03

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điều đầu tiên Ten nói là, "Ồ, Taehyung-ssi. Cậu đang phát sáng phát sáng kìa," và hỏi liệu cậu ta có thể chụp ảnh không.

Ten rất đẹp và điều đó khiến Taehyung mất cảnh giác nên anh để cậu ta làm bất cứ điều gì cậu ấy muốn và Jimin bĩu môi trong suốt thời gian họ được giới thiệu và dẫn vào nhà qua phòng khách.

Căn nhà có người và Ten tiếp tục giới thiệu, "Đó là Johnny. Tôi đang hẹn hò với anh ấy, tôi nghĩ vậy. Chúng tôi không chắc chắn."

"Yeah." Cậu trai trên chiếc ghế dài lên tiếng, nhưng rõ ràng vẫn nửa tỉnh nửa mơ, tay chân dài ngoằng chiếm toàn bộ chiếc ghế dài, một cuốn sách giáo khoa đang mở bị lãng quên trên ngực.

Có một cặp vợ chồng đang ân ái trên chiếc ghế dài nhỏ nhất và Taehyung và Jimin nhìn nhau thích thú. Họ rõ ràng là đéo quan tâm.

Ten nhún vai thông báo, "Jaehyun và Jungwoo không hít thở bất cứ thứ gì ngoại trừ hơi thở của nhau trong ba tháng. Họ sẽ không để ý tới hai người đâu. Theo tôi." Cậu ta nói, và biến mất trong nháy mắt, khiến Taehyung nhảy lên và vấp chân một chút, tay ôm lấy ngực. Có tiếng cười khúc khích từ chiếc ghế dài mà chỉ có thể là đến từ Johnny với đôi mắt nhắm nghiền.

"Tôi quên mất." Taehyung rên rỉ, miệng cúi xuống, "Tôi không biết liệu mình có thể quen với điều này không."

Jimin trao cho anh một nụ cười cảm thông, một bàn tay vuốt ve lưng anh, dịu dàng, "Thật khác khi nói về nó. Tớ biết."

"Cứ bước qua mấy chàng trai nổi loạn đó đi." Ten hét lên từ dưới sảnh. "Họ gần như vô hại."

Giọng nói của cậu ta dẫn cả hai vào phòng bếp, nơi có thêm hai cậu trai nhanh chóng bị Ten khăng khăng mời ra ngoài. "Ngồi đi." Cậu ta nói với hai người, "Yoongi-hyung đã giải thích rồi. Tôi chưa bao giờ gặp một con lai hơn hai giống. Tôi thực sự chỉ biết có một người. Mark. Tôi không nghĩ là bây giờ anh ấy không ở đây đâu. Anh ấy liên tục ra vào. Anh ấy làm--rất nhiều thứ. Anh ấy có nguồn năng lượng và tiềm năng vô tận. Có lẽ bởi vì anh ấy là một á thần. "

"Một—cái gì cơ," Taehyung nói. Anh đôi khi hoài nghi về sự tồn tại của chính mình. Anh đã qúa chậm trễ để mắc chứng khủng hoảng hiện sinh*.

"Ưm." Jimin nói, lúng túng, "Xin lỗi. Cậu ấy mới biết phù thủy, tiên và tri kỷ tồn tại. Và phát sáng khi thức dậy. Đó là một ngày dài."

"Chà, vậy thì tôi sẽ giữ con rồng trong nhà cách xa anh ta."

Taehyung ré lên, và tìm đến Jimin để được giúp đỡ, nhưng cậu chỉ suỵt một tiếng, vuốt ve đầu anh. "Không sao đâu. Chúng có hình dạng con người."

"Tuyệt." Taehyung nói, vùi đầu vào sự quá cỡ đến hài hước của chiếc áo hoodie Jungkook đưa và hy vọng anh sẽ chìm luôn trong đó. "Tuyệt."

"Nhiều như khi nhìn thấy cậu ấy mặt cắt không còn giọt máu nào vậy. Chúng tôi đã đến đây để nhờ giúp đỡ."

"Ôi xin lỗi, tôi chưa ý thức được tình hình," Ten nói, chỉnh lại mắt kính của mình, rồi cậu ta lại biến mất và Taehyung thực sự sẽ đi thẳng ra khỏi ngôi nhà này và trực tiếp gia nhập dòng xe cộ ngoài đường.

Cậu ta xuất hiện giữa hai người như thể chưa bao giờ biến mất, cầm hai cái cốc, đặt một cái xuống trước mặt họ. "Bắt đầu thôi."

"Ưm." Taehyung nhìn chằm chằm, "Đây có phải là trà không?"

Nhưng câu trả lời trở nên rõ ràng khi Jimin thay đổi biểu cảm và nói, "Ồ, không. Không phải cái này", cậu lắc đầu, bất lực, "Không phải cái này."

"Tinh hoa ma thuật." Ten nói, vui vẻ. "Cùng một chút đậm đà."

"Đậm đà là gì?" Taehyung hỏi một cách thận trọng, nhưng rồi lập tức rút lời, "Không, đợi đã. Xin lỗi. Tinh hoa ma thuật là cái quái gì."

"Đó là thuốc tiên." Jimin giải thích, vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc cốc như một đứa trẻ mong đợi bánh, không phải là một cái dĩa đựng mớ rau củ chết tiệt. "Đó là cách nhanh chóng và dễ dàng để phục hồi sức mạnh và phép thuật. Không, không nhanh lắm. Mẹ tớ đã làm món này một lần vào bữa sáng khi tớ còn là một đứa trẻ và bà đã nôn mửa trong một tuần."

Ten cau mày. "Mẹ cậu là phù thủy thuần chủng mà. Nó đáng lẽ phải được thực hiện trong suốt một ngày. Nhưng điều đó không quan trọng bởi vì cậu có một phần là tiên. Phù thủy có thể lấy sức mạnh của họ từ các nguồn khác. Người có hôn ước với chúng ta."

"Tôi là người." Taehyung nhắc nhở.

"Ah. Đó là nơi chứa gia vị làm nên sự đậm đà. Tôi tự làm đấy." Ten nói, nghe có vẻ phấn khích hơn là khẳng định. "Máu quỷ. Món quà từ chú quỷ đang cư trú tại đây—"

"Có bao nhiêu người sống ở đây vậy?" Jimin hỏi, kinh hoàng.

"Điều đó vẫn chưa được xác định." Ten xua tay để cậu lùi ra xa.

"Quỷ?" Taehyung nói, cố gắng bắt kịp và khó khăn phân tích từng từ được nói trong ngôi nhà dường như không có thật này kể từ giây phút anh bước vào. "Máu?"

Ten gật đầu với một tiếng ngân nga khẳng định và tiếp tục liệt kê các thành phần, "Rễ cây ngưu bàng giúp tiêu hóa, chất độc nhẹ, một shot Fireball** và muối tỏi."

"Cậu vừa nói chất độc nhẹ hả."

"Cậu là con người. Não bộ của cậu cần sốc một chút."

"Cậu không có dầu thực vật mà cậu có thể sử dụng trước đây hả?"

Ten thay đổi biểu cảm, "Thật là—phàm trần. Chúng tôi hoan nghênh sự hỗn loạn. Chúng tôi chia cách, hoảng loạn và chết như những sinh vật siêu nhiên trong căn nhà này."

"Tôi biết tôi đã nói rằng tôi muốn chết kể từ khi tôi bắt đầu học đại học, nhưng tôi nghĩ tôi muốn sống đó làm ơn. Tôi vừa gặp được tình yêu của đời mình."

Đầu của Jimin quay nhanh hơn thời gian để Taehyung thậm chí có thể nhớ những gì anh vừa nói, "Tình—yêu của cậu. Cái gì?" Jimin nói, "Tae, chúng ta vừa gặp ngày hôm qua."

"Cậu gọi tớ là tri kỷ của cậu. Cậu không phải là con người. Những người bạn thân nhất của tớ đang mạo phạm căn hộ của tớ với bạn. Tớ đang phát sáng, tớ đói, tớ rất xúc động, và tớ chắc chắn 95% là mình sẽ chết." Taehyung thở, "Làm ơn hãy để tớ nghe điều này đi."

Ten hắng giọng từ chỗ ngồi trên kệ bếp, chân đung đưa vì quá nhỏ bé và dễ thương. Taehyung hy vọng mình đã đi đến đó, bất ổn trước sức mạnh của mình ngay cả khi anh không chứng kiến ​​điều đó.

"Cậu có muốn anh ấy biến thành tiên và đi vào những ký ức đã mất của cậu hay không?"

"Nó sẽ giống như một bài hát mừng Giáng sinh chứ?" Taehyung hỏi.

"Gì—tại sao nó lại như thế—" Ten có vẻ bối rối.

"Giống như chúng ta sẽ ở đó, tự nhìn bản thân?"

"Ôi, cậu yêu," Jimin nói, "Không," và tâm trí của Taehyung thì hoàn toàn rít lên.

"Ưm. Gọi tớ như thế lần nữa ngay bây giờ ngay lập tức đi. Hãy nhớ rằng tớ sắp chết rồi đó."

"Làm ơn hãy uống cái tinh cmn hoa của ma thuật đi", Ten cầu xin, từ bỏ phép tắc và sự bực tức của Kim Namjoon dường như được truyền qua cho cậu ta. Thật ấn tượng và hấp dẫn và Taehyung rất mừng vì Jungkook không ở đây để làm quen với điều này. "Cậu sẽ ngủ thiếp đi và thức dậy sau một lúc. Điều đó sẽ đánh thức phần tiên trong cậu đủ để chế ngự phần phù thủy trong ký ức của hai người. Vậy thôi. Tôi sẽ ở đây khi cậu thức dậy."

"Cảm ơn," Jimin nói, ôm chiếc cốc trên tay và nghe có vẻ hối lỗi. "Đó là một—"

"Một ngày dài, đúng thế. Làm ơn đừng làm nó dài hơn."

"Phải," Taehyung nói, đầu chuyển động lên xuống khi anh tự đứng dậy để uống máu quỷ và chất độc. Chúa ơi, anh thậm chí không hỏi nó là loại độc gì. Nó có lành tính không? Mọi người có nhớ về anh như một cậu bé đã chết vì sẵn sàng uống một thứ pha chế với thuốc diệt chuột trong đó không?

Trời ơi, Taehyung nghĩ. Mọi người thực sự chỉ đang giết chuột và làm chúng trông giống như thức ăn.

"Tae?" Jimin nói, nghe có vẻ lo lắng và Taehyung thoát khỏi suy nghĩ đó, nói, "Xin lỗi, tớ chỉ đang nghĩ về chuột", trước khi nhấc cốc của mình lên và đưa thứ bên trong vào miệng.

Anh hầu như không nghe thấy, "Từ từ!" và "Chúa ơi", trước khi đầu óc anh bắt đầu nặng trĩu, và tầm nhìn thì tối sầm lại rồi đen kịt.

___

Họ tập tễnh rời khỏi Game và Pint, cười khúc khích, cùng một Taehyung ngượng ngùng với ly cocktail đông lạnh duy nhất mà anh có trước đó trong đêm và bức ảnh anh chụp với Jimin trong trò chơi Thăng thiên.

Jimin dường như vẫn cầm được ly rượu, hoặc cậu chỉ giỏi giấu nó hơn, và Taehyung thấy nó đáng yêu không vì lý do nào khác ngoài việc anh có thể thấy toàn bộ sự tồn tại của Jimin mà anh đã yêu mến, có lẽ sẽ là lực lượng dẫn đường cho dù anh đã nhiều lần nghĩ về việc hôn cậu trong tương lai.

Hẳn là anh đã nhìn chằm chằm một cách ngớ ngẩn một lúc khá lâu vì Jimin vấp chân rồi đứng lại, co rúm người dưới sự chú ý của người kia. "Chuyện gì vậy? Cậu có sao không?"

Taehyung thậm chí không thể xấu hổ. "Vâng, ổn. Ổn! Tớ ổn. Cậu chỉ—"

Jimin rõ ràng không nói nên lời, nhưng Taehyung bị phân tâm, cuối cùng cũng chú ý xung quanh. Họ đã đi qua chợ trời. "Ồ, tớ không biết có cái này ở đây đấy. Tớ nghĩ những thứ này chỉ xuất hiện trong khuôn viên trường mỗi tháng thôi."

Jimin kéo tay Taehyung và nói, cảnh giác, "Taehyung, cái này... không có ở đây khi tớ đi bộ sáng nay."

Taehyung không hiểu ý của Jimin là gì, tự hỏi liệu cậu có uống quá nhiều đêm hôm đó với hầu như không có miếng thức ăn nào trong dạ dày hay không. "Họ thường dựng vào buổi sáng muộn, Jimin." Anh trả lời, trấn an cậu, "Tớ sẽ làm điều này xứng đáng với cậu. Tớ hứa." Ngón tay kéo một đường xuống ngực Jimin và chọc vào bụng cậu, điều mà anh thừa nhận không phải là tán tỉnh như anh đã nghĩ ban đầu.

Jimin vẫn nhíu mày và nói, "Yeah?" trước khi một gian hàng bán phụ kiện thu hút sự chú ý của Taehyung, đôi mắt anh nhìn vào một cặp kính. "Ồ!" Anh nói, với xuống nắm lấy tay Jimin, "Làm ơn cho phép tớ chụp ảnh cậu đeo mấy cái này đi."

Các mặt kính là một trong những hình dạng rộng hơn mà anh thích và mọi thứ về Jimin rất nhỏ nhắn đến nỗi khi Taehyung đeo chúng lên mặt cậu, chúng choán gần hết khuôn mặt, khiến Jimin cười khúc khích, "Thật dễ thương. Ở yên nhé."

Anh lấy điện thoại từ trong túi, nhận ra nó đã bị giấu suốt đêm và khuyến khích Jimin ra nơi có độ sáng tốt nhất.

"Những cái này cậu đeo đẹp hơn nè." Jimin nói với anh - người vẫn đang tạo dáng với kí hiệu hòa bình, "Cá là cậu sẽ có thể lấy bất cứ thứ gì luôn ấy." Cậu nghe có vẻ vừa xúc phạm vừa bị hấp dẫn bởi nó, đầu hơi nghiêng sang một bên trong khi lộ liễu quét mắt khắp cơ thể Taehyung.

Taehyung ước mình có máy ảnh để có thể che giấu sự tuôn ra đằng sau nó. "Mọi người đều có thể lấy bất cứ thứ gì họ thích. Con người thật xấu bụng." Taehyung nói, phóng to khuôn mặt của Jimin và chụp lại khoảnh khắc môi cậu biến thành một nụ cười và nói, trong giọng nói trầm khàn tán tỉnh mà cậu đã sử dụng với Taehyung trước đó, "Không phải tớ, đúng không? Nói cho tớ biết. Tớ ngọt ngào. Yeah? Hãy nói với tớ rằng tớ ngọt ngào đi, Taehyungie. "

"Cậu—" Taehyung ấp úng, "Trời ơi. Cậu có thật không vậy?"

Jimin nhảy lên một chút, vui vẻ, "Đi nào," anh nói, trả chiếc kính về vị trí ban đầu trước khi nắm lấy tay Taehyung, "Khám phá với tớ nào."

Jimin dừng lại ở mọi gian hàng, quyến rũ tất cả người bán hàng mà họ tiếp cận khi đang đi dọc theo khu chợ có màu sắc sống động dường như vô tận trong thời gian dài họ khám phá.

Taehyung tự hỏi không biết mình sẽ như thế nào khi ở bản ngã kia một lần nữa, phần mà 'Tôi mới nhìn thấy ​​Park Jimin lần đầu tiên và tôi không biết phải làm gì... tôi có nên quỳ xuống không?'. Anh muốn làm rỗng túi dưới chân cậu, đưa cho cậu quần áo mang trên lưng.

Anh không đổ lỗi cho người dân của khu chợ gần như bị kéo lại gần.

Jimin không mua bất cứ thứ gì cho mình, nhưng có lẽ vì cậu thậm chí không có cơ hội. Những người bán hàng háo hức cố gắng tặng cậu những món đồ miễn phí dùng để phát làm quà khi mua hàng, một số còn nấn ná, trong khi dúi đồ vào tay cậu, siết chặt và nói với anh ta rằng cậu là một ngoại lệ rất đặc biệt.

Và Jimin thích nó, nhưng lịch sự từ chối từng món quà bất chấp sự phản đối, nở một nụ cười hài lòng khi mọi người trân trọng cậu.

Bên cạnh cậu, Taehyung không được chú ý, mặc dù anh bỏ qua nó như sự hợp tác mỗi khi một người bán hàng nhận thấy bàn tay quấn chặt của hai người và đôi mắt họ dịu lại khi nhìn thấy ánh mắt của anh.

Anh nghĩ rằng cậu đang được bảo bọc quá mức khi họ khen hai người họ như một cặp đôi, khi ai đó chúc họ hạnh phúc, và nhất là khi một người phụ nữ kéo anh sang một bên khi Jimin nói với gái về bộ sưu tập dâu chín hoàn hảo của họ và nói với cậu rằng sức mạnh của sự ràng buộc mà họ đã thắp lên trong đêm đó tỏa ra từ hai người khi lang thang qua chợ.

Anh không có gì để nói với điều đó ngoài sự bối rối và do dự, "Cảm ơn?" khi anh chấp thuận cái ôm của cô.

Jimin đi ra khỏi gian hàng với một miệng đầy dâu tây mà cậu cố gắng lên tiếng, đưa tay lên miệng và hỏi, "Cô ấy đã nói gì với cậu?" nhưng Taehyung quyết định giữ nó cho đến khi tâm trí anh có thể hiểu điều đó.

"Không có gì," anh cam đoan với cậu, gỡ tay Jimin ra khỏi mặt, và nói, "Sao cậu có thể dễ thương thế này?" và đánh lạc hướng người kia thành công.

Khi họ bắt đầu đi lang thang trở lại, một lúc sau Taehyung bị cuốn vào một thứ trông giống như gian hàng gia vị, bị thu hút bởi nhiều màu sắc quyến rũ trong những chiếc ống nhỏ xíu với những lá cờ viết tên bé tí hin.

Người bán hàng chào đón họ với một nụ cười ấm áp và cô ta nhỏ nhắn hơn Jimin, mặc đồ ren và đeo trang sức, tồn tại thoải mái đến mức Taehyung nghĩ rằng anh đã tìm thấy một tinh thần tốt bụng.

"Có thứ gì hai bạn đang tìm kiếm không?"

"Không, cảm ơn bạn," Taehyung nói, luôn luôn lịch sự, "Tôi chưa bao giờ thấy một số màu sắc sặc sỡ như thế này trước đây."

"Vâng, vậy thì." Cô ấy nói, mỉm cười thân mật, "Tôi cho rằng nó cần phải luyện tập. Tôi chưa bao giờ thấy một trong hai bạn trước đây," Cô quan sát, "Đây có phải là lần đầu tiên hai bạn tới đây không?"

"Ở đây, vâng, nhưng tôi đã đến nhiều siêu thị như thế này. Thường xuyên hơn khi tôi còn trẻ." Taehyung giải thích. Sau đó, có một bàn tay đặt trên lưng, và anh ngả người vào cái chạm của Jimin, chỉ vào chỗ gia vị có màu vàng sáng đến gần như lấp lánh, "Cái này nổi bật so với những cái khác."

Người bán hàng lại mỉm cười và cô ấy trông hài lòng hơn rất nhiều, đôi mắt sáng lên, nhưng Taehyung có thể nói rằng cô ấy có biểu hiện phấn khích thì đúng hơn. "Vâng. Tôi không ngạc nhiên. Tôi đã xem nó thu hút bạn."

Taehyung không hiểu tại sao mọi người ở đây lạinói những điều kỳ lạ như vậy. "Thật đẹp," Anh quay sang Jimin, ngườilặng lẽ đồng ý, đặt cằm tựa lên vai Taehyung, "Anh thích đặt cái gì vào?"Nó có mùi vô cùng ngọt ngào. Tất cả chúng."

Cô ngân nga và chộp lấy một trong những cái túi nhung đặt trên bàn, di chuyển để múc một muỗng gia vị trước khi từ từ đổ nó vào túi. "Nó có nhiều công dụng." Cô giải thích. Và Taehyung không thể giải thích sự sáng chói của gia vị lóe lên trước khi bị che đi bởi vải. Anh không dám nói một lời, hoặc kiểm tra xem Jimin có để ý không. Anh không thể. Thực sự, nó chắc hẳn phải là mấy trò mẹo của đèn đường. "Nhưng tôi nghĩ cho bạn, cả hai bạn," Cô nhấn mạnh, "Tối nay, chỉ có một mà thôi."

Khi cô đưa ra cái túi, Taehyung ngập ngừng, mở miệng định thắc mắc về toàn bộ cuộc trao đổi này, nhưng cuối cùng Jimin cũng lên tiếng.

"Điều đó có nghĩa là gì?"

Nhưng cô ta chỉ cười một cách khó hiểu, nhìn hai người và nhẹ nhàng đặt cái túi trên tay Taehyung. Anh nắm tay lại. "Tôi không thực sự biết nấu ăn." Anh thừa nhận.

Cô ta cười lớn và Taehyung chẳng hiểu cái mô tê gì cả.

"Đi đi," cô ta nói, "Và tận hưởng những giây phút cuối cùng của buổi hẹn nào."

Đuổi khách không khéo gì hết.

"Tụi mình có nên thử không?" Taehyung hỏi khi cả hai đã rời đi.

Jimin có vẻ hoài nghi. "Tớ không biết. Điều đó thật kỳ lạ. Điều này thật... kỳ lạ. Cả ngày hôm nay." Cậu nói, "Tụi mình đã gặp nhau hôm nay và tớ đã cảm nhận được--" Anh nhìn xuống bàn tay của hai người, vừa đan lại với nhau hoặc vẫn luôn đan lại như thế, Taehyung không thể tự mình nhớ nổi. "Tớ không thể ngừng chạm vào cậu."

"Nó có phải...là điều xấu không?" Taehyung bắt đầu hoảng hốt, "Tớ xin lỗi. Tớ thích đụng chạm lắm. Tớ lẽ ra nên nói với cậu."

"Không! Không," cậu nhanh chóng trấn an. "Không. Chỉ là," Cậu thân trọng, "Có nhiều thứ cậu vẫn chưa biết. Về tớ."

"Cậu cũng chưa biết nhiều điều về tớ mà. Thật ra là tất cả mọi thứ luôn." Taehyung nhắc nhở.

"Nó khác nhau." Cậu gạt đi, "Cậu không hiểu đâu."

"Vậy giúp tớ hiểu đi. Thôi nào." Taehyung trả lời, "Ăn ngọt nhiều quá hả?" Cũng giống như buổi sáng hôm đó, anh nắm bắt để tìm ra cách kéo dài thời gian họ bên nhau. Cảm giác như họ đã ra ngoài hàng giờ và không đủ thời gian và Taehyung chỉ muốn nhiều hơn thế.

"Okay," Jimin nói, và Taehyung nghĩ mình cũng cảm thấy như vậy. "Đúng vậy, ăn ngọt nhiều quá đó."

Họ không phải đi xa trước khi đi ngang qua quầy bán kem, Taehyung cố gắng không thắc mắc tại sao siêu thị vào mùa thu lại có quầy này.

Thay vào đó, anh chỉ mua cho họ một cốc bánh quy và kem cỡ vừa để uống chung và ngay lập tức cố gắng rắc gia vị lên trên.

Jimin gần như đánh nó ra khỏi tay anh. "Cậu đang làm gì vậy! Cậu thậm chí còn không biết nó có vị như thế nào mà."

Taehyung rất thích bị Jimin khiển trách, nhưng anh cho rằng có lẽ tốt nhất là anh không nên trải nghiệm điều này trong ngày đầu tiên của cả hai. "Nhưng nó có mùi rất ngọt."

"Vậy chẳng phải là nó sẽ có vị ngọt sao." Jimin đẩy qua, "Hãy nếm nó trước đi."

"Nếm thử với tớ đi."

"Tại sao chứ!"

"Bởi vì cô ấy nói tụi mình có thể sẽ thích nó."

"Đó không phải là điều cổ nói. Cứ vứt nó đi."

Taehyung rên rỉ.

"Dừng lại," Jimin ngay lập tức đỏ mặt, "Đừng có tỏ ra dễ thương."

Taehyung lại rên rỉ, lần này phồng má hết cỡ.

"Ôi trời ơi."

"Jiminie," Anh mè nheo, chen vào không gian của cậu. "Đi mà?"

Jimin nhượng bộ quá dễ dàng, thở dài bực bội, "Đi nào," và dẫn anh đi cho đến khi tìm thấy một chiếc ghế dài nơi họ có thể ngồi.

Taehyung ngân nga hạnh phúc, giục Jimin đặt cây kem lên khoảng trống giữa ghế và đưa tay ra. "Tụi mình thử cùng nhau đi," anh nói, một lần nữa mở túi, nhưng lần này, Jimin để anh lắc một chút vào lòng bàn tay.

"Nó thật đẹp," Jimin cau mày, giơ tay kiểm tra. "Cô ấy đã nói đây là gia vị, phải không?"

Taehyung dừng lại trong khi lắc ly của mình làm sánh một ít ra tay, chớp mắt. "Ừm," anh nói, không nhớ cô ta từng nói bất cứ điều gì cụ thể về nó, "Có."

"Nó thực sự đang lấp lánh, đúng không?"

"Đường có thể làm điều đó", Taehyung nói với cậu, "Dưới độ sáng phù hợp." Anh không biết tại sao mình lại muốn làm điều này đến thế. Có gì đó thu hút anh với nó, giống như người phụ nữ kia nói. Anh cảm thấy cơ thể mình khao khát nó, vươn ra để bám lấy và để nó chảy qua anh, để nó chìm xuống tận xương tủy. Anh không còn có thể chiến đấu hoặc phớt lờ sự thật rằng có một sự rung động khẩn cấp truyền khắp cơ thể, mạnh mẽ hơn khi nó nằm trong lòng bàn tay anh.

"Đúng vậy," Jimin đồng ý. "Chỉ là—tớ đã nói với cậu rằng có những điều cậu không biết về tớ. Và tớ đã chiến đấu với một trong những điều đó tối nay. Tớ xin lỗi vì đã thắc mắc tất cả mọi thứ. Một phần của tớ đã được huấn luyện để phớt lờ, nhưng nó đã khó hơn bao giờ hết kể từ khi tụi mình đi ngang khu chợ." Cậu giải thích, "Tớ không biết tại sao, nhưng tớ không muốn để nó chiến thắng và nó thực sự không muốn tớ bỏ thứ này vào miệng, vì vậy. Làm thôi."

Taehyung chắc chắn muốn hai người họ nhớ lại tất cả những gì Jimin vừa nói, nhưng anh được ưu tiên. "Được rồi," anh nói, "Làm thôi."

Taehyung tự nhủ rằng sẽ giống như họ đang uống vài ly rượu thôi và điều này là bình thường. Rằng tất cả mọi thứ xung quanh việc tiêu thụ những gì Taehyung không còn tin là một loại gia vị đơn giản đã hoàn toàn và thực sự bình thường.

Nhưng khoảnh khắc chất lỏng đó chạm vào lưỡi họ, một thứ gì đó thay đổi về mặt kiến ​​tạo—trong tâm trí anh, cơ thể anh, và cả hai bắt đầu ho dữ dội, Taehyung nôn khan từ sâu trong lồng ngực.

"Ôi chúa ơi, gì—" Jimin bắt đầu.

Taehyung lau miệng, co rúm người. "Đó chắc chắn là thứ tồi tệ nhất tớ từng nếm thử trong suốt cuộc đời mình."

Jimin vẫn ho, khom người, một bàn tay vững chãi đặt trên đầu gối.

"Tớ rất xin lỗi," Taehyung xin lỗi, "Jimin, cậu có sao không?"

"Có chứ, tớ," Jimin bắt đầu, nhưng đó là khoảnh khắc chính xác khi một thứ gì đó lóe lên trên khuôn mặt anh, thứ gì đó mà Taehyung cảm thấy hình ảnh phản chiếu của bản thân. "Ồ," cậu kết thúc. "Ồ."

Suy nghĩ của Taehyung mờ mịt khi anh nhìn Jimin. Tầm nhìn của anh thay đổi mỗi lần chớp mắt, nhưng Jimin luôn giữ nguyên. Và có một cái gì đó...một cái gì đó đang không đúng lắm. "Chúa ơi," anh rên rỉ, đưa tay chọc vào má Jimin. "Jimin," anh ta nói, "Jiminie. Tớ chắc hẳn đã mệt mỏi. Tớ chắc hẳn đã rất mệt mỏi. Cậu trông thật nhiều màu sắc."

Jimin cười khúc khích, gập người về phía trước và đập lòng bàn tay vào hai bên mặt của Taehyung trước khi ép trán họ lại với nhau. "Đèn có vẻ quá sáng rồi. Cậu đang tỏa sáng. Tỏa sáng như một thiên thần." Anh thở hổn hển, và nó khiến Taehyung bay vút lên, "Cậu có cánh không, Taehyungie? Tớ có thể nhìn thấy chúng không?"

"Có," anh nói, "Đợi đã. Tớ không nghĩ vậy. Cậu có nghĩ thế không?"

Jimin đột nhiên buồn bã, lắc đầu một cách trang trọng, "Không, bên trong tớ không đủ cho điều đó."

Taehyung không hỏi lại, cậu cá rằng dù sao anh cũng sẽ hiểu. "Tớ xin lỗi nếu điều đó làm cậu buồn."

"Ồ không, không!" Jimin bóp chặt hai má, "Tớ cảm thấy hạnh phúc. Cậu thật ấm áp. Có phải vì cậu đang rất sáng không? Tại sao cậu lại phát sáng, Tae?"

"Tớ không biết," Taehyung nói, "Nhưng tớ cũng cảm thấy hạnh phúc. Ở đây, cùng với cậu. Cậu đã làm cho tớ thực sự hạnh phúc ngày hôm nay."

Jimin phát ra âm thanh tựa như một tiếng thút thít, "Ôi, Tae," kéo đầu Taehyung xuống để đặt một nụ hôn lên trán, "Taehyungie," Cậu lại đặt một nụ hôn lên mũi, "Cậu yêu," cậu đưa tay lên má Taehyung, kéo lại và nhìn vào mắt anh, "Tớ có thể hôn cậu không?"

Một đợt ớn lạnh trào xuống xương sống của Taehyung khi anh thở phào, "Có, có chứ," và để đôi môi hai người chạm nhau.

___

Khi Taehyung mở mắt ra, anh đã trở lại nhà bếp của Ngôi Nhà cho Những Cậu Bé Nổi Loạn của Ten. Và chúa ơi, đầu anh đau như búa bổ.

"Chết tiệt", anh chửi thề, "Cái quái gì thế."

"À," giọng nói của Ten vang lên, "Đáng lẽ phải đau nửa đầu" và Taehyung rên rỉ. "Xin chào, chào mừng trở lại."

"Chúng ta đã ra ngoài bao lâu rồi?" Taehyung chớp mắt vài lần cho đến khi đã quen với ánh đèn từ phòng bếp.

"Chưa đầy năm phút." Ten nói, "Ồ."

"Ồ?" Taehyung nhìn theo ánh mắt của Ten đang đặt trên người Jimin, người đang kiên định nhìn chằm chằm vào Taehyung. "Ồ," anh nói, dè chừng, "Jimin?"

"Cậu đã phát hiện ra những gì?" Ten nhìn Jimin - người đã giật nảy mình khi nghe câu nói, đầy mong đợi.

"Chúng tôi—ý tôi là tôi nghĩ chúng tôi—" Jimin cố gắng lựa lời, "Có một khu chợ", Jimin nói và ngay lập tức đỏ mặt đến mức tối đa.

Taehyung đã tự hỏi trước đó nó tệ đến mức nào, nhưng anh không nghĩ nó có thể tệ đến thế. Không đến mức gần như chói mắt, sự xấu hổ tỏa ra từ cậu—

"Đợi đã". Taehyung đưa hai tay lên dụi mắt kịch liệt, nhớ ra mình đang đeo kính áp tròng và ngay lập tức hối hận. "Chết tiệt, chờ đã." Anh nói, dụi khớp ngón tay vào mí mắt khép kín trước khi chớp mắt với Jimin, người chắc chắn đang không đỏ mặt. "Chết tiệt," anh kêu lên đúng lúc Ten thở gấp, và Taehyung ước điều gì đó sẽ bắt đầu có nghĩa.

"Jimin-ssi," Ten nói, "Cậu đang phát sáng."

Và vâng, cậu ấy chắc chắn là như vậy. Taehyung nhận ra ánh sáng tương tự từ hình ảnh phản chiếu của chính mình trong gương. Anh muốn hét lên.

"Làm ơn," Taehyung cầu xin, "Tôi không biết bất cứ điều gì trong số này có nghĩa là gì. Những kí ức, cái này," Anh chỉ vào Jimin một cách không rõ ràng, "Làm ơn hãy giải thích cho tôi. Tôi chỉ là con người thôi."

"Chà," Ten nói, và vui vẻ hiện ra bên cạnh Taehyung, người vẫn còn đang giật mình, "Tôi thực sự không nghĩ vậy đâu."

___

"Máu của tiên?"

"Đúng vậy."

"Cậu bịa chuyện."

"Tôi thực sự không làm thế."

"Chỉ là...làm ơn giải thích lại cho tôi." Taehyung nói, đầu vùi vào tay. Anh cảm nhận một bàn tay đặt trên cổ mình, xoa bóp, biết rằng đó là cách Jimin âm thầm hỗ trợ, mặc dù cậu chỉ thực hiện nó một lần, mười tám giờ trước.

"Nó giống như một dạng khống chế năng lượng, nhưng là với DNA. Rõ ràng ba hoặc mẹ cậu là tiên. Không lai tạp."

"Không đời nào."

"Làm sao cậu có thể chắc chắn như vậy?"

"Bởi vì họ chưa bao giờ nói bất cứ điều gì cả!"

"Vậy là cậu không chắc chắn."

"Họ sẽ không—họ không thể—"

"Taehyungie ", Jimin chen vào cùng giọng nói ngọt ngào, và Taehyung buộc phải xịu xuống, "Cậu có nhớ khi tớ nói với cậu rằng cha tớ đã được nuôi dưỡng thành một chàng tiên? Nhưng ông ấy có một nửa là dòng máu của con người?" Taehyung gật đầu. "Có lẽ ba hoặc mẹ cậu đã quyết định sống một cuộc sống của con người. Đó là những gì tớ đã cố gắng làm. "

"Nhưng làm sao họ có thể làm được điều đó. Toàn bộ cuộc sống của tôi."

"Khống chế năng lượng. Chúng không chính xác về mặt pháp lý, hay đạo đức nhưng." Ten nhún vai. "Chúng không khó để thực hiện và dễ đưa vào cơ thể."

"Tôi là con lai," Taehyung nói, và lờ đi khuôn mặt nhăn nhó của Jimin lúc bận tâm về lời nói vì sức khỏe của người kia. Anh không có thời gian. Anh cần phải kịch tính hóa ngay bây giờ. "Cả cuộc đời tôi...là một sự dối trá."

"Cậu sẽ đối diện với họ chứ?"

" Không," Taehyung nói, "Phải có lý do nào đó khiến một trong số họ ức chế DNA của bản thân. Và tại sao họ không bao giờ nói với tôi."

"Để phần tiên của cậu không hoạt động, điều đó đã xảy ra trước khi cậu được sinh ra. Chắc chắn. Trừ khi họ—" Ten bắt đầu, nhưng Taehyung biết cậu ta sẽ nói gì và nhanh chóng dập tắt ý định đó.

"Không. Không, họ sẽ không lấy đi sự lựa chọn của tôi." Anh nói, chắc chắn.

"Sau đó, có lẽ họ không nghĩ rằng phần tiên sẽ lộ ra. Đặc biệt là không phải theo cách này."

"Cách nào?" Jimin hỏi.

"Ôi, chàng tiên đồng tính của tôi," Ten rít lên, "Cậu không hiểu? Thật sao?"

Taehyung và Jimin đều trao đổi ánh nhìn khó hiểu. Đó thực sự là một ngày dài.

"Ôi trời," Ten nói, "Cả hai đều là tiên."

"Và?"

"Khi siêu thị thần tiên xuất hiện, cậu được đưa đến chỗ người phụ nữ tặng bụi tiên--"

"Tôi đã ăn bụi tiên??"

"Đó không phải là vấn đề! Bụi tiên có rất nhiều công dụng. Nhưng tất cả phụ thuộc vào những gì người sử dụng có thể cần nó vào lúc nào đó. Bụi tiên chọn người thích hợp." Ten giải thích, "Khi hai cậu gặp nhau hôm qua, cả hai đã bị trói buộc với nhau. Và đêm đó, đêm đầu tiên của hai người bên nhau, khi hai cậu lang thang trong ánh hào quang của thần tiên, mối ràng buộc đã rất muốn kết nối. Và sau khi hít phải bụi tiên, nó đã có tác dụng. Và cậu thực sự bắt đầu phát sáng."

"Cậu nghĩ rằng đó là phần phù thủy trong cậu, rằng cậu ấy là bạn tâm giao của cậu bởi Định mệnh. Nhưng không phải. Tôi nghĩ rằng phù thủy trong cậu đang chiến đấu để phần tiên không nhận ra điều đó, đi xa đến mức che giấu cả ký ức của cậu và sử dụng sự lo lắng của con người trong cậu khiến cậu tránh xa mọi thứ có thể là mối đe dọa. Phần tiên trong cậu rất mạnh mẽ, nhưng nó cần một cú đá nhỏ để lùi lại và khẳng định mảnh ghép chính xác. Có lẽ là phần quan trọng nhất. Tri kỷ là tiên rất hiếm, thậm chí hiếm hơn khi cả hai đều có dòng máu tiên, nhưng ở đây cả hai cậu đều. Phát sáng."

Anh ta có vẻ hài lòng khi kết thúc, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trống rỗng của Taehyung và Jimin, hai người họ chỉ đơn giản là chớp mắt.

Taehyung có thể sẽ chớp ra nước mắt, nhưng đó không phải là việc của ai cả.

"Được rồi, vì vậy," anh ta nói, "Mẹ kiếp. Làm ơn nói gì đi."

"Ôi trời," Jimin rên rỉ, "Ôi trời ơi."

"Mấy phản ứng này...tôi có nên lo lắng không nhỉ?"

"Tôi xin lỗi, chỉ là—cậu có biết tôi sẽ khó chịu thế nào về điều này không?" Jimin nói, "Đây", cậu đặt một tay lên cằm của Taehyung để quay mặt anh đối diện với Ten, "Đây là tri kỷ của tôi."

Ồ, Taehyung chắc chắn sẽ mất trí mất thôi. "Cậu là tri kỷ của tớ."

"Cậu đã biết điều này. Cậu đã đến đây với kiến ​​thức đó."

Nhưng họ phớt lờ anh, Taehyung nắm lấy hai tay của Jimin và đặt lên chúng một nụ hôn. "Tớ bừng sáng vì cậu."

"Tớ bừng sáng vì cậu."

"Đó là điều mà cả hai cậu có thể học cách kiểm soát. Cùng nhau. Một nơi nào khác. Một cặp vợ chồng thân mật trước mặt tôi trong ngôi nhà này là đủ rồi. Xin hãy về nhà đi. Điều này khiến tôi cảm thấy mềm lòng và tôi muốn âu yếm bạn trai quá."

Jimin là người quay đi, "Vâng, vâng. Chúng tôi sẽ rời đi. Cảm ơn cậu, xin hãy gọi tôi là hyung. Chúng tôi nợ cậu một bữa ăn. Cậu có đủ thức ăn ở đây không?"

Taehyung gật đầu hưởng ứng. "Bất cứ thứ gì cậu cần. Cậu có đủ quần áo không? Cậu có cần tiền chi tiêu không?"

"Tôi biết điều này đang dẫn tới đâu đây, cậu không nhận nuôi tôi. Cả hai cậu đều chỉ lớn hơn tôi có vài tháng." Mặc dù vậy, Ten vẫn có vẻ hài lòng. "Hãy đi đi và tận hưởng cuộc sống tươi đẹp cùng nhau."

___

Họ trở lại căn hộ của Taehyung và Yoongi vào ngày hôm sau, và Jungkook biết toàn bộ câu chuyện trước khi Taehyung hoặc Jimin có thể mở miệng.

"Ah, hyung," em nói và kiểm tra, nằm trên cả đùi của Yoongi và Seokjin và lập tức ngủ thiếp đi.

Yoongi trông gần như quỳ xuống, nên Taehyung và Jimin nhanh chóng bắt đầu kể câu chuyện của họ.

Khi họ kết thúc, Namjoon im lặng đứng dậy và ôm cả hai. Taehyung gần như đẩy Jimin ra, tình tri kỷ đã rạn nứt, bởi vì những cái ôm của Namjoon rất quý giá.

"Anh mừng cho hai đứa, nhưng anh biết em sẽ hỏi liệu câu chuyện này có cho em điểm A trong cả học kỳ này không và anh chỉ muốn đứng đây và chân thành nói với em: hoàn toàn không. Nhưng có thể sẽ thưởng điểm."

Taehyung đặt một tay lên ngực mình, cảm động. "Em yêu anh rất nhiều. Vua hào phóng."

Seokjin không quan tâm đến việc trao đổi và hỏi, "Tại sao em không phát sáng nữa vậy. Anh thậm chí còn chưa được sử dụng nó để làm đèn selfie."

Jimin bật cười trước câu hỏi, "Tiếp tục nào, nói với họ đi."

Taehyung không chịu đỏ mặt. "Em... đáng lẽ đã không phát sáng liên tục. Nó chỉ xảy ra vì em cứ nghĩ về Jimin và em không thể kiểm soát được." Taehyung nói, khổ sở, "Điều này thật nhục nhã."

"Anh nghĩ nó dễ thương," Hoseok nói, không ngạc nhiên. "Ý anh là, nó có thể là thứ sến súa nhất mà anh từng nghe, nhưng nó dễ thương."

"Cảm ơn hyung."

"Em đang điều chỉnh đúng không, Taehyung-ah?" Yoongi hỏi, từ nơi hắn vuốt tóc Jungkook trên đi văng. "Với vụ thần tiên ấy?"

"Vâng, mọi chuyện vẫn ổn. Em và Jimin đã dành cả đêm để tìm hiểu về bản thân và về lẫn nhau. Em không nghĩ mình đã sẵn sàng khám phá những gì bản thân có thể làm. Em nghĩ rằng em muốn nói chuyện với bố mẹ trước."

"Anh vẫn luôn ở đây cho một chuyến đi Daegu." Yoongi đề nghị, "Bất cứ lúc nào em muốn."

"Em biết, hyung, cảm ơn anh. Em sẽ cho anh biết. Em chỉ thực sự sẵn sàng lao vào một thứ ngay bây giờ," anh thừa nhận, và khi bắt gặp ánh mắt của Jimin, nhìn xuống hai bàn tay họ chạm nhau hoàn toàn có thể đã là lần thứ 56 trong hai ngày, một điệp khúc la ó vang lên, nhưng tiếng rên rỉ của Jungkook to hơn nhiều khi cậu nhóc lăn lộn trên đùi của Yoongi.

"Jimin-hyung, nếu anh làm những gì anh đang nghĩ ngay bây giờ trong căn hộ của tụi mình, làm ơn hãy quên nó đi."

Jimin có vẻ đã bị bắt quả tang, nhưng không xấu hổ. "Anh nghĩ rằng em đang ngủ."

"Em ước em đã làm thế," cậu nhóc nói, dứt khoát, "Ước gì em đã làm thế."

___

Jimin đang trèo trở lại giường, cơ thể trần truồng trượt xuống dưới tấm chăn và ngay lập tức cuộn mình bên cạnh Taehyung khi anh nói, "Jiminie."

Jimin ậm ừ, nên Taehyung tiếp tục. "Đây là lúc tớ hạnh phúc nhất cả cuộc đời tớ đây."

"Ôi, cậu yêu," Jimin nói, ngước lên và hôn vào bên dưới cằm Taehyung.

Cậu định nói điều gì khác, nhưng Taehyung đã lấp đầy câu bỏ lửng, "Nhưng," và anh thề rằng bản thân đã nghe thấy nhịp tim của Jimin hẫng đi một nhịp đầy hoảng loạn.

"Nhưng...gì cơ?"

"Một phần trong cậu ghét tớ. Và nó sẽ luôn luôn như vậy." Taehyung nói, "nó chảy trong máu của cậu rồi."

Taehyung không biết Jimin có thể trả lời kiểu gì, nhưng anh không nghĩ Jimin sẽ cười.

"Taehyungie."

"Gì." Anh càu nhàu.

"Đừng có làm quá lên. Phù thủy trong tớ vừa ngậm con trym của cậu vào miệng đấy." Cậu cười khúc khích và Taehyung mỉm cười. "Tớ thực sự nghĩ rằng tụi mình có thể bỏ qua nó rồi."

END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro