Chương 21. Làm sao dỗ dành lão bà, online chờ gấp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Có phát hiện gì không?” Tiêu Chiến đưa tư liệu cho Vương Nhất Bác đang ngồi trên sô pha, quay sang hỏi Ngô Hải Lâm.

"Camera giám sát ở góc tây nam về cơ bản đã bị nổ tung, chỉ còn lại một số camera giám sát, nhưng đều không ghi được thông tin hữu ích gì, hơn nữa, chúng tôi cũng đã hỏi những người may mắn sống sót ở hiện trường, cũng không phát hiện nhân viên nào khả nghi." Ngô Hải Lâm lắc đầu, cậu đã kiểm tra cả buổi, kết quả không có manh mối hữu ích nào, hiện trường bị phá hủy nghiêm trọng.

“Đội phòng chống cháy nổ đã tra được nguyên nhân của vụ nổ chưa?” Tiêu Chiến lại bắt đầu nhíu mày.

"Bọn họ chỉ có thể xác định địa điểm vụ nổ là nơi triển lãm truyện tranh, căn cứ vào mức độ thiệt hại, xác định  phạm vi phải là một phòng triển lãm nhỏ." Ngô Hải Lâm đưa báo cáo của đội phòng chống cháy nổ cho Tiêu Chiến.

“Phòng triển lãm nhỏ?” Tiêu Chiến nhìn ảnh chụp hiện trường, chỗ này đã bị nổ thành một mảnh đen kịt, căn bản không thể nhìn ra hình dạng ban đầu như thế nào.

"Đúng vậy, hơn nữa lúc ấy còn có rất nhiều người ở cách phòng triển lãm không xa, hình như người tổ chức đang phát bánh ngọt miễn phí, lúc này Đội phòng chống cháy nổ phát hiện gần bốn mươi gram chất nổ, bức tường của phòng triển lãm đã chặn lại một chút thiệt hại, nhưng vẫn có rất nhiều người bất hạnh chết và bị thương."

Cái này Tiêu Chiến có ấn tượng, rất nhiều người bị mắc kẹt đã được giải cứu khỏi nơi này. Bốn mươi gram thuốc nổ thực ra cũng không nhiều, chỉ là sức nổ của RDX quá lớn, cho nên đã làm nổ tung một nửa Trung tâm thương mại Đông Thắng.

“Cậu đã kiểm tra nguồn gốc của loại thuốc nổ này chưa?” Tiêu Chiến chống cằm, RDX về cơ bản là loại thuốc nổ dùng trong quân sự những năm gần đây, bởi vì uy lực quá lớn, hệ số nguy hiểm cao cho nên không thể lưu hành trên thị trường, làm thế nào hung thủ lấy được nó?

“Trước mắt vẫn chưa tra được.” Ngô Hải Lâm cúi đầu, vụ án này thực sự không có manh mối nào, cậu chỉ sợ do một nhóm tội phạm gây án, nhóm tội phạm này có kinh nghiệm, có đường dây, còn có chuẩn bị mọi thứ, là khó khăn rất lớn để bọn họ phá án.

“Không sao, cậu tiếp tục điều tra nguồn gốc của loại thuốc nổ này.” Tiêu Chiến để Ngô Hải Lâm rời đi, chính mình đi tới trước máy vi tính, bắt đầu xem hình ảnh trên camera giám sát.

Vương Nhất Bác ở một bên lắng nghe toàn bộ quá trình, khó trách vụ án này phải thành lập tổ trọng án, hung thủ giống như muốn trả thù xã hội, không có mục tiêu, không có động cơ, kiếm người như vậy không khác gì mò kim đáy biển.

Đôi mắt Tiêu Chiến cẩn thận nhìn qua Vương Nhất Bác, thấy Vương Nhất Bác ở sau lưng hắn chăm chú xem camera giám sát, hắn đột nhiên muốn trêu chọc Vương Nhất Bác.

Cho nên hắn cầm lấy cái ghế, lặng lẽ dịch sang bên cạnh một chút, thừa dịp Vương Nhất Bác không phòng bị, nhanh chóng ôm eo Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác mất trọng tâm, vững vàng ngồi trên đùi hắn.

“Đứng lâu mỏi chân..., chúng ta ngồi xem!” Tiêu Chiến cố ý hạ giọng nói bên tai Vương Nhất Bác, vành tai Vương Nhất Bác lập tức đỏ lên, giống như quả đào mật, Tiêu Chiến đột nhiên rất muốn cắn một cái.

Vương Nhất Bác ngây ngẩn cả người, tim cậu lúc này đập rất nhanh, cậu đang ngồi trên đùi Tiêu Chiến, eo còn bị người ta ôm, nhưng cậu không dám cử động, thậm chí còn rất xấu hổ.

Vương Nhất Bác không hiểu, chỉ mới qua một ngày, thái độ của Tiêu Chiến đối với cậu tại sao lại quay ngoắt một trăm tám mươi độ, trước khi cậu bị thương, rõ ràng Tiêu Chiến vẫn bình thường. Chẳng lẽ Tiêu Chiến thấy cậu bị thương nghĩ ra cách khác để trêu chọc cậu? Chẳng lẽ cho là xương tay cậu gãy, không thể đánh Tiêu Chiến?

Vương Nhất Bác tự nhận đã tìm ra lời giải thích cho hành vi bất thường của Tiêu Chiến, càng nghĩ càng giận, cậu biết Tiêu Chiến không yên tâm, muốn thừa dịp cậu bị thương làm càn.

“Tiêu Chiến!” Vương Nhất Bác nghiêm nghị gọi một tiếng, định dùng tay trái lành lặn đẩy tay Tiêu Chiến đang ôm eo mình ra, nhưng không biết có phải Tiêu Chiến cố ý đối nghịch với cậu hay không, vậy mà càng ôm càng chặt, tay phải của Vương Nhất Bác vẫn bị treo trên cổ, thể lực hoàn toàn không phải là đối thủ của Tiêu Chiến quanh năm rèn luyện.

“Đừng nhúc nhích! Nhất Bác.” Giọng Tiêu Chiến có chút khàn khàn, vốn dĩ hắn chỉ muốn trêu chọc Vương Nhất Bác, nhưng bây giờ Vương Nhất Bác không ngừng giãy giụa, bờ mông mềm mại đàn hồi không ngừng tiếp xúc với đùi hắn, hắn còn là một thanh niên huyết khí phương cương, nếu để Vương Nhất Bác tiếp tục như vậy, Tiêu Chiến không dám cam đoan hắn sẽ làm ra chuyện gì.

"Lão đại, tôi tới hỏi anh..." Triệu Tuyết vừa mở cửa, nhìn thấy Vương cố vấn khuôn mặt đỏ hồng ngồi trên đùi đội trưởng nhà mình, Triệu Tuyết hét lên một tiếng, vội vàng nói: "Tôi không thấy gì hết, tôi không thấy gì hết.” Sau đó lập tức đóng cửa lại.

Tiêu Chiến đột nhiên có chút hối hận, lẽ ra hắn nên chú ý hơn một số chi tiết, ví dụ như khi người khác bước vào phòng làm việc của hắn, phải gõ cửa, lúc này Tiêu Chiến cảm thấy lạnh gáy, khuôn mặt Vương Nhất Bác lạnh lùng đến đáng sợ, Tiêu Chiến lập tức buông Vương Nhất Bác ra, đứng lên, "Nhất Bác, cậu nghe tôi nói, Nhất Bác..."

“Tiêu Chiến!” Tiêu Chiến chưa kịp nói hết lời, đã nghe Vương Nhất Bác hét lớn một tiếng với hắn, hắn rất nhanh nhìn thấy nắm đấm của Vương Nhất Bác, giận run người, trừng mắt nhìn hắn rồi mở cửa rời đi.

Bởi vì Vương Nhất Bác gần như hét lên, cho nên đội viên đội Hình sự tự nhiên cũng nghe được một tiếng Tiêu Chiến, sau đó lại nhìn thấy Vương cố vấn đen mặt, đóng sầm cửa phòng làm việc của đội trưởng nhà mình, tức giận bỏ đi.

Bọn họ coi như mở mang tầm mắt, đây là người đầu tiên dám ném sắc mặt cho đội trưởng nhà mình, cũng là người đầu tiên dám đóng sầm cửa trước mặt đội trưởng nhà mình.

Trong cánh cửa Tiêu Chiến cảm thấy mình xong đời rồi, đùa giỡn quá mức, khiến lão bà tương lai tức giận, làm sao dỗ dành lão bà..., online chờ gấp.

Chính mình gây họa phải tự mình giải quyết, mình làm người ta tức giận mình phải tự dỗ dành. Tiêu Chiến liên tục gọi điện cho Vương Nhất Bác, nhưng đều bị Vương Nhất Bác từ chối, bất đắc dĩ, Tiêu Chiến gọi cho Lâm nữ sĩ cầu cứu, còn bị Lâm nữ sĩ mắng một trận, nói tại sao hắn lại bắt nạt Nhất Bác.

Cuối cùng, Vương Nhất Bác nể mặt Lâm nữ sĩ tha thứ cho Tiêu Chiến. Tiêu Chiến đã rút ra bài học, đặt ra quy định mới cho đội viên đội Hình sự, phải gõ cửa trước khi vào phòng làm việc của hắn, nếu không đợi viết tay năm nghìn chữ bản kiểm điểm.

Thật ra Vương Nhất Bác cũng không đi quá xa, chỉ là tản bộ một vòng quanh Cục Cảnh sát, vừa rồi không phải tức giận bỏ đi, thực ra là trốn tránh.

Một phần là bởi vì bị Triệu Tuyết nhìn thấy bộ dáng mất mặt của cậu, một phần là bởi vì ngại ngùng. Hiện tại cậu có thể nhớ hơi thở của Tiêu Chiến phả vào tai cậu, đôi tay mạnh mẽ hữu lực đặt ở trên eo cậu.

Cho nên khi trở lại Cục Cảnh sát, Vương Nhất Bác không muốn phản ứng thái quá với Tiêu Chiến, cậu cảm thấy lòng mình rối loạn, hai mươi hai năm qua Vương Nhất Bác giống như một người máy, không có cảm xúc, thờ ơ lạnh nhạt, tính toán chính xác sinh hoạt hàng ngày, từng giai đoạn cuộc sống, cậu không giống như đang sống, mà như thể tạo ra một tác phẩm nghệ thuật, chỉ có điều tác phẩm nghệ thuật này chính là bản thân cậu.

Cậu là một bác sĩ tâm lý, cho nên cậu nhận thức rất rõ ràng chứng khiếm khuyết tình cảm, chứng khiếm khuyết tình cảm có thể biểu hiện ra ngoài, tương đối lãnh đạm, không có hứng thú với người thân và mọi thứ. Tình trạng này rất có thể là vì lâu ngày không được chú ý, nếu thường xuyên tự ti hoặc là không được mọi người chú ý trong thời gian dài, rất dễ xảy ra loại bệnh này. Một số bậc cha mẹ thường chỉ quan tâm đến công việc và những chuyến công tác mà quá ít quan tâm đến con cái, điều này sẽ tạo thành chứng khiếm khuyết tình cảm của trẻ.

Hoàn cảnh của Vương Nhất Bác rõ ràng là phù hợp với người kia. Khi còn nhỏ, trong hoàn cảnh thiếu thốn tình cảm, cha mẹ cậu chỉ chăm chú làm việc, từ nhỏ cậu lớn lên một mình, dần dà tạo thành chứng khiếm khuyết tình cảm, cho nên thái độ của cậu đối với thế giới đều là lạnh lùng, nhưng cậu cũng không muốn điều trị, cảm thấy không có gì to tát, cậu vẫn sống rất tốt.

Nhưng từ khi Tiêu Chiến xuất hiện, Vương Nhất Bác cảm thấy cuộc sống của mình thay đổi, tâm trạng của cậu bị ảnh hưởng bởi tâm trạng của Tiêu Chiến, thậm chí trong lòng sẽ vì Tiêu Chiến mà suy tính, thông cảm cho cảm nhận của Tiêu Chiến, điều này làm cho cậu không có cảm giác an toàn, cậu không muốn trở thành một người bị tình cảm chi phối, cứ lạnh lùng như vậy cũng rất tốt.

Thấy Vương Nhất Bác vẫn không muốn để ý tới mình, nhìn bộ dáng là cơn giận vẫn chưa tan, Tiêu Chiến có chút lo lắng nói: "Nhất Bác, thực xin lỗi!"

“Xem camera giám sát đi!” Vương Nhất Bác không trả lời Tiêu Chiến, mà đổi chủ đề.

Lần này Tiêu Chiến ngồi trước máy tính rất thành thật, mặc dù Vương Nhất Bác vẫn đứng sau lưng hắn, nhưng hắn có thể cảm nhận rõ ràng Vương Nhất Bác đang cố gắng giữ khoảng cách với hắn.

Tiêu Chiến khẽ thở dài, thật là tiền mất tật mang, hắn cảm thấy con đường truy thê của mình còn dài đằng đẵng...

“Anh có thấy người mặc đồ đen kia không?” Tiêu Chiến vẫn còn âm thầm tổn thương, liền nhìn thấy Vương Nhất Bác chỉ vào một người trên màn hình, chính là một người đàn ông mặc áo đen có mũ, trên đầu đội mũ lưỡi trai đen, camera giám sát chỉ chụp được nửa khuôn mặt của hắn, nhưng có thể nhìn ra, người này tuổi không phải rất trẻ.

“Trong mấy camera giám sát, hoặc nhiều hoặc ít đều chụp được người này.” Vương Nhất Bác chỉ vào góc đông nam, cũng như camera giám sát góc tây bắc, tuy camera giám sát góc đông nam chỉ chụp được một nửa người của người đàn ông, nhưng cũng có thể nhìn ra, người đàn ông này vẫn luôn ở gần lối vào phía tây nam.

"Quan trọng nhất là cái này, Trung tâm mua sắm Đông Thắng xảy ra vụ nổ, những người khác đều chạy ra ngoài, tại sao hắn lại chạy vào?" Vương Nhất Bác chỉ vào một hình ảnh không rõ ràng trên màn hình, đây là một chiếc xe tải được camera chụp lại, bởi vì đúng lúc chụp được hình ảnh vụ nổ, cho nên Ngô Hải Lâm cũng đã sắp xếp vào.

Bởi vì dòng người quá đông, hiện trường rất hỗn loạn, nếu không phải cố gắng nhìn chằm chằm người nào đó, thật sự không dễ dàng phát hiện dị thường. Người đàn ông này đi ngược hướng chạy của dòng người, như thể lao đi chịu chết.

“Thực sự rất kỳ quái.” Tiêu Chiến nhìn kỹ một chút, hành vi của người này quả thực rất kỳ lạ, vẫn lén lút đi khắp nơi trong khu triển lãm.

Xem camera giám sát hồi lâu, cuối cùng cũng có chút manh mối, cho nên Tiêu Chiến yêu cầu Triệu Tuyết kiểm tra danh tính của người đàn ông này.

Vương Nhất Bác ở trong phòng làm việc đợi kết quả, Tiêu Chiến lại bị gọi đi họp, bàn bạc về việc tiếp đón lãnh đạo Cục Cảnh sát tỉnh tham gia vào tổ trọng án, ban đầu tâm trạng của Tiêu Chiến đã tốt hơn rất nhiều, vừa nghe hắn phải đi tiếp đón Tô Cố, tâm trạng của hắn ngay lập tức xấu đi.

Trương cục cũng nhìn ra Tiêu Chiến mất kiên nhẫn, là cấp trên của Tiêu Chiến, đương nhiên ông đã nghe qua câu chuyện của Tiêu Chiến và Tô Cố, nhưng hai người này đều là những người học trò mà ông đưa ra ngoài. Tiêu Chiến tính tình thật thà, mà Tô Cố lòng dạ tương đối sâu, hai người bọn họ luôn nhìn nhau không vừa mắt.

Trương cục vỗ vỗ vai Tiêu Chiến, "Tiểu Chiến! Cậu là đội trưởng đội Hình sự, cũng là tổ phó tổ trọng án, nhất định phải đi đầu!"

Tiêu Chiến gật đầu, hắn hiểu, Trương cục để hắn nhịn một chút, không nên để cảm xúc vào công việc, ân oán cá nhân là thứ hai, nắm bắt thời gian phá án mới là quan trọng nhất.

Sau cuộc họp, Tiêu Chiến sắp xếp một nhà khách cho người của Cục Cảnh sát tỉnh, đồng thời dành ra một bàn làm việc cho Tô Cố ở phòng làm việc của đội Hình sự, còn đặc biệt bố trí một chiếc xe chuyên dụng cho bọn họ.

Đợi Tiêu Chiến an bài thỏa đáng, Triệu Tuyết cũng tìm được thông tin danh tính của người đàn ông mặc đồ đen.

"Dựa theo camera giám sát tôi tìm thấy người đàn ông này ở một bãi đậu xe nhỏ cách Trung tâm thương mại Đông Thắng sáu ki-lo-met, sau khi hắn thoát khỏi hiện trường vụ nổ liền lái xe rời đi." Để tìm được người đàn ông này, Triệu Tuyết đã mở rộng phạm vi đến mức tối đa, cuối cùng cũng tìm thấy hình dáng của người này.

Bởi vì bãi đậu xe nhỏ này nằm xa, hơn nữa lại ở phía sau nhiều tòa nhà cao tầng, vị trí tương đối khuất, hầu như không bị ảnh hưởng bởi vụ nổ. Triệu Tuyết rất bội phục người này, sau khi đỗ xe hắn đi bộ đến Trung tâm thương mại Đông Thắng.

“Tôi phát hiện ra người đàn ông này vậy mà lái một chiếc xe hạng sang, là Aston Martin.” Triệu Tuyết đưa ảnh chụp màn hình cho Tiêu Chiến, là một chiếc Aston Martin màu bạc, biển số xe cũng được camera giám sát chụp lại, Triệu Tuyết phải cảm thán, kẻ có tiền rất ít xuất hiện, người đàn ông này trông bình thường, hóa ra lại là một đại thổ hào?

“Tôi kiểm tra biển số xe, phát hiện chủ xe là con trai của Tập đoàn Triệu thị, Triệu Minh Minh.” Kỳ thật Triệu Tuyết có chút kỳ quái, cô cũng nghe nói, buổi triển lãm truyện tranh ngày đó là Tập đoàn Triệu thị tổ chức. Tại sao nhà mình triển lãm truyện tranh, Triệu Minh Minh lại muốn điều thấp kém như vậy? Còn đặc biệt đỗ xe ở bên ngoài bãi đậu xe cách đó sáu ki-lo-met.

Nghe tên của Triệu Minh Minh, Vương Nhất Bác đưa mắt nhìn qua, chiếc xe này quả thực rất quen mắt, hình như Triệu Minh Minh đã chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè.

Nhưng Vương Nhất Bác chắc chắn, người đàn ông mặc đồ đen tuyệt đối không phải Triệu Minh Minh, người kia thoạt nhìn cao gần một mét bảy, mà Triệu Minh Minh cao một mét tám, quan trọng nhất là tư thế đi lại, người này rõ ràng có chứng hàm ngực lưng còng, tư thế của Triệu Minh Minh giống như lão đại hắc bang, bình thường cảm giác đều là mũi nhìn người, Vương Nhất Bác rất muốn đánh hắn một trận.

"Đây không phải Triệu Minh Minh, cô đi điều tra một chút Triệu Minh Minh có tài xế riêng nào không." Vương Nhất Bác nói với Triệu Tuyết, hiện tại Triệu Minh Minh bị cha hắn ép đến công ty làm việc, cha hắn chắc chắn sẽ không để Triệu Minh Minh chạy chiếc xe thể thao đi làm, đoán chừng sẽ tuyển tài xế riêng cho Triệu Minh Minh.

Mặc dù Vương Nhất Bác chỉ gặp Triệu Minh Minh một vài lần, nhưng mấy lần gặp mặt Triệu Minh Minh đều ăn mặc lòe loẹt, còn lên giọng phô trương, ít xuất hiện màu sắc và hình dáng chiếc xe, vừa nhìn cũng không phải là loại Triệu Minh Minh yêu thích.

“Được!” Triệu Tuyết nghe xong không chút do dự đi điều tra, cô cảm thấy Vương cố vấn rất giống với đội trưởng nhà mình, mang đến cho người ta cảm giác đáng tin cậy, như thể có hai người bọn họ ở đây, vụ án nào cũng có thể giải quyết.

“Tôi sẽ đặt cơm trưa bên ngoài mang đến phòng làm việc cho cậu!” Triệu Tuyết rời đi, Tiêu Chiến có chút ủy khuất nói với Vương Nhất Bác, đôi mắt to ngập nước cứ như vậy nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác.

“Anh… anh đừng nhìn tôi như vậy.” Vương Nhất Bác thừa nhận, nhìn Tiêu Chiến như thế, cậu thật sự không tức giận được.

“Vậy cậu đừng tức giận, được không?” Tiêu Chiến bước tới nắm tay áo trái của Vương Nhất Bác, khẽ lắc.

Vương Nhất Bác kinh ngạc nhìn Tiêu Chiến, Tiêu Chiến đang làm nũng với cậu sao? Rõ ràng người tức giận là cậu, tại sao Tiêu Chiến lại ủy khuất trước chứ?

Giằng co gần nửa phút, Vương Nhất Bác bị đánh bại, cậu bất đắc dĩ nói: "Chúng ta đến nhà ăn ăn đi, tôi chỉ bị thương ở tay, không phải chân." Nói xong liền bước ra ngoài cửa.

Tiêu Chiến nghe Vương Nhất Bác nói xong, một câu "chúng tôi" chứng tỏ Vương Nhất Bác thực sự không tức giận. Tiêu Chiến lập tức thu hồi bộ dạng đáng thương, sau đó mỉm cười lưu manh, gừng càng già càng cay, bạn nhỏ Vương Nhất Bác này làm sao có thể đấu thắng được hắn chứ?

Lúc hai người trở về từ nhà ăn, Triệu Tuyết cũng có thêm manh mối mới, "Vương cố vấn đoán không sai, tôi tìm được một người tên là Hạ Nhiên trong danh sách tài xế của Tập đoàn Triệu thị, hắn chính là tài xế riêng của Triệu Minh Minh.” Triệu Tuyết in ra thông tin cá nhân của Hạ Nhiên.

Hạ Nhiên, nam, ba mươi hai tuổi, người ở thành phố B tỉnh H, hiện đang độc thân. Hạ Nhiên trong ảnh có đầu nhỏ, khuôn mặt chữ quốc điển hình, đôi mắt không to không nhỏ, lại mang theo năm tháng tang thương, đôi mắt này khiến tổng thể của hắn trông già đi rất nhiều, thoạt nhìn như người bốn mươi tuổi.

“Cô có điều tra được tại sao Hạ Nhiên lại xuất hiện ở Trung tâm thương mại Đông Thắng không?” Tiêu Chiến nhìn ảnh Hạ Nhiên, không thể không nói, Hạ Nhiên này lớn lên quá đỗi bình thường, đặt trong đám đông rất khó phát hiện được.

"Trước mắt vẫn chưa tra được. Ba năm trước Hạ Nhiên đến thành phố Z, khi đó hắn vẫn làm việc trong một nhà máy hóa chất, sau này nhà máy hóa chất đóng cửa, hắn thất nghiệp một thời gian, về sau không biết cơ hội nào, hắn đến Tập đoàn Triệu thị, trở thành tài xế riêng của Triệu Minh Minh, Hạ Nhiên ở thành phố Z luôn thuê nhà với một người nào đó, tôi đã hỏi bạn cùng phòng của Hạ Nhiên, vào ngày xảy ra vụ nổ, Hạ Nhiên nói hắn muốn đi đón Triệu Minh Minh tan sở, sau đó liền đi ra ngoài."

Triệu Tuyết lấy đơn đăng ký của Hạ Nhiên ra, "Chiếc xe này vẫn luôn do Hạ Nhiên trông giữ, Triệu Minh Minh cũng không chú trọng đến chiếc xe này, chỉ khi đi làm mới ngồi chiếc xe này, cho nên đôi lúc có một số hoạt động tư nhân, Hạ Nhiên sẽ lái chiếc Aston Martin này, Triệu Minh Minh cũng sẽ không phát hiện."

“Trước đây hắn làm việc trong nhà máy hóa chất?” Tiêu Chiến nghe xong sờ cằm trầm ngâm, nếu nhà máy hóa chất này đủ chuyên nghiệp, Hạ Nhiên có thể sẽ tiếp xúc với thuốc nổ RDX.

“Đúng vậy, hơn nữa nhà máy hóa chất này, trước đây cung cấp nguyên vật liệu cho quân đội, nhưng ông chủ kinh doanh bất thiện, đã đóng cửa.” Triệu Tuyết còn điều tra thông tin của nhà máy hóa chất này.

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác nhìn nhau, sau đó, đôi mắt Tiêu Chiến tối sầm lại, nói với Triệu Tuyết, "Mời Hạ Nhiên đến!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro