Day 1-3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cậu gọi cho tôi hả Jiyong?"

Jiyong nhìn thấy quản lý của Seungri đi vào bên trong căn hộ của cậu. Hắn mang theo một cái túi giấy mà Jiyong đoán là có đồ của Seungri ở trong.

"Cái gì vậy?" Jiyong chỉ.

"Áo khoác của Seungri. Cái cậu ấy mặc tối qua". Taekgoo, quản lý của Seungri, đặt túi quần áo trên bàn ăn. "Tôi biết là cậu sẽ tìm tôi, Jiyong. Trước khi bắt đầu, tôi chỉ muốn nói rằng tôi cũng nghĩ giống như cậu"

"Cái gì?" Jiyong ngạc nhiên. Anh nheo mắt nghi ngờ. "Vậy, anh biết điều gì đó, hả?" Jiyong dùng giọng người lãnh đạo. Những gì anh muốn, anh sẽ đạt được. Taekgoo đã quá quen với điều đó không chỉ vì Jiyong là hyung hay bạn trai Seungri. Taekgoo chủ yếu nhận lệnh từ Jiyong thay vì nghệ sĩ của mình, bởi Jiyong biết cách chăm sóc cho Seungri tốt hơn bất kỳ ai khác, kể cả chính cậu.

"Không phải như thế. Tôi không biết gì cả. Seungri không nói cho tôi biết cậu ấy đã đi đâu hoặc làm gì tối qua" Taekgoo trả lời. "Nhưng ..." Taekgoo nhìn chăm chú khuôn mặt Jiyong. "Tôi nhận được chiếc áo khoác này không phải từ cảnh sát, những người đã tìm thấy Seungri trong chiếc xe bị thiêu trụi"

Jiyong mở to mắt.

"Cái này..." Taekgoo vỗ nhẹ vào cái áo. Nó không hề có vết trầy xước nào cả. Có thể nó đã được làm sạch vết máu hoặc các đốm cháy. "...được tìm thấy bởi những người dân ở gần nơi xảy ra vụ tai nạn"

"Tại sao anh không đưa nó cho các cảnh sát?"

"Jiyong, cậu không thấy những chuyện này rất kỳ lạ sao?" Taekgoo hỏi ngược lại. Jiyong không muốn ồn ào, đặc biệt là trước mặt mẹ Seungri sáng nay. Anh đã cảm thấy chuyện này có gì đó không ổn kể từ khi viên cảnh sát trả lại điện thoại của Seungri.

"Điện thoại của em ấy ..."

"Đúng vậy! Điện thoại không có vết trầy xước nào cả" Taekgoo hét lên. "Tôi đã ở đó từ khi bắt đầu, Jiyong. YG đã cử tôi đến hiện trường vụ án và tham gia vào cuộc điều tra trong trường hợp cảnh sát muốn biết điều gì đó về Seungri và tôi phải xác nhận  rằng đó thực sự là chiếc xe và thân hình của cậu ấy. Tôi không biết chắc họ đã tìm thấy điện thoại ở đâu vì tôi đã rời khỏi khi họ tìm thấy nó, nhưng chuyện này..." Taekgoo chỉ vào điện thoại của Seungri. "Tôi chắc chắn là điện thoại này không phải tìm thấy trong xe"

"Làm sao cậu biết?" Taekgoo ngạc nhiên.

Jiyong rút điện thoại ra và cho Taekgoo xem tin nhắn cuối cùng anh nhận được từ số điện thoại lạ mà Jiyong nghi ngờ là Seungri,.

"Nó được gửi đến khi nào?"

"Một giờ trước khi tôi gọi cho anh"

"Tuyệt! Tuyệt vời!(?)" Taekgoo thở dài. "Nhưng, điều này sẽ làm cho mọi thứ phức tạp hơn. Nếu cậu ấy còn sống, tại sao cậu ấy không gửi cho cậu vị trí của mình thay vì chơi trò trốn tìm?"

"Em ấy kêu cứu"

"Gì chứ?!" Taekgoo không thể ngừng nói về sự thất vọng của mình(?). Jiyong hiểu sự căng thẳng mà quản lý Seungri phải trải qua. Taekgoo không chỉ phải đối mặt trực tiếp với cảnh sát, anh ta chắc chắn cũng bị truyền thông truy đuổi.

"Anh nghĩ rằng tôi có câu trả lời cho điều đó hả?! Anh không nghĩ rằng tôi cũng tự hỏi mình về điều đó sao?!" Jiyong quát.

"Taekgoo-ssi, anh nên ở đó ..."

"Ngày hôm qua là ngày nghỉ của tôi" Taekgoo tự bảo vệ mình

"Điều đó không có nghĩa là anh có thể để em ấy đi một mình như thế!" Jiyong đập tay xuống bàn. "Tôi đã nói với anh, tôi sẽ trả cho anh gấp đôi. Anh và tôi ... Cả hai chúng ta đều biết rõ khả năng của Seungri!"

"Cậu ấy biết"

"C-cái gì?"

"Cậu ấy biết cậu trả tiền cho tôi nhiều hơn. Cậu ấy đã nổi điên khi biết điều đó". Taekgoo nhìn sâu vào đôi mắt Jiyong. "Đó là lý do tại sao cậu ấy cho tôi nghỉ khi cậu ấy không có lịch trình. Cậu ấy bảo tôi báo cáo lại với cậu như những gì cậu muốn"

"Và anh vâng lời em ấy?!"

"Đó là nghệ sĩ của tôi, Jiyong!"

"Em ấy sẽ bị bệnh!"

"Cậu ấy không!"

"Đó là những gì em ấy nói với anh. Em ấy đang giả vờ!" Jiyong hét lên.

Taekgoo bỏ cuộc, không thể tranh cãi với Jiyong khi anh đang như thế này. "Jiyong ... Đừng có chiếm hữu quá như vậy"

"Ai là chiếm hữu? Tôi? Tôi chỉ cố gắng bảo vệ em ấy!"

"Cậu đang bó buộc cậu ấy, Jiyong!"

"Nếu em ấy cảm thấy như vậy, em ấy đã nói ra!" Sự tức giận và thất vọng bao trùm lấy Jiyong. Anh không thể nghĩ được gì.

"Không, cậu ấy không bao giờ làm vậy. Cậu ấy tôn trọng cậu và đôi khi nó làm tôi phát ghét. Nhưng Jiyong ... Seungri đã trưởng thành rồi". Taekgoo rùng mình khi Jiyong lườm hắn khi hắn nói những điều này.

"Ý anh là gì?"

"Cậu đúng. Cậu ấy giả vờ. Cậu ấy giả vờ thích cậu. Cậu ấy giả vờ yêu cậu và tính kiêu căng của cậu" Jiyong cảm thấy như mình đang bị quản lý của Seungri tấn công.

"Không, em ấy không làm như vậy"

"Cậu ấy đã làm, Jiyong" Taekgoo nói. "Hai tuần trước cậu ấy đã mua cái này"

Taekgoo lấy thứ gì đó từ trong túi hắn đặt xuống bàn. Đó là một chiếc nhẫn. "Seungri bảo, chiếc nhẫn này là dành cho Eunhye. Nó được tùy chỉnh và chế tạo riêng cho cô ấy. Nó đã hoàn thành vào hôm nay vì vậy tôi đi nhận nó theo đơn đặt hàng hôm qua của Seungri. Tôi sẽ giữ nó cho đến khi chắc chắn rằng Seungri còn sống hoặc cậu ấy đã chết. Lúc đấy, tôi sẽ trao chiếc nhẫn này cho Eunhye dưới tên của Seungri"

Jiyong im lặng, anh nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn xinh đẹp trước mặt. Thấy Jiyong ngừng nói tiếp, Taekgoo quyết định hỏi "Cậu đã thử liên lạc với bạn bè cậu ấy chưa?"

Jiyong không trả lời.

"Tất nhiên, cậu không thể. Cậu luôn ngăn họ tiếp xúc với Seungri và có lẽ cậu không muốn gọi cho họ làm gì" Taekgoo cười khẩy. Anh ta không muốn thương hại Jiyong vì chính Jiyong đã đẩy tất cả mọi người ra ngoài cuộc sống của Seungri, chỉ vì sự ích kỷ của mình.

Taekgoo sau đó gửi cho anh một ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện của Seungri với Choi Jonghoon.

"Cậu ấy nói với Jonghoon là cậu ấy gặp Eunhye tối qua"

"Họ có thực sự gặp nhau không?" Jiyong hỏi lại

"Họ có. Nhìn vào ảnh chụp màn hình thứ hai đi!" Taekgoo chỉ ra.

Đó là ảnh chụp cuộc trò chuyện của Jonghoon với Eunhye. Jiyong mở to mắt.

Anh ấy đã cầu hôn. Em rất vui.

"Tôi nghĩ anh kể chuyện chiếc nhẫn rất thú vị" Jiyong cười khó chịu. Taekgoo nhìn anh chăm chú. Jiyong sẽ làm gì hắn, hắn nên chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất, Taekgoo nghĩ.

"Không, tôi không, Jiyong. Chính cậu ấy đã lên kế hoạch cho mọi thứ với Eunhye"

"Sau đó, em ấy đi ra khỏi Seoul?", Jiyong cố gắng thay đổi chủ đề, anh thực sự không muốn biết chi tiết về mối quan hệ của Seungri và bạn gái cậu.

"Điều đó không rõ ràng sao Jiyong?" Taekgoo nhướn mày. "Cậu ấy đi đón cậu"

Giờ Taekgoo đề cập đến, Jiyong mới nhận ra con đường mà Seungri đi thực sự là đường đến doanh trại của anh.

"Sau đó, ai đi với em ấy? Ai là người được phát hiện trong xe?"

"Tôi cũng không biết, Ji. Nhưng có lẽ, cậu có thể hỏi Eunhye. Cô ấy là người cuối cùng nhìn thấy Seungri trước khi cậu ấy đi cùng với một anh chàng nào đó"

Jiyong muốn hét lên rằng anh không muốn gặp cô gái đó và những gì Taekgoo đề nghị thật ngu ngốc. Taekgoo thở dài. Hắn ta lấy một tờ giấy và viết lên đó rồi đẩy tờ giấy về phía Jiyong, người từ chối nhận nó.

"Đây là số điện thoại và địa chỉ của cô ấy. Tôi sẽ để nó ở đây"

Taekgoo đứng dậy và để lại cho Jiyong những thứ của Seungri mà hắn mang theo, ngoại trừ chiếc nhẫn.

"Này... Nếu Seungri ... Nếu em ấy không bị vướng vào mớ hỗn độn này, anh có nghĩ em ấy sẽ chia tay tôi không?" Jiyong ngăn Taekgoo lại. Anh quay lại và nhìn Taekgoo ở cửa.

"Tôi có thể nói thật không?"

"Tôi nghĩ là tôi hiểu rồi" Jiyong gật đầu. Taekgoo không cần phải nói to, Jiyong vẫn có thể nghe thấy câu trả lời từ nơi hắn ngồi.

"Jiyong ... cậu không nên hẹn hò với cậu ấy"

"Tôi đã nghe thấy điều đó rất nhiều" Jiyong khịt mũi.

"Đó không phải là trách nhiệm của cậu phải làm vậy" Taekgoo nói "Công việc của cậu không phải là hẹn hò với cậu ấy"

"Anh sẽ không bao giờ hiểu"

"Có lẽ thế, nhưng tôi hy vọng cậu cân nhắc về sự lựa chọn mà cậu đưa ra" Taekgoo đi sẵn giày để ra ngoài.

"Vậy, anh có nghĩ rằng tất cả những điều này xảy ra là do tôi không?"

"Tôi không nói như vậy, nhưng Jiyong ... Nếu cậu biết những gì Seungri làm sau khi cậu nhập ngũ, thì cậu có thể sẽ hiểu"

•••

Jiyong đến tòa nhà YG cùng với Seunghyun. Tâm trí anh không ngừng nghĩ về Seungri, Seungri và chỉ Seungri. Anh đang tự hỏi liệu đây có phải là lỗi của mình hay không. Có phải Seungri mệt mỏi với mọi thứ? Nhưng Seungri đã nói rằng cậu sẽ ở bên Jiyong cho đến khi chết. Tất cả có phải chỉ là lời nói dối mà Seungri tạo ra?

"Jiyong ... Jiyong!!"

Jiyong nhanh chóng quay đầu về phía giọng nói. Đó là Yang Hyunsuk. Ông ta đang lo lắng. Vì cái gì? Seungri? Chính bản thân? BigBang? Hay công ty?

"Tôi đã thảo luận mọi thứ với gia đình Seungri. Họ đồng ý để tôi lên tiếng chính thức về tai nạn" Yang Hyunsuk bắt đầu thật chậm, Jiyong có thể thấy ông ta đang cố gắng hết sức để không làm Jiyong phát điên "Thật ra, đã một cuộc tranh cãi nảy lửa giữa bố và mẹ Seungri"

Cả Jiyong và Seunghyun đều dành sự chú ý cho Yang Hyunsuk.

"Ông Lee muốn tang lễ của Seungri được tổ chức càng sớm càng tốt, họ đồng ý nên tổ chức vào ngày mai. Tuy nhiên, bà Lee nói rằng bà muốn đợi"

"Đợi điều gì chứ?" Seunghyun hỏi.

"Bà ấy nói đợi Jiyong" Yang Hyunsuk nhìn anh chăm chú. Seunghyun cũng quay sang nhìn. Anh nghĩ rằng anh hiểu ý của mẹ Seungri.

"T-Tôi?"

"Cậu". Yang Hyunsuk chỉ vào Jiyong. "Tôi không biết cậu nói gì với bà Lee trước khi đến bệnh viện, nhưng bà ấy hoảng hốt khi ông Lee nói chuyện với tôi về việc ra tuyên bố chính thức và tổ chức đám tang"

"Mẹ Seungri cũng có niềm tin như Jiyong, chủ tịch" Seunghyun quyết định lên tiếng. "Jiyong tin rằng Seungri vẫn còn sống"

"Cậu có bằng chứng gì không, Jiyong?" Mất một lúc lâu Yang Hyunsuk trả lời lại. Ông ta xem xét thái độ của Jiyong trước vì người lo lắng nhất lúc này không ai khác chính là Jiyong.

"Em ấy đã gửi tin nhắn cho tôi"

"Nhưng cảnh sát nói rằng đó là một tin nhắn đang chờ xử lý mà Seungri đã cố gắng gửi cho Jiyong trước khi em ấy chết". Seunghyun nói thêm, anh không muốn che giấu với Yang Hyunsuk. Ông ấy có quyền được biết.

"Đây không thể là bằng chứng để chứng minh rằng Seungri vẫn đang còn sống và gửi tin nhắn cho cậu"

"Jiyong hiện đang giữ cái điện thoại đấy" Seunghyun nói. "Cảnh sát trả nó lại cho gia đình nhưng mẹ Seungri đã đưa nó cho Jiyong"

"Nhưng... em ấy đã gửi cho em một tin nhắn mới"

"Cậu nói gì vậy, Jiyong?" Cả hai người đàn ông đều kinh ngạc.

"Khi hyung rời khỏi căn hộ của Seungri, em ấy đã gửi cho em một tin nhắn mới với số điện thoại khác. Một số điện thoại lạ". Jiyong bỏ qua chuyện Seungri gửi loạt video cho anh.

"Số điện thoại lạ? Không thể nào? Ngay cả khi cậu ấy còn sống, cậu ấy vẫn một mình. Cậu nghĩ làm thế nào cậu ấy kiếm được cái điện thoại mới? Bằng cách đi bộ từ chỗ xảy ra tai nạn đến thành phố gần nhất, nó vẫn còn rất xa?"

"Không" Jiyong trả lời. Anh rút cái áo khoác mà Taekgoo đưa cho anh chiều nay ra khỏi túi. "Em ấy đã ở đó. Nhưng, như ông đã nói, chủ tịch, em ấy có lẽ đã đi - không, có thể là chạy – đến nơi nào đó và cố tình để thứ này ở đó" Jiyong đưa cả chiếc điện thoại và áo khoác của Seungri ra

"Cái này là?"

"Những người dân gần đó đã trao cho Taekgoo chiếc áo khoác này. Anh ta nói họ nhìn thấy nó ở gần đó, nhưng nếu vậy, làm thế nào cảnh sát lại không tìm thấy cái áo khoác này? Họ tìm thấy điện thoại của Seungri, không bị trầy xước và không chỗ nào bị hỏng. Cái áo khoác của em ấy cũng tương tự" Jiyong giải thích

"Điều này cũng khiến tôi suy nghĩ, nếu Seungri rời khỏi hiện trường trước khi vụ tai nạn xảy ra thì sao?" Jiyong nói "Nhưng khi tôi nghĩ lại về nó, sự thật có lẽ không phải như thế. Tôi nghĩ ... tôi nghĩ rằng Seungri cố ý rời đi sau đó"

"Để làm gì? Không có manh mối nào cả"

"Tôi không biết. Nhưng một điều chắc chắn, em ấy cố ý để lại dấu vết chứng minh mình còn sống"

"Cậu có nghĩ rằng em ấy bị bắt cóc hoặc bị cướp trước khi tai nạn xảy ra không? Có lẽ em ấy đã nhảy ra khỏi xe của mình và để một người nào đó tự gây tai nạn bởi vì anh chàng kia đã đe dọa em ấy hoặc một cái gì đó" Seunghyun hỏi

"Cũng có thể, nhưng ... tin nhắn này..." Jiyong đưa cho họ điện thoại của anh. "Em ấy cần sự giúp đỡ. Vì vậy, có lẽ bây giờ, Seungri không thực sự an toàn"

"Giúp đỡ cái gì chứ?" Yang Hyunsuk dò xét. Ông bối rối không biết phải làm gì bây giờ.

"Tôi ước mình biết em ấy muốn gì" Jiyong thì thầm.

Yang Hyunsuk nói với họ là ông ta sẽ nghĩ thêm về chuyện đó, họ có thể cần phải báo cáo cảnh sát, nhưng bây giờ ông ta chỉ yêu cầu họ ở nhà và tránh né truyền thông.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro