#2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi suy nghĩ của em như tan biến khi có cái gì đó ươn ướt chạm vào mũi mình. Em mở mắt ra, nhìn Jungwon đang dần rời xa em. Jungwon vừa hôn lên mũi em à?! Nụ cười rạng rỡ trên khuân mặt dễ thương của Jungwon như có hàng ngàn con bướm bay lượn quanh không gian. Em chẳng thể tin vào cảnh tượng trước mắt. Cái cách mà mắt Jungwon sáng lên, chiếc mũi hoàn hảo,  đôi môi căng mọng rộ lên nụ cười dễ thương, lộ ra đồng xu nho nhỏ trên cặp má phúng phính.

"Em thật ngốc nghếch mà. Anh cũng yêu em lắm, em bé mít ướt. Anh đã gợi ý cho em nhiều lần, em không hiểu sao?" Ni-Ki không thể giấu nổi vẻ mặt ngạc nhiên của mình. Em chẳng bao giờ nghĩ Jungwon có loại tình cảm thế này với mình cả. Em cứ nghĩ Jungwon đối xử tốt với em chỉ vì em là em út trong nhóm. Em chẳng bao giờ mong chờ hơn thế cả.

Nhận ra tình hình, Ni-Ki cười toe toét. Em trêu ghẹo hôn lên cái má bánh bao của Jungwon, nhận lại được tiếng cười khe khẽ của anh người yêu. Em ôm Jungwn thật chặt, khiến cho Jungwon trông nhỏ bé trong vòng tay mình, nở trong lòng niềm vui sướng khi nghĩ đến. 

"Anh, em nghĩ rằng mình đã tìm thấy 'nhà' mới của mình rồi." Ni-Ki nói. Em nhẹ nhàng nghịch lọn tóc đen của Jungwon trong tay.

"Ở đâu thế Ni-Ki?" Jungwon cau mày.

"Đây. Ở anh này." Em nắm lấy tay Jungwon, nhìn anh đắm đuối khiến nó không khỏi đỏ mặt trước lời tán tỉnh bắt ngờ của Ni-Ki.

"Nếu anh là nhà của em. Đừng bao giờ bỏ rơi anh nhé."

"Không bao giờ."

Ni-Ki ôm anh chặt hơn cho đến khi cả hai chìm vào giấc ngủ. Một giấc ngủ ngon lành và hạnh phúc, chẳng còn đâu những giọt nước mắt của em hay sự lo lắng tột cùng của nó.

_

"Aww, dễ thương quá đi. Một em bé đang ôm một em bé " Sunoo mềm xèo trước cảnh Wonki đáng yêu đang ôm nhau ngủ. Heeseung mỉm cười trìu mếm bên cạnh giường, đắp lên chiếc chăn mỏng tránh các em bị lạnh.

"Để em chụp vài tấm ảnh."

"Nhỏ giọng thôi nào Sunoo. Em không muốn họ bị đánh thức đúng không?" Heeseung lắc đầu bất lực trước hành động trẻ con của Sunoo.

"Hehe. Xin lỗi hyung. Auww bức ảnh siêu siêu dễ thương luôn ><~ Không thể giữ được sự dễ thương này cho riêng mình mà. Anh mở group chat ra đi, em sẽ gửi ảnh cho mọi người." Sunoo chạy ra ngoài trong sự phấn khích. Heeseung mở group chat lên, quả thật Sunoo đã gửi ảnh của các bé út lên đó.

Sunoo nói đúng. Những bức ảnh vô cùng dễ thương. Anh lớn nhìn hai em nhỏ, nụ cười vẫn thường trực trên môi. Heeseung bước đến cửa, một lần nữa ngắm nhìn hai em út đang ngủ say.

"Anh rất vui vì cuối cùng em cũng làm được. Hãy đối xử tốt với nhau. Hãy coi nhau như người nhà mỗi khi gần nhau. Ngủ ngon nhé các em."

end

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro