Chương 03

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Thần quan Thời Ảnh x tiểu điện hạ Yêu tộc Tạ Doãn
* Ma vương Vương Nhất Bác x Chiến thần Tiêu Chiến
_____

Nhắc tới Thượng thần lịch kiếp, có thể nói là chuyện lớn ở Cửu Trọng Thiên. Mà Chiến thần này lịch kiếp đã trở thành đại sự quan trọng nhất của Cửu Trọng Thiên.

Hai vị Thần quan phụ trách lịch kiếp này, một vị là thần quan Ti mệnh trong cung Thần quan, một vị khác là Dạ thần mới được thăng cấp, nguyên bản chính là thần tiên phụ trách vận mệnh của người phàm, đương nhiên nên phái anh tiễn đưa Chiến thần hạ phàm, nhưng Dạ thần này cái gì cũng không biết, ngoại trừ cái danh Dạ thần, mặt khác không có nửa phần năng lực. Để anh ta hỗ trợ Chiến thần hạ phàm, trong lúc nhất thời trở thành chuyện được bàn tán ở Cửu Trọng Thiên.

Không, Tạ Doãn mới nhận được mệnh lệnh của sư tôn dùng đồ vật đưa Chiến thần hạ phàm, lúc đi ngang qua hòn non bộ, chợt nghe âm thanh phát ra từ phía sau hòn non bộ, cẩn thận lắng nghe thần quan trong cung đang nói gì.

Một người trong đó nói: "Cũng không biết Thần quan đại nhân nghĩ cái gì, không phái người giỏi, lại phái một thần tiên hạng chót trên Cửu Trọng Thiên như vậy."

Người kia lại nói: "Chuyện lớn như vậy, một Yêu tộc như anh ta cái gì cũng không biết, thần mạch cũng không thông, làm sao có thể xử lý ổn thỏa. Sư phụ cũng thật là, không biết vì sao lại chọn anh ta."

Người đầu tiên nói tiếp: "Nói đến, các ngươi không cảm thấy kỳ quái sao? Ta nghe nói, yêu nhân Yêu tộc đại đa số đều biết mê hoặc lòng người, Thời Ảnh đại nhân, từ lúc thu nhận tiểu đồ đệ này có thể nói như hình với bóng với anh ta, ban ngày dẫn người đi tuần tra khắp nơi, ban đêm dẫn người đi ngắm sao ngắm trăng. Chẳng lẽ yêu nhân này sử dụng yêu thuật gì đó để mê hoặc Thời Ảnh đại nhân?"

Người sau vội vàng mắng: "Đừng nói nhảm, sư tôn ta tu chính là đạo Vô Tình, sao có thể bị yêu nhân như vậy ảnh hưởng. Tuyệt đối không có khả năng!"

Người đầu tiên gật đầu tán thành, sau đó lắc đầu: "Ngươi nói không sai, Thời Ảnh đại nhân tu đạo Vô Tình, đạo tâm kiên định, tự nhiên sẽ không bị bất luận kẻ nào mê hoặc, nhưng điều này cũng khó tránh yêu nhân Yêu tộc cố ý dây dưa?"

Người thứ hai cảm thấy lời người thứ nhất nói không phải là không có lý: "Ngươi nói cũng có lý. Mặc dù sư tôn đạo tâm ổn định, nhưng sư tôn lớn lên đẹp như vậy, pháp lực cao cường, không biết là đối tượng trong lòng của bao nhiêu người ở Tứ Hải Bát Hoang này. Năm đó, một vị Công chúa từ Thất Trọng Thiên vì theo đuổi sư tôn của chúng ta thế mà kinh động đến Thiên Quân mấy ngày liền, nhưng thật đáng tiếc... Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình. Sư tôn của chúng ta thậm chí liếc mắt cũng không nhìn vị Công chúa kia. Để mỹ nhân này một mình thương tâm."

Người trước kinh hãi: "Có chuyện như vậy sao? Tại sao ta chưa từng nghe nói qua?"

Người thứ hai chậm lại: "Đây là chuyện của nhiều năm trước rồi, ta cũng chỉ nghe người khác nói qua. Hai người tôn quý nhất Cửu Trọng Thiên, một là Chiến thần đại nhân, một là Thần quan đại nhân, không biết có bao nhiêu cô nương công tử vì hai người này tổn thương thấu tâm, đáng tiếc, hai người này tâm chấp niệm thiên hạ, tuy nói một người tu đạo Vô Tình, một người tu đạo Hữu Tình, đều không nguyện ý sinh ra quan hệ với người khác."

Người thứ nhất không khỏi thở dài, giọng điệu lo lắng nói: "Đúng vậy. Chiến thần bọn hắn tâm chấp niệm thương sinh linh trong thiên hạ, có thể nói nhọc lòng vì hòa bình của Tứ Hải Bát Hoang này. Lần lịch kiếp này không biết Chiến thần có thể thuận lợi bình an trở về hay không. Chỉ mong Cửu Trọng Thiên... đừng biến thiên là tốt rồi!"

Tạ Doãn đứng sau hòn non bộ, rất nghiêm túc lắng nghe họ nói chuyện. Anh không khó chịu với những lời phỉ báng mình như vậy, đoán chừng là bởi vì anh không có giác quan thứ sáu, anh không cảm nhận được thương tâm cùng khổ sở. Lời nói vào tai chỉ đơn giản là nghe vào tai.

Cũng không biết là thần tiên nào ở Cửu Trọng Thiên, Cửu Trọng Thiên sương mù dày đặc, trong chốc lát thời tiết trở nên cực lạnh, thần tiên có linh lực hộ thể đương nhiên sẽ không sợ, nhưng Tạ Doãn thì khác, quanh người anh chỉ có một chút linh lực yếu ớt, căn bản không thể chống chọi với rét lạnh như vậy.

Anh khoanh tay trước ngực, chà xát hai bàn tay vào nhau để giảm bớt thân thể rét lạnh.

"Trời ạ, lạnh quá." Anh nhịn không được thấp giọng lẩm bẩm, đi đến Chiến Thần cung.

Đi chưa được hai bước, liền phát hiện trên Cửu Trọng Thiên có tuyết rơi.

Theo lý thuyết, Cửu Trọng Thiên không có tuyết rơi. Trừ phi, Tuyết thần đã đến Cửu Trọng Thiên.

Anh không khỏi cười nói: "Tạ Doãn, vận khí của ngươi đúng là tốt thật, vừa tới Cửu Trọng Thiên liền có thể gặp được Tuyết thần, hai ngày nữa có phải gặp được Hỏa thần luôn không?" Cũng không để bị nướng cháy mới tốt.

Ngay tại lúc anh cúi đầu chạy một đường đến Chiến thần điện, một thân ảnh bạch y đột nhiên xuất hiện trước mắt, người tới quanh thân tản mát một cổ Phật Liên hương nhàn nhạt, dung mạo ôn nhu như ngọc, mỹ hảo và ôn hòa.

Anh nhìn người kia, trong tuyết dày chậm rãi ngẩng đầu, chớp mắt một cái, ánh mắt hai người giao nhau. Một lúc sau, chiếc ô giấy dầu nâng qua đỉnh đầu anh, một đôi tay trắng nõn không tì vết đưa về phía anh.

“Tuyết rơi rồi.” Thanh âm băng lãnh của người nọ vang lên trên đỉnh đầu: “Bổn tọa nghĩ ngươi không có linh lực sẽ không chịu được rét lạnh như vậy, cho nên trước khi ngươi vào Chiến thần điện, ta mang ô cho ngươi.”

"Nhân tiện..." Hắn bổ sung thêm: "Cửu Trọng Thiên mặc dù là nơi Thần giới phồn hoa nhất, nhưng từ thời Thượng cổ đến nay, Thần giới vẫn duy trì bốn mùa sáu quý. Mặc dù bây giờ là mùa đông, nhưng Tuyết thần đột nhiên tới thăm Cửu Trọng Thiên, lúc này mới dẫn đến trận tuyết rơi dày đặc hôm nay.”

Anh có chút sửng sờ, không ngờ sư tôn lại đích thân tới đưa dù cho anh: "Sư tôn..."

“Bản tọa đã hứa với phụ thân ngươi sẽ chăm sóc thật tốt ngươi, cho nên ngươi không cần cảm thấy bất tiện.” Đối phương cắt ngang lời anh, giọng nói cực lạnh: “Chỉ là một cái ô mà thôi, không coi là gì.”

Anh còn chưa kịp phản ứng, hắn đã đưa ô cho anh, xoay người chậm rãi rời đi.

"Mau đến Chiến thần điện, đừng chậm trễ chính sự."

Hắn vẫn lạnh lùng như vậy, quanh thân dường như còn lạnh hơn bầu trời tuyết này. Giọng ấm áp nói chuyện với ngươi, biểu cảm trên mặt cũng vô cùng lạnh nhạt.

"Vâng, sư tôn!"

Đây là đạo Vô Tình sao? Tạ Doãn thầm nghĩ.

Hóa ra đạo Vô Tình và khuyết thiếu giác quan thứ sáu lại giống nhau như vậy! Đều sẽ không yêu ai...

Ngay lúc Chiến thần hạ phàm, Tạ Doãn không thể tiếp tục trì hoãn. Xua tan những suy nghĩ ngổn ngang, lập tức đi đến Chiến thần điện.

Đợi anh đi rồi, thần tiên một thân bạch y không biết vì sao lại quay trở lại phương xa. Đi vòng qua hòn non bộ, đúng lúc đụng phải hai người trước đó vẫn chưa rời đi.

"Bái, bái kiến Thần quan đại nhân."

"Bái kiến sư tôn."

Hai người một trước một sau khiếp sợ.

Thời Ảnh chậm rãi mở miệng, thanh âm lạnh như băng: “Sau này nếu bổn tọa lại nghe được những lời ô ngôn toái ngữ như vậy ở Cửu Trọng Thiên, đừng nói bổn tọa không thể giữ được hai người các ngươi, ngay cả Cửu Trọng Thiên này cũng không dung nạp được hai người các ngươi. Hiểu chưa?"

"Vâng, vâng, vâng, vâng. Thuộc hạ nhớ rõ."

"Cẩn nghe sư tôn dạy bảo."
_________

Nhân gian

Lúc Vương Nhất Bác chạy khỏi Ma vực rơi vào nhân gian, cậu chỉ còn cách một lôi kiếp cuối cùng nữa là chính thức trở thành ma. Cậu vốn muốn ra khỏi Ma vực, đến nhân gian có lẽ lôi kiếp lần trước sẽ nhẹ nhàng hơn một chút, cậu nghĩ hoặc giả sử ở nhân gian này có cách khác, có thể để cậu dễ dàng thăng cấp thành công mà không cần đau khổ chịu lôi kiếp?

Đương nhiên, đây là cậu nghĩ quá nhiều.

Mặc kệ cậu trốn ở đâu, tự nhiên sẽ gặp không ít kiếp nạn nên có.

Cậu là ma, bình thường không muốn tiến bộ, chờ đến thời điểm thật sự nguy cấp, liền một mực chỉ nghĩ đến việc chạy trốn, hồ lộng đi. Nhưng Thiên Đạo này đâu phải cậu muốn lừa là lừa được.

Cậu sinh ra đã là ma, ma được sinh ra và lớn lên ở Ma vực. Ngoài việc từ nhỏ tang phụ tang mẫu, tính tình quá mức cô tịch, có chút lười biếng không muốn tiến bộ chút nào, cũng không có tật xấu gì đặc biệt nghiêm trọng.

Lần này lôi kiếp sắp tới. Trong lòng cậu nghĩ hay là trốn khỏi Ma vực đến nhân gia chơi một lần.

Dạo chơi một hồi, không hiểu sao lại để cậu gặp phải chuyện khinh người quá đáng như vậy.

Bọn buôn người không biết từ đâu tới, áp chế mấy thiếu niên xinh đẹp ở trên đường rao bán: “Đến đây a, đi qua không nên bỏ lỡ, đây đều là những khôn trạch thượng đẳng, mỗi người đều rất mềm có thể véo ra nước, đảm bảo là trẻ nhỏ, các vị đại gia, mau đến xem! Xem một chút!"

Một thiếu niên nghiến răng kháng cự: "Ngươi thả ta ra, thả ta ra!"

“Ngươi yên tĩnh một chút cho ta.” Tên buôn người hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái.

Thiếu niên bất bình, tức giận phản kháng, cắn vào tai một kẻ trong đám buôn người.

"AAA!" Tên buôn người bịt lỗ tai, một cái tát liền đánh tới: "Mẹ nó, cái gì vậy, dám cắn gia! Muốn chết phải không!"

Thiếu niên kia bị đánh ngã xuống đất.

“Chó chết, hôm nay gia vẫn chưa giáo huấn ngươi!” Nói xong tên buôn người lại bắt đầu quyền đấm cước đá.

“Đừng động vào ca ca ta, cút đi, đừng đụng vào ca ca ta.” Lúc này lại có một thiếu niên chạy tới, thoạt nhìn còn nhỏ gầy hơn thiếu niên vừa rồi, ngăn ở trước mặt thiếu niên lớn hơn mình.

“Mẹ nó, ngươi cho rằng lão tử không dám giết ngươi!” Kẻ buôn người đá văng thiếu niên ra xa.

“Đệ đệ!” Thiếu niên kinh hãi, cố nén đau trên người bò đến bên cạnh đệ đệ: “Ngươi không sao chứ!”

"Được, hai người các ngươi diễn cảnh huynh đệ tình thâm cho ta xem phải không? Đi, hôm nay gia cùng các ngươi đánh một trận, không đánh chết hai người các ngươi! Ta nhổ vào."

Tên buôn người quyền đấm cước đá tựa như không muốn hai thiếu niên được sống, trong lúc nhất thời một đám người vây quanh xem, nhưng không ai nguyện ý đứng ra vì hai thiếu niên này, cho dù là nói một câu.

Lúc đầu, thiếu niên lớn tuổi còn đối với những người này có chút kỳ vọng, trong mắt tràn đầy khẩn cầu, nhưng khi hắn nhìn về phía những người kia, những người kia lại lựa chọn tránh ánh mắt của hắn, ánh sáng trong mắt hắn ảm đạm.

"Cút!"

Một bóng người bước ra khỏi đám đông, đá văng tên buôn người.

“Mẹ kiếp, ai dám đá gia!” Tên buôn người quay đầu lại nhìn.

Thiếu niên dung mạo khuynh thế, y phục màu đỏ, như hoa nở rộ nhiệt liệt như lửa, một đôi mắt đan phượng đỏ rực ẩn tình đưa tình, ung dung hoa lệ mà phi phàm thoát tục.

Bọn buôn người vậy mà nhất thời nhìn một lúc, lát sau còn chảy nước dãi, ánh mắt bất chính nhìn Vương Nhất Bác, nói: "Thật đẹp, thật đẹp. Mỹ nhân, mỹ nhân!"

Vương Nhất Bác thực sự bị người này làm cho buồn nôn, trong tiềm thức kéo ra khoảng cách giữa mình với người này.

“Mỹ nhân, nếu không ngươi đi theo gia, gia cam đoan ngươi toàn ăn ngon uống say, muốn cái gì có cái đó.” Tên buôn người nói khoác mà không biết ngượng.

“A.” Vương Nhất Bác cười lạnh một tiếng.

“Ca ca, ngươi không cần lo cho chúng ta, ngươi mau đi đi, ở đây rất nguy hiểm.” Thiếu niên bị thương một bên che chở cho đệ đệ, một bên lo lắng cho Vương Nhất Bác.

“Không sao, tin tưởng ta.” Vương Nhất Bác ném cho hắn một ánh mắt, ý bảo hắn yên tâm. Sau đó, lòng bàn tay ngưng tụ hỏa diễm, mắng tên buôn người: "Nếu muốn bổn đại gia, ta xem ngươi tìm đường chết!"

Hỏa diễm cháy ngay lập tức, tấn công bọn buôn người, lập tức thiêu rụi chúng thành tro.

“AAA!” Chỉ một tiếng kêu thảm thiết, kẻ buôn người liền hóa thành tro bụi.

Vương Nhất Bác vỗ tay, một luồng ánh sáng lạnh quét qua những người xung quanh, âm thanh cực lạnh: "Còn muốn xem?"

"Không không không, không xem, không xem."

Người xung quanh lập tức bỏ chạy, như thể bọn họ sợ một giây sau ngọn lửa sẽ thiêu tới mình.

Đám đông giải tán, lúc này Vương Nhất Bác mới chạy đến tháo dây thừng đang trói đám khôn trạch ở đằng kia, đưa bọn họ rời khỏi đây.

“Mau đi đi, chạy thật xa, vĩnh viễn đừng bao giờ quay lại đây nữa.” Cậu nói.

Những người kia nói: "Đa tạ ân công, đa tạ ân công."

Sau đó, cậu chậm rãi đi về phía hai thiếu niên.

Đôi mắt của thiếu niên rất đẹp, trong thời thế loạn lạc này đặc biệt tươi sáng.

“Ngươi tên gì?” Vương Nhất Bác hỏi.

Thiếu niên đáp: "Bách Lý Hoằng Nghị."

“Bách Lý Hoằng Nghị?” Vương Nhất Bác khe khẽ thì thầm, xoa đầu thiếu niên, khen ngợi: “Ngươi rất dũng cảm, ngươi đã bảo vệ đệ đệ mình.”

Đây là lần đầu tiên thiếu niên Bách Lý Hoằng Nghị gặp Vương Nhất Bác. Một ngày như vậy vĩnh viễn khắc sâu trong tâm trí Bách Lý Hoằng Nghị, trải qua mấy ngàn năm sau, mỗi lần hắn nằm mơ vào ban đêm, đều mơ thấy một người cực kỳ tuấn tú đứng trước mặt mình, giống như ánh mặt trời ấm áp nhất trong mùa đông, sưởi ấm thế giới của hắn.

"Đại ca, cảm ơn ngươi cứu ta và đệ đệ." Bách Lý Hoằng Nghị cảm kích nói: "Đại ca, ngươi tên gì? Sau này Hoằng Nghị làm trâu làm ngựa nhất định sẽ báo đáp thật tốt đại ca."

"Ta tên Vương Nhất Bác." Vương Nhất Bác nói: "Nhưng không cần ngươi làm trâu làm ngựa báo đáp. Ta không phải người ở đây, chẳng qua là đến đây chơi một thời gian, ngày mai ta sẽ rời đi."

"A? Đại ca, ngươi muốn đi đâu? Có thể mang theo ta cùng đệ đệ không?" Thiếu niên Bách Lý Hoằng Nghị không phát hiện, người đứng trước mắt hắn không cùng chủng tộc nhân loại với hắn.

“Đại ca muốn đến một nơi rất xa, không thể dẫn các ngươi đi được.” Vương Nhất Bác thấp giọng an ủi, từ trong túi lấy ra một ít bạc vụn đưa cho Bách Lý Hoằng Nghị: "Tiền này ngươi cầm lấy, mang theo đệ đệ của ngươi nhanh chóng rời khỏi đây, ta sợ đến lúc đó những người kia quay lại, nếu bị bọn chúng bắt được sẽ không hay."

"Đa tạ ca ca." Bách Lý Hoằng Nghị gật đầu.

"Ừm. Ta phải đi đây. Nếu có cơ hội, chúng ta nhất định sẽ gặp lại." Vương Nhất Bác đứng dậy cất bước rời đi.

Thiếu niên vẫn ngây người ngồi trên mặt đất, nhìn bóng người trước mặt rời đi, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn. Hắn có lẽ đang suy nghĩ, nơi xa mà ca ca xinh đẹp nói rốt cuộc là ở đâu. Nếu có thể, hắn có tìm được nơi đó hay không, sau đó đi đến bên cạnh ca ca xinh đẹp hay không?

"Đại ca, ngươi phải bảo trọng!"

Thẳng đến vạn năm sau, thiếu niên đã trở thành chủ nhân của Minh giới, cuối cùng hắn cũng gặp được ca ca xinh đẹp trong lục giới luân hồi.

Khi đó, Vương Nhất Bác đã là mảnh vỡ hồn phách bay tán lạc trong lục giới không cách nào cải tạo lại, cậu trôi dạt trong Lục giới, cuối cùng vô thức trôi vào Minh giới giữa Lục giới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro