Chương 06

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ma tộc bình thường Bác x Chiến thần lịch kiếp Tiêu Chiến (A Tán)

_____

Vương Nhất Bác hôn mê ba ngày, A Tán bên cạnh cậu cực nhọc ba ngày, trong khoảng thời gian này hắn ra ngoài hai lần, một lần đi lấy thuốc, một lần đi kiếm thức ăn.

Thương thế của cậu không nhẹ, trên người có rất nhiều vết thương lớn nhỏ, A Tán nhìn thấy mà giật mình, rất đau lòng.

Không biết A Tán tìm được thuốc tốt ở đâu, một mình cẩn thận canh chừng trước bếp lò không dám chớp mắt một cái, cho đến khi thuốc hoàn toàn sắc xong.

A Tán múc đầy bát thuốc, đỡ Vương Nhất Bác vừa mới mở mắt tựa vào đầu giường, cúi đầu múc một thìa đưa lên miệng cậu: “Nhân lúc thuốc còn nóng uống đi, uống thuốc rồi thân thể ngươi mới khỏe lại."

“Đa tạ.” Vương Nhất Bác gật đầu, thanh âm có chút khàn khàn.

"Ta nghe người ta nói thuốc này rất tốt, ngươi uống xong nhất định sẽ khỏi bệnh." A Tán cúi đầu mỉm cười nhìn bát thuốc đen tuyền, đút từng thìa, giọng của hắn rất nhẹ nhàng, cả người hắn ôn nhu như vậy.

A Tán không biết thuốc có tốt hay không nhưng A Tán đúng là đã lấy hết sức mới xin thuốc từ y quán trên thị trấn. Từ sơn cốc đến thị trấn, dọc đường đi hắn bị không ít người coi thường, bắt nạt.

Cố ý hay vô ý cúi đầu, không chịu ngẩng đầu nhìn chính mình. Vương Nhất Bác đã sớm nhận ra A Tán đang cố tình tránh né ánh mắt của cậu.

"Thuốc này từ đâu có? Ta không nghĩ, ngôi nhà nhỏ như nhà ngươi lại có nhiều tiền như vậy để mua thuốc cho ta."

“Ta... ta vào thị trấn, gặp, gặp một vị Bồ Tát sống rất thiện tâm, là hắn đã cho ta thuốc này…”

A Tán càng nói càng chột dạ, giọng nói càng ngày càng nhỏ, nhỏ đến mức ngay cả hắn cũng không thuyết phục được bản thân mình, tính sự thật của những lời này.

"Bồ Tát sống?" Vương Nhất Bác dựa vào giường, một tay nắm chặt tay A Tán, cúi đầu nhìn hắn: "Bồ Tát sống nào có thể cho không ngươi dược liệu quý giá như vậy, A Tán, ngươi thật sự ngốc hay cảm thấy ta rất dễ lừa?"

A Tán cúi đầu im lặng, nhưng Vương Nhất Bác vẫn nhìn thấy những vết thương mà hắn cố ý che đậy không cho mình thấy. Vết thương đó, Vương Nhất Bác chưa từng nhìn thấy trước khi hôn mê.

“Có người bắt nạt ngươi phải không?” Cậu hỏi.

A Tán không nói gì, chỉ mù quáng cúi đầu.

Vương Nhất Bác có chút sốt ruột: "Ngươi nói đi! Nếu có người bắt nạt ngươi, ta sẽ bắt nạt người đó trả thù cho ngươi, hắn đánh ngươi ở đâu ta sẽ đánh hắn ở đó. Đừng im lặng như vậy, khiến người ta khó chịu."

"Không phải... là tại ta, không thể trách bọn hắn." A Tán cuối cùng ngẩng đầu lên, thậm chí trên mặt còn miễn cưỡng nở nụ cười: "Là ta không có tiền, không thể mua dược liệu tốt nhất cho ngươi, bọn hắn đánh ta là đúng rồi, ngươi đừng tức giận, uống thuốc xong, ngươi sẽ không sao, sớm khỏi thôi, không đau nữa."

Lời của A Tán vừa nói ra, Vương Nhất Bác sững sờ tại chỗ.

Tay Vương Nhất Bác cầm bát thuốc khựng lại giữa không trung, cuối cùng chỉ lặng lẽ đặt nó trở lại, trong mắt cậu như chưa từng xuất hiện đau lòng.

Thì ra trên đời này thật sự có người có thể ngốc đến như vậy. Hắn thật không ngờ, có một ngày mình cũng gặp phải tình cảnh như vậy. Vương Nhất Bác rõ ràng tối hôm qua phải giết hắn, nhưng cậu không những không giết mà còn tha cho hắn, thậm chí còn theo hắn về nhà.

“Nhưng ngươi yên tâm, ta không có trộm. Thuốc này ta dùng thiết thạch luyện chế ra mấy ngày trước để đổi lấy, nhưng bọn hắn đã lấy thiết thạch của ta lại không chịu đưa thuốc cho ta, cho nên ta rất tức giận đánh nhau với bọn họ, thế nhưng bọn họ nhiều người, ta đánh không lại, cũng chỉ có thể đơn phương bị bọn họ đánh, nhưng, nhưng không sao, ngươi xem, ta còn có thuốc này cho ngươi."

Tên ngốc này, Vương Nhất Bác thật sự muốn nói cho hắn biết, kỳ thật, vết thương của mình căn bản không cần thuốc của con người, hơn nữa loại thuốc này căn bản không phải là dược liệu tốt. Tên ngốc này bị người ta lừa.

Nhưng Vương Nhất Bác nhìn vào đôi mắt ẩn chứa nỗi đau sâu thẳm cùng giả vờ điềm nhiên như không có chuyện gì của A Tán nhẹ giọng nói bên cạnh, tâm không đành lòng nói ra.

"Cảm ơn ngươi…"

"Khụ, khụ khụ..." Vương Nhất Bác trong lòng vừa đau vừa vội, nghĩ đến bộ dạng A Tán bị người ta đánh mắng, nhất thời công tâm khó thở, ôm ngực ho kịch liệt.

A Tán rất không kiên nhẫn, vội vàng tiến tới ân cần vuốt lưng cậu an ủi: "Làm sao vậy? Vết thương lại đau à? Hay là thuốc này không tốt?"

Lồng ngực Vương Nhất Bác như bị đè nén, một nỗi lo lắng dâng trào làm nhiễu cuộc sống của cậu, cậu không ngừng ho khan, mặt trắng bệch.

A Tán cắn môi dưới ủy khuất, trong mắt hơi nước quấn quanh tràn đầy xấu hổ: "Nhất Bác, rất xin lỗi, là ta không tốt, ta không nên đánh nhau với bọn họ, không nên chọc giận ngươi, ngươi đừng tức giận được không? Ta sai rồi, lần sau ta nhất định sẽ không xung đột với người khác, ngươi đừng tức giận được không?”

"Ta không sao..." Vương Nhất Bác hiếm hoi nở nụ cười với A Tán: "Ta không giận ngươi, ta chỉ cảm thấy thuốc này hơi đắng..."

Thuốc vốn không đắng, đắng là lòng cậu.

"Vậy ta cho ngươi đường, ăn đường sẽ không đắng." Nói xong, A Tán vui vẻ từ đâu lấy ra một viên đường bọc giấy chắc chắn đưa cho Vương Nhất Bác: "Ngươi xem, những thứ này cũng là ta mua trên thị trấn. Đêm qua lúc ngươi ngủ say, ta lén lút nếm thử một miếng, rất ngọt, rất ngon. A Tán còn chưa từng nếm qua."

Không có tiền mua thuốc, đường lấy đâu ra?

Vương Nhất Bác nhìn xuống viên đường nằm trong lòng bàn tay A Tán, cậu không ăn đường mà cầm viên đường đưa vào miệng A Tán.

"Ai nha, ngươi cho ta làm gì? Viên đường rất ngon, ngươi để ta ăn không phải quá lãng phí sao? Hơn nữa, ta lại không cần uống thuốc, ta không đắng đâu!"

“Ngươi ăn đi, ta không thích ăn ngọt.” Cậu cố ý nói như vậy.

Trên mặt A Tán có chút khó xử: "A? ngươi không thích ăn đường à? Sớm biết như vậy ta đã không tìm bà bà xin mấy viên đường này, thật là lãng phí vô ích, tốt nhất ta nên đổi cho ngươi một ít mứt."

"Không cần, ta không cần ăn những thứ đó, cũng không phải tiểu hài tử, uống thuốc mà thôi." Nói xong, cậu sợ bị A Tán nhìn thấu, uống một hơi cạn sạch bát thuốc. Cuối cùng, còn giả vờ như không có chuyện gì, cầm bát rỗng lên khoe.

Câu nói có tật giật mình này đại khái cậu chính là như vậy. Rõ ràng sợ đắng sợ chết, bình thường uống thuốc như muốn mạng, nhưng bây giờ lại thay đổi, lợi hại khác thường.

"Oa, ngươi thật lợi hại!"

"Ừ?" Vương Nhất Bác kiêu ngạo ngẩng đầu.

“Trước kia ta nhìn thấy cháu trai của bà bà bán đường ở thôn bên cạnh uống thuốc, bà phải dỗ dành cháu trai hơn nửa ngày mới nguyện ý uống một ngụm thuốc. Không ngờ ngươi lại có thể một ngụm uống hết thuốc, ngươi thực sự tốt rất lợi hại!"

"Đó là đương nhiên, ta là người lớn, làm sao có thể so với tiểu hài tử?"

A Tán mỉm cười hài lòng với cậu, giơ ngón tay cái tán thành.

Vương Nhất Bác thầm nghĩ, nếu là trước đây, cậu tuyệt đối sẽ không uống, hiện tại đây không phải chuyện cấp bách tòng quyền, tất cả đều là ngộ biến tùng quyền.

Hai người nói xong, bên ngoài vang lên tiếng bước chân và tiếng ồn ào.

"Là ai tới vậy?" Cậu hỏi A Tán rất nhanh.

A Tán lắc đầu: "Không biết."

Trong lúc hai người đang thắc mắc thì cánh cửa bị đẩy ra một cách thô bạo. Mấy người đại hán cầm gậy xông vào, đập phá mọi thứ trong nhà.

"Này. Các ngươi làm gì vậy! Có còn vương pháp không!" A Tán vừa tức giận vừa lo lắng, không kịp ngăn cản bọn hắn, chỉ có thể trơ mắt nhìn vài món đồ còn sót lại trong nhà bị đập nát tan.

"Vương pháp, à. Lúc nãy đập phá ở đây, lão tử chính là vương pháp!"

Đại hán dẫn đầu, từng bước tiếp cận A Tán.

"Ngươi, ngươi muốn làm gì."

Đại hán vừa bước vào, nhìn thấy Vương Nhất Bác nằm trong nhà. Cả căn phòng tràn ngập hương thơm hoa Bỉ Ngạn nồng đậm. Đó là mùi trên người khôn trạch mới có.

Đại hán lập tức nổi sắc tâm, ánh mắt khiếm nhã nhìn khuôn mặt bệnh như tây tử của Vương Nhất Bác: “Được rồi, xú tiểu tử, hóa ra trong nhà ngươi giấu mỹ nhân xinh đẹp như vậy, khó trách, bình thường khó gặp mặt ngươi trên đường, rõ ràng hôm nay còn chạy tới khu quản lý xin thuốc, thì ra là thế, thì ra là thế!”

"Ngươi đừng tới đây, không cho phép ngươi chạm vào cậu ta!" A Tán ngăn trước người Vương Nhất Bác, gắt gao ngăn cản ánh mắt bất chính của đại hán.

"Con mẹ ngươi, đừng có không biết xấu hổ. Ngươi có tin hiện tại lão tử có thể phế ngươi không! Cút!" Đại hán đá A Tán ra xa, lăn trên mặt đất nhiều vòng, sau đó thô tục đi về phía Vương Nhất Bác, giơ móng vuốt bẩn thỉu của mình ra: "Tiểu mỹ nhân, gia rất thích ngươi, tiểu mỹ nhân của ta."

Vương Nhất Bác cúi đầu kéo ra một nụ cười nghiền ngẫm, sau đó ngẩng đầu biến thành bộ dạng hoa lê đái vũ, đáng yêu, nước mắt to bằng hạt đậu lăn dài trên khuôn mặt.

“Ngươi đừng, ngươi đừng đến đây…” Vương Nhất Bác sắc mặt tái nhợt, ôn nhu yếu ớt ôm chăn trên người, cuộn tròn trong góc, né tránh đại hán như tránh tà thần: “Ngươi đừng tới đây, van cầu ngươi, đừng chạm vào ta!"

“Bộ dáng thật đẹp, gia sẽ dịu dàng với ngươi.” Đại hán không nghe, tiếp tục đến gần Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác càng lúc càng lo lắng co rúm trên giường, nóng vội đến lợi hại, lại một trận ho mãnh liệt, cuối cùng vậy mà ho ra máu từ khóe môi.

"Ôi, hóa ra còn là một tiểu mỹ nhân có bệnh! Không sao, không quan trọng, gia rất thích yếu ớt, chạm vào có thể vỡ. Yên tâm, chờ ngươi hầu hạ tốt cho gia, gia nhất định cho ngươi dùng thuốc tốt nhất, nuôi ngươi thật tốt..." Đại hán cười bỉ ổi ném đai lưng trong tay đi, không thể chờ đợi được muốn ôm vòng eo nhỏ nhắn của Vương Nhất Bác, đặt cậu dưới thân.

"Ngươi không được chạm vào cậu ta!"

A Tán không biết lấy dũng khí từ đâu, đứng dậy từ dưới đất, lao về phía đại hán như một con sói đói, cắn vào cánh tay đại hán.

"A! Con mẹ ngươi, cút!"

Đại hán đau đớn hét lên, túm cổ A Tán ném xuống đất. Sau đó, gọi những người còn lại, hung hăng quyền đấm cước đá A Tán.

"Đánh cho ta!"

Trong mắt Vương Nhất Bác lóe lên một tia hàn quang, miệng lại đau khổ khẩn cầu: “Van cầu ngươi, van cầu ngươi buông tha cho chúng ta, van cầu ngươi đừng chạm vào ta, buông tha cho chúng ta, van cầu ngươi…” Cậu khóc chạy đến bên cạnh A Tán, vừa thở hổn hển vừa che chở cho A Tán.

"A Tán, ngươi không sao chứ?"

Cậu vốn mặc rất ít quần áo, lúc này xuống giường, một nửa ngọc thể trắng như tuyết lộ ra trước mắt đại hán.

"Ta không sao, ngươi đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi!" A Tán khó khăn từ mặt đất đứng dậy, vững vàng đứng chắn trước mặt Vương Nhất Bác.

"Thật đẹp! Cực phẩm! Quả thật là cực phẩm thế gian!" Đại hán nhìn cậu chằm chằm, ý niệm muốn có được Vương Nhất Bác càng mạnh mẽ hơn, nhưng không nhận ra trong tay Vương Nhất Bác sớm đã tích tụ hỏa diễm cực nóng.

"A? Thật sao?" Vương Nhất Bác phong tình vạn chủng cười quyến rũ, ném hỏa diễm trong tay đi, giống như mãnh hổ trên người đại hán nghiền ép ra.

"A!"

Một tiếng hét thảm thiết, đại hán bị thiêu thành tro tàn.

Một lát

"Các ngươi thì sao? Muốn chết như thế nào?"

Một luồng hàn quang sắc bén bắn ra từ trong mắt Vương Nhất Bác, cậu khinh thường nhìn người xung quanh.

"Ta, ta, tha mạng! Van cầu ngươi, buông tha cho bọn ta!"

Những người còn lại quỳ xuống đất, đồng thanh xin tha mạng.

Vương Nhất Bác không muốn thả bọn chúng đi, cười lạnh nhìn A Tán ngã xuống đất, hỏi hắn: “Trước đây những người này đánh ngươi?”

"Ừ." A Tán nhẹ nhàng trả lời.

"Nói đi, ngươi muốn bọn chúng chết như thế nào."

“Ta…” A Tán suy nghĩ, nghiêm túc trả lời: “Ta không muốn bọn họ chết, chỉ muốn bọn họ trả lại những đồ vật đã bị đập vỡ cho ta, sau đó cho ta một ít thuốc để ngươi uống là được rồi. Bọn họ cũng chỉ nghe theo mệnh lệnh của đại hán kia làm việc, cũng không phải cố ý. Nếu như ngươi còn tức giận, đánh bọn họ một trận, ném ra ngoài, đừng bao giờ dám trêu chọc chúng ta nữa.”

"Ngây thơ!" Vương Nhất Bác quả thật rèn sắt không thành thép: "Ngươi cho rằng ngươi thả bọn chúng đi, bọn chúng sẽ buông tha cho ngươi sao? Thật ngây thơ, nếu hôm nay không có ta, ngươi đã bị đánh chết rồi ngươi có biết không?"

"Ta biết!" A Tán cười toe toét, kéo góc áo của Vương Nhất Bác, ôn hòa cầu xin cậu: "Ngươi đừng giết bọn họ được không? Bọn họ cũng có vợ con có cha mẹ của mình, nếu bọn họ chết, nhà của bọn họ tiêu rồi."

"Ngươi thương hại đám bọn chúng, vậy lúc bọn chúng đánh ngươi có thương hại ngươi không! A Tán, ngươi phải hiểu rõ đây là thế giới mạnh hiếp yếu, người không phạm ta ta không phạm người, nếu người phạm ta, dù có đi xa đến đâu cũng sẽ tru sát! Ngươi hiểu không?"

"Ta hiểu... nhưng, bọn họ thật sự, tội không đáng chết..." A Tán thanh âm có chút bất đắc dĩ lại xen lẫn ôn nhu.

Cuối cùng, Vương Nhất Bác thỏa hiệp: "Mà thôi... tùy ngươi."

Những người đó vẫn quỳ, không dám thở, sợ tới mức toát mồ hôi lạnh. Bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy người lợi hại như vậy, à không, người này thậm chí không thể xem là con người.

Bọn họ vô cùng sợ hãi, một giây tiếp theo bọn họ sẽ trở thành người thứ hai bị thiêu chết.

"Trở về kêu người của các ngươi đem một ít đồ tốt trong nhà tới đây. Nếu như các ngươi không làm theo lời ta nói hoặc nảy ra những tâm tư không nên có, ta nghĩ, các ngươi chết còn thảm hơn người vừa rồi!" Vương Nhất Bác chậm rãi đứng dậy, khí thế cường đại áp đảo những người trước mặt, trong mắt hiện lên vẻ u ám lạnh lẽo, uy hiếp: “Rõ chưa?”

“Rõ, rõ rồi.”

"Còn chưa cút!"

"Vâng vâng!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro