MARS

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong nhà có một phòng là nơi trưng bày tranh của Vegas, cách bài trí cũng khác hoàn toàn so với những phòng khác.

Tường màu tím lam, vừa tùy tiện vừa mãnh liệt, màu vẽ chất đầy trên sàn nhà, những bức tranh dang dở và giá vẽ đặt tùy tiện ở một bên, hỗn mà không loạn. Chỉ cần vào phòng này một bước là bầu không khí cũng biến đổi theo.

Mấy bức tranh ở đây đều theo phong cách Pete không hiểu rõ. Khá tương đồng với mấy bức treo trên hành lang phòng khách, phần lớn tranh là tự tay Vegas vẽ.

Những ngày cuối tuần, Vegas đều vùi mình trong căn phòng này, có khi đến rạng sáng mới ra ngoài.

Tối nay, phòng tranh đột nhiên bị mở ra, Vegas ra ban công phòng gọi điện thoại.

"Pi Apo, loại màu lần trước em mua còn hàng không?"

"Vâng, màu xanh và màu đen em đều dùng hết rồi, loại đó sau này nhất định phải chừa lại cho em một hộp nha".

"Cảm ơn Pi"

Apo Nattawin là gia sư của Vegas hồi còn học cấp hai, lúc đó dạy vẽ cho hắn, hiện tại đã mở một hiệu tranh rồi.

Tuy quan hệ thầy trò của hai người đã là chuyện nhiều năm trước, nhưng tới tận bây giờ vẫn thường xuyên liên lạc, Apo cũng rất quý đứa em trai này. Vegas vẽ tranh, họa cụ các thứ đều mua từ phòng tranh của anh ấy, tất cả đều là Apo đặt mua riêng.

Gọi điện xong, hắn đứng ngoài ban công hút thuốc, tựa tay lên lan can.

Đêm nay thời tiết không tốt lắm, mây đen phủ kín, trong bóng đêm chỉ có vài ngôi sao tỏa ra ánh sáng mờ nhạt.

Rít xong một điếu, hắn xoay người đã phát hiện Pete cầm một ly nước trái cây đứng không xa chỗ mình, mới đưa tay gọi cậu.

"Lại đây".

Pete nghe lời, bước tới chỗ hắn. Vegas cầm bàn tay giữ ly của Pete, hôn xuống môi cậu.

Vị nicotin.

Chút mùi còn lắng lại trong miệng hắn tràn vào trong miệng Pete.

Sau đó mấy giây, Pete cúi đầu ho sặc sụa. Nước trái cây cũng vì thế, sóng sánh rơi xuống người bọn họ.

"Khụ... Ưm.. xin lỗi, khụ khụ... "

"Tôi mới nên xin lỗi, tại tôi mới hút thuốc".

Vegas khẽ vỗ về lưng cậu, tới một lúc sau Pete mới ngừng được cơn ho, tự điều chỉnh lại hô hấp.

Vegas lấy khăn giấy, giúp cậu lau nước trái cây dính đầy trên tay. Là nước đào, Pete rất thích mùi này.

"Xin lỗi, tôi không biết em mẫn cảm với mùi thuốc lá như vậy".

Pete lắc đầu thông cảm, trong lòng chỉ thấy xót nước trái cây --- trong nhà còn lại mỗi một ly này.

*

Hai tháng trôi qua vừa đơn giản vừa bình thường, khoảng thời gian dài vậy giữa cuộc đời đầy sóng gió này thật đáng trân trọng.

Hôm nay là thứ sáu, Pete học xong thì đi bộ về nhà, còn chưa vào đến khu nhà mình đã bị một tiếng kêu rất mảnh thu hút. Không ngăn được mình đi về hướng phát ra âm thanh.

Trong góc tường là một con mèo nhỏ đang cuộn tròn kêu meo meo ầm ĩ, ngước lên thấy có người tới liền ngóng về phía đó, kêu càng lớn.

Mèo con nhìn chỉ tầm hai tháng tuổi, cả người đều bẩn thỉu, quanh mắt đều là nước mắt, lông lộn xộn tới mức nhìn không ra màu nguyên bản là gì. Đây hẳn là bị vứt bỏ.

Pete nhìn xuống con mèo nhỏ cọ cọ vào ống quần mình, trong lòng đột nhiên thấy chua xót.

Cậu lấy bánh mì dư trong cặp ra bẻ cho nó. Mèo con ngấu nghiến ăn, còn không ngừng gầm gừ, giống như cảnh cáo người xung quanh, đừng hòng có ai giành đồ ăn với nó.

Xem ra đã đói lã rồi.

Có thể vì bọn họ đều là những kẻ bị thế giới bỏ rơi, Pete không đành để nhóc con này lại, nhưng mà...

"Xin lỗi nha, anh không thể mang nhóc về nhà đâu, vì... anh cũng không có nhà".

Nơi đó chỉ là chỗ trú chân tạm thời, còn có chủ nhà ở đó, cậu không thể tự tiện mang nó về.

"Mai anh lại đến thăm nhóc".

Ngày mai phải tranh thủ thời gian đem nó tới trạm cứu trợ động vật, Pete nghĩ bụng, trên đường về không ngừng tra thông tin về trạm cứu trợ.

Về đến nhà mới phát hiện Vegas còn chưa về. Thường giờ này Vegas luôn ở nhà mà.

Bạn bè của người kia rất nhiều, lúc rảnh không ở nhà thì hẳn là đi gặp bọn họ rồi, đợi tiệc tùng xong xuôi hẳn phải đến khuya mới về.

Quả nhiên, tới mười giờ tối Vegas vẫn không thấy đâu.
Chỉ nhận được một tin nhắn của hắn:
Đang đi với bạn, không cần chờ tôi.

"Vegas, vừa rồi mới nhắn cho ai vậy?"

"Có ai đâu, một người bạn thôi".

"Vegas, có thể loại bạn anh nhắn tin xong, một phút phải kiểm tra ba lần coi nhắn lại chưa hả?" Bas nhìn hắn đầy hoài nghi.

"Đúng rồi, gần đây thấy nhãi ranh này rất kỳ lạ". Job, gã bạn khác của hắn nói hùa theo. "Nói cho tụi này chút coi".

"Thật tình chỉ là một người bạn thôi". Vegas bật cười đáp.

"Hiểu rồi," Job vỗ vai Bas, phóng mắt về phía hắn. "Là còn mơ hồ lắm, chưa tán được".

Nói xong thì cùng nhau cười ha hả.

Vegas bị hai người này làm cho dở khóc dở cười.

Màn hình di động của hắn chợt sáng lên, báo có tin phản hồi. "Vâng, em biết rồi".

Hắn bất giác thấy yên tâm, tiếp theo thản nhiên đổi đề tài. "Job, trang trại cá Koi của mấy cậu tính khi nào mở cửa?".

*

Pete nhắn xong thì đi ngủ, nửa đêm bị một tiếng sấm làm cho giật mình tỉnh dậy.

"Trời sắp mưa sao?"

Tháng mười rất ít khi có sấm, thời gian này mưa hè cũng dần biến thành mưa thu ẩn chút lạnh lẽo.

Pete nhìn đồng hồ trên tay, hóa ra rạng sáng rồi.

"Trễ vậy rồi còn chưa về sao?"

"A"! Pete đột nhiên nhớ tới cái gì, kêu lên một tiếng, sau đó cuống cuồng mặc quần áo rồi xuống giường, tính ra ngoài.

Nhóc đó vẫn còn là mèo con, mưa lớn vậy nó biết trốn đi đâu? Cũng không có chỗ trốn.

Lúc cậu lấy ô tính ra ngoài, lại đụng phải Vegas vừa mới về.

"Tối rồi còn định đi đâu?" Vegas có phần lạnh run vì nước mưa. "Bên ngoài trời đang mưa, em còn muốn đi?"

"Em... " Rốt cuộc nói thật vẫn hơn. "Hồi chiều em thấy một con mèo nhỏ ở khu bên cạnh, nhóc đó bị người ta bỏ rơi".

Pete quay đầu nhìn ra cửa sổ. Hiện tại trời mưa rất lớn, hoàn toàn không tính tạnh sớm. "Em muốn ra tìm chỗ trú cho nó".

"Em ra ngoài một chút sẽ về". Nói xong là nhấc chân đi ngay.

"Từ từ, tôi đưa em đi".

Hai người đội mưa một hồi mới phát hiện mèo nhỏ đang nấp dưới một bức tượng bên đường.

"Ay, ướt sũng rồi". Pete lấy áo bọc mèo nhỏ lại, ôm vào trong ngực. "Giờ phải đem nó đi đâu đây".

Thật ra câu hỏi này là cố ý, cậu thấy nhóc con này không nên lưu lạc bên ngoài nữa, mới mở miệng dọ ý Vegas, quăng mồi tới trước mặt người kia.

"Đương nhiên là ôm về nhà". Vegas cắn câu rất tự nhiên.

"Vâng". Pete nở nụ cười chiến thắng. "Chúng ta về nhà đi".

Một tay cậu ôm nhóc con, tay còn lại kéo tay Vegas.

Trời mưa thật lớn, hẳn là cơn mưa lớn cuối cùng của năm nay rồi.

*

Lúc Vegas về nhà, Pete đang ngồi lột cam ăn.

"Anh về rồi". Cậu mở cái miệng đang bận nhai chào người kia.

"Ừ". Vegas đáp. "Đang làm gì thế?"

"Em mua được mớ cam này siêu ngọt luôn". Tâm trạng Pete hôm nay rất tốt, nói xong thì vươn tay, đưa nửa quả cam đã lột cho Vegas. "Anh ăn không?"

Bận rộn cả một ngày, Vegas tới giờ lại thấy cảm giác mệt mỏi giảm đi không ít, tâm tình đang gút mắc cũng tự nhiên thả lỏng ra.

"Ăn". Hắn không lấy cam trong tay Pete, mà cúi người cho cậu một cái hôn.

Môi cậu lành lạnh, còn có chút nước cam đọng lại. Vegas mút lấy môi cậu, cảm thụ được vị thanh của trái cây, nhưng không vì thế dừng lại quá lâu.

Lúc rời môi, còn khẽ cắn một cái.

"Ừ, đích xác rất ngọt". Vegas ra vẻ nghiêm túc, đánh giá.

Sau đó liền xoay người đi, nghĩ tới bộ dạng Pete vì bị mình hôn mà ngơ ngẩn cả người, không ngăn được cười ra tiếng.

Pete tay đờ ra trong không trung, chậm rãi thu lại, nhìn theo dáng lưng Vegas vừa đi vừa cười, mặt cậu khẽ phồng lên, bĩu môi lẩm bẩm. "Làm cái gì vậy, thật tình nha... "

*

"Tối nay tôi có hẹn, buổi chiều không về ăn cơm đâu". Buổi sáng lúc ra khỏi nhà, Vegas nói.

"Đúng rồi, bác sĩ có gọi điện nói Grey xuất viện được rồi, buổi chiều em nhớ tới đón nó về".

Grey là tên Vegas đặt cho mèo con.

"Dạ". Pete đứng bên cửa, xoa xoa mi mắt buồn ngủ, tùy tiện trả lời.

Vegas lấy áo khoác xong, chuẩn bị ra ngoài, chợt vòng ra hôn Pete một cái.

Làm cậu ho ra tiếng, nhăn mũi càu nhàu. "Mùi thuốc lá".

Vegas buổi sáng lúc rời giường có hút một chút, không nghĩ qua hai tiếng rồi Pete vẫn còn nghe được.

Đây còn là lúc Pete chưa tỉnh ngủ, chỉ nói theo bản năng.

Xem ra trước kia em ấy cũng ngửi được, nhưng không nói ra mà thôi.

Buổi tối Pete ở nhà một mình xem truyền hình, Grey nằm kế bên người cậu, ngoan ngoãn ngủ.

Sự xuất hiện của người này thật sự là một biến cố lớn.

Vì khi đến, cậu ta mang theo cả quá khứ và tương lai đi cùng mình.

Bộ phim cậu xem tự nhiên xuất hiện một đoạn độc thoại như vậy.

Bàn tay cầm khoai tây lát của Pete khựng lại. Không hợp lý gì hết. Cậu bĩu môi, lại đưa khoai tây lên ăn.

Mình đến cũng không ảnh hưởng gì đến anh ta, sớm hay muộn gì mình cũng sẽ đi, tương lai về sau hai người không còn liên hệ gì nữa.

Hơn nữa, anh ta đến... Mình còn không biết anh ta thì nói cái gì đến quá khứ, hiện tại, tương lai. Cứ xem là vậy đi...

"Thật tình," Pete xoa xoa đầu, "Cứ suy nghĩ vớ vẫn cái gì đâu".

Cậu cầm lấy điều khiển từ xa, đổi kênh, lại xoa xoa lông mèo nhỏ bên cạnh, nhìn xuống cục lông xù xì. "Nhóc cũng mang cả quá khứ và tương lai đến đây sao?"

Cửa chợt vang lên tiếng mã khóa thông qua.

Hắn về rồi.

Vegas lảo đảo bước qua cửa, toàn thân đều là mùi rượu, còn chưa đổi dép đã ngã xuống sofa. Pete chưa từng thấy hắn uống say tới mức này, nên có chút kinh ngạc.

"Chỉ là xã giao thôi, sao anh lại uống nhiều rượu như vậy?"

"Vegas, tỉnh tỉnh!" Pete lắc lắc tay hắn.

"Này! Vegas, anh về phòng ngủ xong hẵng ngủ tiếp"

Vegas hàm hồ trả lời cậu, mí mắt hoàn toàn không mở nổi.

Xem ra người này đã uống rất nhiều rượu.

Người say thật sự nặng hơn bình thường nhiều, Pete phải dùng hết sức mới đỡ được hắn từ phòng khách qua phòng ngủ. Lúc Vegas nằm xuống giường, tứ chi đều duỗi thẳng ra.

Pete giúp hắn cởi giày với áo khoác xong xuôi, đắp chăn định rời đi. Lúc cậu vừa nhích khỏi mép giường, đột nhiên một đôi tay từ phía sau giữ chặt cậu, sau đó dùng lực, ôm cậu vào trong ngực mình.

Pete bị ôm ngã xuống giường, hay nói đúng hơn là ngã vào trong ngực Vegas.

Cậu bị Vegas ôm chặt lấy, có thể thông qua một tầng quần áo, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng bức vì tác động của cồn.

Bên tay là hơi thở nóng rực, mùi Whiskey nồng nặc làm tim Pete đập nhanh hơn. Vegas gác cằm lên cổ cậu, những sợi râu lún phún vừa mọc ra cọ vào người Pete, rát đến mức Pete quay đầu tránh qua một bên.

"Vegas----" Cậu giãy ra.

"Pete," Vegas lầu bầu vớ vẩn, ôm cậu càng chặt hơn, giống hệt như một đứa nhỏ làm nũng. "Pete, bé con..... không được đi nha, chúng ta cùng nhau ngủ đi."

Bé con.... Pete an tĩnh lại. Vừa rồi anh ta kêu mình bằng bé con...

Loại xưng hô thân mật như vậy, chỉ có lúc nhỏ mẹ cậu mới dùng.

Pete cảm thấy nơi nào đó trong lòng mình tự nhiên mềm lại.

Là do uống say đi.

Nên hôm nay mới thành như vậy, làm nũng như vậy, thân mật như vậy, khiến lòng cậu từ từ mềm xuống.

Vegas không còn vẻ thành thục ổn trọng ngày thường, ngược lại lộ ra bộ dáng trẻ con ồn ào. Tay chân thì lộn xộn muốn ôm người khác, cọ tới cọ lui trên người cậu, còn thích hôn hôn, giống y như một con chó bự quấn chủ.

Pete không có cách nào đứng lên được, đành phải ngủ lại bên cạnh hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#vegaspete