3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Jungwon hiểu rằng việc trở thành một thần tượng sẽ có những ưu và nhược điểm. Nhưng điều đó không có nghĩa là em sẽ ngừng ghét những thứ nhất định liên quan đến nó.

Một trong những điều lớn nhất mà em ghét với cuộc sống hiện tại là việc em phải ý thức về hình ảnh của mình về mọi mặt có thể tưởng tượng được; tất nhiên, phần ngoại hình là điều quan trọng nhất. Điều đó giải thích cho việc tạo kiểu tóc, trang điểm, những bộ quần áo thời trang và trên hết là chế độ ăn kiêng.

Em thật sự ghét việc ăn kiêng, nhưng thật là đạo đức giả khi mà em vẫn luôn luôn làm theo những gì cấp trên muốn em phải giảm hoặc duy trì cân nặng.

Nhưng chính vì thế mà em không thích nó. Đã đến lúc em biết các thành viên của mình có thể hiểu được cảm xúc của em về điều đó, nhưng họ không cố gắng đề cập đến điều đó. Bọn họ không thể, không thể khi bọn họ đã kí kết về việc này.

Điều tuyệt vời nhất khi ở bên các thành viên của em là tất cả họ đều quan tâm đến nhau. Lén ăn thịt, bánh gạo và trái cây bất cứ khi nào có cơ hội, chưa kể luôn đảm bảo ai đó không đến phòng tập một mình khi họ trông không quá tập trung là một số thói quen mà cả nhóm đã bắt đầu làm quen chỉ để đối phó với những căng thẳng đi kèm với công việc của họ.

Tất cả nhóm đều đang thực hiện một chế độ ăn kiêng nghiêm ngặt cho lần trở lại sắp tới, khi họ sẽ phát hành full album đầu tiên. Việc lần trở lại này bị trì hoãn vì những tình huống bất khả kháng cũng chẳng ích gì, chỉ khiến mọi người càng thêm căng thẳng. Như thể áp lực mỗi lần comeback vẫn chưa đủ, nhưng Jungwon không thể phàn nàn lớn tiếng về điều đó.

Cả nhóm vừa hoàn thành vũ đạo mới cho ca khúc chủ đề. Cả bọn đã ở trong phòng tập nhảy kể từ khi họ đến đây vào buổi sáng sau khi ăn bữa sáng một cách nhanh chóng. Mọi người đều quá kiệt sức để di chuyển khi biên đạo yêu cầu nghỉ ngơi, Jungwon và các thành viên ngay lập tức ngồi xuống sàn hoặc dựa vào tường khi họ hít một ngụm không khí lớn.

Ánh mắt của Jungwon theo thói quen đổ dồn vào từng thành viên của mình. Những ngón tay của em vô thức co giật khi nhớ ra mình đã nhét một cặp thanh Twix vào túi. Em thực sự muốn ăn một cái ngay bây giờ, nhưng nó sẽ không tốt cho cả em và các thành viên.

Em bừng tỉnh khi nghe thấy Sunoo thở hổn hển, "Woah, Sunghoon-hyung!" ngay sau đó là Jay và Heeseung hoảng hốt, "Yah, Sunghoon!"

Jungwon đứng dậy từ chỗ em đang dựa vào tường, bước nhanh đến giữa phòng tập, nơi em nhìn thấy Sunoo và Jake đang nắm lấy tay Sunghoon. Hai người dường như đang cố gắng làm cho Sunghoon đứng dậy, và sự lo lắng nhanh chóng xâm chiếm cơ thể Jungwon khi em nghe thấy Ni-ki yếu ớt chỉ ra, "H-Hyung, ngón tay của anh đang run rẩy..."

"Ni-ki," Jungwon nhẹ nhàng nói. Maknae ngước lên nhìn em, ánh mắt hiện rõ sự lo lắng. "Mua cho hyung một chai nước khoáng hoặc một ít nước trái cây nhé. Máy bán hàng tự động ở bên kia hành lang hiện đã được sửa xong. Em hãy dùng thẻ công ty."

Ni-ki đứng dậy và làm theo những gì được bảo, ra khỏi phòng trong nháy mắt. Jungwon cảm thấy tim mình bắt đầu đập thình thịch khi em gọi Sunghoon. "Hyung, anh không..." em cố hỏi, nhưng câu hỏi chợt tắt trong miệng khi em thoáng thấy Sunghoon đang cố nặn ra một nụ cười.

"X-Xin lỗi, Jungwonie. Hyung quên mất phải ăn gì đó trước khi chúng ta rời đi."

Các thành viên còn lại nhẹ nhàng nhắc nhở anh, vẫn còn quá kiệt sức và lo lắng để nhấn mạnh điều gì đó mà họ biết Sunghoon đã biết. Khi em đi đến chiếc túi vải thô của mình, Jungwon nhìn thấy Sunoo và Jake từ từ đặt Sunghoon ngồi xuống còn Jay và Heeseung kéo một trong những máy làm mát không khí mini cách Sunghoon vài mét.

Hyung, anh thật ngốc nghếch, Jungwon muốn nói như vậy. Em lấy thứ mình đang tìm trong túi, và chỉ trong tích tắc em đã ở bên cạnh Sunghoon, người ngồi trên sang với một bàn tay đặt trên mái tóc thấm đẫm mồ hôi của anh ấy.

Jungwon đưa tay ra nắm lấy bàn tay còn lại của anh. Chắc chắn rồi, nó lạnh và run một cách khủng khiếp, cứ như thể Sunghoon đã chạm tay vào chiếc loa tăng cường âm trầm của họ vậy. Nếu Jungwon ấn nhẹ vào cổ tay Sunghoon, em sẽ không ngạc nhiên nếu có thể cảm nhận được mạch đập vội vã của anh ấy.

Khi Ni-ki đến với chai nước lạnh và nước trái cây trên tay, Jungwon yêu cầu cậu nhóc đặt nó dưới chân mình. Sunghoon vẫn tiếp tục thở hổn hển bất chấp sự thay đổi nhiệt độ dần dần, và Jungwon nắm chặt tay anh để thu hút sự chú ý.

"Sunghoon-hyung, ăn một miếng đi ạ." Em đưa một thanh Twix vừa mở cho Sunghoon, người kia nhìn vào nó với đôi mắt đờ đẫn, trước khi liếc nhìn Jungwon với một câu hỏi thầm mà em đã hiểu quá rõ.

Hyung, anh thật ngốc nghếch, em muốn nói như vậy lần nữa . Nhưng thay vào đó, em đẩy thanh socola ngay gần miệng Sunghoon. "Hãy ăn đi, hyung. Em sẽ nói với họ là em đã yêu cầu anh ăn nó. Không sao đâu mà."

Jungwon giả vờ như không nhìn thấy cảm giác tội lỗi vô tình hiện trên khuôn mặt Sunghoon khi anh cắn một miếng thanh Twix, nhai chậm rãi. Anh làm tất cả những điều này trong khi nắm lấy bàn tay vẫn đang cầm socola của Jungwon. Cái chạm của anh vẫn còn quá lạnh đối với cảm nhận của Jungwon.

Đó là một chu kỳ liên tục khi Sunghoon cắn miếng đồ từ thanh Twix do Jungwon đưa ra và nhai chúng một cách chậm rãi trong khi cảm giác ớn lạnh và run rẩy trên tay Sunghoon dần giảm đi. Khi Sunghoon ăn hết một nửa thanh Twix, anh ấy đã có đủ sức để tự mình giữ nó.

Jungwon đẩy nước và nước trái cây vào chân Sunghoon trong khi em vẫn tiếp tục nhìn anh ấy ăn. "Nếu anh muốn uống, thì hãy uống nước trái cây trước nhé? Như vậy để chúng ta có thể giữ mức đường trong máu của anh ở mức ổn định." em nói. Cùng lúc đó, em mở nắp nước trái cây, sẵn sàng đưa cho Sunghoon sau khi ăn xong.

"Cảm ơn em," là tất cả những gì Sunghoon lẩm bẩm khi anh chậm rãi nhận lấy chai nước từ tay Jungwon. Đầu tiên anh nhấp một ngụm, nếm thử hương vị của nó trong lưỡi mình, trước khi uống từng ngụm lớn như một du khách đang khát tìm thấy ốc đảo trong chai đó.

"Lần sau có lẽ anh cũng nên mang theo một ít đồ ăn nhẹ như Jungwon đã làm," Jungwon nhìn lại Jay, người đang nói ra thành tiếng suy nghĩ của mình. Giờ đây, Sunghoon trông giống chính mình hơn sau mỗi phút trôi qua, các thành viên còn lại trông bớt căng thẳng hơn khi một số người trong số họ tiếp tục nghỉ ngơi hoặc đứng dậy, khởi động nhiều hơn để giữ cho mình bận rộn. "Giống như sữa chua, kẹo dẻo hoặc sôcôla, một số đồ ngọt cũng nên làm. Chỉ để chúng ta có thể chắc chắn tránh điều gì đó như thế này xảy ra," Jay nói khi nhìn Jungwon, không phải để xin phép mà để cho em biết.

Dù sao thì Jay vẫn luôn như vậy. Luôn rất sâu sắc và sẵn sàng làm mọi thứ cho mọi người để giúp họ khoẻ mạnh. Jungwon rất vui khi biết có thành viên như vậy trong nhóm của mình.

"Anh xin lỗi," Sunghoon lặp lại, lần này chắc chắn và chắc chắn hơn rất nhiều khi anh không còn choáng váng nữa. "Đáng lẽ anh nên đảm bảo ăn ít nhất một trong các thanh protein trước khi rời đi, nhưng chúng ta đang vội vã và điều đó đã khiến anh quên mất."

"Anh không cần phải giải thích đâu, anh biết đấy," Jungwon nhẹ nhàng nói với anh. Sunghoon cau mày, dấu hiệu cho thấy anh đã khá hơn nhiều và điều đó giúp Jungwon trở lại trạng thái bình thường. "Hyung, không ai giận anh cả. Tất cả bọn em chỉ lo lắng thôi. Nhưng để chắc chắn điều này không xảy ra lần nữa—"

"Anh sẽ luôn đảm bảo rằng mình đã ăn gì đó trước khi rời ký túc xá và luôn để trong túi của mình có thứ gì đó ngoài nước tăng lực. Vâng, anh biết mà, leader-nim," Sunghoon đọc cho em nghe, kết thúc bằng một nụ cười. Jungwon ngay lập tức đáp lại, thậm chí còn cho phép mình cười khi đẩy Sunghoon một chút.

Ngay sau đó, cánh cửa từ bên ngoài mở ra và biên đạo múa của họ bước vào cùng với một PD. Họ vỗ tay, thu hút sự chú ý của cả nhóm và cứ như thế, giờ nghỉ của bọn họ kết thúc.

Khi Jungwon cố gắng đứng dậy, Sunghoon khẽ kêu lên trước khi làm theo. Chỉ sau đó em mới nhận ra tay mình đã ở trong tay Sunghoon suốt thời gian qua kể từ khi em đưa thanh Twix mà không nhận ra. Và Sunghoon chưa bao giờ chỉ ra điều đó—dù sao thì tại sao anh ấy lại làm vậy? Có lẽ anh chỉ nghĩ rằng Jungwon là trưởng nhóm đáng tin cậy thường ngày của anh ấy...

Jungwon đột nhiên cảm thấy ấm áp khi nghe thấy nhịp tim mình một lần nữa. Đó không phải là kiểu đáng lo ngại như Sunghoon trước đó, mà chỉ là... lạ. Em không biết phải làm gì với nó.

"Yang Jungwon-ssi, Park Sunghoon-ssi? Hai em có thấy ổn khi luyện tập ca khúc chủ đề từ đầu không?"

"V-Vâng?" Jungwon đáp lại lời biên đạo múa, người đang nở một nụ cười ngập ngừng với em. Rồi em di chuyển đến không gian nơi các thành viên còn lại đã tụ tập thành một đám đông, nhướng mày nhìn em.

Đột nhiên, Sunghoon ghé vào tai em và thì thầm, "Đừng bận tâm đến họ, leader-nim, nhưng ngay bây giờ chắc chắn là một ý kiến ​​​​hay nếu để anh tiếp tục. Anh sẽ không ngã nữa đâu, anh hứa mà."

Jungwon bật cười, kéo Sunghoon theo mình khi họ bước về phía các thành viên của mình. Chỉ khi họ phải vào vị trí, Jungwon mới thực sự buông Sunghoon ra, nhưng trước đó em siết chặt tay anh một cách tinh tế. Sunghoon nhìn thoáng qua hành động đó của em và họ cùng nở một nụ cười với má lúm đồng tiền.

"Được rồi, vào vị trí nào mọi người! Luyện tập Tamed-Dashed từ đầu đến cuối, bắt đầu nào!" Jungwon hét lên bên dưới, giọng em vang vọng khắp vòng tròn đã hình thành của họ và các thành viên cũng cổ vũ đáp lại em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro