Chương 27. Em nợ tôi một nụ hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lão đại! Anh có thể đừng cười như vậy được không?" Sau khi Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác từ biệt trước cửa Tập đoàn Triệu thị, Triệu Tuyết phải đi điều tra tư liệu của Lý Đình và Triệu Minh Minh, không bao lâu, Tiêu Chiến cũng trở về Cục Cảnh sát.

Triệu Tuyết vừa định giao manh mối mới cho Tiêu Chiến, kết quả nhìn thấy đội trưởng nhà mình vẻ mặt xuân phong đắc ý. Triệu Tuyết khó hiểu, không phải lúc ở Tập đoàn Triệu thị còn vẻ mặt buồn khổ sao? Sao bây giờ lại cười vui vẻ như vậy? Lão đại nhà bọn họ thay đổi sắc mặt nhanh thật.

“Làm sao vậy, tôi cười vô cùng khó coi?” Tiêu Chiến cầm điện thoại lên soi chính mình, vẫn đẹp trai như ngày nào, hơn nữa còn hôn lão bà nhà mình, có thể không cao hứng sao.

“Không phải, chỉ là có chút ngốc.” Triệu Tuyết nói thật, lão đại nhà bọn họ thoạt nhìn như vểnh đuôi lên trời vậy.

“Có manh mối gì mới, đưa tôi xem.” Tiêu Chiến bước về phòng làm việc của mình ngồi xuống, tâm tình rất tốt, hắn thu liễm vui vẻ, nhưng ý cười nơi đáy mắt vẫn không che giấu được.

“Điều tra được những thứ này.” Triệu Tuyết lập tức thu hồi nụ cười, tuy đội Hình sự có quan hệ tốt, nhưng khi làm việc vẫn rất nghiêm túc.

"Tôi không tra được mối quan hệ giữa Triệu Minh Minh và Lý Đình, nhưng tôi điều tra được Lý Đình là cô nhi, liên hệ với viện trưởng, viện trưởng nói Lý Đình không phải cô nhi từ nhỏ, mà là bị mẹ của cô ta đưa đến cô nhi viện, nói mẹ cô ta bị bỏ rơi, không thể nuôi nổi Lý Đình, nên đưa Lý Đình đến cô nhi viện." Triệu Tuyết một giây biến nghiêm túc, lấy ra một bức ảnh chụp tập thể, bức ảnh này được chụp khi Lý Đình còn nhỏ đang ở cô nhi viện, có thể thấy từ khi còn nhỏ đã là một phôi tử sắc đẹp, nhưng bởi vì tính cách của Lý Đình quá hướng nội và quái gở, không có gia đình nào nguyện ý nhận nuôi cô, cho nên Lý Đình vẫn ở lại cô nhi viện đến khi trưởng thành, sau đó chuyển ra khỏi cô nhi viện.

Tiêu Chiến nhìn bức ảnh này như có điều suy nghĩ, "Có thể tìm được mẹ của Lý Đình không?"

“Đã qua đời hai năm trước, nhưng mẹ cô ta chưa kết hôn đã có con, tôi cũng chưa điều tra được cha của Lý Đình là ai.” Triệu Tuyết tiếc nuối nói, một người mẹ đơn thân nuôi dưỡng con cái đúng là không dễ, huống chi còn là một người mẹ chưa lập gia đình.

"Nhưng viện trưởng nói, lúc trước cũng có người đến tìm Lý Đình, chỉ là khi đó Lý Đình đã chuyển ra khỏi cô nhi viện, viện trưởng không biết Lý Đình đã chuyển đi đâu. Viện trưởng cảm thấy người nọ một thân chính khí, đuôi lông mày có một vết bớt nhỏ hình tròn, cho nên ấn tượng rất sâu sắc.” Triệu Tuyết đột nhiên nói.

“Có người tới tìm? Biết tên không?” Tiêu Chiến nhìn thoáng qua Triệu Tuyết, vội vàng nói, Tiêu Chiến có trực giác, đây là manh mối mấu chốt để giải quyết vụ án Lý Đình mất tích.

"Tôi xem thử! Viện trưởng có chụp ảnh ghi chép khách đến thăm cho tôi, tên là Ngô Lập Phong, đúng, chính là anh ta!" Triệu Tuyết đưa bức ảnh cho Tiêu Chiến xem, đây là ghi chép khách đến thăm của sáu năm trước, trang giấy có chút ố vàng, đây là thời điểm Lý Đình vừa chuyển đi không lâu, bởi vì năm này Lý Đình mười chín tuổi.

“Đi điều tra Ngô Lập Phong này.” Tiêu Chiến nói với Triệu Tuyết, trước mắt đây là manh mối duy nhất của bọn họ.

"Không dễ điều tra, tôi phát hiện tư liệu của Ngô Lập Phong quá sạch sẽ, có cũng chỉ là một ít thông tin cơ bản." Triệu Tuyết vẻ mặt khó xử nói, đây là lần đầu tiên cô gặp phải tình huống như vậy, "Hơn nữa loại sạch sẽ này, làm cho người ta cảm giác nói không ra kỳ lạ, giống như có người cố ý xóa thông tin của anh ta, quan trọng nhất là thậm chí không có một bức ảnh nào của anh ta."

Tiêu Chiến nhíu mày, không có thông tin nào mà đội Hình sự của bọn họ không thể xem, trừ phi liên quan đến tài liệu mật, hoặc một nhóm người đặc thù cần được bảo vệ đặc biệt.

"Ngô Lập Phong này có thể không đơn giản. Tôi cần xin chỉ thị của Trương cục. Cô đi hỏi lại viện trưởng xem, còn có manh mối nào về Ngô Lập Phong không." Tiêu Chiến đứng dậy, đi đến phòng làm việc của Trương cục, nếu Ngô Lập Phong này thực sự là nhân vật đặc biệt được nhà nước bảo hộ, vụ án kia thật sự không dễ xử lý.

Vương Nhất Bác trở lại nhà Tiêu Chiến, sắc mặt đã khôi phục lại vẻ trắng bệch lạnh lùng thường ngày, bây giờ cậu cần phải suy nghĩ thật kỹ, quan hệ của cậu và Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác vừa ngồi xuống, điện thoại liền vang lên, là đệ tử của Giáo sư Lưu Quốc Khánh, Trang Vũ gọi, chúc mừng chuyên đề báo cáo của Vương Nhất Bác được giới học thuật công nhận.

Từ lần trước trở về từ thành phố A, Vương Nhất Bác và Trang Vũ không liên lạc với nhau, không ngờ Trang Vũ gửi tin nhắn chúc mừng, Vương Nhất Bác có chút bất ngờ, mấy ngày đi công tác, Trang Vũ chăm sóc cậu rất chu đáo, cũng nhìn ra Vương Nhất Bác thiếu kiên nhẫn với Hàn Kiệt, đôi khi còn giúp đỡ Vương Nhất Bác thoát khỏi Hàn Kiệt, hơn nữa quan niệm của hai người bọn họ rất giống nhau, cậu và Trang Vũ có nhiều chủ đề chung, quan trọng nhất là hai người bọn họ đều thích trượt ván, còn hẹn có thời gian nhất định phải cùng nhau đi chơi ván trượt, đáng tiếc vẫn không có thời gian.

Trao đổi vài câu với Trang Vũ, Vương Nhất Bác đặt điện thoại di động xuống, cậu định đi tắm, nếu như nghĩ mãi không rõ mối quan hệ giữa cậu và Tiêu Chiến, vậy không nghĩ nữa, thuận theo tự nhiên đi.

Vương Nhất Bác tắm xong, cậu thấy rất nhiều tin nhắn chưa đọc của Hàn Kiệt, chủ yếu là hỏi cậu hôm nay có đến bệnh viện không. Vương Nhất Bác viện cớ, nói Cục Cảnh sát bận rộn nhiều việc, cậu không đi được, hôm nay không đến bệnh viện.

Nói xong, Vương Nhất Bác liền mở máy tính lên, cậu muốn bắt đầu một quyển sách chuyên đề luận văn mới, chỉ cần Vương Nhất Bác bước vào làm việc, sẽ rất chuyên tâm, cho nên tất nhiên không chú ý tới tin nhắn mới của Hàn Kiệt, nói muốn đến Cục Cảnh sát tìm cậu.

Bên này, Tiêu Chiến mới từ phòng làm việc của Trương cục trở về, nhìn thấy một người hắn cực kỳ không muốn gặp đang đứng trong phòng làm việc của đội Hình sự.

"Lão đại! Lão đại!" Ngô Hải Lâm nhìn thấy Tiêu Chiến đứng ở cửa, đặc biệt không có nhãn lực độc đáo hô với Tiêu Chiến, dùng ngón tay chỉ vào Hàn Kiệt, sau đó tự cho là dùng âm thanh rất nhỏ nói: "Đến tìm Vương cố vấn!"

Hiện tại Tiêu Chiến chỉ muốn khâu miệng Ngô Hải Lâm, hắn còn không thể nhìn ra dụng ý của Hàn Kiệt sao? Người ta là bác sĩ tâm lý, ngoại trừ đến tìm Vương Nhất Bác, vậy còn có thể tới làm gì, kiểm tra tâm lý cho bọn họ chắc?

“Đội trưởng Tiêu!” Hàn Kiệt lập tức cười nhã nhặn với Tiêu Chiến, lịch sự bắt tay Tiêu Chiến, “Hôm nay tôi đến tìm Nhất Bác, nhưng vừa rồi mấy vị cảnh sát nói Nhất Bác không đến làm việc.”

“Nhất Bác có chút mệt mỏi, tôi để cậu ấy về nhà nghỉ ngơi.” Tiêu Chiến cũng mỉm cười chào đón, nhưng cái bắt tay của cả hai càng ngày càng chặt, như thể cả hai đang âm thầm dùng sức.

“Ngô Hải Lâm, tôi cảm thấy bọn họ giống như muốn bóp chết đối phương vậy.” Triệu Tuyết lặng lẽ đi đến bên cạnh Ngô Hải Lâm, thì thầm nói, khí tràng giữa Hàn Kiệt và Tiêu Chiến nhìn quá không được bình thường.

“Tình địch gặp mặt hết sức đỏ mắt!” Ngô Hải Lâm xem kịch vui, cậu thích nhất loại chuyện bát quái này, chỉ cần cậu vui vẻ, nói chuyện sẽ không suy nghĩ, miệng vĩnh viễn phản ứng nhanh hơn não, tất nhiên không chú ý tới cậu nói ra bí mật kinh thiên gì.

“Tình địch?” Triệu Tuyết khiếp sợ nhìn Tiêu Chiến, lại nhìn Hàn Kiệt, cô luôn cho rằng Vương cố vấn và bác sĩ Hàn thích nhau, lão đại nhà bọn họ thích Vương cố Vấn? Xế chiều hôm nay cô ở cửa Tập đoàn Triệu thị nói, Vương cố vấn cười vì bác sĩ Hàn, khó trách sắc mặt của lão đại nhà cô lại khó coi như vậy.

Triệu Tuyết sờ gáy mình, cô cảm thấy thời gian sống của mình sắp hết, cô xong đời rồi, nói Vương cố vấn có đối tượng coi như xong, kết quả còn nói nhầm người.

"Nhìn các vị vất vả như vậy, tôi còn gọi một ít đồ ăn bên ngoài, như thế này đi, cảm ơn Đội trưởng Tiêu đã chăm sóc Nhất Bác của chúng tôi." Lực tay của Hàn Kiệt chắc chắn không bằng Tiêu Chiến tập luyện quanh năm, cho nên hắn bại trận trước, nhưng vẫn là vẻ mặt tươi cười nhìn Tiêu Chiến.

"Làm sao phải phiền đến tiêu phí của bác sĩ Hàn, chúng tôi vì dân phục vụ, không dám lấy của nhân dân." Nghe Hàn Kiệt nói, Tiêu Chiến cười lạnh một tiếng, đương nhiên Tiêu Chiến nghe hiểu ý của Hàn Kiệt.

Cái gì gọi là Nhất Bác của bọn họ? Lời này của Hàn Kiệt khiến người ta khó chịu, hắn là gì của Vương Nhất Bác, cần hắn thay Vương Nhất Bác đến báo đáp.

"Hơn nữa, chăm sóc Nhất Bác là nên làm, dù sao mẹ tôi cũng để tôi chăm sóc Nhất Bác thật tốt." Tiêu Chiến cũng cười nói, Hàn Kiệt thấp hơn hắn một chút, Tiêu Chiến có thể trên cao nhìn xuống Hàn Kiệt.

Hàn Kiệt ánh mắt tối sầm, hắn thực sự không biết Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác lại quen thuộc đến mức này, ngay cả phụ huynh cũng đã gặp mặt khó trách hắn cảm thấy Tiêu Chiến tự tin như vậy, thì ra được gia đình hậu thuẫn.

"Vậy hay là cảm ơn, Nhất Bác thường nhắc với tôi, cậu ấy ở Cục Cảnh sát được rất nhiều người chăm sóc." Hàn Kiệt nhìn Tiêu Chiến khiêu khích, câu này cho thấy hắn và Vương Nhất Bác quan hệ rất thân thiết, Vương Nhất Bác có chuyện gì cũng sẽ nói với hắn, hơn nữa không phải chỉ có một người chăm sóc Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến không phải là trường hợp đặc biệt.

Tiêu Chiến cười khinh thường, nếu không phải tận mắt nhìn thấy bộ dáng ​​Vương Nhất Bác chán ghét Hàn Kiệt, Tiêu Chiến thiếu chút nữa đã tin lời nói dối của Hàn Kiệt.

"Nếu như Nhất Bác không có ở đây, vậy mời bác sĩ Hàn quay về! Còn phần đồ ăn bên ngoài, chúng ta sẽ thưởng thức thật ngon." Tiêu Chiến khoanh tay, vẻ mặt lãnh đạm tựa vào khung cửa.

Có cơm trưa miễn phí ngu gì không ăn? Tiêu Chiến cũng không phải không có mắt nhìn như vậy, hơn nữa hắn còn hôn Vương Nhất Bác, Hàn Kiệt có đãi ngộ này sao? Đoán chừng Hàn Kiệt thậm chí còn chưa nắm tay Vương Nhất Bác, Hàn Kiệt lấy gì tranh giành với mình.

“Đã như vậy, tôi về trước, tôi đến nhà Nhất Bác tìm cậu ấy!” Hàn Kiệt vẫn cười như vậy, chào tạm biệt các thành viên khác của đội Hình sự.

Bởi vì Tiêu Chiến vẫn đứng ở cửa, Hàn Kiệt muốn đi ra ngoài phải đi qua Tiêu Chiến.

Khi Hàn Kiệt chuẩn bị đi ngang qua Tiêu Chiến, Tiêu Chiến đột nhiên đưa tay nắm cánh tay Hàn Kiệt, dùng âm thanh chỉ hai người bọn họ nghe, "Bác sĩ Hàn muốn đi tìm, hiện tại Nhất Bác đang sống ở nhà tôi!"

Hàn Kiệt trừng mắt nhìn Tiêu Chiến, mang theo nộ khí ẩn nhẫn, sau đó dùng lực hất tay Tiêu Chiến ra, rời đi.

“Bác sĩ Hàn, thứ cho tôi không thể tiễn!” Tiêu Chiến còn đặc biệt đắc y hô lớn với Hàn Kiệt, còn gọi vô cùng lớn tiếng, giống như sợ người khác không nghe.

Vương Nhất Bác viết xong đại cương luận văn, nhìn thấy hàng chục tin nhắn chưa đọc trên điện thoại di động, tất cả đều của Ngô Hải Lâm gửi tới.

[Vương cố vấn, Vương cố vấn, bác sĩ Hàn tới rồi! Hắn đến tìm anh!]

[Ah ah ah ah ah! Lão đại và bác sĩ Hàn gặp mặt rồi! Hai người bọn họ bắt tay rồi!!! Tôi sợ lão đại nắm gãy tay bác sĩ Hàn, vậy muốn chúng tôi đi thanh toán tiền thuốc men sao?]

[Lão đại có vẻ rất tức giận. Lão đại sẽ động thủ với bác sĩ Hàn sao? Ah, không có, lão đại bắt đầu dùng ngôn ngữ công kích bác sĩ Hàn.]

[Không sao rồi! Vương cố vấn, bác sĩ Hàn muốn đến nhà tìm anh!]

[Chuẩn bị đi, lão đại nắm lấy cánh tay bác sĩ Hàn, không biết đã nói gì, bác sĩ Hàn rất tức giận bỏ đi.]

Vương Nhất Bác xem đống tin nhắn này, cảm giác như đang xem một chương trình phát sóng trực tiếp, phải nói là khả năng truyền tải câu chuyện của Ngô Hải Lâm thực sự rất mạnh.

Đợi Vương Nhất Bác tìm thấy giao diện Wechat của Hàn Kiệt, mới nhìn thấy tin nhắn của Hàn Kiệt nói muốn đến Cục Cảnh sát tìm cậu. Vương Nhất Bác xoa xoa thái dương, hơn nữa được Ngô Hải Lâm truyền đạt chi tiết như vậy, cậu cảm thấy hiện tại Tiêu Chiến phải rất tức giận.

Vương Nhất Bác lưỡng lự không biết có nên gọi cho Tiêu Chiến hay không, nhấn vào lại thoát ra, nhấn vào lại thoát ra, cuối cùng vẫn là không gọi, cậu có chút kinh sợ, hơn nữa ban ngày cậu vừa bị Tiêu Chiến hôn, cảm thấy có chút xấu hổ, không biết phải nói gì.

Đột nhiên, điện thoại của Vương Nhất Bác vang lên, nhìn thấy Tiêu Chiến gửi tin nhắn cho cậu, nói: “Hàn Kiệt đến tìm cậu, bị tôi đuổi đi.” Lạnh lùng nói một câu, không có biểu cảm gì.

Mặc dù chỉ là một câu, nhưng Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến đang tức giận, bình thường Tiêu Chiến nhắn tin Wechat với cậu, rất thích đăng biểu tượng yêu thương, mỗi lần gửi một câu đều phải kèm theo một biểu tượng cảm xúc, thậm chí là hai ba cái. Bây giờ chỉ gửi một câu duy nhất, xem ra tâm trạng thực sự không tốt lắm.

Vương Nhất Bác buồn rầu để điện thoại xuống, trong lòng thầm mắng Hàn Kiệt trăm ngàn lần, không có việc gì đến Cục Cảnh sát làm gì, coi như xong, làm cho Tiêu Chiến tức giận, còn muốn cậu đi dỗ dành. Nếu không, gọi bữa tối ở khách sạn Quân Hào cho bọn người Tiêu Chiến? Dù sao lần trước bọn họ đều thích ăn, bây giờ cũng hơn nửa đêm, hẳn là cũng đói.

Vương Nhất Bác hoàn toàn không nhận ra, tại sao Tiêu Chiến tức giận cậu phải dỗ dành Tiêu Chiến, tất nhiên cũng không nhận ra, cậu đã sớm coi hỉ nộ ái ố của Tiêu Chiến là vấn đề rất quan trọng.

Cuối cùng, Vương Nhất Bác quyết định, đích thân đến Cục Cảnh sát một chuyến, đương nhiên vẫn phải gọi bữa khuya, nếu như cậu đến nhận lỗi, cũng phải có thành ý một chút.

Trước cửa phòng làm việc của đội Hình sự, Vương Nhất Bác bồi hồi đi vài bước, dường như đã hạ quyết tâm rất nhiều lần, mới mở cửa bước vào, đồ ăn của khách sạn Quân Hào đã được đặt sẵn bên trong.

“Vương cố vấn, anh đến rồi!” Triệu Tuyết xấu hổ cười cười, cô thậm chí muốn đánh chết mình, tâm tư của lão đại nhà mình với Vương cố vấn rõ như ban ngày, từ khi nào Tiêu Chiến quan tâm một người như vậy, cô lại không nhìn ra, còn được Ngô Hải Lâm đánh tỉnh.

Hiện tại coi như cô đã hiểu rõ, lão đại nhà mình tám phần vẫn còn theo đuổi Vương cố vấn, người chưa tới tay, hiện tại cô đứng cùng hàng còn kịp không?

“Tiêu… Tiêu Chiến đâu?” Vương Nhất Bác cẩn thận nhìn xung quanh, nhưng không tìm thấy bóng dáng Tiêu Chiến.

“Phòng làm việc!” Triệu Tuyết nhỏ giọng nói, nếu như cô đã biết lão đại nhà mình có tình ý với Vương cố vấn, với tư cách là người phụ nữ thân thiết nhất của Tiêu Chiến ở đội Hình sự, đương nhiên Triệu Tuyết sẽ hỗ trợ Tiêu Chiến. “Sau khi bác sĩ Hàn rời đi, tâm tình của lão đại không được tốt lắm.”

Vương Nhất Bác nuốt nước bọt, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Triệu Tuyết, xem ra Tiêu Chiến thực sự tức giận. Cậu cảm ơn Triệu Tuyết, sau đó đi đến phòng làm việc của Tiêu Chiến.

Nhìn Vương Nhất Bác rời đi, Triệu Tuyết lập tức lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Tiêu Chiến, "Lão đại, tôi để Vương cố vấn đến phòng làm việc tìm anh, tôi cố ý nói anh vẫn còn tức giận, cơ hội bày ra trước mắt anh rồi! Lão đại xông vịt!!!"

Tiêu Chiến gần như trả lời trong vài giây, "Sau này cô chính là lão đại của tôi, làm rất tốt!"

Vương Nhất Bác gõ cửa, nghe giọng điệu trầm thấp của Tiêu Chiến nói vào đi.

Vương Nhất Bác thò đầu nhỏ vào thăm dò một chút, nhìn thấy Tiêu Chiến đang ngồi ở bàn làm việc xem tài liệu, không thèm ngẩng lên nhìn cậu một cái.

Bất đắc dĩ thở dài, Vương Nhất Bác đi vào, đóng cửa lại, do dự vài giây, bước đến bên cạnh Tiêu Chiến, "Vẫn còn bận..., Chiến ca, a..." Vương Nhất Bác xấu hổ cười cười.

“Tôi nghĩ hiện tại cậu đã đến bệnh viện nha, tại sao còn tới chỗ nhỏ bé của chúng tôi?” Tiêu Chiến vẫn đang xem tài liệu, tuy trong lòng hắn rất muốn nhân cơ hội ôm Vương Nhất Bác, nhưng hắn phải nhịn xuống, nếu không làm sao Vương Nhất Bác nhớ giáo huấn lần này?

Nghe giọng điệu ôn hòa của Tiêu Chiến, xem ra vẫn chưa nguôi giận, Vương Nhất Bác có chút luống cuống, từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng dỗ dành ai, bây giờ Tiêu Chiến tức giận, cậu phải dỗ dành như thế nào đây?

"Tôi cũng không biết Hàn Kiệt sẽ đến tìm tôi, trở về tôi liền viết luận văn, không thấy tin nhắn từ anh ta, nếu không tôi nhất định sẽ không để anh ta đến Cục Cảnh sát. Hơn nữa tôi thề, tôi với Hàn Kiệt không có chút quan hệ nào cả. Anh đừng tức giận, Chiến ca!" Vương Nhất Bác lo lắng giải thích, còn đặc biệt làm một động tác rất đáng yêu.

“Muốn tôi không tức giận cũng được.” Tiêu Chiến cuối cùng đặt bút trong tay xuống, giả bộ thâm trầm nói, mặc dù trong lòng đã nở hoa, hắn nhìn bạn nhỏ nhà mình sao có thể đáng yêu như vậy.

“Chỉ cần anh không tức giận, để tôi làm gì cũng được!” Vương Nhất Bác lập tức nói, cậu sợ nhất là Tiêu Chiến tức giận, chỉ cần Tiêu Chiến không tức giận, nói gì cũng được.

“Thực sự cái gì cũng được?” Tiêu Chiến ôm tay, nhướng mày nhìn Vương Nhất Bác, sau đó nhìn Vương Nhất Bác từ trên xuống dưới.

Vương Nhất Bác bị ánh mắt của Tiêu Chiến làm cho sợ hãi, cậu lo lắng nuốt nước bọt, sau đó ấp a ấp úng nói: "Chỉ... chỉ cần... chỉ cần tôi có thể làm được."

Tiêu Chiến đột nhiên đứng dậy, không có hảo ý tiến đến chỗ Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác chỉ có thể không ngừng lùi về sau, không bao lâu đã lui đến góc tường. Tiêu Chiến một tay đặt lên eo Vương Nhất Bác, tay kia nhẹ nhàng vuốt ve môi của Vương Nhất Bác, sau đó mị hoặc nói: "Vậy em hôn tôi một cái."

Cũng bởi vì giọng nói của Tiêu Chiến quá thấp, có thể là do Tiêu Chiến quá gần, cũng có thể là nhớ đến nụ hôn ban ngày, khuôn mặt Vương Nhất Bác lập tức đỏ bừng, lắp bắp nói: "Có thể... có thể đổi cái khác không?" Nói xong cúi đầu xấu hổ.

Lúc này, cửa phòng làm việc của Tiêu Chiến vang lên, Triệu Tuyết gõ cửa, sau đó hướng bên trong nói: "Lão đại, chúng tôi phát hiện manh mối mới."

Triệu Tuyết cũng không ngốc, Vương cố vấn và Tiêu Chiến ở cùng một phòng, cô nam quả nam, cô không tin hai người bọn họ không làm gì.

Tiêu Chiến lớn tiếng nói đã biết, sau đó nhẹ nhàng sờ lên vành tai đỏ bừng của Vương Nhất Bác, nhỏ giọng nói: "Em nợ tôi một nụ hôn. Đi thôi! Chúng ta xử lý vụ án."

Sau đó, Tiêu Chiến bước ra khỏi phòng làm việc, để Vương Nhất Bác khôi phục lại sắc mặt bình thường mới đi ra ngoài, hắn không muốn có người thứ hai nhìn thấy bộ dáng kiều diễm ướt át này của bạn nhỏ nhà mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro