Day 2-5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nửa đêm hôm đó, khi Seungri được chuyển đến bệnh viện Seoul là lúc bố mẹ Jiyong đến đón anh. Trên đường về nhà, Jiyong luôn nhìn ra ngoài. Cha anh đang lái xe và mẹ anh có lẽ đang ngủ ở ghế sau, bà mệt mỏi sau một chuyến bay dài. Jiyong trao khóa chiếc xe của anh cho người quản lý rồi đi cùng bố mẹ đến nơi mà Seungri được kiểm tra trước khi chuyển viện.

"Jiyong, con có muốn ăn gì trước khi về nhà không? Mẹ Seungri nói con đã không ăn bất cứ thứ gì cả ngày nay". Bố anh đánh mắt nhìn sang. Jiyong chỉ lắc đầu.

"Không. Con muốn về nhà thôi. Con mệt lắm" Jiyong nói khẽ.

Khi nghe câu trả lời của con trai, bố Jiyong đã đánh chiếc xe ngay vào lề đường. Jiyong bối rối nhìn ông. Anh thấy ông đang lục lọi trong cái túi ở ghế sau trước khi lôi ra một chiếc áo khoác dày.

"Đêm sẽ trở nên lạnh hơn. Ít nhất, hãy giữ ấm mình, con trai" Bố Jiyong mỉm cười quấn chiếc áo khoác lên cơ thể Jiyong.

"Cảm ơn bố"

Ông xoa đầu đứa con trai "Ngủ chút đi, Jiyong"

Nhưng, Jiyong không làm theo lời ông. Anh liếc nhìn lo lắng khi ông bắt đầu lái xe quay lại con đường tối, theo phía sau xe cứu thương đang chở Seungri.

"Bố, bố có giận con không?" Jiyong hỏi một cách cẩn thận

"Giận? Vì cái gì?" Bố Jiyong tự hỏi. "Con nên nói cụ thể hơn, Jiyong. Có phải về là Seunghyun bé? Con đã làm điều gì sai với thằng bé sao?"

Đôi mắt Jiyong dao động. "Con nghĩ bố có thể biết chuyện đó"

Phải mất một lúc trước khi ông Kwon nở một nụ cười nhỏ khi ông rẽ trái, đi hướng khác với chiếc xe cứu thương. Họ về nhà.

"Bố biết. Con có thể không nói với chúng ta, nhưng hành vi của con còn thể hiện rõ hơn là nói ra miệng"

"Bố có thất vọng về con không?" Jiyong đặt câu hỏi, nhưng bố anh không trả lời cho đến khi họ về đến nhà.

"Bố sẽ thất vọng hơn về bản thân nếu để con trai mình đau khổ chỉ vì không cho nó trở thành người mà nó muốn" Ông Kwon xoa đầu Jiyong khi bảo anh về phòng nghỉ ngơi. Trong một khoảnh khắc, Jiyong cảm thấy như anh trở lại là một đứa trẻ một lần nữa, lúc mà anh luôn tìm kiếm sự đồng thuận của bố về những điều anh vừa khám phá hoặc làm. Anh rất biết ơn vì anh có một người cha tuyệt vời, người sẽ bên cạnh anh bất kể anh muốn làm gì. Ngay cả khi anh làm một điều sai trái, bố anh có thể để mặc anh gục ngã và tự đứng dậy từ sai lầm, nhưng ông sẽ không bao giờ bỏ rơi Jiyong.

"Chúc bố ngủ ngon. Con sẽ gặp bố và mẹ vào sáng mai" Jiyong xin lỗi.

Lúc đầu, Jiyong muốn ở cùng mẹ Seungri trong bệnh viện, nhưng bà không cho phép anh ở đó. Bà bảo Jiyong phải tự chăm sóc bản thân mình trước, rằng bà sẽ ổn vì Hanna và bố Seungri cũng đang trên đường đến, và bà hứa sẽ nói với Jiyong đầu tiên nếu Seungri có tỉnh dậy.

Jiyong không thể làm gì, ngoại trừ nhìn chằm chằm lên trần phòng ngủ của anh và cố gắng ngủ một chút. Sau khi anh tự dọn dẹp, anh thấy mẹ anh nghiêm mặt và không ngừng cằn nhằn rằng anh cần nghỉ ngơi nếu anh muốn trở lại doanh trại một cách khỏe mạnh vào ngày mai. Jiyong chỉ có thể vâng lời.

Jiyong thở dài. Anh kéo chăn, trùm kín đầu, giấu cơ thể bên dưới lớp chăn dày. Ngày mai là ngày cuối cùng anh có thể tự do. Ngày mai, anh sẽ trở lại White Skull và tiếp tục nhiệm vụ như một người lính bình thường. Anh sẽ làm gì vào ngày mai trước khi quay trở lại doanh trại? Đó là câu hỏi thực sự trong đầu anh. Nếu Seungri tỉnh dậy vào ngày mai, cậu muốn gặp Jiyong hay cậu sẽ lại tự làm mình bị thương nếu cậu nhìn thấy Jiyong xuất hiện trước mặt cậu?

Jiyong thấy màn hình điện thoại của anh sáng lên. Có nhiều cuộc gọi và tin nhắn mà anh không trả lời. Anh kiểm tra cái mới nhất, nó đến từ Youngbae.

Cậu ổn không? Tớ sẽ đến chỗ của cậu vào sáng sớm ngày mai. Để nói một số chuyện. Bây giờ thì nghỉ ngơi đi

"Đúng luôn là gà mẹ của nhóm" Jiyong cười buồn. Anh tắt điện thoại, nhưng sau đó một tin nhắn khác đang đến. Tên hiển thị là mẹ Seungri. Tay của Jiyong run rẩy khi anh nhanh chóng mở tin nhắn.

Seungri đã tỉnh và tình trạng của nó cho đến giờ vẫn tốt, chỉ hơi đau đầu nhưng bác sĩ nói điều đó không đáng lo ngại. Ngoài ra, thằng bé không chịu nói tiếng nào từ lúc tỉnh.

Jiyong chuẩn bị rời giường thì có tin nhắn khác.

Đừng đến, Jiyong. Nghỉ ngơi trước đi, con trai. Nếu con muốn đến, chúng ta sẽ đợi con vào ngày mai. Mẹ cũng đang về nhà. Quản lý của Seungri sẽ ở cùng thằng bé tối nay.

Làm sao anh có thể nghỉ ngơi khi biết Seungri đã tỉnh nhưng lại không chịu nói tiếng nào? Làm sao anh có thể ngủ thoải mái khi biết rằng Seungri đang ở trên giường bệnh viện, một mình, chỉ có Taekgoo ở đó với cậu? Sao anh có thể ... Đợi một chút!

"Quản lý của Seungri ... Taekgoo. Trời ơi, tại sao mình không nhận ra điều này?!" Jiyong nhảy dựng lên khi anh nhớ ra điều gì đó. Anh mở to mắt.

"Nếu cậu biết những gì Seungri làm sau khi cậu nhập ngũ, thì cậu có thể sẽ hiểu"

"Đồ điên đó! Anh ta biết tất cả mọi thứ trong thời gian này!" Jiyong chửi tục.

Ngay lập tức, Jiyong gọi cho Taekgoo. "Nghe máy, nghe máy, nghe máy đi!" Jiyong cắn môi kìm nén sự tức giận và hồi hộp mà anh cảm thấy ngay lúc này. Người này, tại sao anh ta không bắt máy? Jiyong đã cố gắng gọi đến lần thứ ba.

"Tại sao anh không chịu nghe máy, Taekgoo?!" Jiyong hét vào điện thoại.

Anh chộp lấy chiếc áo khoác và bước nhanh ra cửa trước, cố gắng đủ cẩn thận để không phát ra âm thanh khiến bố mẹ anh biết anh sẽ rời đi. Anh gọi cho Youngbae trên đường xuống cầu thang. Anh cần sự giúp đỡ và cảm ơn Chúa, Youngbae chưa ngủ. Cậu ấy đồng ý đón Jiyong, bảo anh đợi một chút ở sảnh tòa nhà chung cư.

Jiyong nhắn tin cho Daesung và Seunghyun ngay sau đó, hỏi họ liệu họ có thể tham gia cùng Youngbae và anh tối nay hay không. Đây là một tình huống khẩn cấp và Jiyong cần anh em của mình ở đó với anh vì anh không biết liệu anh có thể tự mình đối mặt với Seungri hay không. Hai thành viên không trả lời ngay.

"Jiyong?!" Youngbae hét lớn. Bây giờ Youngbae và Jiyong đang ở trong xe, đỗ trước một cửa hàng nhỏ sắp đóng cửa sau khi mua một số loại bia. Họ cần nó, Jiyong là chủ yếu. Jiyong không thể bình tĩnh dù chỉ một chút. Anh đã nói với Youngbae mọi thứ, về khoảnh khắc anh gặp Seungri và cách anh cứu maknae như thế nào

"Chuyện gì đã xảy ra giữa cậu và Seungri ... Tớ thực sự không thể tin vào điều đó, Jiyong. Nhưng nhìn thấy tình trạng kinh khủng của cậu bây giờ, thì tớ không còn cách nào khác ngoài tin cậu" Youngbae nói. "Nhưng, tại sao cậu gọi tớ đột ngột vào giữa đêm vậy? Tớ đã bảo cậu hãy nghỉ ngơi và nói về mọi thứ vào ngày mai" Youngbae bắt đầu cằn nhằn.

"Cậu có tìm thấy thứ gì từ thằng nhóc đó không?" Jiyong hỏi lại, đổi chủ đề. Youngbae đang há hốc miệng nhìn anh. Tại sao Jiyong trông như đang rất vội vàng? Jiyong trông như đang ở trong trạng thái hoảng loạn. Jiyong đã tìm thấy thứ gì đó, thứ liên kết tất cả mọi chuyện bực bội này và có lẽ ở thứ liên kết đó họ có thể hiểu được động cơ đằng sau những sự kiện gần đây khiến maknae của họ trở thành như hôm nay.

"Lúc đầu, cậu ta không chịu nói gì cả" Youngbae lấy lại bình tĩnh. Anh nhìn chằm chằm về phía trước khi anh bắt đầu lái xe đưa họ đến bệnh viện. "Nhưng sau khi thấy cậu đến nơi tổ chức tang lễ với vết máu trên khắp người, Jonghoon đã nói mọi thứ"

"Shit! Còn con quỷ gái đó?" Jiyong cắn móng tay. Anh đang lo lắng, Youngbae chú ý.

"Cô ấy đã không đến. Nhưng tớ đoán, cô ấy hẳn đã biết về tin tức. Nó lan truyền nhanh hơn những vụ bê bối trong quá khứ của chúng ta" Youngbae bình luận cay đắng. "Sau sự hỗn loạn, Seunghyun hyung và Daesung đã đến nơi ở của cô ấy, nhưng nó trống rỗng"

"Và ... " Jiyong lưỡng lự. Anh nhìn chằm chằm vào một bên mặt của Youngbae, chờ đợi câu trả lời anh cần nhất để xác nhận những gì anh đã nghĩ suốt thời gian xem những video mà Seungri gửi cho anh. " ... còn người cuối cùng?"

"Người đàn ông làm đổ rượu vào em ấy?" Youngbae nói một cách thận trọng. "Hắn ta cũng không đến. Tớ đã nhìn quanh bốn đến năm lần, nhưng tớ không nhìn thấy khuôn mặt của hắn trong đám đông"

Jiyong khoanh tay trước ngực. Trời đang rất lạnh, ngay cả trong xe cũng vậy.

"Tớ biết mà. Tất nhiên là hắn ta không đến. Không, chính xác là hắn ta không thể đến đám tang" Jiyong nói, chủ yếu là với chính mình nhưng đủ lớn để Youngbae nghe thấy "Tớ tin điều này khẳng định một lần nữa suy nghĩ của tớ"

"Cái gì cơ?" Youngbae đạp phanh. Chiếc xe dừng lại và anh nhân cơ hội này nhìn thẳng vào mắt Jiyong "Suy nghĩ gì? Cậu nên giải thích rõ hơn, Jiyong"

"Cậu không kiểm tra cái xác phải không?" Jiyong hỏi

"Yah, Jiyong! Chúng ta không được phép làm điều đó. Cái xác đã bị đốt cháy. Cậu không thể...- khoan – chờ đã - ý cậu là gì?"

"Đây chỉ là giả thuyết của tớ, Youngbae. Tớ không có bằng chứng rõ ràng, nhưng tớ không thể không nghi ngờ những người này vì họ là những người duy nhất bên cạnh tớ và maknae trong các video mà Seungri gửi. Và Seungri còn tiếp tục nói về anh chàng này trước khi tớ nhập ngũ"

"Tuy nhiên, Jiyong ... Jonghoon không thể là ..." Youngbae ngập ngừng. Không thể nào, cậu ta sẽ không bao giờ làm điều này. Phải không? Cậu ta đã thể hiện lòng trung thành tuyệt đối với maknae. Ngay cả Jiyong cũng đồng ý cho cậu ta ở gần Seungri hầu hết mọi lúc, đặc biệt là khi bản thân Jiyong không thể đi cùng maknae vì lịch trình của anh.

"Cậu ta biết về bệnh tình của Seungri. Hây, họ là bạn thân như chúng ta. Nếu Seungri có thể thoải mái nói với cậu ta về mối quan hệ của chúng tớ, em ấy cũng sẽ không bao giờ ngần ngại kể về căn bệnh của mình" Jiyong giải thích. "Đó là lý do tớ bảo cậu hỏi cậu ta"

"Tớ hiểu điều đó, Jiyong. Nhưng, nghi ngờ cậu ta là thủ phạm ... Tớ không nghĩ đó là đúng"

"Cậu có hỏi theo những gì tớ đã bảo không thế?"

"Chà, điều đó ... Như tớ đã nói, cậu ấy đã nói mọi chuyện khi nhìn thấy cậu. Vì vậy ... Ừm, tớ hiểu những gì cậu muốn biết"

Jiyong gật đầu. "Được rồi, chuyện cậu ta để nói sau. Giờ chúng ta cần đến bệnh viện trước đã"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro