Chương 18. Chiến ca, anh thật hung dữ!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lên xe, đầu óc của Tiêu Chiến vẫn không giảm tốc độ, vẫn ngây ngốc cầm lấy bộ đàm.

Ngô Hải Lâm vừa lái xe, nhìn bộ dáng đờ đẫn của đội trưởng nhà mình, cậu vào đội Hình sự lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Chiến trong tình trạng bất ổn khi làm nhiệm vụ.

Tiêu Chiến tuổi còn trẻ đã trở thành đội trưởng Đội Hình sự của Cục Cảnh sát thành phố Z, ban đầu rất nhiều người không phục, nhưng trong bốn năm Tiêu Chiến nhậm chức, nhiều lần phá kỳ án không nói, hiệu suất cũng nâng cao rất nhiều, tố chất chuyên nghiệp càng không nói, những người ban đầu không phục cũng từ từ tán thưởng.

"Lão đại!" Ngô Hải Lâm lo lắng gọi một tiếng, trạng thái của Tiêu Chiến như vậy không thích hợp làm nhiệm vụ.

Trước đó không lâu Ngô Hải Lâm được biết Vương Nhất Bác cũng đến trung tâm mua sắm Đông Thắng, cậu hiểu, Tiêu Chiến bất thường như thế là lo lắng cho Vương Nhất Bác, nhưng anh trai và chị dâu của cậu, còn có a Lăng, cũng đang ở Trung tâm mua sắm Đông Thắng, cậu cũng hốt hoảng như vậy, nhưng bọn họ là Cảnh sát Hình sự, cấm kỵ nhất chính là tâm hoảng, bất kể lúc nào, bọn họ cũng phải là người tỉnh táo nhất.

"Thực xin lỗi." Tiêu Chiến siết chặt bộ đàm, nhẹ giọng nói, hắn biết hắn không thể hoảng sợ.

Trung tâm mua sắm Đông Thắng xảy ra một vụ nổ, vẫn còn rất nhiều người đang chờ hắn chỉ huy đại cục, hắn không thể hoảng sợ, không thể chỉ nghĩ đến một mình Vương Nhất Bác, bởi vì hắn là một Cảnh sát Hình sự, lần đầu tiên Tiêu Chiến cảm thấy bất lực, lần đầu tiên cảm nhận được cảnh sát thân bất do kỷ.

Trung tâm mua sắm Đông Thắng ở khu Tây Thành, mặc dù cách rất xa, nhưng Tiêu Chiến có thể nhìn thấy khói đen dày đặc cuồn cuộn ở đằng xa, đủ để thấy vụ nổ này mạnh như thế nào. Trong lòng Tiêu Chiến thầm cầu nguyện, Vương Nhất Bác, em nhất định phải an toàn a!

(Vì Tiêu Chiến nhận ra tình cảm của mình nên những lời trong lòng tui sẽ đổi cách xưng hô he)

Khi Tiêu Chiến đến hiện trường, nhìn thấy người bạn cũ Lý Thịnh đang sơ tán quần chúng, với tư cách là đội trưởng đội Cảnh sát giao thông, Lý Thịnh đến khu Tây Thành để phân luồng giao thông, Trung tâm mua sắm Đông Thắng xảy ra một vụ nổ cực lớn, khu Tây Thành bị chặn chật như niêm cối.

"Lão Tiêu, rốt cuộc cậu cũng đến rồi." Lý Thịnh nhìn thấy Tiêu Chiến xuống xe, vội vàng chạy tới, nghiêm mặt nói: "Tình huống lần này không lạc quan lắm, dự đoán sơ bộ ​là chất nổ RDX."

Nghe những gì Lý Thịnh nói, Tiêu Chiến sửng sốt một chút, thuốc nổ RDX không màu, không vị, tính chất hóa học ổn định, nhưng chịu nhiệt độ cao, va chạm đồng đều, có thể dẫn đến phát nổ, tốc độ nổ của RDX là tám ngàn bảy trăm năm mươi mét (8750 m/s), là loại thuốc nổ có uy lực cực lớn. Làm sao lại..., đây là thuốc nổ quân sự, thành phố Z làm sao có cái này?

"Còn thương vong thì sao?" Tiêu Chiến cố nén xúc động muốn đi tìm Vương Nhất Bác, vừa rồi hắn cũng nhìn thấy, hiện trường quá hỗn loạn, tiếng còi cảnh sát, tiếng cảnh sát hướng dẫn, tiếng la hét của đám đông càng trở hỗn tạp, lần đầu tiên Tiêu Chiến cảm thấy bất lực như vậy.

"Tình hình thương vong cũng không mấy lạc quan, chúng tôi tìm thấy, mười hai người chết và ba mươi bốn người bị thương." Lý Thịnh nhíu mày, vẻ mặt lạnh lùng đến đáng sợ. Ở trung tâm phồn hoa xảy ra một vụ nổ, đây cũng đủ xem như một vụ án lớn, còn khiến cho mười hai người chết, hoàn toàn là một vụ án hình sự đặc biệt nghiêm trọng.

"Điểm phát nổ ở đâu?" Tiêu Chiến dừng một chút, sau khi hiểu được tình huống cơ bản, lập tức đưa ra chỉ huy.

"Trước mắt vẫn chưa tìm được, đội Phòng chống cháy nổ vẫn đang tìm kiếm, bọn họ vừa thông báo với tôi, nơi bị ảnh hưởng của vụ nổ nghiêm trọng nhất là trung tâm triển lãm truyện tranh. Không thể loại trừ khả năng xảy ra vụ nổ thứ hai." Lý Thịnh một bên nói chuyện với Tiêu Chiến, một bên cùng Tiêu Chiến đi vào hiện trường, sau đó lại đi phân luồng giao thông.

Trung tâm triển lãm truyện tranh? Trong lòng Tiêu Chiến lộp bộp một tiếng, trong phòng làm việc Ngô Hải Lâm còn khoe khoang, Vương Nhất Bác cho cậu ta ba tấm vé xem triển lãm truyện tranh, như ý nguyện của a Lăng được xem triển lãm truyện tranh, vậy a Lăng...

Tiêu Chiến cảm thấy đầu mình càng thêm hỗn loạn, nhìn đám khói cuồn cuộn trước mặt, vụ nổ dẫn tới một trận hỏa hoạn cực lớn, Tiêu Chiến đứng bên ngoài cũng có thể cảm nhận được sức nóng. Xe cứu hỏa nối đuôi nhau xuất phát, lực lượng cứu hỏa khẩn trương đi đầu, không ngừng giải cứu người dân ra khỏi đám cháy.

Không còn nhiều thời gian cho bọn họ, vì vẫn có khả năng xảy ra vụ nổ thứ hai, bọn họ phải sơ tán quần chúng càng nhanh càng tốt, giải cứu những người bị mắc kẹt bên trong.

Tiêu Chiến đứng ở điểm cao nhất của Trung tâm thương mại, chỉ huy từng đội tìm kiếm cứu nạn, ngọn lửa chậm rãi được khống chế, kế tiếp chính là giải cứu những người mắc kẹt đang bị vùi lấp dưới đống đổ nát, thiết bị dò tìm sự sống cùng chó nghiệp vụ phối hợp công tác, đã tìm thấy rất nhiều người bị thương.

Mỗi khi cáng cứu thương được đưa ra, Tiêu Chiến sẽ luôn chăm chú nhìn, hắn tìm Vương Nhất Bác, nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng Vương Nhất Bác, hắn hy vọng người tiếp theo được đưa ra ngoài là Vương Nhất Bác, nhưng càng hy vọng Vương Nhất Bác rời khỏi Trung tâm thương mại Đông Thắng trước khi vụ nổ xảy ra.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, ngọn lửa đã được khống chế hoàn toàn, bọn họ cũng loại trừ khả năng xảy ra vụ nổ thứ hai, người bị thương được cứu ra ngoài cũng ngày càng nhiều, tâm Tiêu Chiến càng ngày càng hoảng sợ, đến bây giờ hắn cũng không nhìn thấy Vương Nhất Bác. Hôm nay hắn mới hiểu được tâm ý của mình, Vương Nhất Bác tuyệt đối không thể xảy ra chuyện.

Nhìn thấy giao thông đã khôi phục trật tự, Lý Thịnh thở dài một hơi, hắn tìm thấy Tiêu Chiến, tình hình hiện trường dần dần chuyển biến tốt, nhưng nhìn Tiêu Chiến trông có vẻ sốt ruột, thậm chí cơ thể hắn đang run rẩy không kiểm soát được.

"Lão Tiêu, cậu làm sao vậy?" Là bạn tốt của Tiêu Chiến nhiều năm, Lý Thịnh biết Tiêu Chiến hôm nay quá mức bất thường, tuy vẫn chỉ huy như cũ, nhưng Tiêu Chiến lại trông hoảng loạn hơn bình thường rất nhiều, còn một mực vội vã tìm kiếm cái gì.

"Không... không có gì. Lý Thịnh, cậu có thấy một nam sinh trông rất đẹp không? Mặc một chiếc áo len đen cổ chữ V." Tâm tình Tiêu Chiến một mực không cao, hắn hy vọng Lý Thịnh nói trông thấy Vương Nhất Bác, hắn thừa dịp rảnh rỗi gọi điện cho Vương Nhất Bác, điện thoại không có ai nghe máy, chỉ có giọng nữ máy móc, nói gọi lại sau.

Lý Thịnh cẩn thận nhớ lại một chút, hắn lắc đầu, ánh sáng trong mắt Tiêu Chiến trong phút chốc mờ đi.

Trước khi Tiêu Chiến hỏi Lý Thịnh, hắn đã hỏi rất nhiều cảnh sát sơ tán đám đông, đều không có ai nhìn thấy Vương Nhất Bác.

Lý Thịnh vỗ vỗ vai Tiêu Chiến an ủi, mặc dù hắn không biết cậu nhóc này là ai, nhưng có thể thấy, cậu nhóc này rất quan trọng với Tiêu Chiến, bởi vì đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Tiêu Chiến thất thố như vậy trong nhiệm vụ.

"Lão đại!" Triệu Tuyết từ trong đống đổ nát chạy đến chỗ Tiêu Chiến, nhìn thoáng qua Tiêu Chiến một cái, muốn nói lại thôi.

"Cô nói đi!" Tiêu Chiến nhìn ra Triệu Tuyết khó xử.

Triệu Tuyết do dự một chút, đưa vật trong tay cho Tiêu Chiến, "Tôi tìm thấy dưới một cây cột gãy, bên dưới còn có vết máu, nhưng chúng ta không tìm thấy Vương cố vấn." Triệu Tuyết một hơi nói hết, chỉ thấy Tiêu Chiến lạnh mặt không lên tiếng, Triệu Tuyết lại nói: "Ngô Hải Lâm bảo tôi nói cho anh biết a Lăng, anh trai và chị dâu của cậu ta đều an toàn, chỉ là a Lăng bị kinh hãi, hiện tại đã về nhà, anh đừng lo lắng."

Tiêu Chiến nghe xong, hắn khẽ mỉm cười, "Vậy tốt rồi, a Lăng không sao là tốt rồi." Sau đó, hắn cầm lấy mắt kính trong tay Triệu Tuyết, là mắt kính mà Vương Nhất Bác đeo sáng nay, đắt tiền cũng có đạo lý của đắt tiền, tròng kính không bị vỡ, chỉ dính máu và bụi đất bám trên đó.

Thoạt nhìn Tiêu Chiến không khác gì lúc bình thường, nhưng chỉ cần nhìn kỹ sẽ phát hiện bàn tay đang cầm mắt kính của hắn có chút run.

"Lão đại..." Triệu Tuyết lo lắng gọi một tiếng, mắt kính của Vương cố vấn đã được tìm thấy, còn được tìm thấy dưới cây cột, Vương cố vấn rất có thể lành ít dữ nhiều, nhưng cô không đem những lời này nói ra.

"Đi mau đi!" Tiêu Chiến vẫy vẫy tay, nhàn nhạt nói. Chỉ là không tìm được Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến sẽ không từ bỏ, hắn không tin, Vương Nhất Bác cứ như vậy rời xa hắn, hắn cũng không muốn tin.

Công tác tìm kiếm cứu nạn tiếp tục kéo dài đến bảy giờ tối, bầu trời tối dần. Đội tìm kiếm cứu nạn đã kiệt sức, nhiệm vụ lần này quá lớn, Trung tâm mua sắm Đông Thắng có năm tầng, điểm phát nổ ở tầng một, nửa bên trái của tòa nhà đều sụp đổ biến thành đống đổ nát.

"Đội trưởng Tiêu, anh mau dừng lại nghỉ ngơi một chút đi!" Một người trong đội tìm kiếm cứu nạn nhìn thấy Tiêu Chiến bước vào, bọn họ đều dừng lại nghỉ ngơi, chỉ có Tiêu Chiến vẫn đang ra sức di chuyển gạch đá. Đội trưởng Tiêu này sau khi chỉ huy hiện trường xong, vẫn đi theo bọn họ để tìm kiếm cứu nạn, làm việc nhiệt tình hơn bất kỳ ai trong số bọn họ, nhưng bọn họ luôn cảm thấy, mỗi khi một người được cứu ra, lo lắng trên khuôn mặt của đội trưởng Tiêu lại tăng thêm một phần.

"Thiết bị dò tìm sự sống có tín hiệu gì không?" Tiêu Chiến nhìn đống đổ nát, tín hiệu hiển thị của thiết bị dò tìm sự sống càng ngày càng ít, điều này chứng tỏ càng ngày càng có nhiều người được cứu sống, nhưng Tiêu Chiến lại không thể vui nổi, người mà hắn muốn gặp nhất vẫn chưa gặp được.

"Trước mắt vẫn chưa có tín hiệu, Đội trưởng Tiêu, những người bị mắc kẹt hẳn là đã được giải cứu, không nhận được tín hiệu từ những người còn lại, khả năng đã..." Đội viên đội tìm kiếm cứu nạn ban đầu còn khá vui, dù sao bọn họ đã giải cứu không biết bao nhiêu người, nhưng nhìn sắc mặt Tiêu Chiến càng ngày càng đen, nuốt những lời còn lại vào trong bụng.

Tiêu Chiến biết thiết bị dò tìm sự sống chỉ có thể phát hiện những sinh vật có dấu hiệu của còn sống, nếu không phát ra tín hiệu, rất có thể đã gặp chuyện không may.

"Đội trưởng Tiêu, anh đang tìm người nào sao?" Đội viên đội tìm kiếm cứu nạn nhìn vẻ mặt của Tiêu Chiến, châm chước hỏi.

"Một người rất quan trọng với tôi." Tiêu Chiến cười khổ cúi đầu, ban ngày hắn nhìn thấy rất nhiều người ôm nhau khóc, đó chính là niềm vui sống sót sau tai nạn, lúc đó hắn rất ghen tị với những người này, bởi vì hắn còn chưa tìm được người tâm tâm niệm niệm trong lòng hắn, người hắn muốn ôm, lần đầu tiên gặp trường hợp này, đứa nhỏ kia nhất định sợ hãi, hắn phải dỗ dành đứa nhỏ đó thật tốt.

"Chiến ca!" Tiêu Chiến sững sờ một chút, còn tưởng mình bị ảo giác, chờ hắn nghe thấy tiếng gọi Chiến ca lần thứ hai, Tiêu Chiến vội vàng quay đầu lại, Vương Nhất Bác đứng đằng xa, vẫn mặc chiếc áo len đen đó, chỉ là chiếc áo len không được sạch sẽ, dính rất nhiều bụi bặm, cổ tay phải của Vương Nhất Bác bị băng bó treo trên cổ, trông đặc biệt chật vật trên bộ quần áo màu đen.

Trán cũng quấn băng gạc, hình như vẫn còn rỉ ra một chút máu, chân còn lại hơi nhấc lên, có thể cũng bị thương.

Tiêu Chiến không biết hắn đã chạy tới đây bằng cách nào, khi định thần lại, hắn đã ôm chặt Vương Nhất Bác vào lòng, lúc này hắn chỉ có một ý niệm trong đầu, Vương Nhất Bác đã về rồi! Cậu đã về thật tốt!

Vương Nhất Bác sợ hãi trước cái ôm đột ngột của Tiêu Chiến, cậu biết Tiêu Chiến sẽ lo lắng cho mình, nhiều nhất cũng chỉ quan tâm vài câu, không ngờ Tiêu Chiến lại phản ứng mãnh liệt như vậy, Tiêu Chiến ôm chặt lấy cậu, giống như muốn đem cậu khảm vào trong xương, cậu còn có thể nghe thấy tiếng tim đập mạnh của Tiêu Chiến, đập đặc biệt nhanh.

"Chiến... Chiến ca, tay tôi đau quá." Nghe được giọng sữa có chút làm nũng của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến vội vàng buông Vương Nhất Bác ra, vừa rồi hắn quá kích động, quên mất tay của Vương Nhất Bác đang bị thương.

"Cậu thế nào? Còn có vết thương nào khác không?" Tiêu Chiến nắm cánh tay trái của Vương Nhất Bác, từ đầu đến cuối xem xét cẩn thận một lần, ngoại trừ vết thương vừa nhìn thấy, không có chỗ nào không bình thường.

"Tôi không sao, chỉ là gãy xương tay phải, chân có chút trật, ngoài ra không có gì nữa, bác sĩ nói tĩnh dưỡng vài ngày là được." Vương Nhất Bác hời hợt nói, cậu cảm thấy Tiêu Chiến có gì đó rất kỳ quái.

"Cậu đi đâu, có biết tôi lo lắng cho cậu như thế nào không?" Nhìn thấy Vương Nhất Bác thực sự không sao, cảm xúc của Tiêu Chiến lại tăng lên, tiếng nói lớn hơn một chút, hắn nhanh vội muốn chết, hắn còn nghĩ mình sẽ không bao giờ gặp lại Vương Nhất Bác nữa.

"Tôi... tôi... tôi ở bệnh viện, vừa bước ra khỏi đống đổ nát, phát hiện tay phải của tôi bị gãy xương, nhân viên tìm kiếm cứu nạn dùng xe cấp cứu đưa tôi đến bệnh viện, hôm nay có quá nhiều người bị thương, trong bệnh viện chật ních người, tôi đợi đến tối mới cẩn thận băng bó vết thương, sau đó tôi thấy Ngô Hải Lâm, cậu ta nói anh đang tìm tôi, tôi liền tới tìm anh." Suýt chút nữa Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến làm cho bối rối, hôm nay cậu ở bệnh viện nhìn thấy Ngô Hải Lâm đưa người bị thương đến, Ngô Hải Lâm nói Tiêu Chiến đang tìm cậu, cho nên cậu vội vàng tìm một y tá để băng bó cánh tay và xử lý một vài vết thương nhỏ khác, bắt taxi đến đây tìm Tiêu Chiến, Tiêu Chiến phát hỏa lớn như vậy với cậu làm gì.

"Vậy sao cậu không nghe điện thoại?" Lời giải thích của Vương Nhất Bác không khiến Tiêu Chiến nguôi giận, Tiêu Chiến vẫn đang chìm đắm trong nỗi sợ hãi suýt chút nữa mất đi Vương Nhất Bác.

"Tôi... điện thoại của tôi đã bị mất khi tôi thoát ra ngoài." Vương Nhất Bác sững sờ trả lời.

"Vậy cậu không biết mượn di động của người khác gọi điện thoại báo bình an cho tôi sao?" Tiêu Chiến không nghĩ tới Vương Nhất Bác không trả lời điện thoại, bởi vì điện thoại đã bị mất.

"Không phải chúng ta vẫn luôn dùng WeChat để liên lạc với nhau sao, ai biết số điện thoại di động của anh." Vương Nhất Bác cúi đầu bĩu môi, nhỏ giọng nói, vốn dĩ cậu muốn dùng điện thoại di động của Ngô Hải Lâm để gọi cho Tiêu Chiến, nhưng Ngô Hải Lâm hoàn toàn không cho cậu cơ hội này, vừa đưa người bị thương đến đã vội vã rời đi.

Nhìn thấy Tiêu Chiến bị lời nói của mình làm cho ngẩn người, Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến, ủy khuất nói, "Chiến ca, anh thật hung dữ!"

Vương Nhất Bác không biết tại sao lại nói ra câu này, không hợp với tính cách lạnh lùng của cậu. Hôm nay coi như cậu tìm được đường sống từ trong chỗ chết, cũng là lần đầu tiên gặp phải biến cố lớn như vậy, cậu cũng bị sợ hãi, cho nên rất muốn tìm người an ủi một chút, vốn dĩ còn cho rằng Tiêu Chiến sẽ quan tâm đến cậu, không ngờ Tiêu Chiến còn hung hăng với cậu, Vương Nhất Bác cảm thấy mình rất ủy khuất.

Nghe được ủy khuất mang theo giọng sữa của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến cảm thấy tim mình như muốn tan chảy, làm sao hắn có thể hung dữ với đứa nhỏ này được? Chỉ là hắn quá lo lắng.

Tiêu Chiến kéo Vương Nhất Bác qua, cẩn thận xem tay phải bị thương của Vương Nhất Bác, hắn nhẹ nhàng ôm Vương Nhất Bác, ôn nhu dỗ dành, "Không hung dữ không hung dữ, chỉ là tôi quá lo lắng cho cậu." Tiêu Chiến vuốt đầu Vương Nhất Bác, sợi tóc mềm mại, thật tốt, Vương Nhất Bác không sao.

Vương Nhất Bác tựa đầu vào ngực Tiêu Chiến, lắng nghe nhịp tim của Tiêu Chiến, bởi vì Tiêu Chiến đã bận rộn cả ngày, trên người đều là bụi đất, còn có mùi mồ hôi, thậm chí có một chút mùi máu, là một người thích sạch sẽ, Vương Nhất Bác cũng không cảm thấy mùi này khó ngửi, ngược lại cảm thấy cái ôm ấm áp của Tiêu Chiến làm cho người ta rất an tâm.

Vương Nhất Bác dùng tay trái ôm eo Tiêu Chiến. Ánh trăng chiếu rọi trên người bọn họ, dường như phủ lên bọn họ một lớp bạc, hy vọng thời gian có thể dừng lại ở một giây này, dừng ở bức tranh tuyệt đẹp này.

Lời tác giả:

Vụ đánh bom được lấy cảm hứng từ vụ án có thật. Năm 1995, vụ đánh bom ở cao ốc bách hóa Côn Minh, nông dân công tự chế thuốc nổ, định giờ phát nổ, nhưng vụ án thật là để ăn cắp tiền, cảm thấy hứng thú có thể tìm kiếm trên Baidu 😁

Nói thêm:

Chất nổ Hexogen (hay còn gọi là RDX, T4, cyclonite, cyclotrimethylenetrinitramine) được sử dụng rộng rãi trong quân sự và công nghiệp ứng dụng.

RDX là "chất nổ nitơ", tính chất gây nổ của RDX bắt nguồn từ sự có mặt của rất nhiều liên kết nitơ-nitơ, chứ không phải liên kết oxy. Các nguyên tử nitơ luôn muốn liên kết với nhau tạo thành khí nitơ với liên kết ba bền vững, nên RDX cực kỳ không ổn định.

Ở dạng tinh khiết, RDX có dạng tinh thể rắn, màu trắng. Nó tương đối nhạy nổ, thường được sử dụng ở dạng hỗn hợp với các loại thuốc nổ khác có độ nhạy nổ kém hơn, hoặc với các chất phụ gia làm giảm độ nhạy nổ để nhồi vào trong các loại bom, đạn, mìn, tên lửa. Nó ổn định trong tích trữ và được xem là một trong những chất nổ mạnh nhất trong những loại thuốc nổ quân sự.

RDX cũng được sử dụng như là thành phần chính trong nhiều loại thuốc nổ để kích nổ cho vũ khí hạt nhân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro