Day 1-4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Yongie ~ Sao anh lại ôm em chặt thế? Mọi người sẽ nhìn thấy đấy" Seungri rên rỉ khi Jiyong ôm lấy cậu từ phía sau.

Jiyong nhớ lại lần cuối cùng anh đi dạo cùng Seungri sau khi ra khỏi văn phòng YG. Chỉ có hai người bọn họ khi Jiyong muốn âu yếm Seungri do cậu trông rất hấp dẫn ngày hôm đó. Hôm nay, Seunghyun đang ở bên cạnh anh nhưng anh không cảm nhận được sự đồng cảm lớn từ người anh lớn.

"Anh không quan tâm" Jiyong lẩm bẩm, đáp lại tiếng rên rỉ của Seungri.

"Chuyện gì xảy ra vậy?" Seungri hỏi "Anh trông rất lo lắng. Có phải vì chủ tịch?"

"Chẳng có gì cả. Anh chỉ muốn ôm em thôi"

Jiyong từ chối buông Seungri ra ngay cả khi họ đã đến khu vực đỗ xe nơi mọi người hoặc fan có thể nhìn thấy họ từ xa. Jiyong sẽ sớm rời đi và anh thực sự không muốn, nhất là khi anh phải xa người đàn ông anh yêu rất nhiều. Làm thế nào Seungri có thể sống sót trong thế giới tàn khốc này mà không có anh, một mình?

"Em sẽ thực sự ổn chứ?" Jiyong nhẹ nhàng hỏi.

"Em không phải chỉ có một mình, oppa ~"

"Anh biết. Nhưng anh..." Jiyong ngập ngừng. "Anh có thể hôn em không?"

"Chúng ta đang ở bên ngoài, Yongiee ~ anh ôm em đã gây sự chú ý cho mọi người rồi. Nếu hơn nữa, nếu anh hôn em..."

"Được thôi". Jiyong buông tay và bước đi nhanh chóng

"Yongie ~ đừng tức giận mà!"

"Anh không tức giận"

"Anh có tức giận"

"Không"

"Em xin lỗi" Seungri thú nhận. Cậu chui vào bên trong xe công ty, cái đưa họ về nhà. "Nhưng, anh nên biết hậu quả nếu mọi người biết anh hẹn hò với em. Em không thể - Em..."

"Hiện tại chúng ta đang ở trong xe"

"Nhưng... em vẫn không thoải mái khi làm điều đó trước mặt người khác"

Jiyong thở dài và chọn cách im lặng suốt chặng đường về nhà. Lần đó Jiyong đã rất thất vọng với Seungri.

.

Mưa như trút nước khi trời đã xế chiều. Jiyong thấy mình ngồi cô đơn trong quán cà phê YG, không làm gì cả. Seunghyun một lần nữa không thấy đâu. Anh ấy nói với Jiyong rằng anh ấy phải gọi điện cho một trong những người bạn nghệ sĩ của anh ấy, để làm một vài điều về dự án mới vào năm tới sau khi Seunghyun hoàn thành nghĩa vụ quân sự. Tuy nhiên, đã một giờ trôi qua mà người anh lớn vẫn không xuất hiện và Jiyong rất buồn chán.

Jiyong quyết định kiểm tra những video còn lại mà Seungri gửi cho anh. Anh mở khóa điện thoại và tin nhắn. Anh bấm một cái mới sau cái video Seungri bên cạnh bạn gái.

"Hôm nay là buổi solo concert đầu tiên của em. Em ước anh có thể ở đây, Yongie ~" Seungri nhìn vào camera. Cậu tự quay lại video. "Nhìn, nhìn này, oppa! Nhìn xem em nhận được gì! Đây có phải là từ anh không?" Đó một chiếc hộp lớn với sự kết hợp của hoa cúc trắng với những bông hồng đặt trên bàn. "Không có tên". Seungri bối rối, nhưng mắt cậu lại sáng lên. "Được rồi em hiểu rồi. Anh thích làm em ngạc nhiên. Cảm ơn anh, oppa!" Seungri hét lên đầy dễ thương trước camera.

"Anh chưa bao giờ gửi cái đó" Jiyong lẩm bẩm. Anh nhún vai và chuyển sang video thứ hai với tâm trạng khác, không giống như video đầu tiên.

"Tôi ghét phải luôn mỉm cười" Seungri càu nhàu trong video. "Họ nghĩ tôi là ai? Một chú hề làm trò cười? Một thằng ngốc? Tôi không phải ngây thơ cũng không ngu ngốc"

Seungri đang ở trong phòng của cậu. Trời tối và Jiyong có thể thấy một mớ hỗn độn đằng sau lưng Seungri. Trong video, anh thấy maknae cúi xuống nhặt thứ gì đó và để tầm nhìn Jiyong lại với căn phòng tối. Anh nghe thấy tiếng ngăn kéo bị mở ra và Seungri quay lại với thứ gì đó giấu trong nắm tay.

Đó là thuốc? Dược phẩm?

"Ahh ~ Tôi rất muốn chết" Seungri cười khúc khích. Jiyong nhíu mày. Anh thấy Seungri lấy một chai nước khoáng đằng sau máy quay. Cậu nhanh chóng đặt thứ trong lòng bàn tay lên miệng và nuốt xuống.

"Em đã uống cái quái gì vậy, Seungri?!" Jiyong hét lên. Ơn trời, không có ai ở đây ngoài người quản lý quán cafe. Cô ấy thường thấy Jiyong hét lên như vậy khi anh không hài lòng với lời bài hát của mình.

"Tôi thực sự muốn chết nhưng Yongie sẽ giết tôi nếu tôi làm điều đó. Nếu tôi chết, anh ấy cũng sẽ chết" Seungri nói khẽ. Video kết thúc.

"Cái gì - " Jiyong gần như muốn chửi bậy. "Anh nhớ, em chưa bao giờ cần uống thuốc, Ri. Mọi chuyện thực sự tệ đến vậy sao?" Jiyong thì thầm

Video tiếp theo được phát khi Jiyong vô tình nhấp vào nút phát.

"Tôi ghét cảm giác khi không thích nhưng vẫn phải giả vờ cười, giả vờ hạnh phúc với mọi người xung quanh. Tôi ghét mọi người nhìn chằm chằm vào tôi mỗi khi tôi không mỉm cười. Họ sẽ hỏi tôi những câu hỏi mà chính tôi cũng không biết câu trả lời thật sự là gì"

Jiyong nhìn Seungri một lần nữa. Đó là video cuối cùng. Maknae vẫn ở trong phòng, đôi mắt cậu tối hơn bình thường. Cậu trông gầy hơn trước. Cậu không nhìn thẳng vào camera. Jiyong chỉ có thể nhìn thấy một góc mặt của Seungri khi maknae nhìn chằm chằm vào thứ gì đó trước mặt cậu, cậu thậm chí còn không chớp mắt.

"Gần đây tôi đã ngừng uống rượu, bởi YG muốn tôi có một hình thể tốt cho lần solo này. Tôi giảm đi từ bữa tiệc này sang bữa tiệc khác vì tôi đã hứa Yongie. Những người được gọi fan cứ nói tôi béo, tiệc tùng xa hoa, ăn chơi và tồi tệ. Chết tiệt! Họ cứ bảo tôi phải làm điều này, điều kia và tôi ghét bản thân vì đã cố gắng hết sức để theo kịp mong muốn của họ"

Seungri dựa lưng vào ghế. Cậu khẽ mỉm cười trước ống kính và đưa sợi dây trong tay ra "Tôi có nên làm điều đó không?"

"Seungri, tôi mang đồ ăn cho cậu! Đến giờ ăn rồi" Jiyong có thể nghe thấy tiếng Taekgoo. Seungri nhanh chóng tắt camera và biến mất. Tuy nhiên, trước khi màn hình biến thành màu đen, Jiyong thoáng thấy ánh mắt thất vọng của Seungri.

"Maknae ..." Jiyong không nói nên lời. Anh đã nhìn thấy Seungri ở tình trạng tồi tệ nhất, nhưng anh chưa bao giờ thấy cậu tan vỡ như vậy

Jiyong nhanh chóng gọi Taehee đưa anh về nhà. Ý anh là nhà Seungri. Bước khập khiễng, anh bước nhanh qua người bảo vệ mà không chào hỏi họ một cách lịch sự như thường lệ. Anh nhấn nút thang máy liên tục khi nó từ chối đóng cửa vì nó đang đợi Taehee, người trông có vẻ lo lắng.

Họ đi lên trong vài phút và Jiyong gần như chạy đến phòng Seungri, nhưng mắt cá chân căng cứng khiến anh đứng lại

"Hyung, cẩn thận. Không nên nhanh quá. Mắt cá chân của anh vẫn chưa hồi phục" Taehee nói trong lo lắng.

Jiyong phớt lờ người quản lý rồi mở cánh cửa phòng ngủ Seungri. Anh kéo mở tất cả các ngăn kéo dưới bàn ghế nơi mà Seungri đã ngồi trong video. Nội thất trong phòng không thay đổi nhiều. Trong ngăn kéo thứ hai, anh tìm thấy thứ mà Seungri đã uống trong video. Jiyong đã đúng. Anh thấy một lọ còn một nửa thuốc bên trong - Jiyong nghi ngờ nửa kia đã bị Seungri uống suốt thời gian này. Jiyong ngửi thấy mùi lạ khi anh mở lọ

"Hyung, anh đang làm gì vậy?" Taehee bắt kịp. Jiyong đã không trả lời, thay vào đó anh đưa lọ thuốc cho Taehee.

"Hỏi Taekgoo đây là gì?! Và nếu anh ta không biết, cậu hãy đi tìm bác sĩ riêng của Bigbang, hỏi anh ta những viên thuốc này để làm gì và tại sao Seungri lại uống những thứ đó?"

Jiyong gần như đánh mất chính mình. Hơi thở anh cứng lại mỗi giây. Taehee nhìn anh lo lắng nhưng Jiyong chỉ đưa mắt ra hiệu "Tôi muốn biết về nó trong ngày hôm nay, Taehee. Đi đi! Đi ngay!"

"V-vâng, tôi hiểu rồi!" Taehee chạy ra khỏi cửa. Jiyong ngồi xuống ghế, anh gục đầu xuống bàn, cảm thấy hơi buồn nôn.

"Baby, có chuyện gì với em vậy?" Jiyong thì thầm buồn bã.

Anh ngước lên và đôi mắt anh được chào đón bởi một bức ảnh của Seungri và bạn gái trông rất hạnh phúc và hoàn hảo trên bàn làm việc. Anh có nên hỏi cô ấy về maknae không? Anh không biết gì về cậu sau khi anh nhập ngũ. Seungri chưa bao giờ tỏ ra lo lắng hay buồn bã mỗi khi Jiyong gọi. Seungri chỉ nói rằng cậu nhớ anh đến mức nào và hy vọng Jiyong sẽ về nhà sớm. Nhưng Jiyong không thể làm điều đó, anh thậm chí còn không gặp bố mẹ mình vào ngày sinh nhật, vì anh đã sử dụng rất nhiều ngày nghỉ để điều trị chấn thương mắt cá chân ngu ngốc.

Jiyong nhớ cha mẹ anh nói rằng không sao, thay vào đó họ có thể đến White Skull. Nhưng Seungri, cậu đã tức giận. Maknae nói rằng cậu đã chờ đợi sinh nhật của Jiyong và muốn cùng nhau chúc mừng, nhưng Jiyong đã không giữ lời hứa về nhà vì anh muốn giữ ngày nghỉ cho hôm sinh nhật Seungri. Tuy nhiên, Jiyong không giải thích như vậy. Anh để Seungri nổi giận với mình. Đó là lần đầu tiên và Jiyong rất vui vì Seungri đã nổi điên như thế thay vì chỉ biết vâng lời Jiyong như một chú cún con bị lạc. Mặc dù phải mất hai tuần để maknae tha thứ cho anh, nhưng Jiyong vẫn cảm thấy một sự hài lòng nho nhỏ.

Seungri muốn sự hiện diện của anh nhiều như khao khát của Jiyong đối với cậu.

"Em sẽ cho anh manh mối chứ, Ri? Em đang ở đâu?"

Jiyong mở điện thoại ra một lần nữa và phát video.

"Jiyong, điều gì khiến anh sợ nhất trong cuộc sống này?"

Jiyong nhớ cái này. Đó là buổi sáng đẹp trời đầu năm mới, họ đang đi dạo quanh công viên gần tòa nhà chung cư.

"Mất em"

"Ừ, em cũng sợ đánh mất chính bản thân mình"

Video dừng lại ở đó. Jiyong chưa bao giờ nghe những lời đó trước đây vì Seungri luôn mỉm cười và vì Jiyong quá tập trung và bị mê hoặc bởi sự quyến rũ của Seungri, anh lạc lối trong vẻ đẹp trước mắt. Những lời nói kia được ghi lại trong video này, ở nơi ngập tràn âm thanh tiếng chim hót và trẻ con nô đùa

"Mình thật ngu ngốc" Jiyong tự đánh mình. Anh đập đầu vào bàn. "Anh rất ngu ngốc vì không nhận ra lúc đó em buồn như thế nào!"

Sự hối hận thì luôn đến muộn. Nhưng Jiyong biết anh có thể sửa chữa mớ hỗn độn này bằng cách nào đó. Anh tin vào bản thân mình như khi anh tin chắc rằng anh là người đàn ông phù hợp với Seungri, bất kể anh có nghe những người bạn thân nhất của cậu cười nhạo anh vì đã hẹn hò với cậu và trở thành người thứ ba trong mối quan hệ của Seungri và bạn gái.

Seungri đang đợi anh. Cậu đang hy vọng rằng Jiyong sẽ cứu cậu. Cậu biết Jiyong sẽ trở về nhà ngày hôm nay, đó là lý do tại sao cậu liên lạc với anh. Bởi vì cả Seungri và Jiyong đều biết, Jiyong sẽ đến bất cứ nơi nào Seungri yêu cầu mà không hỏi nhiều hay phản đối.

Jiyong đứng dậy, anh đi đến bàn ăn, nơi Taekgoo để số cô gái lại. Sau đó, anh nghe thấy tiếng điện thoại của mình báo tin nhắn đến. Đó chắc là Seunghyun, Jiyong quên nói với người anh lớn là anh về nhà trước.

Nhưng không phải.

Nó đến từ số điện thoại lạ đã nhắn tin cho anh trước đó.

Oppa, em sợ

Jiyong siết chặt điện thoại. Anh cầm lấy tờ giấy Taekgoo để lại, nhìn số điện thoại và địa chỉ ở trên đó. Anh sẵn sàng hạ thấp niềm kiêu hãnh của mình và gọi cô gái đó, nhưng rồi anh dừng lại. Anh kiểm tra số điện thoại trong tờ giấy và điện thoại của mình hết lần này đến lần khác, ba lần rồi. Chắc là sai rồi, tại sao số điện thoại bạn gái Seungri lại giống với số điện thoại lạ mà Seungri dùng để liên lạc với anh vậy?

"Con quỷ cái này!" Jiyong nguyền rủa. Anh quay trở lại căn hộ của mình và lấy chìa khóa xe. "Tôi sẽ giết cô nếu cô dám làm điều gì đó tồi tệ với maknae!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro