Day 2-4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Căn bệnh này chiếm lấy em. Em đã dành hàng giờ hàng ngày để tưởng tượng về vệt máu dài lăn từ từ trên da. Em không thích cảm giác mình yếu đuối, Jiyong. Không biết khi nào căn bệnh này sẽ giết chết em. Cơ thể em khao khát cái chết. Tâm hồn em đã chết rồi, nó đã chết không biết từ khi nào" Jiyong nhớ về cuộc trò chuyện của họ. Seungri nói với anh như thế khi Jiyong tìm thấy cậu và yêu cầu cậu trở về nhà.

"Em muốn chết"

"Vậy thì tại sao em lại muốn anh tìm thấy em đến vậy?" Jiyong nghiến răng, anh không thể tin những gì vừa nghe.

"Vì em muốn nói với anh rằng anh đã tham gia vào việc giết chết em" Đôi mắt của Seungri trống rỗng. Đó là đôi mắt mà Jiyong chưa bao giờ nhìn thấy. Khuôn mặt cậu đầy sự căm ghét khi nhìn vào anh.

"Tại sao?" Jiyong thì thầm, anh vẫn còn bàng hoàng sau khi nghe câu nói của Seungri.

"Anh làm em đau khổ. Anh chỉ nên là người anh trai xuất hiện trong cuộc đời của em thôi" Giọng nói của Seungri rất lạnh, quá lạnh, nó xuyên qua trái tim Jiyong, đâm mạnh vào mọi chỗ và khiến anh khó thở.

"Vậy thì tại sao em lại chấp nhận anh làm người yêu của em?!" Jiyong hét lên. Đôi mắt anh rực cháy, giống như có gì đốt lên trong đó.

"Em không biết" Seungri nói thẳng thừng. Đôi mắt cậu nhìn thẳng vào Jiyong. "Có lẽ ... bởi vì em muốn anh chết. Nhưng em biết em không thể làm điều đó mà không có hy sinh"

"Tại sao em lại muốn anh chết?"

"Bởi vì em căm ghét anh"

Những lời nói đó làm tan nát trái tim Jiyong. Anh quay lưng về phía Seungri, giấu đi những giọt nước mắt lăn dài. Anh không muốn tên khốn đó vui vẻ khi nhìn thấy anh đau đớn.

"Anh sẽ bước ra khỏi cuộc sống của em nếu em chịu về nhà" Jiyong đi ra ngoài căn nhà gỗ, ngồi trên sân thượng, ngắm cảnh xung quanh căn nhà. Đó là một ngôi nhà cho thuê ở giữa một khu rừng với một phòng ngủ và phòng khách. Nó không rộng rãi, nhưng có đủ không gian cho hai hoặc ba người. Rõ ràng Seungri và Eunhye là khách thường xuyên ở đây. Nó rất tách biệt với thế giới bên ngoài. Anh không biết tại sao Seungri lại thích ở đây, nhưng anh đoán rằng Seungri cần sự bình yên này, đặc biệt là với căn bệnh trầm cảm mà cậu đã chiến đấu.

"Em biết không Seungri, nếu em muốn chia tay, em có thể nói thẳng. Anh sẽ đồng ý với quyết định của em. Nhưng, tại sao em lại muốn chơi đùa với anh?" Jiyong tựa đầu vào tường, nói hơi to, hy vọng Seungri sẽ nghe thấy từ bên trong. "Anh không phải là một chuyên gia tâm lý. Anh đã cố gắng giúp em, nhưng em lại không thành thật với anh hay chính bản thân em"

Jiyong cảm thấy thật thảm hại. Tất cả mọi thứ anh làm không là gì với Seungri. Nó có thể không đau đớn như thế này nếu Seungri không giả vờ rằng cậu cần Jiyong giúp đỡ. Anh sẽ không cảm thấy đau như vậy nếu Seungri từ chối anh ngay từ đầu. Anh sẽ bước tiếp và quên đi cảm giác anh dành cho Seungri.

Điều đó sẽ tốt hơn, phải không? Đối với cả hai người họ. Nhưng Seungri lại quyết định trêu đùa với Jiyong và cảm giác của anh.

"Chúng ta cần phải điều trị những vết thương của em. Khuôn mặt em trông rất tồi tệ, đặc biệt là những vết sẹo ở lưng và trán" Jiyong nói, nhưng không có câu trả lời nào từ bên trong, vì vậy Jiyong tiếp tục.

"Em có thực sự ở trong chiếc xe đó không, Ri?"

Không trả lời

"Ai là người lái xe? Đó là nhân viên mới mà em thuê hay anh ta là bạn của em?"

Jiyong nhíu mày. Trông anh thật ngốc nghếch khi nói lớn tiếng với chính mình.

"Có phải đó là tai nạn thuần túy không? Nó đúng là như thế, phải không? Anh không thể tìm thấy mối liên hệ giữa việc ghét anh và tự làm mình bị thương trong một vụ tai nạn khiến ai đó mất mạng. Nếu vậy, anh không nghĩ là em có thể sống được nữa, Ri" Jiyong khẽ mỉm cười. Anh nhìn gió mơn man lá cây bao quanh nhà. "Ban đầu, em biến anh thành người xấu trong vụ tai nạn này. Tất cả những gì anh nghĩ khi bước ra khỏi doanh trại là gặp em và hẹn hò với em, dành ba ngày rảnh rỗi với người anh yêu. Anh chưa bao giờ nghĩ mọi thứ đều là dối trá. Anh chưa bao giờ nghĩ sẽ làm tổn thương em hoặc giết chết em. Anh chưa bao giờ nghĩ anh là kẻ xấu xa xen vào cuộc sống của em" Jiyong thì thầm.

Nhưng anh thực sự là kẻ xấu ở đây sao?

"Có lẽ ... bởi vì em muốn anh chết. Nhưng em biết em không thể làm điều đó mà không có hy sinh"

Giọng nói của Seungri vang lên trong đầu anh.

"Em không thể làm điều đó mà không có hy sinh"

Jiyong lấy điện thoại và phát video anh xem trước khi anh tìm thấy những viên thuốc.

"Tôi thực sự muốn chết, nhưng Yongie sẽ giết tôi nếu tôi làm vậy. Nếu tôi chết, anh ấy cũng sẽ chết"

Jiyong nhanh chóng đứng dậy và đóng sầm cửa lại. Anh cố chạy vào phòng ngủ nhanh nhất có thể.

Jiyong biết điều đó, nhưng anh vẫn thở dốc. Mắt anh mở to khi thấy Seungri đang cho cổ vào trong một cái thòng lọng được treo sẵn. Một chiếc ghế vẫn còn dưới chân cậu. Mắt Seungri từ từ di chuyển theo Jiyong khi người đàn ông vội vàng ngăn chặn cậu trước khi mọi thứ quá muộn.

Seungri định đá chiếc ghế đi nhưng Jiyong đã nhanh hơn. Anh trèo lên chiếc ghế nhỏ nơi Seungri đang đứng. Một tay anh ôm chặt lấy eo của Seungri, tay còn lại đang cố kéo đầu cậu ra khỏi sợi thòng lọng.

"Bỏ ra"! Seungri cố đẩy Jiyong ra và đá chiếc ghế đi, nhưng Jiyong vẫn giữ nguyên vị trí và giữ chặt Seungri hơn.

"Câm miệng! Nếu em muốn chết, chính tay anh sẽ giết em!" Jiyong hét lên. Nếu đây không phải là một tình huống khẩn cấp, anh sẽ khen ngợi Seungri vì đã tạo ra một nút thắt hoàn hảo cho cái thòng lọng này.

"Anh cứ nói tiếp đi. Tất cả những gì anh làm là nói chuyện với em về sự nhảm nhí của anh!(?)" Seungri vùng vẫy thoát khỏi Jiyong. "Hãy thả em ra, Jiyong!"

"Không!"

"Tôi nói THẢ TÔI RA!"

Jiyong hét lên khi anh cảm thấy lưng vai của mình bị vật nhọn đâm vào. Máu chảy ra từ mặt Seungri và cổ Jiyong.

"Em làm gì vậy?" Giọng Jiyong run run

"Hãy buông tay hoặc tôi sẽ giết chết anh. Tôi sẽ làm thế, Jiyong" Seungri nói một cách nguy hiểm.

Đây không phải là Seungri. Jiyong không biết ai là người đang đứng trước mặt anh? Có chuyện gì với Seungri ngọt ngào vậy? Seungri có thể có vấn đề với những ảo giác của cậu, nhưng cậu không bao giờ như thế này. Cậu không ghét Jiyong. Cậu không muốn Jiyong chết. Cậu luôn muốn Jiyong về nhà sớm vì cậu không thích ở một mình. Cậu muốn BigBang comeback càng sớm càng tốt vì cậu không muốn bị bỏ lại một mình mà không có các thành viên bên cạnh. Seungri đã nói với anh nhiều lần như thế, khi Jiyong gọi cho cậu trong thời gian rảnh.

Nhưng người này ... cậu ấy không phải là Lee Seungri mà Jiyong biết và yêu.

"Làm đi" Jiyong nói. "Hãy giết anh nếu điều đó làm em cảm thấy tốt hơn. Giết anh nếu điều đó có thể trút bỏ gánh nặng của em"

Seungri đã thở nhanh hơn. Cơ thể cậu run lên. Bàn tay đang cầm con dao nhỏ run rẩy.

"Tại sao em dừng lại?" Jiyong không chịu ngừng lại. Anh tạo sự chú ý của Seungri, khi anh từ từ kéo đầu cậu ra cách xa khỏi cái thòng lọng

Khi nhận ra những gì Jiyong muốn làm, Seungri đẩy mạnh anh ra và vung con dao vào ngực Jiyong, khiến anh mất thăng bằng, ngã mạnh xuống sàn. Chiếc ghế ngã theo đập vào cái chân đang bị thương của anh. Seungri cũng ngã theo sau. Đầu Seungri đập mạnh vào sàn nhà. Cậu ngã bất tỉnh ngay bên cạnh Jiyong.

Vết cắt ngang ngực của Jiyong khá dài nhưng không quá sâu, nhưng nó vẫn khiến máu chảy ướt áo Jiyong. Mắt cá chân của anh lại nhói lên khi anh cố chống đỡ cơ thể mình trước khi ngã. Jiyong đặt lòng bàn tay lên ngực, cảm nhận máu của chính mình. Nó đau nhói, ngực, vai, chân đều đau, nhưng nó không thể đánh bại nỗi đau mà Seungri gây ra cho trái tim anh. Anh bật khóc khi nhìn khuôn mặt với đôi mắt nhắm nghiền của Seungri.

"Tại sao, Seungri? Tại sao chứ?"

.

"Jiyong ... Jiyong ..."

Jiyong mở choàng mắt. Anh thấy khuôn mặt quan tâm của mẹ Seungri đang ở trước mặt. Anh nhận ra rằng anh đã ngủ thiếp đi trong khi nhìn Seungri.

"M-mẹ..."

"Hãy về nhà đi, con trai."

"Nhưng...?" Jiyong liếc mắt về hướng Seungri.

"Chúng ta đã đồng ý chuyển Seungri đến bệnh viện ở Seoul vào tối nay. Thằng bé sẽ được điều trị tốt hơn ở đó. Yang Hyunsuk đã thiết lập mọi thứ để giới truyền thông không thể xông vào" Mẹ Seungri giải thích. Bà buồn bã nhìn Jiyong. "Giờ hãy để bác sĩ xử lý vết thương của con, Jiyong!!" Bà nói dịu dàng. Jiyong không thể nói gì. Mắt anh, anh không biết tại sao anh lại bắt đầu khóc lần thứ n trong hôm nay

"Mẹ của con đã gọi. Bà ấy trên đường đến đây để đón con" Mẹ Seungri vừa nói vừa ôm lấy Jiyong khóc nức nở.

"Bà ấy đã nghe về tin tức ngày hôm qua và bay chuyến bay gần nhất trở về từ Paris. Con sẽ ổn. Gia đình con sẽ ở đây sớm thôi"

"Con..."

"Bác sĩ cũng cần kiểm tra mắt cá chân của con" Mẹ Seungri phớt lờ nỗ lực nói chuyện của Jiyong. Bà nhận thấy Jiyong gặp khó khăn trong việc đi lại hơn trước khi anh đến đón bà chiều nay.

"Con..."

"Bây giờ, chúng ta sẽ đi gặp bác sĩ" Mẹ Seungri dỗ dành.

"Con xin lỗi". Cuối cùng Jiyong cũng có thể nói câu này với bà. "Con xin lỗi vì tất cả mọi thứ. Con thề là con không biết. Con không biết rằng con đã làm tổn thương em ấy nhiều như thế. Em ấy... em ấy sẽ không như thế này nếu ... nếu con..."

Liệu anh có đủ dũng cảm để nói sự thật? Để kể về mối quan hệ của họ? Mẹ Seungri rồi cũng sẽ ghét anh, như Seungri? Gia đình Lee chắc hẳn sẽ căm thù anh?

"Mẹ phải cảm ơn con" Mẹ Seungri nói. Ánh mắt bà dịu dàng khi bà lau nước mắt cho Jiyong. "Mẹ cảm ơn con, Jiyong, vì đã tìm lại được con trai mẹ. Mẹ không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng như con đã nói, Jiyong, mọi thứ rồi sẽ ổn thôi. Chúng ta sẽ sửa chữa mọi chuyện khi con trai mẹ thức dậy"

Jiyong giữ lấy mẹ Seungri. Anh muốn bước ra khỏi cơn ác mộng này. Có rất nhiều suy nghĩ đang chiến đấu nhau trong não anh. Nếu anh không về nhà nghỉ phép, chuyện gì sẽ xảy ra với Seungri? Nó đã thực sự được lên kế hoạch bởi maknae hay có ai khác đằng sau điều này?

Anh hy vọng anh có thể thực sự giải quyết mọi chuyện với maknae. Ngay cả khi anh không thể ở bên Seungri nữa, ít nhất, anh cũng không muốn cậu ghét mình hơn.

"Đừng khóc, Jiyong. Chúng ta sẽ tìm hiểu những gì đã xảy ra sớm thôi" Những lời nói của mẹ Seungri mang lại một sự bình yên nhỏ trong trái tim Jiyong. Anh không thể bỏ cuộc ngay bây giờ. Anh ta vẫn còn nhiều việc phải làm, bao gồm hỏi ba người kia về những người anh muốn họ theo dõi.

"Cảm ơn mẹ"

.

Lời tác giả: Phải, Seungri vẫn còn sống, chỉ là có một chút điên rồ. Chúng ta vẫn còn một ngày để làm cho rõ ràng mọi thứ. Tôi ước bạn vẫn ở đây cho đến cuối cùng và làm ơn đừng giết tôi vì cơn giận này, tôi đã cảnh báo bạn nó sẽ đen tối hơn thế này. Và tôi vẫn đang nghĩ cách tốt nhất để kết thúc câu chuyện này mà không buộc cốt truyện ngượng ép cho một kết thúc tốt đẹp. Cảm ơn bạn đã đọc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro