Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến để xe trong gara nhà mình, lại chịu mệt nhọc xách vali của Vương Nhất Bác, “Đi thôi, Nhất… Nhất Bác.” Cái tên này đã quá lâu không xuất hiện trong cuộc sống của hắn, thời điểm gọi một tiếng cảm thấy không được tự nhiên.

Vương Nhất Bác đút hai tay vào túi quần, đưa mắt nhìn Tiêu Chiến rồi bước ra khỏi gara, vừa đi vừa nhìn xung quanh đánh giá tiểu khu, nơi này vẫn là biệt thự hai tầng kiểu châu Âu, hơn mười năm trôi qua, tiểu khu xanh hóa khá nhiều, thiết bị tập thể dục rất nhiều, những thay đổi rất lớn.

Tiêu Chiến lẳng lặng đi theo phía sau, nhìn Vương Nhất Bác chính xác dừng ở cửa nhà mình, thầm nghĩ đứa nhỏ này có trí nhớ rất tốt.

Tiêu Chiến mở cửa, lấy một đôi dép trong tủ giày đưa cho Vương Nhất Bác, "Mẹ tôi đi công tác có lẽ tối nay mới về, cậu có thể vào xem phòng trước, phòng ở tầng hai, căn phòng bên trái kia, nơi cậu ở khi nhỏ."

Vương Nhất Bác sửng sốt một chút, cầm lấy vali, ậm ừ một tiếng, nói rất nhẹ, mặc kệ Tiêu Chiến có nghe thấy hay không, liền đứng dậy đi lên lầu hai.

Tiêu Chiến nhíu mày, quên đi, hắn đại nhân đại lượng, không so đo với một đứa trẻ. Hắn đi vào bếp, mở tủ lạnh ra, thấy trong đó có rất nhiều hoa quả tươi, còn có sữa chua vị dứa, đây không phải món hắn yêu thích mà là chuẩn bị cho Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến bất đắc dĩ cười cười, mẹ hắn thân thiết với Vương Nhất Bác hơn cả con trai bà.

Tiêu Chiến rửa một quả táo, vừa mới cắn một miếng, điện thoại trong túi reo lên, thực sự là nghĩ cái gì thì cái đó đến, là Lâm nữ sĩ nhà hắn: "Chiến Chiến, con đã đón Nhất Bác chưa?"

"Yên tâm, đón rồi, cậu ta có lẽ đang thu xếp hành lý." Tiêu Chiến vừa ăn táo vừa trả lời.

"Vậy tốt rồi, là như vầy, tối nay mẹ không về được, công ty bên A đột nhiên xảy ra chút chuyện, mấy ngày nữa mẹ sẽ về, tối nay con đưa Nhất Bác ra ngoài ăn một bữa ngon, có nghe thấy không?" Cha mẹ của Tiêu Chiến đều là viên chức của một doanh nghiệp nhà nước, hồi còn trẻ công việc của họ rất ổn định, nhưng những năm gần đây họ thường xuyên đi công tác sau khi được thăng chức.

“A, mẹ không về.” Tiêu Chiến sững sờ, dự định sau khi ăn xong quả táo này liền rời đi, hắn vẫn không muốn bỏ qua bữa cá nướng kia, vốn dĩ đón Vương Nhất Bác xong sẽ đến gặp Lý Thịnh, lượng ăn của Lý Thịnh không nhỏ, khẳng định bây giờ vẫn còn ăn.

"A cái gì, con có nghe ta nói gì không? Nhất Bác vừa về nước, con là ca ca nên đưa cậu ấy ra ngoài dạo chơi, làm quen với môi trường chứ? Đã lớn rồi sao một chút tình nghĩa cũng không hiểu như vậy?..." Lâm nữ sĩ lại bắt đầu.

“Được được được, con biết rồi, con sẽ dẫn cậu ta ra ngoài, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!” Tiêu Chiến thực sự sợ mẹ hắn, chuyện này còn tiếp tục nói sẽ không hết.

Vừa tắt điện thoại, Tiêu Chiến nhìn thấy Vương Nhất Bác từ trên lầu hai đi xuống, cậu cũng thay một chiếc áo khoác ngắn màu xanh nhạt, trông ôn nhu không ít.

“Mẹ tôi nói đêm nay sẽ không về, tôi đưa cậu đi ăn cơm trước!” Tiêu Chiến vừa nói vừa nhìn Vương Nhất Bác.

“Không cần, tôi có hẹn.” Vương Nhất Bác bước ra cửa, bắt đầu mang giày.

"Có hẹn? Với ai?" Không phải Tiêu Chiến tọc mạch chuyện của người khác, Vương Nhất Bác đã hơn mười năm không ở trong nước, cậu từ đâu có người quen cũ, vạn nhất cậu xảy ra chuyện, Tiêu Chiến xong đời, Lâm nữ sĩ nhất định mắng chết hắn.

Động tác buộc dây giày của Vương Nhất Bác ngừng lại, mặt không biểu tình nhìn Tiêu Chiến, “Một học trưởng lớn hơn tôi một lớp, về nước sớm hơn tôi một năm, cũng đang làm việc ở Bệnh viện Nhân dân số 1.” Tuy Vương Nhất Bác không có biểu hiện gì, nhưng Tiêu Chiến cảm thấy Vương Nhất Bác có chút thiếu kiên nhẫn.

“À, ra là như vậy, bây giờ cậu không có xe, tôi đưa cậu đến đó!” Tiêu Chiến hậm hực cười cười, để đề phòng vạn nhất, hắn vẫn nên đưa Vương Nhất Bác đi, Lâm nữ sĩ ở tỉnh lẻ còn muốn nói hắn không hiểu chuyện.

“Ừ.” Sau khi Vương Nhất Bác mang giày xong, liền mở cửa đi ra ngoài, để lại một mình Tiêu Chiến hóa đá. Tiêu Chiến trong lòng phát điên, "ừ" là ý gì, không phải nên nói cảm ơn sao? Ít nhất cũng phải khách khí một chút, sao lại tự nhiên như thế.

Bất đắc dĩ, Tiêu Chiến một lần nữa trở thành tài xế cho cậu, "Các người hẹn ở đâu?"

“Quán Đông Thắng.” Vương Nhất Bác vẫn như cũ ngồi ở ghế sau, thời điểm trả lời cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục nhìn điện thoại di động tán gẫu.

Tiêu Chiến thở dài, may mắn bây giờ hắn đã đi ra ngoài, bằng không hắn nhất định sẽ đánh xú tiểu tử này một trận.

Giờ cao điểm buổi tối trôi qua, hiện tại đường không bị trở ngại, không bao lâu bọn họ đã đến quán nướng Đông Thắng, thấy Vương Nhất Bác mở cửa bước xuống xe, Tiêu Chiến nói với theo: "Buổi tối có đến đón cậu không?"

“Không cần.” Vương Nhất Bác liếc nhìn Tiêu Chiến, sau đó đóng cửa xe bước vào quán.

Phải, hắn thực sự là, là thuận miệng hỏi một câu. Tiêu Chiến đỗ xe, cũng đi vào quán Đông Thắng, đến gặp Lý Thịnh, vì đón Vương Nhất Bác, hắn vẫn chưa ăn gì, còn một đường nhìn người mặt lạnh kia.

"Lão Tiêu, hôm nay ngươi làm sao vậy? Xem ra tâm tình không tốt lắm a...." Khi nhận được cuộc gọi của Tiêu Chiến, Lý Thịnh đã ăn gần xong, đành phải cùng Tiêu Chiến đi ăn món khác.

“Không sao, bị một đứa nhỏ làm tức giận, bọn trẻ bây giờ không lễ phép như vậy sao?” Tiêu Chiến hiện tại trên mặt gần như viết dòng chữ "tôi không vui".

Đột nhiên, Tiêu Chiến dừng lại khi đi ngang qua một nhà hàng phương Tây, bóng dáng màu lam nhạt bên cửa sổ là Vương Nhất Bác. Ngồi đối diện là một nam tử khôi ngô, trạc tuổi, tóc ngắn màu hạt dẻ, điển hình của học trưởng ấm áp, không biết bọn họ nói gì, Vương Nhất Bác nhìn học trưởng kia cười vui vẻ, hai bên má của cậu xuất hiện dấu ngoặt nhỏ, tỏa nắng và trẻ trung. Tiêu Chiến càng khó chịu, hóa ra Vương Nhất Bác không hề đối xử lạnh nhạt với mọi người, chẳng lẽ là do hắn đến muộn hơn nửa tiếng sao? Vậy thì không thể hoàn toàn trách hắn, ai bảo đường kẹt xe nghiêm trọng như vậy.

“Lão Tiêu, ngươi đang nhìn gì vậy.” Lý Thịnh quay đầu nhìn theo ánh mắt của Tiêu Chiến, bắt gặp hai thiếu niên đang cười rất vui vẻ. “Không phải chứ, lão Tiêu, cậu thích loại này, nhưng tôi thấy cậu không giống như đùa giỡn, hai người bọn họ vừa nhìn chính là một cặp a.” Thực ra, xu hướng giới tính của Tiêu Chiến luôn rộng rãi, nam nữ đều không cấm kỵ, nhưng đội Hình sự quá bận rộn, ngoại trừ hai người đã từng nói chuyện lúc ở trường đại học, sau khi tốt nghiệp vẫn độc thân, nhưng điều này không thể trách hắn, ai mà không biết Cục thành phố là miếu hòa thượng nổi tiếng nhất.

“Nói nhảm gì vậy.” Tiêu Chiến huých tay Lý Thịnh, không biết tại sao, khi Lý Thịnh nói Vương Nhất Bác và học trưởng kia là một cặp, trong lòng hắn cảm thấy có chút không kiên nhẫn.

Tiêu Chiến đến một tiệm mì nhỏ ở Trùng Khánh, ăn không bao lâu đã về, hắn vốn là tức giận mà no.

Vốn dĩ Tiêu Chiến định quay về khu nhà của mình, nhưng đột nhiên nghĩ Vương Nhất Bác không có chìa khóa nhà hắn, huống chi là mật khẩu vân tay, hơn nữa bọn họ cũng không có phương thức liên lạc của đối phương, sợ Vương Nhất Bác đợi quá lâu ngoài cửa, có thể nói Tiêu Chiến chạy như bay về nhà, suýt chút nữa đem Lý Thịnh tức chết, trước mặt hắn là đội trưởng Đội cảnh sát giao thông, hắn lại cố gắng điên cuồng lách luật giao thông.

Không ngờ, Tiêu Chiến quá lo lắng, Vương Nhất Bác căn bản không trở về, cũng không biết tại sao, hắn hoảng sợ lại có chút tức giận, nhưng cũng không biết mình đang tức giận vì cái gì.

Bây giờ đã hơn mười giờ, Tiêu Chiến cũng lười đi qua đi lại, dứt khoát không ở lại chỗ này, vừa tắm xong liền nghe tiếng xe từ cổng chính, gian phòng của hắn tình cờ nhìn ra cửa lớn, thấy Vương Nhất Bác bước xuống từ một chiếc Mercedes-Benz G màu đen, mỉm cười chào tạm biệt người ngồi trên ghế lái.

Vương Nhất Bác nhìn chiếc xe rời đi, giống như trên người được gắn radar, ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến đang nhìn lén trên lầu hai, bàn tay đang lau tóc của Tiêu Chiến dừng lại, có cảm giác khẩn trương khi bị bắt gặp nhìn lén, nhưng Đội trưởng Tiêu da mặt dày cũng không cần che, hắn còn tự xưng là một cành hoa của Cục thành phố đi.

Vẻ mặt Tiêu Chiến vẫn bình thường mở cửa cho Vương Nhất Bác, nhân tiện đưa cho Vương Nhất Bác chìa khóa dự phòng, nhưng vừa đến gần Vương Nhất Bác đã ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trên người cậu.

“Các người uống rượu.” Kỳ thật Tiêu Chiến chỉ thuận miệng hỏi một câu, hai người xấu hổ không nói lời nào, không hy vọng Vương Nhất Bác sẽ trả lời mình, dù sao đứa nhỏ này cũng không muốn nói chuyện với hắn.

“Cảm ơn anh, đã đợi tôi.” Vương Nhất Bác cầm lấy chìa khóa, nhẹ giọng nói, hơi kinh ngạc nhìn đèn trong nhà bật sáng, không ngờ Tiêu Chiến về nhà mở cửa cho mình, thậm chí cậu còn nghĩ sẽ gọi cho dì Lâm, đến phòng bảo vệ lấy chìa khóa dự phòng. Như thể lấy hết dũng khí, Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến. Bởi vì uống rượu, hai má Vương Nhất Bác có chút ửng đỏ, trên khuôn mặt trắng nõn càng thêm sinh khí trông có chút đáng yêu.

Tiêu Chiến sửng sốt với suy nghĩ của chính mình, tại sao hắn lại nghĩ xú tiểu tử thô lỗ này đáng yêu? Tám phần là hắn điên rồi, "Không có gì, mẹ tôi nói tôi phải chiếu cố cậu thật tốt." Che giấu xấu hổ của mình, Tiêu Chiến tiếp tục lau tóc, hi vọng Vương Nhất Bác không nhìn ra vẻ xấu hổ của mình, cố gắng làm ra vẻ tự nhiên, học tâm lý, thật quá đáng sợ.

Vương Nhất Bác không nói thêm gì, liền lên lầu tắm rửa. Sau khi Tiêu Chiến sấy tóc xong, hắn nhìn thấy một thông báo xác nhận kết bạn xuất hiện trên WeChat, tin nhắn đơn giản, "tôi là Vương Nhất Bác". Tiêu Chiến sững người một lúc, nhấn đồng ý, hẳn là tìm Lâm nữ sĩ hỏi phương thức liên lạc.

Ảnh đại diện của Vương Nhất Bác là một con Doberman màu đen lạnh lùng, với đôi mắt sắc lạnh nhìn về phía trước, không hổ là Vương Nhất Bác, cái ảnh này vừa nhìn chính là Vương Nhất Bác. Tuy nhiên, Tiêu Chiến cảm thấy con Doberman này với Vương Nhất Bác giống nhau một cách khó hiểu. “Cún con.” Tiêu Chiến bị sốc khi thốt ra lời này, ngay lập tức ném ý nghĩ ra khỏi đầu.

Phòng của Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác nằm đối diện nhau, hắn thấy cửa phòng Vương Nhất Bác khép hờ, khoảng ba mươi độ, nhưng căn phòng một mảnh đen kịt, Tiêu Chiến nghĩ Vương Nhất Bác đã quên đóng cửa, đang định đóng lại, “Đừng đóng!” Giọng nói của Vương Nhất Bác có chút gấp gáp, đây là thứ cảm xúc dao động nhất của Vương Nhất Bác mà Tiêu Chiến lần đầu nghe.

Hành lang nhà Tiêu Chiến có đèn chiếu sáng để ngăn nhà vệ sinh quá tối không thể nhìn thấy vào ban đêm, đặc biệt nó được trang bị đèn có thể điều chỉnh, thông thường chúng được bật bằng đèn quang ấm. Tiêu Chiến liếc nhìn ánh đèn hành lang, ngay lập tức hiểu Vương Nhất Bác sợ bóng tối.

Tiêu Chiến vặn đèn lên một bậc cho sáng hơn, liếc nhìn cánh cửa khép hờ, hắn nhớ rõ khi còn bé Vương Nhất Bác không sợ bóng tối, làm sao khi trưởng thành đột nhiên sợ bóng tối.

Tiêu Chiến cũng chỉ là xuất phát từ bệnh nghề nghiệp, chứng kiến nhiều hiện tượng kỳ lạ, hắn không nên quan tâm quá nhiều đến chuyện của Vương Nhất Bác, dù sao hiện tại hắn và Vương Nhất Bác chỉ là người xa lạ có chút quen thuộc, hắn không nên nhìn trộm chuyện riêng tư của người ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro