Chương 22. Trò đùa kiểu này chẳng vui chút nào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Nhiên bị đưa đến phòng thẩm vấn, bởi vì hắn chỉ là người tình nghi, cho nên không mang còng tay. Hắn lo lắng đánh giá Tiêu Chiến và Ngô Hải Lâm ở đối diện, ngẩng đầu nhìn rồi cúi xuống, lộ ra thập phần hèn mọn.

"Vào ngày xảy ra vụ án ở Trung tâm thương mại Đông Thắng, anh lái xe của Triệu Minh Minh đến một bãi đậu xe nhỏ, sau đó đi bộ đến Trung tâm thương mại Đông Thắng, camera giám sát ghi lại được hình ảnh anh ở gần khu triển lãm truyện tranh, thế nào, Hạ tiên sinh cũng thích xem truyện tranh?” Ngô Hải Lâm giải quyết việc chung hỏi.

“Đừng, đừng, đừng gọi tôi là Hạ tiên sinh, gọi tôi Hạ Nhiên hay Hạ lão đầu được rồi." Nghe xưng hô của Ngô Hải Lâm gọi hắn, Hạ Nhiên vội vàng khoác tay, trong ấn tượng của hắn, có thể gọi tiên sinh đều là những đại nhân vật có tiền.

“Anh đến khu triển lãm truyện tranh làm gì?” Tiêu Chiến liếc nhìn Hạ Nhiên, từ lúc bước vào Cục Cảnh sát, hắn đều cúi đầu khom lưng với mọi người, cảm giác như thắt lưng của hắn chưa bao giờ thẳng, đến bây giờ ngồi trên ghế, vai đều rụt lại.

“Tôi… tôi… tôi đến xem tiến độ của buổi triển lãm truyện tranh.” Hạ Nhiên bị khí thế cường đại của Tiêu Chiến làm cho sợ hãi, vẻ mặt căng thẳng không nói được gì, trên trán còn bắt đầu đổ mồ hôi.

“Đây là ghi chép chi tiêu của anh.” Nghe Hạ Nhiên nói như vậy, Tiêu Chiến đẩy tư liệu đến trước mặt Hạ Nhiên, Hạ Nhiên lớn lên mồ côi cha, mẹ còn ở nông thôn thành phố B, sức khỏe không tốt, mỗi tháng Hạ Nhiên dùng một khoản tiền lớn mua thuốc men, gần như tiêu hết toàn bộ tháng lương của hắn, khi không phải đón Triệu Minh Minh còn có thể làm những công việc lặt vặt để phụ cấp cho gia đình, cơ hồ chia nhỏ thời gian kiếm tiền, làm sao có thời gian xem triển lãm truyện tranh.

"Cảnh sát... đồng chí cảnh sát, tôi... tôi..." Nhìn thấy ghi chép chi tiêu của mình, Hạ Nhiên càng thêm lo lắng không nói nên lời, hắn là người thành thật, vốn sẽ không nói dối, huống chi với khí thế cường đại áp bách của Tiêu Chiến.

“Anh vẫn chưa nói tại sao lại đến buổi triển lãm truyện tranh?” Tiêu Chiến tiếp tục hỏi, sắc bén nhìn Hạ Nhiên.

Hạ Nhiên lo lắng nhìn Tiêu Chiến, lại nhìn Ngô Hải Lâm, hai người đều nhìn ra hắn cố ý che giấu điều gì đó, nhưng không nói ra miệng.

"Trước tiên tạm giam hắn, không tin hắn không chịu nói." Tiêu Chiến vô tình nói, sau đó đứng dậy định rời đi, nhìn thấy Hạ Nhiên sợ hãi tới mức lập tức ngẩng đầu, bộ dáng muốn nói lại thôi, nhưng qua một hồi đấu tranh tư tưởng, Hạ Nhiên lại ngồi xuống.

Kỳ thật Vương Nhất Bác vẫn ở ngoài mặt kính quan sát, có thể thấy Hạ Nhiên sống quá lâu dưới đáy xã hội, mặc cảm tự ti từ trong xương tủy, nhưng trí nhớ rất tốt, vừa rồi Hạ Nhiên nhìn thấy cậu, vậy mà gọi cậu một tiếng Vương thiếu gia.

Từ nhỏ Vương Nhất Bác đã có một khả năng nhìn cái gì sẽ không quên, cậu có một phương pháp ghi nhớ đặc biệt, quen với việc mọi thứ diễn ra hàng ngày, mỗi người, thậm chí mỗi vật phẩm, đều ở trong đầu chia ra thành những ô nhỏ, bên trên biên mã hóa, đợi muốn chắt lọc trí nhớ, cậu sẽ từng bước nhớ lại mã hóa. 

(khi còn nhỏ xem bộ phim TVB 《Chuyên gia đọc tâm》, trong ấn tượng của tôi tên là Cung điện ký ức, không nhớ quá rõ, mọi người tùy ý xem một chút.)

Nếu cậu không nhớ lầm, gần một năm trước, Vương Thiên Hạo mở hội nghị video với Triệu Cương, Chủ tịch Tập đoàn Triệu thị, đúng lúc hôm đó Vương Nhất Bác về nhà, bị Vương Thiên Hạo kéo tới chào hỏi Triệu Cương, Triệu Minh Minh cũng ở đó, còn có Triệu Linh Nhi thiên kim của Tập đoàn Triệu thị. Lúc đó Triệu Cương đang ở trong một căn phòng rất trang nhã, xem ra là liên hoan gia đình vừa kết thúc, cho nên gọi tài xế đến, người đứng sau Triệu Minh Minh hẳn là Hạ Nhiên, Vương Nhất Bác không ngờ cứ như vậy gặp mặt một lần, Hạ Nhiên nhớ rõ ràng như vậy.

“Tôi cảm thấy Hạ Nhiên không có gan làm nổ Trung tâm thương mại.” Vương Nhất Bác nói với Tiêu Chiến, cho dù có thể diễn kịch, có thể giả vờ căng thẳng, nhưng mồ hôi trên đầu Hạ Nhiên không thể giả được.

Tiêu Chiến gật đầu, "Tôi cũng cảm thấy vậy, Hạ Nhiên này không có tâm lý mạnh mẽ như vậy. Nhưng trên người hắn tuyệt đối còn có một ít chuyện chúng ta không biết."

“Cậu đã từng gặp Hạ Nhiên sao?” Tiêu Chiến hỏi Vương Nhất Bác, vừa rồi hắn cũng chú ý, Hạ Nhiên nhìn Vương Nhất Bác gọi Vương thiếu gia.

"Năm trước gặp một lần, trí nhớ của Hạ Nhiên rất tốt." Vương Nhất Bác chống cằm nhìn tư liệu của Hạ Nhiên. "Tại sao Hạ Nhiên lại vào Tập đoàn Triệu thị, tôi cảm thấy chuyện này không đơn giản. Trở thành tài xế riêng cho công tử Tập đoàn Triệu thị, nhất định phải thông thạo song ngữ, còn phải có kỹ năng chiến đấu nhất định, tâm lý vững vàng vượt qua thử thách, rõ ràng là Hạ Nhiên không có đầy đủ những thứ này."

Tiêu Chiến gật đầu, để Ngô Hải Lâm tìm hiểu sâu hơn tư liệu về Hạ Nhiên, hắn thuận miệng hỏi: "Kẻ có tiền mấy cậu đều tuyển tài xế yêu cầu cao như vậy."

"Kẻ có tiền đều tiếc mệnh. Anh nghĩ xem, anh phải ở trong không gian kín với một người xa lạ, vạn nhất tài xế bị mua chuộc, hoặc cảm xúc mất kiểm soát, vậy chẳng phải mạng nhỏ của anh coi như xong rồi sao? Dù sao, xe đang chạy, cửa bị khóa, anh không thể trốn thoát, đến lúc đó giết anh, tài xe chạy án hoặc tự sát, chẳng phải một vụ án đã kết thúc rồi sao.” Khi Vương Nhất Bác nói những lời này, trong ánh mắt không có chút nhiệt độ, giọng điệu cũng lộ ra một chút lạnh lùng, giống như ác ma sắp thức tỉnh.

“Vương Nhất Bác!” Tiêu Chiến không ngờ, hắn tùy tiện nói một câu, có thể khiến Vương Nhất Bác mất khống chế như vậy, dáng vẻ vừa rồi của Vương Nhất Bác quá sấm nhân, thậm chí Tiêu Chiến còn ngửi được một tia khí tức nguy hiểm.

Vương Nhất Bác thoát khỏi trạng thái vừa rồi, cậu nhận ra mình vừa mới thất thố, cười xin lỗi Tiêu Chiến nói: "Tôi chỉ đùa thôi."

“Trò đùa kiểu này không vui chút nào.” Giọng điệu của Tiêu Chiến trở nên nghiêm khắc, hắn cảm thấy Vương Nhất Bác sau khi lớn lên có gì đó không đúng, nhưng không thể nói được là lạ ở chỗ nào.

Hạ Nhiên bị Tiêu Chiến nhốt trong phòng chờ, nhưng hắn vẫn không chịu nói một câu, giống như lợn chết không sợ nước sôi.

"Lão đại, lão đại! Anh để tôi tra ra một chuyện thú vị." Ngô Hải Lâm lần nào cũng vội vã, Tiêu Chiến nhắc nhở cậu ta chậm một chút, không cần vội, nhưng không biết tại sao Ngô Hải Lâm đều không nhớ.

"Vốn dĩ tôi muốn xem camera giám sát của Tập đoàn Triệu thị, nhưng họ nói phải mất một ít thời gian để tìm cấp trên phê duyệt, cho nên tôi đến cửa hàng đối diện với Tập đoàn Triệu thị, xem camera giám sát của họ có ghi lại được manh mối hữu ích nào không." Ngô Hải Lâm đột nhiên kích động nói, "Kết quả để tôi thực sự tìm được. Mỗi lần Hạ Nhiên đón Triệu Minh Minh đều ở cửa lớn công ty, có lần Triệu Minh Minh dẫn theo một cô gái, bọn họ cùng nhau lên xe. Tôi mở lại camera giám sát lúc trước, cô gái này đã xuất hiện bên cạnh Triệu Minh Minh năm lần."

“Chính là cô gái này, tên Amy, là Tổng giám đốc của công ty TNHH Vật liệu Lâm Lực, là một người phụ nữ kiên cường.” Ngô Hải Lâm lấy ra thông tin của Amy, còn có bức ảnh của Amy được camera giám sát chụp lại.

Mặc dù bức ảnh hơi mờ, nhưng vẫn có thể nhìn ra người trong ảnh là Triệu Minh Minh bị Amy giữ chặt, mái tóc đỏ của Triệu Minh Minh khiến người ta không chú ý cũng khó. Ngược lại, Amy để tóc đen dài, mặc một chiếc váy chuyên nghiệp màu be, tay trái cầm túi xách, tay phải nắm tay Triệu Minh Minh, giơ tay nhấc chân đều thể hiện là một người phụ nữ chín chắn và ưu nhã.

“Triệu Minh Minh thích loại này sao?” Tiêu Chiến cầm bức ảnh nhìn một chút, trên ảnh Triệu Minh Minh giống như chim Khổng Tước lòe loẹt, Amy dáng vẻ tiểu thư khuê các, tại sao hai người này lại đi cùng nhau.

“Ừ, tôi chỉ có thể nói Triệu Minh Minh cũng thích loại này.” Ngô Hải Lâm khó xử nói, vừa rồi cậu đi điều tra Triệu Minh Minh, mới phát hiện thế giới của kẻ có tiền thật sự là quá xa hoa, hàng đêm ca nhảy, mỹ nữ làm bạn, nâng cốc ngôn hoan.

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác nghi hoặc, cái gì gọi là cũng thích loại này?

“Chỉ cần là người lớn lên xinh đẹp, ai đến Triệu Minh Minh cũng không từ chối, không giới hạn nam nữ.” Vương Nhất Bác rất nhanh tóm tắt về Triệu Minh Minh, tầng lớp xã hội thượng lưu cũng có phạm vi của xã hội thượng lưu, từng hợp tác với nhau hoặc có ý định tiềm tàng hợp tác, cũng có thể trở thành một vòng tròn.

Bậc cha chú của bọn họ là một vòng, tự nhiên cũng sẽ lôi kéo con cháu mình vào vòng, trong hội của bọn họ, Triệu Minh Minh nổi tiếng là một tên ăn chơi đàng điếm, hoa hoa công tử, hầu như mọi người đều biết.

Tiêu Chiến hiểu, khó trách hắn thấy khuôn mặt của Triệu Minh Minh thận trọng.

"Vậy thì sao? Chuyện này có liên quan gì đến Hạ Nhiên?" Tiêu Chiến lại đem chủ đề quay trở lại.

"Khi tôi xem lại camera giám sát, phát hiện ánh mắt của Hạ Nhiên luôn nhìn chằm chằm vào Amy, tôi cảm thấy có vấn đề, sau đó, tôi tập trung điều tra Amy một chút, lại phát hiện Hạ Nhiên theo dõi Amy, Amy trên đường đi làm, hầu như đều có thể thấy Hạ Nhiên ở phía xa."

Ngô Hải Lâm tìm ra một vài ảnh chụp, Hạ Nhiên rõ ràng không biết mình sẽ bị camera giám sát chụp được, trong mỗi bức ảnh, chỉ cần là nơi có Amy, sẽ nhìn thấy bóng dáng của Hạ Nhiên cách đó một trăm mét.

“Hắn yêu người phụ nữ của sếp?” Tiêu Chiến nhìn từng bức ảnh này, Hạ Nhiên đã theo dõi Amy từ rất lâu.

"Còn có còn có, vào ngày diễn ra triển lãm truyện tranh, Amy cũng đến, tôi phát hiện Amy là một fan cuồng truyện tranh, tôi nghi ngờ buổi triển lãm truyện tranh này là Triệu Minh Minh tổ chức cho Amy." Ngô Hải Lâm còn tìm được rất nhiều ảnh chụp khác, những thứ này đều được Amy đăng tải trên các trang mạng xã hội, trong đó có rất nhiều ảnh chụp chung với các cosplayer, có thể thấy Amy thường xuyên đến các nơi triển lãm truyện tranh.

“Đi hỏi Hạ Nhiên.” Tiêu Chiến nhìn ảnh chụp, sau đó cho người đưa Ngô Hải Lâm vào phòng thẩm vấn.

Hạ Nhiên bị đưa đến phòng thẩm vấn lần thứ hai, rõ ràng so với lần đầu tiên tới càng lo lắng hơn, hắn thấy cảnh sát ở phía đối diện đã thay đổi, cảnh sát vừa rồi vẫn còn khí tràng cường đại, đổi thành Vương thiếu gia mà hắn đã bắt chuyện.

"Tôi phát hiện trí nhớ của anh rất tốt! Vẫn nhớ rõ tôi." Vương Nhất Bác hỏi, còn mỉm cười nhìn Hạ Nhiên.

“Không có, không có, chỉ là khả năng ghi nhớ của tôi tương đối tốt hơn người khác.” Nói xong Hạ Nhiên đứng lên, có chút cúi đầu với Vương Nhất Bác.

Hành động này khiến Tiêu Chiến ngồi bên cạnh càng hoảng sợ, đem chân đang nhấc lên hạ xuống, hắn còn nghĩ vừa rồi Hạ Nhiên định làm gì Vương Nhất Bác.

“Anh, anh ngồi xuống trước đã!” Vương Nhất Bác hiển nhiên cũng không ngờ Hạ Nhiên lại có phản ứng lớn như vậy, cũng coi như cậu đã hiểu, tại sao Hạ Nhiên có thể ở bên người Triệu Minh Minh lâu như vậy, Triệu Minh Minh đại phô trương lãng phí, thích người khác lấy lòng hắn, bộ dáng Hạ Nhiên thấp kém hèn mọn, có lẽ rất hữu ích với Triệu Minh Minh.

Sau khi Hạ Nhiên ngồi xuống, trông hắn có vẻ thận trọng hơn, như thể sợ một câu của hắn làm Vương Nhất Bác mất hứng, Vương Nhất Bác sẽ sai người đánh hắn.

Dù sao Hạ Nhiên cũng đã tận mắt chứng kiến, Triệu Minh Minh dùng cách này đối xử với những người không tôn trọng hắn, trực tiếp đem người đánh đến đầu đầy thương tích, người khác cũng không thể nói gì. Cho nên, ở trước mặt kẻ có tiền một chút, hắn có thể hèn mọn bao nhiêu thì hèn mọn bấy nhiêu, Triệu Minh Minh tựa hồ rất thích hắn, khen hắn hiểu chuyện, thường xuyên đem hắn theo bên cạnh.

“Nói một chút đi, chuyện của anh và Amy.” Tiêu Chiến trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, đặt ảnh của Amy lên bàn.

Hạ Nhiên rõ ràng không ngờ bọn họ đã tra ra được Amy, hắn khiếp sợ nhìn Tiêu Chiến.

“Anh còn không nói sao?” Vương Nhất Bác nhẹ giọng nói, cậu có thể cảm nhận được, trạng thái căng thẳng của Hạ Nhiên không phải giả vờ.

“Tôi nói, tôi nói.” Nghe Vương Nhất Bác hỏi, Hạ Nhiên trực tiếp đứng thẳng dậy, tiếp tục cúi đầu trước Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác lúng túng sững sờ tại chỗ, cậu không làm gì cả! Chỉ cùng Hạ Nhiên gặp nhau một lần, tại sao Hạ Nhiên lại sợ cậu như vậy?

"Tôi, tôi, tôi thích Amy tiểu thư. Sau khi thất nghiệp, tôi vẫn không tìm được việc làm, một ngày sau, tôi định đến khách sạn phỏng vấn vào vị trí nhân viên bảo vệ, nhưng bọn họ không cần tôi, bệnh tình của mẹ tôi càng ngày càng nghiêm trọng, tôi thực sự rất cần công việc này, cho nên tôi đã cầu xin bọn họ, bọn họ ở đó chê cười, còn nói tôi trông nghèo kiết hũ lậu. Đó là lần đầu tiên tôi gặp Amy tiểu thư. Cô ấy bước ra cửa khách sạn, như một thiên sứ, cô ấy nói với tôi, cô ấy có một công việc, hỏi tôi có muốn đi không. Tôi lập tức đồng ý, sau đó cô ấy giới thiệu tôi đến Tập đoàn Triệu thị, tôi trở thành tài xế riêng cho Triệu công tử.” Hạ Nhiên thấp giọng nói, trong lúc đó vẫn không dám ngẩng đầu.

“Vậy tại sao anh lại đi theo dõi Amy?” Tiêu Chiến đột nhiên nghiêm túc nói.

"Kỳ thật Amy tiểu thư cũng chỉ là một trong những tình nhân của Triệu công tử, Triệu công tử có rất nhiều tình nhân, mỗi lần Triệu công tử uống say, đều là tôi đi đón, mỗi lần đều thấy Triệu công tử ôm một cô gái khác. Lúc đầu tôi cho rằng Amy tiểu thư không biết, tôi cảm thấy cô ấy tốt như vậy, không nên bị phụ bạc, tôi lén lút ám chỉ với Amy tiểu thư, nhưng Amy tiểu thư chỉ cười với tôi, nói đã biết, nhưng vẫn tiếp tục ở bên cạnh Triệu công tử." Khi nói đến Triệu Minh Minh, giọng điệu của Hạ Nhiên trở nên nặng nề hơn một chút, có thể thấy được hắn khinh thường hành vi của Triệu Minh Minh như thế nào.

"Nhưng tôi biết rõ, mình không xứng với Amy tiểu thư, cô ấy là Tổng giám đốc công ty, tôi chỉ có thể từ xa nhìn cô ấy đi làm, đã thỏa mãn rồi." Hạ Nhiên nói xong, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười đầu tiên từ khi bước vào Cục Cảnh sát.

“Vào ngày xảy ra vụ nổ, anh đi tìm Amy sao?” Tiêu Chiến tiếp tục hỏi.

"Đúng vậy, Amy tiểu thư thích truyện tranh, tôi không biết truyện tranh là gì, nhưng sau khi biết Triệu công tử tổ chức một buổi triển lãm truyện tranh cho cô ấy, Amy tiểu thư rất vui. Khi đó tôi cũng muốn đến xem, bởi vì tôi không có vé, chỉ có thể đứng nhìn từ xa.” Điểm ấy Hạ Nhiên không có nói dối, xác thực hắn đã đứng trong đám người.

“Tại sao anh lại lái xe của Triệu Minh Minh đến? Tại sao khi xảy ra vụ nổ lại chạy về?” Tiêu Chiến tiếp tục nhìn chằm chằm Hạ Nhiên.

"Tôi không có xe, chỉ có thể lái xe của Triệu công tử, nhưng tôi sợ bị người khác phát hiện tôi lén lút dùng xe của Triệu công tử nên đã đậu xe ở nơi rất xa. Khi vụ nổ xảy ra, tôi muốn đi tìm Amy tiểu thư trước, nhưng tôi thấy cô ấy đã chạy ra ngoài, đi theo bên cạnh còn có vệ sĩ của Triệu công tử, thấy Amy tiểu thư đã an toàn, tôi rời đi.” Hạ Nhiên nói, trên mặt có chút đỏ bừng.

Nghe xong, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác nhìn nhau, mặc dù Hạ Nhiên nói rất nhiều, nhưng nó không liên quan gì đến vụ án đánh bom.

Tiêu Chiến phân phó, đợi hết hai mươi bốn tiếng, thả Hạ Nhiên. Vừa mới có manh mối bây giờ lại đứt đoạn.

"Lão đại! Chúng ta có phát hiện mới!" Tôn Hầu chạy đến chỗ Tiêu Chiến, trên tay cầm một túi vật chứng, bên trong đó có một tờ giấy in, trên đó viết "Thời gian chết của ngươi sắp đến - Ngày hai mươi hai tháng tư."

“Đây là cái gì?” Tiêu Chiến cầm lấy túi vật chứng, là một bức thư đe dọa.

“Được tìm thấy trong khe hở của ghế sau chiếc xe Hạ Nhiên lái.” Tôn Hầu còn đưa ảnh chụp trong xe cho Tiêu Chiến xem. Sau khi gọi Hạ Nhiên đến, bọn họ đi kiểm tra chiếc Aston Martin màu bạc, vẫn còn thu hoạch bất ngờ.

“Cái này viết cho ai?” Đây là một tờ giấy in rất bình thường, bên trên chỉ có vài chữ đơn giản như vậy, thậm chí còn không có tên.

“Triệu Minh Minh, ngày hai mươi hai tháng tư là sinh nhật của Triệu Minh Minj.” Vương Nhất Bác đột nhiên nói. 

"Tôn Hầu nhi, anh đến thẩm vấn Hạ Nhiên một lần nữa." Tiêu Chiến nói với Tôn Hầu, mặc kệ đây có phải là trò đùa hay không, bọn họ là cảnh sát, nhất định phải hỏi rõ ràng, "Nhất Bác, cậu có phương thức liên lạc của Triệu Minh Minh không?"

Vương Nhất Bác mở di động, tìm thấy số điện thoại của Triệu Minh Minh, bấm gọi đi, điện thoại vang lên rất lâu, Triệu Minh Minh mới trả lời.

"Tôi còn tưởng tôi nhìn nhầm. Hóa ra là Vương thiếu gia cao cao tại thượng của chúng ta, tại sao có thời gian gọi cho tôi." Trong giọng nói của Triệu Minh Minh đầy giễu cợt, Vương Nhất Bác không thích Triệu Minh Minh, và Triệu Minh Minh cũng không vừa mắt Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác là một trong số những đứa con nhà giàu khác biệt với bọn họ, không bao giờ tham gia vào bất kỳ hoạt động "thú vị" nào của bọn họ, đối với bọn họ cũng chỉ có khuôn mặt, hắn cảm thấy khuôn mặt Vương Nhất Bác có thể nhìn, nếu không phải bởi vì Vương Nhất Bác là người thừa kế của Tập đoàn Hào Lệ, hắn đã đem Vương Nhất Bác nằm dưới thân hắn, dù sao loại mỹ nhân băng sơn như vậy cũng không nhiều...

“Gần đây anh có nhận được thư đe dọa nào không?” Vương Nhất Bác không muốn nói nhảm với hắn, càng không biết ý nghĩ xấu xa trong đầu Triệu Minh Minh, nếu không Vương Nhất Bác đã sớm đến đánh chết hắn.

"Cậu nói chuyện này, tôi còn tưởng là chuyện lớn gì. Tôi có nhận được, mới tuần trước, đều là trò đùa của người khác, căn bản tôi cũng không để vào mắt, hơn nữa, cho dù chuyện này là thật... chẳng lẽ đám vệ sĩ nhà tôi nuôi không.” Triệu Minh Minh khinh thường nói, nể tình công tử ca sẽ không coi trọng chuyện này.

“Anh nhận được ở đâu?” Vương Nhất Bác mở máy tính xách tay, liếc mắt nhìn Tiêu Chiến. 

“Ở phòng làm việc của tôi, sau đó tôi tiện tay vứt ở trong xe.” Triệu Minh Minh vẫn cà lơ phất phơ nói, “Sao vậy, Vương thiếu gia, quan tâm tôi như vậy, có phải muốn chơi đùa với ca ca không?"

Trong điện thoại truyền đến tiếng cười tự phụ của Triệu Minh Minh, Vương Nhất Bác cố nhịn buồn nôn không cúp máy, “Triệu Minh Minh, anh đang bị người khác theo dõi.” Ngữ khí Vương Nhất Bác lạnh như băng. Người này gửi bức thư đến phòng làm việc của hắn, Triệu Minh Minh lại không xem ra gì.

"Vậy hắn đến... chẳng lẽ lão tử còn sợ hắn sao? Thật kích thích!" Nói xong, tựa hồ bên kia có người gọi Triệu Minh Minh, Triệu Minh Minh trực tiếp cúp máy.

“Triệu Minh Minh này!” Tiêu Chiến không biết dùng từ ngữ gì để hình dung hắn, đơn giản mà nói là không sợ chết, còn vô cùng tự tin.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro