Day 1-5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jiyong đang đi dọc hành lang khách sạn mà họ ở sau buổi concert Made tại Đài Loan thì nghe thấy tiếng thút thít phát ra từ căn phòng trước mặt. Theo như anh nhớ, căn phòng đó là của maknae Bigbang

"Thằng bé không ra ngoài với bạn sao?" Bây giờ là 3 giờ sáng và Jiyong không nhận ra rằng anh đã dành cả tiếng đi dạo quanh khách sạn để cố gắng giải tỏa tâm trí khỏi sự căng thẳng và mệt mỏi mà anh cảm thấy giữa các buổi concert. "Liệu em ấy có ở trong không?"

Jiyong quyết định dừng bước. Vấn đề của thành viên cũng là vấn đề của anh, đó là định nghĩa mà anh luôn dùng kể từ ngày đầu tiên anh trở thành trưởng nhóm. Jiyong đứng sát ngoài cửa khi anh nghe thấy tiếng va đập bên trong. Nó giống như tiếng maknae đập đầu vào cửa. Do dự một chút, Jiyong bấm chuông và gọi maknae.

"Seungri, có phải em không?" Tiếng động dừng lại ngay lập tức. "Em ổn chứ, maknae? Anh nghe thấy âm thanh lớn phát ra ngoài. Em có thể mở cửa cho anh không?"

Anh không nghe thấy giọng nói nào trong vài phút. Jiyong đã sẵn sàng quay đi bởi anh nghĩ có thể maknae cần một mình, nhưng trước khi anh xoay người lại, anh nghe thấy một tiếng click. Maknae hé mở và giấu mặt sau cánh cửa.

"Anh có thể vào không?" Nếu như ở trong tình huống bình thường, Jiyong không bao giờ hỏi

"Vâng" Maknae nghẹn ngào. Cậu trông như rất mệt mỏi.

Jiyong đưa người luồn qua cánh cửa rồi đóng nó lại. Anh thấy Seungri trông như một đứa trẻ đi lạc, cậu lem nhem với khuôn mặt đỏ bừng vì khóc quá nhiều và đôi mắt sưng hơn bình thường. Jiyong kéo Seungri chậm rãi đi về phía giường trước khi anh ôm cậu nằm xuống. Seungri không thể nhịn được nữa, cậu khóc to như một đứa trẻ. Jiyong chỉ nằm đó, cho Seungri giấu mặt vào ngực anh và lắng nghe cậu bé khóc nức nở. Anh không hỏi tại sao, anh muốn Seungri tự kể mọi chuyện khi đến thời điểm thích hợp.

Jiyong nhìn quanh phòng trong khi ôm chặt Seungri đang ngủ. Mọi thứ đều lộn xộn, nơi này giống như đã được sử dụng cho một trận chiến, trận chiến giữa Seungri với chính mình. Đó là lần đầu tiên Jiyong tin rằng anh nên trở thành trụ cột sức mạnh cho Seungri.

Seungri không luôn tỏa sáng như cách cậu thể hiện với mọi người. Seungri, mặc dù cậu cố gắng che giấu cảm xúc và bí mật của mình kín đến mức nào, cuối cùng Jiyong cũng tìm ra nó. Seungri đã hứa với Jiyong sẽ không làm điều gì ngu ngốc, nên Jiyong không bao giờ nói với bất kỳ ai về sự suy sụp tinh thần của maknae. Seungri không muốn làm cho mọi người, đặc biệt là gia đình và các hyung lo lắng về cậu.

Vì Jiyong là người duy nhất biết về tình trạng của Seungri, anh bắt đầu chăm sóc cậu nhiều hơn, để đảm bảo rằng cơ thể và tâm lý maknae không mệt mỏi quá nhiều. Đó là khi anh bắt đầu đẩy những người không cần thiết ra khỏi cuộc sống Seungri, điều khiến cho tình trạng của cậu tồi tệ hơn, cái Jiyong cho là cuộc sống hoàn hảo. Khi anh đủ tỉnh táo, maknae sẽ than vãn với anh nhưng Jiyong không quan tâm. Maknae luôn phải cố gặp những người này sau lưng Jiyong, nhưng trưởng nhóm luôn biết và cuối cùng anh dùng cách cách đe dọa bọn họ không được đến gần maknae nếu không anh sẽ khiến họ hối hận, mà không có sự đồng ý của cậu.

Nhưng sau đó, một điều bất ngờ và không thể kiểm soát đã xảy ra. Jiyong đã chăm sóc cho Seungri rất nhiều từ khi họ mới ra mắt trong ngành công nghiệp âm nhạc. Tuy nhiên, anh chưa bao giờ nghĩ về Seungri một cách mơ mộng (?). Lúc đầu Jiyong rất bối rối khi anh phát hiện ra cảm giác đối với maknae ngày càng lớn. Anh không thể kiềm chế bản thân yêu Seungri. Ban đầu anh cũng cố giữ khoảng cách với cậu bé, nhưng maknae luôn tìm đến anh bất cứ khi nào cậu gặp khó khăn trong việc quản lý cảm xúc. Jiyong không thể làm gì khác, anh không thể lừa được Seungri, Jiyong cá là maknae có thể nghe thấy nhịp tim đập nhanh và không thể kiểm soát của anh khi cậu giấu mặt vào ngực anh.

Anh biết maknae đã có bạn gái, hai người đã hẹn hò trước khi tour diễn Made bắt đầu, nhưng Jiyong vẫn đẩy cảm xúc của mình về phía maknae. Điều đó là sai lầm, những gì Jiyong làm đã sai. Anh không biết sự tự tin ấy đến từ đâu. Anh tin rằng mình là người tốt nhất dành cho Seungri vì anh là người đã ở bên cạnh cậu trong thời điểm cậu tồi tệ và xấu xí nhất.

"Anh yêu em, maknae" Anh thú nhận sau buổi concert 0 to 10, trước khi Seunghyun đến doanh trại huấn luyện quân sự cơ bản. Tuy nhiên, Jiyong không có câu trả lời ngay. Anh đã chờ đợi rất lâu, Jiyong bận rộn với việc chuẩn bị tour diễn solo. Maknae thậm chí còn không đến concert mở màn. Nhưng sau đó, một điều kỳ diệu đã xảy ra, Jiyong thích gọi nó là phép màu bởi vì nó thực sự là như vậy. Anh chưa bao giờ nghĩ Seungri sẽ chấp nhận tình yêu của anh.

"Hyungie đã chăm sóc em khi em... anh biết là em..."

"Anh hiểu, Seungri. Em không cần phải nói những điều em cảm thấy không thoải mái"

"Chỉ là... Jiyong hyung là người có thể làm em bình tĩnh lại. Vậy... nhưng ..."

"Nhưng?"

"Em có thể chấp nhận anh, hyungie ... nhưng em không thể chia tay với Eunhye"

"Được"

"Đ-được??"

Jiyong gật đầu. Nếu mối quan hệ của họ bị mọi người phát hiện, đặc biệt là Eunhye và Seungri phải lựa chọn giữa họ, Jiyong hiểu rõ anh sẽ phải là người rút lui khỏi mối quan hệ này trước tiên. Anh sẵn sàng làm điều đó vì anh yêu Seungri rất nhiều, nhưng Seungri chỉ xem anh như là một người biết về bí mật xấu xí của cậu

"Đừng làm như vậy!" Jiyong bắt gặp Seungri đang ngồi trên chiếc khăn trải bàn mới vẽ của anh.

"Đừng làm cái gì?" Seungri ngây thơ hỏi.

"Ngồi trên kiệt tác của anh, đồ ngốc!" Jiyong bực mình, nhưng nó nhanh chóng biến mất khi Seungri chu mỏ ra nhìn anh.

"Gần đây anh toàn chú ý đến cái này hơn em. Em không xuống, oppa ~" Seungri nằm luôn trên bàn. Jiyong muốn hét lên với cậu nhưng anh chỉ thở dài, tựa lưng vào cạnh bàn rồi xoay mặt Seungri lại. Seungri chậm rãi xoa lưng anh, nó mang lại cho Jiyong sự bình yên.

"Dạo này em luôn bận rộn và có được nhiều sự quan tâm từ cô bạn gái. Anh nghĩ rằng thế đủ, đúng không? Em không cần anh" Trái tim của Jiyong đau nhói nhưng anh không muốn nghĩ về chuyện đó một cách nghiêm túc. Anh chọn cách đặt nó sang một bên. Trở thành bạn trai của Seungri đã là quá đủ với anh.

"Nhưng em nhớ anh"

"Em nhớ sao?"

"Anh không hả?"

"Mỗi giây chúng ta xa nhau, anh đều nghĩ về em"

"Em cá là anh có một danh sách tên nằm sổ đen, hm?" Seungri cười khúc khích. Nghe có vẻ dễ thương, nếu anh không biết Seungri có tính vặn lại.

Jiyong cười thầm. "Họ ở quá gần em"

"Eunhye là một trong số đó, tại sao anh lại không ngăn cô ấy ra khỏi cuộc sống của em?" Seungri đặt má lên vai Jiyong khi cậu ôm người đàn ông này từ đằng sau.

"Em không thể chia tay cô ấy vì anh, nên anh đoán, cô ấy hẳn là người quan trọng nhất của em. Anh sẽ không bao giờ lấy đi hạnh phúc của em đâu, baby" Jiyong nói thẳng thừng, mặc dù trái tim anh đang âm thầm nhỏ máu.

"Anh thật ngọt ngào. Anh có thấy mệt mỏi vì em không, oppa?"

"Em mệt mỏi sao, Ri?"

Seungri lắc đầu và điều đó quá đủ cho Jiyong. Chừng nào Seungri không mệt mỏi với anh, anh vẫn không thể đuổi đi những người thân yêu của cậu.

Tuy nhiên, nó không được áp dụng cho ngày hôm nay. Anh sẽ giết Eunhye nếu anh phát hiện ra cô gái đó đứng đằng sau tất cả những chuyện này.

Đây là lần thứ ba Jiyong cố gắng gọi vào số điện thoại đấy, nhưng không ai nhấc máy. Anh thất vọng, anh đạp ga và lái chiếc xe nhanh hơn đến nơi ở của cô ấy.

"Seungri, nếu em ở đó và nếu em thực sự là người gửi những tin nhắn này, làm ơn hãy bắt máy đi! Anh muốn nghe giọng nói của em! Anh xin em, Ri!" Jiyong tự nói với chính mình. Cuộc gọi của anh vẫn không liên lạc được từ lần này đến lần khác.

Jiyong đến nơi mà anh đoán là căn hộ của Eunhye. GPS chỉ dẫn anh đến đây theo địa chỉ mà Taekgoo đã viết ra. Anh che mặt và mặc áo khoác để ai không nhận ra vì anh không muốn một ánh đèn flash không mong muốn xuất hiện.

"Chắc là phòng này" Jiyong đứng trước căn hộ của Eunhye và bấm chuông. Anh đợi rất lâu cho đến khi nhận được câu trả lời từ bên trong.

"Ai vậy?" Một người phụ nữ hỏi anh từ màn hình của chuông cửa

"Tôi là Kwon Jiyong. Hyung của Lee Seungri" Jiyong trả lời "Đây có phải là nhà của Jang Eunhye không?" Jiyong nghe thấy tiếng thở hổn hển phát ra từ màn hình.

"Xin đợi một chút, Kwon Jiyong-ssi"

Anh đợi khoảng ba phút trước khi Eunhye mở cửa. Cô đang trao cho anh một nụ cười ngượng nghịu, Jiyong có thể nói, không có dấu vết nào của nỗi buồn đằng sau đôi mắt cũng như thái độ của cô.

"Xin lỗi vì đã để anh đợi, Jiyong oppa. Em vừa tắm xong"

"Ai nói với cô rằng cô có thể gọi tôi là oppa vậy?" Jiyong lên giọng thô lỗ. Anh không quan tâm đến việc cô gái trước mặt có phải là bạn gái của bạn trai anh hay không. Anh thấy cô trông hơi ngạc nhiên và tổn thương.

"Tôi xin lỗi. Tôi không biết anh thấy khó chịu như thế. Tôi nghĩ từ khi tôi..."

"Là bạn gái của Seungri nên cô cũng có thể gọi tôi là oppa?"

"C-cũng?"

"Đó không phải là vấn đề. Tôi không đến đây vì điều đó"

"Oh, tôi có thể biết điều gì khiến cho Kwon Jiyong-ssi đến tận đây không?" Jiyong cảm thấy phát ốm vì sự tốt bụng và lịch sự giả tạo mà cô gái thể hiện.

Jiyong nghiên cứu cô gái này từ đầu đến chân. Không có gì hấp dẫn ở cô ấy, anh không hiểu chính xác Seungri thích gì ở cô gái này.

"Cô đã xem tin tức chưa?"

"A-ah, vâng. Tôi rất buồn khi nghe tin đó. Tôi định lát nữa sẽ đến chia buồn với gia đình Seungri oppa" Eunhye trả lời. Cô đang cau mày.

"Cô trông không giống có vẻ buồn"

"Gì cơ?" Cô ngẩng đầu lên và nhìn trực tiếp vào đôi mắt của Jiyong.

"Cô có thực sự buồn không, Eunhye? Trái tim cô có tan vỡ thành từng mảnh như của tôi khi nghe tin về tai nạn không?"

"Tất nhiên. Tại sao anh lại hỏi như thế? "Eunhye bắt đầu lên giọng cáu kỉnh.

"Em ấy ở đâu?" Jiyong hỏi thẳng thừng

"A-ai cơ?!"

"Tại sao cô hoảng sợ?"

Jiyong đẩy Eunhye ra rồi bước vào trong nhà, anh tiến sâu hơn vào từng phòng và bắt đầu tìm kiếm Seungri.

"Kwon Jiyong-ssi! Anh đang làm cái gì vậy? Sao anh có thể xông vào nhà người khác như vậy chứ? Thật là thô lỗ khi xâm phạm nhà của một cô gái như thế! Anh là một tên hư hỏng sao? Tôi sẽ gọi cảnh sát" Enuhye hét lên. Cô không thể che giấu sự tức giận của mình.

"Tôi không có thời gian để nói chuyện với cô, cô gái. Chỉ cần nói ra nơi cô giấu em ấy và tôi sẽ dừng lục tung căn nhà cô như một kẻ hư hỏng mà cô nói!"

"Tôi không giấu ai cả!" Eunhye thét lên

"Vậy, tại sao cô lại sợ hãi như vậy?" Jiyong quay lại đối mặt với cô, anh nhướn mày thách thức.

"Vì anh là người thật thô lỗ, Kwon Jiyong-ssi!"

"Eunhye, chuyện gì xảy ra vậy? Anh nghe thấy em hét lên" Jiyong và Eunhye ngừng trừng mắt nhìn nhau. Jiyong há hốc miệng trước sự xuất hiện bất ngờ của một người ông gần như trần truồng trước mặt. Hắn ta bước ra ngoài từ phòng của cô gái.

"Anh là ai vậy?!" Jiyong nghiến răng. Giọng anh đầy nguy hiểm.

"Tôi mới nên là người hỏi câu đó" Người đàn ông trả lời rõ ràng. Hắn không nhận thức được tình hình xung quanh. Eunhye phải liếc mắt nhìn hắn.

"Trả lời tao! Mày là thằng khốn nào?!" Jiyong hét lên. Anh thực sự không có thời gian cho việc này. Anh nắm lấy và bóp cổ hắn.

"Tôi là bạn trai của cô ấy!" Người đàn ông trả lời giữa lúc đấu tranh với sự kìm kẹp của Jiyong.

"Bạn trai ?!" Jiyong rít lên khi anh càng siết chặt tay hơn

"Hãy thả anh ấy đi, Jiyong-ssi!" Eunhye gào lên. Cô bắt đầu khóc.

"Cô im miệng đi! Chết tiệt"

"Sao anh lại đối xử với một cô gái như thế, ugh..." Bạn trai của Eunhye giãy dụa nhưng hắn bị chặn lại bởi Jiyong, người đã thô bạo đẩy hắn xuống sàn.

"Tôi nghĩ cô đã đính hôn" Jiyong rít lên khi anh nhìn về phía Eunhye. "Cô đã gửi tin nhắn cho Jonghoon nói rằng Seungri đã cầu hôn cô đêm qua. Vậy thì tại sao - tại sao cô lại ngủ với một người đàn ông khác, cô là gái hư sao?!"

"Anh mới hư hỏng, Kwon Jiyong!" Eunhye tát mạnh Jiyong. Cô chịu đủ rồi. "Anh là người phá hỏng mối quan hệ của tôi với Seungri. Chúng tôi vẫn ổn, cho đến khi anh xuất hiện! Và giờ anh gọi tôi là hư hỏng sao? Sao anh không nhìn lại mình? Anh làm bạn bè Seungri, thậm chí là bạn gái của anh ấy, tránh xa cuộc sống của anh ấy chỉ vì anh là một kẻ ích kỷ và sở hữu quá mức, anh nghĩ rằng anh không làm gì sai nhưng anh không nhận ra chính anh đang hủy hoại cuộc sống của ai đó sao!" Eunhye lớn tiếng

"Eunhye, em đã đính hôn sao?!" Tên bạn trai ngẩng đầu hỏi từ trên sàn trong khi kiểm tra dấu vết trên cổ.

"Anh có biết rằng Seungri ghét anh như thế nào trước khi anh ấy qua đời không? Anh có biết khi Seungri cầu hôn tôi vào đêm qua, anh ấy đã cầu xin tôi vì anh ấy biết tôi có bạn trai mới và tôi muốn chia tay?! Anh ấy làm điều đó bởi vì anh ấy muốn được thoát khỏi anh!" Eunhye tiếp tục tấn công Jiyong.

"Nói dối!"Jiyong quát. Anh thực sự muốn đánh cô gái đó. Anh đang phát điên, anh biết. "Cô giấu em ấy ở đâu? Cô giấu Seungri ở đâu?"

"Anh ấy đã chết, Jiyong! Không ai giấu anh ấy cả!" Eunhye nói, cô tiếp tục khóc.

"Thế hãy nói cho tôi biết ai là người đứng sau chuyện này?" Jiyong đưa những tin nhắn từ Seungri được nhắn bằng số của Eunhye. "Có phải cô đang chơi đùa với tôi vì cô muốn trả thù hay gì đó không? Nói cho tôi biết tại sao Seungri lại yêu cầu được giúp đỡ thông qua số điện thoại của cô?!"

"Tôi không biết! Anh có chắc chắn đó là Seungri? Anh ấy đã chết Jiyong! Cảnh sát đã tìm thấy xác anh ấy sáng nay. Chấp nhận đi!"

"Nếu không phải là em ấy, thì đó là ai? Cô?"

Eunhye nhìn Jiyong đầy khó chịu.

"Tôi không còn sử dụng số đó từ tháng trước rồi. Seungri muốn tôi đổi số sau khi anh ấy biết tôi có chuyện giấu anh ấy. Chờ đã, để tôi viết lại nó. Mỗi lần tôi có bạn trai mới, anh ấy đều muốn tôi đổi số. Anh ấy lấy điện thoại của tôi và mua cho tôi một cái mới" Eunhye giải thích. Cô cố trấn tĩnh lại. Không có ích gì khi nói chuyện như hét lên với người ích kỷ như Jiyong.

"Và em ấy vẫn muốn giữ mối quan hệ này?"

"Vì anh ấy hiểu rằng đây không phải là lỗi của tôi. Đây hoàn toàn là lỗi của anh, Jiyong. Anh không thấy Seungri không hạnh phúc với anh sao! Ngừng nhốt anh ấy trong thế giới của anh đi!" Jiyong thất bại khi không nhìn thấy những gì mọi người thấy trong mắt của Seungri. Jiyong bị mù quáng bởi tình yêu của anh dành cho cậu.

"Nếu em ấy không hạnh phúc, em ấy nên nói ra"

"Anh ấy sợ anh! Anh ấy sợ anh sẽ phá hủy Bigbang!"

"..."

"Anh ấy đi rồi. Anh không thể làm gì đâu, Jiyong. Anh ấy chết khi anh ấy vẫn còn căm ghét sự ích kỷ của anh!" Eunhye nhấn mạnh câu cuối cùng. "Tôi không giấu giếm gì cả. Anh có thể kiểm tra những gì anh muốn, Jiyong-ssi. Nhưng hãy nhớ rằng, tất cả những chuyện này xảy ra là lỗi của anh"

Jiyong cảm thấy quá đủ rồi. Anh buồn nôn vì những lời nói của cô gái đó. Đó là sự thật sao?

"Tôi không muốn nhìn thấy cô trong đám tang của em ấy". Và vâng, lòng tự trọng của Jiyong luôn tiếp cho anh thêm sức mạnh

"Được thôi, Jiyong-ssi. Tất cả chúng tôi, những người mà anh bắt rời khỏi Seungri, cũng không muốn gặp lại anh. Chúng tôi sẽ dành thời gian riêng của mình để tưởng niệm anh ấy"

Jiyong quay đầu bỏ đi và đóng sầm cửa lại.

"Eunhye là người thân thiết nhất, tại sao anh không ngăn cô ấy ra khỏi cuộc sống của em?"

Câu hỏi của Seungri trong quá khứ cứ vang lên trong đầu anh. Rốt cuộc là ai đúng, Jiyong hay Eunhye? Seungri nói với Eunhye về việc cậu ghét Jiyong đến mức nào, nhưng đồng thời cậu lại muốn Jiyong loại bỏ cô gái đó ra khỏi cuộc đời mình.

.

"Taekgoo, phá hủy chiếc nhẫn đi!" Jiyong ra lệnh cho người khác. "Tôi không quan tâm! Phá hủy nó hoặc tôi sẽ bảo Jaehoo làm như vậy. Tốt hơn là anh nên làm theo những gì tôi nói, Taekgoo, nếu không...!" Jiyong cắt ngang, anh không để Taekgoo nói lại bất cứ điều gì.

Jiyong đấm tay mạnh vào vô lăng xe. "AAARRRRGGHH!" Anh hét lên trong thất vọng

"Dừng chơi đùa với anh đi, Seungri! Em đang ở chỗ quái vậy?!" Jiyong gửi tin nhắn thoại tới số điện thoại đó, nhưng nó sẽ không bao giờ đến nơi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro