Chương 26. Ai xem cậu là huynh đệ!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác đến Cục Cảnh sát, đi về phía phòng làm việc của đội Hình sự, không ngờ gặp Tiêu Chiến vừa ăn trưa trở về.

“Nhất Bác!” Tiêu Chiến kinh hỉ nói, hắn cho rằng Vương Nhất Bác sẽ không tới, buổi sáng nhắn tin cho Vương Nhất Bác đến hỗ trợ xem xét vụ án, chỉ là một cái cớ của Tiêu Chiến, hắn chỉ muốn gặp Vương Nhất Bác mà thôi, nhưng lại không có lý do phù hợp.

“Chúng ta xem vụ án đi!” Vương Nhất Bác cười với Tiêu Chiến, lướt qua Tiêu Chiến đi vào phòng làm việc.

Tiêu Chiến nhìn bóng lưng Vương Nhất Bác, hắn cảm thấy Vương Nhất Bác hôm nay rất kỳ lạ, đối với hắn mang theo một chút lễ phép xa cách.

“Lão đại! Vương cố vấn!” Nhìn thấy Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác từ cửa bước vào, Triệu Tuyết vội gọi, cô vừa mới phát hiện ra một số manh mối mới.

"Tôi vừa xem danh sách nhân viên của Tập đoàn Triệu thị, đối chiếu thời gian từ nửa cuối năm trước với nửa đầu năm ngoái, cũng đã hỏi Hạ Nhiên có nhìn thấy cô gái này chưa. Hạ Nhiên đã cung cấp cho chúng tôi một manh mối mới, nói hắn đã từng gặp cô gái này mấy lần, lúc trước tan làm với Triệu Minh Minh, dựa theo thông tin Hạ Nhiên cung cấp, tôi đã tìm thấy cô gái này tên là Lý Đình." Sau khi Triệu Tuyết nói một đống, đưa ảnh chụp Lý Đình cho Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, đây là ảnh chứng minh thư, tóc dài, mắt to, mặt trái xoan, vừa nhìn chính là một người rất có khí chất, dịu dàng.

"Cô gái này, tại sao lại cùng kiểu người với Amy? Triệu Minh Minh thích kiểu này?" Tiêu Chiến nhìn ảnh chụp của cô gái, cảm giác chung của hắn quả thực tương tự Amy, kiểu nhẹ nhàng động lòng người, nếu Lý Đình thực sự quan trọng với Triệu Minh Minh, vậy Tiêu Chiến cũng có thể hiểu, tại sao Amy có thể ở cùng Triệu Minh Minh nửa năm, còn có thể cùng Triệu Minh Minh ra vào tập đoàn Triệu thị. Dù sao dựa theo tốc độ đổi bạn tình của Triệu Minh Minh, nhất định không quá một tháng.

"Mẹ của Triệu Minh Minh và Triệu Linh Nhi vì khó sinh nên qua đời. Triệu Minh Minh vẫn giữ bức ảnh của mẹ hắn trong ví, chính là kiểu người dịu dàng hiền thục, có thể Triệu Minh Minh đổi một loại ký thác tinh thần khác.” Vương Nhất Bác đột nhiên nói, Triệu Minh Minh rất nhớ mẹ hắn, cho nên đối với kiểu con gái này, Triệu Minh Minh đặc biệt dễ dàng nảy sinh hảo cảm.

“Nhưng mà lão đại, tôi hỏi một người bạn của Lý Đình, phát hiện Lý Đình đã mất tích từ ​​năm ngoái, hồ sơ vụ án vẫn ở phân cục.” Triệu Tuyết nghiêm nghị nói, đưa tư liệu được chuyển từ phân cục cho Tiêu Chiến, là một báo cáo về những người mất tích.

Tiêu Chiến cầm báo cáo, sắc mặt không được tốt lắm, từ tháng hai năm ngoái, Lý Đình đã mất tích, đúng lúc trước khi Triệu Minh Minh và người mẫu kia ở cùng nhau.

Lý Đình là cô nhi, không có người giám hộ, chủ thuê nhà phát hiện Lý Đình chưa trả hai tháng tiền nhà, gọi điện thoại cũng không nghe, cho nên mới đến tìm, phát hiện trong phòng không có một bóng người, hành lý cũng không thấy, lúc này mới báo cảnh sát, nghi ngờ Lý Đình chạy trốn khất nợ tiền thuê nhà. Cho đến nay, cảnh sát vẫn chưa tìm thấy tung tích của Lý Đình. Hơn một năm nay, Lý Đình không có bất kỳ biên lai chi tiêu nào, cũng không có ghi chép thông hành, như thể bốc hơi khỏi thế gian này.

“Người trong công ty cũng không phát hiện?” Tiêu Chiến cau mày, trong thời gian hơn một năm, con người không thể không ăn, uống, ngủ nghỉ, mà Lý Đình không có một chút dấu vết sự sống, vậy rất có thể lành ít dữ nhiều

"Vào tháng hai Lý Đình đã nộp đơn từ chức, kể từ đó người của công ty không còn gặp lại cô ta nữa. Tính cách Lý Đình quái gở, trong sinh hoạt chỉ có một người bạn thân, bình thường có quan hệ thân thiết với cô bạn kia, cô bạn gái kia cũng không biết cô ta đã đi đâu, bởi vì Lý Đình không tiết lộ bất kỳ kế hoạch đi xa." Triệu Tuyết mở ra đoạn ghi âm cuộc gọi của người bạn thân, cô bạn này cũng đang tìm kiếm Lý Đình, cảnh sát vẫn tiếp tục tìm kiếm, nhưng không thu hoạch được gì.

“Triệu Minh Minh đâu?” Sau khi nghe Triệu Tuyết nói xong, Vương Nhất Bác xem tư liệu, không ngẩng đầu lên hỏi.

“Triệu Cương đã phái người đón về.” Tiêu Chiến bất đắc dĩ nói, bọn họ thẩm vấn Triệu Minh Minh xong, Triệu Cương đã phái người đến đón, Triệu Minh Minh bây giờ xem như là nạn nhân, bọn họ không thể tạm giam Triệu Minh Minh, chỉ có thể thả hắn đi.

“Đến tập đoàn Triệu thị tìm hắn, hỏi về Lý Đình này một chút.” Vương Nhất Bác ngẩng đầu nói với Tiêu Chiến.

Triệu Minh Minh không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ ba hắn là Triệu Cương, hiện tại vừa mới xảy ra loại chuyện này, rất có thể liên quan đến Triệu Minh Minh, uy nghiêm của Triệu Cương là trở ngại của Triệu Minh Minh, tuyệt đối sẽ trung thực vài ngày, bây giờ tám phần đang thảnh thơi ở công ty nhà mình.

“Được!” Tiêu Chiến tin tưởng tuyệt đối lời nói của Vương Nhất Bác, hắn cũng không hỏi tại sao phải đến Tập đoàn Triệu thị, trực tiếp lái xe đi.

Đến Tập đoàn Triệu thị, Tiêu Chiến nhìn tòa nhà cao tầng trước mặt, trong lòng chỉ có hai chữ, xa xỉ!

Bọn họ đi đến quầy lễ tân, Tiêu Chiến đưa thẻ cảnh sát, quầy lễ tân xem xong, nói với Tiêu Chiến, "Thật xin lỗi, quản lý Triệu của chúng tôi không có ở đây, nếu ngài có chuyện muốn nói, làm phiền ngài hẹn trước.” Nói xong còn hướng Tiêu Chiến cúi đầu.

Thái độ của nhân viên lễ tân rất tốt, Tiêu Chiến căn bản không tìm ra thứ tốt gì, chính là bọn họ không để hắn gặp Triệu Minh Minh.

"Chúng tôi đến gặp Triệu Minh đàm phán chút việc riêng, đây là danh thiếp của tôi." Vương Nhất Bác bước đến quầy lễ tân, lấy ra một tấm danh thiếp màu đen từ ngăn đựng thẻ mà cậu mang theo bên mình.

Quầy lễ tân nhìn Vương Nhất Bác, hai tay nhận danh thiếp, sau khi nhìn thấy thông tin trên danh thiếp, tất cung tất kính nói với Vương Nhất Bác, "Làm phiền Vương thiếu gia chờ một chút, tôi sẽ gọi điện báo cho quản lý Triệu."

Vương Nhất Bác gật đầu, thuận tay gõ bàn ở quầy lễ tân, thờ ơ đứng đó.

“Mời ngài đi theo tôi!” Nhân viên lễ tân đặt điện thoại xuống, làm động tác mời, dẫn Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đến thang máy.

“Sớm biết mặt mũi của cậu có tác dụng như vậy, còn dùng tôi làm gì?” Tiêu Chiến bước tới gần Vương Nhất Bác, khoác tay lên vai Vương Nhất Bác, nhỏ giọng nói bên tai Vương Nhất Bác.

“Hắn cho Tập đoàn Hào Lệ mặt mũi.” Nói xong, Vương Nhất Bác cố ý bước nhanh hơn một chút, kéo ra khoảng cách với Tiêu Chiến.

Tay Tiêu Chiến nằm giữa không trung, hắn tức giận thu tay lại, hắn dám cam đoan, hôm nay Vương Nhất Bác rất bất thường, Tiêu Chiến khó hiểu, hôm nay hắn không có chọc giận tiểu tổ tông này, tại sao lại trở nên xa cách với hắn nha? Rõ ràng mấy ngày trước suýt chút nữa hôn đi, chẳng lẽ bởi vì hắn quá nóng vội, tiểu tổ tông này mới tức giận?

Không đợi Tiêu Chiến suy nghĩ cẩn thận, bọn họ đã đến trước cửa phòng làm việc của Triệu Minh Minh, phòng làm việc của Triệu Minh Minh bày trí khá chỉnh tề, ước chừng cũng bị Triệu Cương ảnh hưởng.

"Lại gặp mặt rồi! Triệu công tử!" Tiêu Chiến bước vào, nhìn thấy Triệu Minh Minh đang ngồi ở bàn làm việc, hôm nay hắn ăn mặc rất là bình thường, một thân âu phục xám, chỉ là mái tóc đỏ kia vẫn chưa nhuộm lại, nhưng nhìn vào quả thực là bình thường hơn trước rất nhiều.

“Đội trưởng Tiêu!” Triệu Minh Minh đứng lên, bắt tay với Tiêu Chiến, gật đầu với Vương Nhất Bác và Triệu Tuyết phía sau, toàn bộ quá trình đều là khẽ gật đầu, từ sau khi bị Tiêu Chiến thẩm vấn, Triệu Minh Minh cũng không dám có tâm tư không đứng đắn với Tiêu Chiến, mỹ nhân như vậy, nếu ai có thể thu vào túi, Triệu Minh Minh hắn gọi người đó là cha?

“Đừng căng thẳng, chúng tôi tới tìm anh hỏi một người.” Tiêu Chiến vỗ Triệu Minh Minh một cái, ý bảo hắn ngồi xuống ghế sô pha, sau đó bản thân ngồi đối diện hắn.

“Người này, Triệu công tử hẳn là rất quen thuộc?” Tiêu Chiến đặt ảnh chứng minh thư của Lý Đình lên bàn, nhìn chằm chằm Triệu Minh Minh.

Nhìn thấy ảnh chụp của Lý Đình, Triệu Minh Minh bất giác thoáng run rẩy, sau đó rất nhanh khôi phục bình thường, giọng điệu tự nhiên nói: "Không nhớ rõ, nhưng nhìn có chút quen mắt."

“Nhưng tôi nghe nói anh rất thích Lý Đình này, thường xuyên ra vào công ty với anh.” Tiêu Chiến cười vẻ mặt vô tội, nếu không có đôi mắt sắc bén, sẽ bị bộ dáng của hắn mê hoặc.

“Suýt chút nữa tôi quên mất, Cảnh sát Tiêu, anh cũng biết, tôi thường xuyên đổi người bên cạnh.” Triệu Minh Minh đột nhiên thả lỏng rất nhiều, thậm chí còn nâng lên hai chân, đặt một tay lên lưng ghế sô pha.

“Nhưng cô ta đã ở bên anh hơn nửa năm!” Tiêu Chiến tiếp tục cười nói, nhưng ánh mắt vẫn rất sắc bén.

"Đây hẳn là người của năm trước! Qua lâu như vậy, tôi đã quên mất!" Triệu Minh Minh không để ý xua tay, tiếp tục nhấc chân.

"Làm sao anh biết là năm trước? Đội trưởng Tiêu cũng không có nói!" Vương Nhất Bác đột nhiên lên tiếng. Từ lúc vào cửa, Vương Nhất Bác đã đi xung quanh phòng làm việc của Triệu Minh Minh, đánh giá cách bài trí trong phòng làm việc của Triệu Minh Minh rất mới lạ. Cậu phát hiện Triệu Minh Minh dường như rất thích chụp ảnh, trên bức tường treo đủ loại ảnh phong cảnh, ảnh chụp nhiều nhất là rừng cây, có cả rừng trúc.

Những phú hào này, nếu không có việc gì làm sẽ mua một ít đất để phát triển, xây một biệt thự nhỏ cho mình, cho nên mua đất, phong cảnh nhất định phải đẹp, cậu nhớ trước đây Triệu Cương khoe khoang với Vương Thiên Hạo, ông ta có mấy khu đất ở thành phố Z mặt hướng ra biển phong cảnh rất đẹp, khiến cho Vương Thiên Hạo ghen tị một hồi.

“Tôi cũng chỉ có chút ấn tượng, nhưng tôi thật sự không nhớ rõ cô ta.” Ánh mắt Triệu Minh Minh thoáng qua nét lúng túng, sau đó lập tức khôi phục bình thường.

“Lý Đình mất tích, anh có biết không?” Tiêu Chiến đột ngột nghiêm túc nói, nhìn chằm chằm vào Triệu Minh Minh như một con sói.

"Tôi rất tùy ý với người yêu cũ, hơn nữa, người yêu cũ của tôi nhiều như vậy, sau khi chia tay tôi cũng không liên lạc, làm sao biết cô ta có mất tích hay không." Triệu Minh Minh có chút mất kiên nhẫn, hắn có thể để Tiêu Chiến lên đây, hoàn toàn là xem mặt mũi Vương Nhất Bác, bọn họ không thể vả vào mặt mũi của Tập đoàn Hào Lệ.

“Không còn gì khác, quấy rầy rồi!” Vương Nhất Bác bước đến bên cạnh Tiêu Chiến, nói với Triệu Minh Minh, sau đó ánh mắt ra hiệu cho Tiêu Chiến, bọn họ có thể rời đi.

“Tại sao không hỏi nữa?” Vừa rồi Triệu Tuyết vẫn không nói gì, một bên ghi chép, cô không hiểu tại sao Vương Nhất Bác không để Tiêu Chiến tiếp tục hỏi.

"Vừa rồi hắn liên tục có hành vi mờ ám, cho thấy trong lòng hắn đang rất lúng túng, giữa hắn và Lý Đình chắc chắn có chuyện." Vương Nhất Bác đi phía trước, nhàng nhạt nói.

“Còn không phải càng nên hỏi thêm sao?” Triệu Tuyết khó hiểu, đều biết Triệu Minh Minh đang nói dối, tại sao còn muốn buông tha cho Triệu Minh Minh?

"Trừ phi chúng ta tìm được bằng chứng xác thực, nếu không Triệu Minh Minh sẽ không nói, luật sư của bọn họ nuôi cũng không phải là ăn không ngồi rồi." Tiêu Chiến thay Vương Nhất Bác giải thích, đúng là bọn họ có tiếp tục hỏi cũng chỉ lãng phí thời gian, nói không chừng lúc đó tất cả luật sư đều đến.

Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn điện thoại, đột nhiên cười vô cùng vui vẻ, chuyên đề báo cáo của cậu đã được giáo sư Lưu Quốc Khánh công nhận,  đối với cậu đây là tán thưởng của người chuyên nghiệp, có thể được Lưu giáo sư công nhận, coi như Vương Nhất Bác làm ra một điểm thành tích trong giới Tâm lý học.

"Cười gì vậy? Vui vẻ như vậy." Đôi mắt Tiêu Chiến tối sầm, từ lúc hắn nhìn thấy Vương Nhất Bác cho đến một khắc này, Vương Nhất Bác đều không mấy vui vẻ, tại sao bây giờ đột nhiên cười như vậy.

“Là Hàn Kiệt gửi tin đến.” Vương Nhất Bác lơ đễnh cười nói, chuyên đề báo cáo lần này, Hàn Kiệt cũng bận rộn giúp cậu không ít, cho nên thái độ của Vương Nhất Bác với hắn cũng tốt hơn nhiều.

“Vừa rồi mặt Vương cố vấn còn lạnh lùng như vậy, bây giờ lại cười như hoa, bác sĩ Hàn có ma lực ghê gớm thật!” Triệu Tuyết ghé sát vào người Tiêu Chiến nói nhỏ, không để ý đến sắc mặt càng ngày càng tối của Tiêu Chiến.

"Nếu không còn chuyện gì tôi về trước, Thư ký Ngô đến đón tôi, tôi đến bệnh viện một chuyến." Vương Nhất Bác quay lại nói với Tiêu Chiến và Triệu Tuyết, cậu cần phải đến phân phó công việc tiếp theo liên quan đến  báo cáo, dù sao đây là chuyên đề báo cáo đầu tiên trong nước của mình, đương nhiên cậu phải coi trọng.

Nhìn thấy Vương Nhất Bác chuẩn bị rời đi, Tiêu Chiến vội vàng nắm lấy cổ tay trái của Vương Nhất Bác, sau đó nói với Triệu Tuyết, "Cô đi điều tra mối quan hệ giữa Triệu Minh Minh và Lý Đình, tôi sẽ trở lại Cục Cảnh sát sau."

Nói xong, Tiêu Chiến lôi kéo Vương Nhất Bác đến một nơi không có ai lui tới, khí lực lớn không để người kia cự tuyệt.

Khi đến một con hẻm, Vương Nhất Bác dùng sức hất tay Tiêu Chiến ra, lạnh lùng nhìn Tiêu Chiến, Tiêu Chiến trông rất tức giận, sắc mặt cực kỳ khó coi. Vương Nhất Bác im lặng, Tiêu Chiến nổi điên làm gì, siết tay cậu đau như vậy.

Tiêu Chiến quay đầu lại, nhìn thấy màu đỏ trên cổ tay trái của Vương Nhất Bác, vừa rồi hắn cũng không dùng nhiều sức, tại sao lại đỏ như vậy. Hắn đau lòng vội vàng nắm cổ tay Vương Nhất Bác, nhẹ nhàng xoa xoa cho Vương Nhất Bác.

Bởi vì cảm thấy mình bị người khác bày ra sắc mặt, Vương Nhất Bác lạnh lùng nhìn Tiêu Chiến, rút ​​tay ra khỏi tay Tiêu Chiến, đút vào túi quần, nói với Tiêu Chiến: "Có chuyện gì không?"

"Nhất Bác, cậu giận tôi sao? Tại sao hôm nay cậu lại lạnh nhạt với tôi." Tiêu Chiến cố ý giả vờ ủy khuất, hai mắt mở to, giống như một tiểu bạch thỏ làm cho người ta yêu thích.

“Không có, không phải tôi vẫn luôn đối với anh như thế này sao?” Vương Nhất Bác miễn cường cười cười, đúng là hôm nay cậu cố ý giữ khoảng cách với Tiêu Chiến, nhưng cậu tự nhận là làm không chút sơ hở, không ngờ vẫn bị Tiêu Chiến nhìn ra. Bây giờ cậu phải vội vàng đến bệnh viện làm việc, không có thời gian ở đây cố tình gây sự với Tiêu Chiến.

“Nhất Bác, nếu tôi làm gì sai cậu có thể nói với tôi.” Tiêu Chiến hiển nhiên không tin lời Vương Nhất Bác nói, tuy hắn không phải là bác sĩ tâm lý, nhưng kinh nghiệm xử lý vụ án nhiều năm như vậy, làm sao không nhìn ra Vương Nhất Bác chỉ là miễn cưỡng với hắn.

"Anh không làm gì sai, hơn nữa chúng ta là huynh đệ tốt, thái độ của tôi với anh vẫn luôn như vậy. Thư ký Ngô đã đợi sẵn, không có việc gì tôi đi trước." Vương Nhất Bác cười vỗ vai Tiêu Chiến, nói xong xoay người rời đi.

Tiêu Chiến lập tức nắm tay trái Vương Nhất Bác, dùng sức kéo lại, thuận thế đẩy Vương Nhất Bác vào tường, còn đặt tay kia sau đầu Vương Nhất Bác, sợ đầu Vương Nhất Bác đụng vào tường, Tiêu Chiến còn đặt chân vào giữa hai chân của Vương Nhất Bác, để cậu không thể cử động.

“Tiêu Chiến!” Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến gần sát, tay phải còn bị treo, căn bản không thể dùng sức, tay trái bị Tiêu Chiến giữ lại không đẩy ra được. "Tiêu Chiến, anh muốn làm gì!"

"Vương Nhất Bác, ai xem cậu là huynh đệ! Tâm tư của tôi đối với cậu, cậu không cảm nhận được sao?" Nghe giọng điệu lạnh như băng của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến cũng nghiến răng nghiến lợi nói, hiện tại hắn sắp mất đi lý trí rồi, đặc biệt là sau khi nghe Vương Nhất Bác muốn đến bệnh viện.   

Không nói trước tại sao hôm nay Vương Nhất Bác cố tình lạnh nhạt hắn, hôm nay hắn làm nhiều chuyện chọc Vương Nhất Bác vui vẻ, Vương Nhất Bác đều không quan tâm, nhưng vừa nhận được tin nhắn của Hàn Kiệt, chẳng lẽ Vương Nhất Bác thực sự thích Hàn Kiệt sao? Không, hắn không cho phép, Hàn Kiệt căn bản không xứng với bạn nhỏ nhà hắn, bạn nhỏ chỉ có thể là của Tiêu Chiến hắn! Bởi vì ghen khiến Tiêu Chiến mất đi lý trí, hắn đành phải dùng vũ lực thuyết phục Vương Nhất Bác, ngăn cản Vương Nhất Bác đến bệnh viện tìm Hàn Kiệt.

"Tiêu Chiến, anh buông tôi ra trước! Tôi còn có việc, đợi tôi xong việc được không?" Nghe được lời của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác sửng sốt, giọng điệu nhu hòa rất nhiều, cậu cảm nhận được Tiêu Chiến đối với cậu và những người khác không giống nhau, nhưng cậu và Tiêu Chiến không thể, Tiêu Chiến cần chính là một gia đình bình thường hạnh phúc, mà không phải ở bên cậu không như ý, cậu cũng không hiểu tại sao Tiêu Chiến lại đột nhiên phát hỏa lớn như vậy, còn một mực giữ cậu không buông, giống như sợ cậu sẽ bỏ chạy.

“Không buông!” Tiêu Chiến hung hăng nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác, không bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào trên mặt Vương Nhất Bác, tay càng nắm càng siết chặt hơn. Quả nhiên, Vương Nhất Bác muốn đến bệnh viện tìm Hàn Kiệt, đã không thể chờ đợi như vậy rồi sao?

“Tiêu Chiến, rốt cuộc anh muốn thế nào?” Vương Nhất Bác bất lực cúi đầu xuống, cũng không vùng vẫy nữa, tùy ý để Tiêu Chiến cứ như vậy chế trụ mình.

“Cậu thật sự không nhìn ra tình cảm tôi đối với cậu sao?” Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác không còn kháng cự, lực tay cũng nhỏ hơn rất nhiều, chân thành tha thiết nhìn Vương Nhất Bác.

“Tiêu Chiến, tôi… tôi không biết anh đang nói cái gì.” Vương Nhất Bác im lặng một lúc, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Tiêu Chiến, đôi mắt Tiêu Chiến rất sáng, rất trong suốt, có thể phản chiếu ra hình bóng của Vương Nhất Bác.

Hôm nay, Vương Nhất Bác vừa hạ quyết tâm sẽ đối xử với Tiêu Chiến như người bạn bình thường, cậu không thể tiếp tục nảy sinh tình cảm với Tiêu Chiến, cậu và Tiêu Chiến không giống nhau, Tiêu Chiến có Lâm nữ sĩ chờ đợi, bất kể là đối với Lâm nữ sĩ hay đối với Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác vẫn nên kịp thời dừng lại tổn thương, mới là kết thúc viên mãn nhất. Cho nên đối với câu hỏi của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác chỉ có thể giả vờ ngây ngốc.

“Vương Nhất Bác, cậu thật sự không nhìn ra tôi thích cậu sao?” Tiêu Chiến cao giọng một chút, hắn không tin, Vương Nhất Bác học Tâm lý mà không nhìn ra tâm tư của hắn, nếu hai người bọn họ đều độc thân, hơn nữa hắn cũng cảm nhận được Vương Nhất Bác không ghét hắn đụng chạm, vậy tại sao không thể thử một lần? Đến cùng Vương Nhất Bác đang sợ điều gì?

Vương Nhất Bác cúi đầu, không nói gì, chính miệng Tiêu Chiến nói hắn thích cậu, nhưng cậu vừa mới hạ quyết tâm rời xa Tiêu Chiến, cậu cũng biết trong lòng cậu có hảo cảm với Tiêu Chiến, bây giờ cậu phải làm sao?

Tiêu Chiến cao hơn Vương Nhất Bác một chút, từ góc độ này có thể nhìn thấy xương quai xanh tinh xảo của Vương Nhất Bác.

Đột nhiên, Tiêu Chiến cúi đầu, môi chạm môi Vương Nhất Bác, bởi vì đúng lúc Vương Nhất Bác định mở miệng nói chuyện, lại để cho cái lưỡi linh hoạt của Tiêu Chiến dễ dàng trượt vào miệng, đảo qua hàm răng của Vương Nhất Bác, khám phá nơi vô định, tham lam cướp đoạt hơi thở thuộc về Vương Nhất Bác, dùng sức mút mạnh đôi môi mềm mại, đòi hỏi từng ngõ ngách.

Tay Tiêu Chiến đang để sau đầu Vương Nhất Bác, tay còn lại ôm eo Vương Nhất Bác, trong mắt Vương Nhất Bác đều là khiếp sợ, chuyện xảy ra quá đột ngột, đầu óc cậu trống rỗng, bản năng cậu muốn đẩy Tiêu Chiến ra, nhưng Tiêu Chiến vẫn một mức giam cầm cậu, căn bản không thể nhúc nhích, hơn nữa Vương Nhất Bác cảm thấy hô hấp của mình càng ngày càng dồn dập, khí lực càng ngày càng yếu, chỉ có thể ngửa cổ bị ép thừa nhận nụ hôn.

Vương Nhất Bác cảm thấy mình sắp thiếu dưỡng khí, Tiêu Chiến cắn nhẹ lên môi cậu một cái mới buông người ra. Trong nháy mắt đó, sắc mặt của Vương Nhất Bác hồng hồng, đôi môi sưng đỏ, vô lực dựa trong ngực Tiêu Chiến, cậu cảm giác chân mình có chút mềm nhũn.

“Cũng không biết thở bằng mũi a, bạn nhỏ!” Tiêu Chiến thỏa mãn ôm Vương Nhất Bác, liếm môi mình, quả nhiên giống như suy nghĩ của hắn, trong miệng Vương Nhất Bác rất ngọt, mềm mại giống như thạch đông lạnh.

“Tôi không có kinh nghiệm phong phú như Tiêu lão sư!” Vương Nhất Bác cảm thấy mình vẫn có chút thở không nổi, cậu bị Tiêu Chiến chiếm tiện nghi lớn như vậy, cũng nên ở trên miệng thắng trở về một chút.

“Về sau tôi có thể từ từ dạy cho cậu!” Tiêu Chiến vẫn bảo trì tư thế ôm Vương Nhất Bác, để cho Vương Nhất Bác thoát lực tựa vào mình, sau đó nói bên tai Vương Nhất Bác.

“Không cần.” Vương Nhất Bác khôi phục một chút sức lực, đứng thẳng người, giọng điệu lạnh lùng.

Nhưng bây giờ khuôn mặt Vương Nhất Bác vẫn còn ửng hồng phúng phính, khóe môi bị hôn sưng đỏ, thủy quang lóe sáng, ánh mắt có chút mê ly, khóe mắt còn hồng, Vương Nhất Bác như vậy, mặc kệ có nói ra lời tàn nhẫn thế nào, đều không có lực uy hiếp.

"Cảm nhận được tâm tư của tôi với cậu sao? Hả?" Tiêu Chiến không biết xấu hổ nói, thỏa mãn nhìn bộ dáng mê hoặc của Vương Nhất Bác, giống như một đóa hoa cao lãnh, đột nhiên bị hắn hái xuống, từ nay về sau nhiễm lên tình ái trần gian, Tiêu Chiến không ngăn được hưng phấn trong lòng.

"Đừng chọn điểm yếu trên mặt được không? Đồ lưu manh!" Vương Nhất Bác liếc mắt Tiêu Chiến, kỳ thật bị Tiêu Chiến hôn, vậy mà cậu không thể nói có bao nhiêu chán ghét, còn có thể tâm bình khí hòa nói chuyện với tên dê xồm này, Vương Nhất Bác cảm thấy mình thật khoan dung độ lượng.

“Đồng ý ở bên cạnh ca ca được không?” Tiêu Chiến ôn nhu vuốt má Vương Nhất Bác, giọng nói đầy uy lực dụ hoặc. Tiêu Chiến tin rằng, giữa người yêu không có chuyện gì là không thể giải quyết bằng nụ hôn, một lần không được vậy hai lần.

“Xem biểu hiện của anh.” Nói xong Vương Nhất Bác đẩy Tiêu Chiến ra, đi thẳng ra khỏi hẻm nhỏ, cậu như bây giờ cũng không cần đến bệnh viện nữa, phải về nhà bình tâm một chút.

Vương Nhất Bác thừa nhận khi bị Tiêu Chiến hôn, cậu cảm giác tim mình đập vô cùng nhanh, cả người đều lộ ra cảm giác rạo rực, phỏng chừng là cậu cũng thích Tiêu Chiến, cho nên cuối cùng từ bỏ giãy giụa, vậy mà cũng bắt đầu hưởng thụ nụ hôn này.

Kỳ thật sau khi trở về từ chỗ Lâm nữ sĩ, Vương Nhất Bác cũng nhận rõ tình cảm của mình dành cho Tiêu Chiến, cậu thích Tiêu Chiến, cho nên mới chấp nhận lòng tốt của Tiêu Chiến đối với cậu, mới có thể đau lòng Tiêu Chiến làm việc vất vả, mới có thể để Tiêu Chiến không giới tuyến nhích lại gần mình, tất cả những dấu hiệu này cho thấy Tiêu Chiến đã sớm đi vào trái tim cậu.

Có lẽ ngay từ lần đầu tiên gặp Tiêu Chiến ở sân bay, cảm giác của cậu đối với Tiêu Chiến đã khác như vậy, trước mặt Tiêu Chiến cậu sẽ vô thức làm nũng, sẽ vô thức yếu thế, sẽ vô thức thể hiện con người chân thật nhất của mình, những điều này chưa từng xảy ra, có lẽ từ lúc bắt đầu, cậu đã từ từ rơi vào tay giặc, rơi vào một thứ gọi là Ôn Nhu Hương của Tiêu Chiến.

Nhưng Vương Nhất Bác cần thời gian để tiêu hóa, từ nhỏ cậu đã không có cảm giác an toàn, tuyệt đối sẽ không dễ dàng tin tưởng người khác, cậu sợ Tiêu Chiến chỉ là tùy tiện nói như vậy, sợ tình cảm của Tiêu Chiến dành cho cậu chỉ là nhất thời, cho nên không thể cứ như vậy đồng ý với Tiêu Chiến.

Nghe câu trả lời của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến vui vẻ xoay người tại chỗ, tuy Vương Nhất Bác không đồng ý nhưng tính ra đã có bước tiến triển nhảy vọt, Tiêu Chiến không vội, hắn có thể chờ đợi, chờ đợi bạn nhỏ nhà mình nhào vào lòng mình, dù sao sáu năm gạo cũng không phải ăn chùa.

Hàn Kiệt tính toán cái gì? Hắn làm theo có thể đoạt lấy bạn nhỏ nhà mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro