Chương 16. Hóa ra được người khác chăm sóc, là cảm giác thế này.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến lái xe, cảm thấy nhiệt độ trên người Vương Nhất Bác vẫn còn ở đầu ngón tay, trên người cậu còn có mùi nước hoa dễ chịu, một loại hương thơm thanh nhã của gỗ đàn hương và tuyết tùng khô, tựa hồ còn pha chút hương sữa, giống như trẻ con vậy.

Thật ra vừa rồi ôm Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến hoàn toàn không thể kìm lòng được, trong nháy mắt đó, hắn cảm thấy tim mình đập nhanh vô cùng, trong đầu cảm thấy có một ngọn lửa từ trên đầu lan ra toàn thân. May mà Vương Nhất Bác đã kịp thời rời khỏi vòng tay hắn, nếu không thì đây thực sự là hiện trường chết chóc lớn nhất.

Tiêu Chiến tự hỏi, chẳng lẽ hắn cấm dục quá lâu? Chỉ ôm thoáng một cái cũng có thể khiến hắn nảy sinh phản ứng sao?

Ban đầu, Vương Nhất Bác ngồi ở vị trí phụ lái, nhưng a Lăng không vui, nháo không chịu lên xe, bất đắc dĩ, Vương Nhất Bác đành phải ngồi ở ghế sau cùng với a Lăng.

Tiêu Chiến liếc nhìn Vương Nhất Bác qua kính chiếu hậu trong xe, a Lăng đang trò chuyện với Vương Nhất Bác về những phim hoạt hình mà cậu nhóc đã xem như Đại chiến Titan, Chú gấu Boonie, One Piece, Tiêu Chiến không ngờ a Lăng đã xem khá nhiều phim anime, tất cả đều phù hợp với từng lứa tuổi. Vương Nhất Bác một bên thích thú lắng nghe, bộ dáng mất kiên nhẫn một chút cũng không có.

A Lăng rất vui, nhưng Tiêu Chiến thì không, hôm nay rõ ràng là thế giới hai người của hắn và Vương Nhất Bác, bây giờ đột nhiên xuất hiện một đứa nhóc, mấu chốt là giành Vương Nhất Bác với hắn, thậm chí không cho hắn chạm vào Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến quyết định sau này sẽ không bao giờ để a Lăng gặp lại Vương Nhất Bác, chó con này.

Đột nhiên, Vương Nhất Bác ngẩng đầu, cùng Tiêu Chiến nhìn nhau trong kính chiếu hậu, Tiêu Chiến sờ sờ mũi, xong rồi, nhìn lén lại bị phát hiện, tại sao lần nào hắn nhìn lén cũng bị phát hiện, khi còn ở học viện cảnh sát, hắn được mệnh danh là số một trong Khoa trinh tra (trinh sát, điều tra)!

Tiêu Chiến đến một nhà hàng thân tử do Vương Nhất Bác cung cấp địa chỉ, nhìn cách trang trí, không hổ là Vương Nhất Bác lựa chọn, vừa nhìn cũng rất đắt.

A Lăng thấy trong nhà hàng có đồ chơi cậu nhóc thích, vội vàng kéo Vương Nhất Bác vào trong, hoàn toàn quên mất Tiêu Chiến, người tài xế nhẫn nhục chịu khó.

Tiêu Chiến bất đắc dĩ, đấm vào không khí một quyền, thằng nhóc a Lăng này, không được không được, hắn đại nhân đại lượng, không thể nổi giận với trẻ con.

Tại quầy lễ tân, Vương Nhất Bác lấy ra một thẻ VIP, nói: "Ba người."

Cô gái ở quầy lễ tân cầm lấy tấm thẻ, cung kính sắp xếp một phòng riêng cho Vương Nhất Bác, sau đó gọi điện cho quản lý nhà hàng, đây là đại lão a, cô không nên đắc tội.

“Muốn ăn gì, tùy ý gọi!” Vương Nhất Bác đặt thực đơn trước mặt a Lăng. A Lăng nhìn không hiểu chữ, chọn lung tung một hồi, thấy món nào hấp dẫn liền chọn.

Tiêu Chiến ở bên cạnh nhìn mà mồ hôi chảy ròng ròng, a Lăng này thật đúng là trời sinh, toàn chọn những món đắt tiền, số lượng cũng rất nhiều, dù có nhiều tiền cỡ nào cũng không thể lãng phí như vậy.... Tiêu Chiến lấy lại menu, đưa cho người phục vụ mang đi.

“Nhà hàng này cũng là của nhà cậu?” Tiêu Chiến đến gần Vương Nhất Bác nhỏ giọng hỏi.

"Chủ nhà hàng này là bạn của ba tôi, ông ấy đưa cho một tấm thẻ." Vương Nhất Bác kiểm tra tin nhắn trên điện thoại di động, là bệnh viện gửi tới, thông báo tám giờ sáng mai có một cuộc họp.

“Tôi muốn đến Lam Thiên, cậu có thẻ không?” Lam Thiên là câu lạc bộ tư nhân cao cấp nhất ở thành phố Z, những người đến đó không phú thì quý. Tiêu Chiến cũng chỉ thuận miệng nói một chút, dù sao Vương Nhất Bác về nước không bao lâu, có thể không biết Lam Thiên là gì.

Nghe lời nói của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác nghĩ ngợi một chút, mở túi đựng thẻ, từ bên trong lấy ra một tấm thẻ VIP màu xanh đậm, trên đó có in một chữ tiếng Anh đơn giản BLUE, “Anh muốn đến đó sao?” Vương Nhất Bác nghi ngờ hỏi.

Tiêu Chiến suýt chút nữa bị sặc nước miếng của chính mình, “Cậu lấy đâu ra nhiều thẻ như vậy?” Tiêu Chiến thực sự khiếp sợ, Vương Nhất Bác mới về nước có mấy ngày, thẻ VIP của Lam Thiên đều đem tới tay?

"Những thứ này không phải của tôi, là của Vương lão đầu, mấy năm gần đây Vương lão đầu ở Mỹ kiếm không ít lợi nhuận, muốn phát triển trong nước, nên đầu tư vào rất nhiều ngành, thẻ cũng nhiều hơn. Ông già biết tôi về nước, ông ta ở Mỹ không dùng những thẻ này, đều đưa cho tôi." Vương Nhất Bác hời hợt nói, như thể những tấm thẻ này không phải của cậu.

Tiêu Chiến nuốt nước bọt, hắn không biết nên nói gì, chỉ có thể giơ ngón tay cái lên với Vương Nhất Bác. Thế giới của người giàu thực sự rất phóng khoáng, nói đầu tư liền đầu tư, muốn đầu tư cái gì liền đầu tư cái đó.

Bởi vì Vương Nhất Bác là khách hàng VIP, nhà hàng không dám để họ đợi quá lâu, quản lý tự mình đến phục vụ món ăn, cuối cùng Vương Nhất Bác không chịu nổi sự hiếu khách của quản lý, đuổi người ra ngoài.

“Thật ngon thật ngon!” A Lăng đầy miệng đầy tay đều là thức ăn, đôi chân ngắn tủn lắc lư.

"Ăn chậm một chút! Không có ai giành với nhóc đâu!" Tiêu Chiến không chịu được nữa, lấy khăn giấy lau miệng cho a Lăng. Tiêu Chiến nhìn thoáng qua Vương Nhất Bác, hắn phát hiện Vương Nhất Bác lúc ăn luôn thích nhét đầy hai má, tướng ăn không thể nói là ưu nhã, nhưng chính là bộ dáng của bé trai ở độ tuổi này, so với bộ dáng của người lắm tiền trông thoải mái hơn.

Hiện tại Tiêu Chiến tin tưởng câu nói ăn để sống của Vương Nhất Bác, hắn cũng hướng đến cách ăn của Vương Nhất Bác, không biết còn nghĩ hắn ăn ở quán ven đường.

“Hôm nay ăn vui không?” Vương Nhất Bác ăn gần no, nhìn qua a Lăng.

"Rất vui! Đã lâu không có người cùng a Lăng ăn cơm!" A Lăng vẫn luony tự mình ăn cơm, nhóc thật tình không biết những lời này vừa ra khỏi miệng, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đều im lặng.

Tiêu Chiến cũng biết rõ hoàn cảnh gia đình của a Lăng, cha mẹ của a Lăng vì kiếm nhiều tiền để chèo chống học phí đắt đỏ của a Lăng, buổi tối thường sẽ trực ca đêm, thời gian ở bên cạnh a Lăng còn không có, chứ nói chi cùng a Lăng ăn cơm.

Nhiều nhất là Ngô Hải Lâm sẽ đón a Lăng, sau đó mua một ít đồ ăn bên ngoài, hoặc hâm nóng thức ăn mà mẹ a Lăng đã nấu vào buổi sáng, để a Lăng tự, còn cậu ta trở lại Cục Cảnh sát làm việc.

“Ở trường mẫu giáo có vui không?” Vương Nhất Bác đột nhiên hỏi.

"Vui! A Lăng có rất nhiều rất nhiều bạn!" Nói đến trường mẫu giáo, a Lăng mỉm cười rất vui vẻ.

“Ba mẹ của a Lăng bởi vì muốn a Lăng ở trường mẫu giáo vui vẻ như vậy, cho nên mới không có thời gian cùng nhóc ăn cơm, nhóc đừng trách ba mẹ!” Vương Nhất Bác ngồi ở bên cạnh a Lăng, xoa đầu cậu nhóc.

"Thật không? Vậy a Lăng nhất định ngoan ngoãn, không trách ba mẹ!" A Lăng vẫn còn nhỏ, không hiểu tại sao ba mẹ lại bận rộn như vậy, tại sao không cùng mình ăn cơm, nhưng thiên tiên ca ca nói, ba mẹ là vì để mình ở trường mẫu giáo trải qua vui vẻ, cho nên mình không thể trách cha mẹ, mình phải ngoan ngoãn.

“A Lăng thật ngoan.” Vương Nhất Bác cười với a Lăng, lại gọi thêm một món súp bí đỏ cho a Lăng, sợ a Lăng ăn nhiều buổi tối sẽ đầy bụng, hơn nữa bí ngô có thể thúc đẩy quá trình hấp thụ.

Tiêu Chiến im lặng ăn cơm, hắn luôn nhìn thấy bóng dáng của Vương Nhất Bác trên người a Lăng, bởi vì từ nhỏ không có người bầu bạn, quan hệ giữa Vương Nhất Bác và cha mẹ kỳ thật cũng không tốt, gặp mặt không nói được mấy câu.

Nghe Vương Nhất Bác khai sáng cho a Lăng, Tiêu Chiến đột nhiên cảm thấy đau lòng cho Vương Nhất Bác, lúc đó Vương Nhất Bác tuổi còn nhỏ, chắc hẳn cũng có nghi vấn tương tự, đáng tiếc lúc đó cậu không có được may mắn như vậy, không gặp được người khai sáng cho cậu, trợ giúp cậu kết nối với mọi người.

Ăn cơm xong đã chín giờ tối, a Lăng gần như ăn hết tất cả các món trong nhà hàng, mặc dù mỗi món chỉ ăn vài miếng, ai bảo Vương Nhất Bác có tiền tùy hứng làm chi.

"Được rồi! Về thôi!" Tiêu Chiến đưa a Lăng về nhà, trong nhà không có ai, bố mẹ a Lăng vẫn chưa về.

“Ở nhà một mình không được sợ hãi!” Tiêu Chiến giúp a Lăng bật đèn, nhà a Lăng không lớn lắm, nhưng trong nhà chỉ có một đứa trẻ bốn tuổi, trông có chút trống trải.

"Không sợ! Mẹ nói a Lăng là tiểu nam tử hán!" A Lăng kiêu ngạo vỗ ngực nhỏ của mình.

"Đúng! A Lăng rất giỏi!" Tiêu Chiến sủng nịch sờ đầu a Lăng, a Lăng thực sự hiểu chuyện khiến người ta đau lòng.

Sau khi đưa a Lăng đến nhà, Tiêu Chiến lái xe cùng Vương Nhất Bác trên đường về nhà. Vương Nhất Bác vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại, tay nhanh nhẹn gõ chữ trên bàn phím, nhưng vẻ mặt trông không được vui vẻ cho lắm.

“Làm sao vậy?” Tiêu Chiến nhìn đôi mày nhíu lại của Vương Nhất Bác, rõ ràng lúc đưa a Lăng về còn vui vẻ mà.

“Ngày mai tôi phải họp, một nhóm hai người sẽ tổng kết chủ đề của một quyển sách, tôi với Hàn Kiệt một nhóm.” Vương Nhất Bác đặt điện thoại xuống, nảy sinh khó chịu. Từ lần trước cùng Hàn Kiệt ăn tối, mặc kệ Hàn Kiệt có phải cố ý kéo cậu làm chứng cứ ngoại phạm hay không, Vương Nhất Bác cũng thực sự không muốn tiếp xúc với người này.

Nghe xong lời nói của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến đột nhiên cảm thấy tim mình như bị kim châm một cái, vừa rồi đón Vương Nhất Bác tan làm, Tiêu Chiến nhìn thấy ánh mắt vô cùng cố chấp của Hàn Kiệt nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác, ánh mắt này khiến Tiêu Chiến rất không vui, bây giờ Vương Nhất Bác và Hàn Kiệt còn chung một nhóm, cũng không biết bệnh viện sắp xếp như thế nào.

“Hay là tôi nói ở Cục Cảnh sát có vụ án, ngày mai cậu không cần đến bệnh viện.” Tiêu Chiến châm chước nói. Hắn cảm thấy Vương Nhất Bác có thể càng ít tiếp xúc với Hàn Kiệt thì cứ ít tiếp xúc, Hàn Kiệt người này trông không đơn giản.

"Thôi đi, ngày mai tất cả các chuyên gia nổi tiếng trong lĩnh vực Tâm lý học ở thành phố Z sẽ tới dự, nếu tôi xin nghỉ phép, vậy sau này cũng đừng mong lăn lộn ở thành phố Z nữa." Vương Nhất Bác xua tay, mặc dù không phải cậu muốn đi, nhưng hội nghị ngày mai rất quan trọng, mấy ngày nay tất cả đều bận rộn với họp nghị này, cậu không thể không đi.

Khi đến tiểu khu, Tiêu Chiến đặc biệt đưa Vương Nhất Bác tới trước cửa nhà, "Sáng mai có cần tôi đưa cậu đến bệnh viện không?"

“Không cần, tôi đi taxi.” Vương Nhất Bác mở khóa vân tay, mở cửa.

“Tại sao lúc nào cậu cũng đi taxi!” Tiêu Chiến ngứa miệng hỏi một câu, đột nhiên hắn nhận ra, không phải Vương Nhất Bác không đủ tiền mua xe. “Có phải cậu không có bằng lái xe...?"

Vương Nhất Bác đen mặt nhìn Tiêu Chiến, bước vào nhà, trở tay đóng cửa, Tiêu Chiến nhìn cánh cửa đóng chặt, sửng sốt vài giây, xong rồi xong rồi, hắn lại làm cho tiểu tổ tông này tức giận.

Sau ngày hôm đó, Tiêu Chiến không gặp Vương Nhất Bác đã bảy tám ngày, bây giờ xem như hắn đã biết rõ cái gì gọi là một ngày không gặp như cách ba thu.

Nhưng không phải bởi vì Tiêu Chiến không muốn gặp, mà sau khi hội nghị vừa kết thúc Vương Nhất Bác đã đi công tác, nói là quyết định tạm thời, cũng không nói khi nào trở về.

Ngược lại hắn đem Ngô Hải Lâm giáo huấn một trận, để Ngô Hải Lâm chạy quanh Cục Cảnh sát năm vòng, ai bảo Ngô Hải Lâm nói bậy sau lưng hắn, còn dạy hư a Lăng.

Tiêu Chiến mỗi ngày về nhà đều nhìn về phía đối diện, Vương Nhất Bác vẫn chưa trở về, bởi vì trước cửa đã có bảy thùng sữa bò tươi.

Cái này là do Lâm nữ sĩ đặt cho Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, từ khi biết hai người bọn họ sống cùng một tầng, Lâm nữ sĩ đã đặt sữa bò tươi này cho bọn họ, sáng nào cũng có người giao đến tận nơi, nói là công việc quá vất vả, có thể uống sữa tươi giúp dễ ngủ.

Tiêu Chiến thở dài một hơi, quay người trở về nhà, không nghĩ tới mình lại là bộ dạng này, giống như phi tần ở hậu cung đang chờ Hoàng Thượng hạnh sủng ở thời cổ đại.

Lại một ngày mới, Tiêu Chiến ra ngoài làm việc như thường lệ, vừa bước đến cửa thang máy, thấy cửa thang máy mở ra, bên trong là Vương Nhất Bác.

“Nhất Bác!” Tiêu Chiến kinh hỉ kêu lên một tiếng, đôi mắt bắt đầu sáng lên.

Vương Nhất Bác đeo khẩu trang nhàn nhạt nhìn Tiêu Chiến, đáy mắt còn có quầng thâm vì thức cả đêm, cậu mệt mỏi nói: “Tôi đã về rồi.” Sau đó cậu lướt qua Tiêu Chiến, ra khỏi thang máy về nhà.

Tiêu Chiến nhìn bóng lưng Vương Nhất Bác kéo vali, nếu không phải vì quá mệt mỏi, Vương Nhất Bác sẽ không cúi đầu bước đi như vậy.

Tuy nhiên ba mẹ Vương quanh năm không ở nhà, nhưng cũng không thiếu gia sư tại nhà, còn đặc biệt mời một huấn luyện sư lễ nghi chuyên nghiệp đến dạy cho Vương Nhất Bác. Những chương trình học này ít nhiều đều có phần nhàm chán, mỗi lần Vương Nhất Bác đến nhà hắn đều khóc lóc kể lể với Lâm nữ sĩ. Học hành rất mệt, nhưng hiệu quả rõ rệt, chỉ cần Vương Nhất Bác chịu để ý, cậu chính là một tiểu vương tử nho nhã.

Vương Nhất Bác về đến nhà cũng lười thu dọn hành lý, cứ như vậy lên giường nằm ngủ. Vốn dĩ cậu không cần phải đi công tác, lần này giáo sư Lưu Quốc Khánh, người đặc biệt được mời đến hội nghị là bạn thân của Hứa Văn Sơn, nghe nói Vương Nhất Bác là ái đồ của Hứa giáo sư, ông ấy nhiệt tình mời Vương Nhất Bác đến tham dự một hội Nghiên cứu và Thảo luận khác ở thành phố A, từ chối đối với tiền bối là không tôn trọng, Vương Nhất Bác không còn cách nào khác vội vàng về nhà thu dọn hành lý đi công tác.

Chuyện này cũng thôi đi, Vương Nhất Bác không ngờ Hàn Kiệt cũng đi theo, mấy ngày ở thành phố A, Hàn Kiệt mỗi ngày đều kề cận Vương Nhất Bác không tài nào dứt ra được, may mà hội Nghiên cứu và Thảo luận diễn ra vô cùng thuận lợi, sớm một ngày đã xong, Vương Nhất Bác thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng không cần mỗi ngày lại nhìn thấy Hàn Kiệt, cho nên vừa xuống máy bay, Vương Nhất Bác lập tức gọi một chiếc taxi về nhà.

Trong hội Nghiên cứu và Thảo luận, Vương Nhất Bác đã gặp gỡ nhiều nhân vật sống có trong sách giáo khoa của giới Tâm lý học, còn biết một người bạn mới, Trang Vũ - đệ tử của Lưu giáo sư, lớn hơn Vương Nhất Bác ba tuổi, hiện tại là sinh viên tốt nghiệp năm thứ ba nghiên cứu về Tâm lý học của Đại học A, trò chuyện rất nhiều với Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác ngủ một ngày, lúc tỉnh lại đã là tám giờ tối. Vương Nhất Bác xoa xoa huyệt thái dương, cậu cảm thấy mình cuối cùng đã sống lại.

Một ngày không ăn, Vương Nhất Bác cảm thấy bụng đói cồn cào, lại thêm đã hơn một tuần không có ở nhà, đồ ăn dự trữ trong nhà sớm đã không còn, Vương Nhất Bác kéo lê thân thể mệt mỏi rời giường, dự định đi đến cửa hàng tiện lợi trong tiểu khu để mua một vài gói mì.

Vừa mở cửa, Vương Nhất Bác nhìn thấy một hộp giữ nhiệt ở cửa ra vào, bên trên còn dán một tờ giấy màu xanh nhạt, viết 'Hảo hảo ăn cơm!" Chữ viết mạnh mẽ hữu lực.

Vương Nhất Bác cầm hộp đựng cơm lên, nhìn thoáng qua cánh cửa đóng chặt của nhà Tiêu Chiến ở đối diện, cái này tám phần là Tiêu Chiến để rồi. An ninh ở tiểu khu của bọn họ rất nghiêm ngặt, mỗi hộ gia đình ở mỗi tầng chỉ có thẻ thang máy cho tầng riêng của họ, nếu muốn đi lên các tầng khác phải bấm chuông.

Vương Nhất Bác mang hộp cơm đến phòng bếp mở ra, vẫn còn nóng hổi, ​​có cả món thịt giòn yêu thích của cậu. Vương Nhất Bác lấy ra chiếc điện thoại vẫn im lìm trong túi, buổi sáng vội vàng từ biệt ở thang máy đến giờ, Tiêu Chiến gửi đến rất nhiều tin nhắn cho cậu, đều là giục cậu ăn cơm đúng giờ.

Buổi trưa, Tiêu Chiến nói đã đặt một bữa ăn bên ngoài mang về cho Vương Nhất Bác, đặt ở cửa, để cậu mang vào nhà, lúc đó Vương Nhất Bác đang ngủ rất say, đương nhiên không ăn.

Sáu giờ tối, Tiêu Chiến nói hắn tan làm về nhà, nhìn thấy bữa trưa Vương Nhất Bác vẫn đặt ngoài cửa, đã nguội lạnh, cho nên liền ném đi. Lại để cho Vương Nhất Bác một bữa ăn khác, còn do chính Tiêu Chiến nấu. Khi đó Vương Nhất Bác vẫn chưa tỉnh dậy.

Bảy giờ ba mươi phút tối, Tiêu Chiến thấy đồ ăn ở cửa vẫn không có động tĩnh gì, lấy hâm nóng lại, một lần nữa đặt ở cửa nhà Vương Nhất Bác.

Nhìn từng đoạn tin nhắn này, Vương Nhất Bác sửng sốt không nói nên lời, Tiêu Chiến đối với cậu thật sự quá tốt, hóa ra được người khác chăm sóc, là cảm giác như vậy sao?

Vương Nhất Bác từng miếng từng miếng ăn cơm do Tiêu Chiến nấu, cậu không ngờ Tiêu Chiến còn có thể nấu ăn, hương vị rất ngon. Kỳ diệu nhất là những món này đều là món cậu thích ăn, dạ dày cậu không tốt nên không ăn được cay, nhưng lại thèm ăn, vẫn nhịn không ăn, mấy món do Tiêu Chiến làm độ cay vừa phải, có mùi vị cay nhưng không gây khó chịu.

Cậu không biết Tiêu Chiến cố ý tìm hiểu sở thích của cậu, hay trùng hợp làm ra khẩu vị phù hợp với cậu, bất kể là tình huống nào, cậu đều thập phần cảm ơn Tiêu Chiến, cậu vì có thể sớm chút đi công tác trở về, thức đêm hoàn thành rất nhiều khóa đề, hiện tại cảm thấy đều rất đáng giá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro