Chương 04

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ma tộc Bác x Phàm nhân A Tán

Đại Thần quan Thời Ảnh x Tiểu điện hạ Yêu tộc Tạ Doãn

_____

Phàm trần

Khi Tiêu Chiến hạ phàm lịch kiếp được hai mươi năm, bờ sông Vong Xuyên ở Ma vực nghênh đón một trận mưa lớn.

Nghe nói đó là dấu ấn của Ma tôn mạnh nhất ra đời trong Ma vực. Từ Thượng cổ đến nay, Ma vực chưa từng nghênh đón Ma tôn nào cường đại như vậy.

Phía chân trời mây đen dày đặc, Thiên Lôi cuồn cuộn hiện đầy trên không ở thôn Cát Tường, mà Chiến thần Tiêu Chiến, à không đúng, là người phàm A Tán, nhà của hắn ở trong sơn cốc bên ngoài thôn Cát Tường.

Trong tầng mây lóe ra một đạo lại một đạo ánh sáng kỳ dị. A Tán nhìn, nghĩ rằng trời sắp mưa. Chợt nhớ tới hôm qua quần áo khô trong sơn cốc còn chưa gom, cảm thấy lo lắng không yên, thì thầm một tiếng, trận mưa này sớm không tới muộn không tới lại chờ hắn phơi quần áo rồi mới tới, quả thật làm cho người ta không kịp chuẩn bị.

A Tán một tay cầm cái rổ một tay che trước trán, ngẩng đầu nhìn lên trời, tiếng sấm từng trận rung chuyển, nhưng không có dấu hiệu rơi xuống.

Cha mẹ hắn mất sớm, cho nên coi như hắn còn chưa trưởng thành, hiện tại tròn hai mươi tuổi, không chỉ không ra khỏi thôn, còn không nói qua đối tượng, một cô gia quả nhân, trên người không có mấy lượng bạc, mỗi ngày phải dựa vào vài mẫu sau nhà duy trì sinh kế, đợi lúc nhàn rỗi rèn sắt cầm ra chợ bán, lúc buôn bán tốt, một ngày có thể bán được không ít bạc.

Nhắc tới cũng kỳ lạ, nhà bọn họ vốn không có ai rèn sắt, nhưng đến hắn đơn giản chỉ cần vô sự tự thông, so với những người chuyên nghiệp còn làm tốt hơn.

Toàn bộ ngôi nhà nhỏ bị mây đen bao phủ, những hạt mưa to bằng hạt đậu dần dần rơi xuống trước trán hắn, đập vào mu bàn tay hắn, hắn ngẩng đầu nhìn, bầu trời đang dần bắt đầu mưa.

Hắn không có thời gian để suy nghĩ quá nhiều, co dò chạy vào trong sơn cốc.

Vừa chạy như điên, vừa lo lắng hét lên: "Ai nha, y phục của ta, y phục của ta! Cứu mạng a!"

Nếu thời gian có thể trở lại mấy trăm năm trước, à không, chỉ cần vài chục năm là đủ, Vương Nhất Bác cam đoan nhất định sẽ tu luyện thật tốt tuyệt không lười nhác ham chơi.

"Khốn kiếp, con mẹ nó cũng quá đau rồi!" Cậu cau mày nửa quỳ trên mặt đất, nhìn Thiên Lô giữa không trung sắp rơi xuống, trong lòng một mảnh thê lương: "Cứu mạng a, sao không ai nói cho ta biết, Thiên Lôi lịch kiếp còn đau hơn Thiên Lôi ngày thường gấp trăm lần!"

Cậu mắng xong, cũng không thở gấp, Thiên Lôi phía trên như có thể nghe được, một tên tiếp một tên, không ngừng nghỉ đánh xuống cậu, một cái đau hơn một cái, trước mặt nổi lên bạch quang, phần lưng truyền đến cảm giác cháy bỏng dữ dội, cậu có chút mệt mỏi quỳ rạp xuống đất, đau đến nghiến răng nghiến lợi.

Cuối cùng thực sự vô cùng đau đớn. Không còn vài đạo Thiên Lôi trước khi kết thúc, cậu dường như cũng không sợ hãi như vậy, cậu dự định liều một phen.

"Con mẹ nó, không phải chỉ vài đạo Thiên Lôi thôi sao? Lão tử không sợ ngươi!" Cậu hung hăng giơ ngón giữa hướng lên trên, nhổ máu trong miệng tiếp tục mắng: "Đánh a...! Có bản lĩnh thì ngươi đánh chết ta đi! Lão tử không chết, ngày sau có cơ hội đến Cửu Trọng Thiên nhất định sẽ phá nát Thiên Đạo! Khốn kiếp."

Cậu mắng Thiên Đạo hoàn toàn là quen miệng, thật ra, trong lòng giống như càng sợ cái gì đó, sợ Thiên Lôi không khống chế được tâm tình của mình, lực đạo quá lớn sẽ đánh chết mình.

Quả nhiên, hai đạo Thiên Lôi cuối cùng sắp đánh xuống.

Cậu không nhịn được, kinh sợ, mở ra toái niệm hình thức: "Đại ca, đại gia, bà bác, đại thần, ta sai rồi, ta thực sự sai rồi, van cầu ngươi, bỏ qua cho ta đi, ta chưa muốn chết, ta còn trẻ vẫn chưa thành gia đâu? Không muốn chết..."

"Thực ra, chúng ta thương lượng, ngươi nhẹ một chút, dù sao, hai đạo cuối cùng, ngươi dùng sức đánh cũng là đánh, đánh nhẹ một chút cũng là đánh, thấy tiểu nhân ta đây đáng yêu mà phân thượng, đánh nhẹ một chút! Ta cam đoan, sau này nhất định dốc lòng tu luyện, cố gắng học tập, sớm ngày tạo phúc vạn dân!" Cậu không ngừng luyên thuyên ở đằng kia, biến ra một tầng kết giới mỏng trước mặt mình.

Đếm ngược đến hai kết giới xuất hiện như mong đợi, chẳng biết tại sao, thực sự nhẹ hơn so với trước đó rất nhiều, uy lực còn giảm mạnh, Vương Nhất Bác mừng thầm, nghĩ đại khái là Thiên Đạo thật sự nghe mình cầu cứu.

Thiên Đạo có nghe được lời nói của cậu hay không, không ai biết. Nhưng Thiên Đạo rõ ràng cảm nhận được khí tức của con trai Thiên Đạo xung quanh cậu.

A Tán đứng đằng kia, cầm quần áo hắn vừa mới lấy xuống, đôi mắt mở to, miệng gần như có thể nhét một giỏ bánh bao thịt, vẻ mặt không dám tin, nhìn Vương Nhất Bác quỳ trên đất bị sét đánh.

"Trời ạ... hóa ra... thật sự có người bị sét đánh!"

Vương Nhất Bát quay người đi chỗ khác, nhìn người đằng sau, đồng dạng ánh mắt không thể tin được nhìn chằm chằm vào A Tán ở đối diện.

"Làm sao ngươi thấy?"

Cậu rõ ràng đã lập kết giới, trừ phi là Thần Ma giống như cậu hoặc linh lực mạnh hơn cậu, nếu không người phàm không thể nhìn thấy cậu lịch kiếp.

Người này, người này bất luận nhìn từ đầu tới chân, không giống ma, cũng càng không phải là tộc khác, quanh thân không có nửa phần linh lực, chính là một phàm nhân bình thường đến không thể bình thường hơn, mà rốt cuộc tại sao hắn lại nhìn thấy mình lịch kiếp?

Phía chân trời nổ vang, cuối cùng một đạo Thiên Lôi lướt qua tầng mây lao thẳng về phía cậu, Vương Nhất Bác không lên tiếng, quay người lại một tay chống đỡ, có chút run rẩy đứng thẳng người, điều động một tia linh lực cuối cùng còn sót lại bao quanh thân, tốc độ cao nhất bắn xuyên qua chỗ A Tán.

Trước mặt một đạo bạch quang, A Tán vội vàng giơ tay chặn trước mình.

"Đứng ở trong đó, không được bước ra!" Vương Nhất Bác mặt lạnh, hạ giọng nói.

A Tán mờ mịt gật đầu: "A, được."

Thiên Lôi chốc lát đánh tới, trong nháy mắt xuyên qua cơ thể Vương Nhất Bác, cậu phun ra một búng máu trong miệng, nặng nề ngã xuống đất, đóa Bỉ Ngạn trên trán lập lòe lộ ra, đó là bông hoa bản thể thuộc về cậu.

"Bông hoa thật đẹp..." A Tán nhìn mê mẫn, không khỏi thốt ra một tiếng tán thưởng trong miệng.

Uy lực của Thiên Lôi quá mạnh mẽ, biết đánh người choáng đầu hoa mắt, Vương Nhất Bác lại một lần nữa khó khăn đứng dậy, lảo đảo đi về phía A Tán.

"Ngươi sao vậy? Ngươi đau lắm hả?" A Tán không nhịn được hỏi.

Vương Nhất Bác không nói gì.

A Tán lại lo lắng hỏi, "Tại sao ngươi bị sét đánh? Có phải ngươi đã làm sai chuyện gì đắc tội lão Thiên gia rồi a?"

Vương Nhất Bác mở miệng, chưa kịp nói gì, đôi mắt khẽ đảo trực tiếp ngã vào ngực A Tán.

"Này! Ngươi đừng chết!" A Tán bị hù vội vàng ôm chặt cậu, không ngừng lắc cơ thể cậu: "Ngươi tỉnh lại, đừng chết a...!"

"Đừng lắc nữa... ta thực sự bị lắc sắp chết rồi..." Vương Nhất Bác miễn cưỡng chống đỡ một chút, hữu khí vô thực nói với hắn: "Ta chỉ là có chút mệt, ngủ dậy sẽ ổn thôi..."

"A, được rồi, vậy ngươi ngủ trước, ta ở đây trông chừng ngươi..." A Tán gật đầu tỏ ý mình sẽ không ném cậu một mình trong ngọn núi hoang dã này.

Đúng là một tên ngốc, Vương Nhất Bác thầm nghĩ, khóe miệng kéo cao, nhỏ giọng cười. Cậu vừa được mấy vạn tuổi lần đầu tiên nhìn thấy một người ngốc như vậy.

"Ngốc…"

Rừng núi hoang dã này, một người bình thường như hắn, lại có thể không sợ hãi gặp nguy hiểm gì hay không.

Đầu cậu vô cùng đau đớn, giấc ngủ rất sâu. Trong lúc mơ, trước mắt cậu lại xuất hiện một hình ảnh chưa từng thấy qua, ấn ký hoa Bỉ Ngạn trên trán cũng lóe lên ánh sáng màu xanh nhạt khác với bình thường.

"Hoa Bỉ Ngạn, một ngàn năm nở, một ngàn năm rơi, hoa lá vĩnh viễn không gặp nhau. Tình không là nhân quả, duyên đã định sinh tử."

Trong đầu hắn vô duyên vô cớ xuất hiện lời nói đó, mờ mịt như khói, đáy lòng đau nhức tê tâm liệt phế.

"Ta nên rời đi, bờ bên kia, chung quy không thể nhìn thấy ngươi tu thành người." Trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một đạo Phật quang rất mạnh, cuối Phật quang có một người đang đứng, thân ảnh người kia rất quen thuộc nhưng lại lạ lẫm: "Nhất niệm thành Phật, nhất niệm thành ma, là Phật hay là ma, đều ở trong suy nghĩ. A Di Đà Phật..."

Hắn là ai? Rốt cuộc hắn là ai? Tâm tín thiện lương đau nhức, đau quá!

"Ngươi là ai? Rốt cuộc ngươi là ai?"

Trong ngực bắt đầu xao động bất an.

A Tán vội vàng gọi: "Ngươi làm sao vậy? Ngươi đừng làm ta sợ?"

"Lạnh, lạnh quá..." Vương Nhất Bác bắt đầu run rẩy, không ngừng nói lạnh.

"Lạnh vậy sao?" A Tán cẩn thận ôm Vương Nhất Bác, để cậu tựa trong ngực mình, lại lấy quần áo đắp lên người cậu: "Như vậy? Như vậy còn lạnh không?"

"Lạnh, rất lạnh..." Vương Nhất Bác đã sớm không có ý thức, bây giờ chỉ biết kêu lạnh.

A Tán không có cách nào, chỉ có thể để cậu dựa vào cây, đắp kín quần áo, sau đó đi nhặt một ít cành cây trở về, đốt lửa cho Vương Nhất Bác sưởi ấm.

Đợi ngọn lửa nhen nhóm, hắn lại ôm người vào ngực một lần nữa, ngồi ở vị trí gần lửa nhất, nhẹ nhàng vỗ lưng Vương Nhất Bác như dỗ tiểu hài tử.

"Đừng sợ, đừng sợ. Không đau a..." Hắn dỗ dành, thì thầm nhiều lần: "Không lạnh, đốt lửa rồi, sẽ không lạnh..."

Quả nhiên, ngọn lửa này vẫn có tác dụng, Vương Nhất Bác không xao động, cũng không kêu lạnh nữa. Ngoan ngoãn nằm trong ngực A Tán, lông mày nhíu chặt giãn ra, từ từ bước vào mộng đẹp.

Mây đen trên trời đã rút lui, các ngôi sao chớp mắt treo trên bầu trời. Bầu trời đêm rất đẹp, không khí rất ấm.

A Tán cúi đầu xuống, nhịn không được tán thưởng: "Vừa rồi không có tỉ mỉ nhìn, bây giờ nhìn lại, ngươi lớn lên trông thật xinh đẹp!"

_____

Cửu Trọng Thiên

Chiến thần duy nhất của Cửu Trọng Thiên, trong lúc lịch kiếp, xảy ra chuyện ngoài ý muốn. 

Chiến thần hạ phàm lịch kiếp, không hoàn thành nhiệm vụ lịch kiếp theo kế hoạch đã định ban đầu. Thần thức của hắn dường như đã bốc hơi khỏi nhân gian, không ai biết hắn đã đi đâu.

Nguyên nhân của tất cả điều này, là bởi vì Dạ thần lo liệu đại sự lịch kiếp, lúc mở ra Thiên mệnh kiếp, xuất hiện sai lầm. Dẫn đến, Chiến thần nhập trần, thần thức tiêu tán biến mất giữa thiên địa.

Nếu thần thức của Chiến thần có thể thức tỉnh, lịch kiếp có thể thành công, như vậy Chiến thần có thể bình an vô sự trở về. Nếu Chiến thần lịch kiếp thất bại, như vậy... hàng tỷ phàm thế, hắn sẽ biến thành một người nhỏ bé trong số mấy vạn người phàm.

Lúc Tạ Doãn bị ép tiến vào điện Thiên Quân, sư tôn Thời Ảnh của anh vừa mới đến Thiên tôn pháp hội của Thiên tộc.

Thiên Quân Hư Di đang ngồi trên bậc thang, trong mắt tràn đầy tức giận, lúc nhìn thấy anh trong cơn tức giận lại có một tia sát khí yếu ớt, hồi lâu, Hư Di nói, "Dạ thần to gan, ngươi đã biết tội của ngươi chưa!"

Mặc dù Tạ Doãn khinh thường Hư Di, nhưng trở ngại thiên quy lại không thể không nói: "Hồi Thiên Quân, tiểu thần không biết, lúc này toàn bộ bởi vì linh lực của tiểu thần kém mới khiến cho Chiến thần lịch kiếp xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cùng sư tôn Thời Ảnh của tiểu thần không có nửa phần liên quan."

Mặc dù anh biết Thiên Quân sẽ không có bất kỳ thái độ xấu nào đối với sư tôn. Nhưng anh không thể bởi vì sai lầm của mình mà để người ngoài có cơ hội phỉ báng sư tôn của anh.

Sai lầm của anh, không liên quan đến sư tôn, không nên liên lụy đến sư tôn.

Thiên Quân Hư Di nộ khí trung thiên cắt ngang lời anh: "Bổn quân tất nhiên biết rõ chuyện này không liên quan đến Thần quan đại nhân. Tạ Doãn, chuyện này đều do ngươi dựng lên, chính ngươi đã nói, năng lực có hạn. Vậy chức Dạ thần này, bổn quân cảm thấy vẫn nên chọn người có năng lực đảm nhiệm."

"Phải, Thiên Quân nói đúng." Tạ Doãn gật đầu, nhưng bởi vì lựa chọn thiên quan thứ ba mươi ba nên do Thời Ảnh định đoạt, cho nên Tạ Doãn theo bản năng nói thay sư phụ mình, "Thế nhưng lựa chọn ba mươi ba thiên quan này nên do sư tôn của tiểu thần định đoạt, theo lý Thiên Quân không có quyền can thiệp. Cho nên, nếu tiểu thần thực sự có tội, như vậy vị trí Dạ thần của tiểu thần cũng phải do Thần tôn của tiểu thần quyết định có tước bỏ hay không..."

"To gan!" Hư Di đánh một chưởng đập vỡ bàn trà ngọc thạch bên cạnh, hừ lạnh một tiếng: "Bổn quân đường đường là Thiên Quân của Thiên tộc, làm sao không thể định đoạt một vị trí Dạ thần? Tạ Doãn, đừng tưởng rằng sư phụ của ngươi là Thần quan đại nhân ở Cửu Trọng Thiên, ngươi dám nói chuyện với bổn quân như vậy!"

Thực sự không biết xấu hổ! Tạ Doãn lén mắng Hư Di một câu.

"Chính là vị trí Dạ thần?" Tạ Doãn cười lạnh, không kiêu ngạo không siểm nịnh ngẩng đầu nhìn Hư Di: "Thiên Quân, có phải ngươi đã quên mất điện hạ ngoại trừ là Dạ thần Thiên tộc của ngươi ngoài ra vẫn là tiểu điện hạ Yêu tộc! Dựa theo phẩm cấp, ngươi cũng mạnh hơn phụ thần ta một chút. Mà bổn điện hạ không chỉ là tiểu điện hạ Yêu tộc còn là đệ tử nhỏ nhất của Đại thần quan trên Cửu Trọng Thiên. Sư phụ ta... thế nhưng là vị thần lớn nhất trên Cửu Trọng Thiên." Dùng phẩm cấp đàn áp người, cáo mượn oai hùm, Tạ Doãn anh thực sự đã làm khá hơn rồi.

Lúc trước ở Yêu tộc, bất kể anh náo như thế nào, những người kia cũng chỉ có thể chịu đựng, bởi vì anh là tiểu điện hạ Yêu tộc.

Bây giờ ở Thiên tộc, bởi vì Thời Ảnh, anh mới cho Hư Di mặt mũi, mà Hư Di này muốn mở xưởng nhuộm. A! Thật sự coi tiểu điện hạ hỗn thế ma vương của Yêu tộc là quả hồng mềm, dễ bắt nạt sao!

"A? Vậy sao?" Một giọng nói đạm mạc phía sau chính mình truyền đến.

Trong đầu Tạ Doãn ầm một tiếng.

"Sư, sư phụ..."

Không phải hắn đi dự tiệc sao? Tại sao hiện tại lại xuất hiện ở chỗ này? Những lời anh vừa nói, hắn nghe được mấy câu. Sẽ không phải là trước đó thái độ không tốt mà nhận nhầm một câu cũng không nghe lọt, cáo mượn oai hùm ỷ thế hiếp người đằng sau đều nghe hết a?

Ông trời ơi cứu mạng! Vượt qua suy sụp này sớm một chút?

Tạ Doãn nhìn không chớp mắt, bước chân nhẹ nhàng, đi thẳng đến Thiên Quân Hư Di.

Hư Di vẫn ngồi trên ghế, nhưng một tay đã bí mật siết chặt.

"Thần quan đại nhân." Hư Di ổn định tâm thần, đứng dậy mỉm cười bước xuống: "Sao đại nhân lại tự mình đến đây?"

"Bổn tọa nghe nói, tiểu đồ đệ này phạm sai lầm, chọc giận Thiên Quân, không, cố ý tới đây xem một chút." Giọng điệu của Thời Ảnh nhàn nhạt, rất có tâm tình tới xem kịch.

Hư Di giả bộ thở dài: "Ai... Thật ra cũng không phải là chuyện gì lớn, nhưng trước đó vài ngày Chiến thần lịch kiếp đột nhiên xảy ra chút sai lầm. Nguyên nhân chính là lúc Dạ thần mở ra Thiên mệnh kiếp, năng lực có hạn, dẫn đến thần thức của Chiến thần ở phàm trần đột nhiên mất dấu vết. "

"A? Vậy sao?" Thời Ảnh liếc nhìn Tạ Doãn.

Ánh mắt hắn không có cảm xúc như có như không rơi trên người Tạ Doãn, chậm rãi dời đi, dần dần chuyển đến, nhìn thấy nửa phần tức giận nửa phần xấu hổ cùng nửa phần bất bình trên khuôn mặt của Tạ Doãn.

"Ừ, quả thật Thiên Quân nói có một chút đạo lý." Thời Ảnh khẽ gật đầu, lại quay đầu nhìn Tạ Doãn, trong đôi mắt không có cảm xúc, lại xẹt qua một gợn sóng: "An Chi, có phải không?"

Tạ Doãn lần này quỳ, từ đầu chí cuối nghe cuộc đối thoại giữa Thời Ảnh và Hư Di. Mới đầu, anh cho rằng sư phụ đến bảo vệ anh, nhưng lúc này thực sự chỉ đến xem kịch, có chút ủy khuất ngẩng đầu, môi giật giật, mỉm cười lịch sự, cố ý nói: "Hồi Thần quan đại nhân, thực sự có."

"Việc này là do tiểu thần làm, tiểu thần tự biết mình tội nghiệt nặng nề, không xứng với vị trí Dạ thần, kính xin Thần quan đại nhân tra rõ!"

Thời Ảnh gật đầu, xem như nghe xong lời nói của anh.

Nhưng hắn không trả lời Tạ Doãn, chỉ là chậm rãi phất tay áo, xoay người, mùi hương Phật Liên hoa nhàn nhạt từ trên người hắn thổi qua, hắn ung dung nói: "Tử không dạy, phụ chi qua, dạy không nghiêm sư chi biếng nhác. Nếu là chuyện đồ đệ làm sai, như vậy ta làm sư phụ có lý do xem xét tội. An Chi còn nhỏ, thời gian nhập môn hạ có chút sớm, nếu Thiên Quân muốn phạt, vậy đem chuyện này tính trên đầu bổn tọa đi."

Một thần tiên đều có thể nghe ra ý tứ bao che khuyết điểm trong lời nói của Thờ Ảnh.

Ngay cả Hư Di muốn tìm lý do trừng phạt Tạ Doãn. Lần này, hắn cũng không có cơ hội.

"Ai, việc này làm sao có thể trách Thần quan đại nhân? Đại nhân ngài trăm công nghìn việc, nhất thời sơ sẩy cũng là thường tình, nếu đại nhân nói như thế, vậy bổn quân tự nhiên cũng không nói thêm nữa. Tạ Doãn này đúng là thời gian nhập môn không lâu, nếu thế, chuyện hôm nay cũng bỏ qua đi..." Hư Di giả cười, nhưng trong lòng đã sớm hận Tạ Doãn đến nghiến răng nghiến lợi.

Thời Ảnh hài lòng gật đầu, nói với Hư Di, nhưng ánh mắt nhìn Tạ Doãn trên mặt đất: "Ừ... Thiên Quân nói rất đúng. Sau này bổn tọa tất nhiên sẽ dạy dỗ tiểu đồ đệ không nên thân của ta thật tốt."

Không nên thân? Chính mình không nên thân ở đâu? Rõ ràng tất cả đều không phải là lỗi của mình. Rõ ràng Ti Mệnh tinh quân cố tình viết sai nhân duyên của Chiến thần, làm rối loạn kế hoạch ban đầu khiến thần thức của Chiến thần mất dấu vết. Dựa vào cái gì chuyện này đều đổ lên người anh!

Thiếu niên nghiến răng, nội tâm che giấu ủy khuất và không cam lòng, thủy quang trong hốc mắt lưu chuyển. Anh càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, sau đó đứng dậy chạy ra khỏi điện.

Anh không quan tâm những người khác nói như thế nào, bởi vì chuyện này vốn là anh sai. Nhưng anh chỉ quan tâm đến suy nghĩ của sư phụ như thế nào.

Mặc dù anh bẩm sinh khuyết thiếu giác quan thứ sáu, nhưng anh chỉ là không biết yêu...! Cũng không phải sẽ không thương tâm, không khổ sở!

Thiếu niên chạy về phía trước, Tôn Giả bạch y bước chậm che dù, vạt áo ở phía sau cẩn thận đi theo.

Mãi cho đến khi thiếu niên chạy đến bên cạnh ao sen của Cửu Trọng Thiên, anh mới dừng lại.

Vị Tôn Giả đi theo phía sau, giơ cao Ngọc Tán, nhẹ nhàng đứng bên cạnh anh, không nhanh không chậm nói: "Việc này bổn tọa biết, cũng không phải tất cả đều là lỗi của ngươi."

"A…"

"An Chi... ngươi thế nhưng lại sinh khí với bổn tọa?" Thời Ảnh nhàn nhạt nói.

"Không có."

"Mà thôi, nếu ngươi đang tức giận. Vậy ngày mai ngươi không cần đến U Minh trấn hồn với bổn tọa." Thời Ảnh lại nói: "Những ngày này, ngươi ở trong Thần quan cung tu luyện thật tốt, làm tốt việc của Dạ thần. Chờ thêm một thời gian, khi nào ngươi lo lắng không yên... lại đến nói chuyện với bổn tọa..."

"Sư tôn!"

"Không cần nhiều lời..." Thời Ảnh ngắt lời anh, đưa dù cho anh: "Tuyết thần là vị đệ tử thứ mười tám của bổn tọa, thời gian gần đây sẽ thay bổn tọa quản lý sự vụ lớn nhỏ trong Thần quan điện, nếu ngươi có việc gì, có thể đến tìm nàng."

"Sư tôn ta..." sai rồi.

"Ngày mai đến trấn hồn còn có nhiều công việc chờ bổn tọa xác nhận. Nếu ngươi vô sự, xuống dưới tu luyện thật tốt..." Giọng hắn lạnh thấu xương hơn tuyết trên bầu trời.

Tạ Doãn vẫn nhìn Thời Ảnh, trong đầu trống rỗng, như thể muốn nói điều gì đó, nhưng lại sợ sệt không biết nói gì.

Trong lòng anh dường như có cái gì đó dần tan vỡ bong tróc. Có một cổ tâm tình khó hiểu dần dần xong lên đầu.

"Vâng, sư tôn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro