Fragrance - Hương Thơm [Final Part]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jessica Jung...

Jung...

Sooyeon...

Argh!

Yuri nhắm chặt mắt để xóa đi những ý nghĩ không muốn...

Chết tiệt Yuri! Đã 5 năm rồi! Sao mi vẫn chưa quên cô ấy?

Bởi vì mi không muốn..

Yuri mở mắt nhìn hiện tại.

Vì tới bây giờ, mi vẫn le lói hy vọng bằng cách nào đó, cô ấy sẽ trở về và giải thích mọi thứ.

Chết tiệt!

Yuri nghiến răng, cố tập trung vào buổi họp.

-Có...Có chuyện gì không ổn ah chủ tịch?

Mr.Seo, người ngồi kế cô hỏi khi thấy sự kích động rõ ràng trong phản ứng của cô. Câu hỏi bất chợt đưa Yuri về hiện tại khi nhớ những ý nghĩ kia, đẩy lùi quá khứ trong tâm trí, cô quay sang Mr.Seo và nở nụ cười lịch sự.

-Không có gì Mr.Seo.

Người đàn ông già chầm chậm gật đầu trước khi quay về buổi họp. Yuri cố tập trung đầu óc vào những gì đang diễn ra trước mắt.

----------

Yuri đang bận đọc vài tài liệu trên bàn khi cô nhận được cuộc gọi từ thư kí, cô lười biếng bấm nút loa ngoài mà không rời mắt khỏi tờ giấy trong vài giây.

-Có chuyện gì Gyuri? Tôi nói không muốn bị làm phiền mà, với lại tôi sắp đi rồi.-Yuri nói với thư kí, cô vẫn tập trung vài đống tài liệu.

-Tôi thật sự xin lỗi Miss Kwon nhưng có người đàn ông không chịu rời đi. Anh ta bảo cô biết anh ấy và cần nói chuyện với cô ngay.-Giọng thư kí tỏ ra lo lắng.

-Anh ta nói mình là ai?-Yuri hỏi, vẫn lắng nghe thư kí nói.

-Anh ta nói là Kim Jaejoong bên Kim Enterprise.

Yuri dừng việc đang lật dở tờ tài liệu, nhìn chằm chằm vào hệ thống liên lạc giữa cô và thư kí.

-Miss Kwon, tôi có nên cho anh ta vào không?

Yuri vẫn nhìn cái điện thoại, não cô đang xử lí cảm xúc mình đang có. Cô cố nói nhưng không thể.

-Miss Kwon?

Cô hít sâu, cố bình tĩnh trước khi nói.

-Vâng, để anh ta vào.

--------

Jaejoong bước chậm về bàn Yuri, cố tìm từ mà anh sắp nói. Jaejoong đứng trước Yuri, sau đó nở nụ cười lịch sự.

-Chào Miss Kwon.

Yuri từ từ cười lại, cô giữ vẻ bình tĩnh và không cử động trước người đàn ông nhưng mắt thì lại kể câu chuyện khác. Bạn có thể dễ dàng thấy sự phản bội mạnh mẽ bùng cháy trong mắt Yuri.

-Chào Kim Jaejoong. Đây là sự bất ngờ đấy. Có chuyện gì khiến anh không thể đợi tới ngày mai để bàn luận vậy?-Giọng Yuri điềm tĩnh.

-Cô cần biết sự thật...

Jaejoong thở dài, như muốn rũ bỏ mọi gánh nặng trên vai. Yuri nheo mắt khi nghe Jaejoong nói.

-Sự thật? Chính xác thì chuyện gì đã xảy ra Mr...-Yuri cố nói nhưng bị cắt ngang bởi Jaejoong.

-Sooyeon về rồi.

---------

Một cô gái có mái tóc nâu vàng đang quỳ xuống trước vùng đất tai Voi, cô nhắm mắt, ngửi mùi hương thanh khiết của Alocasia đang cầm. Cô đang ở trong ngôi nhà xanh của mình, xung quanh cô là nhiều vùng hoa khác, có vài hoa đã nở. Ngôi nhà xanh được quyết định chia ra thành nhiều khu, vài khu giữ lại cho nơi cần khí hậu đặc biệt để trồng hoa. Ngôi nhà xanh đặt ở phía sau ngôi biệt thự nào đó mà người sở hữu là cô gái đã được kể.

Bỗng nhiên, tiếng bước chân nhẹ va vào đất trồng nhiều mùn sau cô gái tóc nâu vàng, điều này làm cô mở mắt và tập trung vào người đang đến gần. Tiếng bước chân dừng lại, cách xa vài mét từ cô. Cô gái tóc nâu vàng bắt được mùi hương như kiwi và vô tình mỉm cười. Cô biết mùi hương này quá rõ.

-Sooyeon.

Cô gái tóc nâu vàng đứng dậy, đối mặt với nơi phát ra giọng nói. Cô cầm đóa hoa, nói với giọng được kiểm soát.

-Đây là Alocasia, Yuri. Yul từng bảo em là nó chỉ tìm thấy ở vùng khí hậu nhiệt đới. Nhưng nhìn này, nó đã lớn lên ở đây...bên trong ngôi nhà xanh này.

Yuri chớp mắt vài phút, cố kiềm nước mắt.

-Em...-Giọng Yuri dao động, bộc lộ sự thật là cô đang sắp khóc.-Em...thế nào rồi?

Sooyeon mỉm cười, tận hưởng giây phút hiện tại, cô không nhớ nhưng đó thật dự là giọng người cô yêu.

-Em ổn.

Yuri cười buồn khi thấy nụ cười hạnh phúc của Sooyeon.

-Tôi nhìn như thế nào Sooyeon?-Yuri hỏi, từ từ dập tắt nụ cười.

-Ow...Vẫn đẹp như mọi khi. Tóc đen dài, màu da rám nắng sáng lên trong cuộc sống, đôi mắt đen huyền bí như màn đêm, chiếc mũi hoàn hảo, không quá nhọn hay thấp làm nổi bật vẻ đẹp của Yul và đôi môi mềm màu strawberry...

Trước khi Sooyeon có thể nói xong, hai dòng nước mắt chảy dài trên má Yuri, và sau đó cô lặng lẽ khóc.

-Tại sao? Tại sao không cho tôi biết Sooyeon?...

Yuri cắn môi dưới, cố giự vững giọng nói. Sooyeon chỉ mỉm cười, tay cô lần mò cảm nhận cây gậy tìm đường dẫn tới cái ghế vườn kế bên cô ấy.

-Sao em không cho tôi biết...em mất thị lực vì tai nạn?

Yuri chực trào nước mắt khi những lời của Jaejoong lặp lại trong đầu cô.

Sooyeon mất thị lực vì tai nạn.

Cô ấy nhờ tôi giúp, cô ấy muốn tự chi trả cho tình trạng của mình.

Cô ấy muốn có lại tình yêu của mình, tôn trọng bản thân để có thể trao hết tình yêu cho cô.

Cô ấy không muốn là gánh nặng, hay là người rút cạn tiền của cô.

Cô ấy muốn kiếm sống cho gia đình.

Cô ấy muốn xứng đáng với tình yêu với cô.

Giờ Sooyeon đã vững về tài chính, cô ấy đã trả tôi đủ số tiền tôi cho cô ấy mượn. Sooyeon sẽ chi trả cho tình trạng của mình sớm thôi...

Sooyeon có lòng tự trọng của mình...

Nhưng cô ấy không biết...liệu cô có muốn có cô ấy lần nữa không?

Sooyeon cầm cây gậy dẫn đường rồi từ từ ngồi xuống ghế.

-Vậy tên đó đã nói cho Yul biết.-Sooyeon cười nhẹ.-Em đã bảo anh ta rồi, phải là sau khi em phẫu thuật.-Cô ấy lắc đầu, nụ cười buồn xuất hiện trên môi.

-Tại sao?-Yuri bước nhanh về phía Sooyeon, nắm chặt tay phải của mình.

-Em không muốn Yul thương hại em, em không muốn đánh mất lòng tự trọng của mình vì Yul phải chăm sóc em, ngày hay đêm. Em không muốn là người kéo Yul xuống, không muốn Yul phải chăm lo cho gia đình em và cung cấp thứ họ cần vì em không thể làm thế nữa. Em muốn là người chi trả cho cuộc phẫu thuật của mình.

Sooyeon nhìn xuống khi những giọt nước mắt rơi trên má.

-Em biết có thể ích kỉ...em không thể trao Yul thứ em không có Yuri. Em không thể yêu Yul khi ghét bản thân mình.-Sooyeon cắn môi dưới.

-Giờ thì em có thể nói cho bố Yul biết mình xứng với tình yêu của Yul...

Flashback

Mr.Lee và Mr.Kwon vào phòng để tìm Sooyeon đang kích động.

-Ai đó bật đèn đi!

Mr.Kwon và Mr.Lee trao đổi ánh mắt khi nghe những gì Sooyeon nói.

-Nhưng Miss Jung, đèn đang được bật.

-Không! Mở đèn đi! Tôi không thấy gì cả! Làm ơn mở đèn đi!-Sooyeon la hét, nước mắt không ngừng rơi trên má.

---------

Sooyeon bình tĩnh ngồi trên giường khi Mr.Kwon đứng dựa tường, nhìn gương mặt không chút cảm xúc của Sooyeon.

-Mr.Kwon, tôi có thể nhờ ông không?

-Gì thế Sooyeon?-Mr.Kwon đứng thẳng dậy khi nghe giọng của Sooyeon.

-Ông có thể sắp xếp để không cho việc này tới tai Yuri không?

Giọng Sooyeon nặng nề, đầy sự giận dữ. Mr.Kwon đứng thẳng người, ngạc nhiên trước lời khẩn cầu của Sooyeon.

-Tôi có thể. Nhưng để làm gì?

Sooyeon nghiến răng, đè nén cơn giận đang sôi sục bên trong.

-Tôi không muốn Yuri biết về tình trạng của mình.

Mr.Kwon nhìn chằm chằm vào Sooyeon vì những gì mình nghe.

-Tại sao?

Mặt Sooyeon trở nên buồn bã và kiệt quệ.

-Làm ơn Mr.Kwon. Tôi không muốn Yuri thương hại mình. Tôi đã không xứng với tình yêu của Yuri trước đây, bây giờ thì sao chứ?

-Nhưng con gái tôi...-Mr.Kwon nói nhưng bị cắt ngang bởi Sooyeon.

-Đây là quyết định của tôi. Làm ơn. Tôi muốn sau này sẽ yêu Yuri trọn vẹn.

End flashback

-Nhưng bây giờ...em không biết Yul có muốn có em lần nữa không?

Yuri chậm rãi chạm cằm Sooyeon và nâng nó lên đối mặt với cô.

-Em sẽ là người duy nhất Yul sẽ yêu...Dù thế nào đi nữa...Thiên thần của Yul.

Yuri cuối xuống, giữ môi Sooyeon cho riêng mình, trao câu trả lời cho câu hỏi của Sooyeon với nụ hôn lâu ngày chờ đợi.

Author’s note

Bạn không thể trao thứ bạn không có.

Vào đầu câu chuyện, Sooyeon là cô gái bình thường, làm việc tại tiêm Coffee bố Yuri sở hữu. cô chống đỡ cho gia đình và chưa một lần nhờ Yuri mua thứ gì cho họ vì cô không muốn như kẻ lợi dụng sự giàu có của bạn gái. Sooyeon không thấy bản thân xứng đáng với một người hoàn hảo như Yuri nhưng cô yêu Yuri rất nhiều nên làm tốt nhất để cô ấy vui, đó là trước tai nạn. Sau tai nạn, Sooyeon mất thị lực, cô ấy đã phá phách. Nếu là lúc trước, Sooyeon nhìn bản thân mình không xứng đáng như một cô gái hoàn hảo, cô nhìn nhận bản thân mình như tấm chăn trước mặt Yuri. Sooyeon mất thị lực tức là cô không thể làm việc và nuôi sống gia đình, cô cảm thấy mình hoàn toàn vô dụng, và cô thấy đau hơn khi nghĩ tới Yuri sẽ lấy hết mọi gánh nặng trên vai. Yuri hiểu biết, cô khá chắc cô gái sẽ làm rối cả ngày và đêm của Yuri, cô ấy sẽ chăm lo cho gia đình cô và chi trả cho tình trạng của mình. Việc mà cô không muốn nó xảy ra. Sooyeon ghét bản thân, cố phận và thế giới. Ngay lúc đó, cô đã có quyết định, cô sẽ chứng minh mình không vô dụng, cô có thể làm mọi thứ, cô không là gánh nặng và cô sẽ xứng với tình yêu của Yuri. Sooyeon nhờ Jaejoong giúp vì đó là cách duy nhất làm Yuri không tìm tới mình.

Và Alocasia trong ngôi nhà xanh tượng trưng cho việc tưởng chừng không thể xảy ra nhưng lại có thể nếu bạn cố gắng cho nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro