Day 2-3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đằng sau những nụ cười ngọt ngào luôn là những bí mật đen tối nhất.

Jiyong đã từng nghe câu nói đó. Ai đã nói điều đó. Rốt cuộc là ai? Ồ đúng, Youngbae. Người bạn thân nhất của anh đã từng nói với anh rằng đôi khi cậu ấy bắt gặp nụ cười rạng rỡ của maknae nhưng cậu bé không biết rằng cậu đang bị theo dõi. Youngbae lúc đó đã nói như thế, - khi Jiyong vẫn cảm thấy rất khó khăn để chấp nhận Seungri như là một phần của Bigbang - nếu Jiyong có thể nhìn thấyđiều này, thì anh có thể bớt ghét bỏ hơn đối với Seungri.

Jiyong nghĩ rằng anh có thể nhìn thấy nó, nhưng anh đã thất bại. Anh bị đầu độc bởi bùa mê của Seungri. Anh bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của Seungri. Anh bị mù quáng bởi tình yêu của anh đối với maknae vui vẻ và đáng yêu.

Jiyong nghe thấy tiếng la hét của mọi người, không phải là tiếng hét mà anh thường nghe thấy mỗi khi lên sân khấu hay đi bộ ra sân bay. Anh biết ơn sự yêu thích đến từ người hâm mộ, nhưng nó có vẻ khác khi anh đến nơi diễn ra tang lễ ngày hôm nay. Anh nhận thấy máy ảnh đang nhấp nháy, cố gắng chụp hình nhiều nhất có thể. Như thường lệ, phong cách thời trang của Jiyong luôn thu hút sự chú ý của mọi người, nhưng lần này, nó có vẻ kỳ quặc và lạc lõng.

Với chiếc áo sơ mi và khuôn mặt đầy máu, anh giống như một kẻ giết người hàng loạt vừa hoàn thành một vụ án nào đó, Jiyong đi vào trong, bỏ mặc sự hỗn loạn mà anh đã tạo ra bên ngoài.

"J-Jiyong..." Các thành viên trong YG gọi, nhưng Jiyong phớt lờ nó. Anh chỉ có một điểm đến. Đôi mắt anh chỉ tập trung theo một hướng, đến nơi mẹ Seungri. Bà lo lắng nhìn anh, nhưng Jiyong không thể bỏ qua ánh mắt mong đợi ẩn sau sự lo lắng.

Jiyong dừng lại ngay trước mặt bà. Bà không nói gì, nhưng Jiyong thấy những giọt nước mắt bà đang rơi, giống như người phụ nữ đau khổ này có thể đọc xuyên suy nghĩ của anh mà không cần phải anh lên tiếng.

"Mẹ..." Bà khép chặt mắt lại khi nghe giọng nói khàn khàn của Jiyong. Bà biết Jiyong cũng rất mệt mỏi. Bà thấy cơ thể Jiyong run rẩy, nhưng anh vẫn cố gắng chịu đựng không sụp đổ trước mặt bà và những người khác trong phòng.

Jiyong nắm lấy tay mẹ Seungri . Bà đưa tay lau đi vết bẩn trên mặt anh - máu và nước mắt hòa lẫn vào nhau.

"Con..." Anh nghẹn ngào không thốt nên câu. "Con đã tìm em ấy"

Mẹ Seungri đột nhiên khụy xuống, mất đi sức lực và khóc nấc lên. Bố Seungri và em gái cậu cũng nhanh chóng chạy đến bên cạnh bà.

"C-con không nói dối phải không, Jiyong?" Đây là lần đầu tiên họ nghe bà lên tiếng trong hôm nay.

Jiyong lắc đầu. "Con đã tìm thấy Seungri, cho mẹ"

Sau câu nói đó, giống như việc Hàn Quốc đột nhiên có một cuộc nội chiến. Truyền thông không ngừng cập nhật về tiết lộ đến từ chính người lãnh đạo của Bigbang rằng Seungri vẫn còn sống. Cảnh sát đến để điều tra lại. Họ cố gắng tiếp cận Jiyong, nhưng Yang Hyunsuk làm mọi cách để bảo vệ anh. Nhưng ông không thể kiểm soát được những bức ảnh Jiyong đầy máu và cách anh đưa mẹ của Seungri ra ngoài bằng chiếc ô tô sang trọng của mình, đến một nơi nào đó mà không ai dám theo dõi vì bị các nhân viên an ninh chặn đường. Tin tức lan truyền nhanh hơn mọi người nghĩ. Không ai có thể dập tắt nó, trừ khi YG đưa ra tuyên bố mới. Nhưng chính Chủ tịch YG cũng không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.

Các trang báo vẫn liên tục đưa tin. Đám tang bị hủy vì các nhà điều tra thông báo sẽ điều tra chi tiết hơn về vụ việc. Người hâm mộ quay về nhà không còn chỉ lo lắng mà có chút hy vọng, mặc dù có một chút hy vọng đó không thực sự rõ ràng. Có lẽ, Seungri chưa thực sự chết.

•••

Chưa bao giờ lại có sự im lặng đầy khó xử giữa mẹ Seungri và Jiyong. Không ai dám phát ra âm thanh nào. Mẹ Seungri đã thuyết phục Jiyong thay bộ đồ dính đầy máu, nhưng anh từ chối và chỉ lái xe chở họ đến bệnh viện.

Seungri đang thở bằng mặt nạ oxy. Trông cậu thật yên bình. Không ai biết cuộc đấu tranh mà cậu đang cố gắng vượt qua và làm cách nào để Jiyong đưa cậu đến đây, đến bệnh viện gần nhất mà anh có thể tìm thấy gần nơi anh tìm ra Seungri, ở ngoại ô Seoul.

"Jiyong ..."

"Vâng?"

"Chuyện gì đã xảy ra với thằng bé? Chuyện gì đã xảy ra với con mẹ?"

Mẹ Seungri ngồi xuống bên cạnh cậu, nắm tay đứa con lớn của bà. Jiyong nhìn maknae, cậu bé của anh. Anh vẫn giữ im lặng, dù anh không thể né tránh cái nhìn chằm chằm của mẹ Seungri.

"Không sao. Con không cần phải nói bất cứ điều gì" Mẹ Seungri mỉm cười với Jiyong. Bằng cách nào đó, bà hiểu được những rắc rối mà Jiyong gặp phải dựa trên biểu cảm của anh.

"Con nên đi nghỉ ngơi, Jiyong" Bà nói nhẹ nhàng. Bà bảo Jiyong có thể ngủ trên ghế sofa gần giường.

"Con ổn mà" Đó là câu cuối cùng Jiyong nói. Anh cứ nhìn chằm chằm vào cơ thể của Seungri từ ghế sofa nơi anh ngồi. Anh bỏ qua mọi cuộc gọi đến. Anh để mẹ Seungri làm bất cứ điều gì bà cần làm, như nói với gia đình hoặc làm bất cứ điều gì khác mà Jiyong thực sự không quan tâm. Trái tim anh cảm thấy trống rỗng và anh không biết bản thân phải những gì trong tình huống này. Anh không chắc, anh nên tự trách chính mình hay trách Seungri. Có lẽ Jiyong chọn cái đầu tiên.

"Bà Lee, phải không?" Jiyong nghe thấy tiếng y tá khi cô ấy tiến vào bên trong để kiểm tra bệnh nhân.

"Vâng, tôi là mẹ của cậu ấy"

"Bác sĩ chuyên khoa sẽ sớm kiểm tra chi tiết lại trong trường hợp anh Lee có vết thương nặng hơn. Nhưng bây giờ tình trạng của anh ấy ổn định"

"Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?" Jiyong có thể cảm nhận được ánh mắt của cô y tá trên người anh khi nghe cô câu hỏi của mẹ Seungri. Cô quay lại và nhìn chằm chằm vào bà.

"Anh ấy bị chấn thương ở đầu, có lẽ là do tai nạn xe hơi ..."

"Thế nghĩa là con trai tôi đã ở trong xe suốt" Mẹ Seungri cắt ngang

"Chúng tôi không rõ về điều đó, nhưng cảm ơn Chúa, anh ấy không bị thiêu sống. Thành thật mà nói, chúng tôi không tìm thấy bất kỳ vết sẹo nào trên cơ thể của anh ấy, vì thế có thể anh ấy đã không ở đó khi chiếc xe gặp nạn và bốc cháy. Ngoài ra, chúng tôi đã kiểm tra thêm về chấn thương sọ não. Ngoài điều đó ra..."

"Có chuyện gì sao?" Mẹ Seungri cảm thấy tim mình đập nhanh. Bà biết có gì đó không đúng.

"Chúng tôi tìm thấy những vết sẹo trên cổ tay bệnh nhân, đó là những vết sẹo cũ và không đủ sâu để giết chết một ai đó... " Cô y tá giải thích. "Nhưng từ câu chuyện anh Kwon kể, anh ấy nói rằng anh Lee đã cố tự sát trước khi anh Kwon đưa anh ấy đến bệnh viện"

"C-cái gì... con trai tôi ... không đời nào thằng bé làm thế! Con trai tôi ... nó ... nó rất ... "

Jiyong nhắm chặt mắt lại khi nghe cô y tá cố gắng trấn tĩnh mẹ Seungri. Anh không thể nói với bà sự thật. Anh không thể nói với người mẹ mong manh đó, anh gần như mất cơ hội mang đứa con trai yêu dấu của bà trở về. Anh không muốn nói với bà rằng trái tim anh cảm thấy đau đớn đến mức nào khi anh nhìn Seungri đang chờ được tìm thấy nhưng lại không còn ý chí muốn sống. Và Jiyong, anh không biết cách giải thích bằng lời với mẹ Seungri rằng mọi chuyện xảy ra là do lỗi của anh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro