Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếp tục những gì cặp đôi phải làm ngay từ khi mối quan hệ của họ bắt đầu...

~•~

Ngay khi họ đến chỗ của Wriothesley, Lyney đã bám lấy người đàn ông tóc đen và cưỡng ép kéo anh xuống để hôn. Wriothesley hôn đáp lại, đánh rơi đồ đạc và ghim Lyney vào bức tường gần đó.

"Mmm," Lyney ghé môi vào môi dưới của Wriothesley, trêu chọc anh bằng cách cắn vào phần thịt mềm mại.

Sau một tiếng gầm gừ cảnh báo, một đầu gối đặt vào giữa hai chân của Lyney khiến omega rên rỉ khi máu chảy thẳng vào dương vật cậu. Với việc Lyney nhỏ hơn so với Wriothesley, cậu có thể cảm thấy mình bị nâng lên nhưng trọng lực đẩy cậu xuống mạnh hơn so với người yêu. Với sự chới với và áp lực, Lyney loay hoay tìm cách giải thoát nhưng lại nhận được phản ứng vô ích. 

"Đợi đã – ah! Wrio!" Lynye thở hổn hển đẩy ra, nhưng ngay lập tức bị từ chối.

"Đừng cố thoát khỏi Lyney," Wriothesley thì thầm liếm vào tai cậu, "Rốt cuộc thì chính em đã bắt đầu việc này mà."

Lyney thút thít, ngạc nhiên vì tai mình lại nhạy cảm đến thế khi cảm nhận được hơi thở lạnh buốt nhưng nóng hổi vì dục vọng và ham muốn thuần túy. Khá choáng váng nhưng Lyney thích nó. Cậu khao khát được alpha chạm vào khắp mọi nơi trên cơ thể mình. Quan trọng hơn, Lyney có thể cảm nhận được một cảm giác quen thuộc đang lớn dần trong bụng mình. Giống như một khoảng trống mong muốn được lấp đầy một lần nữa.

"Ít nhất hãy đưa em lên giường trước đã." Lyney cố gắng thở ra.

Phải mất một lúc khi Lyney phải cầu xin thêm vài lần nữa vì Wriothesley không ngừng hôn lên da cậu từ cổ đến vai. Cuối cùng, anh cũng nghe lời và bế omega về phòng. Chỉ trong chốc lát, quần áo đã vương vãi khắp sàn.

Lyney sau đó ngồi giữa hai chân của alpha trong khi hai chân của cậu dang rộng ra, móc vào khung lớn hơn của người kia. Một tay anh vuốt ve chiều dài của cậu và tay kia thọc vào lỗ của cậu.

"Ng!" Lyney nhăn mặt. Các bức tường của cậu bám chặt vào vật thể lạ xâm nhập vào lỗ của mình, nhưng các phản ứng sinh học của cậu đã kích hoạt quá trình sản xuất nước dâm. Chẳng mấy chốc, những ngón tay đã dễ dàng thọc vào bên trong Lyney trong khi tấm ga trải giường bên dưới bắt đầu ướt đẫm.

"Thật tuyệt vời." Writothesley nói, "Dưới đây em đã ướt quá rồi, em có chắc chắn rằng mình không đang trong kì phát tình không?"

"Em không... ưm.... Giúp em." Lyney rên rỉ.

Việc có những ngón tay bên trong đã khiến Lyney trở nên hỗn loạn về tinh thần chứ không chỉ về thể chất. Với đôi bàn tay thô ráp đang vuốt ve cậu cùng nhịp điệu chậm rãi và đều đặn trong khi bên trong đang bị chọc quá mức đến mức khiến omega phát điên. Cậu chỉ có thể tập trung vào việc những ngón tay của Wriothesley không chỉ dài mà còn dày như thế nào. So với khi Lyney tự mình làm điều đó với đôi bàn tay nhỏ hơn của mình, việc này mãnh liệt hơn nhiều. Với mỗi cú thúc, Lyney có thể cảm thấy những ngón tay tiến sâu hơn vào bên trong và cọ xát vào cơ thể cậu sau mỗi cú đẩy.

"Đợi đã..." Lyney rên rỉ khi ngón tay đẩy vào, "Sâu... sâu quá! Ahhh!"

Bàn tay của Lyney đưa ra phía sau để nắm lấy alpha đang gặm cổ cậu. Một tia sáng trắng làm mờ tầm nhìn của Lyney khi cậu chạm vào bàn tay của alpha đang tiếp tục vuốt ve cậu. Wriothesley nghiêng người tới và hít một hơi thật sâu mùi hương của Lyney.

"Ha ~" Wriothesley thở ra.

"Mmm... Gì thế anh?" Lyney mỉm cười đưa tay vuốt ve mái tóc rối bù của Wriothesley, "Anh thích nó không?"

"Không."

"..."

"Tôi không thích đồ ngọt," Wriothesley trả lời Lyney đang bối rối, "Nhưng..." Anh ngửi vào tóc Lyney khiến omega cười khúc khích, "Mặc dù mùi hương của em rất ngọt ngào nhưng nó lại có cảm giác dễ chịu một cách kỳ lạ và... khá gây nghiện."

"Ồ?"

"Nó có mùi như kẹo trái cây. Ngọt và chua cùng một lúc. Nhưng cũng có một mùi hương êm dịu... Giống như một quán cà phê yên tĩnh vào một buổi tối mưa. Bình yên và tốt đẹp nhưng vẫn suy ngẫm về những vấn đề hằng ngày."

"Mô tả kỳ lạ thật." Lyney cười, "Nhưng chúng ta có thể tiếp tục được không, em sẽ chết nếu anh không nhét nó vào trong."

Wriothesley cười khúc khích và tiếp tục công việc phục vụ của mình. Đặt những nụ hôn nhẹ lên gương mặt Lyney, Wriothesley di chuyển vị trí của họ để Lyney ở bên dưới anh. Khi không còn tay, Wriothesley bắt đầu vuốt ve bộ chiều dài của mình.

Lyney cắn môi. Cậu chưa bao giờ nhận ra dương vật của alpha to đến mức nào khi bản thân cậu không còn động dục và hoàn toàn tỉnh táo. Thật khó để tưởng tượng làm thế nào thứ đó lại lọt vào trong cậu đêm đó.

"Tôi sẽ nhẹ nhàng thôi," alpha nói khi nhận thấy ánh nhìn lo lắng của omega, "Nó đã vào trước rồi, chúng ta có thể làm lại."

Lyney nhếch mép cười và bắt đầu diễn kịch, "Em không lo lắng về việc điều đó sẽ làm em tổn thương. Trên thực tế, em đã chuẩn bị nhiều hơn cho việc này."

"Ồ vậy ư?" Wriothesley nhướn mày.

"Anh thực lòng nghĩ em sẽ nói dối về chuyện này à?" Lyney nói, "Bây giờ em không thể nói dối vì chúng ta không chỉ là người quen. Vì thế hãy là một chàng trai ngoan và đưa nó cho em nhé."

Wriothesley đỏ mặt trước biệt danh này. Mặc dù là một alpha và chiếm phần lớn vị trí dẫn đầu trong các cuộc tình, nhưng anh cảm thấy như mình đang bị đối xử gần giống như một con cún nhỏ. Nhưng cũng không sao. Vì một lý do kỳ lạ, Wriothesley không phản đối việc này.

Sau khi đâm vào trong, Wriothesley phát ra một tiếng gầm gừ nhỏ, cảm nhận được sự chật chội bao trùm lấy mình.

"Ah..." Lyney nhăn mặt và nhắm mắt lại.

Cứ mỗi inch, Lyney lại có thể cảm thấy mình trở nên nghẹt thở. Cậu khẽ liếc nhìn và hơi hoảng hốt khi thấy mới đi được nửa đường.

"Thở đi." Wriothesley ra lệnh.

Khi nghe lệnh bằng giọng nói alpha, Lyney lập tức tuân theo. Cậu hít vào thở ra, cố gắng điều chỉnh khi từng inch còn lại từ từ tiến vào bên trong mình. Không lâu sau, Wriothesley đã được bao bọc hoàn toàn.

"Omega tốt." Wriothesley khen ngợi hôn lên trán người yêu.

Lyney rên rỉ. Cậu nhìn xuống và thấy một đường nét đáng chú ý xuất hiện ở bụng dưới của mình.

"Anh nhìn xem." Lyney khẽ cười khi vuốt ve chỗ phình ra, "Em thậm chí không thể nghĩ ra một lời nhận xét nào về kích thước tuyệt vời của anh."

Những ngón tay của cậu bắt đầu vuốt ve đường viền của chỗ phình ra. "Anh có cảm nhận được không? Cách dương vật của anh đang định hình bên trong em. Cách các bức tường của em đang siết chặt kích thước của anh?"

"Cư xử cho đúng mực, Lyney." Wriothesley nghiến răng, "Nếu em tục nói như vậy thì em sẽ gặp nguy hiểm đấy."

"Ồ, nói lại đi, tôi thích nghe giọng nói alpha của bạn." Lyney cười toe toét.

Đột nhiên, Wriothesley hất hông lên với một lực khiến Lyney nhảy lên không trung trong chốc lát.

"AH! " Lyney khóc vì cơn đau thoáng qua.

Wriothesley đã cố gắng tỏ ra nhẹ nhàng, nhưng nếu omega muốn chơi thì hai người có thể chơi trò đó.

"Như vậy để làm gì?" Lyney ngước lên với đôi mắt đẫm lệ, "Chó hư!"

Trớ trêu thay, Lyney không cảm thấy đau đớn chút nào. Đúng hơn, đó là cảm giác nóng rát khiến Lyney hằng khao khát. Có lẽ hành động thô lỗ hơn một chút sẽ mang lại cho cậu điều ước đó.

"Em nghĩ em đang gọi ai là chó?" Wriothesley nhếch mép cười, di chuyển hông nhẹ nhàng ở điểm nhạy cảm, thích thú với biểu cảm thay đổi của Lyney, "Nếu tôi là một con chó thì điều đó sẽ khiến em trở thành một con chó cái."

Một bàn tay đập vào cặp mông bẩn thỉu của Lyney khiến chàng trai tóc vàng rên rỉ vì vừa sung sướng vừa đau đớn. Lyney chắc chắn sẽ trở thành một con người khác sau lần làm tình này.

"Gya! Thật hèn hạ!" Lyney bĩu môi, thầm tận hưởng khoảnh khắc này.

"Không bất ngờ lắm về sự mạnh miệng của em, nhưng tôi không thể biết em có đang diễn hay không." Wriothesley tặc lưỡi, "Tôi tự hỏi liệu tôi có thể lột bỏ chiếc mặt nạ đó ra khỏi em không."

"Tại sao chúng ta không tìm hiểu?" Lyney mỉm cười và lắc hông.

Ôm Lyney trong vòng tay, Wriothesley bắt đầu di chuyển với tốc độ ổn định cho đến khi Lyney bắt đầu cầu xin anh nhanh hơn. Với mỗi cú đẩy, Lyney thở hổn hển trước lực đó. Rên rỉ vui sướng vì khoảng trống trống rỗng của mình không được lấp đầy bởi thứ gì ngoài Wriothesley. Lyney dùng cả tay và chân quấn quanh người alpha như thể đng giữ chặt lấy mạng sống thân yêu, cậu sợ hãi phải buông ra.

Wriothesley giữ chặt vòng eo nhỏ nhắn của Lyney khi anh tiếp tục đập không thương tiếc. Lưỡi của anh tìm kiếm từng inch những điểm nhạy cảm nhất của Lyney và cắn nhẹ bằng những chiếc răng nanh của anh ở chỗ này chỗ kia.

"Wrio-Wriothesley... Ah-ah! Wriothesley..." Lyney rên rỉ tên của alpha mỗi khi da họ chạm nhau. Anh muốn được gần gũi hơn với alpha của mình. Để cảm thấy được bảo vệ.

"Làm ơn..." Lyney ngước lên với đôi mắt ngấn lệ, "Nút thắt... của anh... em muốn nó."

Liệu lần này alpha có chấp nhận nó không?

Với những động tác chậm lại, Wriothesley nghiêng người và áp trán mình vào trán Lyney. Một cảm giác ấm áp và nặng nề nhưng cũng thật dễ chịu.

"Em có chắc không?" Wriothesley thì thầm hỏi.

"Làm ơn," Lyney cầu xin.

Với sự đồng ý hoàn toàn, Wriothesley quay lại di chuyển hông của mình về phía omega, đưa chàng trai tóc vàng vào một nụ hôn khác giống như nhiều nụ hôn khác mà họ đã chia sẻ tối hôm đó. Chiếc giường kêu cọt kẹt dưới những chuyển động nặng nề và những bức tường vang vọng tiếng quần và tiếng rên rỉ của cả hai bên. Lyney cảm thấy nút thắt của alpha bắt đầu phồng lên bên trong mình.

"Làm ơn làm ơn," Lyney cầu xin mà không biết cậu đang cố cầu xin điều gì, "Em muốn nó!"

"Archons..." Wriothesley thầm nguyền rủa, "Lyney... tôi... gần rồi."

Lyney muốn trả lời rằng cậu cũng đang gần đạt đến đỉnh điểm nhưng lại bị cuốn vào khoái cảm đến mức lời nói không thể hình thành trong đầu cậu. Thay vào đó, Lyney gật đầu và ôm chặt người đàn ông tóc đen vào cổ mình.

Sau một vài cú đẩy sâu hơn, Lyney đạt được sự phóng thích, bao phủ cơ thể của cặp đôi bằng tinh dịch của mình trong khi những ngón tay của cậu cào vào lưng Wriothesley. Cùng lúc đó, cậu cảm thấy một dòng chất lỏng nóng hổi tràn vào bên trong mình. Nút thắt của alpha giờ đã cương cứng hoàn toàn và được khóa cố định để đảm bảo không có chất lỏng nào rò rỉ ra ngoài.

Cơ thể của Lyney co giật sau cơn cực khoái nhưng vẫn hít thở sâu dưới sự ra lệnh của alpha để thư giãn khi anh tiếp tục bơm thêm tinh dịch vào cho Lyney. Alpha này có bao nhiêu?

"Nhiều quá..." Lyney thở hổn hển, "Với cái này, em có thể dễ dàng sinh được một lứa chó con. Hehe, anh thích điều đó phải không chó bự?"

Wriothesley càu nhàu trả lời trong khi Lyney cười yếu ớt. Vì lúc này Lyney chưa động dục nên khả năng mang thai là rất thấp. Tuy nhiên, ý nghĩ về gia đình là niềm an ủi mà cả hai chia sẻ dù họ có biết hay không.

"Wriothesley," Lyney cuối cùng cũng rít lên, "Anh đang nghiền nát em đấy."

"Mmm," Wriothesley rên rỉ, "Vị trí của chúng ta thực sự không phải là tư thế tốt nhất để thắt nút."

"Aw~ Nhưng nếu chúng ta làm theo cách cũ thì em sẽ không thể nhìn thấy khuôn mặt dễ thương của anh đâu." Lyney mỉm cười và ôm lấy khuôn mặt của alpha trong khi nhéo má anh. "Em cho rằng chúng ta thực sự không thể  làm tình với nhau như thế này được."

"Tôi cho là không," Wriothesley tặc lưỡi với một tiếng 'tsk' khi anh ấy bắt đầu thay đổi vị trí của họ.

Cơ thể của Lyney giật nảy lên trước sự thay đổi chuyển động nhưng nhanh chóng nằm yên trên đầu alpha với nút thắt vẫn còn nguyên.

"Ở đó," Wriothesley nói, "cảm thấy tốt hơn chưa?"

"Rất nhiều," Lyney mỉm cười khi tựa người vào bộ ngực săn chắc của alpha.

Những ngón tay của Lyney lần theo những vết sẹo đã lành trên cơ thể của alpha, tự hỏi làm thế nào mà anh lại có được chúng ngay từ đầu. Có lẽ đó là câu chuyện được để dành cho một ngày khác. Trong khi đó, Lyney cảm thấy an toàn trong vòng tay của alpha của mình.

Lyney mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần. Hôm nay là một chuyến đi đầy cảm xúc nhưng giờ đã đạt được điều mình mong muốn, cậu hài lòng và cảm thấy an toàn. Với ý nghĩ đó, Lyney buông tầm mắt và trôi vào cõi mộng, vui mừng vì mọi chuyện xảy ra hôm nay không phải là mơ.

Khi Wriothesley tỉnh dậy, không có ai ở bên cạnh anh. Lúc đó anh đã nghĩ rằng nó là sự trả thù cho việc anh đã bỏ Lyney ở lại đêm ấy, nhưng sau đó anh đánh hơi được không khí cho thấy omega vẫn còn trong nhà nên anh gạt bỏ ý nghĩ. Anh ấy thậm chí còn được xác nhận nhiều hơn khi bước vào phòng vệ sinh để tắm. Omega chắc chắn đã dành thời gian ở đó để nhìn thấy sàn nhà ẩm ướt và một số chai được chuyển đến những khu vực mà Wriothesley không đặt theo thói quen.

Sau khi tắm nhanh, Wriothesley thay quần áo và đi đến căn phòng mà anh biết omega sẽ ở, phòng khách.

"Cuối cùng cũng thấy anh! Người đẹp ngủ trong rừng cuối cùng cũng đã tỉnh dậy." Một giọng nói the thé vang lên bên tai Wriothesley.

"Chào buổi sáng." Lyney chào anh bằng nụ cười rạng rỡ.

Nhìn lên, Wriothesley thấy rằng omega đã thoải mái pha cho mình một tách thứ trông giống như trà. Cậu vừa mới rửa sạch vết cắn và vết bầm tím quanh cổ, vai và hông. Lyney ngồi trên ghế dài không mặc gì ngoài một chiếc quần lót màu đen và chiếc áo khoác rộng của Wriothesley khoác trên vai.

"Anh định đứng đó nhìn chằm chằm cả buổi à?" Lyney kéo chiếc áo khoác chặt hơn quanh người để che giấu bản thân, "Em bắt đầu cảm thấy hơi xấu hổ rồi đó."

"Xin lỗi." Wriothesley ngay lập tức quay đi và nhận được một tràng cười từ chàng trai tóc vàng.

"Lại đây nào đồ ngốc." Lyney vẫy tay mời Wriothesley.

Một lần nữa, Wriothesley lại bị chỉ huy bởi một omega. Người ta sẽ nghĩ đó là một sự ô nhục đối với một alpha nhưng Wriothesley không phải là loại người quan tâm đến điều đó.

Anh bước tới và ngồi cạnh Lyney trong khi Lyney tiến lại gần và rúc vào hơi ấm của alpha.

"Em đã pha một ít trà," Lyney nói. "Không ngon bằng trà của em gái em pha nhưng dù sao cũng là trà."

Wriothesley cảm ơn Lyney khi anh nhận lấy chiếc cốc từ tay Lyney và nhấp một ngụm trước khi đặt nó xuống bàn cà phê.

"Này, đó là của em!"

"Nếu nó là của em thì nó cũng sẽ là của tôi." Wriothesley nở một nụ cười tự mãn, "Sau tất cả, giờ chúng ta là người yêu rồi phải không? Cái gì của tôi cũng là của em, cái gì của em cũng là của tôi."

"Được rồi, coi như anh đúng." Lyney thở dài khi lần theo dấu vết sau cổ mình. Sau đó cậu quay lại ôm ấp alpha.

"Nhân tiện, em đang thắc mắc một điều." Lyney hỏi, "Tại sao anh lại để lại áo khoác nếu anh không định quay lại? Có vẻ như một bộ đồng phục quan trọng. Ý em là, vision của anh cũng ở trong áo."

"À phải," Wriothesley ngân nga, "anh sẽ phải ghi công cho em gái em vì vấn đề đó."

"Lynette?"

"Vào đêm hôm đó," Wriothesley nói, "Tôi đã nhờ cô ấy một việc là nếu tôi có thể làm gì để bù đắp cho em sau khi em nói tôi là độc ác. Cô ấy đề nghị tôi để lại thứ gì đó của tôi cho em giữ một thời gian và xem em sẽ làm gì với nó."

"Vậy là anh đã bỏ lại chiếc áo khoác có vision của anh?" Lyney nhìn người đàn ông cao hơn với vẻ vừa bối rối vừa tức giận.

"Thành thật mà nói, tôi có thể sống mà không cần nó." Wriothesley nói khi tiếp tục, "Mặc dù vậy, có rất nhiều điều em có thể làm với chiếc áo khoác và nó có thể mang lại một ấn tượng khác."

"Như thế nào?"

"Em có thể vứt nó đi như một kẻ vô tâm, hoặc em có thể cử người khác giao chiếc áo khoác cho tôi. Nhưng thay vào đó, em lại tự mình đưa nó cho tôi, sau một tuần tôi có thể bổ sung thêm."

"Em không hiểu anh đang muốn ám chỉ điều gì ở đây?" Lyney quay mặt đi để cố gắng che giấu lời nói dối của mình nhưng sự đỏ mặt ngày càng tăng của cậu không giúp ích gì cho việc đó.

Wriothesley cười khúc khích và vòng tay ôm lấy người con trai nhỏ con hơn. "Tôi rất vui vì em đã quay trở lại."

Hít vào làn da mềm mại gần tuyến mùi hương khiến Wriothesley rung lên trong khao khát mãnh liệt được giữ omega ở gần mình. Lyney rùng mình khi cảm thấy hơi thở của alpha phả vào da mình và hơi nóng phả lên má cậu.

Một bàn tay giơ lên ​​và bắt đầu vuốt ve tóc và sau tai Lyney. Lyney không thể không nhắm mắt lại, cảm thấy cơ thể mình thư giãn trước sự đụng chạm đó.

"Lyney... em đang gừ gừ đấy à?"

"Cảm giác thật dễ chịu," Lyney thú nhận với một tiếng rừ rừ nhẹ nhàng khác, "Em không quen được chiều chuộng như thế này."

"Ồ?"

"Thường thì em là người chăm sóc những đứa em của mình, là người lớn tuổi nhất và cũng là một omega." Lyney thở dài, "Em hiếm khi được nuông chiều như thế này."

"Hmm," Wriothesley dụi mũi vào cổ Lyney, "Có lẽ điều đó có nghĩa là tôi sẽ chiều chuộng em nhiều hơn nếu nó có thể giúp tôi nghe thấy em rên rỉ như thế này."

Lyney cười lo lắng trước lời thú nhận ngớ ngẩn của Wriothesley. Tuy nhiên, cậu coi đó là một cử chỉ tử tế từ alpha và quay lại ôm chặt người đàn ông sau khi ngồi trên đùi anh.

"Bây giờ ăn sáng nhé?" Wriothesley nói, "Tôi có thể làm cho chúng ta bằng ít bánh mì nướng và trứng nếu em muốn."

"Điều đó thật tuyệt vời." Lyney mỉm cười.

"Em sẽ phải để tôi đi trước." Wriothesley nói thêm.

"Không." Lyney nói, ôm Wriothesley chặt hơn.

"Lyney." Wriothesley đe dọa.

Lyney rên rỉ phàn nàn và tiếp tục bám lấy Wriothesley. Wriothesley thở dài. Anh có thể dễ dàng khiến omega di chuyển bằng cách sử dụng giọng nói alpha của mình và ra lệnh cho cậu. Nhưng khi ảo thuật gia có hành động bám lấy anh như thế này sau khi xa cách một tuần, anh cũng không thể tự mình rời xa được.

"Đánh dấu em." Lyney nói phá vỡ sự im lặng.

"Cái gì?"

"Em nói là hãy đánh dấu em." Lyney lặp lại, "Đã một tuần kể từ đêm đó và dấu vết đó sắp mờ đi. Hãy đánh dấu em lần nữa, nhưng lần này là thật."

"Em lại yêu cầu một yêu cầu liều lĩnh nữa rồi."

"Sao thế? Chúng ta đã làm điều đó hai lần và thậm chí còn thú nhận tình cảm của mình dành cho nhau. Việc chúng ta trở thành bạn đời là điều đương nhiên thôi."

"Ừ thì đúng nhưng có điều gì đó đang làm phiền tôi." Wriothesley nói, thay đổi thái độ. "Em đang giấu tôi điều gì đó phải không, Lyney?"

Lyney nuốt nước bọt. Chú chó xinh đẹp Wriothesley giờ đây đã hoàn toàn biến thành một con sói săn mồi. Wriothesley này không phải là alpha mà Lyney có được tình yêu nhưng hiện tại là người quản lý nơi được canh gác nghiêm ngặt nhất của Fontaine, Công tước của Pháo đài Meropide.

"Em không biết..." Lyney nói với giọng run run nhưng vẫn tiếp tục hành động, "Tại sao anh không nói cho em biết anh đang phiền cái gì?"

"Em là Fatui," Wriothesley lạnh lùng nói khiến Lyney phải thu mình lại, "Em đến từ Căn Nhà Hơi Ấm, thân thiết với Quan Chấp Hành Knave và được đồn đại là người kế vị sau cô ấy. Vì điều này mà em phải gánh những nhiệm vụ khó khăn nhất trong hàng ngũ của cô ta, gây nguy hiểm và rủi ro sau lưng trong khi giấu kín điều đó với chị em của mình."

Đột nhiên, bầu không khí đáng sợ của Wriothesley chuyển sang biểu cảm dịu dàng.

"Khi nào em sẽ cho bản thân nghỉ ngơi?" Wriothesley hỏi, tiến lại gần hơn với đôi bàn tay to lớn ôm lấy mặt Lyney.

Lyney cười khi đặt tay lên tay Wriothesley. Chúng thật nhỏ bé so với anh ấy. Có khả năng Wriothesley cũng có thể dễ dàng nghiền nát anh ta bằng đôi tay đó. Dù rất muốn đôi bàn tay đó ở lại trên da mình nhưng cậu lại rút chúng ra.

Lyney nói, "Em sẽ không phủ nhận rằng em đang che giấu một số bí mật của riêng mình, nhưng... em có thể thấy ngay cả anh cũng đang che giấu những bí mật."

Sau đó, bàn tay còn lại của Lyney chạm vào vết sẹo bên dưới mắt Wriothesley. "Chắc hẳn đó là một tuổi thơ khủng khiếp... cả anh và em... Đó không phải là lý do tại sao chúng ta rất hoàn hảo dành cho nhau sao?"

Wriothesley nhướng mày và nghiêng đầu.

"Em nghĩ anh nên biết rằng những câu chuyện bi thảm không bao giờ kết thúc bằng một kết thúc có hậu." Lyney nói với ánh mắt nhìn đi chỗ khác, "Mặc dù vậy, Lynette và em đã có nhau và giờ chúng tôi đang hạnh phúc bên nhau mà không phải lúc nào cũng cảnh giác." Lyney ho khan, cố gắng kìm nén cảm xúc để không khiến cậu bật khóc, "Và em trai thân yêu của em, Freminet, người cũng cô đơn nhưng đã tìm thấy một ngôi nhà để sống, cùng với chúng tôi."

Lyney thở dài khi nghĩ về gia đình mình... gia đình của cậu và mọi thứ họ đã chia sẻ.

"Đây không phải là một câu chuyện bi thảm-," Lyney nói như thể đang diễn một bài thơ, "Đó là một câu chuyện khá hạnh phúc...Nhưng rồi em gặp anh."

Wriothesley nao núng khi chàng trai nhỏ hơn ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào màu xanh bạc của Wriothesley.

"Một người có cuộc đời tương tự như em, với đứa con gái của anh chỉ tình cờ gặp một omega trong trận đấu trước khi tấm màn kéo lên và anh đã làm gì? Anh lại gặp rắc rối khác. Một lần nữa, em là ai mà có thể phán xét khi bây giờ em cũng chẳng khác gì những kẻ tồi tệ khác."

Lyney sau đó đánh rơi chiếc mặt nạ hạnh phúc của mình. "Cái kết có hậu mà lẽ ra em phải được trao cho Wriothesley ở đâu?"

Wriothesley lúc đầu không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào đôi mắt sắc bén của màu tím đang tỏa sáng đầy bí ẩn và gian xảo. Chưa hết...

Chỉ một năm thôi đã tạo nên sự khác biệt khi Lyney thở hổn hển, "Em có phải cam chịu sống trong câu chuyện bi thảm này đến hết đời không?"

Ấy vậy mà có một chút tổn thương nào đó được cất giấu cẩn thận trong một chiếc lồng, do chính Lyney khóa lại, cậu đã ném chìa khóa đi vì sợ nếu lộ ra sẽ mãi mãi tan biến.

"Tôi không hối hận khi đưa Sigewinne đến buổi biểu diễn đó." Wriothesley trả lời. Anh hắng giọng và bằng một giọng chậm hơn, anh tiếp tục.

"Tuy nhiên, tôi rất tiếc vì đã không gặp em sớm hơn."

Lyney ngồi thẳng dậy, sửng sốt trước những gì Wriothesley đã nói và giờ đỏ mặt như điên.

"Tôi không tin vào những kết thúc có hậu Lyney." Wriothesley nói, "Ngay cả khi nó tồn tại thì ngay từ đầu thì tôi cũng không muốn nó."

Chắc chắn, anh quý trọng Sigwinne và công việc phù hợp với tính cách của anh và anh chắc chắn rằng Lyney cũng quý trọng gia đình của mình. Tuy nhiên, anh chưa bao giờ tin rằng mình xứng đáng được hạnh phúc như vậy và Lyney chắc chắn cũng cảm thấy như thế.

"Nếu chúng ta làm theo sự tương tự của bạn," Wriothelsey tiếp tục, "Cả hai chúng tôi đều tin rằng chúng ta không xứng đáng có được những kết thúc có hậu bởi vì cả hai chúng ta đều cứng đầu chấp nhận hạnh phúc trong câu chuyện bi thảm nhỏ bé của chính mình."

"Anh đang nói gì vậy?"

"Tôi đang nói là cả hai chúng ta đều hợp nhau." Sau đó, Wriothesley áp đầu lại gần Lyney. "Mặc dù nói rằng em rất thân thiết với gia đình mình nhưng bạn vẫn giữ khoảng cách với họ để bảo vệ họ khỏi nguy hiểm. Tôi có thể là Công tước của Pháo đài nhưng tôi chẳng qua là một con chó đường phố đang thiết lập công lý thực sự cho quốc gia này. Tại sao chúng ta lại chìm sâu hơn vào bi kịch nhỉ? Trả lời tôi đi, nhà ảo thuật vĩ đại."

Lyney cười khúc khích khi đẩy alpha ra, "Em cho rằng chúng ta có thể đổ lỗi điều đó cho số phận, nhưng em nghĩ cả hai chúng ta đều biết câu trả lời cho câu hỏi đó mà nhỉ, Wriothesley."

Không cần nói một lời, hai người họ đều biết.

Đó không phải là điều mà một người bình thường có thể hiểu được bởi vì một người bình thường sẽ không muốn câu chuyện của họ có một kết thúc buồn. Không... đúng hơn là họ đang hạnh phúc... Nhưng họ không muốn chỉ có hạnh phúc.

"Hãy đưa cho em mọi thứ Wriothesley." Lyney mạnh dạn nói, miết ngón tay dọc theo xương quai hàm của Wriothesley, "Và đổi lại, em sẽ đưa cho anh mọi thứ thuộc về em."

"Mọi thứ?" Wriothesley nói, cố tình nhấn mạnh từng âm tiết.

"Yêu, ghét, tin tưởng, ngờ vực, ghen tuông, ham muốn.... Mọi thứ." Lyney thở hổn hển, để đầu mình gục vào đường cong trên cổ của alpha, "Em muốn tất cả."

Một tiếng gầm gừ phát ra từ cổ họng của Wriothesley và alpha kéo Lyney quay lại và cắm sâu răng nanh vào cổ Lyney khiến cậu hét lên. Máu chảy ra từ khóe môi Wriothesley khi anh tiếp tục cắn mạnh vào tuyến mùi hương - thứ sẽ cho thế giới thấy rằng Lyney là của anh. Cơ thể của Lyney rơi vào trạng thái thôi miên, không có cảm giác gì khác ngoài alpha chiếm lấy tâm trí và cơ thể anh.

Sau vài cú liếm cho sạch máu, Wriothesley đứng lùi lại. Người ta sẽ nhìn vào nó và nói rằng alpha lẽ ra nên kiềm chế việc đánh dấu omega của mình, nhưng nụ cười của Lyney xác nhận rằng anh ấy yêu nó.

Lyney sau đó đẩy Wriothesley ra sau, tựa vào cổ anh ta và cắn một miếng cho riêng mình. Những chiếc răng nanh nhỏ hơn của omega có thể không cắm sâu như của alpha nhưng nó chắc chắn có khả năng bám rất tốt khiến Wriothesley rít lên.

"Hehe." Lyney cười khúc khích và liếm dấu tương tự. Cậu ngả người ra sau và liếm môi khi nhìn thấy cảnh tượng đó, "Bây giờ chúng ta rất hợp nhau."

Lyney bây giờ là của anh ấy và anh ấy bây giờ là của Lyney.

Dù có vấn đề gì xảy ra giữa họ, giờ đây họ đã là một phần quan trọng trong thế giới của nhau. Từ hòa bình đến nguy hiểm, từ yêu hay ghét. Họ đã ở trong đó cùng nhau và lần này, nó là vĩnh viễn.

Wriothesley nhếch mép cười. "Em sẽ là một người bạn đời rắc rối đấy."

"Tất cả là của anh." Lyney trả lời với một nụ cười đặc biệt dành cho người bạn đời của mình.

Hết.

🧙: Cí lùm mía họ tán tỉnh nhau tôi rung độnggggggg, tôi dãy đành đạchhhhhhhh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro