01

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi xin lỗi."

Giọng nói phát ra từ đôi môi quen thuộc—đôi môi anh đã thấy hàng triệu lần, hôn lấy một nghìn, mười nghìn lần. Anh có thể chỉ ra mọi nếp nhăn, mọi đường nét, mọi kiểu cười trên đó; có thể cho người ta biết vị ngọt của chúng như thế nào sau một ngụm soju đào được mua bằng chứng minh thư giả và uống cùng nhau trên bãi biển lúc nửa đêm; có thể hình dung chính xác cách chúng mấp máy đầy ngái ngủ câu Em yêu anh trong nắng sớm.

"Tôi không nghĩ chúng ta đã gặp nhau trước đây."

Lần này, cậu trông có vẻ trưởng thành hơn. Những đường viền quanh mắt cậu đã không có ở đó từ lần cuối cùng Taehyung nhìn thấy, cặp kính gọng mỏng nằm trên sống mũi và mái tóc đen láy chải gọn gàng khỏi vầng trán, nhưng cậu mỉm cười—mặc dù là một cách hối lỗi—và Taehyung sẽ nhận ra nụ cười để lộ hàm răng lệch đó ở bất cứ đâu.

Ít nhất, anh nghĩ, cố gắng che giấu vị đắng ngắt tích tụ nơi cuống họng, giờ cuối cùng cũng đã xác nhận được rằng Park Jimin sẽ già đi một cách duyên dáng.

"Không, tôi—tôi xin lỗi," Taehyung vội vã chạy ra, dứt ánh mắt khỏi đôi môi Jimin, thay vào đó tập trung nhìn vỉa hè nứt ​​nẻ dưới chân. Anh hy vọng sự run rẩy trong giọng nói của mình không quá rõ ràng, mặc dù anh biết là có. "Tôi có lẽ đã nhầm cậu với một người tôi từng quen biết. Cậu, ừm, trông rất giống người đó. Lỗi của tôi."

"Đừng lo lắng về điều đó," Jimin nói, giờ đang mỉm cười thật sự, ít nhất là cho đến khi mắt cậu nhìn vào chiếc đồng hồ trên cổ tay. "Chết tiệt. Xin lỗi, nhưng tôi có một nơi nào đó, ừm ..."

Cậu lảng đi, và Taehyung ghét cảm giác này. Ghét khi biết rằng Jimin đang nhìn chằm chằm vào anh, chờ đợi một cái tên, chờ đợi để vô tình xác nhận những gì Taehyung đã phỏng đoán trong khoảnh khắc anh hỏi một khuôn mặt quen thuộc liệu họ gặp nhau trước đây chưa và không nhận được gì ngoài ánh nhìn bối rối.

Park Jimin, tình yêu của đời anh—rất nhiều đời—hoàn toàn không biết anh là ai.

Taehyung," anh giới thiệu, vẫn tránh ánh mắt của Jimin. "Kim Taehyung."

Anh không cần phải hỏi lại tên. Anh đã biết rồi.

"Taehyung-ssi," và nụ cười của Jimin nhạt đi một chút, khóe môi không chạm tới ánh mắt nữa. Cặp kính của người kia trượt sâu hơn xuống mũi và cậu đẩy chúng lên bằng một ngón tay trước khi cúi đầu. "Tôi đang trễ hẹn, xin lỗi, nhưng tôi hy vọng cậu sẽ tìm thấy người bạn đó."

Jimin quay lại với một cái vẫy tay qua quýt và Taehyung thậm chí còn chẳng buồn đáp trả.

"Có lẽ kiếp sau vậy," Taehyung trả lời với không khí nơi Jimin từng đứng. Anh nhìn bóng lưng cậu biến mất trên vỉa hè, băng qua đường ở ngã tư tiếp theo và dừng lại để nhìn sang trái, phải, rồi lại rời đi khi một cơ thể khác—nhỏ hơn, tóc dài hơn—ép sát vào bên hông cậu.

Anh đảo mắt trước khi Jimin cúi xuống hôn cô, đi xuống vỉa hè với đôi mắt tập trung một lần nữa vào đôi giày để anh không phải nhìn Jimin và cô ấy đan nắm tay và bước xuống con đường tấp nập với cô gái ép sát bên hông cậu, hỏi han về một ngày của nhau bằng tông giọng nhẹ nhàng, quen thuộc. Giống như cậu và Taehyung đã từng.

Điều duy nhất tồi tệ hơn kiếp trước khi Taehyung không gặp Jimin là lúc cậu nhìn thẳng vào mắt anh và bỏ đi một mạch.

Taehyung chỉ nhìn lên từ vỉa hè khi một cơ thể khác va chạm với chính mình, và thậm chí sau đó, khoảnh khắc chỉ đủ lâu để thấy đôi môi mím chặt trên nốt ruồi sẫm màu.

"Cái quái gì thế, hyung?" Jeongguk hỏi, lay lay vai Taehyung suýt đẩy anh vào cột đèn tín hiệu, không bao giờ để ý đến sức mạnh của mình. "Anh vừa hoảng loạn đó. Em đã nghĩ anh sẽ ăn tươi nuốt sống anh chàng đó trong một giây. Anh ấy làm anh bực mình hay sao vậy?"

Taehyung không trả lời, chỉ đẩy Jeongguk ra và rẽ trái, xuống con hẻm dẫn đến chung cư nơi anh ở. Anh chỉ có thể đi xung quanh phía trước như bất kỳ ai khác, nhưng nếu có bất cứ điều gì anh không thích đối mặt ngay bây giờ, sau khi xem Park Jimin bỏ đi, thì đó là một hành lang bận rộn đầy rẫy những người sẽ chỉ nhìn chằm chằm khi anh đi ngang.

Cũng không phải khi Jeon Jeongguk đi theo anh xuống ngõ, phàn nàn không ngừng về việc Taehyung tự mình rời khỏi nhóc trong khi nhóc đang cố gắng can đảm nói chuyện với một trong những đồng nghiệp dễ thương đang đợi bên ngoài cửa hàng ở góc phố.

Họ nhanh chóng đi tới cầu thang thoát hiểm của Taehyung. Jeongguk buông lời phàn nàn, một cái gì đó về việc hai người họ đã quá già để nhảy vào bằng lối sau mọi lúc, như thể nhóc không phải là đàn em kém Taehyung hai tuổi và ít nhất khỏe gấp đôi so với anh.

"Ai nói em thậm chí được mời lên vậy?" Taehyung cố gắng, một chân đặt dưới chân thang, giọng anh ngang hơn bình thường nhưng vẫn đủ to để Jeongguk biết anh ta không cố gắng để trở thành một thằng bặm trợn, không hẳn vậy. Anh nhướn mày và Jeongguk bật cười, ném một cử chỉ thô lỗ về phía Taehyung khi cậu bé quay lại và trở về theo cách họ đã tới đây.

"Em biết khi nào em không được mời mà," Jeongguk gọi với qua vai. Cậu nhóc dừng lại một lúc, nhìn chằm chằm vào Taehyung với đôi lông mày nhíu lại. "Đừng tự trách mình vì anh chàng đó, hyung."

Câu trả lời rất nhanh chóng, sắc bén. Taehyung không cảm thấy như đang bị nhắc nhở. "Anh không tự trách mình vì cậu ấy."

"Anh đã đập gáy vào cái thang kể từ khi đặt chân lên đó."

Khi cậu nhóc kia đi rồi, Taehyung trèo lên phần còn lại của căn hộ ba tầng và nghỉ ngơi một lát trên ban công, nhìn chằm chằm vào những viên gạch buồn tẻ của tòa nhà kế bên, cố quên đi giờ phút cuối cùng của cuộc đời.

(Một lời nói dối, tất nhiên—Taehyung sẽ không bao giờ cho phép bản thân quên đi bất cứ điều gì về Park Jimin.)

___

Mỗi lần là một thế giới khác nhau.

Kim Taehyung lần đầu tiên đặt mắt vào Park Jimin ở giữa một khu chợ lâu đến nỗi không thể nhớ rõ ngày, nhưng ký ức đó thì không bao giờ phai nhạt. Cả nghìn kiếp sau, anh vẫn có thể nhớ mình đang đứng ở quầy trái cây của bà ngoại, tám tuổi và chỉ cao hơn thắt lưng của bà, và nhìn một cậu bé với một que kẹo thò ra từ nụ cười tỏa nắng nhất mà anh từng thấy. Một bàn tay của Jimin được giữ chặt trong tay mẹ, những ngón tay còn lại lướt ngang qua số táo trưng bày của bà ngoại anh, màu hồng sáng và xếp chồng lên nhau thành một kim tự tháp ở giữa chiếc bàn lành lặn nhất của bà.

Anh bị phân tâm bởi nụ cười của cậu trai đến mức chỉ chú ý đến cái kim tự tháp lật đổ khi một quả táo đập mạnh vào trán anh ta và Jimin điên cuồng thả hết kẹo xuống đất để bắt được anh trước khi Taehyung có thể chạm đất.

Đó là một khoảnh khắc, đủ mạnh mẽ để in sâu trong tâm trí anh mãi mãi. Taehyung đã mở mắt và chớp chớp cho qua cơn đau đầu nhói lên khi thấy mái tóc sẫm màu và đôi má phúng phính óng ánh dưới ánh sáng mặt trời, và mặc dù lúc đó họ chỉ là những đứa trẻ, nhưng anh biết đâu đó trong sâu thẳm trái tim mình rằng Park Jimin sẽ là một cái gì đó đặc biệt với anh trong một thời gian dài.

Sau đó, anh đã không biết rằng "một thời gian dài" tương đương ba kiếp người, ba mươi tư năm và vẫn tiếp tục dài thêm.

___

Anh có thể không gặp lại cậu nhưng Taehyung không—không thể—ngừng nghĩ về Jimin. Chỉ điều này thôi, không bất cứ thứ gì khác.

Jeongguk lo lắng cho anh theo cách mà một người trẻ hơn hai tuổi không nên làm. Ngay cả khi Taehyung khăng khăng rằng anh vẫn ổn và tình hình không trở nên căng thẳng như thường lệ, Jeongguk vẫn sẽ xông vào tòa nhà của anh với những kế hoạch hoang dã để sống lại những tháng năm tuổi trẻ. Anh có nhớ lúc tụi mình say rượu và chơi golf với lon bia trong bãi đất trống của siêu thị mini không? Anh có nhớ lần tụi mình đi tàu đến tận Yeosu và phải nghỉ làm vào ngày hôm sau vì không có đủ tiền mua vé không?

Taehyung nhớ. Anh nhớ, và khẳng định như vậy, nhưng anh cũng nhớ một cậu bé với bàn tay nhỏ nhắn, gò má mềm mại và đôi môi thậm chí còn mềm hơn nữa.

Đôi môi đó mấp máy câu "Tôi không nghĩ chúng ta đã gặp nhau trước đây" làm tâm trí anh bực bội trong nhiều năm. Đôi tay đó vẫy chào tạm biệt trong khi Taehyung dõi theo bóng lưng người kia xa dần.

Jeongguk đã bỏ cuộc vào một thời điểm nào đó, Taehyung không hoàn toàn chắc chắn là khi nào vì việc đó cũng trôi qua khá lâu rồi. Được thăng chức vì Jeon Jeongguk giỏi hầu hết mọi thứ. Yên ổn với một người phụ nữ cậu nhóc không yêu theo cách đó vì Jeon Jeongguk là giỏi hầu hết mọi thứ.

Sau nhiều năm, Taehyung nhận được một lá thư, tên và địa chỉ của anh được viết bằng nét chữ thân quen mà gần như khiến anh bỏ mọi thứ khác trên tay xuống sàn phòng thư. Một người phụ nữ với một gói hàng quá khổ trong tay nhìn anh bằng ánh mắt lo lắng mà Taehyung đã bỏ qua để quay trở lại căn hộ, quá hồi hộp để chờ thang máy và bước hai bậc một lúc bất chấp đầu gối đang kêu gào phản đối.

Cánh cửa hầu như không bị đóng lại khi Taehyung cuối cùng xé bao thư lấy ra một tờ giấy ghi chú gọn gàng đầy chữ viết tay. Nếu anh cho phép, anh gần như có thể ngửi thấy mùi vani và gỗ đàn hương thân thương cả kiếp người.

Taehyung (Taehyung-ssi? Taehyung-ah? Đừng bận tâm),

Tớ không hoàn toàn chắc chắn tại sao tớ lại viết lá thư này. Tớ đoán là bởi vì không ai sẽ hiểu điều này ngoại trừ cậu, và tớ không biết liệu bản thân có thể giữ nó trong lòng suốt thời gian còn lại của cuộc đời này không nữa.

Tớ có cảm giác kỳ lạ nhất khi bọn mình gặp lại nhau ngày hôm đó. Giống như tớ nên biết chính xác người mà cậu đang tìm kiếm khi cậu nói tớ trông giống như một người thân quen. Điều đó có nghĩa không? Tớ cảm thấy như mình hành xử kì lạ một thời gian dài là vì nó. Rõ ràng điều đó là hiển nhiên bởi vì Dawon (vợ tớ... tớ biết cậu đang nghĩ gì mà) đã nhận thấy. Cổ chọc ghẹo tớ mấy ngày liền.

Tớ đã mất rất lâu để nhận ra ý nghĩa của cảm xúc đó. Một ngày tuần trước tớ thức dậy từ một giấc mơ quá chân thật, bởi vì đột nhiên tớ có thể hình dung rõ ràng mình là một đứa trẻ ở một nơi chắc chắn không phải là nơi tớ đã đến thăm trong cuộc đời này, với cậu ngã vào lòng tớ và mấy trái táo lăn lóc khắp nơi. Và sau đó còn có tớ và cậu ngồi trên một bến tàu ven biển của một thị trấn mà tớ chưa từng thấy bao giờ. Và rồi có tớ, cơ thể chảy máu đầm đìa trong vòng tay cậu giữa chiến trường. Đó không phải là phần tớ thích nhất.

Và sau đó cậu xuất hiện, 25 năm trước, hỏi chúng ta có từng gặp nhau trước đây không, và lần này tớ muốn nói, "Dĩ nhiên rồi, ngốc ạ, bọn mình đã yêu nhau ba kiếp rồi. Đã lâu không gặp."

Tớ không biết. Tớ không biết mình hy vọng sẽ đạt được những gì với điều này. Tớ cảm thấy ích kỷ; Tớ đang ích kỷ. Tớ chỉ muốn cậu biết rằng tớ nhận ra cậu và tớ xin lỗi, và hy vọng cuộc sống sẽ tốt hơn cho chúng ta vào lần tới.

Của cậu (kiếp này, kiếp sau, luôn luôn như vậy),

Jimin

Tái bút: Nếu cậu đang tự hỏi làm thế nào tớ có được địa chỉ của cậu, thì bạn cậu Jungkook rất tốt bụng và lo lắng cho cậu đấy.

Tờ giấy rơi ra giữa những ngón tay run rẩy của Taehyung. Lá thư rơi xuống sàn không một tiếng động, nhét dưới mép của bao thư đã xé rách. Không có địa chỉ trả lời.

Jimin không bao giờ nhớ ra đầu tiên; đó luôn là sự thật khiến cuộc hội ngộ của hai người bị ảnh hưởng. Bởi vì Taehyung đã nhìn vào một cậu bé đứng bên bờ biển hai kiếp trước và thấy một đứa trẻ má phúng phính với những vụn kẹo quanh miệng. Bởi vì Taehyung của kiếp trước đã cố tình đặt mình vào nguy hiểm để bảo vệ một cậu bé không biết mình là ai cho đến khi, trút hơi thở cuối cùng, cậu mới thì thầm, "Đã lâu không gặp, Taehyungie."

Lúc nào cũng là quá muộn. Khi Jimin nhớ ra Taehyung, nhớ họ đã từng là ai, không có chút hy vọng nào cho hai người. Lần đầu tiên là một cơn sốt cao khi Jimin hai mươi ba tuổi, lần thứ hai là lúc chết đuối khi cậu mười sáu tuổi, lần thứ ba—

Lá thư trên sàn là một quả bom hẹn giờ đã phát nổ. Jimin đã có vợ, có lẽ giờ đây cũng đã có con và cháu rồi. Cậu nói về Taehyung của tương lai, không phải là gặp cậu bây giờ mà là một lần nữa.

Taehyung—kiệt sức, khổ sở—cho phép cơ thể gục xuống sau cánh cửa căn hộ.

Chống lại cũng vô tác dụng. Vũ trụ đã định đoạt: một kiếp người nữa lại bị lãng phí.

___

Một tiếng va đập mạnh cảnh báo Taehyung rằng nửa đêm có lẽ không phải là thời điểm tốt nhất để lang thang trên đường phố. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, mồ hôi nhễ nhại dưới chân tóc anh. Tay anh nắm tay dưới ống tay áo dài quá khổ, một bản năng khiến anh không bao giờ có thể run rẩy vì lỡ như

"Con mẹ nó trời ơi, Namjoon, mày làm chủ nơi này bao lâu nay rồi và vẫn quên là có ba bậc thang ngay cửa sau hả?"

"Im đi, em đang đau khổ đây. Dù sao thì anh đáng lẽ cũng sẽ bị thương mà? Đừng nói nữa."

"Việc anh bị thương không ngăn em trở thành cái thứ vụng về nhất mà anh từng—"

"Suỵt."

Tiếng nói dừng lại, và đột nhiên đường phố lại chìm vào im lặng. Taehyung, cơ thể ép sát vào bên hông một tòa nhà liền kề, thở ra một tiếng có hơi quá to một chút.

"Chết tiệt. Yoongi, anh có nghe thấy không?"

"Nghe này, nếu em cần anh chiến đấu với ai đó, tay anh đại loại là vô dụng rồi, nhưng anh sẽ làm điều đó."

"Không, anh không cần. Xin chào? Ai ở ngoài đó?"

Taehyung nhắm chặt mắt. Có lẽ nếu anh đủ giỏi để giả vờ như mình không ở đó, giọng nói sẽ biến mất.

"Nghe này, chúng tôi đã đóng cửa một tiếng trước. Chúng tôi sẽ mở cửa vào tối mai lúc 5 giờ, nhưng nếu cậu thực sự cần hút chích, có một quán bar cách đây ba dãy nhà mở cửa đến lúc mặt trời mọc."

Giờ thì là tiếng bước chân, ngày càng gần hơn, và Taehyung hóa đá. Miệng lầm rầm khấn vái cho bất cứ ai đang lắng nghe. Thì thầm câu xin lỗi với Jimin mà anh chưa gặp kiếp này.

"Thật đó hả...?"

Họ dừng lại trước mặt anh và anh chậm mở mắt, nhưng giọng nói cộc cằn của hai người phát ra từ bên dưới thấp hơn anh mong đợi. Anh nhìn chằm chằm vào mặt một người đàn ông gầy gò với mái tóc tẩy trắng xóa và một kiểu cau có đầy hứng thú trên khuôn mặt. Một tay hắn đặt lên bờ hông gầy, tay còn lại lúng túng buông thõng, các đốt ngón tay phủ máu khô.

"Cậu thực sự nghĩ rằng nhắm mắt sẽ ngăn chúng tôi nhìn thấy cậu hả."

Một tiếng cười bối rối thoát ra khỏi môi Taehyung. Người đàn ông—Yoongi, từ những mẩu đối thoại mà gã loáng thoáng nghe được—cũng bật cười, và có vẻ đúng là vậy thật. Người đàn ông kia bước đến bên cạnh anh, lông mày nhướn lên gần chạm đến chân tóc. Anh ta vận bộ đồ sắc sảo và mái tóc của anh ta được tạo kiểu hoàn hảo vuốt ngược ra sau, ngoài một vài sợi lơ lửng giữa trán. Namjoon.

Nụ cười của Namjoon có phần thoải mái. Anh ta đặt một tay lên đôi vai căng cứng của Taehyung và nói, "Nhìn này, nhóc, tôi thậm chí không nghĩ cậu đủ tuổi để đi vào quán bar một cách hợp pháp, vì vậy bỏ qua lời khuyên của quán đi."

"Tôi hai mươi hai rồi," là những từ ngu ngốc đầu tiên thoát ra khỏi miệng của Taehyung. Yoongi khịt mũi vào bàn tay lành lặn và Namjoon chỉ cười.

"Được rồi, ngài Hai-Mươi-Hai. Tên tôi là Namjoon Kim. Tôi là chủ nơi này." Anh ta ra hiệu hướng lên bảng hiệu đã tắt điện nhưng chỉ được chiếu sáng đủ dưới ánh trăng để Taehyung phát hiện ra hàng chữ Joon's Bar & Pub với những chữ cái ngoằn nghoèo khó hiểu. "Tại sao cậu lang thang trên đường vào hai giờ sáng vậy?"

"...Gặp ác mộng" là câu trả lời hay nhất mà anh có thể nghĩ ra. Đó là một trong bốn chiếc xe quay bình thường, lần này là chiếc có Jimin và chiếc xe đạp của anh lao xuống khỏi cầu tàu giữa nhà của họ. Anh hắng giọng, lắc đầu để quên đi cảnh tượng đó và tiếp tục, "Tôi thường chơi đàn piano để bình tĩnh lại, nhưng nhà hàng xóm tức giận khi em làm ồn quá nửa đêm. Vì vậy, tôi đi dạo một lát."

Có một ánh nhìn giữa Namjoon và Yoongi mà Taehyung không thể phân tích được: Namjoon nhướn mày lên xuống, Yoongi nhún vai và thở phì phò; Namjoon huých Yoongi, Yoongi cau có nhìn bàn tay bị thương.

"Này," Namjoon nói, liếc nhìn từ Yoongi đến Taehyung với nụ cười mà Taehyung mong đợi từ một nhân viên tiếp thị. "Cậu tên gì?"

"...Taehyung. Taehyung Kim."

"Anh em nhà Kim", Yoongi khịt mũi. Gã đưa tay ra, to lớn và chai sần. "Yoongi Min. Joon sẽ hỏi là cậu có đang tìm việc làm không đấy."

"Cái quái gì thế, Yoongi," Namjoon búng tay, xoa xoa thái dương. Anh ta nhìn qua lòng bàn tay một cách ngượng ngùng theo hướng của Taehyung. "Nhưng anh ấy không sai. Cậu chơi piano bao lâu rồi?"

Taehyung làm một màn trình diễn đếm trên đầu ngón tay, giờ đây thấy thoải mái hơn khi nhìn thấy sự tuyệt vọng trong mắt Namjoon. Anh nở một nụ cười. "Mười chín năm," anh nói.

Yoongi nhìn anh chằm chằm, cặp mắt trống rỗng và đáng sợ. "Cậu chơi giỏi không?"

Bây giờ, Taehyung cười tươi hết cỡ, dương dương tự đắc. "Tôi đang học chương trình tốt nghiệp tại Juilliard."

"Chúa ơi," Namjoon thì thầm với Yoongi, mắt tròn xoe. "Khi tay anh lành, anh bị sa thải."

"Mẹ kiếp."

Namjoon hắng giọng, đẩy Yoongi sang một bên để anh có thể đối diện trực tiếp với Taehyung. "Nghe này. Chúng tôi đại loại là một quán bar phục vụ chơi đàn piano và gã nghệ sĩ piano không chuyên ngốc nghếch này" —anh ta đẩy Yoongi thêm lần nữa— "đã đánh nhau và làm tay bị thương. Đó là một công việc tạm thời thôi, nhưng nếu chúng tôi thích cậu, ai biết chuyện gì sẽ xảy ra sau này chứ. Cậu đồng ý làm không?"

Vấn đề là, Taehyung có thể sử dụng thêm tiền. Trợ cấp sinh viên chỉ đi xa, và tiền thuê phòng trọ đã rút hầu hết mức lương tối thiểu mà anh kiếm được từ công việc trong quán ăn ọp ẹp. Anh cần một cây đàn mới. Anh cần thực phẩm tốt hơn so với ramen một đô và thức ăn thừa vào cuối đêm từ chỗ làm. Anh cần phải nhìn thấy các nơi khác của thành phố vì Park Jimin sẽ không bước vào một quán ăn gia đình bé tí có chứng nhận hạng C của sở y tế bất cứ lúc nào.

Yoongi, nhận thấy các bánh răng đang quay chầm chậm sau mắt Taehyung, cúi xuống và nói, "Các trận đánh không xảy ra thường xuyên. Thường xuyên như vậy. Một thằng khốn nào đó đã xô xát với nhân viên pha chế tối nay. Gương mặt xinh trai của cậu sẽ ổn thôi."

Taehyung chớp mắt với gã một lần, rồi qua Namjoon. Anh ta nói, "Yeah, tôi nhận lời," khi thở ra, và Namjoon suýt nữa thì bước hụt, anh ta trông rất nhẹ nhõm. Yoongi mỉm cười, khép miệng, và gần như đưa bàn tay bị thương lên cao để đập tay với anh trước khi nghĩ kĩ.

"Tuyệt vời!" Namjoon gần như ré lên. Anh ta tằng hắng, lấy lại giọng nói ồm ồm trước đó. "Ý tôi là, tốt. Tuyệt vời. Chúng tôi mở cửa từ Thứ Năm đến Thứ Hai, năm giờ sáng đến nửa đêm, nhưng tôi sẽ cần cậu ở đây lúc 3 giờ ngày mai để lấy một số thứ mới chuyển đến, sắp xếp, làm vài việc lặt vặt. Nghe có vẻ hay chứ hả?"

"Miễn đây không phải là một âm mưu công phu để giết chết học sinh tốt nghiệp nghèo kiết xác, ngây thơ mà anh gặp trong một con hẻm."

Yoongi nghẹn cười, đôi mắt của Namjoon mở có hơi quá to một chút."Không, không, Chúa ơi, không," anh ta vấp lời. "Tôi chỉ tuyệt vọng thôi. Tôi phải đưa gã ngốc này"—Yoongi thụi khuỷu tay nhọn hoắt vào bên hông Namjoon—"đến phòng cấp cứu gần nhất ngay bây giờ, và tôi chỉ là... Đêm nay dài lắm rồi."

Anh ta chúc Taehyung chúc ngủ ngon với một nụ cười và một lời cảm ơn, kéo một Yoongi đang phản kháng trở ra đường để họ có thể tiếp tục cãi cọ.

"Anh không cần phải đi đến phòng cấp cứu. Anh có thể tự băng bó. Anh ổn."

"Anh đã có ít nhất hai đốt ngón tay bị gãy và ngón tay giữa của anh đang nghiêng về một bên trông giống như anh đang chéo hai ngón lại với nhau vậy."

"Mẹ nó. Ngón tay đó hữu dụng lắm."

"Em không biết tại sao anh luôn bảo vệ cậu ấy. Cậu ấy hoàn toàn có khả năng tự bảo vệ mình, nhưng em thề rằng anh dám tự bẻ cổ vì cậu ấy."

"Em không hiểu đâu, Joon. Cứ... kệ nó đi."

Taehyung lang thang trở về căn hộ của mình trong im lặng, nhưng lần này, chính sự căng thẳng và phấn khích đã khiến anh thức cả đêm.

___

Anh ở ngoài quán bar một lần nữa lúc 2:55 chiều hôm sau. Nó trông thật khác trong ánh sáng ban ngày, không tới nỗi tệ. Bảng hiệu đầy màu sắc nằm phía trên cánh cửa, chi chít những nốt nhạc vẽ tay đằng sau hàng chữ đèn huỳnh quang, và bên ngoài tòa nhà là một màu tím sẫm nổi bật so với các tòa nhà màu xám xung quanh.

Cửa bị khóa, nhưng khi Taehyung gõ hai lần, một người đàn ông không lớn hơn anh quá nhiều tuổi ghé mắt nhìn qua tấm kính mờ, mỉm cười và nhanh chóng mở cửa.

"Em chắc là Taehyung rồi này!" Hắn nói rạng rỡ, hầu như không cho Taehyung đủ thời gian để vào nhà trước khi ôm anh thật chặt. "Namjoon suýt lên cơn đau tim đêm qua, trời đất quỷ thần ơi tụi anh thật may mắn làm sao khi vô tình đụng phải một sinh viên trường Juilliard."

Khi cả hai tách nhau ra, đôi mắt thâm quầng của hắn được che đi một cách vụng về dưới lớp trang điểm dày. Taehyung chỉ có thể nghĩ về Namjoon và Yoongi đêm qua.

Em không biết tại sao anh luôn bảo vệ cậu ấy.

"Số phận," Taehyung nói, hy vọng từ địa ngục trở lên rằng nó không xuất hiện một cách mỉa mai như anh nói. Anh và số phận có một mối quan hệ lộn xộn.

"Dù sao thì, anh là Hoseok!" Anh chàng nói, cười toe toét. Ngay cả với đôi mắt thâm đen, hắn vẫn nở một nụ cười tỏa nắng mang lại cho Taehyung cảm giác thư thái giống với Namjoon. "Các nhân viên còn lại đang ở trong phòng nghỉ, để anh dẫn em đi ra sau nha."

Hoseok dẫn anh ra sau quầy bar, qua một cánh cửa giữa tủ lạnh và lò nướng dẫn đến một căn phòng nhỏ, thiếu sáng. Có chiếc TV nằm ở một góc; một cái bàn dài dọc theo bức tường đối diện với máy pha cà phê, lò vi sóng và máy nướng bánh mì; và ở trung tâm, một cái bàn lớn hơn nơi Namjoon, Yoongi—ngón tay quấn lại bằng băng dính y tế với một thanh nẹp ở giữa, và một người khác quay lưng ra cửa. Khi Hoseok ríu rít chào hỏi, người đó quay lại và mỉm cười; cô ấy dễ thương, với mái tóc dài cùng đôi mắt cười và má lúm đồng tiền. Taehyung kìm nén nụ cười khi Hoseok kéo anh vào một trong bốn chiếc ghế trống trước khi lấy một chiếc khác—bên cạnh Yoongi—cho bản thân

"Đông đủ rồi đó hả?" Yoongi hỏi, không nhìn vào chiếc bàn mà nhìn vào Hoseok bên cạnh.

"Sắp rồi anh," Namjoon nói. "Wendy vướng bài kiểm tra giữa kì, vì vậy em đã cho cô ấy nghỉ một tuần để bồi dưỡng, và—"

"Em không trễ, em không trễ, em không trễ, mới 2:59 à, em không trễ! "

Cánh cửa phòng giải lao bật mở, người đứng sau nó gập người và chống gối thở hổn hển. Taehyung nhìn qua vai cô gái má lúm, nhưng tất cả những gì anh có thể thấy là mái tóc nâu sẫm và chiếc áo khoác jean, với đôi vai người đó phập phồng bên dưới.

"Quao, và tớ nghĩ cậu dáng chuẩn ngon rồi đấy," cô gái bên cạnh Taehyung nói với một tiếng cười nhăn nhở.

"Im đi, Wheein," người trong quần ở cửa, phủi hết bụi trên quần. Cậu từ tốn vươn vai trước khi cuối cùng đứng thẳng dậy, và trái tim của Taehyung rơi tõm vào khoang bụng.

Người đứng trước cánh cửa, với một lớp mồ hôi mỏng óng ánh trên trán và ra sức thở hồng hộc, là Park Jimin.

Không có gì thi vị về cách cậu tiến vào trong kiếp này, không có mặt trời phủ bóng, không có làn gió biển thổi bay tóc mái khỏi khuôn mặt rám nắng. Cậu thở hổn hển, toát mồ hôi và có vệt kẻ mắt bị nhòe qua thái dương bên phải, nhưng Taehyung—lần này cũng như những lần trước—yêu cậu ngay lập tức.

"Rất vui khi em tham gia cùng tụi này," Namjoon chào hỏi, lúm đồng tiền điểm vào nụ cười thích thú của gã. May mắn thay, gã đã không để tâm đến sự thật rằng sự tập trung của Taehyung đã biến mất hoàn toàn, bây giờ chú ý đến cậu bé đang đi vòng qua bàn để ngồi vào chỗ đối diện với gã.

"Em không trễ," Jimin lặp lại lần nữa, bĩu môi. Cậu nhún vai cởi áo khoác, và bất kỳ mối quan hệ nào của sự chú ý mà Taehyung có đã rơi khỏi cửa sổ khi cậu để lộ tay áo ngắn màu đen được xắn lên ngang ngực và bắp tay.

Thật khó để thơ mộng khi Jimin của kiếp này lại nóng bỏng đến thế.

tbc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro