn ông kia.

Yongsun đột nhiên ôm chặt lấy Byulyi, nói rằng nàng đã nhớ Byulyi nhiều như thế nào. Byulyi chỉ đứng đó lúng túng và không dám trả lời. Nhưng cô không muốn làm cho có vẻ kì lạ hơn nên Byulyi bắt đầu nói chuyện một cách bình thường. Cô thấy miệng Yongsun đang cử động, nhưng cô lại không nghe lọt một từ nào khi mà Byulyi vẫn không thể tin chuyện đang diễn ra. Mối tình đầu của cô thực sự đang ở đây. Cô gặp lại mối tình đầu sau hai năm và cô chưa bao giờ hạnh phúc như vậy, rất lâu rồi. Sau đó, Yongsun nói gì đó và Byulyi nghe thấy tên mình.

"Này? Cậu có nghe mình nói gì không đấy?" Yongsun hỏi và cười khi Byulyi mơ giữa ban ngày

"Ahh..xin lỗi, cậu vừa nói gì thế?"

"Tớ nói, nếu bây giờ cậu không bận, chúng ta có thể đến một quán coffee nào đó và nói chuyện không. Tớ đã không gặp cậu kể từ trung học và tớ đã thực sự rất nhớ cậu đó!"

Byulyi nhanh chóng gật đầu. Yongsun chào tạm biệt với chàng trai mà cô đã nói chuyện lúc này và hai cô gái đi đến quán coffee gần nhất. Byulyi không thích coffee và cũng chưa từng đặt chân đến quán coffee bao giờ, nhưng cô khá chắc đó là nơi mà những con người tuyệt vời lãng phí thời gian của họ và Yongsun là một cô gái tuyệt vời. Và cô cũng chẳng hề quan tâm việc họ đến đâu khi mà cô đang ở cùng Yongsun. Byulyi thầm cảm ơn định mệnh đã cho cô cơ hội thứ hai.

Như dự kiến, Yongsun lập tức biết nàng muốn gì và gọi nước uống như nàng đã từng làm. Mặc khác Byulyi tốn thời gian hơi lâu đọc menu trước khi người đằng sau bắt đầu phàn nàn. Thế nên cô chọn ngẫu nhiên một loại và kết quả là cô thích nó. Họ ngồi đối diện nhau và nhìn ra quang cảnh rất đẹp của thành phố. Byulyi có thể cảm thấy rằng trái tim của cô đập như điên khi mà Yongsun hất tóc ra khỏi mặt nàng, trông còn tuyệt hơn trước đó nữa.

"Byulyi. Tớ muốn hỏi cậu một số thứ kể từ khi gặp lại cậu"

"Chắc rồi. Cứ hỏi đi." Byulyi đáp một cách xấu hổ

"Chuyện gì đã xảy ra với cậu sau khi tốt nghiệp vậy? Cậu đột nhiên biến mất và không thèm nói gì với tớ hay với những người khác. Khi tớ hỏi gia đình cậu thì họ bảo cậu đến Seoul và sẽ học tại một trường nghệ thuật. Tất nhiên là tớ vui cho cậu, nhưng cậu không cho tớ số của cậu và tớ thực sự rất nhớ cậu"

Byulyi đã không đoán trước lời thú nhận đầy cảm xúc này và cô cảm thấy thật tệ nếu trả lời những chuyện đó. Cô thực sự rất muốn nói cho nàng biết lý do, nhưng cô không chắc Yongsun sẽ hiểu. Thế nên cô chỉ bẻ cong sự thật một chút.

"Tớ không muốn nói với cậu bởi vì tớ muốn bỏ lại mọi thứ phía sau, tớ muốn bắt đầu một chương mới của cuộc đời tớ và  tớ muốn thực hiện nó một mình" Byulyi nói một cách nhanh chóng và cô có thể cảm nhận được những giọt nước mắt chảy dài trên má.

"Thực sự? Tớ đã không biết rằng đối với cậu mình thật nhỏ bé. Vì thế, xin lỗi vì đã chen chân vào chương mới của đời cậu" Nàng nói, rõ ràng là bị tổn thương

Yongsun đứng dậy và thu thập đồ đạc trong khi cố ngăn nước mắt, nàng không muốn làm hư lớp makeup. Byulyi không biết rằng những câu cô nói đã làm tổn thương Yongsun nhiều đến vậy. Nhưng thật sự cô không muốn khoảnh khắc tuyệt diệu này chỉ vì vậy mà biến mất, cô cần nhanh chóng làm gì đó.

Khi Yongsun nhanh chóng bước ra khỏi quán, Byulyi đuổi theo sau và cố gắng ngăn nàng lại. Cô đã bị phớt lờ. Byulyi nhìn bóng lưng nàng biến mất trong dòng người và cố gắng nhớ kỹ khoảnh khắc này. Cũng như hai năm trước đây, trên chiếc cầu nơi quê nhà của họ, kịch bản này đã được lặp lại. Byulyi muốn hét lên với Yongsun và cho nàng biết mọi việc, nhưng nó thật đáng sợ. Cô nghĩ lại lần nữa. Đây là loại cơ hội thứ hai không xảy ra mỗi ngày và cô thực sự nên nói những gì cô muốn trước khi quá muộn. Sau đó, với mọi sự can đảm của mình, cô mở miệng và thét lên với tất cả những gì mình có.

"KIM YONG SUN"

Yongsun và tất cả mọi người xung quanh họ quay lại xem ai đã thét lên. Yongsun dừng lại và nhìn Byulyi theo kiểu mà Byulyi chưa từng thấy bao giờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro