02. Dỗ dành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


• Couple Văn Hiên | Cameo Kỳ Hâm Tường Lâm
• Ngọt ngọt ngọt

Lưu Diệu Văn từ trước đến nay luôn dỗ dành Tống Á Hiên vô điều kiện.

"Xin chào, cuộc gọi của bạn tạm thời không khả dụng, vui lòng gọi lại sau..."

"Thế nào rồi Diệu Văn, Hiên Nhi có nghe điện thoại không?" Đồng đội ngồi xung quanh, Lưu Diệu Văn nhìn bọn họ rồi lắc đầu.

Gần đây đang trong giai đoạn học bài hát mới, mọi người trong nhóm mỗi ngày đều phải luyện tập rất nhiều, mọi người tiếp thu cái mới với tốc độ nhanh chậm khác nhau, mà Tống Á Hiên vừa vặn lại là dạng người tiếp thu bài chậm.

Đồng thời, công ty cũng để bọn họ đền đáp người hâm mộ bằng cách cho fan một vài phúc lợi nhỏ, mỗi người chuẩn bị một bài hát hoặc một điệu nhảy để đăng trên Weibo dưới dạng video. Áp lực hữu hình này khiến Tống Á Hiên yên lặng rõ thấy, hơn nữa việc luyện tập thêm giờ cũng làm cho Lưu Diệu Văn cảm thấy vô cùng đau lòng.

Nhưng dù Lưu Diệu Văn có đau lòng anh đến mấy cũng không thể ngăn cản được sự cố gắng của Tống Á Hiên, bảo bối có sự kiêu ngạo và kiên trì của riêng mình, là một người bạn trai, Lưu Diệu Văn chỉ có thể chịu đựng, cố gắng hết sức ở những phương diện khác để Tống Á Hiên không phải bận tâm.

Trong ba ngày liên tiếp, Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên đều tập luyện riêng biệt, Tống Á Hiên tập hát còn Lưu Diệu Văn tập nhảy. Hôm nay cũng không ngoại lệ, vào lúc chín giờ tối, sau khi Lưu Diệu Văn kết thúc tập luyện, nghe thấy phòng bên cạnh có âm thanh phát ra liền nhìn qua cửa kính thuỷ tinh, thấy có Mã ca, Tiểu Trương Trương cùng bảo bối nhà cậu ở đó, vì để không quấy rầy việc luyện tập của bọn họ, Lưu Diệu Văn quay về nhà trước.

Mười giờ tối, những người về trước đều có mặt ở phòng khách. Hai người Nghiêm Hạ đang chơi trò chơi, còn Lưu Diệu Văn đang xem Heo Peppa, không biết Đinh Trình Hâm đang làm gì, thần sắc như đi vào cõi thần tiên, dạo chơi ngoài bầu trời.

Khi âm thanh mở cửa vang lên, Đinh Trình Hâm là người phản ứng đầu tiên, nhanh chóng đứng dậy khỏi sofa, chạy thẳng ra cửa, theo sau là Lưu Diệu Văn.

"Mã Gia Gia ~ cuối cùng thì em cũng về rồi! Anh chờ em rất lâu..." Người đi đầu là Mã Gia Kỳ, Đinh Trình Hâm đứng canh giữ cửa, vừa nhìn thấy người liền nhào lên, treo ở trên người đối phương. Giọng điệu nhõng nhẽo giống như đã chịu bao nhiêu là uất ức.

Phía sau Mã Gia Kỳ là Trương Chân Nguyên, hắn còn chưa kịp bước vào cửa thì hai người Nghiêm Hạ ngồi trên sofa đã bắt đầu kêu thất thanh.

"Trương ca! Trương ca! Nhanh tới đây! Nghiêm Hạo Tường gà quá đi, lại sắp thua rồi!"

"Lâm Lâm, sao cậu có thể nói tớ như vậy..." Gấu nhỏ làm nũng.

"Aiya, đây là thủ đoạn thiết yếu để dụ dỗ Trương ca chơi trò chơi với chúng ta, cậu ngoan nào, thích cậu nhất, Trương ca ~~ Trương ca ~~"

"Trương ca ~Trương ca ~" Dỗ Nghiêm Hạo Tường một chút liền tốt, đây là cách thức độc quyền của Hạ Tuấn Lâm.

"Được rồi được rồi! Đừng kêu nữa, tới đây!" Mắt thấy Trương Chân Nguyên chạy tới sofa, Lưu Diệu Văn đi về phía sau nhìn, ánh mắt mong đợi dần ảm đạm, Xuân Xuân đâu rồi.

"Diệu Văn Nhi, Á Hiên nói là em ấy sẽ ở lại luyện tập thêm một chút, lát nữa sẽ trở về."

Nhìn thấy vẻ mặt thất vọng nhìn ra cửa của Lưu Diệu Văn, Mã Gia Kỳ hôn lên trán Đinh Trình Hâm, sau đó dành vài giây nói.

"Ồ, được rồi." Ngồi lại vị trí ban đầu, lúc này xem Heo Peppa Pig cũng không còn thấy hay nữa.

Kim đồng hồ điểm mười hai giờ, cậu đang trả lời đồng đội rằng Tống Á Hiên không bắt máy của mình, Lưu Diệu Văn rốt cuộc cũng đứng ngồi không yên.

"Không được, em đi tìm anh ấy về, mọi người không cần đợi bọn em đâu, đi ngủ trước đi."

Thời tiết bên ngoài càng ngày càng lạnh, gió đêm đông thậm chí có thể thổi thấu vào từng tấc da thịt, mà Tống Á Hiên vào buổi sáng chỉ mặc mỗi bộ quần áo vải cotton rồi ra ngoài, sợ anh lúc về sẽ lạnh, Lưu Diệu Văn đang chạy ra cửa vẫn không quên mang theo một chiếc khăn quàng cổ dày và một chiếc mũ len cho anh.

Khi Lưu Diệu Văn đến, đèn trong hành lang đã tắt, chỉ có ánh trăng chiếu sáng, dường như có chút tăm tối, đèn bên trong phòng tập vẫn sáng, cậu đi vào thì phát hiện bên trong không có ai. Điện thoại di động của Tống Á Hiên ở bên cạnh tủ, cầm lên nhìn, có vô số cuộc gọi nhỡ, pin điện thoại cũng biến thành vạch đỏ.

"Hiên Hiên ~"

"Hiên Hiên ~"

"Á Hiên ~"

Không một tiếng đáp sau vài lần kêu, Lưu Diệu Văn trở nên nôn nóng, đang định đi tìm bảo vệ ở tầng dưới thì phát hiện hình như có một bóng người đang ngồi ở góc hành lang phía trước, cậu vừa rồi có hơi gấp nên không qua sát kỹ, xoay tầm mắt nhìn lại.

"Á Hiên?"

Lưu Diệu Văn đến gần, người trong góc không nói gì nhưng cậu biết đây chính là bảo bối nhà cậu.

Hiểu rõ tính tình của Tống Á Hiên, Lưu Diệu Văn kiên nhẫn ngồi xổm xuống, cúi người nâng khuôn mặt của người trước mặt, gương mặt đầy nước mắt, khóc trong vô thanh vô tức.

• Vô thanh vô tức: không tiếng động

"Sao vậy bảo bối, đừng khóc, Văn ca sẽ đau lòng." Điều gì đã khiến anh bận tâm đến mức khóc thành thế này.

" 。。。"

"Nói Văn ca nghe nào." Đối xử với bảo bối phải nhẫn nại dỗ dành, cho dù bây giờ có tức giận nhường nào, cũng phải kìm lại.

"Văn ca..."

Giọng nói khàn đặc khiến Lưu Diệu Văn giật mình, nhưng cũng không có gì kỳ lạ, mùa đông thời tiết hanh khô dễ làm cho cổ họng của anh thay đổi, trước đó đều là cậu nhắc Tống Á Hiên uống nước, gần đây không cùng nhau luyện tập, không biết Tống Á Hiên đã quên bao nhiêu lần.

Tống Á Hiên không phải là người không thích uống nước, nhưng dưới áp lực tập luyện nhiệm vụ nặng nề, khó trách sẽ quên, huống hồ ngoại trừ ăn ngủ anh đều làm mọi thứ cùng Lưu Diệu Văn, nhưng cậu lại không ở đây, nên cũng không có ai nhắc nhở anh.

Mặc dù các anh thỉnh thoảng cũng sẽ nhắc nhở, nhưng bọn họ cũng có việc riêng của mình, không phải lúc nào cũng có thể chú ý đến sự khác thường trong giọng nói của Tống Á Hiên, đây là điều mà chỉ có Lưu Diệu Văn, người đặt Tống Á Hiên lên hàng đầu mới chú ý tới.

"Hửm?"

"Anh tập không tốt..."

"Sao có thể, bảo bối của em là tốt nhất."

"Chỉ có em là cảm thấy như vậy."

"Đương nhiên rồi, Văn ca yêu anh thế mà ~" Lưu Diệu Văn cố gắng làm bầu không khí trở nên thoải mái hơn.

"Nếu như em nghe thấy thành quả của anh trong hôm nay thì sẽ không còn cảm thấy như vậy nữa." Giọng nói của Tống Á Hiên khàn khàn, tốc độ nói càng lúc càng nhanh làm cho Lưu Diệu Văn không có cách nào chen vào được.

"Hôm nay anh đã tập một bài hát mới để dành tặng cho người hâm mộ, còn tự cho rằng mình hát không tệ, kết quả là đến khi giáo viên kiểm tra thì mới phát hiện anh hát hỏng bét, giáo viên bảo anh quay lại luyện tập nhiều hơn, thế nên anh liền kiên quyết tập cho đến khi kết thúc buổi huấn luyện... Khi Mã ca và Trương ca rời đi, anh nghĩ là mình có thể tự hát một bài hoàn chỉnh vài lần, nhưng không có sự hợp tác của họ, anh ngay cả... Ngay cả những nốt cao cũng không thể hát được, âm thanh hiện tại cũng khó nghe, rất khó nghe, quá khó nghe... Anh không còn lòng tin nữa, anh sợ hãi, anh thực sự không tốt như em nghĩ..."

Một loạt những lời tự tố cáo bản thân khiến cảm xúc của Tống Á Hiên có chút sụp đổ, anh không muốn bất kỳ ai nhìn thấy mình thế này, nhưng đối mặt với sự quan tâm của Lưu Diệu Văn, anh thực sự không kìm lại được.

Nghe Tống Á Hiên nói vậy, nội tâm của Lưu Diệu Văn bức bối khó chịu, sao cậu lại không cảm nhận được áp lực của Tống Á Hiên, cậu hiểu, nhưng không có nghĩa là cậu tán thành với những lời tự hạ thấp, chê bai bản thân của Tống Á Hiên.

Lưu Diệu Văn ôm lấy Tống Á Hiên, người đang trong tình trạng suy sụp, xoa xoa đầu, cởi bớt áo để anh thoải mái làm ổ trong vòng tay của mình.

"Khóc lóc thảm thiết, Hiên Hiên đúng là một cái túi nhỏ hay khóc, có muốn nghe Văn ca kể chuyện hay không?" Lưu Diệu Văn biết Tống Á Hiên đang nghe, tiếp tục nói.

Vừa nói chuyện vừa dùng một tay nhẹ nhàng vỗ lưng Tống Á Hiên, tay còn lại giữ chặt tay của Tống Á Hiên để anh chạm vào vị trí trái tim mình.

"Ở trong đây, có chứa một người, cũng không biết là anh ấy vào từ khi nào, có thể là lần đầu tiên gặp mặt? Cũng có thể là sau khi em mới vào công ty, anh ấy liền bảo vệ em hết lần này tới lần khác."

"Anh ấy trông rất ngọt ngào, không có ai là không thích anh ấy. Em cũng thích anh ấy, thích thôi thì không được, cho nên em thầm thề với bản thân rằng, một ngày nào đó em sẽ biến anh ấy thành của riêng mình."

"Nhưng khi đó em còn quá nhỏ, vì thế liền liều mạng nỗ lực tập luyện, liều mạng để bản thân nhanh chóng trưởng thành rồi bảo vệ anh ấy. Cuối cùng em cũng làm được, hiện tại em còn cao hơn anh ấy, sức lực cùng sức mạnh cũng hơn anh ấy, anh ấy cũng thực sự trở thành của riêng em..."

Người trong lòng từ từ ngừng nức nở, trên hành lang chỉ còn nghe thấy giọng nói ôn nhu của Lưu Diệu Văn.

"Còn nữa, không biết anh có nghe qua hay chưa, bạn nhỏ này khi còn bé đã rất tuyệt vời. Từ nhỏ anh ấy đã ưu tú như vậy rồi, có giọng hát hay, ca hát cũng tốt, so với em không biết mạnh hơn bao nhiêu lần. "

"Có đôi lúc em thực sự rất bội phục anh ấy, trong chương trình diễn ra ở Hàn Quốc, anh ấy vẫn có thể kiên trì hát nhảy dù đang sốt,"

"Cho dù anh ấy đang trong thời kỳ đổi giọng, nhưng những ca khúc anh ấy hát vẫn có thể được vô số người yêu thích. Anh ấy rất thích cười, chỉ cần anh ấy cười, liền làm cho em hận không thể đem cả thế giới đưa cho anh ấy."

Lưu Diệu Văn cảm giác được Tống Á Hiên rụt lại trong lòng mình, vòng tay qua eo cậu.

"Cho nên lúc nào anh ấy cũng là người giỏi nhất trong lòng em, anh ấy là bảo bối có cả thiên phú lẫn thực lực, không ai có thể chê bai anh ấy, kể cả chính bản thân anh ấy cũng không được."

"Hôm nay anh ấy khóc, em nghĩ tất cả đều là lỗi của em, là em đã không làm tròn nghĩa vụ của một người bạn trai,"

"Em không cùng anh ấy tập luyện, không nhắc anh ấy uống nước đúng giờ, không kịp thời xuất hiện để ôm động viên, cổ vũ anh ấy khi anh ấy buồn, em nhất định sẽ sửa chữa những sai lầm này vào ngày mai."

"Cho nên... anh giúp em hỏi anh ấy xem, bạn nhỏ trong lòng em có thể tha thứ cho em không? "

"Tha thứ..." Giọng nói ồm ồm truyền đến, dường như cảm xúc cũng đã hồi phục.

"Cảm ơn bảo bối đã tha thứ cho em, em đã nói mà, bảo bối của em là tốt nhất."

~~~

Sau vài phút, Lưu Diệu Văn dường như nhớ ra điều gì đó, giọng nói của cậu cũng thay đổi, "Phải làm sao đây bảo bối, em quên mất một việc rất quan trọng!"

"Ừm?" Nghe ra được sự lo lắng đột ngột của Lưu Diệu Văn, Tống Á Hiên mới ngẩng đầu lên xem có chuyện gì, liền có một cái hôn rơi xuống.

"Ưm......" Nụ hôn nhẫn nại của Lưu Diệu Văn làm Tống Á Hiên từng chút đắm chìm trong sự dịu dàng của cậu.

Kết thúc nụ hôn, "Việc trọng đại của em chính là hôn bảo bối của mình."

Tống Á Hiên được hôn có chút hốt hoảng, sau khi suy ngẫm lại, cảm thấy có chút xấu hổ liền đỏ mặt, thu mình vào trong lòng Lưu Diệu Văn không ra.

Dỗ được rồi thì nên về nhà, Lưu Diệu Văn đem khăn quàng cổ và mũ đã mang theo choàng cho Tống Á Hiên, đặt xe, ôm người trong lòng lên, chậm rãi đi xuống lầu.

Thời điểm đó đã rất muộn, Tống Á Hiên tập luyện mệt mỏi, cảm xúc dao động không ổn định mà khóc lớn, nên cả người đều kiệt sức không chịu nổi, đến mức ngủ thiếp đi trong xe.

Khi cả hai trở về biệt thự, Lưu Diệu Văn  còn chưa mở cửa thì bên trong đã mở ra trước, là Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm. Đinh Trình Hâm dụi dụi mắt, hẳn là vừa mới tỉnh dậy, tròng mắt của Mã Gia Kỳ cũng đỏ lên, hiển nhiên là đang đợi bọn họ.

"Á Hiên ngủ rồi?" Hai người yên lặng hỏi.

Lưu Diệu Văn gật đầu cười đáng yêu, giống như đứa trẻ làm nũng với hai vị caca đang đợi họ về nhà.

Vừa vào phòng khách liền thấy ba vị caca khác đang đợi bọn họ, mọi người đều đang đợi, tuy là cả ba người đều nằm trên sofa ngủ say, nhưng Lưu Diệu Văn vẫn cảm thấy lòng mình siêu ấm, siêu siêu ấm.

Đám ca ca tốt của cậu, đã nói là không cần đợi mà......

Ngày hôm sau, Tống Á Hiên thức dậy sớm hơn Lưu Diệu Văn, anh hoàn toàn không nhớ được là mình đã trở về từ khi nào, không nằm tiếp trên giường cũng không làm nũng, anh muốn để bạn trai cực khổ của mình ngủ thêm một chút, liền nhẹ chân nhẹ tay rón rén ra khỏi phòng.

Mã Gia Kỳ đang vội ăn sáng trong phòng bếp, thấy vậy Tống Á Hiên đi tới chào hỏi.

"Mã ca buổi sáng tốt lành!"

"Á Hiên Nhi ngủ dậy rồi."

"Vâng."

"Đợi đã..." Tống Á Hiên vừa định ngồi xuống sofa, liền bị Mã Gia Kỳ gọi lại.

"Á Hiên, ngày hôm qua em... không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng em làm cho Diệu Văn Nhi gấp đến điên rồi."

"A?" Tống Á Hiên nghĩ lại một hồi, hôm qua vì không muốn nghe điện thoại nên đã tắt máy, Lưu Diệu Văn nhiều lần gọi điện thoại để tìm anh nhưng anh vẫn mặc kệ, sau đó bản thân còn dở tính xấu... Nghĩ kỹ lại, chắc hẳn là Lưu Diệu Văn rất tức giận và khó chịu, nhưng vì dỗ dành anh nên cố gắng nín nhịn...

Mã Gia Kỳ nhìn bộ dạng đăm chiêu của Tống Á Hiên, biết sớm để ngẫm lại là được rồi, hắn nhìn Lưu Diệu Văn đêm hôm khuya khoắt ôm Tống Á Hiên trở về với đôi mắt đỏ hoe, hẳn là đã khóc, hai đệ đệ làm hắn thật đau lòng.

Mã Gia Kỳ trong lòng biết rõ, nếu hắn không nói ra những điều này, thì Lưu Diệu Văn tuyệt đối sẽ không bao giờ chủ động nói cho Tống Á Hiên, tuy rằng luôn nhìn thấy cậu làm nũng, cười đùa với Tống Á Hiên, bộ dáng ấu trĩ chết đi được, nhưng từ trước đến nay khi thật sự đến thời điểm quan trọng thì cậu cái gì cũng không nói ra.

Được rồi, sứ mệnh đã hoàn thành, Mã Gia Kỳ nghĩ trong lòng. Đem bữa sáng thịnh soạn dọn sẵn ra bàn, phải đi đánh thức A Trình của hắn thôi.

Tống Á Hiên ngồi trên sofa suy nghĩ một hồi sau khi Mã Gia Kỳ rời đi, khi Lưu Diệu Văn tỉnh dậy và kêu tên anh, anh ngay lập tức chạy bước nhỏ tới.

"Văn ca ~" Lưu Diệu Văn còn nằm trên giường, nhìn bảo bối nhỏ ngọt ngào gọi mình, đôi mắt cười cong cong.

"Văn ca tới ôm ôm." Tống Á Hiên sà vào lòng Lưu Diệu Văn, rầu rĩ nói "Văn ca..."

"Hửm?"

"Anh sai rồi..."

Lưu Diệu Văn nghe qua liền hiểu, cậu không hề trách Tống Á Hiên, đau lòng anh còn không hết sao có thể trách chứ, cơn giận từ hôm qua cũng đã tiêu tan.

"Khụ khụ, Tống Á Hiên Nhi..."

"Có!"

Lưu Diệu Văn xoay người, đè bạn nhỏ ngoan ngoãn của mình ở phía dưới, hít một hơi thật sâu, mạnh mẽ hôn anh, sau đó kéo người ngồi dậy đi ra khỏi phòng.

"Đến giờ uống nước vào buổi sáng rồi! Đi uống nước thôi! Ba ly! Go Go!"

"Hiên Hiên đã rõ!"

Lưu Diệu Văn ở phía sau cười vui vẻ, bảo bối nhà cậu sao có thể ngoan ngoãn như vậy.

____________

3107 từ.

Hôm qua xem sv xong chỉ muốn ngất lâm sàng thôi các cô ạ, nhanh tay trans một shortfic ngọt lịm để càng thêm ngọt.

Mình sợ trans không kịp thì hai ẻm dắt tay nhau ra cục dân chính kết hôn mất. Đêm khuya xem sv mà mình phải hét trong âm thầm, điên thật các cô ạ. Gáy qua giờ vẫn không hết. Văn Hiên điên rồi, mình cũng điên rồi.

Thông báo thêm là mình sẽ drop luôn bộ "Bạn trai thực tập" vì mình mới phát hiện có một bạn đã edit bộ này tới chương 45 rồi. Muốn đọc thì mọi người kiếm trên wattpad nhé.

Thế thôi, Văn Hiên mãi mậnn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro