SATURN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   
    Pete rất ít khi vào phòng ngủ của Vegas, đây là lần đầu tiên cậu nán lại trong này. Pete có chút lạ giường, hơn nữa Vegas cứ ồn ào lộn xộn, hại cậu ngủ không yên, chỉ đến nửa đêm mới có thể chìm vào giấc ngủ.

                                                       
    Ngày hôm sau tỉnh dậy, Vegas đã không còn ở đây nữa. Pete hơi hối hận vì sao mình không thể dậy trước hắn.

    Cậu ngước lên nhìn đồng hồ đã bảy giờ rưỡi.

      "Không xong, muộn học rồi."

      Cho nên mới nhanh xuống giường, chạy đi rửa mặt.

                             
                             
      "Sếp, đây là báo cáo tài vụ tháng này."

     Lời trợ lý lập tức kéo Vegas ra khỏi hồi tưởng trong đầu.
                       

    Buổi sáng lúc rời giường, vừa mở mắt đã thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Pete, làn da thật mềm mại, môi đỏ tựa như thạch trái cây. Chỉ nhìn đứa nhỏ này thôi, tâm trạng cũng bất giác tốt lên. Hắn nhìn Pete ngủ rất ngon, không đành lòng đánh thức em ấy, mới rón rén bước xuống giường.

                             
     Lúc tới công ty rồi vẫn không nén được hồi tưởng tới khung cảnh tốt đẹp lúc sáng.

     "Ừ, để xuống đây đi."

     "À phải rồi, vừa rồi trợ lý của Kul Phakphum, Tổng giám đốc Rosewood có gọi qua, hẹn chúng ta khảo sát các dự án đầu tư tại Chiang Mai."

     "Được, giúp tôi thông báo xuống dưới. Còn Kul Phakphum chút nữa đích thân tôi sẽ gọi điện thương lượng chuyện này."

     Trợ lý đi khỏi rồi, Vegas mới miễn cưỡng nhếch môi, bấm một dãy số quen thuộc.

                             
      "Anh, là em, Vegas đây."

      "Anh làm cái gì vậy, giữa chúng ta còn phải nhờ trợ lý liên hệ sao?"

      Đầu dây bên kia truyền đến một giọng cười sang sảng.

     "À, là vì mấy công tác quan trọng này, tự nhiên muốn nghiêm túc một chút." Đối phương cười cười giải thích.

     Đây là người đứng đầu Rosewood, Mile Phakphum, cũng là người sáng lập công ty giải trí KT Ent. Một mình người này có thể điều hành một lúc cả hai công ty rất lưu loát.

    Cách làm việc của Mile Phakphum có hai cực, có người cho rằng hắn độc tài mà cuồng vọng, làm gì cũng đều cao ca mãnh tiến*, rất hoang dã; cũng có người cho rằng hắn tinh tế mà nghiêm khắc, đề cao chất lượng, là người theo đuổi chủ nghĩa hoàn mỹ.

*câu này là đi đường trong trạng thái uy mãnh, còn cao giọng hát, ý chỉ người vừa mạnh vừa rất đường đường chính chính.

    Nhưng cái mà ai cũng phải công nhận chính là năng lực làm việc của Mile rất đáng sợ, cực kỳ mạnh.

    Nói cho cùng, thành công khi nào chẳng đi với sự ganh ghét của người khác.

    Thành kiến này không phải xuất phát từ cách làm việc của Mile, nhưng người ta luôn cho là như vậy. Trên thực tế, đây cũng chỉ là một phần con người gã mà thôi.

    Mỗi người sẽ có một quan điểm khác nhau về Mile Phakphum. Đối với Vegas mà nói, Mile Phakphum là một trong số ít những người làm hắn kính nể.

    Hai người quen biết hồi đại học, chung sở thích, quan hệ rất thân thiết.

    Tuy rằng bản thân Vegas cũng rất thông minh, nhưng lúc tiếp nhận công ty đã được Mile giúp đỡ rất nhiều mới có thể đi đến ngày hôm nay. Nhưng người anh này thì sao, gầy dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, đơn thương độc mã, trên đường đời chỉ dựa vào chính bản thân mình.

    Hai người nói chuyện một hồi, mới quyết định được thời gian.

  
    "Vegas, anh cảm thấy tâm trạng cậu gần đây rất tốt."

    "Em sao?"

    "Ừ, từ party hôm trước anh đã muốn hỏi rồi. Có phải thằng ranh nhà cậu đang yêu phải không?"

   
    Câu hỏi của Mile làm hắn giật mình, nhưng vẫn cố làm ra vẻ tự nhiên.

    "Làm gì có. Công ty nhiều chuyện như vậy, em làm sao có thời gian yêu đương."

    "Không có thì thôi," Mile chỉ là đang phỏng đoán, nên mới mở miệng hỏi. "Nhưng cậu cũng nên nghĩ tới chuyện đó chút đi. Cũng độc thân suốt mấy năm rồi còn gì, chuyện năm đó thật sự..."

    Mile đột nhiên hạ giọng. "Bắt đầu tính tới là vừa, là người thì phải tiến về phía trước chứ."

    "Em biết rồi, khổ lắm nói mãi, sao giờ anh chẳng khác gì mẹ em vậy."

    Mile mắng hắn một tiếng, "Nhãi ranh, mới nói gì đó..."

    "Anh, đang có điện thoại gọi cho em, em cúp máy trước nha." Sau đó ngừng tiếp chuyện.

    "Còn dám cúp điện thoại, có phải mình đối xử tốt với nó quá rồi không."  Mile quăng điện thoại xuống sofa, nói tức giận cũng không phải, Mile thật ra là lo lắng, nên càu nhàu trong miệng.

    "Cậu phải quên cậu ta đi mới tốt lên được."

    Thật ra lo lắng của Mile là dư thừa.

    Vegas tuy là người trọng tình cảm, nhưng tuyệt đối không phải là kiểu mãi mãi nhớ thương tình cũ tới điên dại.

    Hắn khắc đoạn tình cảm kia xuống rất sâu, nhưng không tới mức không thể bắt đầu một đoạn tình cảm khác.

    Kỳ thực lúc hắn nghe Mile nói, chỉ sợ sự tồn tại của Pete bị người kia phát hiện, mà không phải lo về người cũ đã qua kia.

    Cúp điện thoại xong, hắn mới cảm thấy lo lắng trong lòng.

    Gần đây mình lộ liễu như vậy sao?

    Kỳ thực chính Vegas cũng không phát hiện ra, một hai tháng gần đây, hắn vừa hết giờ là lập tức muốn về nhà. Tụ tập với đám bạn cũng hay xin về sớm, thường xuyên nhìn điện thoại cười ngu, hẳn là bị người nào đó làm cho mê mẩn tâm hồn rồi.

    Pete Pongsakorn, Pete Pongsakorn...

    Mỗi ngày đều nghĩ đến cái tên này rất nhiều. Từ khi nào tên em ấy đã thường xuyên xuất hiện trong đầu mình vậy.

    Vì không giống lúc bắt đầu nên thấy lạ, hắn dần cảm thấy sự tồn tại của Pete bên cạnh mình thật dễ chịu, em ấy giống như bàn ủi, lấy tâm trạng khó chịu nhăn nhó của mình ra ủi tới phẳng lỳ dễ bảo.

     Mỗi ngày hết giờ làm đều muốn nhanh nhìn thấy em ấy, lúc rảnh rỗi đều muốn dính bên người em ấy. Đâu cần phải làm một việc nhất định nào đó, chỉ cần ngồi cạnh nhau trên sofa xem tivi thôi cũng thấy thích rồi, mà tất nhiên, về nhà sau một ngày mệt nhọc, được ngồi trên sofa hôn môi Pete càng thích hơn.
                     
*
                  
    "Đang xem gì thế?" Vegas ngồi xuống cạnh Pete.  

    Pete đang ngồi trên sofa xem tivi, Grey ngủ trên đùi, cậu vừa khui một hũ sữa chua ra vừa nói. "Drama, trong này nam chính với nữ chính làm hợp đồng hôn nhân, sau này nữ chính yêu nam chính, nhưng nam chính vẫn cứ nhận định quan hệ của bọn họ chỉ là hợp đồng, nữ chính thật lòng, nam chính lại dùng tiền báo đáp cô ấy.

     Vegas ngước lên, nhìn đến cảnh nữ chính ngồi trên giường hồi tưởng cảnh xấu hổ nam chính trả tiền cho mình.

      "Nữ chính có vẻ rất đau lòng."

      "Tất nhiên phải đau lòng rồi, tình cảm đơn phương vốn rất đau."

     Nghe xong câu này, Vegas không ngăn được nhìn qua cậu. Pete đang tập trung nhìn chằm chằm vào màn hình, môi phồng lên giống như đang rất cáu.

      Mắt Vegas tối xuống, hỏi một câu nghe không đầu không đuôi.
                   
      "Em nói xem, nam chính biết nữ chính thích mình không?"

       Pete hoàn toàn không nhận thấy chỗ khác thường của Vegas, "Hẳn là không biết. Đầu hắn ta toàn gỗ thôi, nữ chính đã thể hiện ra như vậy, nhưng hắn đến giờ vẫn luôn làm đau lòng người ta..."

      "Tôi cũng cảm thấy là không biết."

                                           
     Vegas từ tốn nói ra câu này, mắt vẫn không rời khỏi người bên cạnh mình.
                    
      Phim truyền hình đến mười giờ mới hết, Pete phủi phủi quần áo, hất vụn bánh xuống đất.

      Vegas giúp cậu lấy vụn bánh quy trên miệng xuống.

     
    "Ngày mai tôi phải đi công tác ở Chiang Mai, hai tuần mới về."

    "Lâu vậy sao?"
                                     
    "Ừ, vì có nhiều thứ phải khảo sát, để thống nhất với công ty bên kia cần rất nhiều thời gian.                                      

    "Cũng đúng ha." Pete gật đầu như hiểu chuyện.

    "Em ở nhà ngoan ngoãn đi học, ngoan ngoãn ăn cơm là được." Vegas cười cười nhìn cậu, tay bất giác vuốt tóc Pete.

    Pete rũ mắt, đột nhiên có hơi thẹn thùng, dùng loại âm lượng chỉ hai người nghe được, nói. "Anh có muốn chúng ta vào phòng ngủ bây giờ không?"

    Nói cho cùng, hai tuần cũng rất dài.

    Vegas nhìn cậu chủ động, trong mắt thoáng hiện lên một tia kinh ngạc, kinh ngạc này nhanh bị cảm giác vui sướng che lấp. Song tưởng tượng đến lịch trình ngày mai bắt đầu từ sáng sớm, chút vui sướng trong lòng liền tắt đi. "Hôm nay không được, ngày mai năm giờ tôi phải lên phi cơ, hiện tại trời đã rất trễ rồi."

     "Vâng, vậy anh ngủ sớm chút đi."

      Vegas phát hiện trong mắt Pete thoáng hiện lên chút mất mát. Hắn đột nhiên cúi người qua chỗ cậu, đặt xuống trán Pete một cái hôn mềm nhẹ.

    Là vị của Pete. Mùi hương nhàn nhạt chỉ đến gần em ấy mới nghe được. Mái tóc mềm mại của em ấy cũng mang hơi thở này, hôn lên môi rồi, lúc sau đọng lại trên môi, đều phảng phất hương vị của em ấy.

     "Ngủ ngon."

    Pete đi từ phòng khách về, tựa lưng lên cửa phòng ngủ, vuốt tay lên trái tim mình.

    Sao tim đập nhanh như vậy.

    Chẳng qua là một cái hôn lên trán thôi, hai người đã hôn môi rất nhiều lần, tại sao cảm giác của lần này lại không giống.

    Ai mà biết? Chỉ có Cupid mới lý giải được.

    Hai tuần, nói dài thì dài, nói ngắn chính là ngắn.

    Không có Vegas ở nhà, một ngày trôi qua thật nhàm chán.

    Pete chỉnh lại tính toán của bản thiết kế cần mang đi thi, xong hết thì nằm dài trên ghế, cầm lấy điện thoại, đây đã là lần thứ ba dừng lại ở giao diện ứng dụng gọi điện.

    "Rốt cuộc định gọi hay không?"

    "Thôi bỏ đi, gọi không có việc gì, cũng không có gì muốn nói."

    Pete ném điện thoại qua một bên, đầu óc nghĩ linh tinh một hồi lại cầm lên. "Thôi thì gửi một cái tin nhắn vậy."

Nghĩ thật lâu, sau cùng mới gửi tin đi.

    Hôm nay nhiệt độ trong nhà đã hạ thấp, ở Chiang Mai bên đó có lạnh không?

    Rất lâu sau không thấy hồi đáp, lòng Pete có chút ảo não. Đột nhiên chuông điện thoại vang lên, là điện thoại của Vegas.

    Pete hoảng sợ, suýt chút nữa đánh rơi nó xuống đất.

    "Dạ."

    "Khi nãy tôi còn đang họp." Lúc họp xong nhìn thấy tin nhắn của em, tôi lập tức gọi lại.

    "Vâng."

    "Em đang ở nhà sao?"

    "Vâng. Em ở nhà, không làm gì hết."

...

    Hai người nói rất nhiều, dù chẳng nói tới nội dung gì cụ thể. Có lúc hai bên đều im lặng, nhưng không hề cắt điện thoại.

    Nhớ nhung, cảm giác này giống như một sợi tơ quấn thật chặt bên người, chỉ có người mình nhớ đến mới có thể gỡ nó khỏi mình.

    Ngắt điện thoại rồi, Vegas nằm trong khách sạn, thật lâu sau cũng không thể đi vào giấc ngủ. Cứ nghĩ gọi điện thoại xong có thể khiến mình bớt nghĩ tới, rốt cuộc ngược lại, nghe xong càng nhớ giọng em ấy, Vegas càng khó ngủ hơn.

    Xuống giường, Vegas mò túi áo khoác lấy thuốc lá, nhưng sực nhớ đến cái gì, trả về chỗ cũ rồi nằm trên giường, tiếp tục không ngủ nổi.

    Pete không thích mùi thuốc lá.

    Bên ngoài trời nổi gió lớn, lá cây rơi xuống xào xạc, xoay tròn trên mặt đất.

    Còn ba ngày nữa là được về nhà rồi.

*

    Hôm Vegas về nhằm ngay cuối tuần, lúc đó Pete đang ở nhà làm bữa tối.

    Vegas vừa vào đến cửa, đã lập tức ấn Pete lên tường hôn môi, động thái vội vàng hấp tấp, hệt như một đứa con nít.

     Pete từ đầu đã đẩy ngực hắn, muốn phản kháng, nhưng càng bị ôm chặt hơn, cậu không có đường phản kháng, thân thể cũng mềm xuống, bắt đầu đáp lại cái hôn cuồng nhiệt này.

    Vegas đẩy áo cậu lên. Một tay luồng xuống vạt áo phía sau, vuốt ve khoảng lưng ấm áp, tinh tế của Pete, tay còn lại cởi bỏ quần cậu, xoa xoa nắn nắn nơi nhạy cảm phía trước.

    "Đừng, cơm còn chưa có mà ăn đâu." Pete hoảng loạn chặn tay hắn lại.

    "Một chút nữa rồi ăn."

           

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#vegaspete