Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã một tuần kể từ cái đêm Lyney phát tình và mọi thứ dần trở lại bình thường... Ngoại trừ một chi tiết nhỏ.

~•~

"Bây giờ hãy quan sát kỹ," Lyney nói, dùng một miếng vải che tách trà trên tay, "3... 2... 1!"

Cậu nhấc miếng vải lên và chiếc cốc đã biến mất. Tất cả những gì còn lại chỉ là một tấm bài có hình vẽ tách trà.

Freminet vỗ tay nhẹ. Lyney sau đó đưa tấm thẻ cho Lynette - người lật tấm thẻ lại rồi nhanh chóng kéo hình ảnh chiếc cốc ra khỏi lá bài và biến thành một tách trà thực sự trên tay cô.

"Thành thật mà nói," Lynette vừa nói vừa thổi cốc của mình. "Chúng ta không thể có một buổi uống trà bình thường mà không cần thực hiện ảo thuật sao?"

"Nhưng như vậy sẽ làm lãng phí cơ hội," Lyney cười. "Tại sao không thực hành cho đến khi nó thấm nhuần vào bản chất cuộc sống của em?"

"Nghe có vẻ khó khăn." Freminet trả lời.

Lyney ngân nga và với tay lấy một ít đường cho tách trà của mình.

"Nhân tiện," Freminet nói. "Hôm nọ em để ý thấy một chiếc áo khoác lớn trong phòng khách, nó là đạo cụ hay trang phục mới của anh–"

CRASH!

Tiếng vỡ toang của hũ đường làm cho Freminet phải ngừng nói giữa chừng khi những hạt đường vương vãi khắp mép bàn và sàn nhà, vì một lý do nào đó chiếc hũ nhỏ tuột khỏi các ngón tay của Lyney.

"Ừm! Huh! Anh không nhớ mình có một chiếc áo khoác lớn để biểu diễn, hehe. Chắc hẳn là do một trong những trợ lý của bọn anh để lại." Lyney nói khá nhanh và xoa xoa phía sau đầu.

Hai anh em nhìn chằm chằm vào Lyney rồi nhìn vào đống hỗn độn trước khi nhìn lại Lyney lần nữa.

"Freminet, em có thể lấy cây chổi từ tủ đựng chổi được không?" Lynette hỏi một cách nhẹ nhàng.

"Chắc chắn rồi, em sẽ quay lại ngay." Freminet nói, cậu đứng dậy và rời đi.

Cặp song sinh vẫn ở trong căn phòng ngập sự im lặng. Đầu Lyney cúi xuống như một con mèo con đang bị mắng. Ngay cả trong sự yên ắng, Lyney cũng đủ hiểu em gái mình để biết cô muốn hỏi điều gì dù cô chưa nói ra.

"Anh biết, anh biết," Lyney thở dài, phá vỡ sự im lặng, "Anh đã nói là anh sẽ vứt nó, nhưng anh thừa nhận là anh đã không làm vậy. Anh đã giữ nó."

"Em không ngạc nhiên khi anh giữ nó," Lynette trả lời. "Em ngạc nhiên là ngay từ đầu anh đã cố gắng loại bỏ nó. "

"Chà, anh nghĩ rằng nó có thể sẽ làm phiền em." Lyney nói. "Anh tưởng em sẽ không thích mùi hương lạ trong nhà. Nếu nó làm phiền em thì anh sẽ trả lại hoặc làm gì đó."

"Em chưa bao giờ nói bất cứ điều gì về mùi hương gây khó chịu."

Hai người lại ngồi im lặng một lần nữa.

Lần đầu tiên Lyney cảm thấy hụt hẫng. Cậu hiểu em gái mình như nắm chắc trong lòng bàn tay và thích những bí mật trong mọi mánh khóe của cậu. Tuy nhiên, lần đầu tiên, cậu không thể hiểu em gái mình đang ám chỉ điều gì trong cuộc trò chuyện.

"Làm ơn đi Lynette, giúp anh với." Lyney phàn nàn.

"Lyney, đã hơn một tuần kể từ khi anh phát tình, và khi đó anh nói rằng anh sẽ cởi bỏ chiếc áo khoác đó, rồi sẽ chữa vết thương của mình."

Mọi người đều biết rằng một dấu ấn chưa được xử lý có thể trở thành rắc rối đối với một omega chưa kết hôn. Thứ nhất, đánh dấu tạm thời không khác mấy so với đánh dấu ghép đôi vì chức năng của chúng đều giống nhau. Omega có thể trở nên khá xa cách với những người khác và gắn bó hơn với đối tác tạm thời của họ trong một khoảng thời gian cho đến khi dấu vết đó được xử lý hoặc cuối cùng biến mất. Một vấn đề khác là nếu alpha đánh dấu omega không ở bên cạnh họ để mang lại cho họ sự thoải mái mà họ cần chẳng hạn như tỏa ra mùi hương cho đến khi vết thương được chữa lành hoàn toàn. Nếu không có alpha, nó sẽ khiến omega rơi vào trạng thái trầm cảm nhẹ cho đến khi dấu vết được loại bỏ. Đương nhiên, dấu vết không được điều trị thường biến mất sau một hoặc hai tháng, nhưng hậu quả để lại vẫn có thể khá khó chịu, thậm chí có nguy cơ gây trầm cảm cho nhiều omega. Thông thường, không bao giờ nên thực hiện việc đánh dấu tạm thời.

Với một tiếng thở dài nặng nề, Lynette tiếp tục. "Rõ ràng là anh có sự gắn kết với alpha đó dù anh có nhận thấy hay không."

Lyney nuốt nước bọt khi nghĩ về những gì Lynette đã nói. Rõ ràng Lynette đã hiểu rõ cảm xúc thật của Lyney hơn chính cậu, nhưng đó là điều mà bản thân Lyney cũng không thể phủ nhận.

"Vậy em muốn anh làm gì?" Lyney giơ tay chịu thua. "Anh không thể đi tìm anh ấy được."

"Nhưng anh biết đấy, alpha đó làm việc tại Pháo đài Meropide."

Lyney càu nhàu. Họ tìm ra thông tin này từ huy hiệu trong túi áo khoác. Mặc dù người ta có thể cho rằng thứ gì đó như thế là quan trọng cần lấy lại.

"Ôi tuyệt!" Lyney vẫy tay trong không khí, "Có lẽ anh nên bước tới đó và hỏi các cai ngục là 'Này, có ai trong số mọi người biết về alpha đang bị mất huy hiệu này không?' Anh chắc rằng các cai ngục sẽ rất vui khi biết rằng một trong những cấp trên của họ sẽ tiến xa đến mức thân mật với ai đó từ Fatui chứ đừng nói đến ai đó từ Căn Nhà Hơi Ấm."

"Anh biết đó không phải là ý của em mà."

Lyney gục đầu xuống bàn và giấu đi vẻ mặt đáng thương. Lynette thở dài và đặt tách trà xuống. Sau đó cô ấy vỗ nhẹ vào lưng Lyney.

"Lyney, em muốn hỏi anh một điều." Cô nói nhẹ nhàng.

Lyney liếc nhìn từ khóe mắt, chờ đợi.

"Anh có muốn ở bên anh ấy không?"

Lyney nhún vai.

"Anh có thích anh ấy?"

Lyney cắn môi và nhìn đi chỗ khác.

"Anh không biết."

"Anh đang đỏ mặt."

"Anh- anh đâu có!" Lyney lắp bắp.

Lynette cười khúc khích. "Nếu anh muốn biết thì alpha chính là Người quản lý Pháo đài Meropide."

Lyney choáng váng mở to mắt nhìn cô.

"Anh ấy đã nói với em trước khi rời đi," Lynette trả lời khi Lyney mở miệng như cá mắc cạn.

Lyney lắc đầu vì sốc, "Công tước của tất cả mọi người? Tại sao anh ấy lại có thể –"

"Ai biết được," Lynette ngắt lời, "Anh biết một số alpha có sở thích đặc biệt như thế nào mà. Có lẽ anh ấy thích mùi của anh."

Lyney ngậm miệng lại.

"Bây giờ em đã nói cho anh biết anh ấy là ai." Lynette mỉm cười, "Hãy làm bất cứ điều gì anh muốn với thông tin đó."

Lyney chớp mắt vài lần trước khi đột nhiên hiểu được điều Lynette đang muốn ám chỉ. Vì vậy, cậu nhanh chóng đứng dậy và bắt đầu chạy nhanh ra cửa.

"Ah!" Freminet nhảy dựng lên khi né Lyney và đóng sầm cửa lại.

"Xin lỗi Freminet," Lyney xin lỗi, lao ra ngoài, khiến Freminet chết lặng.

"Ừm... chuyện gì đang xảy ra vậy?" Freminet nhướn mày.

"Không có gì đâu." Lynette nói rồi quay lại với tách trà của mình.

Freminet khá bối rối nhưng không muốn hỏi thêm, cậu ngồi xuống cạnh Lynette để tiếp tục giờ nghỉ uống trà mà không có Lyney.

Khi Wriothesley được thông báo rằng anh có một vị khách, anh đã không mong đợi được nhìn thấy nhà ảo thuật vĩ đại của Tòa án Fontaine đang có mặt trong văn phòng của mình. Đối với hầu hết mọi người, Wriothesley không phải là một người đàn ông có thể dễ dàng nắm bắt được, chứ đừng nói đến việc chấp nhận những chuyến thăm cá nhân tới văn phòng của anh ta. Một số người có thể so sánh nó với việc hẹn gặp quý cô Furina. Tuy nhiên, có vẻ như omega đã giật dây để đến được đây. Wriothesley rất ấn tượng.

"Thì là..." đôi mắt của omega đảo quanh phòng để tránh ánh mắt của Wriothesley.

Sau đó Lyney hít một hơi thật sâu và nhấc chiếc túi mà cậu đang cầm trên tay lên, "Tôi chỉ ở đây để trả lại cái này cho anh. Tôi đã giặt và ủi nó. A- chờ đã, xin lỗi. Nó có thể hơi nhăn khi để trong túi. Nhưng tôi đã mang theo huy hiệu trong túi của anh — "

Wriothesley không thể không mỉm cười trước những lời nói lộn xộn của Lyney khi cậu tiếp tục lời xin lỗi trong vẻ mặt đầy lo lắng của mình. Anh đã nhận được rất nhiều ánh nhìn ở nơi làm việc do trang phục đặc trưng của anh bị thiếu. Có vẻ như Lyney đã đặt chiếc áo khoác vào một chiếc túi ma thuật lớn để tránh bị tra hỏi và hiểu lầm. Đó là một cử chỉ tinh tế nhưng được Wriothesley đánh giá rất cao.

"Không cần phải xin lỗi," Wriothesley cầm lấy chiếc túi nói. "Cảm ơn."

Wriothesley kéo chiếc áo khoác ra và nhận thấy nó quả thực đã được giặt sạch nhưng vẫn còn vương lại mùi mứt dâu và kẹo ngọt ngào. Wriothesley ậm ừ, biết rõ rằng mùi đó không phải từ bột giặt.

"Còn gì nữa không?" Wriothesley hỏi và móc chiếc áo khoác vào cánh tay anh.

"Hả?" Lyney chớp mắt khỏi trạng thái thôi miên, "Xin lỗi, anh có thể nhắc lại điều đó không?"

Wriothesley cười khúc khích, "Tôi hỏi liệu tôi có thể làm gì khác cho cậu không."

"Không" Lyney mỉm cười rạng rỡ. "Tôi chỉ ghé qua để cảm ơn anh vì chiếc áo khoác mà anh đã hào phóng để lại trong phần còn lại của trái tim tôi và giờ tôi ở đây là để trả lại chiếc áo khoác đó," Lyney bắt đầu bước lùi lại. "Bây giờ nếu anh chấp nhận lời xin lỗi, thì tôi phải đi để luyện tập thêm các trò ảo thuật của mình."

Ngay sau đó, Lyney trượt chân và vấp ngã.

Một lúc sau, cậu cảm thấy một bàn tay tóm lấy eo mình và tiếng giày bốt nặng nề dậm mạnh.

"Cẩn thận."

Một luồng adrenaline dâng lên trong Lyney khi mặt cậu nóng bừng vì phấn khích khi được ở gần alpha. Lyney có thể nói rằng ngài công tước đã cảm nhận được sự phấn khích của cậu khi một mùi hương vui vẻ êm dịu và một chút bối rối xuất hiện trong không khí.

"Ờm... cảm ơn," Lyney nói. Đôi tay khỏe mạnh vẫn đặt trên eo anh. "Ừm. Bây giờ anh có thể để tôi đi."

Một bàn tay còn lại chạm vào gáy Lyney.

"Cậu không chữa trị nó à?"

Lyney căng thẳng khi một ngón tay bắt đầu lần theo gáy cậu. Dần dần, những đầu ngón tay thô ráp lần theo vết răng mờ còn sót lại trên tuyến mùi hương của Lyney.

Lyney rùng mình và đẩy alpha ra.

"Không, tôi không có thời gian để chữa trị." Lyney phản đối.

"Cậu đang nói dối."

"Được rồi! Tôi không điều trị vì nó thuận tiện cho tôi." Lyney đã nói dối một nửa, nhưng một nửa sự thật không phải là sự thật.

Đúng là dấu ấn đã giúp Lyney tránh xa những alpha đẹp trai khi cậu biểu diễn trên đường phố. Nó thậm chí còn giúp cậu che giấu hầu hết cảm xúc của mình với người khác (điều đó không thành vấn đề vì Lynette biết Lyney rõ hơn nhiều để nói ra những gì cậu đang cảm thấy mà không cần thông qua mùi hương).

"Lyney." Một giọng nói mạnh mẽ với chất giọng trầm gần giống như một tiếng gầm gừ nhưng không mang tính đe dọa. Lyney đang bị dao động bởi âm thanh thôi miên như vậy và mọi chuyện sẽ chỉ trở nên tồi tệ hơn nếu cậu tiếp tục hít phải hormone của người kia.

Căn phòng ngày càng nóng hơn khi Lyney lùi vào tường, hai tay ôm lấy một bên đầu. "Hãy nói cho tôi sự thật."

Mọi chuyện diễn ra không suôn sẻ và Lyney sắp đạt đến giới hạn. Nếu điều này tiếp tục, cậu sẽ lại lắc lư trong sung sướng.

Một lần nữa, nỗi sợ hãi lại quay trở lại.

"Cha" sẽ không cho phép điều này.

Đầu nhảy số, cậu nhanh chóng nở một nụ cười tự mãn để che giấu con người thật của mình.

"Trời ơi, công tước thật táo bạo khi hành động trực tiếp với một omega," Lyney cười toe toét, "Đây có phải là cách anh đối xử với các đối tác trước đây của mình không? Anh không chỉ mang đến một đêm vui vẻ và ngây ngất mà còn bỏ lại chúng vào sáng hôm sau... Giống như những gì anh đã làm với tôi."

Lyney thậm chí còn đưa ra một giọng điệu mạnh mẽ hơn trong câu cuối cùng của mình. Cậu trừng mắt nhìn người đàn ông đang lơ lửng phía trên mình, chống lại mùi hương đầy đe dọa từ sự hiện diện của alpha.

"Đúng như mong đợi từ một con chó trung thành như cậu."

Người đàn ông không thay đổi vẻ mặt. Một mùi chua chát trong phòng không biết đến từ Lyney hay alpha.

Một lúc sau, alpha thở dài và lùi lại.

'Không, quay lại đi!' Tâm trí Lyney quay cuồng, 'Làm ơn! ' Bản năng của Lyney hét lên nhưng cậu kìm lại, cào móng tay qua găng tay, vào lòng bàn tay và cắn môi.

"Nếu đó là những gì cậu nghĩ về tôi thì cũng vậy thôi." alpha nói, "Lối ra ở bên trái. Xin lỗi vì đã làm phiền, nhưng con chó này có việc phải làm bây giờ."

Ngay khi anh quay lại bàn làm việc, có thứ gì đó khiến anh không thể tiến về phía trước. Quay người lại, tay Lyney nắm lấy vạt áo anh.

"Ah!" Lyney giật tay, buông tấm vải ra. Cậu đứng đó không tin vào hành động của mình, đưa tay lên ngực và nhìn xuống sàn nhà. Tầm nhìn của cậu mờ đi trước khi cậu chớp mắt và cảm thấy một vệt ươn ướt trên má mình.

Tại sao cậu lại khóc?

Cậu có sợ không?

Lyney nấc lên.

Cậu có sợ sự bướng bỉnh của chính mình không?

Lyney cảm thấy ngực mình thắt lại và đột nhiên không thở được.

Cậu có sợ mất Lynette và gia đình không?

Lyney ho khan nhưng chẳng có gì lọt vào phổi cậu cả.

Cậu có sợ "Cha" không?

Lyney lao về phía trước và ho, cố gắng lấy không khí khi căn phòng bắt đầu trở nên mờ nhạt xung quanh cậu.

Cậu rất sợ.

Cậu rất sợ.

Cậu rất sợ.

Và cậu đã-

"Lyney!" Một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy Lyney và giữ cánh tay cậu khỏi che cổ và miệng.

Ah...

Cậu sợ phải yêu.

"Hít thở sâu! Nào, lặp lại theo tôi... 1... 2... 3... Vào và ra. Đúng rồi, chậm rãi ... Thế thôi."

Tim Lyney đập mạnh đến nỗi cậu thậm chí còn không nhận ra alpha đang sử dụng giọng alpha của anh để ngăn chặn tình trạng thở quá nhanh của cậu. Một khả năng mạnh mẽ như vậy có thể được sử dụng theo những cách xấu xa nhất, nhưng ở đây alpha lại đang làm mọi cách để ngăn chặn omega làm hại chính mình. Lyney có thể cảm thấy máu của mình bơm nhanh hơn trong toàn bộ cơ thể và mọi thứ đều đau đớn đến tê dại. Nỗi sợ mất tất cả khiến Lyney run rẩy kinh hãi. Nhưng cơ hội có được mọi thứ cùng một lúc thật hấp dẫn. Cậu thực sự sợ... Tuy nhiên...

Bàn tay lạnh lẽo ôm lấy cậu, trớ trêu thay lại cảm thấy ấm áp đến lạ lùng. Nó ôm chặt cậu và vuốt ve nhẹ nhàng dọc theo vai và lưng. Giống như Lyney được tạo ra để nằm gọn trong vòng tay đó. Giọng nói nghiêm nghị nhưng nhẹ nhàng khi anh tiếp tục thì thầm với cậu để cậu có thể thư giãn. Lyney đang suy sụp nhưng đó là nhờ có alpha đã giữ cậu bình tĩnh hơn. Đột nhiên, Lyney biết tất cả những điều đó có ý nghĩa gì với cậu.

Lyney rất yêu người đàn ông này.

Một lúc sau, Lyney vặn vẹo. "Tôi nghĩ...giờ tôi cảm thấy tốt hơn rồi."

Nhưng người đàn ông tiếp tục vuốt tóc Lyney.

"Hãy nói cho tôi sự thật," Alpha hỏi. "Tại sao cậu không xử lý vết thương? Tại sao cậu lại đến đây?"

"Tôi-tôi chỉ..." Lyney nuốt nước bọt và nấc lên. Cậu ngước nhìn đôi mắt màu bạc của alpha khiến Lyney nhớ đến vầng trăng sáng. Một khung cảnh êm đềm khiến Lyney trở nên xúc động hơn khi những mối ràng buộc giữ lấy bề ngoài của cậu bắt đầu tuột dốc.

"Tôi chỉ muốn gặp lại anh." Lyney nói "Tôi muốn ngửi lại mùi hương của anh. Để được chạm vào anh một lần nữa. Cảm thấy anh một lần nữa. Nhưng tôi sợ..."

Một khoảng dừng lại khi Lyney sụt sịt.

"Tôi sợ rằng nếu làm theo bản năng của mình, tôi sẽ sống trong một giấc mơ mà tôi sẽ hối hận. Và nếu tôi không thức dậy.... Tôi sẽ không biết chuyện gì sẽ xảy ra."

Hít một hơi thật sâu, "Tôi biết điều đó... nếu – hic – Nếu tôi muốn cắt đứt mọi mối ràng buộc lỏng lẻo giữa tôi với anh, thì nguyên nhân là do chiếc áo khoác mà anh đã để lại... khụt khịt... Sẽ dễ dàng hơn nếu cử ai đó trả lại nó cho anh nhưng tôi không thể làm điều đó mà không gây ra sự nghi ngờ... Nhưng tôi- hic - cũng không thể loại bỏ nó được."

Bàn tay tiếp tục lau những giọt nước mắt đang trào ra khỏi mắt Lyney.

"Nhưng nếu... nếu tôi gặp lại anh... tôi sẽ đánh mất chính mình trong những ham muốn của mình và.... Tôi sẽ mất tất cả. Tôi sẽ mất Lynette... Gia đình tôi. Tôi sẽ mất tất cả. Bao gồm bản thân tôi." Lyney tiếp tục gào thét. "Tôi cảm thấy mình giống như một con điếm ích kỷ quên đi mọi thứ quan trọng chỉ để theo đuổi niềm vui trong một đêm..."

Alpha di chuyển bàn tay một cách cẩn thận để nâng cằm Lyney lên.

"Em không phải là một con điếm Lyney." alpha khóa chặt đôi mắt bạc của mình với đôi mắt tím của Lyney, "Ngay cả khi em đánh mất bản thân trong niềm vui, em vẫn là ảo thuật gia vĩ đại Lyney. Đêm đó dù xảy ra chuyện gì thì tôi cũng sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm như tôi đã nói sẽ ghi nhớ."

Lyney gật đầu vì tất nhiên là cậu nhớ.

"Nếu tôi biết em sẽ cảm thấy như thế này sau khi được đánh dấu tạm thời thì tôi đã không đi xa như tôi đã làm vào đêm đó." alpha tiếp tục, "Tôi sẽ không hỏi tại sao hoặc điều gì khiến em cảm thấy như vậy. Sợ hãi, nhưng dù thế nào đi nữa tôi cũng sẽ làm mọi cách để đảm bảo em cảm thấy an toàn. Ngay cả khi điều đó có nghĩa là tôi phải tránh xa em."

Một thoáng đỏ mặt lướt qua Lyney khi nghe những lời đó, đồng thời lo lắng rằng alpha sẽ rời khỏi tầm mắt của mình nếu cậu buông tay ngay bây giờ. Anh ta nhìn người đàn ông cao hơn với đôi mắt đờ đẫn và tay nắm chặt ống tay áo.

"Anh... sẵn sàng làm tất cả những điều đó... cho em?"

"Đúng."

Trong một lúc, cả hai chìm trong im lặng yên bình khi Lyney thư giãn trong vòng tay của người đàn ông.

"Em không ghét anh." Lyney cuối cùng cũng thì thầm.

"Thật nhẹ nhõm." alpha thở dài.

Sau đó anh nhìn Lyney với ánh mắt lo lắng. Lyney bối rối nhìn lại và tự hỏi tại sao alpha lại trông như sắp khóc sau khi Lyney vừa mới trố mắt ra.

"Nhân tiện," alpha bắt đầu, hơi do dự nhưng vẫn tiếp tục, "Em... vẫn nghĩ tôi là người độc ác à?"

Mắt Lyney mở to.

"Anh nghiêm túc chứ?" Đột nhiên, Lyney thổi một hơi cố gắng kìm nén tiếng cười khúc khích nhưng không ngăn được tiếng cười của mình. "Anh có nghĩ về những gì em đã nói với anh suốt đêm đó không?"

Alpha mím môi lại và không nói gì. Có một chút màu đỏ xuất hiện ở chóp tai anh khi mắt anh nhìn sang bên cạnh. Thật là một cảnh tượng đáng yêu khi nhìn thấy công tước trong tình trạng như vậy, đến nỗi Lyney không thể không cười vì những giọt nước mắt mà anh ấy đã khóc trước đó.

"Em không nghĩ vậy đâu." Lyney nhận xét rồi mỉm cười. "Lần này anh đã cảm thấy tội lỗi à? Người cai ngục của nhà tù khét tiếng nhất Fontaine cảm thấy tội lỗi? Thật đáng yêu! Hahaha."

"Em đã khởi đầu cho tất cả." Người đàn ông tóc đen lộ rõ ​​vẻ đỏ mặt dù đã lấy tay che mặt và lẩm bẩm.

"Xin lỗi," Lyney lau đi giọt nước mắt cuối cùng của mình, "Em thừa nhận rằng lúc đó em rất buồn... Tuy nhiên, anh đã từ chối yêu cầu thắt nút em."

Lyney chuyển sang giọng điệu quyến rũ ở phần cuối khiến cho alpha đỏ mặt lộ rõ ​​hơn khiến Lyney càng cười nhiều hơn.

"Ừm! Có vẻ như bây giờ em đã cảm thấy tốt hơn rồi." alpha nói, đẩy Lyney ra khỏi vòng tay của anh.

"Vậy thì một khởi đầu mới thì sao?" Lyney nói.

"Gì cơ?"

"Chắc chắn có một số điều chúng ta cần phải nói để bắt đầu mối quan hệ này. Đầu tiên, anh thậm chí còn không cho em biết tên của anh. Làm sao em có thể mời anh đi chơi khi không biết những thông tin quan trọng như vậy? Lyney tặc lưỡi lắc đầu thất vọng. "Đó là loại đối tác gì vậy? Thậm chí không tin tưởng người yêu của họ để nói tên."

"Người yê–" Alpha nghẹn ngào nhưng nhanh chóng trấn tĩnh lại, "Không phải em đang đưa ra kết luận hơi nhanh sao?"

"Rõ ràng là cả hai chúng ta đều khao khát nhau mà." Lyney nhếch mép cười. "Đừng nói dối em vì hãy nhớ rằng ngay cả em cũng có thể ngửi thấy mùi hương của anh."

Đúng là Lyney có thể ngửi thấy mùi phấn khích của alpha ngay khi cậu bước vào văn phòng. Bây giờ nó là một mùi hương êm dịu và Lyney gần như có thể tưởng tượng ra cảnh alpha vẫy đuôi như một chú cún con hạnh phúc nếu anh ta có một cái.

"Chà, chúng ta có thể bắt đầu bằng cách giới thiệu bản thân một cách đàng hoàng." Lyney nói và vỗ tay vào nhau, "Em sẽ bắt đầu. Tên em là Lyney, nhà ảo thuật vĩ đại của Fontaine."

"Gọi tôi là Wriothesley." alpha trả lời.

Cuối cùng! Một cái tên! Lyney cảm thấy choáng váng nhưng vẫn cố kìm nén sự phấn khích của mình. Vẫn còn một việc nữa phải làm.

Giờ thì Wriothsley," Lyney lặng lẽ nói, "Anh có muốn nói gì với em không?"

Cách Wriothesley nghiêng đầu sang một bên khiến Lyney nhớ đến một chú chó con đang bối rối. Lyney thở dài với một tiếng 'tsk' khác và trả lời, "Có lẽ em sẽ phải trình diễn."

"Em thích anh Wriothesley." Lyney nói, đặt một tay của Wriothesley lên ngực anh ấy, đảm bảo rằng người đàn ông cao hơn có thể cảm nhận được trái tim đang đập của mình, "Mặc dù em đồng ý rằng mọi thứ đang diễn ra hơi nhanh chóng. Nhưng em đã dần say mê anh và sẽ rất vui khi biết thêm về anh."

Lyney thở ra nhẹ nhõm như thể cậu đang nín thở nãy giờ.

"Được rồi..." Lyney cười rạng rỡ. "Bây giờ đến lượt anh."

Phải mất một lúc, nhưng Wriothesley dường như đã hiểu ra gợi ý và ho nhẹ để hắng giọng.

"Tôi cũng thích em." Wriothesley trả lời, "Mặc dù tôi cảm thấy như em đang che giấu con người thật của mình và tôi thừa nhận mình cũng không khác mấy... Nhưng tôi sẵn sàng cố gắng– Bởi vì tôi muốn biết nhiều hơn về em, và cả con người thật của em."

"Đúng lúc đó," Lyney ngân nga, "Chúng ta có thừa thời gian để tìm hiểu chi tiết. Nhưng trước tiên ..."

Lyney đưa tay ra, ôm lấy khuôn mặt của người đàn ông cao hơn. Bất cứ khi nào Lyney nghĩ về buổi tối hôm ấy, cậu không thể rũ bỏ cảm giác rằng họ chưa bao giờ làm điều đó. Với alpha giờ đã ở rất gần trong tầm tay, cậu lấy hết can đảm để hỏi một yêu cầu đơn giản:

"Anh hôn em được không?" cậu hỏi.

Dừng lại một chút nhưng Wriothesley vẫn làm theo yêu cầu, và cặp đôi nhanh chóng quấn lấy nhau trong một nụ hôn sâu và say đắm. Tim Lyney nhảy lên vui sướng. Cánh tay cậu nhanh chóng vòng qua cổ Wriothesley khi bàn tay to lớn đặt trên đường cong của hông cậu, không để Lyney chạy đi hay trốn thoát.

Những gì Lyney nghĩ trước đó đều bị thổi bay khỏi niềm hạnh phúc của nụ hôn. Cậu vẫn mang trong mình nỗi sợ hãi, nhưng hiện tại, cậu muốn thỏa mãn những gì cậu hằng khao khát bấy lâu nay.

Một chiếc lưỡi thô ráp liếm đáy môi Lyney và Lyney đáp lại bằng một tiếng thở hổn hển trước khi nó xâm nhập. Với những chiếc lưỡi đan vào nhau, nước bọt của họ trộn lẫn vào nhau. Một hương vị gây nghiện mà Lyney không thể nào chán được.

Đã có một cuộc chiến giành quyền thống trị vì mặc dù là một omega nhưng Lyney vẫn muốn có một chút niềm vui. Một tiếng gầm gừ vang lên trong Wriothesley và rung chuyển trong nụ hôn khi anh cảnh báo omega khỏi trò chơi. Cắn chỗ này, liếm chỗ kia, bất cứ điều gì có thể chọc tức tên alpha và khuất phục hắn dưới sự kiểm soát của Lyney.

Cuối cùng và đúng như dự đoán, bản năng trỗi dậy và tình thế xoay chuyển khi Lyney phó mặc cho alpha phía trên cậu. Phục tùng sự thống trị khi alpha tiếp tục đưa lưỡi vào sâu hơn và mút lấy đôi môi mềm mại. Lyney phải nắm chặt áo Wriothesley để không bị ngã.

Một lúc sau, cả hai tách ra để thở. Wriothesley nắm lấy tay anh và nâng cằm Lyney lên. Omega là một mớ hỗn độn thở hổn hển. Môi cậu đã sưng tấy, khóe môi còn đọng nước dãi. Đôi mắt cậu tuy mờ mịt nhưng lại chứa đầy dục vọng thuần khiết.

"Mẹ kiếp..." Wriothesley chửi rủa.

"Ah... Alpha làm ơn," Lyney nói với đôi mắt mơ màng, di chuyển những ngón tay khéo léo của mình lên bộ ngực rộng của Wriothesley. "Em muốn- "

"Không phải ở đây," Wriothesley ngắt lời, "Tôi vẫn còn việc phải làm."

"Nhưng tuần qua em rấtttttttttt cô đơn." Lyney rên rỉ, "Anh đã bỏ rơi em mà không hề có một lời từ biệt."

Wriothesley trừng mắt nhìn chàng trai tóc vàng đang bĩu môi. "Xin lỗi." Anh nói và đẩy Lyney ra khỏi vòng tay của mình, "Để tôi gói lại vài thứ và chúng ta có thể đến chỗ tôi. Nó ở gần đây." Như để trấn an và củng cố cho lời hứa, Wriothesley hôn nhẹ lên trán Lyney và vỗ nhẹ vào đầu cậu. "Tôi sẽ bù đắp cho em."

"Tốt hơn hết là anh nên giữ lời." Lyney bĩu môi.

Sau một nụ hôn ngắn trên đỉnh đầu, Wriothesley ra hiệu cho Lyney đợi ở chiếc ghế gần đó khi anh bắt đầu dọn bàn của mình. Trong không khí có một mùi hương dễ chịu cuốn đi mùi chua chua ban nãy. Thiếu kiên nhẫn nhưng hài lòng hoà trong sự hạnh phúc.

Sau khi Wriothesley thu dọn đồ đạc xong, hai người rời văn phòng đến chỗ của Wriothesley.

Còn tiếp...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro