Chương 17. Cậu đeo kính trông thật đẹp!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng ngày thứ hai, Tiêu Chiến dậy sớm tập thể dục, đây vốn là thói quen của hắn, trước khi đi làm đều phải tập thể dục một tiếng, cũng bởi vì để duy trì thể lực tốt.

Tiêu Chiến mở cửa định đi làm, theo thói quen nhìn qua nhà Vương Nhất Bác, hộp cơm ở cửa không còn nữa, xem ra đã cầm vào nhà ăn rồi. Tiêu Chiến mỉm cười vui vẻ, kỳ thật hôm qua Vương Nhất Bác đã cảm ơn hắn trên WeChat, còn đặc biệt khen ngợi tài nấu ăn của hắn rất ngon.

Cả ngày hôm qua, Tiêu Chiến đều lo lắng cho Vương Nhất Bác, nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của Vương Nhất Bác, hắn rất muốn đi chăm sóc cậu, nhưng lại không tìm được lý do thích hợp, tin nhắn WeChat vẫn chưa hồi âm, có lẽ cậu đã ngủ.

Tiêu Chiến không muốn làm phiền Vương Nhất Bác nghỉ ngơi, cho nên bữa trưa đặt bên ngoài mang đến, sợ Vương Nhất Bác đói, kết quả khi tan làm về nhà, bữa trưa vẫn ở đó không chút động tĩnh. Hắn đành phải trở về nhà làm một phần cơm, đặt trước cửa nhà Vương Nhất Bác, hắn còn đặc biệt gọi điện thoại hỏi Lâm nữ sĩ, trưng cầu ý kiến xem Vương Nhất Bác thích ăn gì, kiêng ăn gì, hắn mới biết được, dạ dày của Vương Nhất Bác không tốt, cho nên chỉ để một chút gia vị cay, đặc biệt hầm canh để bồi bổ dạ dày.

Trong nhà, ánh mắt Tiêu Chiến thỉnh thoảng nhìn đồng hồ báo thức, hắn cảm thấy đã mười chín giờ rưỡi, Vương Nhất Bác cũng nên thức dậy rồi, không ngờ hắn vừa ra ngoài vừa nhìn đã thấy hộp cơm nguội lạnh, Vương Nhất Bác vẫn chưa dậy, WeChat cũng không thấy trả lời, hắn chỉ có thể đem cơm đi hâm nóng. Hắn nghĩ, nếu đến hai mươi giờ ba mươi phút Vương Nhất Bác vẫn không dậy, hắn sẽ đập cửa đánh thức Vương Nhất Bác, nếu cứ ngủ say như vậy chắc chắn sẽ ngủ đến ngốc.

Tiêu Chiến đúng giờ đến Cục Cảnh sát làm việc, đội Hình sự không có vụ án lớn nào, thoạt nhìn không khác gì một công ty bình thường.

Tiêu Chiến dùng máy pha cà phê làm một ly cà phê, sau khi Vương Nhất Bác đến đây hắn cố ý mua máy pha cà phê này, vì sợ Vương đại thiếu gia sẽ không quen với cà phê hòa tan của bọn họ, kết quả Vương Nhất Bác rất thân dân, cho dù đó là cà phê xay hay cà phê hòa tan đều uống được, rất dễ nuôi, ngược lại máy pha cà phê này rất tiện nghi cho những người khác trong đội Hình sự.

Từ sau khi vụ án kết thúc, cũng đã một thời gian Vương Nhất Bác không đến Cục Cảnh sát thành phố.

Tiêu Chiến trở về phòng làm việc với ly cà phê trên tay, hắn ngồi trên ghế xoay chán nản nhìn chằm chằm vào phòng nhỏ bên trong, hắn làm việc với Vương Nhất Bác được mấy ngày, vậy tại sao hắn lại nhớ cậu như vậy.

Ngô Hải Lâm trực tiếp mở cửa đi vào phòng làm việc của Tiêu Chiến, không phải cậu không biết lớn nhỏ, mà bởi vì biết rõ Tiêu Chiến không quan tâm đến những chi tiết nhỏ nhặt này.

Vừa bước vào đã thấy lão đại nhà mình ngẩn người nhìn căn phòng nhỏ trong kia, giống như thiếu nữ bị bạn trai vứt bỏ. Ngô Hải Lâm lắc đầu, kịp thời ngăn lại ý nghĩ nguy hiểm này.

"Lão đại! Đây là báo cáo tình tiết vụ án, Trương cục yêu cầu anh xem xét lại một chút!" Ngô Hải Lâm đặt bản báo cáo trong tay lên bàn làm việc, phát hiện Tiêu Chiến vẫn đang nhìn chằm chằm vào phòng nhỏ kia.

"Lão đại! Khi nào Vương cố vấn sẽ đến Cục Cảnh sát làm việc a...!" Ngô Hải Lâm cũng nhìn theo ánh mắt của Tiêu Chiến, thuận miệng hỏi một câu, cậu cũng rất nhớ Vương cố vấn, dù sao chỉ khi có Vương cố vấn ở đây bọn họ mới có được bữa ăn sang trọng.

"Không biết!" Tiêu Chiến thu hồi ánh mắt, lật xem bản báo cáo do Ngô Hải Lâm đưa tới, hắn cũng muốn biết khi nào Vương Nhất Bác sẽ đến làm việc, nhưng hắn lại không có hứng thú hỏi.

"Lão đại, anh nói xem có khi nào Vương cố vấn sẽ không đến nữa, tôi thấy bác sĩ Hàn ở bệnh viện của bọn họ, chính là người lần trước chúng ta thẩm vấn a, tôi cảm thấy hắn nhất định có tình ý với Vương cố vấn!" Ngô Hải Lâm bát quái nhìn Tiêu Chiến, Ngô Hải Lâm vẫn chưa biết lần trước Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác đón a Lăng, cũng không biết bọn họ sống cùng một tầng trong cùng một tiểu khu, đương nhiên cậu cũng không biết đội trưởng nhà mình và Vương cố vấn đã quen thuộc đến mức có thể nấu cơm cho người kia rồi.

Tiêu Chiến đen mặt nhìn chằm chằm Ngô Hải Lâm, "Thế nào, chạy năm vòng vẫn chưa đủ với cậu? Sao lại không bỏ được thói quen nghị luận sau lưng người khác vậy? Đi, chạy ba vòng cho tôi!"

Ngô Hải Lâm lập tức ngậm miệng, cam chịu số phận nhận phạt chạy bộ, cậu thực sự sợ hãi, cậu nhờ Tiêu Chiến đến đón a Lăng, không ngờ tiểu tử a Lăng vô lương tâm này lại trực tiếp bán đứng cậu, còn quấn lấy cậu nói muốn Tiêu Chiến đón nhóc tan học, vạn nhất a Lăng nói thêm cái gì nữa, cái mạng nhỏ của cậu không còn, còn có cái gì thiên tiên ca ca, cái gì mà tiên nữ tỷ tỷ chứ!

"Vương cố vấn!" Triệu Tuyết vừa định vào phòng làm việc, cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đi trên hành lang, là Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác hôm nay ăn mặc có chút đặc biệt, một chiếc áo len cổ chữ V màu đen với áo sơ mi màu xanh da trời bên trong, cùng một chiếc quần kaki, quan trọng nhất là Vương Nhất Bác đeo một cặp kính mắt, Triệu Tuyết nhìn trực tiếp ngây người, Vương cố vấn đeo kính, cũng quá nhã nhặn đi!

Vương Nhất Bác mỉm cười với Triệu Tuyết, sau đó bước vào phòng làm việc, chỉ để lại một mình Triệu Tuyết đứng ở đó làm hoa si, Vương cố vấn đeo kính, thật sự quá đẹp trai!

Trong phòng làm việc, Vương Nhất Bác nhận thấy vị trí bàn của Ngô Hải Lâm có hai ba người vây quanh, cậu bước tới nhìn một chút, phát hiện là một trang web đếm ngược để lấy vé.

"Đây là cái gì?" Vương Nhất Bác đột nhiên lên tiếng, Ngô Hải Lâm sợ tới mức vội quay đầu lại nhìn, phát hiện không phải là lão đại nhà bọn hắn, yên tâm lên tiếng chào hỏi Vương Nhất Bác, nếu để lão đại nhà bọn hắn biết cậu ta đoạt vé trong giờ làm việc, không biết còn phải chạy bao nhiêu vòng, cậu ta vừa mới chạy xong ba vòng trở về đây.

"Còn không phải là vì a Lăng sao, nhao nhao một trận muốn đi xem triển lãm truyện tranh được tổ chức ở Trung tâm thương mại Đông Thắng này, nghe nói, triển lãm truyện tranh này là buổi triển lãm lớn nhất được tổ chức ở thành phố Z, giá vé đắt đỏ không nói, còn phải vượt qua rất nhiều người để đoạt được vé, đây là đợt cuối cùng còn dư vé, nếu không lấy được, a Lăng sẽ không thể đến đó, nếu đây không phải là anh trai tôi nhờ vả, tôi cũng sẽ hỗ trợ giành lấy vé." Ngô Hải Lâm nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, còn ba giây nữa khi ba giây vừa điểm, Ngô Hải Lâm dốc sức liều mạng nhấp chuột, kết quả card mạng một giây cậu ta không xông về phía trước.

Vương Nhất Bác không thích xem manga, chỉ đọc khi còn nhỏ, ngày đó trong xe a Lăng nói với cậu rất nhiều về anime, một số manga, thậm chí đều là loại mà người lớn có thể xem, đủ để chứng minh a Lăng thích xem manga như thế nào.

Vương Nhất Bác nhìn thoáng qua người tổ chức, đó là tập đoàn Triệu thị, chuyên về lĩnh vực khách sạn, khách sạn Quân Hào ở thành phố Z thuộc sở hữu của tập đoàn Triệu thị. Tập đoàn Triệu thị và gia đình Vương Nhất Bác là quan hệ bạn bè hợp tác lâu dài, Vương Nhất Bác bị ép buộc tham gia tiệc rượu vài lần, cơ bản mỗi lần đều nhìn thấy Triệu Cương - Tổng giám đốc của Tập đoàn Triệu thị và Vương Thiên Hạo ba của Vương Nhất Bác trò chuyện rất vui vẻ.

"Tôi biết người tổ chức, có thể giúp cậu lấy một vé." Vương Nhất Bác nhàn nhạt nói, đối với quan hệ giữa gia đình cậu và Tập đoàn Triệu thị, muốn có một tấm vé hoàn toàn chính là một câu công việc.

Ngô Hải Lâm khiếp sợ quay đầu nhìn Vương Nhất Bác, giờ khắc này cậu cảm thấy Vương Nhất Bác chính là vị thần cứu vớt mình, "Cảm ơn anh rất nhiều, Vương cố vấn! Tôi thật sự rất yêu cậu!" Nói xong muốn cho Vương Nhất Bác một cái ôm lớn.

Vương Nhất Bác mỉm cười đỡ tay Ngô Hải Lâm, không phải cậu rất thích cùng người khác tiếp xúc tay chân, sau khi cậu gọi điện thoại xong, nói như thế này có người sẽ đem vé đến Cục Cảnh sát thành phố, ánh mắt Ngô Hải Lâm vô cùng sùng bái, Vương Nhất Bác rời đi đến phòng làm việc của Tiêu Chiến.

Quả nhiên, không bao lâu, có một người mặc vest đen đưa đến ba tấm vé, Ngô Hải Lâm vội vàng gọi điện cho anh trai của mình, nói anh ta tranh thủ thời gian đưa a Lăng đến triển lãm truyện tranh càng sớm càng tốt.

Vương Nhất Bác gõ cửa, không đợi Tiêu Chiến trả lời liền tiến vào, nhìn thấy Tiêu Chiến đang cúi đầu xem tư liệu.

"Ra ngoài! Nhanh như vậy đã chạy xong ba vòng rồi sao!" Tiêu Chiến tưởng rằng Ngô Hải Lâm đã chạy xong, tới báo cho hắn, hoàn toàn không để ý, toàn bộ đội Hình sự dường như chỉ có mình Vương Nhất Bác trước tiên là gõ cửa sau đó sẽ bước vào phòng làm việc của hắn.

"Tôi vừa đến đã đuổi đi rồi sao!" Vương Nhất Bác cố ý giả vờ tiếc nuối nói, cũng không tức giận, nhìn tình huống này, Tiêu Chiến tám phần là đem cậu trở thành Ngô Hải Lâm.

"Nhất Bác!" Tiêu Chiến nghe được giọng nói quen thuộc, lập tức kinh hỉ ngẩng đầu, đúng là Vương Nhất Bác, hôm nay cậu thật sự đến Cục Cảnh sát làm việc.

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác, phát hiện tại sao càng nhìn Vương Nhất Bác càng cảm thấy đẹp mắt chứ, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Vương Nhất Bác đeo kính, rất hợp với Vương Nhất Bác, hắn bị kinh diễm rồi, "Tại sao cậu lại đeo kính? Bị cận?" Thậm chí hắn còn muốn giấu bộ dáng này của Vương Nhất Bác, chỉ cho một mình hắn nhìn.

Vương Nhất Bác bước đến sô pha ngồi xuống, "Đây là phòng chống ánh sáng xanh, thị lực của tôi rất tốt!"

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác đến ngây người, cười ngây ngốc nói: "Cậu đeo kính trông thật đẹp mắt!"

Bởi vì ánh mắt của Tiêu Chiến quá mức chân thành, Vương Nhất Bác bị nhìn chằm chằm có chút xấu hổ, vốn dĩ cậu muốn cảm ơn Tiêu Chiến về bữa ăn hôm qua, nhưng bây giờ trong tình huống này, cậu lại khobg6 thể nghiêm chỉnh nói lời cảm ơn.

May mắn điện thoại di động của Tiêu Chiến vang lên, phá vỡ sự ngượng ngùng ban nãy.

"Này, mẹ!" Tiêu Chiến trả lời điện thoại, là Lâm nữ sĩ gọi tới.

"Chiến Chiến! Ngày mốt về ăn tối không? Đúng lúc ba ba con đi công tác về." Lâm nữ sĩ nói qua điện thoại, cách màn hình điện thoại cũng có thể nghe ra giọng điệu vui vẻ của Lâm nữ sĩ.

"Ngày mốt? Không có việc gì về nhà ăn tối làm gì? Xa quá." Tiêu Chiến suy nghĩ một lúc, khu Đông Thành và khu Tây Thành đi quá xa, nếu không có việc gì hắn sẽ không về nhà ăn cơm với ba mẹ, dù sao chính hắn cũng biết nấu ăn.

Nghe Tiêu Chiến nói như vậy, Vương Nhất Bác sợ tới mức vội vàng đứng dậy, mấp máy môi nói với Tiêu Chiến, sinh nhật.

Tiêu Chiến nhìn vào miệng Vương Nhất Bác, thậm chí không để ý đến hình dáng khuôn miệng của Vương Nhất Bác phát âm, chỉ nhìn vào đôi môi hồng nhạt của Vương Nhất Bác, miệng Vương Nhất Bác nho nhỏ, viền môi không phải rất rõ ràng, nhìn thịt đô đô giống như thạch đông lạnh.

Nhìn thấy Tiêu Chiến ngẩn người, Vương Nhất Bác cho rằng Tiêu Chiến không hiểu, cậu nhịn không xuống xúc động muốn trợn mắt, tăng âm lượng lên một chút, "Sinh nhật mẹ anh!"

"Chiến Chiến, ai ở bên cạnh con...!" Lâm nữ sĩ nghe được một giọng nói khác bên Tiêu Chiến, bởi vì cố ý hạ giọng, bà cũng không nghe rõ là ai.

"A, là Nhất Bác!" Tiêu Chiến vội vàng cúi đầu, không cho Vương Nhất Bác nhìn thấy ánh mắt bối rối của mình, hắn nghĩ xong đời rồi, trong nháy mắt vừa rồi, hắn muốn hôn Vương Nhất Bác, chẳng lẽ hắn thật sự cấm dục quá lâu sao?

"Là tiểu Nhất Bác nha!" Lâm nữ sĩ cười càng vui vẻ hơn, kể từ khi biết Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến trở thành đồng nghiệp, Lâm nữ sĩ vui vẻ mấy ngày nay.

Hôm qua Tiêu Chiến có gọi điện hỏi xem Vương Nhất Bác thích ăn món gì, bà mới biết Vương Nhất Bác vừa đi công tác trở về, nhưng không ngờ hôm nay Vương Nhất Bác lại đến Cục Cảnh sát làm việc.

"Dì vừa định gọi điện cho con! Ngày mốt con nhất định phải đến a...! Đúng lúc có thể đi cùng Chiến Chiến!" Lâm nữ sĩ vui vẻ nói, bà thực sự coi Vương Nhất Bác như con trai của mình.

Vương Nhất Bác ngoan ngoãn đáp lại, Tiêu Chiến từ nãy đến giờ đều thất thần, còn vẻ mặt khiếp sợ đến phát ngốc, Lâm nữ sĩ đã cúp máy cũng không biết.

Vương Nhất Bác vẫy vẫy tay trước mặt Tiêu Chiến, "Chiến ca, anh ngốc rồi sao?"

Tiêu Chiến hoàn hồn, nhìn thấy Vương Nhất Bác đột nhiên đứng dậy, giống như vừa gặp quỷ.

"Chiến... Chiến ca, anh làm sao vậy?" Vương Nhất Bác bị hành động quá mức đột ngột của Tiêu Chiến làm hoảng sợ, còn lén lút quay đầu nhìn phía sau mình, cũng không có gì a...

"Không... không sao." Tiêu Chiến có chút chột dạ sắp xếp tài liệu trên bàn, thật ra cũng chẳng có gì hay ho, hắn chỉ muốn bản thân trông tự nhiên hơn thôi.

Vừa rồi hắn cẩn thận suy nghĩ kỹ lại, dường như hắn sinh ra một loại tâm tư khác với Vương Nhất Bác, khi không thấy Vương Nhất Bác, hắn sẽ thời thời khắc khắc nghĩ đến Vương Nhất Bác, nhìn thấy Vương Nhất Bác ho khan, sẽ ghi nhớ rồi mua Long Giác Tán đưa cho Vương Nhất Bác, nhìn thấy Vương Nhất Bác trở về sau chuyến công tác, sẽ muốn đưa cơm cho Vương Nhất Bác,... những chuyện này Tiêu Chiến đều có thể giải thích vì Lâm nữ sĩ để hắn chăm sóc tốt cho Vương Nhất Bác.

Nhưng hắn muốn hôn Vương Nhất Bác, ngày đó chỉ ôm Vương Nhất Bác thoáng qua mà suýt chút nữa nảy sinh phản ứng, còn muốn đem bộ dáng đeo kính của Vương Nhất Bác giấu đi, không cho người khác nhìn thấy, những điều này hắn phải giải thích thế nào đây...!

Trong lòng Tiêu Chiến rất loạn, vội vàng nói với Vương Nhất Bác một tiếng, hắn đi đưa báo cáo cho Trương cục, rời đi như chạy trốn. Vương Nhất Bác nhìn bóng lưng của Tiêu Chiến với vẻ mặt khó hiểu, không phải chỉ về nhà tổ chức sinh nhật cho dì Lâm thôi sao? Tại sao lại phản ứng lớn như vậy?

Tiêu Chiến chạy vào nhà vệ sinh khóa cửa, hắn vốc nước lạnh vào mặt, nhìn chính mình trong gương, Tiêu Chiến có chút khó chấp nhận, hắn luôn coi Vương Nhất Bác như em trai của mình, khi còn nhỏ rõ ràng đã chán ghét Vương Nhất Bác như vậy, bây giờ chỉ trong vài ngày, hắn đã nảy sinh tâm tư như vậy với Vương Nhất Bác, chẳng lẽ hắn quan tâm đến mức thành tham lam sao? Dù sao Vương Nhất Bác lớn lên hoàn mỹ về mặt thẩm mỹ của hắn.

Tiêu Chiến ở trong nhà vệ sinh một lúc lâu cũng không nghĩ ra tại sao, hắn chỉ biết hắn thực sự có cảm giác khác với Vương Nhất Bác, hắn không dám cam đoan đây là thích, nhưng hắn xác định hiện tại hắn có hứng thú với Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến cảm thấy mình thật tội lỗi, vậy mà còn muốn ra tay với bạn nhỏ non nớt như một đứa trẻ!

Tiêu Chiến giả vờ nhẹ nhõm trở lại phòng làm việc, nhìn thấy Vương Nhất Bác gác chân, nhìn vào điện thoại, không biết đang xem gì. Bởi vì một chân Vương Nhất Bác nhấc cao, lộ ra một chút làn da trên mắt cá chân trắng nõn, Tiêu Chiến nhanh chóng dời tầm mắt đi nơi khác, phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn.

Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến, phát hiện trên tóc hắn vẫn còn đọng một chút nước, hẳn là đi rửa mặt, cậu có chút nghi ngờ, cảm thấy hôm nay Tiêu Chiến rất kỳ lạ. Nhưng cậu cũng không nghĩ nhiều, đưa hình ảnh trong điện thoại cho Tiêu Chiến xem.

"Tôi tặng phỉ thúy này cho dì Lâm làm quà, dì có thích không?" Tiêu Chiến nhìn thoáng qua, không dám đối mặt với Vương Nhất Bác.

Đây là một chiếc vòng tay phỉ thúy trong suốt như pha lê, tuy nhiên Tiêu Chiến cũng không biết phỉ thúy này có tốt hay không, nhưng hắn biết chắc là rất đắt, bởi vì hắn vừa nhìn thấy giá ghi bên dưới nhãn hiệu, năm chữ số, còn là đô la Mỹ.

"Chỉ cần là quà cậu tặng, mẹ tôi đều thích!" Tiêu Chiến vẫn không dám nhìn Vương Nhất Bác, hắn thật sự quá chột dạ, đây chính là đệ đệ của hắn...! Mặc dù không có quan hệ huyết thống.

"Trang web chính thức này đã hết hàng, tôi đã kiểm tra một chút, chỉ ở Trung tâm thương mại Đông Thắng mới có hàng, tôi định đi mua đây!" Vương Nhất Bác mỉm cười tắt điện thoại, đắm chìm trong niềm vui mua quà, mặc dù có thể nhờ người ta đóng gói rồi gửi qua đây, nhưng cậu vẫn muốn tự mình đến đó một chuyến, tự tay gói quà, thể hiện một chút thành ý.

"Anh có muốn đi cùng không?" Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, sinh nhật dì Lâm, hắn là con trai cũng không thể đi tay không.

"A, tôi không đi, tôi còn có báo cáo chưa hoàn thành." Tiêu Chiến nói xong cũng cúi đầu, hắn không muốn Vương Nhất Bác phát hiện hắn đang nói dối, vừa mới làm rõ suy nghĩ của mình, nếu ở cùng với Vương Nhất Bác trong một không gian chật hẹp như trên xe, hắn không biết mình sẽ làm ra chuyện gì.

"Được rồi! Vậy tôi đi trước đây!" Vương Nhất Bác nhìn điện thoại, chào tạm biệt, một lòng nghĩ đến quà muốn mua, không để ý đến giọng điệu mất tự nhiên của Tiêu Chiến, sau đó rời đi.

Sau khi Vương Nhất Bác rời đi, Tiêu Chiến chán chường ngồi xuống ghế, xoa xoa huyệt thái dương của mình, trời ạ, đây là chuyện gì a...! Hắn vậy mà muốn thượng Vương Nhất Bác người mà hắn đối đãi như đệ đệ từ khi còn bé! Không phải hắn bị điên rồi chứ?

Tiêu Chiến vẫn ngồi trong phòng làm việc thương xuân bi thu, đột nhiên, Ngô Hải Lâm gấp gáp xông vào, giọng điệu run rẩy nói: "Lão đại! Không hay rồi! Trung tâm thương mại Đông Thắng vừa xảy ra một vụ nổ rất lớn!"

Đầu óc Tiêu Chiến trống rỗng trong giây lát, Ngô Hải Lâm vừa nói ở đâu xảy ra vụ nổ? Trung tâm thương mại Đông Thắng! Vương Nhất Bác vừa nói mua vòng tay phỉ thúy ở đâu? Trung tâm thương mại Đông Thắng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro