Chương 20. Vương cố vấn mệnh săm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau Vương Nhất Bác dậy sớm, hiện tại đã có vụ án mới, cậu là cố vấn tốt nhất cũng đến có mặt, tránh người khác nói đồ đệ của Hứa giáo sư không hiểu chuyện.

Bởi vì hiện tại tay phải của cậu bị thương, hôm qua được chườm nóng, chân đã tốt hơn rất nhiều, ít nhất có thể đi lại bình thường, nhưng nhiều việc cậu làm không mấy tiện, cho nên Vương Nhất Bác cố ý dậy sớm một chút.

Vương Nhất Bác nhìn thoáng qua cánh cửa phòng ngủ chính của Tiêu Chiến, cửa vẫn đóng chặt, suốt đêm qua Tiêu Chiến không dám nhìn cậu, nói chuyện còn ấp úng, Vương Nhất Bác khó hiểu, tranh thủ đi tắm, tại sao Tiêu Chiến không nói lời nào?

Tiêu Chiến rời giường, Vương Nhất Bác đã chuẩn bị xong, ngồi trên sô pha nhàn nhã uống cà phê, bữa sáng đã được dọn sẵn trên bàn ăn, đương nhiên việc này không thể do Vương thiếu gia làm, bởi vì Tiêu Chiến nhìn thấy hộp đồ ăn mang đi trong thùng rác.

Ngay cả bữa sáng cũng gọi bên ngoài mang đến, thật không tốt cho sức khỏe, Tiêu Chiến nghĩ thầm.

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, bị đôi mắt hằn rõ tơ máu, còn có quầng thâm dưới mắt Tiêu Chiến làm cho khiếp sợ, Tiêu Chiến cả đêm không ngủ sao? Trường hợp của vụ án này khó giải quyết như vậy à? Đội Hình sự cũng quá không coi mọi người là con người, thậm chí ngủ cũng không cho ngủ.

Vương Nhất Bác vẫn còn bất bình vì Tiêu Chiến, tất nhiên không biết nguyên nhân khiến cho Tiêu Chiến mất ngủ, không phải công việc, mà chính là cậu.

Tiêu Chiến cũng pha một tách cà phê, từ sau khi hắn trở thành Cảnh sát Hình sự, thường xuyên uống cà phê nâng cao tinh thần, dù sao công việc này thức khuya là chuyện bình thường, cho nên hắn luôn để hạt cà phê trong nhà.

Đêm qua hắn thật sự mất ngủ, trong đầu đều là Vương Nhất Bác, như thế nào cũng không ngủ được, đến tận bốn giờ sáng mới chợp mắt một lúc, bảy giờ sáng lại phải dậy. Bây giờ hắn cảm thấy rất buồn ngủ, đành phải uống cà phê cho tỉnh táo đầu óc.

Vội vàng ăn sáng, Tiêu Chiến đưa Vương Nhất Bác đến nhà xe, Vương Nhất Bác nhìn thần sắc của Tiêu Chiến rõ ràng là thiếu ngủ, cậu lên tiếng hỏi: "Nếu không hôm nay chúng ta đừng lái xe?"

Tiêu Chiến dừng lại, lấy chìa khóa mở cửa xe, quay đầu nhìn về phía Vương Nhất Bác, “Chẳng lẽ muốn đi taxi sao?” Kỳ thật hôm nay hắn cũng không muốn lái xe, sợ hãi lái xe lúc mệt nhọc, nhưng bây giờ bắt taxi đi làm có thể không còn kịp nữa, cuộc họp sáng nay rất quan trọng, hắn không thể đến muộn.

“Tôi tìm người tới lái xe, đợi chúng ta ở cổng tiểu khu.” Vương Nhất Bác mỉm cười với Tiêu Chiến, sau đó nắm tay Tiêu Chiến đi về phía cổng tiểu khu.

Lúc này Tiêu Chiến mới kịp phản ứng, không phải Vương thiếu gia đang thương lượng, mà đã sớm quyết định rồi, chỉ là thông báo với hắn một tiếng.

Quả nhiên có một chiếc MayBachS650 màu đen đang đậu ở cổng tiểu khu, thấy bọn họ đi tới, người tài xế được huấn luyện nghiêm chỉnh mặc tây trang màu đen giúp bọn họ mở cửa, gọi Vương Nhất Bác, "Tiểu thiếu gia."

Vương Nhất Bác gật đầu ngồi vào trong, thấy Tiêu Chiến còn đứng đấy ngây ngốc, tài xế lại nói: "Tiêu tiên sinh, mời lên xe!"

Tiêu Chiến đang ngồi trong xe ngũ vị tạp trần, nhờ cảm tình này đến thực nghiệm cuộc sống của tiểu thiếu gia, hắn nhìn Vương Nhất Bác, "Có tài xế riêng, vậy tại sao mỗi ngày còn đi taxi?"

Vương Nhất Bác nhìn ra ngoài cửa sổ, cho dù tay phải đang bị treo cũng không che giấu được khí chất sang trọng của Vương Nhất Bác. "Là do Vương lão đầu an bài, tôi cảm thấy quá phô trương."

Tiêu Chiến nghe xong, trong lòng nghĩ thầm, lúc rảnh rỗi hắn có thể vẽ tranh kiếm thêm thu nhập không? Nếu chỉ tính tiền lương ít ỏi của đội trưởng đội Hình sự, hắn sợ là không nuôi nổi tiểu thiếu gia Vương Nhất Bác này.

Chiếc xe sang trọng vững vàng chạy trên đường, không bao lâu đã đến Cục Cảnh sát thành phố, Tiêu Chiến còn chưa xuống xe, tài xế đã chạy tới mở cửa, thế giới của người giàu thật sự khác biệt!

Trùng hợp chính là, hình ảnh Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác bước xuống một chiếc xe sang trọng, bị đội trưởng đội buôn dưa lê Ngô Hải Lâm nhìn thấy. Ngô Hải Lâm vừa đỗ xe ở cổng Cục Cảnh sát, đã nhìn thấy một chiếc xe sang trọng đỗ ở cổng lớn, cậu nhìn thêm vài lần, thấy đội trưởng nhà mình và Vương cố vấn cùng nhau xuống xe.

Ngô Hải Lâm kinh ngạc muốn rớt cằm, không nói đến chiếc xe sang trọng này, tại sao đội trưởng nhà cậu lại đi làm cùng Vương cố vấn? Hơn nữa, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của đội trưởng nhà mình, lại nhìn sang Vương cố vấn, cho dù tay bị thương khí sắc vẫn sảng khoái, Ngô Hải Lâm cảm thấy dường như cậu đã hiểu ra cái gì rồi.

Còn nói cái gì chỉ là cha mẹ quen biết? Đều từ xe người khác đi xuống rồi! Trong lòng Ngô Hải Lâm khinh thường nghĩ, lão đại ăn cơm nhuyễn, bọn họ cũng sẽ không nói gì, dù sao với điều kiện này của Vương cố vấn, ăn cơm nhuyễn cũng là chuyện bình thường, nhưng Ngô Hải Lâm nghĩ mãi cũng không hiểu, lão đại nhà cậu anh dũng, bạo dạn, tại sao lại thành người nằm dưới chứ? Sau này cậu mới nghĩ thông, bởi vì Vương cố vấn có mệnh săm.

(ăn cơm nhuyễn: trai bao)

Nhưng lần này Ngô Hải Lâm không dám nói bậy bạ khắp nơi, xem như cho lão đại nhà cậu mặt mũi, cũng sợ Tiêu Chiến phạt cậu viết bản kiểm điểm.

Tiêu Chiến vừa đến phòng làm việc, lập tức đi họp với Trương cục, Vương Nhất Bác chỉ có thể nham chán ở trong phòng làm việc đợi.

Vương Nhất Bác đang đọc sách trong phòng làm việc, điện thoại di động của cậu đột nhiên đổ chuông, Vương Nhất Bác liếc nhìn dòng chữ trên màn hình. Là cha cậu, Vương lão đầu, Vương Thiên Hạo.

Cậu về nước lâu như vậy, cha mẹ cũng không gọi điện hỏi thăm một tiếng, giống như đã quên đứa con trai này, bây giờ đột nhiên gọi điện thoại đến, Vương Nhất Bác cảm thấy hẳn là không có chuyện gì tốt, cho nên Vương Nhất Bác định giả bộ không nhìn thấy.

Nhưng điện thoại của Vương Nhất Bác vẫn liên tục đổ chuông, giống như chỉ cần Vương Nhất Bác không trả lời, Vương Thiên Hạo sẽ còn gọi. Bất đắc dĩ, Vương Nhất Bác cầm điện thoại lên trả lời.

“Sao lâu như vậy mới nghe điện thoại?” Trong điện thoại truyền đến giọng nói nghiêm nghị của Vương Thiên Hạo, Vương Thiên Hạo là một doanh nhân thành đạt, nói chuyện với người thân giống như nói với gia nhân, đều có bộ dáng bề trên.

“Chuyện gì?” Vương Nhất Bác vô thức lấy tay cuộn góc sách, lãnh đạm nói. Quan hệ giữa cậu và cha mẹ vẫn luôn không tốt, khi gặp mặt cũng giống như người xa lạ, hơn nữa lúc trước cậu hy vọng có thể thông qua phản nghịch thu hút sự chú ý của cha mẹ, nhưng cha mẹ vẫn trước sau như một bận rộn công việc, thất vọng của Vương Nhất Bác tích lũy ngày càng nhiều, tính cách cũng càng ngày càng trở nên lãnh đạm hơn.

"Vài ngày nữa là sinh nhật con trai Triệu thúc thúc, ta ở Mỹ không đi được, ngươi thay ta đi một chuyến." Vương Thiên Hạo đối với Vương Nhất Bác không biết lớn nhỏ cũng không giận, chỉ là giải quyết việc chung nói rõ mọi chuyện.

“Không có thời gian, không đi.” Con trai của Triệu thúc thúc, chính là đại công tử Triệu Minh Minh của Tập đoàn Triệu thị. Vương Nhất Bác đã gặp hắn mấy lần, thiếu gia ăn chơi điển hình, hoa hoa công tử, Vương Nhất Bác không có tiếng nói chung với loại người như hắn, thậm chí trong lòng còn có chút khinh thường hắn.

"Không đi cũng phải đi. Chuyện này có liên quan đến sự phát triển của Tập đoàn Hào Lệ của chúng ta ở trong nước, ngươi có biết Triệu thúc thúc của ngươi đã mời bao nhiêu người đến bữa tiệc sinh nhật của con trai ông ta không? Đây rõ ràng là thời điểm tốt để mở rộng quan hệ, không có quan hệ, Tập đoàn của chúng ta làm thế nào có được chỗ đứng trong nước!"

Vương Thiên Hạo hiển nhiên có chút tức giận, nhưng vẫn giữ phong độ, nói với Vương Nhất Bác lợi ích quan hệ trong đó, dù sao Vương Nhất Bác cũng là người thừa kế duy nhất của ông, cho dù hiện tại Vương Nhất Bác không đến công ty làm việc, vậy cũng không sao, sớm hay muộn Vương Nhất Bác phải về nhà kế thừa sản nghiệp.

“Đó là Tập đoàn Hào Lệ của ông, không liên quan đến tôi!” Nói xong, Vương Nhất Bác cúp máy, còn thuận tiện tắt nguồn.

Vương Nhất Bác ngồi trên ghế thở dài, lại là Tập đoàn Hào Lệ, nhân tài kiệt xuất trong giới kinh doanh, Vương Nhất Bác hoàn toàn không muốn nghe, cũng bởi vì nó, Vương Nhất Bác chỉ có thể lớn lên trong cô đơn, mới cảm giác được mình là cô nhi.

Bởi vì tâm trạng không tốt, Vương Nhất Bác định lên sân thượng của Cục Cảnh sát hóng gió, dù sao Tiêu Chiến cũng họp chưa về.

Mất gần hai giờ, Tiêu Chiến mới kết thúc cuộc họp. Nhưng khi Tiêu Chiến trở lại, sắc mặt trông rất kém.

Đội viên đội Hình sự đều đang chờ Tiêu Chiến chỉ đạo công việc, kết quả Tiêu Chiến vừa trở về, nghiêm mặt không nói, trực tiếp trở về phòng làm việc của mình không nói một lời, đóng sầm cửa rung trời.

Ngô Hải Lâm bước đến chỗ làm việc của Triệu Tuyết, dè dặt hỏi: "Lão đại, có chuyện gì vậy?"

Triệu Tuyết cũng lắc đầu khó hiểu.

Lúc này, Vương Nhất Bác đã hết tâm sự trở về, phát hiện ánh mắt mong chờ của tất cả mọi người đang nhìn mình, bởi vì ánh mắt của mọi người quá mức tha thiết, Vương Nhất Bác sợ tới mức lùi lại một bước.

"Vương cố vấn! Vương cố vấn!" Nhìn thấy Vương Nhất Bác trở về Ngô Hạ Lâm chạy đến bên cạnh Vương Nhất Bác, trầm giọng nói: "Sau khi trở về từ phòng họp lão đại vẫn tự nhốt mình trong phòng làm việc, trông rất tức giận."

Vương Nhất Bác nhìn thoáng qua cánh cửa đóng chặt, xem như cậu đã hiểu, những người này muốn cậu "giẫm lôi" a!

“Vậy cậu gọi tôi cũng vô ích!” Vương Nhất Bác nhìn Ngô Hải Lâm, cậu vốn sợ hãi vẻ mặt nghiêm nghị của Tiêu Chiến, là di chứng từ nhỏ của cậu, bây giờ còn để cậu đi tìm Tiêu Chiến đang nổi giận, cậu mới không đi, vạn nhất Tiêu Chiến trút giận lên người cậu, chẳng phải cậu xong đời sao.

“Làm ơn đi, Vương cố vấn!” Ngô Hải Lâm tận lực giả vờ đáng thương, cậu ta phát hiện Vương cố vấn giống đội trưởng nhà mình, ăn mềm không ăn cứng.

Vương Nhất Bác dò xét một vòng, phát hiện tất cả mọi người đều đang nhìn cậu. Bất đắc dĩ, Vương Nhất Bác đành phải bất chấp khó khăn gõ cửa, nói: "Chiến ca, là tôi!"

Đội viên của Đội Hình sự đã sẵn sàng cho cơn thịnh nộ của Tiêu Chiến, kết quả chỉ nghe một giọng nói ôn nhu của đội trưởng nhà mình, vào đi! Thế giới quan của bọn họ sụp đổ.

Vương Nhất Bác thận trọng mở cửa, thấy Tiêu Chiến ngồi trên ghế, hai tay chống đầu.

“Làm sao vậy?” Vương Nhất Bác bước tới, giơ tay lên kiểm tra đầu Tiêu Chiến, lại phát hiện như vậy không ổn, đành bỏ tay xuống.

"Nhất Bác~" Kỳ thực tâm trạng của Tiêu Chiến đã dịu đi rất nhiều, vốn cũng không phải là chuyện gì to tát, chỉ là hắn luôn đè nén tức giận, cho nên phát hỏa lớn như vậy, đợi nóng nảy qua đi là ổn thôi.

Nhưng bây giờ Vương Nhất Bác đã đến, Vương Nhất Bác lại là một người nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng đậu phụ, Tiêu Chiến cảm thấy nếu không sử dụng cơ hội tốt như vậy để thể hiện sự yếu đuối, thật sự rất đáng tiếc. Nếu đã quyết định muốn theo đuổi Vương Nhất Bác, không dùng chút thủ đoạn, làm sao đưa người tới tay?

Tiêu Chiến đang ngồi, thuận thế ôm eo Vương Nhất Bác, hắn có thể cảm nhận rõ ràng thân thể Vương Nhất Bác cứng đờ, phát hiện Vương Nhất Bác muốn đẩy hắn ra, Tiêu Chiến ngay lập tức giả vờ ủy khuất nói: "Nhất Bác, tôi thật khổ sở a...!"

Chiêu yếu thế này thực sự rất hữu ích, Vương Nhất Bác lập tức hạ tay muốn đẩy Tiêu Chiến ra, tùy ý để Tiêu Chiến ôm eo mình, "Sao vậy?" Vương Nhất Bác nói chuyện cũng ôn nhu hơn rất nhiều, trong ấn tượng của cậu, Tiêu Chiến là kiểu người nói một không hai, kiên nghị ngoan cường, nhưng bây giờ ủy khuất ôm cậu, xem ra Tiêu Chiến bị ủy khuất rất lớn.

Vương Nhất Bác không ngờ, cũng bởi vì cậu mềm lòng, mới từng bước đi vào thế giới của Tiêu Chiến.

“Bởi vì lần này thương vong vô cùng nghiêm trọng, trong tỉnh rất coi trọng vụ án lần này, thành lập một tổ trọng án đặc biệt.” Tiêu Chiến vùi mặt vào eo Vương Nhất Bác, rầu rĩ nói, chóp mũi ngửi hương nước hoa trên người Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến siết chặt vòng tay một chút, tuy nhiên eo Vương Nhất Bác rất nhỏ, nhưng có cơ bắp cân đối, tráng kiện hữu lực.

“Như vậy không phải rất tốt sao?” Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến ôm, nhưng cậu cảm giác hai tay Tiêu Chiến không thành thật một chút nào, hắn luôn chần chừ vị trí sau lưng cậu, hữu ý hay vô ý mà vuốt eo cậu, nếu không phải thấy bộ dáng khổ sở của Tiêu Chiến, cậu sẽ nghĩ Tiêu Chiến muốn ăn đậu hủ của mình.

"Nhưng tổ trưởng tổ trọng án lần này là một người ta rất ghét, vừa nghĩ tới nghe hắn chỉ đạo vụ án, trong lòng ta rất khó chịu." Có thể nhận thấy một cảm xúc nhỏ của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến thu liễm rất nhiều, dù sao hắn cũng đã chiếm được tiện nghi rồi, nhất thời không cần vội, Vương Nhất Bác cũng chạy không thoát.

"Vậy muốn tôi đến Cục Cảnh sát tỉnh nói giúp anh một chút không? Đừng để hắn làm tổ trưởng." Vương Nhất Bác suy nghĩ một chút, đơn thuần nói. Cậu nhớ, hình như Vương lão đầu có quen biết với Phó cục trưởng Cục Cảnh sát tỉnh, là bạn học cấp ba của ông già, quan hệ không tồi, thường xuyên uống trà cùng nhau, cho nên Vương Nhất Bác cũng đã gặp mặt một hai lần, hình như là họ Dương.

Tiêu Chiến sợ tới mức lập tức ngẩng đầu lắp bắp nói: "Cậu... cậu... cậu có người quen ở Cục Cảnh sát tỉnh sao? Vậy... vậy người nhà cậu... công ty của cậu..."

Vương Nhất Bác biết rõ Tiêu Chiến muốn nói gì. Chính thương kết hợp là một điều cấm kỵ. Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến bị dọa sợ đến mức không nói nên lời, cảm thấy rất đáng yêu, cậu sờ đầu Tiêu Chiến, "Yên tâm đi! Dương cục là bạn học cấp ba của ba tôi, hai người bọn họ gặp riêng uống trà, không bao giờ nói về công việc, sản nghiệp nhà tôi đều là hợp pháp."

(Chính thương: chính trị + thương trường)

Tiêu Chiến được Vương Nhất Bác sờ đầu cảm thấy rất vui, nếu có đuôi, cái đuôi của hắn đã dựng lên trời rồi, hắn ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác, "Dù sao, tôi với Tô Cố này đã lâu không đối phó, hơn nữa cũng không phải là lần đầu tiên hợp tác phá án, đến lúc đó hắn tra án của hắn, tôi tra án của tôi.” Sau đó lại ôm Vương Nhất Bác.

“Tô Cố?” Vương Nhất Bác lặp lại, trong lòng thầm ghi nhớ cái tên này.

"Hắn là bạn học cùng lớp với tôi, hồi ở trường Cảnh sát không gây sự với tôi, chuyện gì cũng muốn so đo với tôi một lần, sau khi tốt nghiệp, tôi và hắn cùng vào Cục Cảnh sát thành phố, bất cứ khi nào có vụ án, hắn đều đối nghịch với tôi, sau này, hắn đạt được công trạng hạng nhất trong một vụ án trung lập, được Đội trưởng Trung đoàn Hình trinh điều đến Cục Cảnh sát tỉnh, tôi nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại hắn, lúc trước hắn đều đến hợp tác phá án, kết quả lần này trực tiếp trở thành tổ trưởng." Lúc Tiêu Chiến nói về Tô Cố, tâm trạng không tốt, nghiến răng nghiến lợi giống như muốn tìm Tô Cố đánh nhau bất cứ lúc nào.

Thế nhưng bây giờ Tiêu Chiên là Đội trưởng của Đội Hình trinh, còn Tô Cố là thành viên của Trung đoàn Hình trinh, hắn ta vẫn không thể làm gì người khác.

Trong lòng Vương Nhất Bác cho Tô Cố này một nét đơn giản, xem ra là một người có ham muốn thắng thua rất mạnh, hoặc là một người rất dã tâm.

“Được rồi, anh mau làm việc đi!” Vương Nhất Bác vỗ vỗ vai Tiêu Chiến, đứng lâu như vậy cậu cảm thấy chân mình sắp tê dại.

Nếu Vương Nhất Bác đã lên tiếng, Tiêu Chiến đành phải lưu luyến buông Vương Nhất Bác ra, khi buông tay còn nhẹ nhàng sờ eo Vương Nhất Bác, rất có kỹ thuật khiến cho người ta nghĩ vô tình đụng trúng.

Tiêu Chiến bước ra khỏi phòng làm việc, thấy mọi người phi thường im lặng, thỉnh thoảng ánh mắt còn liếc trộm hắn.

Tiêu Chiến hắng giọng, "Trong tỉnh vì vụ án lần này đã thành lập một tổ trọng án. Tổ trưởng là Tô Cố, ngày mai sẽ đến, tất cả mọi người giữ vững tinh thần cho tôi, đến lúc đó đừng làm tôi mất mặt."

Nghe Tiêu Chiến nói xong, đội viên Đội Hình sự đã hiểu tại sao Tiêu Chiến lại tức giận như vậy.

Khi Tô Cố này còn ở trong Đội Hình sự của Cục Cảnh sát thành phố, cùng với Tiêu Chiến thủy hỏa bất dung, lúc đó Tiêu Chiến đã là đội trưởng, còn hắn là đội phó, nhưng trong lòng hắn vẫn không phục Tiêu Chiến, thường xuyên không phục tùng sắp xếp của Tiêu Chiến. Hơn nữa Tô Cố này, không thích giao tiếp với người khác, còn là người tính toán chi li, rất nhiều người trong đội Hình sự không thích hắn.

Sau này, không biết Tô Cố gặp vận khí cứt chó gì, nhận bằng khen cá nhân hạng nhất, được đội trưởng Đội Hình trinh ưu ái, điều về Cục Cảnh sát tỉnh. Sau đó có mấy vụ án, Tô Cố được cử đến Cục Cảnh sát thành phố hỗ trợ, đối với đội Hình sự phê bình một hồi, chỉ cao khí ngang, còn thường xuyên nhặt xương trong trứng, hắn rảnh rỗi nên tìm việc làm.

Vừa nghe nói hắn tới, đừng nói là Tiêu Chiến tức giận, bọn họ đều tức chết, lại là một đoạn thời gian gà bay chó sủa không yên.

“Ngô Hải Lâm, hôm qua nhờ cậu kiểm tra camera giám sát, thế nào rồi?” Tiêu Chiến thấy đội viên không vui, làm việc theo cảm xúc là điều cấm kỵ của cảnh sát Hình sự, cho nên hắn cố ý đổi chủ đề.

Nghe Tiêu Chiến hỏi công việc, mọi người cũng bắt đầu vào làm việc, tạm thời gạt Tô Cố sang một bên.

Ngô Hải Lâm đem một đống tư liệu đưa cho Tiêu Chiến xem, "Đều là những thứ này."

“Cậu theo tôi đến phòng làm việc!” Tiêu Chiến nhìn thoáng qua đống tư liệu, bước đến phòng làm việc, ra hiệu cho Ngô Hải Lâm đi theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro