5+6+7+8(end)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


5

"Động lực để cậu bày trí là gì?" Tony hỏi anh vào một buổi tối nọ, bàn tay gã ôm trọn lấy cốc mocha vị quế, cơ thể thì tựa vào bức tường gần quầy nước. Steve thong thả lau chiếc máy pha espresso. Họ là những người cuối cùng còn lại trong tiệm lúc này- Nick đã về nhà và việc buôn bán cũng trì trệ hơn khi giờ giấc đã muộn. Tony dường như không đang trong giờ làm việc bình thường của gã. Gã đã dừng việc ghé tiệm cafe vào buổi sáng, thay vào đó là xuất hiện ở tiệm khoảng tầm trưa và ở lại vài tiếng.

Steve lướt mắt nhìn xung quanh. Bức tường nâu được trang trí bởi những bức vẽ của anh, thêm vài tấm ảnh trắng đen về các nhạc sĩ jazz những năm 40, cùng tấm áp phích cũ tuyên truyền về Thế Chiến II. Lá cờ Mỹ rách nát chiếm một khoảng không lớn trên tường. Đồ nội thất màu tối và chắc chắn, chiếc máy hát bằng gỗ đơn giản nằm trong góc thỉnh thoảng vang lên những giai điệu ảm đạm của Billie Holiday hay Robert Johnson.

"Quả là có chút kỳ lạ. Ý tôi là đối với một tiệm cafe. Thường thì các tiệm cafe sẽ trang trí toàn những ánh đèn lờ mờ và đồ vật hiện đại... Với Wi-Fi và... cậu còn chẳng có Wi-Fi nữa đúng chứ? Thật là lỗi thời quá đi mất. Không thể tin được."

"Tôi đoán là mình chỉ thích những gì lỗi thời," Steve đáp.

"Chà, ít ra nó lý giải được về vấn đề trang phục," Tony nói. "Tôi tôn trọng điều đó. Thật ra thì khá là buồn cười. Cậu thì sống ở quá khứ còn tôi là người của tương lai. Nói lại tôi nghe xem vì sao chúng ta làm bạn được nhỉ?"

Steve mãi bận tâm đến sự thật rằng Tony đã gọi họ là bạn khi Tony chỉ về thứ gì đó phía sau Steve. "Kia là ai thế? Anh em trai? Bạn trai? Hay cả hai? Hy vọng không phải là vế cuối cùng. Và, oh, kia là cậu ở bên phải hả? Cậu đã thay đổi. Rất nhiều. Thật là khó tin."

Đằng sau quầy là một bức ảnh chụp phiên bản gầy nhẳng của Steve đứng cùng một cậu bé tóc nâu đậm, cả hai đều nở nụ cười và quàng vai nhau. Kế bên là một bức ảnh khác của cậu bé đó, giờ đã là một chàng trai trẻ khoác lên mình bộ quân phục dã chiến.

Steve không quay lưng lại để nhìn xem Tony chỉ tay về cái gì. Anh phớt lờ câu hỏi đầu tiên trong vài giây. "Ừ. Tôi đã từng nhỏ hơn-"

"Đó là một câu giảm nói tránh đi khá nhiều đấy."

"Tôi đã từng là một thằng bé gầy gò, ốm yếu; Từng có rất nhiều vấn đề về sức khỏe. Sau đại học tôi đã cố gắng ăn nhiều hơn và tập thể dục. Tập tành cử tạ, đấm bốc." Steve không thật sự cảm thấy mình có gì khác so với thằng bé gầy tong trong bức ảnh. Anh thỉnh thoảng vẫn còn vài vấn đề về hô hấp.

Tony tiếp tục ngắm nhìn, trong đầu gã lăn tăn loạt thông tin mới vừa hấp thu. "Và chàng trai kia?" Gã nhắc.

"Kia là... cậu ấy là- từng là bạn tôi. Một người bạn thân."

"Cậu ấy có tên không?"

"Bucky."

"Bucky?"

"Nó là một cái biệt danh. Jame Barnes."

"Cậu ấy đã ở trong quân đội?"

"Chúng tôi đã đăng kí cùng nhau- hoặc là ít nhất, cậu ấy đã làm vậy. Tôi thì cố gắng làm thế."

Tony không hỏi vì sao Steve bị từ chối. "Vậy có chuyện gì xảy ra với cậu ấy?" Gã hỏi.

Steve giữ im lặng. Nói về Bucky khiến lòng cậu cảm thấy đau. Đã nhiều năm trôi qua kể từ khi cậu ấy bị bắt đi nhưng nỗi đau vẫn còn đó. Nó sẽ luôn ở đó.

Steve cau mày và trở về lau dọn chiếc máy pha espresso. Nó đã sạch sẽ nên anh ra sức chà cho lớp kim loại phủ ngoài phải sáng bóng.

"Chuyện xảy ra ở Afghanistan. Đơn vị của Bucky bị một toán khủng bố bắt giữ." Steve hắng giọng. "Chúng tôi lớn lên cùng nhau. Cậu ấy đã luôn bảo vệ cho tôi. Tôi lúc nào cũng bị bắt nạt nhưng Bucky đã ở đó và giúp đỡ tôi."

Steve cảm thấy một bàn tay lặng lẽ đặt lên vai anh và anh nhận ra Tony đã đứng bên cạnh. Anh ngả người tựa vào Tony, gã vươn tay sang khoác lên vai Steve, kéo anh vào một cái ôm nhẹ.

"Cậu ấy thật dũng cảm," Tony dịu dàng nói, Steve chỉ im lặng gật đầu. Gương mặt anh ướt nhòe, anh tự hỏi từ lúc nào nó đã như thế.

6

Bây giờ đã là khoảng thời gian sau giờ đóng cửa tiệm, Tony, Nick và Steve ngả người lên những chiếc ghế dài sờn vải. Nick cùng Steve chia nhau chiếc sofa lớn còn Tony yêu cầu một chiếc ghế bành. Chiếc máy hát rót đầy căn phòng bằng giai điệu jazz êm dịu, trong tay Steve và Nick là những chai bia ấm. Riêng Tony từ chối bất kỳ loại đồ uống có cồn nào, thay vào đó là một cốc caramel machiatto.

Tony im lặng lắng nghe Steve và Nick trò chuyện. Gã chủ yếu dán mắt mình vào miệng của Steve. Đôi môi đỏ mọng của anh thật gây xao nhãng. Chúng vểnh, rồi cong lên, rồi lại duỗi thành một nụ cười. Cánh môi dưới đưa ra tạo thành một cái bĩu môi cường điệu.

Nick là cựu binh từ cùng một cuộc chiến đã giết Bucky. Tony tự hỏi phải chăng miếng che mắt trái màu đen kia là quà lưu niệm từ sự phục vụ nơi chiến trận của ông. Steve ngả người ra sau thỏa mãn, tay cầm chai bia đặt trên đùi. Đầu anh quay về phía Nick và hoàn toàn tập trung vào những gì Nick nói nhưng thỉnh thoảng đôi mắt anh lại dịch sang một bên để tìm đến ánh mắt của Tony.

Rồi cả Nick và Steve đều quay sang nhìn gã, Tony chợt nhận ra bọn họ đang đợi gã lên tiếng. Quá nhiều sự chú ý rồi.

"Xin lỗi, tôi không nghe kịp."

"Tôi nói rằng tôi ngạc nhiên vì cậu không cố gán vài món đồ công nghệ của cậu lên người Steve đây." Nick lặp lại thiếu kiên nhẫn. "Cậu trai này tin rằng bây giờ vẫn còn đang ở những năm 1940. Tôi nghĩ rằng không ai khác ngoài Tony Stark có thể đem cậu ta quay về thực tại."

"Ai bảo tôi không cố chứ?" Tony nói. "Tôi đã tặng cậu ta một chiếc Starkphone ngay khi tôi nghe nói cậu ta còn không có cho mình một chiếc điện thoại riêng. Nhưng cậu ấy từ chối. Tôi thậm chí còn cho cậu ấy một chuyến du lãm quanh tháp Stark, ấy vậy mà cậu lại hứng thú với phòng gym hơn là với phân xưởng của tôi. Thật sự nó chẳng khác nào sự xỉ nhục đối với tôi vậy."

Nick nhếch mép. "Thật là buồn cười khi thấy cậu ở một nơi như thế này. Có thể gọi là gương mặt của sự đổi mới. Chính xác là vài người sẽ tự hỏi tại sao cậu lại ở đây mỗi ngày-" Có thứ gì đó không thân thiện lắm ẩn chứa trong giọng điệu của Nick.

Steve xen lời, "Vì cafe ở đây ngon đến nỗi hấp dẫn cả vị tỉ phú thiên tài." Cafe. Phải rồi. Đó là lý do tại sao Tony ở đây.

Nick dường như có chung dòng suy nghĩ bởi vì ông bắn cho Tony một ánh nhìn có thể mô tả là không được thân thiện cho lắm. Tony bày ra vẻ mặt ngây thơ, trong sáng. Gã chẳng hiểu mình đã làm gì để chọc giận Nick. Đáng buồn thay, ông ấy cũng không phải người đầu tiên ghét Tony qua cái nhìn.

"Cafe chắc chắn là một lý do," Tony nói. "Vậy thì Fury, vì sao ông ở đây? Bên cạnh chuyện, ông biết đấy, được trả thù lao..."

"Steve là một trong những người bạn thân lâu nhất của tôi. Nếu cậu ấy cần tôi giúp gì thì tôi luôn sẵn sàng ở đó."

"Chà, quả đáng được tuyên dương. Lòng trung thành đáng nể."

Steve có lẽ cảm nhận được sự căng thẳng trong căn phòng đang dâng lên, nên anh cố hết sức để thay đổi bầu không khí. Anh đứng dậy và thông báo thật lớn rằng mình sẽ đi lấy thêm bia. Tony muốn đi cùng anh chứ?

Có một chút ngập ngừng khó xử trước khi Tony đứng dậy khỏi chiếc ghế bành của gã. "Chắc rồi, Steve, nếu như ôm đống bia đó là việc quá sức với cánh tay nhỏ bé, yếu đuối của cậu." Gã nắm lấy cẳng tay rộng của Steve và lắc đầu với sự buồn khổ nhạo báng. "Thật sự là điều kỳ diệu khi cậu có thể làm đồ uống cả ngày. Những cái cốc đó hẳn là nặng lắm."

Nick đảo mắt trước sự cố tỏ ra hài hước của Tony, Steve phớt lờ ông, anh đi về hướng căn phòng phía sau. Tony nối bước theo.

Ở đây tối mù và đầy bụi. Các thùng hộp xếp chồng đụng đến trần nhà. Steve mở một chiếc tủ lạnh mini và lấy ra hai chai bia màu nâu sẫm. Anh đưa một chai cho Tony.

"Hãy đưa chai đó cho Nick. Và, Tony, xin đừng để tâm đến ông ấy. Ông ấy hay nghi ngờ như thế. Và đôi khi có hơi bảo vệ thái quá. Nhưng ông ấy thật sự là một người tuyệt vời."

Tony lướt những ngón tay mình quanh những vòng tròn nước ngưng tụ trên mặt kính lạnh lẽo của cái chai. "Ổn cả. Tôi không bận tâm. Tôi đã quen với việc mọi người căm ghét tôi hay quý mến tôi rồi. Mừng là nó thường rơi vào vế sau." Gã nháy nháy chân mày với Steve và nhận được một nụ cười khúc khích nhỏ.

"À ừ, tôi nghĩ ông ấy sẽ quen với anh thôi. Hai người sẽ trở thành bạn cả."

Tony nghi ngờ điều đó. Nhưng gã vẫn gật đầu.

"Vậy nên, miễn là chúng ta ở đây..." Tony kéo dài đầy ngụ ý và nhoẻn miệng cười. Steve trông lúng túng, như anh vẫn luôn làm vậy mỗi khi Tony tán tỉnh.

"Thôi nào, đừng nói với tôi cậu mời tôi ra sau đây chỉ để cam đoan với tôi về việc Fury. Cậu chẳng nháy mắt đưa tình với tôi suốt buổi tối thì là gì."

"Nháy mắt đưa tình á?"

"Ừ, nó- nó nghĩa là cậu nhìn tôi như thể cậu muốn tôi, được chứ-"

"Tôi biết nó có nghĩa là gì," Steve nói. Anh trông sững người ra, và lạy Chúa nếu kia chẳng phải là bộ mặt mà Tony đã chán ghét phải nhìn thấy nó. "Anh nghĩ tôi bảo anh ra sau đây là vì cái gì?"

"Đừng bận tâm, chẳng có gì, hiển nhiên là tôi đã hiểu sai tình huống." Tony bây giờ còn hơn cả một chút dỗi hờn và gã không muốn phải nói hay làm điều gì khiến gã sau đó phải hối hận. "Trở lại kia thôi, tôi không muốn để Fury đợi."

Trong một giây Tony đã nghĩ Steve định phản đối nhưng cuối cùng anh vẫn không làm vậy, chỉ quay đi và trở về gian phòng chính cùng giai điệu jazz dịu nhẹ.

7

Mọi chuyện giữa họ dần trở nên có chút khó xử kể từ cuộc trò chuyện ở căn phòng sau, và rồi một đêm nọ Tony bỗng bước vào tiệm với bộ dạng tả tơi hơn trước giờ Steve từng được thấy. Quầng thâm dưới mắt gã đã to thành những cái bọng. Râu ria xồm xoàm và tóc tai thì trông như mớ hỗn độn sậm màu.

"Cho tôi nhiều caffeine nhất có thể. Ngay lập tức." Tony búng tay thật nhanh. Steve quyết định tốt nhất là cứ đừng tranh cãi gì (chỉ tạm thời lúc này) và chạy vụt đi pha một món gì đó có bọt, thật ngọt cùng với espresso.

Tony ực một phát hết trọn và hỏi thêm một cốc nữa.

"Anh biết đấy, có lẽ không phải ý hay khi uống nhiều cafe đến dường này khi còn đang thiếu ngủ," Steve dịu dàng nói. Tony đảo mắt.

"Cả cậu cũng đừng làm như thế với tôi. Tôi đã chịu đựng đủ với Pep, Rhodes và JARVIS rồi. Tôi chính tôi lập trình JARVIS; cậu nghĩ nó sẽ cho tôi một chút tôn trọng khi tôi bảo nó rằng tôi biết mình đang làm gì-"

"Anh đang làm gì vậy?" Steve chen ngang. "Anh đã khiến bản thân trông tàn tạ đến thế suốt mấy ngày qua, và anh chẳng nói cho tôi nghe gì cả. Tôi không muốn anh tự giết mình bằng caffeine và sự thiếu ngủ đâu Tony."

"Thà là caffeine còn hơn là rượu," Tony nói một cách cay đắng. Khi Steve gửi cho gã ánh nhìn dò hỏi, Tony đút tay vào túi áo mò mẫm và lôi ra một vật dẹt tròn nhỏ trông như đồng xu màu xanh biển. Gã đặt nó "cách" lên quầy.

Steve nhặt vật đó lên. Trên bề mặt nó được khắc một hình tròn cùng một hình tam giác. Một khẩu hiệu chạy quanh các cạnh và chính giữa được đóng dấu dòng chữ "6 THÁNG"

"Những kẻ nghiện rượu?" Steve hỏi.

"Sáu tháng hồi phục đến hôm nay. Tôi đã cai được nửa năm rồi. Tôi muốn uống nước, Steve." Tony ngã rạp lên quầy, gối đầu gã lên cánh tay của mình. "Tôi muốn uống con mẹ nó món nước nào đấy." Giọng gã nghẹn lại.

Steve dừng lại, anh đưa tay về trước và vuốt tóc Tony. Tony bật ra một tiếng ồn khẽ mà Steve cho rằng đó là sự đồng tình, đẩy đầu gã vào cái chạm của anh.

"Anh đã đi xa đến vậy, Tony. Thật sự rất ấn tượng. Tôi tự hào về anh."

Đây là một khía cạnh mới của Tony Stark mà anh không đoán trước được. Tony vẫn thường làm rất tốt việc giữ hình tượng khiến Steve không bao giờ ngờ rằng gã đã từng trải qua một khoảng thời gian khó khăn như thế. Những đêm muộn Tony dành thời gian cho công việc đã ghi dấu một trí óc đại tài và nhiệt huyết.

Steve nhíu mày khi anh nghĩ về những việc Tony vẫn luôn giữ riêng trong lòng. Những ngón tay của anh vướng vào tóc Tony và anh kéo nó ra hơi mạnh tay.

Tony càu nhàu và ngẩng đầu lên quăng cho Steve một cú lườm mệt mỏi. "Nó cảm thấy rất tuyệt cho đến khi cậu cố kéo tóc tôi," gã nhăn nhó.

Steve không trả lời, Tony liền nói, "Sao hả? Có gì sao?" Một ánh nhìn phòng vệ xuất hiện trên gương mặt gã. "Giờ thì cậu xem thường tôi rồi đúng không?"

Steve có chút ngạc nhiên trước sự thẳng thừng của gã. "Không, Tony, đương nhiên là không. Tôi chỉ- Tôi muốn anh phải nói cho tôi nghe mỗi khi anh cần tôi giúp."

Tony bác lời. "Giúp đỡ? Tôi không cần giúp, cảm ơn; Tôi đã có Pepper và Rhodey cho tôi đủ sự giúp đỡ mà tôi muốn. Tôi có cả tá sự giúp đỡ. Tôi không cần cậu chăm sóc tôi, Rogers."

Gã hùng hổ bước ra khỏi tiệm, cố đóng sập cánh cửa nhưng bị lực lò xo cản lại. Nó khẽ khép sau bóng lưng gã.

Steve đợi khoảng ba mươi phút trước khi quay số điện thoại của Tony bằng chiếc điện thoại của tiệm nhưng Tony không bắt máy. Anh để lại một tin nhắn thoại rồi liền gọi điện cho Pepper, cô bắt máy ngay tiếng chuông đầu tiên. Cô bảo đảm với anh rằng cô sẽ giữ Tony không làm điều gì nguy hại như thường lệ. Steve cúp máy và cố gắng không lo lắng quá nhiều, nhưng đành bất thành.

Ngày hôm sau Tony trở lại, mệt mỏi, cáu kỉnh và dư caffeine nhưng tỉnh táo. Chỉ cần có vậy, Steve cố gắng xin lỗi gã (mặc dù vì lý do gì anh cũng không rõ lắm) Tony khước từ nhưng dành cho anh một nụ cười mệt mỏi và Steve cũng an tâm phần nào.

8

Steve và Tony ngồi với nhau ở chiếc bàn trong góc cả mấy tiếng liền. Qua một quãng thời gian, nó đã trở thành chiếc bàn của riêng họ. Thường xuyên gã sẽ được tìm thấy cùng mớ công việc trải đầy trên bàn, vài cốc cafe cạn đáy và những chiếc dĩa trang trí vụn bánh ngọt xen kẽ với các món đồ công nghệ.

Những ngày này gã thấy mình dành nhiều thời gian ở đây hơn là ở xưởng. Đúng là tiệm cafe của Steve thiếu về trang thiết bị, còn chưa kể đến là không có JARVIS và nhạc của Tony. Và không có Internet. Nhưng sự bầu bạn đủ để bù đắp cho những khiếm khuyết đó.

Tony dừng việc đang làm và cầm máy tính bảng lên. Gã nhìn sang Steve, anh đang cặm cụi vẽ bên cuốn sổ phác họa của mình.

"Cậu nghĩ thế nào?" Tony hỏi. Gã xoay chiếc máy tính bảng lại để Steve có thể nhìn thấy màn hình. "Thiết kế mới cho Starkphone. Kể cả cậu không có một chiếc điện thoại di động- điều mà tôi vẫn chưa thể chấp nhận được, thực sự cổ lỗ sĩ so với thời đại quá rồi- nhưng dù sao cậu vẫn có thể đưa ra một số phản hồi."

Steve nhìn chăm chăm vào sơ đồ, đầu chiếc bút chì chui tọt vào miệng anh. Anh nhai nhai cục tẩy mà ngẫm nghĩ.

"Tôi thích nó. Trông nó... lỏng. Kiểu dáng rất đẹp. Có lẽ màn hình hơi to. Giờ thì tôi thấy cả chiếc điện thoại dường như to không cần thiết."

Tony chế giễu và đặt chiếc máy tính bảng xuống. "Ôi thôi nào, thời đại này cái gì to hơn thì luôn tốt hơn, con người muốn những cái màn hình lớn."

Steve cười khúc khích. "Được rồi. Anh hẳn là hiểu rõ hơn tôi." Rồi anh trở về tiếp tục phác họa, bút chì di chuyển đầy khéo léo trên trang giấy dày.

Tony cau mày và gõ ngón tay lên mặt bàn. Gã ngồi thẳng dậy trên ghế của mình, cố gắng nhìn qua cuốn sổ phác họa của Steve. "Sao cậu không cho tôi xem cậu đang vẽ gì? Tôi tò mò đấy."

Steve liền tái đi. "Không, cái đó- anh không muốn nhìn đâu. Thật đó." Anh đứng dậy và lóng ngóng với cuốn sổ phác họa. Tony đã rời khỏi ghế trước khi Steve kịp phản ứng và gã phóng qua, chộp lấy cuốn sổ khỏi tay Steve và xoay đi. Tony cảm thấy cánh tay mạnh mẽ của Steve bám vào gã từ phía sau và gã nhanh chóng lật các trang trước khi Steve có thể lấy lại cuốn sổ.

Gã khựng lại. Chớp chớp mắt. Chạy những ngón tay của mình lên những bức phác họa về chính gã mà Steve đã kiên nhẫn vẽ lại trên từng trang giấy. Hết trang này đến trang khác đều là Tony, một vài bản phác thảo ở đây rồi ở kia và trên đầu nhưng nói chung là chiếm hầu hết không gian. Các chi tiết quả thực đáng kinh ngạc. Đây là Tony đang cười, miệng mở rộng khoe những chiếc răng sáng bóng, mắt nhắm nghiền vui vẻ. Đây là Tony với đôi mắt khép lại tận hưởng, khá chắc là do món nước của Steve. Đây là Tony thả ánh nhìn vô định, một nụ cười nhỏ cong lên trên môi gã, tâm trí đang bận tâm về điều gì đó, hoặc có lẽ là chẳng có gì. Có lẽ gã chỉ đang cảm thấy mãn nguyện. Mãn nguyện với nơi mà gã đang ở, bên Steve-

Tony xoay người lại và thấy Steve đã đỏ lựng đến tận chân tóc vàng hoe của anh.

"Tôi- uh." Tony Stark không thể lên tiếng.

Steve nhẹ nhàng lấy cuốn sổ từ tay Tony và đóng nó lại. "Tôi đã bảo anh là anh sẽ không thích xem đâu mà."

Khi Tony không đáp lời, Steve bắt đầu trông như bị tổn thương. Và bộ dạng đó bỗng nhiên khiến lồng ngực Tony nhói đau.

"Steve," Tony thầm thì. Gã đặt tay mình lên vai Steve. "Chúng- chúng rất tuyệt vời. Nó chỉ là hơi gây bất ngờ cho tôi, nó- cậu chưa bao giờ thật sự đưa ra dấu hiệu nào cho thấy cậu cũng cảm thấy như tôi."

"Cảm thấy như anh?" Steve lặp lại ngây ngẩn.

"Tôi- chờ đã. Cậu nghĩ vì sao tôi lại đến đây mỗi ngày?"

Steve chớp mắt nghiêm nghị. "Thì như anh đã nói, anh thật sự thích cafe tôi làm-"

Tony cắt ngang lời anh với một tiếng khịt mũi bày tỏ sự khó tin. Gã cũng chịu anh rồi. "Cậu thật sự nghĩ tôi đến đây mỗi ngày trong suốt hai tháng qua chỉ vì cafe thôi sao? À thì, đúng, một phần cũng vì cafe, nhưng nó không phải mấu chốt. Mấu chốt là... Tôi đã luôn ra dấu kể từ khi tôi gặp cậu. Cảm giác như tôi đã luôn tán tỉnh với một bức tường gạch vậy. Kể cả khi cậu không hứng thú hay là cậu mờ tịt. Tôi cứ cho là ý trước nên vẫn luôn cố gắng- Tôi cho là nó cũng chẳng có hại gì vì cậu cũng có để tâm đâu. Và... tôi thích có cậu ở bên, thật đó."

Steve mấp máy môi không thành lời trong vài giây. "Chúng- chúng chỉ là những bức vẽ, Tony, tôi không thật sự-"

"Christ. Im đi, Rogers. Thiệt tình."

Tony kéo Steve vào một nụ hôn. Steve có vị như mật ong, quế và cafe, Tony phải cố nén một nụ cười thỏa mãn.

Đầu tiên Steve chẳng có phản ứng gì nhưng khi Tony định tách ra thì Steve liền giữ gã lại và không để buông.

Cuối cùng vì thiếu không khí đã đẩy họ rời nhau ra, đôi mắt xanh thẳm của Steve tràn đầy ấm áp, hai má anh đỏ rực, trông thật hoàn hảo.

Tony bảo, "Lần phục vụ tốt nhất mà tôi được hưởng ở đây. Thích thật đấy, không nghi ngờ gì cả."

Steve cười lớn. "Rất vui khi nghe vậy. Lần này thì là miễn phí."

"Steve, chỉ tò mò thôi. Anh đã nghĩ tôi đang làm gì khi tôi không ngừng tán tỉnh anh vậy hả?"

"Anh nghĩ rằng em luôn hành xử như thế với mọi người. Ý anh là, em có cái... kiểu danh tiếng đó. Anh cho rằng mình chỉ là một người ngưỡng mộ khác của em. Anh đoán rằng anh không thể tin là em thật sự nghiêm túc."

Tony lắc đầu. "Anh nghĩ tôi không nghiêm túc sao-" Gã dừng lại và hít một hơi. "À thì, Steve, để tôi nói anh nghe, tôi nghiêm túc. Được chứ? Tôi thật sự thích anh. Nhiều hơn là đối với một người bạn."

Steve gật đầu. Nếu là bình thường Tony sẽ cáu với anh nhưng lúc này đây gã chẳng cảm thấy gì khác hơn ngoài niềm hân hoan ngập lòng.

Tony gõ vào bìa cuốn sổ phác họa của Steve và cười toe toét. "Anh nghĩ sao về việc treo chúng quanh tiệm? Theo tôi nó sẽ cải thiện kiểu trang trí ở đây gấp mười lần đấy."

"Thật ra, anh đã nghĩ về việc chúng ta có thể cùng nhau thực hiện một số bản phác họa- em có thể làm mẫu cho anh. Anh đã có ý muốn luyện tập vẽ cơ thể người."

Tony bỗng nhiên lạc vào mơ tưởng về Steve đang nghiên cứu cơ thể trần trụi của gã, vẽ ra những đường nét tinh tế và vuốt bút chì của anh lên tờ giấy rồi... "Tôi nghĩ đó là một ý tưởng tuyệt vời," gã nói với Steve, đáp lại gã là nụ cười thiết tha nhất trên đời.

Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro