Chương 23. Tôi là người của cậu, Vương thiếu gia?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôn Hầu hỏi Hạ Nhiên, Hạ Nhiên cũng không biết nguồn gốc của bức thư đe dọa, dù sao chính miệng Triệu Minh Minh nói, hắn tiện tay nhét vào chỗ ngồi phía sau, Hạ Nhiên không biết cũng hợp tình hợp lý.

Biết Triệu Minh Minh nhận được thư đe dọa, Tiêu Chiến còn để Vương Nhất Bác gọi điện cho Chủ tịch Triệu Cương của Tập đoàn Triệu thị, hỏi có cần cảnh sát can thiệp hay không, mặc dù Triệu Cương không có thái độ cường ngạnh như Triệu Minh Minh, nhưng vẫn rất khéo léo từ chối, hơn nữa rất tin tưởng vào đội vệ sĩ được mời đến.

“Mấy ông chủ lớn này rất tín nhiệm vệ sĩ của mình.” Sắc mặt Tiêu Chiến trông không tốt lắm, đây là lần đầu tiên hắn nghe nói cảnh sát không bằng một đám vệ sĩ.

“Vài tên vệ sĩ xuất thân là lính đánh thuê.” Kỳ thật Vương Nhất Bác không có nhiều cảm giác lắm, Triệu Minh Minh đối với cậu mà nói, cũng chỉ là bèo nước gặp nhau một người xa lạ.

"Hơn nữa hôm đó là sinh nhật của Triệu Minh Minh, Triệu Cương mời rất nhiều nhân vật có máu mặt, chủ yếu mời các phương tiện truyền thông đưa tin, đương nhiên hắn không thể để tiệc sinh nhật này xảy ra chuyện không may, nếu có mặt cảnh sát, dù cho thật sự không có chuyện gì, những người khác cũng sẽ nghĩ nhiều." Vương Nhất Bác tiếp tục nói, ở ngoài sáng, chỉ cần ngươi nhấc lên quan hệ với cảnh sát, bất kể là nạn nhân hay hung thủ, rất nhiều công ty đều chọn đứng xa mà nhìn, dù sao ai cũng không muốn rước họa vào thân, tiếp xúc với cảnh sát, vạn nhất đem mình bồi vào đâu?

Một tập đoàn lớn như vậy, nếu muốn  nói hoàn toàn trong sạch, Vương Nhất Bác sẽ không tin, nguyên một đám người nào là người sống trên đầu sóng ngọn gió, thậm chí còn thăm dò liên ngành pháp luật, mà ngay cả công ty nhà cậu, Vương Nhất Bác cũng biết tuyệt đối không sạch sẽ.

“Tiếp tục điều tra nguồn gốc của bức thư đó!” Là cảnh sát, bọn họ không thể bỏ qua bất kỳ cơ hội phạm tội tiềm tàng nào xảy ra.

Hôm nay bầu không khí trong phòng làm việc của Đội Hình sự đặc biệt âm u, tất cả đội viên Đội Hình sự đứng ngay ngắn thành hàng trong đại sảnh Cục Cảnh sát, nhưng trên mặt tất cả đều vô cảm, thậm chí có người còn lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.

“Tổ trưởng Tô, đã lâu không gặp.” Tiêu Chiến cười bắt tay Tô Cố, nhưng trong đáy mắt không hề vui vẻ, vừa nhìn chính là cười giả.

“Đội trưởng Tiêu, chúng ta lại gặp nhau.” Tô Cố cũng cười đáp lại, nếp nhăn nơi khóe mắt chồng chất.

Vương Nhất Bác đứng sau lưng Tiêu Chiến, vốn dĩ cậu không cần đến, nhưng Tô Cố yêu cầu tất cả thành viên đội Hình sự phải đến nghênh đón hắn, nói là muốn sắp xếp nhiệm vụ, Vương Nhất Bác nhìn thấy mọi người đều đứng lên, cậu cảm thấy chỉ có một mình ở phòng làm việc cũng xấu hổ, cho nên cùng đi theo nghênh đón.

Vương Nhất Bác đánh giá Tô Cố vài lần, cao khoảng một mét tám, tóc ngắn rẽ ngôi giữa, đôi mắt hẹp dài, cái mũi rất kiệt xuất, chóp mũi giống như hình quả trám, đôi môi rất mỏng, lộ ra là một người có chút cay nghiệt.

“Đây là?” Tô Cố chú ý đến Vương Nhất Bác phía sau Tiêu Chiến, chủ động bắt tay Vương Nhất Bác.

“Cố vấn Tâm lý học Tội phạm đội Hình sự, Vương Nhất Bác.” Vương Nhất Bác chỉ vào tay phải bị gãy xương của mình, dùng tay trái bắt tay với Cô Tố, lập tức thu tay về, đồng thời cũng bí mật lau tay vào quần.

"Thì ra là ái đồ của Hứa giáo sư, lúc trước từng nghe Hứa giáo sư nhắc đến cậu." Tô Cố nhìn Vương Nhất Bác, cười đặc biệt nịnh nọt.

Vương Nhất Bác cười lấy lệ, thảo nào Tiêu Chiến không thích Tô Cố, Tô Cố vừa nhìn là loại yêu sợ nịnh hót, người chanh chua, Tiêu Chiến tính tình thẳng thắn, làm sao có thể thuận mắt Cô Tố.

Tô Cố đến đội Hình sự nhìn điều kiện của phòng làm việc, đột nhiên ánh mắt tập trung vào chiếc máy pha cà phê trong góc, cũng như những hạt cà phê đắt tiền.

“Cuộc sống của Đội trưởng Tiêu thật thoải mái, cà phê này không hề rẻ, lại xa xỉ như vậy.” Tô Cố quái gở nói, ánh mắt như muốn nói Tiêu Chiến chiếm dụng tiền công.

"Đây là tôi mua, làm việc cực khổ như vậy, uống cà phê không được sao?" Không đợi Tiêu Chiến trả lời, Vương Nhất Bác đã lên tiếng, lạnh như băng nhìn Tô Cố. Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến mua máy pha cà phê, cho nên cậu nhân tiện mua một ít hạt cà phê, tuy cậu không thích uống, nhưng thành viên đội Hình sự rất cần, dù sao tất cả mọi người đều thường xuyên thức khuya.

"Vương cố vấn mua đương nhiên có thể rồi! Tôi chỉ sợ người khác hiểu lầm Đội trưởng Tiêu, dù sao chúng ta  cũng là đầy tớ của nhân dân, sống đơn giản một chút cũng nên làm, cậu nói đúng không, Đội trưởng Tiêu?" Tô Cố miệng nam mô, bụng một bồ dao găm, nhìn Tiêu Chiến, đây là đang chỉ trích phong cách sống xa hoa của nhóm Tiêu Chiến.

“Tôi có tiền, tùy hứng, liền thích cho bọn họ dùng đồ tốt đắt tiền!” Vương Nhất Bác nhếch môi mỉm cười, khinh thường nói, cậu chính là phú gia công tử phóng túng ngang ngạnh.

Nghe Vương Nhất Bác thay mình ra mặt, trong lòng Tiêu Chiến nở hoa, bộ dáng lão bà bênh vực mình thật khí phách. Tuy bây giờ chưa phải chính thức là lão bà, nhưng cũng chỉ là chuyện sớm muộn, Tiêu Chiến đối với chính mình tràn ngập tự tin.

Nếu Vương Nhất Bác đã nói như vậy, Tô Cố không thể nói gì nữa, giả vờ giả vịt nghe người khác báo cáo diễn biến tình tiết vụ án.

“Mấy ngày nay chỉ điều tra được một chút manh mối như vậy?” Nghe xong báo cáo, Tô Cố cố ý lớn tiếng nói.

"Tổ trưởng Tô có ý kiến gì? Cứ việc phân phó!" Tiêu Chiến ôm hai tay, vẻ mặt xem kịch vui nhìn Tô Cố.

Tô Cố không ngờ Tiêu Chiến sẽ hỏi như vậy, hắn còn nghĩ Tiêu Chiến sẽ phản bác, hắn cũng biết vụ án này rất khó, ngắn ngủn hai ba ngày mà điều tra được manh mối này, đã là rất nhanh rồi, vốn dĩ hắn chỉ muốn khiêu khích Tiêu Chiến, không ngờ Tiêu Chiến không mắc bẫy, khiến hắn hiện tại không thể xuống đài.

"Vậy đi kiểm tra lại camera giám sát! Tôi còn có việc, Tiểu Dương, chúng ta đi!" Tô Cố nhìn thoáng qua xung quanh, phát hiện thành viên đội Hình sự đều tươi cười, hắn vội vàng tìm cớ rời đi.

“Tổ trưởng Tô, đi thong thả!” Thấy Tô Cố sắp bước ra khỏi cửa phòng làm việc, Tiêu Chiến làm động tác với thành viên đội Hình sự, mọi người chỉnh tề hô lên một tiếng, nhưng giọng điệu lại tràn đầy ý cười, Tô Cố nghe xong đi ra ngoài không ngoái đầu lại.

"Tôi còn không trị được hắn? Chê cười!" Nhìn bộ dáng kinh ngạc của Tô Cố, Tiêu Chiến cảm thấy đặc biệt thoải mái.

“Đội trưởng, tiếp theo chúng ta sẽ làm gì?” Ngô Hải Lâm hỏi, mặc dù Tô Cố là Tổ trưởng tổ trọng án, nhưng đám người Ngô Hải Lâm là thành viên đội Hình sự, bọn họ chỉ nhận một lão đại, chính là Tiêu Chiến, hơn nữa chỉ nghe mệnh lệnh của Tiêu Chiến.

“Thay thường phục, bí mật bảo vệ Triệu Minh Minh.” Tiêu Chiến trầm tư một chút, tuy hắn không muốn nói chuyện với Triệu Minh Minh, nhưng manh mối đứt đoạn ở chỗ Triệu Minh Minh, mặc kệ là vì Triệu Minh Minh hay vì vụ án, hắn đều phải bảo vệ tốt Triệu Minh Minh.

"Nhưng chúng ta phải bảo vệ như thế nào? Triệu Minh Minh có vệ sĩ riêng trong tiệc sinh nhật của anh ta, hơn nữa chúng ta không có thư mời không vào được." Ngô Hải Lâm lắc đầu ngán ngẩm, cậu thực sự không hiểu nổi những kẻ có tiền này, tại sao cả đám đều tiếc mạng như vậy, để cảnh sát bảo vệ thì không muốn, cứ muốn tin vào đội vệ sĩ.

“Tôi có thư mời dự tiệc sinh nhật của Triệu Minh Minh.” Vương Nhất Bác nói, mấy ngày trước Vương Thiên Hạo gọi điện thoại xong gửi thư mời cho cậu, không ngờ còn có thể phát huy công dụng.

"Tôi đi với cậu. Ngô Hải Lâm, các cậu ở bên ngoài tiếp ứng." Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, không cần nhiều lời, bọn họ cũng có thể hiểu trong lòng đối phương đang nghĩ gì, ngày qua ngày sinh ăn ý, thật sự rất thần kỳ.

Vào ngày sinh nhật của Triệu Minh Minh, tất cả tạp chí lớn tranh nhau đưa tin, đây có thể xem như một bữa tiệc lớn trong giới kinh doanh, rất nhiều đại lão đều tham dự, có thể thấy Triệu Cương đã bỏ ra bao nhiêu tâm sức và công sức.

“Thư ký Ngô, gửi cho tôi hai bộ lễ phục dạ hội, tôi sẽ gửi địa chỉ cho cậu.” Vương Nhất Bác cúp máy, nhìn cánh tay phải đang bị treo của mình.

Không bao lâu, chuông cửa nhà Tiêu Chiến vang lên. Tiêu Chiến ra mở cửa, thấy hai hàng người mặc đồng phục đen chỉnh tề đứng ở cửa, những người kia đồng thanh gọi Tiêu Chiến là Tiêu tiên sinh.

Tiêu Chiến bị một màn này làm cho khiếp sợ, lại nhìn thấy đám người kia đồng loạt cúi đầu trước Vương Nhất Bác, gọi Vương thiếu gia, nam tử mặc đồ đen đứng đầu có lẽ là Thư ký Ngô trong miệng Vương Nhất Bác, là người Vương Thiên Hạo tuyển chọn phụ trách sinh hoạt trong nước của Vương Nhất Bác, nhưng Vương Nhất Bác thích độc lai độc vãng, không thích bị người khác sắp xếp và theo dõi, cho nên bình thường cậu sẽ không tìm người Thư ký Ngô này.

“Chiến ca, anh mặc bộ đồ trắng này!” Vương Nhất Bác quay đầu nói với Tiêu Chiến, những bộ lễ phục này đều được đặt may riêng cho Vương Nhất Bác, may mắn dáng người của Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác không kém nhiều, có thể mặc quần áo của Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến mờ mịt cầm lấy bộ lễ phục màu trắng, cảm thấy rất tốt, Tiêu Chiến từ chối để nhân viên giúp hắn thay quần áo, đóng cửa phòng ngủ chính, mới lăn qua lăn lại một hồi.

Đợi Tiêu Chiến mở cửa, không thấy Vương Nhất Bác trong phòng khách, đoán chừng cũng đi vào phòng mình thay quần áo, sau đó Tiêu Chiến còn chưa kịp ngồi xuống đã bị Thư ký Ngô kéo đến ngồi trước gương trang điểm đơn giản, bắt đầu thiết kế kiểu tóc tối nay cho hắn.

Đây là lần đầu tiên Tiêu Chiến biết, hóa ra những người giàu có tham dự tiệc tối gần giống như minh tinh tham dự lễ trao giải, đều phải làm tạo hình  nhất định.

Sau gần nửa giờ, kiểu tóc của Tiêu Chiến đã hoàn thành, Tiêu Chiến tự nhìn mình trong gương, một thân âu phục trắng tuyết, bên trong là áo sơ mi đen và áo lót trắng, trên ngực cài một chú báo, tóc được chải ngược để lộ vầng trán trơn bóng. Tiêu Chiến phải cảm thán một tiếng, quả nhiên người dựa vào quần áo, ngựa dựa vào yên, hắn gần như không nhận ra chính mình.

“Tiêu tiên sinh chỉ cần tùy tiện ăn mặc một chút, giống như bá đạo tổng tài vậy.” Nhà tạo mẫu tóc không khỏi tán thưởng, Tiêu tiên sinh này quá đẹp trai, khí chất cường đại, không biết tuyệt đối nghĩ Tiêu tiên sinh là Chủ tịch của công ty nào đó.

Tiêu Chiến ngượng ngùng cười, đột nhiên nghe tiếng cửa phòng mở, Vương Nhất Bác hẳn là hoàn thành toàn bộ tạo hình trong phòng bên cạnh. Nhưng tay phải của cậu hơi cong lại, để trông đẹp một chút, Vương Nhất Bác đã tháo băng ra. Nếu không, mặc một bộ âu phục, treo một tay, cậu sẽ không xấu hổ lớn như vậy.

Vương Nhất Bác mặc một bộ vest xám khói với những ngôi sao lấp lánh, cà vạt màu đen chấm bi trắng, một chiếc áo sơ mi kẻ sọc đơn giản, một vài lọn tóc mái được xỏa trên trán, che đi đôi mắt lãnh đạm ngày thường của cậu, tăng thêm một phần khí chất cấm dục, hình tượng chuẩn soái ca công tử.

Tiêu Chiến nhìn ngây người, Vương Nhất Bác của hôm nay đặc biệt mê người, đồng thời lại có chút ăn dấm chua, lúc trước Vương Nhất Bác tham gia yến hội, đều ăn mặc trang điểm xinh đẹp như vậy sao? Còn có, băng trên tay cậu đâu?

“Tay của cậu không sao chứ?” Tiêu Chiến nhìn chằm chằm tay phải của Vương Nhất Bác, ngoại trừ có chút cứng ngắc, nhìn không có gì khác thường.

"Lúc đó tôi chỉ bị gãy xương nhẹ, không treo cũng không sao, chỉ cần tôi không cử động là được. Đi thôi! Chiến ca!" Vương Nhất Bác chỉnh lại quần áo của mình, nói với Tiêu Chiến, còn giơ cánh tay phải lên, ra hiệu không sao.

“Chiến ca?” Vương Nhất Bác gọi một lần nữa, Tiêu Chiến lại đang ngẩn người. Vương Nhất Bác tự hỏi tại sao gần đây Tiêu Chiến luôn thất thần, còn thường xuyên nhìn cậu ngẩn người.

“Được!” Tiêu Chiến đi theo Vương Nhất Bác, để che đậy mình vừa rồi thất thần, Tiêu Chiến đổi chủ đề, “Tôi thấy cây trâm hình con báo này rất đẹp!"

"Coi như tạm được! Cartier, mua từ rất lâu trước đây, gần một trăm bảy mươi tám vạn!" Vương Nhất Bác nhìn thoáng qua cài áo rồi gật đầu, cậu cũng rất thích cài áo này, chủ yếu là thích họa tiết con báo.

Nghe Vương Nhất Bác nói một trăm bảy mươi tám vạn, Tiêu Chiến lập tức ôm chặt cài áo trên ngực, đây là một bộ phòng vệ a.

“Anh làm gì vậy?” Vương Nhất Bác nhìn hành động ngơ ngác của Tiêu Chiến, chẳng lẽ ngực đau sao?

“Tôi sợ làm mất, sẽ không đủ khả năng bồi thường.” Tiêu Chiến đau khổ nói.

“Có thể lấy thân báo đáp...!” Vương Nhất Bác nhanh miệng nói, lời nói ra cũng chưa suy nghĩ, sau đó nói thêm: “Đùa chút thôi, Chiến ca, chúng ta lên xe đi!"

Nói xong, Vương Nhất Bác ngồi vào ghế sau của một chiếc Bentley. Tiêu Chiến nhíu mày, Vương Nhất Bác, đây là cậu nói, lấy thân báo đáp, nhưng không nhất thiết là ai đồng ý.

Tiệc sinh nhật của Triệu Minh Minh được tổ chức tại khách sạn Quân Hào, khi hai người Vương Nhất Bác đến, nhiều người đã vào địa điểm tổ chức.

Thư ký Ngô đưa thư mời cho nhân viên ở cửa, nhân viên nhìn Vương Nhất Bác rồi nhìn Tiêu Chiến, tuy Vương Nhất Bác ít tham dự sự kiện, nhưng dù sao cũng là người thừa kế tương lai của trùm kinh doanh Tập đoàn Hào Lệ, bọn họ không dám không biết.

Nhưng nam tử bên cạnh Vương Nhất Bác khí chất cao quý, nhưng xác thực lạ mắt. Hơn nữa, hôm nay bọn họ nhận được thông báo, phải đảm bảo an toàn nghiêm ngặt của tất cả khách quý, nếu có người cố tình trà trộn vào, bọn họ khó giữ được cái mạng nhỏ này.

“Thư ký mới tuyển của tôi, họ Tiêu.” Vương Nhất Bác nhàn nhạt nhìn nhân viên, sau đó mang theo Tiêu Chiến đi vào trong.

Bữa tiệc trang trí vô cùng xa hoa, khắp nơi đều có đá quý và đèn pha lê, giống như bước vào một lâu đài. Trong bữa tiệc mọi người tụm năm tụm ba cùng một chỗ, trên tay cầm rượu đỏ thượng hạng, ánh mắt lại không ngừng tìm kiếm, những người này trước tiên là đến tìm đối tác, sau đó mới là tham dự tiệc sinh nhật.

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đi vào địa điểm, thu hút sự chú ý của rất nhiều người, ít hay nhiều đều mang theo một chút dò xét.

Tiêu Chiến nhắm mắt theo đuôi đi sau lưng Vương Nhất Bác, giữ khoảng cách nửa cánh tay với Vương Nhất Bác, thời khắc đều cẩn thận người khác có thể chạm vào tay phải của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác không thích cảm giác bị mọi người vây quanh, cho nên đưa Tiêu Chiến đến một cái ghế dài ngồi xuống, tầm nhìn ở chỗ này cũng rất tốt, nằm ở phía sau khu tiệc đứng, người khác không nhìn thấy bên trong, nhưng người bên trong lại có thể nhìn thấy toàn bộ đại sảnh.

“Tiểu Vương công tử?” Một người đàn ông trung niên có vẻ phúc hậu đi về phía Vương Nhất Bác, trên tay cầm một ly sâm panh, từ khi Vương Nhất bước vào cửa ông đã nhận ra, quả nhiên Triệu Cương không gạt người, tiệc sinh nhật này thực sự là đại lão tụ họp, ngay cả tiểu Vương công tử ngày thường hiếm khi tham gia các hoạt động cũng đến.

“Lưu thúc.” Vương Nhất Bác đứng dậy, cầm ly sâm panh trên bàn, cố nén khó chịu ở tay phải, cụng ly với người đàn ông, người này cậu gặp một lần, muốn hợp tác với gia đình cậu, nhưng bị Vương Thiên Hạo lừa.

“Hiếm khi gặp cậu!” Người đàn ông rõ ràng là muốn tiếp tục nói chuyện, đối với ông ta, là Vương Nhất Bác hay Vương Thiên Hạo đều không quan trọng, chỉ cần ông ta có thể có quan hệ tốt với một người trong bọn họ là được, quan trọng là Tập đoàn Hào Lệ sau lưng bọn họ.

Vương Nhất Bác trao đổi vài câu với người đàn ông, sau khi cụng ly đặt sâm panh xuống, tay phải của cậu vẫn chưa hoàn toàn tốt. Cậu rất không thích ứng phó với loại trường hợp này, nếu không phải vì phá án, cậu sẽ không xuất hiện ở đây.

Ngay khi Vương Nhất Bác đang do dự có nên khéo léo để người đàn ông trung niên này bỏ đi, Triệu Cương mang theo hai người con của ông đi tới.

Triệu Minh Minh vẫn mặc lòe loẹt, thực ra hắn mặc một bộ âu phục màu hồng nhạt, nhuộm tóc đỏ, dáng người gầy, Vương Nhất Bác cảm thấy Triệu Minh Minh ăn mặc như vất rất giống gà tây.

Triệu Linh Nhi bình thường hơn rất nhiều, giơ tay nhấc chân đều là phong thái của đại gia khuê tú.

Vương Nhất Bác khẽ gật đầu với Triệu Linh Nhi, trong đám người Triệu gia, Vương Nhất Bác cũng chỉ có hảo cảm với Triệu Linh Nhi.

"Lưu tổng, tôi nói tại sao không tìm thấy ông? Hóa ra là ở chỗ Nhất Bác!" Triệu Cương đi tới hàn huyên, trong lòng Vương Nhất Bác càng thêm mất kiên nhẫn, cũng may là Triệu Cương nhãn lực tốt, còn nhìn ra sắc mặt của Vương Nhất Bác không tốt, để Triệu Minh Minh đưa Vương Nhất Bác đến nơi khác đi dạo.

Từ lúc nhìn thấy Tiêu Chiến, Triệu Minh Minh vẫn nhìn chằm chằm vào Tiêu Chiến, hắn còn chưa chơi đùa loại mỹ nhân này.

Tiêu Chiến tự nhiên chú ý tới ánh mắt của Triệu Minh Minh, nhưng Vương Nhất Bác vẫn còn giao thiệp, hắn không nên nói nhiều. Nếu không phải vì nhiệm vụ, hắn thật sự muốn nhét Triệu Minh Minh vào bao tải đánh cho tơi bời.

“Vương thiếu gia, người bên cạnh cậu là ai vậy?” Vương Nhất Bác và Triệu Minh Minh đi phía trước, bởi vì Tiêu Chiến không muốn nhìn thấy ánh mắt của Triệu Minh Minh, liền đi sau lưng Vương Nhất Bác.

Triệu Minh Minh nháy mắt với Tiêu Chiến phía sau bọn họ, “Trông không tệ!” Nói xong, còn nở một nụ cười bỉ ổi.

“Triệu Minh Minh, đây là người của tôi, tôi khuyên anh không nên mang tâm tư không đứng đắn.” Vương Nhất Bác dừng lại, hung hăng nhìn Triệu Minh Minh, giống như một con sói.

Triệu Minh Minh rõ ràng bị ánh mắt của Vương Nhất Bác dọa sợ, thậm chí còn dừng bàn tay đang xoay quanh chiếc cốc.

Nói xong, Vương Nhất Bác kéo tay Tiêu Chiến, chạy nhanh về phía khu vườn sau đại sảnh.

Vườn sau hầu như không có người, bây giờ là thời gian cao điểm của bữa tiệc, cơ bản mọi người đều ở trong đại sảnh tầng một. Vương Nhất Bác nhìn một lượt, phát hiện không có ai, vừa định thả tay Tiêu Chiến ra, cảm thấy tay trái của mình bị Tiêu Chiến nắm chặt.

Tiêu Chiến thuận thế ôm eo Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến đè trên cột.

Nhìn đôi mắt mở to như nai con của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến dựa sát vào cổ Vương Nhất Bác, ngửi vào tùng hương quen thuộc trên cổ Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến cố ý nhỏ giọng nói: "Tôi là người của cậu? Vương thiếu gia?" Còn đặc biệt kéo dài âm cuối một chút, tay trái hắn vẫn nắm chặt cổ tay Vương Nhất Bác, ngón cái mơn trớn cổ tay Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến không dám nắm tay phải của cậu.

“Tôi chỉ là, chỉ là không muốn để Triệu Minh Minh dây dưa với anh.” Mặt và tai của Vương Nhất Bác đều đỏ bừng, đây là lần đầu tiên cậu tiếp xúc gần như vậy với Tiêu Chiến, gần đến mức cậu có thể đếm từng sợi lông mi của Tiêu Chiến.

“Vương Nhất Bác, nhìn tôi!” Giọng nói của Tiêu Chiến có chút khàn khàn.

Nghe Tiêu Chiến gọi đầy đủ tên của mình, Vương Nhất Bác theo bản năng rụt rè nhìn Tiêu Chiến. Tiêu Chiến nhìn vào đôi mắt ươn ướt của Vương Nhất Bác, như nai con bị kinh hãi, hàm răng nhẹ nhàng cắn vào môi dưới. Tiêu Chiến cảm thấy bây giờ mình nhịn nữa, hắn cũng không phải là người.

Nhìn thấy khuôn mặt của Tiêu Chiến càng ngày càng gần, Vương Nhất Bác ngây dại, cậu không biết phải làm sao, cậu muốn đẩy Tiêu Chiến ra? Nhưng trong lòng lại có chút chờ mong chuyện tiếp theo.

Ngay khi môi bọn họ cách nhau chưa đầy một xen-ti-met, trong góc vườn, đằng sau cây cột chỗ bọn họ đang đứng, đột nhiên trong bụi cỏ truyền đến âm thanh.

Là một cảnh sát Hình sự dày dặn kinh nghiệm, Tiêu Chiến nghe rõ động tĩnh này, lập tức buông Vương Nhất Bác ra, hướng trong góc tối nói: "Ai!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro