Be the life of the party (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Irene đứng đó nhìn người con gái mình yêu đung đưa theo điệu nhạc. Thật ra, nàng không biết tại sao lại yêu cầu em ấy nhảy cùng trong khi bản thân chỉ đứng đực ra như một con chim cánh cụt bị lạc đàn và Wendy thì nhún nhảy như thể đang có một khoảng thời gian vô cùng vui vẻ.

Nàng tức giận, nàng ghen tị, nàng bất lực, nàng tuyệt vọng. Ồ đúng rồi, nàng đang yêu một cách đầy vô vọng đây. Bạn bè của nàng, mấy đứa minion đang tích cực tạo cơ hội cho cả hai. Irene không chắc liệu kế hoạch của họ có thành công hay không vì lúc này nàng đoán Wendy thực sự hơi say rồi. Cô gái nhút nhát mà nàng biết không phải là kiểu người lắc lư cơ thể của mình mặc những đôi mắt thèm khát đó đang lả lướt trên người em ấy.

Và yeah, em ấy trông thật quyến rũ đêm nay. Có lẽ đó là một trong những lý do tại sao Irene lại cảm thấy tất cả cảm xúc sâu thẳm kia ập thẳng vào mình ngay bây giờ. Nàng do dự cả tiếng đồng hồ khi chọn bộ đồ này và Wendy thì chỉ thoải mái khoe cơ thể em ấy như thể không có vấn đề gì.

Irene nghĩ mình xong rồi.

'Chị thích lúc em vô tư không bận tâm bất cứ thứ gì,

Và chị yêu cái cách em nhảy như thể không để tâm sự dòm ngó của ai cả.

Thế nên, dù mọi thứ quanh em có trở nên gian nan thì cũng đừng lo sợ nhé

Vì chúng ta chẳng cần quan tâm ai khác nói gì'

"Chị còn chờ gì nữa?" Một bàn tay nắm lấy nàng và đưa nàng quay trở lại bữa tiệc mà mình đang ở.

"C-chị không thực sự biết nhảy..." Nàng cảm thấy thật khó để từ chối em ấy.

"Thật là lãng phí nếu chị chỉ trải qua qua đêm nay như vậy". Wendy cười toe toét và tay thì vẫn đang nắm lấy cánh tay của nàng. "Nào, chúng ta đã chuẩn bị những bộ cánh cho điều này mà."

"Gì cơ- Nhưng-" Đôi mắt của nàng đang đảo khắp mọi nơi trừ cô gái trước mặt mình.

"Chị ngại sao?" Nàng có thể ngửi thấy hơi thở có cồn ấm nóng của em ấy.

"Điều đó không rõ ràng hả?" Nàng quyết định trở nên thành thật hơn, ít nhất là một chút.

"Chỉ cần di chuyển cùng em thôi." Trong nháy mắt, cô đã kéo nàng vào giữa đám người cuồng nhiệt. "Em cũng không biết nhảy nhưng.... Cứ theo nhịp rồi sẽ ổn thôi".

"Chị chưa bao giờ thích tiệc tùng sao?" Cô khẽ lên tiếng khi vẫn đang nắm tay nàng. "Ý em là, một bữa tiệc thực sự, đúng không?"

"Sao cũng được. Em muốn bung xõa hôm nay".

"Vậy, em biết những gì em muốn sao?"

Wendy vẫn luôn nở nụ cười tươi ngay cả khi một Irene xấu tính đã trở lại. "Em muốn cho họ biết em vẫn đang tốt." Cô cười khúc khích. "Em muốn họ biết, em ổn cả khi không có anh ấy."

Irene chỉ yên lặng quan sát cô, giống như cách nàng vẫn luôn làm như vậy.

'Và chị yêu luôn những lúc em không dễ dàng bỏ cuộc trước bất cứ việc gì,

Chị cũng rất ngưỡng mộ việc em dám nói dám làm với những điều em muốn.

Hãy cứ để mặc họ ở nhà, chúng ta cứ vui chơi cái đã,

Chúng ta thật sự không cần để ý những gì họ nói đâu em à'

"Em có muốn anh ta biết không?" Nàng cuối cùng cũng nói gì đó khi nghiêng người lại gần hơn để em ấy có thể nghe rõ với những âm nhạc ồn ào xung quanh họ.

"Em nên như vậy, phải không?"

Và không cần nói thêm lời nào, Irene mỉm cười và bắt đầu hòa nhịp trên sàn nhảy đông đúc với Wendy khi âm nhạc dần chậm lại. Cả hai đều biết mọi người đang nhìn chằm chằm vào mình. Và đó không phải là một điều xấu, họ nghĩ.

"Em đã đoán chị sẽ cứng nhắc như vậy mà." Wendy bật cười nhẹ đến nỗi chỉ có cô gái trước mặt mới có thể nghe thấy.

"Em có đang quá rập khuôn không?" Irene trông giống một đứa trẻ lười biếng hơn dù nàng không cố ý định như vậy.

"Không có, em chỉ nói vậy thôi." Cô cố gắng an ủi nàng bằng chất giọng dịu dàng của mình. "Dường như còn quá nhiều điều em chưa biết về chị."

"Vậy em có muốn biết thêm về tôi không?" Nàng mỉm cười và điều đó vẫn khiến cô gái đang ở gần bên choáng váng, Wendy tự hỏi liệu Irene có biết chị ấy xinh đến cỡ nào không. Đối với nàng, đây có thể không phải là cơ hội nhưng nàng nên nói với em điều gì đấy mà bản thân muốn em ấy nên biết, tối nay.

'Chúng ta không cần phải tự ép mình sống một cuộc sống bình thường như bao người khác,

Mà hãy cứ tạo ra cho bản thân những sai lầm tuyệt vời nhất thì cuộc sống này mới có ý nghĩa.

Bởi lẽ chúng ta không còn thời gian để hối tiếc cho những việc đó đâu,

Thế nên, đồ ngốc, hãy cứ sống và quẩy hết mình nhé.'

Wendy không nói gì dù họ vẫn ở trên sàn nhảy. Cảm giác như cả hai không thuộc về nơi này, hoặc chỉ có riêng họ thôi.

Khóe miệng Irene lại cong lên khi nhẹ kéo cô lại gần và môi như chạm như không vào tai người kia, nàng chỉ muốn mình em ấy nghe thấy, duy nhất. "Có vài thứ tôi muốn em biết. Tôi có thể chẳng là ai đó đặc biệt để nói với em những điều này... Nhưng, em không nên sợ hãi bất cứ điều gì, Wendy. Bởi vì em hoàn toàn có khả năng, em mạnh mẽ và rồi em sẽ trở thành một người mà em tin là như vậy. Thế nên, hãy cho mình một chút niềm tin, và đừng bao giờ quay đầu nhìn lại quá khứ".

'Tuy là mọi thứ có thể trở nên đáng sợ nhưng em cứ thử nắm bắt cơ hội này xem,

Và có thể nhiều trái tim sẽ vỡ vụng sau điều này.

Bởi chúng ta cũng sẽ chẳng còn thời gian để nuối tiếc những gì đã qua,

Nên em hãy trở thành tâm điểm và tỏa sáng trong bữa tiệc này đi.'

"Em không thể khiến cho tất cả mọi người hạnh phúc được." Nàng tiếp tục và ôm chặt lấy sự ích kỷ riêng mình bằng cách lén lút hít đầy lòng ngực mùi hương đặc trưng của em ấy. "Rốt cuộc thì đó cũng là cuộc sống của em. Sống cho chính mình. Của em, không phải của họ, không phải của anh ta".

Cô gái trẻ hơn lùi ra xa một chút và nhìn vào mắt Irene, đầy chân thành và dịu dàng, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy điều đó. Wendy chỉ đôi khi không thể hiểu được Irene, hầu hết thời gian. "Làm sao chị biết được ... mọi thứ đi theo theo hướng đó?"

Irene buông tay người kia và nhìn cô khi họ cùng bước đi. Khiến Wendy lại cau mày.

"Chúng ta nên thử, phải không?"

"Vậy là chị đã thử rồi sao?"

Irene có cảm giác như bị cái gì đó làm cho nghẹt thở. Nàng cảm thấy như mình không thể thốt ra những gì bản thân muốn truyền đạt nữa. Không thể khi cổ họng của nàng đã bị mắc nghẹn gì đấy. "Tôi đã muốn."

"Thế điều gì đã ngăn cản chị?" Wendy thể hiện sự quan tâm của mình với ánh mắt xoáy sâu.

"Rất nhiều thứ. Đại khái kiểu nó không chỉ riêng về tôi nữa. Đó là những thứ mà tôi không thể kiểm soát được".

"Nhưng-" Cô luôn do dự và Irene lúc nào cũng giúp Wendy đi đúng nơi cần đến.

"Bây giờ em hoàn toàn có thể làm gì đó để giải quyết tình hình hiện tại. Nhưng em lại chần chừ. Và mãi mắc kẹt như thế này." Vị trợ giảng trẻ như thể hiểu rất rõ cô, khi Wendy cảm thấy như muốn trút hết nỗi lòng với nàng vào thời điểm kì cục như hôm nay.

"Tại sao lại nói với em những điều này, Irene?" Như có gì thôi thúc cô phải hỏi cho bằng được. Irene lúc nào cũng xuất hiện vào thời điểm cô cần và lời khuyên thì luôn luôn đúng. Như thể nàng đã dõi theo cô trong nhiều năm qua, hay một thiên thần hộ mệnh của Wendy. "Và tại sao chị lại giận em?"

Irene chớp mắt. Nàng không thể nói với Wendy bởi vì mình yêu em ấy, và em ấy chính là "điều" mà nàng không thể kiểm soát. Không phải lúc này và có lẽ sẽ không bao giờ. "Em đã được tha thứ rồi." Nàng thở dài thườn thượt và quay người lại, cố gắng chạy trốn khỏi đây. Không muốn mạo hiểm thêm nữa, đặc biệt là khi Wendy vẫn có vẻ "thoải mái" với Mark trước đó.

"Hãy nói em biết tại sao." Cô nhấn mạnh từng từ một cách cẩn thận, cố gắng truyền đạt với Irene rằng cô cần một câu trả lời rõ ràng. Có điều gì đó nhắn nhủ với cô rằng chỉ có một lý do duy nhất cho mọi bí ẩn chưa được giải đáp về Irene. Một ý nghĩ điên rồ hiện lên trong đầu cô và Wendy quá sợ hãi không biết liệu đấy có phải là sự thật hay không.

Irene bình tĩnh liếc nhìn qua vai mình, "Em vẫn chưa hiểu sao?"

"Gì-"

"Chỉ cần dừng lại và suy nghĩ kỹ càng." Nàng thở hắt ra. "Hẹn gặp lại, Wendy."

"Đợi đã-"

Wendy sửng sốt trước sự phản kháng đột ngột khi người kia khi vị trợ giảng trẻ đã bỏ mặc cô ở đây. Cô nghĩ Irene định nói gì đó. Nhưng chợt nhớ lại, đó mới chính là Irene.

Cô đành mỉm cười cay đắng khi bản thân lại bị bỏ rơi một mình trong bữa tiệc nữa rồi. Yeri, Joy và Seulgi đã chẳng thấy đâu và cả Irene cũng biến mất. Đó là lỗi của cô sao?

Sau đó, não của Wendy bắt đầu tiêu hóa mọi thứ, rất chậm. Và cô cảm thấy một sự thôi thúc bắt cô phải làm điều mà mình đã nghĩ đến. Và Wendy ít biết rằng, Irene vẫn đang dõi theo cô từ xa, nhìn cô tiến về phía anh ta và những người bạn. Họ nói chuyện với nhau. Càng ngày càng nhiều hơn. Nàng mím môi chờ đợi và anh ta đã nắm tay Wendy.

Cuối cùng nàng chọn rời đi. Nàng chỉ biết rằng mình phải kích thích Wendy. Mặc dù bản thân không chắc liệu em ấy sẽ đi theo hướng nào với sự thúc ép lén lút của mình.

Irene không hối tiếc điều gì cả. Nàng muốn một cái kết cho tất cả những điều này. Nàng không thể chỉ hy vọng em ấy sẽ rời bỏ một chàng trai tốt như anh ta và đi hẹn hò với người như nàng. Đây sẽ là sự cố chấp cuối cùng cho nàng. Và nàng sẽ chấp nhận điều đó một cách cởi mở thôi.

Mưa đã rơi khi nàng bước ra ngoài. Và Irene biết mình đã đúng.

----------------------------------------------------------------

"Hey." Cô khẽ gọi và tất cả đều đồng loạt quay đầu về nơi phát ra giọng nói.

"Em đã ở đây rồi." Anh ta nhếch môi cười.

"Em thấy anh đang...rất ổn." Cô cố gắng khiến cho nó nhẹ đi nhưng vẫn dễ dàng nhận ra được sự cay đắng.

"Em cũng vậy mà không phải sao?" Anh ta đột nhiên cảm thất sợ hãi và ngay cả Jackson cũng chỉ im lặng lắng nghe.

"Em đang nghĩ- Không, hãy làm rõ những gì mọi người nghĩ về chúng ta. Ý em là tất cả mọi người".

"Và?"

"Em đã tự hỏi bản thân mình và anh cũng nên thế." Cô hít một hơi thật sâu và nhìn vào mắt anh ta. "Chúng ta tốt nhất hãy chia tay."

"Khoan đã," Anh ta vội ngăn cô rời đi. "Ý em là tại đây, và ngay bây giờ?"

"Mấy ngày nay anh vẫn không nhận ra sao? Khi chúng ta...tạm dừng?" Cô lắc đầu. "Chúng ta vẫn đang rất tốt, cả hai chúng ta. Thành thật mà nói, em và anh chỉ có hơi quá quen với sự hiện diện của nhau mà thôi."

"Vậy...chúng ta chia tay?" Anh ta cũng từ từ nới lỏng tay ra. Mark biết bản thân hoàn toàn không muốn kết cục như vậy một phần vì áp lực từ những người xung quanh. Anh ta biết mình sẽ không bao giờ là người nói ra điều này.

"Vâng...Nhưng thật tốt khi được biết anh, Mark."

"Anh cũng thế."

Anh ta tiếp tục quay lại với cuộc vui cùng bạn bè. Họ lo lắng nhìn nhưng anh ta vẫn tỏ ra bình tĩnh. Mark đã nhận ra điều này từ trước. Anh ta biết cuối cùng thì cô cũng sẽ nói ra.

Wendy trở về chỗ cũ và Irene thực sự đã biến mất. Cô nghĩ rằng chị ấy sẽ đợi mình và vỗ đầu khen ngợi cô sau đó. Cô thực sự đã nghĩ như vậy. Wendy đứng lặng nhìn ​​ngọn lửa trại tàn lụi dưới cơn mưa.

Một số người rời đi nhưng một số vẫn còn ở lại. 

Nhưng Wendy thì ướt đẫm rồi. Và trời đang mưa rất lớn.

---------------------------------------------------------------------

Bài hát chap này: Life of the party - Shawn Mendes

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro