Day 2-2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jiyong đã có một chút cứng nhắc và trầm lặng trong suốt bữa sáng. Những người còn lại suy luận rằng đó là do Jiyong mất ngủ và sốt ruột vì Seungri.

"Gia đình Seungri đang trên đường đến nơi tổ chức tang lễ. Chủ tịch muốn chúng ta đợi thời điểm thích hợp hãy đến vì bây giờ là thời điểm tồi tệ nhất. Tòa nhà được bao quanh bởi các phương tiện truyền thông và người hâm mộ từ sáng sớm. Không có cách nào chúng ta có thể vào bên trong mà không thu hút mọi người" Seunghyun nói

"Mẹ Seungri thì sao" Youngbae lo lắng hỏi

"Gia đình maknae đã thuyết phục thành công bà ấy đi cùng, nhưng bà ấy vẫn không chịu nói một lời hay ăn bất cứ thứ gì" Seunghyun cau mày, anh lo lắng về mẹ Seungri "Jiyong, cậu có đến không?"

Jiyong nhún vai "Mọi người nên đi trước. Tốt hơn là đến từng người một. Youngbae, đi với vợ của cậu"

"Nhưng ..."

Jiyong nhìn chằm chằm vào Youngbae. "Cậu nên về nhà, Bae. Cậu có một trách nhiệm khác ở nhà. Cô ấy là vợ cậu. Nhiều như chúng tớ muốn cậu ở đây, Hyorin cũng cần cậu"

"Cô ấy sẽ hiểu, Jiyong"

"Đừng như thế. Cậu nên đi với cô ấy. Tớ sẽ ổn thôi" Jiyong tuyên bố. Khóe môi anh nở một nụ cười nhỏ. "Đừng lo lắng quá"

Youngbae không thể nói gì khác. Anh đồng ý. "Cậu muốn làm gì hôm nay? Tớ có thể giúp cậu trước buổi trưa. Sau đó tớ sẽ về nhà"

"Chúng ta đợi Daesung rồi cùng đi đến nơi maknae gặp tai nạn" Người anh cả gật đầu khi họ tiếp tục bữa sáng.

Trong khi chờ đợi Daesung, Jiyong lang thang quanh phòng Seungri, tìm kiếm bất cứ thứ gì có thể sử dụng được làm đầu mối. Cho đến giờ, anh không tìm thấy gì.

Jiyong ngồi xuống sau khi dọn dẹp mọi thứ trong phòng và nhìn chằm chằm vào bức ảnh của Seungri và Eunhye trên bàn. Anh nắm lấy cái khung ảnh và nhìn nó thật kỹ. Jiyong đang dần ghét bỏ cô gái sau những gì anh nghe được ngày hôm qua tại nhà cô. Anh mở khung và lấy bức ảnh. Anh muốn xé nó ra. Eunhye không xứng đáng với Seungri. Bạn trai của anh quá tốt để làm chồng cô ấy. Seungri, mặc dù có đầu óc ngây thơ và vặn vẹo, vẫn là một thiên thần trong đôi mắt Jiyong. Cậu không nên cầu xin cô gái đó làm vợ. Jiyong chắc chắn sẽ có người tốt hơn cho Seungri vào một ngày nào đó nếu cậu thực sự muốn kết hôn với một cô gái.

Tất nhiên, Jiyong sẽ là người hạnh phúc nhất nếu Seungri muốn ở bên anh mãi mãi. Nhưng Jiyong biết từ đầu rằng mối quan hệ của anh với maknae cuối cùng cũng phải kết thúc. Anh không biết chắc chắn sẽ kéo dài bao lâu, nhưng anh không muốn mọi thứ kết thúc như thế này. Anh không muốn Seungri chấm dứt mối quan hệ của họ như thế này. Anh không muốn trở thành kẻ thù của Seungri. Ít nhất, nếu họ không thể ở bên nhau, anh vẫn có thể là hyung, là người bạn, người sẽ bảo vệ Seungri cho dù thế nào đi chăng nữa.

"Khônggg~ Đưa xa ra, oppa. Em không thể nhìn mình"

"Ra đây và dừng có giấu mặt đi nữa"

"Khônggg~ Em xấu lắm"

"Ai xấu cơ?"

"Em"

"Ở đây không có ai xấu cả"

Jiyong rất ngạc nhiên khi nhìn thấy bức ảnh của anh và Seungri đằng sau ảnh Seungri và Eunhye. Anh nhớ lúc đó. Nó được chụp sau khi họ quay video và Jiyong có thể thấy rõ khuôn mặt của Seungri, đang ửng hồng như trái đào sau khi anh hôn cậu. Họ ở trên giường và họ trông rất hạnh phúc.

"Tôi có cảm xúc lẫn lộn, nhưng tình yêu chính xác là gì? Nó đã phá hủy tôi. Dường như không còn cách nào khác. Anh là người khiến em thích điều này. Anh có muốn quay lưng lại và ôm em không?" Jiyong đọc đoạn chữ được viết bởi maknae ở mặt sau bức ảnh chung của họ.

Anh lần lượt mở các ngăn kéo bàn - cùng một nơi anh tìm thấy những viên thuốc mà Seungri uống. Anh nhìn thấy một cái hộp được đặt bên trong. Ở đó, anh đã tìm thấy rất nhiều hình ảnh của Eunhye và Seungri, nhưng đằng sau đó, luôn có hình ảnh của anh với Seungri.

Anh chộp lấy điện thoại của mình và mở tin nhắn, tìm kiếm đoạn video mà anh xem tối qua trong khi hơi buồn ngủ. Đoạn video chứa cuộc trò chuyện giữa Seungri và Jonghoon ở nơi mà họ nghĩ rằng Jiyong không có mặt nhưng anh đã ở đó và lén nghe một phần họ nói.

"Tại sao cậu lại hẹn hò với Jiyong hyung nếu cậu không thể chia tay với Eunhye?" Jonghoon đã hỏi trong video. Giọng hắn đủ thấp để khiến Jiyong không nghe thấy cuộc nói chuyện của họ lúc đó.

"Tớ có rất nhiều thói xấu"

"Ý cậu là gì?"

"Mọi người đều muốn thấy tớ luôn mỉm cười. Họ nói nụ cười của tớ dễ lây lan. Khi tớ cười, họ cũng mỉm cười. Nhưng tớ nghĩ họ chỉ nghĩ cho bản thân họ mà thôi. Họ muốn mỉm cười bằng việc nhìn tớ cười" Seungri nói. Giọng cậu chứa đựng nỗi buồn.

"Tớ không hiểu"

"Hoony ... Người hâm mộ sẽ quay lưng với tớ khi biết về mối quan hệ của tớ"

"Mối quan hệ nào?"

"Ít nhất là với Eunhye, tớ sẽ được coi là bình thường" Seungri hạ ánh mắt nhìn xuống đồ uống trên tay.

"Cậu thực sự yêu Jiyong hyung, đúng không?" Sau câu hỏi của Jonghoon, Seungri trông như bị nghẹn .

"Tớ luôn tự hỏi tại sao cậu không bao giờ nói với anh ấy" Jonghoon mỉm cười. Đó là phần mà Jiyong đến và vô tình nghe lén được. Anh vẫn không biết tại sao Seungri lại quay video mọi lúc và chia sẻ nó với anh trong một thời điểm như thế này.

"Bởi vì tớ xem Yongie quan trọng thứ hai. Đó là lý do tại sao tớ có thể làm bất cứ điều gì để anh ấy hạnh phúc "

Video dừng lại ở đó. Jiyong chộp lấy tất cả những bức ảnh của Seungri với Eunhye và xé nó thành hai mảnh.

"Nếu em thực sự yêu anh, nếu em hạnh phúc với anh, thì hãy đặt bản thân mình lên trên, chứ không phải ai khác" Jiyong hét lên trong giận dữ, nhưng anh nhanh chóng bình tĩnh lại.

Đó khi anh nhìn thấy phông nền tương tự trong mỗi bức ảnh của Seungri và Eunhye. Bối cảnh giống như họ đang ở trong một ngôi nhà gỗ ở giữa rừng, nơi được bao quanh bởi thiên nhiên.

"Có thể nào ..."

"Jiyong, Daesung đến rồi" Jiyong nhanh chóng giấu những bức ảnh đó, kể cả những cái bị xé nát vào túi của mình khi anh nghe thấy giọng nói của Seunghyun.

Jiyong chạy ra ngoài phòng ngủ và thấy Daesung buồn bã nhìn anh.

"Đây" Daesung đưa cho anh một thứ gì đó. Một bức thư?

"Đây là cái gì?" Jiyong hỏi lại

"Em không biết. Seungri đã đến thăm em tuần trước"

"Em ấy sao? Nhưng Jonghoon đã nói ... chờ đã, cậu ta nói rằng Seungri phớt lờ mọi người. Cậu ta nói Seungri đã biến mất như đang ở trong kỳ nghỉ hoặc muốn làm điều gì đó một mình" Seunghyun hỏi và tự trả lời.

Jiyong nhận được phong bì trắng từ Daesung.

"Jeez, đứa trẻ đó. Em ấy gửi nó cho em, nhưng khi em mở ra, nó lại viết cho Jiyong hyung" Daesung cười ngượng nghịu. "Tuy nhiên, đừng lo lắng, hyung. Em không có mở nó. Em chỉ giữ nó cho anh thôi" Daesung mỉm cười, điều này thực sự mang lại một sự tiến triển tích cực đối với tất cả mọi người trong phòng.

"Tại sao em ấy lại đến doanh trại của em để gửi thư cho Jiyong mà không đưa nó trực tiếp cho chính cậu ấy?" Youngbae hỏi Daesung.

Daesung không trả lời một lúc. Cậu có thể cảm thấy Jiyong mình nhìn chằm chằm như muốn đục một lỗ trên khuôn mặt. Cậu ngập ngừng thốt ra điều gì đó cậu muốn hỏi kể từ lần cuối gặp Seungri. "Hyung ... Jiyong hyung, Seungri bị bệnh phải không?"

"Huh?"

"Seungri ... Em ấy ... em không biết diễn tả ra sao"

"Daesung, em muốn nói gì vậy?" Jiyong hỏi. Giọng anh thấp đến mức nguy hiểm.

"Em ấy ... em ấy tái nhợt khi đến gặp em" Daesung trả lời. Cậu sợ phản ứng của Jiyong. "Em ấy trông giống như sắp ngất xỉu. Em hỏi tại sao em ấy lại tới doanh trại của em? Em ấy nói, bởi vì Daesung hyung là nơi an toàn nhất mà em có thể đến. Em ấy đến một mình, thậm chí không có  Taekgoo hyung đi cùng. Em đã rất lo lắng. Cho đến hôm nay, em vẫn không hiểu ý em ấy. Em ấy chỉ đưa cho em lá thư đó, không nói gì thêm"

"Vậy, em có lẽ là người duy nhất gặp Seungri ngoài Eunhye trước khi em ấy biến mất" Jiyong lầm bẩm.

"Seungri nói em ấy sợ hãi, nhưng không nói sợ điều gì" Mọi người trong phòng đều chú ý đến Daesung. "Em ấy nói với em rằng mình không ổn. Không phải về thân thể, nhưng ..."

Jiyong hiểu những gì Daesung muốn nói nhưng không thể diễn đạt thế nào cho đúng. Anh chỉ đơn giản gật đầu. Daesung trông như sắp khóc bất cứ lúc nào.

"Khi em hỏi em ấy sao lại nghĩ em là nơi an toàn nhất, em ấy không nói gì cả" Daesung kết thúc câu chuyện. "Đó là lần cuối cùng em đã gặp Seungri và sau đó nhận được tin. Điều đó làm em hối hận vì em đã không ôm lấy em ấy ngày hôm đó. Seungri ... em nghĩ lúc đó ... em ấy đã tìm ai đó có thể ôm em ấy và nói rằng mọi chuyện sẽ ổn"

"Nhưng tại sao em ấy không đến với Jiyong?" Youngbae thì thầm hỏi lại. Cũng giống như những người khác, anh bối rối với tình huống này bởi vì bất cứ khi nào maknae gặp vấn đề, cậu sẽ chỉ tìm kiếm một người, và người đó là Jiyong. Giống như Jiyong, Youngbae cũng không biết phải làm gì, bắt đầu từ đâu hoặc họ có thể tìm thấy maknae không nếu anh và những người còn lại không thể tìm thấy manh mối nào tiếp theo.

"Chuyện gì sẽ xảy ra nếu những gì em ấy nghĩ là sự thât?", Jiyong nói, với chính mình nhưng đủ lớn để các thành viên nghe thấy. "Chuyện gì xảy ra nếu những kịch bản ngớ ngẩn đó đến từ chứng hoang tưởng?"

"Jiyong ..." Youngbae gọi

"Nếu đó là sự thật, thì ..." Jiyong ngước lên và nhìn chằm chằm vào từng thành viên đang bối rối. "Daesung là nơi an toàn nhất, bởi vì em ấy chưa bao giờ phàn nàn về những người bạn của Seungri"

"Cậu có ý gì, Jiyong?" Seunghyun hỏi

"Đó ... Đó là tất cả lỗi của em"

"Jiyong ..." Lần này, Seunghyun gọi trưởng nhóm, yêu cầu anh chú ý trở lại.

"Em đã nói với Seungri rằng em sẽ bảo vệ em ấy, nhưng em không bao giờ tin vào câu chuyện của em ấy" Jiyong mở to mắt. Anh quay sang Seunghyun và Youngbae. "Cả hai người đều nói rằng hầu hết bạn bè của Seungri không tốt. Em ấy như đang sống trong một khu rừng rậm, nơi kẻ mạnh giết chết kẻ yếu" Jiyong giải thích. "Và em ... Họ ghét em. Bạn bè của Seungri ghét em vì em muốn đưa Seungri vào chỗ an toàn"

"Jiyong hyung, ý anh là ... họ là người đứng sau tất cả những chuyện này?" Daesung nhẹ giọng hỏi

"Không. Không thể đưa ra kết luận sớm như vậy mà không có bằng chứng" Jiyong nói. Anh nhanh chóng đi về phía cửa trước, đầu anh đau đớn vì có quá nhiều chuyện khó hiểu nhưng lại không dẫn đến kết quả nào.

"Được rồi, thay đổi kế hoạch, cả nhóm! Mọi người về nhà đi. Chúng ta sẽ gặp nhau tại đám tang" Jiyong ra lệnh.

"C-cái gì? Yah! Sao đột ngột thế, Jiyong? Còn việc đến nới xảy ra tai nạn thì sao?" Youngbae hét lên. Anh không hiểu, tại sao Jiyong muốn họ về nhà khi họ đã sẵn sàng để giúp đỡ.

"Tớ sẽ đến đó một mình"

"Yah! Jiyong!" Seunghyun hét lên nhưng Jiyong không nghe "Cậu muốn chúng tôi giúp cậu nhưng bây giờ cậu lại đẩy chúng tôi đi như thế này?"

"Không, hyung. Nhưng nếu những gì em đoán là đúng, thì em cần mọi người giúp đỡ từ bên trong" Jiyong nói với các thành viên. "Em cần mọi người ở trong phòng tang lễ. Youngbae và Seunghyun, tớ muốn hai người theo dõi những người ra vào và cuộc trò chuyện của họ về maknae nếu thấy ai đó có vẻ nghi ngờ. Tớ sẽ nhắn tin tên của những ngừoi đó sau" Hai thành viên đều miễn cưỡng đồng ý. "Daesung, hãy ở cạnh mẹ Seungri. Nói với bà, anh sẽ đến đó sớm thôi"

"V-vâng, hyung. Nhưng, anh muốn làm gì?" Daesung lo lắng.

"Đi tìm Seungri"

Jiyong yên vị trong nhà anh sau khi buộc ba người kia trở về nhà. Anh ngồi trên giường, hít một hơi thật sâu trước khi mở bức thư. Nếu dự đoán của anh là đúng, Seungri sẽ nói cho anh biết địa chỉ ngôi nhà cậu từng đến với Eunhye.

Trên tờ giấy trắng được gấp lại, có viết Gửi  Yongie hyung. Hãy giữ nó an toàn giúp em, Daesung hyung.

Tay anh run lên khi anh từ từ mở tờ giấy. Đó là hình ảnh của ngôi nhà đó. Ngôi nhà mà Seungri và Eunhye thường ghé thăm trong những bức ảnh mà Jiyong tìm thấy trong phòng ngủ của Seungri.

Oppa, giúp em.

Và có thêm một địa chỉ trong tờ giấy.

"Em có thực sự ở đó không, Ri?"

Jiyong lấy chìa khóa xe. "Seungri, làm ơn. Không chơi trốn tìm nữa"

.

Lời tác giả: Các trích dẫn được viết đằng sau bức ảnh của Seungri và Jiyong là lời bài hát "Love is You". Và một cảnh báo khác, hãy chuẩn bị cho các chương sắp tới. Bạn sẽ sớm tìm thấy câu trả lời và tôi nghĩ nó không tốt lắm. Vì vậy, xin lỗi và cảm ơn bạn đã đọc chương này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro