Chương 05

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ma tộc bình thường Bác x Chiến thần lịch kiếp Tiêu Chiến (A Tán)

_____

“Đừng mà!” Vương Nhất Bác hét lên một tiếng, kích động khua tay, chợt tỉnh dậy sau giấc ngủ.

Toàn thân cậu ướt đẫm, trán đầy mồ hôi lạnh, cậu nằm mơ, một giấc mơ rất chân thực, trong giấc mơ, cậu tựa như một đóa Bỉ Ngạn sắp hóa hình của đối phương, dường như có người nào đó nói vài lời với cậu. Cụ thể nói gì, cậu không nhớ rõ.

Mặc kệ như thế nào đi nữa, hiện tại cậu đã lịch kiếp xong, thành công trở thành một ma tộc hoàn chỉnh, điều quan trọng nhất bây giờ là cậu cần phải nhanh chóng chữa lành vết thương, trở lại Ma vực.

"Ngươi không sao chứ? Ta thấy ngươi hình như vừa gặp ác mộng." A Tán cẩn thận ôm cậu, vỗ nhẹ vào lưng cậu, giọng nói rất nhẹ nhàng hỏi.

Vương Nhất Bác hơi nghiêng đầu, dần dần tỉnh táo lại, trong mắt có chút đề phòng, nhìn xung quanh, bọn họ dường như vẫn ở chỗ cũ, trời đã tối, điều làm cậu ngạc nhiên là, lúc này mình đang được một phàm nhân ôm trong ngực: "Ngươi là ai?"

A Tán cười cười, nhẹ nhàng nói: "Ta tên A Tán, A Tán a, A Tán Tán! Là một thôn dân bình thường ở thôn Cát Tường."

"Thôn dân bình thường?" Vương Nhất Bác giật mình, hiển nhiên là không tin, ánh mắt tập trung trên người hắn: "Tuyệt đối không thể nào! Thôn dân bình thường sao có thể nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi?" Cậu ngồi dậy, túm lấy cổ áo A Tán, hung dữ chờ A Tán: "Nói! Rốt cuộc ngươi là ai!"

"Ta, ta thật sự chỉ là một thôn dân bình thường." A Tán bị cậu siết chặt đến đỏ mặt, có chút sợ hãi nhìn cậu, cố gắng giải thích: "Ta có thể nhìn thấy, bởi vì ta từ nhỏ ta đã có thể nhìn thấy, về phần tại sao ta cũng không biết, bọn họ đều nói ta là quái vật, nói ta khác với người bình thường, nếu như ngươi cũng nghĩ ta là quái vật, vậy ta là quái vật thật rồi..."

Hắn nói xong, nhất thời có chút ủy khuất hiện lên trong đầu. Không biết vì sao, Vương Nhất Bác cảm thấy có chút đau lòng.

Vương Nhất Bác vận khí xung quanh A Tán, quả thật không phát hiện điều gì bất thường, A Tán đích xác chỉ là người bình thường. Về phần tại sao có thể nhìn thấy, vấn đề này A Tán nghĩ mãi cũng không rõ, cũng nghĩ không thông.

Nhưng không thể nghi ngờ, A Tán cũng chỉ là một người bình thường.

"Thôi được." Vương Nhất Bác buông cổ áo A Tán ra: "Ngươi đã cứu ta, tương trợ lẫn nhau, ta không giết ngươi."

Trời đã tối, trong cốc rất rộng, rất sâu, bọn họ lại đang ở ngay dưới gốc dâu, trên cây có rất nhiều trái, đủ để đỡ cơn đói của bọn họ.

"Đây, cho ngươi." A Tán hái được mấy quả đặt xuống đất, thuận tay đưa một quả cho Vương Nhất Bác, ánh mắt của hắn trông đêm đen đặc biệt sáng trong, vô cùng xinh đẹp.

“Đa tạ.” Vương Nhất Bác khẽ gật đầu, cầm lấy trái cây cắn một miếng, hỏi: “Vừa rồi vì sao ngươi không đi?”

A Tán không hiểu: "Đi, đi làm gì? Đi đâu?"

"Ta muốn giết ngươi, vì sao không chạy trốn?"

"Nhưng không phải ngươi không giết ta sao?" A Tán cười nhạt nói: "Hơn nữa, ngươi hiện tại bị thương rất nặng, ta làm sao có thể để ngươi ở chỗ này một mình, vạn nhất gặp nguy hiểm thì sao?"

Trên mặt hắn hiện lên một nụ cười hiền lành, mặc dù chỉ là bèo nước gặp nhau rất ngắn ngủi, nhưng ý nghĩa đối với Vương Nhất Bác không chỉ đơn giản là ân nhân cứu mạng, mà còn là ôn nhu chưa từng thấy.

Vương Nhất Bác đột nhiên cảm thấy người này có chút ngốc. Từ khi cậu hóa hình đến nay, đều là người khác cầu xin cậu phù hộ cầu xin cậu đừng giết bọn họ. Lúc này là lần đầu tiên có người không sợ hãi cậu, không tránh né cậu, thậm chí còn nguyện ý đứng ra bảo vệ cậu.

"Ngươi rất ngốc, ngươi biết không?" Vương Nhất Bác mỉm cười, nụ cười rất nhạt, chính cậu cũng không nhận ra: "Ta là ma, ngươi chỉ là người phàm. Ngươi cho rằng, ở đây có thứ gì có thể làm tổn thương ta?"

Mặc dù vẫn còn khoảng cách rất xa với cơ thể Thiên Ma, nhưng Vương Nhất Bác hiện tại, tuyệt đối không thể bị những tiên ma bình thường làm bị thương.

A Tán lắc đầu: "Rất ngốc sao? Ta không biết a..."

"Ta chỉ cảm thấy, tuy chúng ta là bèo nước gặp nhau, nếu đã có may mắn gặp được, ta cũng sẽ không vứt bỏ ngươi mà đi. Ngươi biết không? Ngươi là người đầu tiên không bởi vì ta là quái vật mà bỏ chạy. Cũng có thể bởi vì ngươi không phải là con người? Lúc đầu... qua nhiều năm như vậy, rất ít người nguyện ý nói chuyện với ta, mà ngay cả cha mẹ ta cũng như vậy. Mặc dù bọn họ ra đi rất sớm, ta không có ấn tượng sâu sắc về bọn họ, nhưng ta biết rõ... ta vẫn sẽ rất khó chịu rất khó chịu." Trong đồng tử của hắn thoáng qua tổn thương.

"Nhưng như vậy thì sao?" Hắn giật giật khóe miệng: "Những thứ này đều không quan trọng không phải sao? Bọn họ nghĩ như thế nào đối với ta không quan trọng, quan trọng là chính mình không nghĩ như vậy, càng không quan tâm đến suy nghĩ của người khác, quá khứ đã qua cứ để nó đi qua, nhìn về phía trước, không phải sao?"

Ánh mắt Vương Nhất Bác tối sầm lại, tình cờ bắt gặp ánh mắt của A Tán, ngập ngừng mở miệng, cuối cùng không nói lời nào.

Thời gian rơi vào trầm mặc, hai người không tiếp tục nói chuyện. Một người nhìn xuống cây đuốc, còn người kia dựa vào gốc cây chợp mắt.

"À, đúng rồi, còn chưa hỏi tên của ngươi là gì? Tại sao ngươi lại xuất hiện ở đây?" A Tán đột nhiên ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn cậu hỏi: "Chẳng lẽ thật sự bởi vì ngươi làm sai nên bị trừng phạt sao? Ta thấy... dường như vừa rồi bị sét đánh."

“Ta tên Vương Nhất Bác.” Vương Nhất Bác không mở mắt, trông rất mệt mỏi, ngay cả giọng nói cũng yếu ớt: “Lôi vừa rồi là lôi lịch kiếp, không phải trừng phạt. Ta hiện tại rất mệt, không có khí lực nói chuyện với ngươi, chờ ta ngủ một lát, tỉnh dậy, trả lời những vấn đề của ngươi."

"A, được. Ngươi ngủ đi, ta ở đây trông chừng."

Ánh trăng mờ ảo, mây che mặt trăng.

Ngọn gió hiu hiu thổi trong sơn cốc, Vương Nhất Bác dựa vào gốc cây, nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ sâu. A Tán ngồi trước đống lửa, chỉ cảm thấy toàn thân mát lạnh, rất âm trầm.

Chợt, xung quanh trong rừng rậm phát ra những tiếng xào xạc. A Tán nhíu mày, động tác nhẹ nhàng khoác quần áo cho Vương Nhất Bác, sau đó nhặt cây đuốc dưới đất đi về phía phát ra âm thanh.

Mùi máu tươi xộc lên mũi, theo bản năng trong dạ dày A Tán cuồn cuộn, hắn giơ cây đuốc lên, cẩn thận cảnh giác nhìn xung quanh.

Dưới ánh đuốc, hắn nhìn thấy không dưới mười thi thể nằm la liệt trên mặt đất, có thi thể đã thối rữa, có thi thể hình như mới chết. Trên thi thể có dấu vết bị dã thú xé nát.

Ngay tại lúc A Tán lật xem những thi thể, cách đó không xa đột nhiên truyền đến vài tiếng kêu "Gào gào".

"Không hay rồi, là sói!"

Hắn theo bản năng phản ứng lại, quay người định chạy, nhưng lúc này xung quanh hắn đã bị bầy sói bao vây, mà hắn vừa vặn rơi vào vòng sói.

Hắn giơ cây đuốc chân đông cứng tại chỗ. Xung quanh khu rừng, những con sói hoang hung hãn đang dần tiến về phía hắn. Kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng, hắn chĩa đuốc vào bầy sói.

"Đừng, đừng tới đây, ta cảnh cáo các ngươi, đừng tới đây!"

Nhìn thấy càng ngày càng nhiều sói vây quanh mình, trong mắt hắn tràn ngập tuyệt vọng sâu sắc, nói không sợ là nói dối, nhưng hiện tại hắn không thể hét lên, bởi vì hắn không biết vết thương của Vương Nhất Bác lúc này nghiêm trọng đến mức nào, hắn không thể dẫn sói vào nhà.

Cuối cùng, đàn sói xung quanh không còn chờ đợi do dự nữa, nhảy lên lao về phía A Tán.

Ngay tại lúc A Tán nhắm mắt tuyệt vọng chờ chết, nỗi đau mà hắn tưởng tượng lại không xuất hiện trên người, hắn từ từ mở mắt ra, nhìn thấy một thân ảnh trong sáng anh tuấn mang theo một loại khí thế không thể ngăn cản đứng trước mặt hắn.

“Tìm chỗ trốn đi!” Vương Nhất Bác một tay giật lấy đuốc trong tay A Tán, ép toàn bộ bầy sói tiến về phía A Tán phải rút lui.

Bầy sói gào lên một tiếng, như bị khí thế của Vương Nhất Bác dọa sợ, đồng loạt lùi lại mấy bước. Rõ ràng, bọn chúng không có ý định rời đi hoàn toàn.

“Lát nữa ta sẽ dụ bọn chúng tới đây, tìm được cơ hội ngươi chạy đi, biết không?” Vương Nhất Bác mắt sáng như đuốc, một tay cầm đuốc, tay kia ngưng tụ một quả cầu linh lực, ma khí quanh thân bắn ra bốn phía chiến đấu chống lại bầy sói.

"Không được! Ngươi còn bị thương, ta làm sao có thể bỏ lại đồng bạn chạy trốn một mình?!" A Tán lập tức cự tuyệt.

Vương Nhất Bác ánh mắt xuyên thấu: "Ngươi không rời đi, ta bảo hộ ngươi sẽ phân tâm, ngươi muốn chết, ta vẫn chưa muốn chết đâu!"

"Nhưng, một mình ngươi sao có thể đối phó với nhiều sói như vậy?" A Tán rất lo lắng.

“Chỉ là một bầy dã thú mà thôi, năng lực ta như thế nào!” Vương Nhất Bác tràn đầy khinh thường, cậu nghiêng người, thân hình nhanh như gió, rất nhanh đã đến chỗ bầy sói.

Cậu phải mở ra một con đường, ít nhất là giải quyết xong bầy sói này càng nhanh càng tốt, nếu không đợi vết thương nặng hơn, cậu không chống cự được mà ngất đi, A Tán chắc chắn sẽ chết.

Con sói đầu đàn bị giết ngay tại chỗ, những con khác xông tới cũng bị ma khí đánh không dậy nổi.

Bầy sói không làm gì được Vương Nhất Bác, cho nên bọn chúng thay đổi phương hướng, tấn công A Tán vẫn chưa trốn thoát.

"A!"

Thấy một con sói sắp cắn vào cổ tay A Tán.

Vương Nhất Bác nhảy lên, dùng thân thể máu thịt chắn trước mặt A Tán.

Con sói cắn vào cánh tay của Vương Nhất Bác, cánh tay của cậu bị sói cắn vết thương chồng chất, cậu nghiến răng, đau đến hít vào một ngụm hơi lạnh.

“Mẹ nó, tiểu súc sinh!” Cậu tức giận mắng, túm cổ sói ném xuống đất, ngã lăn ra chết.

Mấy con sói khác, chết dưới một đòn bạo phát ma khí của cậu. Bầy sói rút lui, Vương Nhất Bác kiệt sức ngã xuống.

A Tán vội vàng chạy đến bên cạnh Vương Nhất Bác, nhìn thấy vết thương trên cánh tay chảy rất nhiều máu, lo lắng không thôi, rất sốt ruột: "Vương Nhất Bác, ngươi không sao chứ? Nhiều máu như vậy, có đau không?"

Vương Nhất Bác lắc đầu, trên trán đã rịn ra mồ hôi to như hạt đậu, nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi nói: "Không sao."

"Sao có thể không sao, vết cắn sâu như vậy, nhất định rất đau!" A Tán vô cùng đau lòng: "Đau thì ngươi cứ nói đi! Chịu đựng làm gì!"

“Ngươi yên tâm, ta là ma, vết thương này không là gì đâu… chỉ là, chỉ là trông đáng sợ mà thôi…” Vương Nhất Bác miễn cưỡng mỉm cười, chống đỡ người an ủi A Tán: “Đừng sợ... Ta không có chuyện gì đâu..." Cậu nói xong, cuối cùng dựa vào vai A Tán bất tỉnh.

"Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác, tỉnh lại, tỉnh lại!"

Dù A Tán có gọi thế nào, Vương Nhất Bác cũng không tỉnh.

A Tán lòng nóng như lửa đốt, dứt khoác nhấc cậu lên lưng cõng đi, cầm lấy đuốc chiếu sáng, thừa dịp đàn sói bị tiêu diệt, suốt đêm ra khỏi sơn cốc, trở về nhà tranh của mình.

"Ngươi yên tâm, ta nhất định, nhất định sẽ mang ngươi, về nhà. Ta, ta sẽ, cứu ngươi." A Tán nghiến răng, cõng Vương Nhất Bác trên lưng, từng bước đi xuống núi, bước chân càng ngày càng nặng, trên người dần dần ướt đẫm mồ hôi, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc thả người trên lưng xuống.

Hắn nghĩ, nhất định phải cứu cậu.

"Vương Nhất Bác, ngươi không thể chết. Ngươi là người đầu tiên, người đầu tiên không coi ta là quái vật... ngươi không được chết."

"Van cầu ngươi, đừng chết. Ta không có bằng hữu, ngươi là bằng hữu đầu tiên của ta, sống sót được không?"

"Thực ra, thực ra vừa rồi ta đã sợ chết khiếp, nhưng, nhưng ngươi xuất hiện như vậy, đã cứu ta. Vương Nhất Bác, ngươi biết không? Ngươi là người đầu tiên nguyện ý bảo vệ ta."

"Ta tên A Tán, là thôn dân của thôn Cát Tường, cha mẹ mất sớm, trong nhà ngoại trừ ta còn có mấy con gà mấy con vịt, mấy sào ruộng. Mặc dù nghèo nhưng ta vẫn sống được, ta còn có kỹ năng rèn sắt. Nếu như ngươi không chê, chúng ta có thể kết giao bằng hữu không..."

Hắn nói chuyện không ngừng bên tai Vương Nhất Bác, cảm nhận được hơi thở thoát ra từ mũi Vương Nhất Bác, hắn rất sợ, rất sợ người phía sau sẽ ngừng thở, vĩnh viễn chết đi.

"Ngươi có thể... im lặng một chút... ngươi thực sự, thực sự rất ồn ào..."

Còn sống, vẫn có thể nói chuyện, thật tốt quá!

A Tán hưng phấn: "Được, được!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro