1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Chuẩn bị nào Sunghoon-ssi, Jungwon-ssi!"

"Vâng!" Jungwon đáp lại. Em nhìn vào camera Engene và giải thích, "Sunghoon-hyung và em sẽ đi ngay bây giờ. Bọn em sẽ cố gắng hết sức mình. Cố lên!" thực hiện động tác giơ nắm tay, và em  hy vọng trông mình không quá lố bịch.

Chỉ mới vài tuần kể từ khi họ ra mắt, vậy mà em đang ở phòng chờ của Mnet để luyện tập những câu thoại mà em và Sunghoon phải trải qua trong lần đầu tiên làm MC. Jungwon không phủ nhận: em rất lo lắng. Nhưng quyết tâm làm tốt và vượt qua điều này với ít sai sót nhất có thể đã giúp em hoàn toàn tỉnh táo.

Vì vậy, chỉ với một chút lưỡng lự trong bước đi của mình, Jungwon đã quay sang MC đồng hành và thành viên của mình.

Sunghoon vẫn chú ý đến những tờ giấy gợi ý, lẩm bẩm và lẩm bẩm lặp đi lặp lại lời thoại của mình—một phần của anh ấy mà người hâm mộ vẫn chưa nhìn thấy. Anh đi theo Jungwon một cách hoàn hảo như thể anh không bận tâm; thậm chí còn cúi xuống mà không rời mắt khỏi những tấm thiệp khi chị stylist đưa tay lên chỉnh lại tóc cho anh ấy.

Cả hai không chia sẻ một lời nào cho đến khi chuẩn bị lên sân khấu. "Cố gắng hết sức nhé hyung," Jungwon nói, ngước nhìn Sunghoon, người cuối cùng cũng thoát ra khỏi trạng thái thôi miên.

Sunghoon liếc nhìn em, gật đầu gần như vô hồn. "Cố lên nhé, leader-nim."

Thông thường, biệt danh này sẽ khiến Jungwon khịt mũi vì tần suất em được các hyung gọi như vậy kể từ khi trưởng nhóm thông báo, nhưng hai thành viên trong nhóm đã dẫn họ lên lầu, nơi cả hai gặp các MC của Mnet. Tất cả họ đều chia sẻ những lời chào ngắn gọn nhất, vào vị trí với những tờ gợi ý tương ứng đã sẵn sàng cho đến khi máy ảnh phía trước nhấp nháy màu đỏ và camera-man ra hiệu nhắc nhở để họ bắt đầu.

Jungwon nhận thấy thời gian trôi qua quá nhanh nhưng cũng quá chậm. Em mắc lỗi chỗ này chỗ kia, khiêm tốn chấp nhận chúng như một phần trải nghiệm đầu tiên của mình. Đó là một trong nhiều điều khiến em cảm thấy có ý nghĩa lúc này.

Em thực sự là một thần tượng K-pop. Em không còn là thực tập sinh chờ ngày ra mắt nữa. Bây giờ điều này là thật. Đó không còn chỉ là một giấc mơ.

Ngay sau đó cả hai được đưa trở lại phòng chờ, nơi các nhân viên và các thành viên chào đón họ đã hoàn thành tốt công việc. Chẳng hạn như Sunoo, sẽ không ngừng nhảy lên. "Jungwon-ah, em và Sunghoon-hyung vừa mới xuất hiện trên TV, tin được không?"

Jungwon bật cười trước sự phấn khích của anh mình, đưa tay vỗ nhẹ lên vai Sunoo. Em nói lời cảm ơn đến các thành viên và đi tìm chai nước của mình.

Em vừa học được rằng làm MC rất khó. Em tự hỏi liệu những người dẫn chương trình chuyên nghiệp có cảm thấy khó khăn như em không. Em luôn tôn trọng những người này, nhưng sự ngưỡng mộ càng sâu sắc hơn sau khi thực sự biết cảm giác ở vị trí của họ trong một ngày.

Jungwon cảm thấy có một sự hiện diện vững chắc ngồi ngay cạnh mình, kéo em ra khỏi dòng suy nghĩ. Sunghoon đang cúi đầu xuống giống như những lúc anh ấy kiệt sức và tâm trí đang ở nơi khác. Jungwon đã nhìn thấy thói quen này của anh nhiều đến mức không đếm xuể.

Jungwon không di chuyển khỏi chỗ ngồi hay gây ra tiếng động, cho Sunghoon không gian để làm như vậy. Khi anh ấy làm vậy, nó phát ra thành một tiếng thở dài kéo dài: một đại diện cho năng lượng của anh ấy.

"Thật là căng thẳng," Sunghoon thì thầm giữa tiếng ồn ào trong phòng, nhưng Jungwon vẫn nghe rõ.

Người trẻ hơn gật đầu, thở dài. "Chúng ta có thể đã mắc lỗi ở đâu đó, nhưng điều quan trọng là chúng ta đã hoàn thành rất tốt rồi ạ," em nói, và chỉ vì ý nghĩ đó vừa thoáng qua trong đầu em, em nói thêm với một tiếng cười nhẹ, "Ai biết được, có thể anh hoặc là em có thể trở thành người dẫn chương trình trong tương lai đấy."

Điều đó dường như đã kéo Sunghoon lại gần nhau hơn khi anh ấy cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nở nụ cười đầu tiên trong ngày với Jungwon. Đó là một cái gật đầu mệt mỏi, mệt mỏi nhưng vui vẻ. "Đó thực sự sẽ là huyền thoại."

Anh đưa tay lên vuốt tóc—một thói quen khác, nhưng Jungwon nhận ra điều gì đó và khoảnh khắc tiếp theo Sunghoon nhìn em, em đã cau mày.

Sunghoon đang định hỏi tại sao thì Jungwon đã ngắt lời anh ấy. "Hyung, tay anh đang run kìa."

Người lớn hơn chớp mắt chậm rãi, nhìn vào bàn tay mình như thể anh vừa nhận ra nó ở đó. Quả nhiên, ngón tay của anh đang run rẩy. "À, đó là..." anh khẳng định một cách đều đều.

Không cần suy nghĩ nhiều, Jungwon lặng lẽ nắm lấy bàn tay run rẩy của anh. Hành động đó khiến Sunghoon nhìn em chăm chú, nhưng Jungwon đã tự mình giơ tay lên, hướng lòng bàn tay vào lòng bàn tay của Sunghoon. "Nhìn này, hyung. Không phải ngón tay của anh khá dài sao?"

"Hai người đang làm gì vậy?" ai đó không phải Sunghoon hỏi, khiến Jungwon quay về phía giọng nói. Đó là Jake, người vừa cởi bỏ chiếc áo len 10 Months và hiện đang mặc chiếc áo polo bên trong. Anh ấy nhìn họ với cái đầu nghiêng sang một bên, trông giống một con labrador đến mức Jungwon phải cắn môi vì quá đáng yêu.

"Hyung và em đang đo tay thôi ạ" em trả lời. "Nhìn này, Jake-hyung. Ngón tay của Sunghoon-hyung dài hơn của em đó."

Em đưa lòng bàn tay của họ vào nhau, gần như không chớp mắt với Sunghoon khi em chứng minh quan điểm của mình. Jake thích thú với cử chỉ đó, thậm chí còn thốt lên rằng Sunghoon-ah nếu mày búng vào trán ai đó thì sẽ rất đau đấy rồi cả hai cười khúc khích.

Khi Jake quay lưng lại với họ, Jungwon ngồi xuống phía trước. Cuối cùng em cũng nhìn Sunghoon, chỉ để thấy người kia đang nhìn chằm chằm vào em với ánh mắt thắc mắc.

Jungwon trao cho anh một nụ cười với má lúm đồng tiền trấn an, trong khi em nhanh chóng đan ngón tay của họ vào nhau. Em siết chặt tay Sunghoon một lần trước khi buông ra. "Hôm nay chúng ta đã làm tốt rồi. Anh có nghĩ vậy không, hyung?"

Phải mất một lúc Sunghoon mới trả lời, nhưng khi anh trả lời, anh nghe giống chính mình hơn và ít suy nghĩ hơn trong đầu. "Ừ, chúng ta đã làm tốt. Cảm ơn nhé, Jungwonie."

Khi Sunghoon đứng dậy và với lấy chai nước trong túi, nụ cười của Jungwon càng rộng hơn khi những ngón tay của Sunghoon không còn run rẩy trước khóa kéo hay nắp chai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro