End.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

02.

Chu Chí Hâm bị Lưu Diệu Văn làm cho có chút bối rối. Cậu ngoảnh đầu sang một bên để né tránh, nhưng lại bị Lưu Diệu Văn túm lấy.

"Quay lại đây." Lưu Diệu Văn khàn giọng, gục đầu vào vai Chu Chí Hâm, cắn mạnh một cái.

"Ưm!" Đôi mắt đào hoa của Chu Chí Hâm bỗng nheo lại, từng tế bào trong cơ thể đều run rẩy. Cậu nắm chặt rồi thả lỏng năm ngón tay, bấu chặt lấy quần áo của Lưu Diệu Văn, hai chân co rúm lại.

Cậu vô thức nằm nghiêng, đưa lưng về phía Lưu Diệu Văn.

Khi một mình đối mặt với bức tường lạnh lẽo, cậu có thể cảm nhận được hơi nóng phía sau và cái chạm mát mẻ khi ngón tay anh nhẹ nhàng thăm dò vào.

Chu Chí Hâm khẽ run, cắn nhẹ vào ngón tay của mình. Cái cảm giác này thật kỳ diệu, tuy đã lâu rồi không làm, nhưng cơ thể lại phản ứng như một phản xạ tự nhiên.

"A Chí." Ngón tay của Lưu Diệu Văn từ từ lướt dọc theo sống lưng của cậu, như đang cẩn thận vẽ một bức tranh.

"Đừng cắn tay nữa." Anh không nhìn thấy, nhưng lại có thể biết được tất cả những hành động nhỏ bé của cậu.

Chu Chí Hâm từ từ dừng lại hành động che giấu này, khi bị Lưu Diệu Văn ôm lấy, trên người cậu chỉ còn lại một chiếc áo thun. Cậu cảm thấy bầu không khí xung quanh trở nên ẩm ướt và nồng nàn.

Cậu rất nóng, nhưng lại khao khát được thiêu đốt bởi một nhiệt độ dai dẳng hơn, để lại những dấu ấn không dễ phai mờ.

"Đau không em?"

Lưu Diệu Văn đưa tay vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cậu, lộ ra khuôn mặt thanh lãnh vốn đã đẹp sẵn.

"Không đau." Giọng nói của Chu Chí Hâm run run, nghe như đang muốn được bắt nạt.

___

Bất kỳ ai, dù có nhẫn nhịn đến đâu, cũng không thể hoàn toàn không kêu lên.

Chu Chí Hâm không phải là người thích phát ra tiếng động trên giường, ngay cả khi bị Lưu Diệu Văn va chạm đến mất hồn, cậu cũng chỉ khẽ nhè ra một đoạn lưỡi hồng như một chú mèo con.

Lúc này, Lưu Diệu Văn thường sẽ đưa tay vào khoang miệng của cậu, khuấy đảo những chất lỏng bên trong, sau đó rút ra và nói với Chu Chí Hâm: "A Chí của chúng ta làm bằng nước à? Sao chỗ nào cũng chảy nước thế?"

Lần đầu tiên, Chu Chí Hâm còn cảm thấy xấu hổ và ngượng ngùng, vì vậy cậu hầu như không đáp lại những lời trêu chọc của Lưu Diệu Văn trên giường. Sự thuần khiết của cậu được Lưu Diệu Văn coi như một vị thần, cậu càng e dè, anh càng thích.

Nhưng sau này, khi tần suất "làm việc" tăng lên, cả hai dần dần trở nên thành thạo và bắt đầu chơi những trò chơi táo bạo hơn.

Đôi khi trong phòng tập không người, họ nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn màn đêm mờ ảo của thành phố. Cuối hành lang còn có thể lờ mờ nghe thấy tiếng nói chuyện khe khẽ của các thực tập sinh khác. Chu Chí Hâm che miệng, tim đập thình thịch, nước cũng chảy nhiều hơn.

Đôi lúc, họ lại gặp nhau trong nhà vệ sinh ở khu vực hậu trường. Những khoảnh khắc như vậy hiếm hoi vô cùng, bởi cả hai ít khi có cơ hội gặp gỡ. Ngoại trừ mối quan hệ đồng nghiệp trên danh nghĩa, thực tế lĩnh vực họ phát triển hoàn toàn khác biệt, nên rất khó có dịp gặp gỡ trong các sự kiện lớn.

Mỗi lần Lưu Diệu Văn nhìn thấy Chu Chí Hâm trong bộ đồ may đo, anh lại không kìm được cảm xúc muốn "bắt cóc" cậu. Anh lén lút giữ Chu Chí Hâm lại bên mình, cùng nhau trò chuyện riêng tư trong một khoảng thời gian dài. Mỗi lần Lưu Diệu Văn muốn hoàn thành "bắt cóc", anh lại bị gián đoạn bởi một cú điện thoại từ anh Hân.

Tuy nhiên, điều này cũng thường xuyên xảy ra trong chính căn phòng riêng của Lưu Diệu Văn.

Có một lần, vào sinh nhật của Chu Chí Hâm, Lưu Diệu Văn đã lừa người đến nhà mình. Ngay khi Chu Chí Hâm bước vào cửa, cậu đã bị Khoai Tây (con cún của lyw) nhảy chồm vào.  Chu Chí Hâm mỉm cười, nhẹ nhàng xổm xuống vuốt ve đầu Khoai Tây, sau đó ngẩng đầu nhìn Lưu Diệu Văn đang cầm bánh ngọt, vừa hát bài chúc mừng sinh nhật vừa tiến đến chào đón.

Sự thật là Chu Chí Hâm rất thích ăn bánh. Cậu từng ước: "Mong rằng mỗi ngày đều có bánh sinh nhật để ăn."

Nhưng sau một lần, Chu Chí Hâm lại dường như có nỗi ám ảnh với bánh kem. Chỉ cần nhìn thấy bánh kem, cậu lại có phản ứng sinh lý khó chịu.

Nguyên nhân chỉ vì lần đó, Lưu Diệu Văn đã "nhồi nhét" gần hết bánh kem vào chiếc miệng nhỏ nhắn của Chu Chí Hâm. Mùi kem nồng nàn đến mức hai ngày sau, khi tắm, Chu Chí Hâm vẫn ngửi thấy rõ ràng.

"Em nuốt không nổi nữa."

Chu Chí Hâm cảm thấy tê liệt từ thắt lưng trở xuống. Cậu cố gắng với tay nắm lấy thứ gì đó, nhưng chỉ cảm nhận được mảng cơ bụng căng cứng.

"Sao lại nuốt không nổi?" Lưu Diệu Văn hung hăng cúi đầu, ngậm lấy dái tai Chu Chí Hân, nhẹ nhàng cọ cọ vào cằm anh.

"Nó đang mút rất chặt, không còn chỗ trống nào nữa. Thích đồ vật của anh như vậy sao?"

Giọng nói trầm bổng của Lưu Diệu Văn như ẩn như hiện, len lỏi vào tâm trí Chu Chí Hâm. Giống như tiếng sột soạt của thủy triều vỗ bờ, nó mang theo một sức hút kỳ lạ, khiến cậu muốn chìm đắm trong đó, không muốn tỉnh dậy.

Chu Chí Hâm muốn quay đầu lại, nhưng Lưu Diệu Văn đã ôm chặt lấy eo cậu, an ủi: "Ngoan, lát nữa sẽ ổn thôi..."

Đôi mắt Chu Chí Hâm cay xè, hơi nước bốc hơi khiến cậu cảm thấy khô rát.

Bỗng nhiên, cậu quay sang nhìn chằm chằm vào bức tường trắng toát, cất tiếng hỏi: "Văn ca, anh thực sự thích em sao?"

Dần dần, người sau lưng cậu dần dừng động tác. Anh đưa tay xoa xoa gáy, khẽ lẩm bẩm: "Đương nhiên là thích rồi."

Chu Chí Hâm lại tiếp tục hỏi: "Nhưng tại sao lại là em?"

"Văn ca, anh đến cùng... thích gì ở em?"

03.

Cốc, cốc, cốc.

"Diệu Văn, Tiểu Chu, anh gọi điện thoại mà hai đứa đều không nghe máy. Giờ anh với anh Hân sẽ đến công ty ngay. Đồ ăn hai đứa đặt lát nữa sẽ đến. Anh để nó ở cửa hay..."

Ầm.

Cảm giác như có thứ gì đó bị sập.

Anh Khoai Tây đứng sững ngoài cửa, tay giơ lên gõ cửa, dần dần hạ xuống nắm cửa. "Có chuyện gì vậy?" anh lẩm bẩm.

Bị ép vào lòng, Chu Chí Hâm lập tức bấu chặt lấy lưng Lưu Diệu Văn, móng tay cào vào da thịt, in hằn vết xước.

Lưu Diệu Văn vẫn còn cười được, cúi đầu hỏi: "Lúc vào em đã khóa cửa chưa?"

Chu Chí Hâm choáng váng vì sợ hãi, lắc đầu. Ngay lúc đó, anh Khoai Tây mở cửa bước vào.

May mắn là Lưu Diệu Văn phản ứng nhanh, vội vàng túm chăn bông che kín hai người, ngay cả đầu Chu Chí Hâm cũng không lộ ra ngoài. Chỉ có bản thân anh, đối diện với ánh mắt ngạc nhiên của anh Khoai Tây ở cửa.

"Có chuyện gì vậy?"

Lưu Diệu Văn ôm Chu Chí Hâm vào lòng, mỉm cười với anh Khoai Tây: "A Chí mệt mỏi vì bay nên ngủ thiếp đi rồi."

"Ồ ~" Anh Khoai Tây tỏ vẻ hiểu rõ, "Vừa rồi là tiếng động gì thế?"

Lưu Diệu Văn định lên tiếng giải thích, nhưng lại bị Chu Chí Hâm nhéo mạnh vào ngực, khiến anh suýt hét lên vì đau.

"Ha, không có gì, A Chí mơ thấy gì đó nên đá vào ván giường thôi."

Trong phòng không bật đèn, anh Khoai Tây không nhìn kỹ, gật đầu liên tục: "Được rồi, đừng làm phiền A Chí nghỉ ngơi nữa.  Anh đóng cửa đây. Chút nữa ra lấy đồ ăn..."

"Để em đi lấy." Lưu Diệu Văn đáp lại.

Anh Khoai Tây nhìn anh với vẻ kỳ lạ: "Cậu đi lấy à? Chân cậu đã tốt hơn chưa mà đi lấy? Yêu thương vợ cũng không phải kiểu yêu thương như vậy?" Nói xong, không quan tâm Chu Chí Hâm có nghe thấy hay không, anh dõng dạc nói: "Để Tiểu Chu đi lấy."

Chu Chí Hâm trốn trong chăn bông, nghe rõ mọi chuyện, bất lực thở dài. Lòng bàn tay Lưu Diệu Văn vỗ nhẹ an ủi cậu.

"Không sao, vừa hay coi như luyện tập phục hồi chức năng."

Sau khi đóng cửa, Lưu Diệu Văn lại lắng nghe động tĩnh dưới lầu một lúc. Khi xác định hai người kia sẽ không đi lên nữa, anh ôm "con đà điểu nhỏ" trong lòng: "Nói đi, giờ phải làm gì?"

Chu Chí Hâm thò ra một cái đầu nhỏ từ trong chăn bông, giọng lè nhè: "Em không làm gì cả..."

Lưu Diệu Văn nhìn cậu đầy ý tứ: "Là do... em, nên giường mới sập."

"Là do cả hai chúng ta, sao anh lại đổ lỗi cho em?" Mèo con xù lông, phồng má tức giận.

"Được rồi~ Anh không trách em, anh trách anh." Lưu Diệu Văn cúi đầu, khẽ hôn lên đôi môi mọng của Chu Chí Hâm.

Hai người rúc vào nhau trong khe hở sập đổ, như thể được bao bọc trong một hòn đảo an toàn, nhỏ bé nhưng ấm áp và ngọt ngào.

Chu Chí Hâm nhớ lại lời anh Khoai Tây dặn dò, ngẩng đầu nhìn chân Lưu Diệu Văn, cất tiếng: "Lát nữa để em đi lấy đồ ăn."

Lưu Diệu Văn ẩn ý hỏi: "Em có đi được không đấy?"

Chu Chí Hâm đấm vào ngực anh: "Lưu Diệu Văn, anh..."

"Gọi Văn ca."

Hai người nhìn nhau, một người muốn khẳng định bản thân hơn cậu hai tháng, một người không thích bị khống chế. Bỗng nhiên, Văn ca người chỉ hơn cậu hai tháng tuổi thở dài: "Em còn nhớ câu hỏi em  vừa hỏi anh không?"

Chu Chí Hâm nhớ ra, nhưng cậu không muốn thừa nhận. Giả vờ không nhớ, cậu lặng lẽ nhìn Lưu Diệu Văn.

Trên thực tế, Chu Chí Hâm có vấn đề. Mỗi lần ngủ với Lưu Diệu Văn, cậu đều thích hỏi những câu đó hay không. Đặc biệt là khi cảm thấy cực kỳ khó chịu, chịu đựng cảm xúc lo được lo mất, cảm giác dễ bị tổn thương này được phóng đại vô hạn.

Cậu cần phải nói hoặc làm điều gì đó để chống lại và an ủi sự hỗn loạn bên trong mình. Cậu muốn chắc chắn về tình cảm của đối phương dành cho mình, nhưng cậu lại sợ rằng đó chỉ là một giấc mơ.

Nhưng Lưu Diệu Văn không nghĩ như vậy.

"Câu hỏi này, thật ra anh đã suy nghĩ rất nhiều lần. Em còn nhớ anh từng nói với em rằng trên thế giới này có vô số người, hàng ngàn, hàng vạn người, nhưng em luôn có thể tìm thấy người đặc biệt nhất trong số họ.

Và đối với anh, em chính là người đặc biệt nhất mà anh từng gặp."

Chu Chí Hâm nhìn Lưu Diệu Văn chăm chú lắng nghe anh kể về những vấn đề của mình. Hoàn toàn khác với hình ảnh Lưu Diệu Văn trên sân khấu hay trong các chương trình tạp kỹ, anh đặt tất cả sự kiên nhẫn và tình yêu thương trước mặt Chu Chí Hâm, sẵn sàng tiếp nhận mọi vui buồn của cậu.

"Anh hiểu tất cả sự bất an và nhạy cảm của em, nhưng em phải tin rằng em thực sự tốt và anh thực sự yêu em. Trên đời này không ai có thể yêu em nhiều hơn anh."

"Chu Chí Hâm, anh thực sự, thực sự yêu em. Mỗi tế bào trong cơ thể anh, từng mảnh thịt và máu, thậm chí cả xương cốt, đều đang tuôn trào tình yêu dành cho em."

Chu Chí Hâm tựa đầu vào ngực Lưu Diệu Văn, lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ bên tai.

Vâng, đây chính là người cậu yêu. Người luôn mang đến cho cậu cảm giác bao dung và an toàn vô hạn, cùng tình yêu nồng nhiệt và chân thành, luôn chỉ dành cho riêng cậu.

"Vâng, em nghe anh, Văn ca."

End.

edit xong phần này mà tui thấy tội lỗi quá =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro