Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến đặt văn kiện trong tay xuống, xoa xoa đôi mắt đau nhức, liếc nhìn thời gian trên điện thoại, vừa vặn sáu giờ tối, đến giờ tan sở. Đội trưởng Tiêu vươn vai, lấy chìa khóa xe trên bàn, bản thân nhẹ nhàng tiêu sái bước ra khỏi phòng làm việc, “Tiểu tử mấy cậu, lão đại tôi đi trước a...!” Vừa nói, hắn vừa xoay chìa khóa xe bước ra khỏi cửa.

"Đội trưởng Tiêu, sao hôm nay lại lái xe đến vậy? Như thế nào, muốn đi đón người yêu a...?" Ngô Hải Lâm là đội viên buôn chuyện số một của đội Hình sự thành phố Z, vẻ mặt ti tiện hề hề nhìn đội trưởng nhà mình.

Phải biết rằng, Đội trưởng Tiêu của bọn hắn, vẫn luôn là một người bảo vệ môi trường phóng khoáng lạc quan, mỗi ngày đều chạy bộ đi làm, vừa vặn rèn luyện thân thể, nhưng ai không biết còn nghĩ hắn là đội trưởng đội Hình sự tồi tệ, đến chiếc xe cũng không mua nổi. Trên thực tế, căn hộ mà Tiêu Chiến mua khá gần với Cục thành phố, chỉ cách đó khoảng ba ki-lô-mét, đi bộ còn được, chứ đừng nói là chạy bộ, ba ki-lô-mét chỉ là một bữa ăn sáng đối với những cảnh sát hình sự được huấn luyện quanh năm như bọn hắn.

"Người yêu của tôi? Cậu giới thiệu cho tôi sao? Không có việc gì ít buôn chuyện một chút đi, rèn luyện thể năng của cậu nhiều một chút, cũng không nhìn xem bản thân hư thành cái dạng gì." Không để Ngô Hải Lâm kịp phản bác, Tiêu Chiến đã bước ra khỏi văn phòng.

Hôm nay là thứ sáu, ngày mai khó có được một ngày nghỉ nên nghỉ ngơi nhiều một chút. Tiêu Chiến dự định hẹn người bạn cùng phòng thời đại học Lý Thịnh đi ăn, hẹn ở quán Đông Thắng khu Tây Thành, một quán cá nướng nơi bọn hắn thường xuyên liên hoan lúc đại học. Sau khi tốt nghiệp học viện cảnh sát, bọn hắn không còn liên lạc nữa, Lý Thịnh vào đội cảnh sát giao thông, thường bận rộn hơn Tiêu Chiến.

Vừa rời khỏi Cục thành phố năm sáu phút, điện thoại di động của Tiêu Chiến vang lên, “Chiến Chiến, con tan sở chưa?” Ngay khi Tiêu Chiến vừa đặt điện thoại lên tai, bên kia vang lên một giọng nữ gấp gáp.

"Lâm nữ sĩ, ngài không thể nhỏ giọng một chút sao, con vừa mới tan sở, có chuyện gì vậy?" Tiêu Chiến bất đắc dĩ cười cười. Lâm nữ sĩ là mẹ của hắn, bình thường tùy tiện, lúc sốt ruột nói chuyện giọng càng lớn hơn.

"Sao vậy? Có phải con quên đã hứa với mẹ hôm nay đến đón Nhất Bác không? Nửa tiếng sau Nhất Bác sẽ xuống máy bay, từ Cục thành phố đến sân bay bao lâu, lái xe nhanh một chút cũng phải hai mươi phút, con nói xem mẹ có nóng lòng không, nếu không phải vì mẹ tạm thời có chuyến công tác, cũng sẽ không nhờ con đi đón a,... hiện tại là giờ tan sở, trên đường kẹt xe, chuyện này còn làm không xong, trông con từng ngày, Nhất Bác mới về nước, chưa quen cuộc sống ở đây, tránh cho lạc đường..."

“Ai nha, Lâm nữ sĩ, con biết rồi, con không phải ngựa không dừng vó vội vàng đi, cam đoan đem Nhất Bác tâm can của mẹ đúng giờ đưa đến trước mặt mẹ, cúp máy đây.” Tiêu Chiến khiêm tốn tắt điện thoại.

Một tuần trước đúng là Lâm nữ sĩ đã nói muốn hắn đi đón Vương Nhất Bác, nhưng lúc đó hắn vừa giải quyết xong một vụ án, thuận miệng đồng ý, quay đầu liền làm tổng kết vụ án, sớm đem chuyện này quên sạch sẽ. Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể gọi điện cho Lý Thịnh, nói tạm thời có việc không đến được, nhân tiện chuyển ba trăm tệ, bữa cơm này coi như là hắn mời, sau đó quay đầu xe chạy về phía sân bay.

Trên đường đến sân bay, Tiêu Chiến suy nghĩ một chút, hắn và Vương Nhất Bác đã không gặp nhau mười lăm năm, bọn hắn là hàng xóm của nhau khi còn nhỏ, cha mẹ Vương Nhất Bác kinh doanh trang sức, tương đối bận rộn, đôi lúc sẽ để Nhất Bác đến nhà của bọn họ ăn cơm, khi đó Vương Nhất Bác chỉ mới sáu tuổi, giống như một cái bánh bao nhỏ trắng trắng mềm mềm, đuổi theo sau mông gọi hắn Chiến ca ca, hắn lớn hơn Vương Nhất Bác sáu tuổi, làm sao có thể chơi trò con nít này với một đứa bé cơ chứ? Cho nên hắn có thể bỏ qua liền bỏ qua, có thể không để ý sẽ không để ý, sau đó bánh bao này sẽ khóc, cậu vừa khóc, Lâm nữ sĩ sẽ mắng hắn, Lâm nữ sĩ đặc biệt thích Vương Nhất Bác, cảm thấy cậu rất đáng yêu, Tiêu Chiến có cảm giác Vương Nhất Bác ở đây để chia rẽ tình mẫu tử của hắn, cho nên càng ghét Vương Nhất Bác.

Cuộc sống này kéo dài gần một năm, Tiêu Chiến từ từ quen với việc có một cái đuôi nhỏ phía sau, cho đến khi Vương Nhất Bác đến nhà bà ngoại ở một tuần, khi trở về, cậu liền trở nên ít nói, không thường đi theo Tiêu Chiến nữa, không lâu sau, chú Vương cùng gia đình chuyển đến Mỹ, bọn hắn cũng mất liên lạc.

Nếu không phải mẹ hắn nói Vương Nhất Bác về nước, Tiêu Chiến đã sớm quên nhân vật số má này rồi, nghe nói Vương Nhất Bác đã trở thành bác sĩ tâm lý nổi tiếng khi còn học đại học, hiện tại được Bệnh viện Nhân dân số 1 của thành phố Z mời đến thành phố Z tiến hành trao đổi học thuật hai năm.

Đang là giờ cao điểm tan sở, vậy mà thật sự tắc đường, Lâm nữ sĩ của nhà hắn nói đúng rồi. Tiêu Chiến cầm điện thoại lên xem, đã sáu giờ ba mươi phút, nếu không có chuyện gì xảy ra chuyến bay của Vương Nhất Bác hẳn đã hạ cánh, nhìn tốc độ di chuyển này còn chậm hơn con rùa, Tiêu Chiến có chút lo lắng.

Qua nửa giờ, Tiêu Chiến cuối cùng cũng đến sân bay, nhưng sân bay hôm nay có chút kỳ lạ, bên trong chật ních người cầm bảng đèn, trên đó viết cái gì Lâm Hiên, những cô gái này hẳn là fans hâm mộ của Lâm Hiên. Nhìn đám người đông nghìn nghịt này, còn có tiếng cười vui vẻ của các cô gái, Tiêu Chiến thực sự có chút đau đầu, không tìm thấy Vương Nhất Bác ở đâu, quan trọng nhất là hắn không biết Vương Nhất Bác trông như thế nào, mười lăm năm chưa từng gặp Vương Nhất Bác, sớm biết như vậy hắn nên xin Lâm nữ sĩ một bức ảnh.

"Ai nha, thực xin lỗi..." Tiêu Chiến còn đang buồn rầu ở bên cạnh, vô tình bị bảng đèn của một cô gái đập trúng, cô gái quay lại nhìn Tiêu Chiến, người đàn ông trước mặt giữ lại một cái đầu đinh khô mát, đôi mắt kia nhìn ẩn tình nhưng rất thâm thúy, như có thể nhìn thấu nội tâm của người đối diện, sống mũi cao cường, môi mỏng, tạo cho người ta cảm giác uy nghiêm không cần nói cũng biết, nốt ruồi ở khóe miệng càng thêm tà mị, có thể mê hoặc nhân tâm của con người.

Tiêu Chiến nhìn cô gái còn đang sững sờ, thầm nghĩ mình lớn lên cũng không có khủng bố như vậy a..., sao cô gái này lại ngây dại chứ. Không đợi hắn nói một câu không sao, đám người đột nhiên bắt đầu kích động, những cô gái này chạy nhanh về phía lối ra, có vẻ như thần tượng mà họ chờ đợi đã đến, Tiêu Chiến bất đắc dĩ lắc đầu, sảnh chờ của sân bay cảm giác có chút trống trải.

Tiêu Chiến nhìn xung quanh, ở nơi hẻo lánh thấy một thanh niên trẻ tuổi đang đứng bên cạnh cây cột, cậu mặc một chiếc áo khoác màu trắng dài qua đầu gối, bên trong là áo T-shirt màu trắng, một chiếc vòng cổ xương nạm những viên kim cương tinh xảo, phần dưới là một chiếc quần Jean màu cà phê nhạt, rõ ràng là trang phục rất bình thường, nhưng cậu vẫn lộ ra cảm giác không ăn khối lửa nhân gian, thanh niên cúi đầu nhìn điện thoại, ngón tay mảnh khảnh lướt qua, đột nhiên cậu ngẩng đầu lên, Tiêu Chiến thật sự rất kinh ngạc, thanh niên ngũ quan nhàn nhạt, đường nét khuôn mặt viên nhuận, không quá góc cạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn, mũi cao, dung mạo thanh tú nhưng khí tràng mạnh mẽ, đặc biệt là đôi mắt, nhìn không thấu, lại thập phần lạnh thấu xương, khiến cho người ta cảm giác thanh lãnh, Tiêu Chiến lại cảm thấy người này chính là Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác cũng nhìn thấy Tiêu Chiến, cậu kéo vali của mình đi về phía Tiêu Chiến, “Anh đến muộn bốn mươi bốn phút ba mươi giây.” Vương Nhất Bác mặt không biểu tình nói.

“Xin lỗi a, trên đường bị kẹt xe.” Giọng nói lạnh lùng trầm thấp của Vương Nhất Bác gọi suy nghĩ của Tiêu Chiến trở về, cúi người nhận vali trong tay Vương Nhất Bác đưa tới bãi đậu xe. “Không ngờ cậu lại thay đổi nhiều như vậy a... hôm nay Lâm... mẹ tôi nói cậu ở nhà chúng tôi trước, bà ấy đã dọn sẵn phòng cho cậu rồi, nhà cậu đã lâu không có người ở, trong lúc nhất thời không thể dọn dẹp xong."

Tiêu Chiến đi phía trước không nghe tiếng hồi đáp của Vương Nhất Bác, quay đầu nhìn lại, còn tưởng cậu không đuổi kịp, kết quả là Vương Nhất Bác chỉ lặng lẽ nhìn ven đường, không biết có nghe hay không.

Tiêu Chiến tức tối quay đầu lại, thầm nghĩ tiểu tử này càng lớn càng không có lễ phép như thế, mình vất vả khổ cực tới đón, ngay cả câu cảm ơn cũng không có.

Tìm thấy chiếc AudiA6 của mình, Tiêu Chiến mở cốp xe để vali vào, Vương Nhất Bác không chút khách khí mở cửa xe phía sau ngồi vào, sắc mặt Tiêu Chiến càng đen hơn, được lắm, đây là đem hắn làm tài xế a...

Trên đường về nhà, cả hai đều không chủ động nói chuyện với nhau, Tiêu Chiến liếc nhìn Vương Nhất Bác mấy lần qua kính chiếu hậu trong xe, phát hiện cậu chống tay đỡ đầu, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, Tiêu Chiến thầm nghĩ đứa nhỏ này không phải học tâm lý học đến ngớ ngần rồi chứ, sao có thể thay đổi nhiều như vậy.

“Nhìn trộm người khác là một hành vi không mấy lịch sự.” Vương Nhất Bác quay đầu lại, cùng Tiêu Chiến nhìn nhau trong gương một giây, sau đó lập tức quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

"Tôi còn chưa nói cậu bất lịch sự đâu, trước đây tôi nói nhiều như vậy, cậu một câu cũng không trả lời." Lúc này Tiêu Chiến cảm thấy thập phần im lặng.

"Từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, lông mày hơi nhíu lại, đường cong nụ cười trên môi vẫn như cũ không thay đổi, một nụ cười hoàn hảo công thức hóa, còn gọi là cười giả tạo, thời điểm anh lấy vali từ tôi, cố tình tránh không đụng chạm tay, cho thấy anh không muốn tiếp xúc với tôi, những điều này cho thấy anh đến đón tôi không phải là tự nguyện, hơn nữa Cục thành phố ở phía đông phi trường, xe của anh đang quay về phía đông, bãi đậu xe ngoài trời là đường một chiều, không thể quay đầu xe, nói chính xác là anh đến từ phía tây, ngoài ra, Cục thành phố đến sân bay mất hai mươi phút, anh lại đến muộn bốn mươi bốn phút, chênh lệch này gần như là hai lần di chuyển, hơn nữa đoạn đường đông đúc phía tây hay kẹt xe, hẳn là anh từ quán Đông Thắng đến. Tôi đoán, anh bị dì Lâm gọi tới, hoặc anh đã quên chuyện đến đón tôi, cho nên bây giờ anh cảm thấy rất khó chịu.” Sau khi Vương Nhất Bác liếc nhìn Tiêu Chiến trên ghế lái, cậu tiếp tục im lặng.

Tiêu Chiến không ngờ Vương Nhất Bác lại có thể nói nhiều như vậy, lại càng bất ngờ trước khả năng quan sát tuyệt vời của cậu, hắn bây giờ còn đang đau lòng bữa cơm kia, còn chưa nhìn thấy món ăn đã bị mẹ gọi đi, mặc dù hắn là người sai trước.

“Vương Nhất Bác, tâm lý học này không phải học uổng công a, nhìn khả năng quan sát suy luận của cậu, sinh viên đại học vượt xa thế này.” Tiêu Chiến vững vàng lái xe, từ kính chiếu hậu liếc nhìn Vương Nhất Bác.

“Quá khen, đây chỉ là một số lẽ thường, không phải suy luận.” Vương Nhất Bác nhẹ giọng đáp, vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tiêu Chiến không nói thêm nữa, một đường trầm mặc lái xe về tiểu khu nhà hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro