Day 1-6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặt trời sẽ sớm biến mất. Jiyong đang ngắm bầu trời hoàng hôn tuyệt đẹp từ ban công căn hộ của anh. Nó làm anh nhớ đến nụ hôn đầu tiên của anh với Seungri.

"Làm thế nào?"

"Làm cái gì?"

"Nụ hôn hôn giữa hai người đàn ông ..." Maknae trở nên ngại ngùng và điều đó khiến Jiyong bật cười. Seungri chưa bao giờ thất bại trong việc mang đến niềm vui cho anh

"Chắc là giống như khi em hôn một cô gái?"

"Giống sao?"

"Ừ. Muốn thử không?"

"Chúng ta có nên?"

"Tuỳ em"

"Được"

Jiyong đưa ngón tay chạm vào môi Seungri. Nó hơi khô, nhưng Jiyong thích hình dạng của nó

"Thật đẹp"

"Em sao?"

"Không, ý anh là bầu trời" Jiyong trêu chọc.

"Ahh oppa ~"

Và Jiyong hôn Seungri. Một lần, hai lần không bao giờ là đủ. Hương vị của Seungri rất gây nghiện. Jiyong muốn nhiều hơn nữa. Anh muốn cảm nhận nhiều hơn không chỉ là đôi môi. Anh vòng tay qua lưng ôm lấy Seungri, và hôn maknae mạnh hơn, sâu hơn với một nhu cầu mãnh liệt mà cả hai người đàn ông chưa từng biết trước đây.

Seungri nhẹ nhàng đẩy Jiyong ra. Anh biết mình đã vượt qua ranh giới mà Seungri đặt ra kể từ khi bắt đầu mối quan hệ của họ. Vì vậy, Jiyong rút lui.

"Nó giống nhau" Jiyong gật đầu. Cuối cùng, anh chỉ được ôm Seungri cùng nhau ngắm mặt trời lặn. Đó là tất cả những gì Seungri cho phép anh làm.

"Anh ấy chết khi anh ấy vẫn còn căm ghét sự ích kỷ của anh!"

Những lời nói của Eunhye lại hiện lên vào lúc này. Jiyong ngồi xuống ban công. Mặt trời đã hoàn toàn biến mất, nhưng Seungri vẫn không thấy đâu. Còn Jiyong, anh khóc lớn

"Seungri ... Baby, đó thực sự là lỗi của anh sao? Làm ơn, ít nhất hãy nói cho anh biết anh đã làm điều gì sai!" Jiyong đập đầu vào đầu gối liên tục. "Nếu em muốn chia tay, em nên nói ra. Nếu em muốn anh tránh xa em, em chỉ cần yêu cầu thôi"

Ngày hôm nay đã gần kết thúc và anh không có một manh mối nào về việc maknae hiện đang ở đâu. Tất cả những gì anh có tại thời điểm này là cơn đau bộc phát từ lồng ngực anh khi biết Seungri ghét anh.

Anh ấy nên nói gì với mẹ Seungri đây? Làm thế nào anh có thể giải thích với bà rằng chính anh là nguyên nhân sự biến mất của Seungri? Anh có nên nói với bà về việc tinh thần Seungri không ổn định hay không? Hay anh nên cho bà xem video Seungri suy sụp và cố tự sát?

Không, chắc chắn là không. Nó chỉ làm tan vỡ trái tim mẹ Seungri thêm nữa.

"Con hứa sẽ mang Seungri trở lại. Nhưng làm thế nào?" Jiyong không còn tự tin như khi anh bắt đầu và càng không khi anh gặp người mà có lẽ là người Seungri tin tưởng nhất.

Jiyong lau nước mắt khi đứng dậy khỏi sàn. Anh đi về phòng, ngồi lên giường và nhìn chằm chằm vào không khí. Có một bức ảnh của anh và Seungri đặt trên bàn đầu giường. Nó được chụp ở Nhật Bản khi họ vui vẻ đi bộ xuống phố ăn kem vào thời gian rảnh trước buổi concert. Anh nhớ hồi đó bọn họ không phải giấu giếm điều gì cả và Seungri trông thật tự do. Có lẽ những gì mọi người nói đều đúng. Jiyong là một kẻ xấu xa, người đã nhốt một linh hồn tự do xinh đẹp như Seungri vào thế giới của anh khi thực ra anh không có quyền làm như vậy.

Jiyong thở dài. Anh chộp lấy điện thoại của Seungri từ trong túi áo - anh luôn để nó ở đó, bằng cách nào đó nó làm anh bình tĩnh lại. Jiyong mở album ảnh và xem nội dung. Anh bất chấp trái tim mình để xem những gì Seungri giấu anh trong suốt khoảng thời gian này.

Anh tìm thấy ảnh chụp màn hình các bài báo thảo luận về những người xấu và mối quan hệ không lành mạnh, làm thế nào để loại bỏ những người không cần thiết khỏi cuộc sống của bạn, làm thế nào để chống trầm cảm và ... những cách đau đớn nhất để kết thúc cuộc sống, mà không cần dùng súng.

Làm thế nào cảnh sát Kim có thể không chú ý những bài báo này?

Jiyong đột nhiên cảm thấy yếu đuối. Có một video sau tất cả đống ảnh chụp màn hình. Anh nhấn phát.

"Tôi đã gặp Hyorin noona ngày hôm nay. Tôi hỏi chị ấy về Youngbae hyung và cuộc hôn nhân của họ. Tôi cảm thấy hạnh phúc cho họ... nhưng sao cùng lúc đó, tôi lại thấy không?" Giọng nói Seungri có chút do dự, giống như cậu tự nghi ngờ chính mình là tại sao cậu lại có suy nghĩ như vậy.

"Noona hỏi tôi, tôi đã suy nghĩ về chuyện hôn nhân chưa? Vâng tôi có. Nhưng thật buồn, cô gái mà tôi muốn kết hôn đang lừa dối tôi" Seungri thở dài. "Và tất cả những điều này là do anh ấy"

Jiyong ném điện thoại đi. Anh rút điện thoại của anh và nhắn tin vào số lạ đó "Nếu em ở đầu kia, nếu em vẫn còn sống, hãy gửi cho anh vị trí của em. Anh sẽ đi đón em và kết thúc mọi chuyện, Seungri. Không đùa nữa!"

Điện thoại của Jiyong đột nhiên đổ chuông. Anh nghĩ đó là Seungri nhưng điều đó là không thể. Seunghyun nói với anh rằng anh ấy ở trong căn hộ của Seungri, với Youngbae.

"Đến đây ngay, Jiyong! Có một vài việc chúng ta cần thảo luận với nhau" Seunghyun ra lệnh trước khi anh kịp lên tiếng.

Jiyong lôi ra hết năng lượng cuối cùng mà anh có. Anh được chào đón bởi một cái ôm từ Youngbae, anh đã nhớ người bạn thân này rất nhiều và anh không thể làm gì khác ngoài việc gục xuống trước mặt hai người

"Jiyong, chuyện gì vậy?" Youngbae lo lắng hỏi khi kéo Jiyong cùng anh đến phòng khách. Seunghyun cũng nhìn Jiyong với đôi mắt lo lắng, nhưng Jiyong không muốn nói chuyện. Anh giấu mặt sau lòng bàn tay và khóc to hết mức có thể.

"Jiyong ... Không sao mà. Tôi nói tôi sẽ giúp cậu mà, phải không? Tôi đã nói với Youngbae mọi thứ và cậu ấy, cùng với tôi, sẽ không để cậu tìm kiếm maknae của chúng ta một mình"

Seunghyun xoa lưng Jiyong khi người ta dỗ trẻ con khóc. Anh chưa bao giờ thấy Jiyong như thế này. Trưởng nhóm có thể trông mong manh trong mắt mọi người, nhưng anh là người không bao giờ rơi nước mắt trước mặt bất cứ ai, kể cả các thành viên. Vì vậy, khi anh khóc như vậy, cả hai thành viên đều biết đây là một tình huống rất nghiêm trọng. Nó đã làm tan nát trái tim người thủ lĩnh đến mức anh không thể che giấu nỗi đau được nữa.

"Em ấy ..."

Jiyong cố gắng thở.

"Tớ..."

"Hey, Jiyong, thở đi..." Youngbae đưa cho anh một ly nước để Jiyong bình tĩnh lại, nhưng anh từ chối.

"Hyung, Youngbae ... chuyện gì sẽ xảy ra nếu ..." Jiyong nhìn từng người một, cái nhìn đủ để gây khó chịu cho họ. "Chuyện gì xảy ra nếu maknae làm tất cả những điều này để trừng phạt tớ?"

"Cậu nói vậy là sao?" Youngbae hỏi

"Tớ đã làm em ấy..." Jiyong dừng lại. Anh cố gắng thư giãn và thở bình thường. "Chính tớ đã làm em ấy mất mạng. Tớ giết em ấy từng ngày mà chính tớ cũng không nhận ra"

Một sự im lặng đến đáng sợ xảy ra trong giây lát, cho đến khi Seunghyun phá vỡ nó.

"Đừng nói vớ vẩn, Jiyong!"

"Em không!"

"Em ấy đã nhờ cậu giúp đỡ!" Seunghyun hét lên. Anh mất bình tĩnh.

"Em ấy đã làm! Nhưng không phải là sự giúp đỡ mà chúng ta nghĩ đến"

"Jiyong, nói rõ ràng đi!" Youngbae trở nên bực bội. Anh đã đi thẳng đến đây vì anh lo lắng cho Jiyong. Cảm ơn Chúa, Hyorin là một người vợ rất hiểu chuyện. Cô nói Youngbae có thể làm những gì anh nghĩ là tốt nhất trước tiên, đó đồng hành cùng Jiyong trong suốt thời khắc khó khăn nhất trong cuộc đời.

Tuy nhiên, trước khi Jiyong có thể giải thích thêm, có tiếng chuông cửa ngắt quãng. Jiyong nhanh chóng lau sạch nước mắt và tỏ vẻ cứng rắn khi nhìn thấy Taehee và Taekgoo đứng ở cửa.

"Hyung, tôi mang đến câu trả lời mà anh muốn" Taehee đến gần Jiyong trong khi đưa lọ thuốc cho anh.

"Đây là cái gì vậy?" Seunghyun hỏi

"Cậu đã tìm thấy nó ở đâu, Jiyong?" Taekgoo thêm vào ngay khi hắn cùng người khác vào phòng khách. "Tôi chưa bao giờ nhìn thấy nó trước đây và tôi không biết đó là gì"

"Không quan trọng là tôi tìm thấy nó ở đâu. Vậy, đây là thuốc gì?" Jiyong hỏi. Anh lấy lại điềm tĩnh. Anh vẫn không muốn những người này biết quá chi tiết về tình hình. Điều đó có nghĩa là anh đang che giấu đoạn những video mà Seungri chia sẻ với anh.

"Nó chỉ là thuốc ngủ và thuốc chống trầm cảm, Jiyong. Nhưng điều khiến chúng tôi lo lắng là về những viên thuốc. Seungri đã mua nó rất nhiều và bác sĩ nói rằng cậu ấy có thể đã mua nó bất hợp pháp. Đó là Seungri mà chúng ta đang nói đến, tất cả mọi người trên thế giới này cũng như tất cả bạn bè của cậu ấy, tất cả đều biết cậu ấy, vì vậy không có gì ngạc nhiên khi cậu ấy có thể mua loại thuốc một cách dễ dàng" Taekgoo nói. "Và Jiyong, khi cậu nói cậu ấy không ổn và bảo tôi ở bên cậu ấy mọi lúc, có phải vì chuyện này không?"

Jiyong đã bảo Taekgoo chú ý nhiều hơn đến Seungri và nói với người quản lý rằng Seungri có thể cư xử không đúng mực khi cậu ấy mệt mỏi. Một lần nữa, Jiyong che giấu chi tiết mọi chuyện, vì anh đã hứa với Seungri sẽ không nói một lời nào về chuyện đó.

"Jiyong ... maknae bị bệnh sao? Có phải cậu và Seungri đã giấu chúng tôi điều gì không?" Seunghyun hỏi. Anh không thích khi gia đình của chính mình lại giấu chuyện gì đó với anh, đặc biệt là chuyện đó quan trọng như thế này. Bí mật này có thể khiến anh mất đi maknae, vì vậy lần này anh sẽ không im lặng.

"Em đã hứa với maknae, em sẽ không nói"

"Nếu cậu muốn chúng tôi giúp cậu, tốt hơn hết là cậu nên nói ra, Jiyong!" Seunghyun la lên. Youngbae nhanh chóng đứng giữa họ, chỉ cần một đụng chạm nhỏ cũng có thể dẫn đến một cuộc đụng độ.

Sau một lúc, Jiyong quyết định nói ra.

"Một lần tôi vô tình nhìn thấy em ấy suy sụp tinh thần sau một đêm concert tại Đài Loan. Em ấy bảo tôi đừng nói với ai về chuyện này. Tôi bắt đầu chăm sóc em ấy nhiều hơn, đó lý do tại sao tôi không muốn những người đó tiếp xúc với Seungri" Jiyong thú nhận. Anh hít một hơi thật sâu trước khi tiếp tục. "Bởi vì Seungri rất nguy hiểm"

"Cậu đã nói điều gì đó về việc maknae trở nên không ổn định khi cậu ấy bị suy sụp trong quá khứ, nhưng cậu chưa thực sự giải thích bao giờ, Jiyong. Là một người quản lý, tôi cần phải biết" Taekgoo thúc đẩy trưởng nhóm nói nhiều hơn.

"Tôi không biết từ khi nào, nhưng Seungri bị hoang tưởng ảo giác. Nó khiến rối loạn chức năng hoạt động của não bộ khi cơn hoang tưởng bắt đầu. Seungri không thể bị đối xử một sai cách. Ngay cả một sai lầm nhỏ cũng có thể khiến em ấy thực hiện những hành vi xấu xí đối với người gây ra nó. Nhưng tất cả những điều này chỉ xảy ra với người đủ thân thiết với em ấy" Jiyong kể ra một sự thật tồi tệ.

(Hoang tưởng ảo giác hay hoang tưởng, bị ảo giác là một dạng triệu chứng của bệnh tâm thần phân liệt thể hoang tưởng_theo Wikipedia).

"Tớ chưa bao giờ thấy em ấy như vậy" Youngbae nói.

"Những người đó, tôi không đẩy họ ra xa maknae vì ghen tị hoặc vì điều gì đó, vì tôi biết tôi không có quyền làm điều đó. Seungri ... em ấy luôn đến gặp tôi vào đêm muộn để khóc và nguyền rủa những người đó vì đã quá độc ác với em ấy. Thỉnh thoảng tôi yêu cầu Soonho tham gia những buổi tụ tập cùng Seungri và Soonho sẽ không báo cáo gì cả vì tất cả bọn họ đều đối xử tốt với em ấy. Nhưng một ngày nọ, một trong những người bạn thân nhất đã vô tình vấp ngã và hất một ly rượu cho bộ đồ trắng của Seungri. Tôi sẽ không kể về những gì đã xảy ra khi em ấy đến gặp tôi tối hôm đó vì có lẽ mọi người sẽ không muốn biết đâu. Nó rất xấu xí, tôi không bao giờ muốn nhớ nó"

"Em ấy không giống như thế" Seunghyun từ chối thừa nhận những tin anh vừa nghe.

"Tôi biết không ai tin cả, kể cả bản thân tôi". Jiyong bắt đầu. Anh tiếp tục "Trước khi chúng ta gặp nhau ở đây, tôi đã đến gặp Eunhye"

"Cậu sao?" Tất cả mọi người trừ Jiyong đều hét lên cùng một lúc.

"Seungri đã sử dụng số điện thoại của cô ấy, mà anh đã cho tôi, Taekgoo, để liên lạc với tôi. Tôi đã chắc chắn rằng em ấy ở đó nhưng tôi không tìm thấy ai, ngoài ra, Eunhye đang ngủ với một anh chàng tự xưng là bạn trai của cô ấy" Jiyong nói, anh cảm thấy ghê tởm khi nhắc lại chuyện này. Taekgoo rất ngạc nhiên.

"Đó là lý do tại sao tôi nói anh phá hủy chiếc nhẫn. Anh đã làm chưa?"

"Tôi cần biết lý do trước"

"Bây giờ anh đã biết, Taekgoo" Jiyong nói "Tin nhắn Seungri gửi cho tôi không phải là hỏi sự giúp đỡ. Em ấy chỉ muốn trêu đùa với tôi"

"Không có lý do gì maknae làm điều đó, Jiyong!" Youngbae phản bác ý kiến của của Jiyong.

"Tất cả bạn bè của em ấy đều đổ lỗi cho tôi vì tất cả những gì tôi đã làm, nhưng thay vào đó họ nên cảm ơn tôi. Họ không biết những gì mà đầu óc Seungri có thể làm. Người này, maknae của chúng ta, muốn tôi ngăn Eunhye tránh xa em ấy vì cô ta liên tục lừa dối khi cô ta biết về mối quan hệ của chúng tôi. Tuy nhiên, cùng lúc đó, Seungri lại nói với cô ta rằng em ấy ghét tôi"

"Tớ vẫn không hiểu được. Làm thế nào mà em ấy muốn cậu đuổi bạn gái của em ấy đi trong lúc vẫn ghét cậu?" Youngbae chỉ ra

"Tớ đã nói với cậu. Tớ là người đã giết chết Seungri mà không nhận ra" Jiyong nhắm mắt lại. Đầu anh như muốn nổ tung.

"Nếu đây chỉ là một trò đùa của Seungri với cậu, cậu có thể nói người đàn ông chết trong xe là ai không? Seungri không thể g-gi...cậu biết mà..."

"Giết anh ta? Tớ không giải thích được điều này, Youngbae"

"Vậy, em ấy đang ở đâu?" Seunghyun đặt câu hỏi

"Không biết. Chúng ta cần phải tìm em ấy trước khi em ấy điên hơn thế này"

"Nhưng Jiyong, nếu Seungri thực sự đang trêu đùa với cậu, cậu không nghĩ rằng em ấy đến bên cậu rồi loại bỏ cậu khỏi cuộc đời em ấy sao?"(?)

"Không. Em ấy muốn tôi vì người biết về tình trạng thực sự của em ấy là tôi và chỉ có tôi mới là người có thể buông tay. Em ấy muốn tôi tự mình làm điều đó" Nếu những gì Eunhye nói hoàn toàn là sự thật, thì đây là kịch bản mà anh có thể nghĩ ra ngay bây giờ.

Cuộc trò chuyện kết thúc khi họ nghe thấy tiếng điện thoại của Jiyong rung.

Anh sẽ đến và tìm em nếu em nói hoặc sẽ đi và rời xa em?

"Anh sẽ tìm thấy em, đồ tàn nhẫn!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro