SEVEN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gã đàn ông bật cười, rõ ràng rất hài lòng khi Hoseok quyết định gia nhập cuộc chơi. Răng nanh của hắn không lộ ra, nhưng mọi thứ trên người hắn đều như đang gào thét lên rằng hắn muốn ăn tươi nuốt sống Hoseok tới mức nào. Em ghét điều ấy, nhiều gần như cách em ghét sự thật rằng bản thân đang làm việc này.

"Tôi không thường thấy nóng đâu. Tuy nhiên, em thì trông có vẻ giống hơn đó." Hắn rê dài giọng, ngón tay chỉ vào thái dương của em, nơi mồ hôi đã bắt đầu đọng lại.

"Ô, tôi đã quen với việc này rồi," Hoseok đùa cợt, tùy tiện phất tay. Em nở một nụ cười thật xinh trước khi nói thêm, "Dù gì thì, tôi cũng đang hẹn hò với một ma cà rồng mà."

Từ ngữ thốt ra chỉ đủ to để hai người có thể nghe bởi Hoseok không muốn lôi kéo sự chú ý vào mình, không phải về điều này. Rõ ràng lời em nói đã làm gã đàn ông bất ngờ, biểu hiện qua cái cách môi dưới của hắn hơi mở ra. Chỉ mất một lúc trước khi hắn thu hồi biểu cảm, đôi mắt hắn lấp lánh lên đầy sự thích thú.

"Và chàng người yêu ma cà rồng kia có biết em đến đây một mình không?" hắn hỏi.

Câu hỏi như đè nặng ruột gan Hoseok, vì em không quen với việc nói dối Yoongi. Em không giỏi làm điều đó và cũng ghét cả cái tình huống mà cả hai đang bị cuốn vào. Em luôn mở lòng, trung thực và luôn mong Yoongi cũng sẽ làm vậy. Nghĩ đến Yoongi như khơi ra một sự tuyệt vọng nào đó trong em, chạm đến nơi đặc biệt mà chỉ Yoongi có quyền bước vào. Hoseok quyết định sẽ để việc này diễn ra nhanh nhất có thể, ý nghĩ về việc trở về với vòng tay của Yoongi trở nên hấp dẫn hơn sau từng giây trôi qua.

"Chàng người yêu ma cà rồng ấy không kiểm soát tôi," Hoseok nói. Em hít một hơi sâu, điều chỉnh nét mặt của mình hết mức có thể. "Nhưng anh ấy cũng không muốn cắn tôi."

Một lần nữa, lời nói của em rõ ràng khiến gã đàn ông bất ngờ. Hoseok không quan tâm, em muốn thẳng thắn nhất có thể tại đây. Em muốn được cảm thấy thoải mái và em cũng muốn rời đi ngay sau đó. Gã đàn ông này là một cơ hội tốt để em đạt được tất cả những điều đó, nhưng Hoseok không cảm thấy mình muốn kéo dài tình huống này thêm.

Gã đàn ông ngã đầu về sau và bật cười. Hoseok cố ngăn mình không chau mày.

"Ồ, em chắc chắn khác hẳn so với những gì tôi mong đợi," hắn nói, chân mày nhếch lên đầy thích thú. "Liệu tôi có thể hỏi đó là lựa chọn của em hay cậu ta không, quý ngài...?"

"Hoseok," Hoseok thừa nhận, chỉ bởi em chắc chắn em sẽ không thừa nhận thêm bất cứ điều gì khác nữa, "và đó chắc chắn không phải lựa chọn của tôi," em tiếp tục, vương mắt nhìn gã đàn ông và cố ngăn chân phải mình nhưng nhịp lên xuống. "Thật ra, đó là lý do cho việc tôi ở đây."

Khuôn mặt của hắn sáng lên nhiều đến mức nó khiến cơn buồn nôn của Hoseok trở lại, để rồi em nếm được vị đắng vương trên đầu lưỡi mình. Em cố tập trung vào miệng của gã đàn ông; em biết hành động đó sẽ khiến em thêm thu hút, nhưng chắc chắn lý do cho việc đó không phải là tại em thèm muốn đôi môi hay nụ hôn của gã đàn ông. Hoseok sẽ không bao giờ cảm thấy như vậy. Thứ em cần nằm ở bên trong, thứ tuyệt đẹp hiện tại đang cẩn thận ẩn mình, nhưng đương nhiên thứ đó sẽ chẳng thể mãi làm vậy cả đêm dài. Hoseok tập trung vào cặp nanh của hắn để em không còn phải chú ý vào bất cứ điều gì khác.

"Tôi không nghĩ bạn trai của em sẽ muốn nghe điều đó đâu," hắn ra vẻ khiển trách, nhưng giọng thì ngập tràn thích thú. Mắt hắn mở hờ khi nhìn vào Hoseok, như thể em là một món quà giáng sinh đến sớm. Ánh nhìn đủ thô tục để Hoseok biết mình đã thắng cuộc chơi.

Em quyết định ngưng trò mèo vờn chuột.

"Chuyện đó giờ không còn quan trọng nữa," Hoseok cười, căng thẳng, cố làm dịu cơn cồn cào trong bụng. "Vấn đề là anh có muốn giúp tôi hay không thôi."

Hắn thở ra một hơi khi giương mắt quan sát Hoseok với lấy ly rượu của mình và uống xuống ngụm thứ hai - và cũng hy vọng là ngụm cuối cùng. Hoseok không bỏ lỡ cách ánh mắt của hắn nấn ná ở cổ em. Sự căng thẳng giờ đây như hữu hình, biểu hiện của gã đàn ông đầy ám muội và thèm khát.

"Em muốn thực hiện nó thế nào?" Hắn cuối cùng cũng hỏi. Tình hình tốt hơn những gì Hoseok đã nghĩ - em đã sẵn sàng từ chối bất kỳ lời mời gọi nào có thể gây nên những hành động mà em chắc chắn không hề muốn sẽ xảy ra. Em đã mong đợi mong đợi một sự kháng cự, một lời mời về nhà hắn, hay bị yêu cầu làm gì đó đáng sợ, thay vì câu hỏi này. Em muốn thực hiện nó ra sao. Thật hoàn hảo. Hoseok tự mỉm cười với chính mình.

"Chúng ta sẽ làm việc đó trong nhà vệ sinh, không phải ở nhà anh hay một con hẻm bất kỳ nào đó," Hoseok nói trước khi chỉ vào người pha chế, người đang xoay lưng lại với họ. "Và tôi cũng sẽ nói cho cô ấy biết rằng tôi sẽ sớm quay lại, để anh sẽ không bị cám dỗ bởi việc....đánh mất chính mình."

Gã đàn ông cười lớn từ từ rồi gật đầu. "Em rõ ràng đã nghĩ thông suốt việc này, đúng không, Hoseok-ssi?"

Hoseok không cho phép mình nhăn nhó. Em đã đến quá gần, đã bỏ ra quá nhiều, để cho tất cả những điều này trở nên lãng phí. Vậy nên em mặc kệ lời bình luận của hắn.

"Còn một điều nữa," em nói thêm, nhìn vào những ngón tay của hắn đang gõ nhẹ vào mặt gỗ tối màu. "Anh sẽ không được đến gần cổ tôi, chỉ cổ tay tôi hoặc không gì cả."

Một tia khó chịu thoáng qua mặt gã đàn ông trước khi hắn thu hồi biểu cảm để chuyển mình thành một kẻ lãnh đạm. Hoseok nuốt khan, như thể có thứ gì như sỏi đá chắn ngang cổ họng em.

"Thế thì mất vui lắm," hắn nói, với tông giọng bình thường, nhưng vẫn làm cơn rùng mình chạy dọc xương sống Hoseok.

"Cổ tay hoặc không gì cả," Hoseok lặp lại, cố để khiến bản thân nghe có vẻ quyết đoán thay vì sợ hãi.

Người đàn ông lắc đầu với một tiếng cười khúc khích, mái tóc sẫm màu rơi xuống, che khuất mắt hắn, hành động như thể Hoseok là một câu đố bí ẩn mà hắn ta thích thú giải đáp. Khi lần nữa nhìn lên Hoseok, hắn đã tự vẽ cho mình một nụ cười tự mãn. "Tốt thôi, Hoseok-ssi. Tôi chấp nhận những điều kiện của em."

Hoseok đã không biết một người có thể cảm thấy lo lắng và nhẹ nhõm trong cùng một lúc, nhưng rõ ràng cơ thể em có nhiều khả năng để làm điều đó. Chân em như nhũn ra, vì vậy em đứng lên thật cẩn thận, dựa vào quầy bar để chống đỡ. Em không đưa ra bất kỳ lời báo trước nào, chỉ nhướng chân mày trước khi gọi người pha chế, mỉm cười ngay khi cô ta đến gần em.

"Em sẽ rời đi một lúc, nhưng sẽ về ngay thôi, được chứ?" Hoseok nói với cô ta, em nghiêng đều và chỉ vào gã đàn ông bên cạnh. "Hãy để ý nếu em không sớm quay về nhé."

Giọng em nhẹ tênh và như thể em chỉ đang đùa giỡn, một cái dẩu môi hiện ra trên gương mặt em, nhưng hy vọng điều đó sẽ làm nên chuyện. Gã đàn ông khịt mũi khi cô ta liếc nhìn cả hai và cười toe toét, ra vẻ hiểu biết. "Tất nhiên rồi, cưng"

Và chỉ vậy.

Hoseok dẫn đường mà chẳng liếc nhìn về phía sau, tim em nện từng nhát búa trong lòng ngực. Chính em là người mở cửa nhà vệ sinh, và rồi ngay sau đó, đẩy họ vào trong cái buồng cách xa cửa nhất và khóa chặt cả hai bên trong. Nơi này đủ rộng để chứa bọn họ một cách thoải mái. Em tự thúc ép bản thân là kẻ tự làm tất cả vì em cần kiểm soát mọi chuyện, cần là người chịu trách nhiệm cho việc này. Đây chính là lỗi của em, tội lỗi của chính em, và chỉ mình em, gã đàn ông này chỉ là một con tốt trong trò chơi quái đản của em.

Đầu óc em nhẹ tênh và tai em như ù đi khi em áp lưng vào tường và ngước nhìn gã đàn ông - một ma cà rồng - và em nhận ra rằng điều này....điều này thực sự sắp xảy ra. Hoseok vừa muốn rời khỏi đây vừa muốn thực hiện việc này. Em muốn làm mọi thứ thật nhanh, muốn được cảm thấy thỏa mãn càng sớm càng tốt, để em có thể vui vẻ rời đi. Hoseok muốn lần nữa lướt mình trên những tầng mây và đây chính là cách duy nhất em biết có thể giúp điều đó xảy ra.

Gã đàn ông này cao lớn, hắn cao hơn em cả khúc, ánh mắt hắn thì tối sầm. Hoseok cắn môi trước khi xắn tay áo và đưa ra chiếc cổ tay của mình. Nó không tì vết, da em lấp lánh dưới ánh đèn mờ ảo của nhà vệ sinh.

"Khi tôi nói dừng, anh dừng," em nói, cố biến nó thành một tuyên bố chắc chắn và ngay lập tức thất bại. Rất may, hắn chỉ gật đầu trước khi chạm vào cổ tay của Hoseok, dùng ngón tay vuốt ve khớp xương em. "Đừng cố thử bất kì điều gì xa hơn," Hoseok cảnh báo. "Chỉ cắn tôi thôi."

Sau một giây dài tựa như thể mãi mãi, gã đàn ông nhìn Hoseok lần cuối trước khi cúi đầu, mở môi, hơi thở ấm áp phả lên những đường gân mỏng xanh xao của Hoseok. Em cảm thấy tim của mình đập nhanh như thể sắp bật ra khỏi lòng ngực. Ngay bất kỳ lúc nào. Ngay bất kỳ lúc nào đây và mọi chuyện sẽ kết thúc. Nanh của gã đàn ông cuối cùng cũng nhô ra và Hoseok thở hổn hển và—

Có tiếng ồn lớn phát ra khiến Hoseok hét to và giật nảy mình, tự đập đầu vào tường. Em còn chưa kịp cảm nhận nỗi đau thì đã bị ai đó túm lấy áo và kéo ngược về sau. Một làn sóng khiếp hãi đổ ập lấy Hoseok khi em bị kéo khỏi căn buồng, chân em run rẩy vì chính sức nặng của bản thân. Hoseok không hiểu chuyện gì đang diễn ra, ý thức đang quá choáng ngợp để có thể hiểu được bất kỳ điều gì ngoài sự hoảng loạn đang dâng trào bên trong em.

Đầu gối của Hoseok như hóa đá khi em quay lại và nhìn thấy Yoongi, với khuôn mặt nhăn nhúm lại vì tức giận, đến nỗi mắt anh thu lại chỉ như một khe hở dưới hàng lông mày đang nhíu quá chặt. Yoongi gầm gừ, nanh lộ dài và há miệng. Cái siết ở sau gáy của Hoseok chặt đến mức nó làm em đau. Chưa bao giờ - dù chỉ một lần - Hoseok nhìn thấy Yoongi như thế này, như phiên bản hung hãn, dữ tợn này của anh.

Hoseok gần như muốn phát nôn ngay lúc đó. Đầu em đau nhói vì điều vừa xảy ra. Nó như chỉ cho em sự thật rằng em đã làm gây rối rất nhiều, rất nhiều lần, nhưng lần này. Mẹ nó, lần này thật sự đã giật lấy giải nhất trong tất thảy. Yoongi đang ở đây, kéo mạnh cổ áo Hoseok, vì em đã ở trong một cái buồng vệ sinh của một quán bar nào đó, với một tên ma cà rồng nào đó và dâng hiến cổ tay mình cho hắn. Sự nhục nhã lan khắp lòng ngực em, khi axit trong dạ dày như đang trào ngược lên cổ họng và em chắc chắn rằng mình có thể chết ngay lập tức nếu chúa muốn điều đó.

"Này," Em nghe thấy một giọng nói nhưng nó có vẻ xa vời, như thể tim và não em không còn ghi nhận được bất kỳ điều gì nữa. Tầm nhìn của Hoseok như bị che phủ và suy nghĩ em trở nên mơ hồ. "Cậu ấy đã cầu xin tôi, được chứ? Van nài tôi làm điều đó."

Một bàn tay nắm lấy eo Hoseok và em nhận ra em đang bị ép vào ngực Yoongi, vòng tay của Yoongi quanh thân em như một lời khẳng định cho sự bảo vệ và chiếm hữu. Anh gầm lên, và tai Hoseok ở đủ gần để khiến em phải rên lên trong đau đớn.

"Câm mồm," Yoongi cắt lời, gằn giọng và hung tợn. "Câm cái mỏ chó đó lại và biến khỏi chỗ này trước khi tao xé toạc đầu mày ra."

Mắt Hoseok ngắm nghiền ngay sau khi gã đàn ông giơ tay lên đầu hàng và thật từ từ, cẩn thận rời khỏi chỗ đó. Em có thể cảm nhận được cách lòng ngực Yoongi phập phồng rất nhanh ngay sau lưng mình. Bản thân Hoseok cũng không chắc liệu em cũng đang làm như vậy hay cả hai người đều đã cùng nhau ngừng thở. Từng hơi thở rời rạc thoát khỏi môi Yoongi nghe như sấm rền trong không gian tĩnh lặng xung quanh. Hoseok không biết liệu chỉ có họ ở đây hay không, tất cả những gì em biết là các giác quan của mình đang quá tải và như thể phổi em sắp hóa thành tro. Việc hít thở chưa bao giờ khó khăn đến vậy.

Bởi vì em đã không phạm lỗi, không phải. Mà là em làm loạn. Loạn đến nỗi chính em cũng khó mà tin được; em đã gần, gần như như để cho một tên bất kì nào đó cắn mình chỉ để được cảm thấy phê pha. Trời đất, cái mẹ gì thế này. Cái đéo gì. Hoseok đã lo lắng ngay khi em vẽ ra cái kịch bản này trong đầu, đã hoảng loạn kể từ lúc bước chân vào quán bar này, nhưng giờ thì. Giờ đây, có một con quái vật cào xé lòng ngực em và em tự cảm nhận được bản thân mình vỡ vụn, từng mảnh một.

Em ngã người vào ngực Yoongi, cả thân hình tê dại, nước mắt lưng tròng và lăn dài dọc gò má. Yoongi chỉnh lại tư thế của cả hai sao cho cách tay Hoseok vòng qua cổ anh và tay anh bao quanh eo em, với bàn tay anh đặt trên hông Hoseok. Yoongi không nói một lời khi kéo Hoseok ra khỏi nhà vệ sinh và chân Hoseok không có một chút dấu hiệu hợp tác.

Em chỉ có đủ dũng khí để ngước nhìn Yoongi, bắt lấy cách hàm anh siết chặt, cơn giận dữ bùng cháy tận sâu trong đáy mắt.

"Em xin lỗi," Hoseok thốt lên. Tầm nhìn của em mở đi vì nước mắt và từ ngữ gần như biến mất, cổ họng siết quá chặt để em nói năng bình thường. "Em thật sự xin lỗi."

Và đây rồi, sau một khoảng thời gian quá lâu, lời xin lỗi muộn màng ấy cũng thành lời. Thứ mà đáng lẽ phải được thốt ra khỏi môi em hai tuần trước lại xuất hiện vào lúc này, khi đã quá trễ. Hoseok cảm thấy một làn sóng sợ hãi dội vào em khi Yoongi chẳng màng bố thí cho em một cái liếc nhìn.

"Đừng nói chuyện với anh bây giờ." Yoongi nghiến răng. 





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro