Day 3-2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cậu mệt sao?"

Jiyong bước ra và được Youngbae chào đón. Các thành viên đưa cho anh một tách cà phê. Hiện tại họ đang ở quán cà phê trong đồn cảnh sát sau khi bị thẩm vấn. Họ chưa có cơ hội trở về nhà.

"Một chút", Jiyong thở dài, nhâm nhi ly cà phê nóng. "Tớ nên quay lại bệnh viện"

"Hãy nghỉ ngơi trước đi, Jiyong. Cậu đã không nghỉ chút nào kể từ ngày đầu tiên nghỉ phép" Youngbae nghiêm khắc nói.

"Làm thế nào tớ có thể?"

Thật bất ngờ khi Jiyong nhận được một cuộc gọi từ Yang Hyunsuk vào lúc bình minh, nói với anh rằng cảnh sát có một lời nói với anh về vụ án của Seungri. Anh biết ngay những gì họ muốn hỏi và cuối cùng anh đã đúng. Họ đã hỏi anh về cách anh tìm thấy Seungri. Jiyong đã có nhiều sự lựa chọn nhưng anh chọn nói sự thật, vì vậy anh đã nói tất cả những gì anh biết cho đến nay, bao gồm các tin nhắn và video. Đáng buồn là, anh không thể giúp đỡ nhiều cho vụ án vì chính Jiyong đã không biết chi tiết chính xác. Cuối cùng, anh liệt kê những cái tên mà anh nghĩ có thể giúp cảnh sát điều tra. Taekgoo và Jonghoon cũng nằm trong danh sách đó. Họ đã hoàn thành xong cuộc thẩm vấn cảnh sát. Vấn đề duy nhất bây giờ là người giữ manh mối quan trọng nhất không thấy đâu, cùng với Daesung đang được cảnh sát triệu tập để hỏi về cuộc gặp với Seungri trong doanh trại và lá thư.

"Daesung đang ở đâu?" Youngbae hỏi sau một lúc.

Jiyong nhún vai. "Không biết. Em ấy và Seunghyun hyung không thèm trả lời tin nhắn hay cuộc gọi của tớ từ tối qua".

Youngbae gật đầu. Jiyong biết đó không là câu hỏi thực sự mà Youngbae muốn hỏi. "Cậu cứ nói đi, Bae!"

Youngbae thở dài. "Vậy, tớ đoán, chuyện này sẽ kết thúc?"

Jiyong tựa cằm lên tay khi anh nhìn chằm chằm vào Youngbae. "Cậu có thể nói chúng ta thực sự kết thúc, Bae. Bigbang kết thúc rồi" Jiyong nghiên cứu biểu hiện của Youngbae. Anh không muốn làm cho các thành viên của mình buồn, nhưng anh có thể nói gì? Thà nói sự thật cho dù nó xấu đến mức nào còn hơn là nói dối chính gia đình mình.

"Tớ không biết hết mọi chuyện. Tuy nhiên ..." Jiyong dừng lại một lúc. Youngbae nhận thấy sự thay đổi trong đôi mắt của nhà lãnh đạo. "Nếu Seungri thực sự nhốt Eunhye, thì con quỷ cái đó có thể kiện em ấy. Và tớ nghĩ, vì sự thật được tiết lộ rằng người bên trong chiếc xe của Seungri là Il Byungwoo, nên gia đình anh ta sẽ làm mọi cách để đổ lỗi cho Ri"

"Tớ hiểu những điều đó. Nhưng Jiyong..." Youngbae nhìn người bạn thân nhất của mình tràn đầy hy vọng "Không phải là Seungri bị bệnh sao?"

"Ừm. Tớ đã nói chuyện đó với cảnh sát. Jonghoon cũng đang giúp đỡ. Nhưng, cảnh sát vẫn không thể đưa ra quyết định. Họ cần câu trả lời của Eunhye và Seungri về những gì thực sự đã xảy ra tối hôm đó" Jiyong trả lời. "Họ cũng sẽ điều tra Il Byungwoo. Tất cả chúng ta cần là lý do tại sao Seungri rất sợ anh ta?"

"Tớ hy vọng chuyện này có thể được giải quyết sớm" Youngbae cầu nguyện. Anh không thể bình tĩnh để đọc những tin tức gần đây, fan hâm mộ đã cảm thấy đau lòng như thế nào, còn antifan thì chửi rửa khắp và bắt đầu gửi cho họ những lời đe dọa.

"Maknae có thể sẽ không thích, nhưng tớ đoán một trong những hình phạt được đưa ra là em ấy sẽ phải đến bệnh viện tâm thần để chữa trị"

"J-Jiyong?!" Youngbae hét lên.

"Nếu cảnh sát hoặc gia đình Seungri không làm điều đó, tớ sẽ tự ép buộc em ấy"

"Yah, Jiyong! Cậu còn có trái tim không?! Em ấy là Seungri! Là Seunghyun bé! Maknae của chúng ta! Và là người yêu của cậu!" Youngbae thốt lên. Anh không thể tin Jiyong lại nói như vậy

"Bời vì tớ có trái tim và trái tim đó yêu Seungri rất nhiều, nên tớ cần phải làm điều đó" Jiyong nói bình tĩnh. "Tớ thấy đau đớn khi nhìn Seungri đánh mất chính mình. Một phần, đó là lỗi của tớ. Tớ không còn cách nào khác, Bae, ngoại trừ làm việc này"

"Cậu nghĩ Seungri sẽ đồng ý sao?"

"Tớ không cần ý kiến ​​của em ấy"

"Jiyong ... Cậu ..." Lời nói của Youngbae dừng lại khi tiếng ồn phát ra từ điện thoại của Jiyong. Đó là từ mẹ Seungri.

Jiyong nhận cuộc gọi và nói chuyện nghiêm túc với bà Lee. Từ biểu hiện của anh, mọi người đều có thể nhìn ra có chuyện không đúng xảy ra trong bệnh viện. Jiyong nhanh chóng bảo Youngbae đứng dậy.

"Chúng ta đi thôi" Jiyong đi rất nhanh đến bãi đỗ xe.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Jiyong dừng bước và quay lại. Anh đưa cho Youngbae một khuôn mặt nghiêm túc.

"Seungri không chịu nói gì cả"

• •

"Ăn chậm thôi, Ri. Em không thay đổi chút nào! Ngay cả một đứa trẻ cũng có thể ăn giỏi hơn em" Jiyong lẩm bẩm như anh thấy khó chịu, nhưng thật ra lồng ngực anh đang cảm thấy ấm áp như lúc đầu anh nhận ra anh yêu Seungri. Điều này xảy ra sau khi anh tình cờ nghe được lời tỏ tình của Seungri với mẹ ở cửa, mà Seungri không nhận ra.

"Xin lỗi" Seungri thì thầm. Cậu không dám nhìn Jiyong kể từ khi thấy Jiyong đứng ở cạnh cửa. Jiyong biết Seungri ngại hỏi và anh quá lười để nói với cậu rằng anh đã nghe thấy tất cả.

Anh lau miệng cho Seungri sau bữa trưa với sự im lặng. Nó làm cho Seungri giật mình ngạc nhiên.

"Không sao, Ri. Cứ để anh"

Điều này tốt hơn là nói chuyện trường hợp này. Họ đã hoàn thành xong phần việc của mình, giờ đến công việc của cảnh sát. Mặc dù Eunhye vẫn mất tích cho đến lúc này, nhưng, Jiyong quyết định quên nó đi một lát. Rốt cuộc đây là điều anh muốn khi anh rời khỏi doanh trại, gặp Seungri và dành thời gian vui vẻ với cậu. Cả hai đều biết họ không còn là người yêu của nhau, chỉ là đồng nghiệp, tuy nhiên, Jiyong không thể chống lại sự thôi thúc muốn giữ Seungri một chút. Chỉ lần này thôi.

"Để anh" Jiyong yêu cầu Seungri đưa cho anh cái thìa. Bàn tay của Seungri run rẩy khi cậu cố gắng tự ăn.

"Em có thể tự ăn"

Bướng bỉnh như thường lệ.

Jiyong nắm lấy tay Seungri, khiến cậu bất ngờ. Cậu ngước nhìn Jiyong với nỗi sợ hãi trong đôi mắt dao động.

Tất cả ánh sáng trong đôi mắt ấy đã đi đâu? Jiyong im lặng tự hỏi.

Jiyong giành cái thìa và đút cho Seungri ăn. Seungri cúi nhìn xuống, nhưng thay vì nhìn chằm chằm vào bát cháo, cậu không thể rời mắt khỏi bàn tay nắm chặt mà Jiyong không chịu buông.

"T-tại sao?" Seungri nghẹn ngào.

"Hả?"

Seungri ngẩng đầu lên nhìn anh. Jiyong cũng quay sang nhìn vào mắt cậu

"Tại sao anh lại ở đây? Anh nói chúng ta... Anh nói anh để em ... em tự do. Anh... buông tay"

Phải mất một lúc Jiyong mới trả lời được vì thật lòng anh không biết nói gì.

"Em phải trả nợ. Tình yêu của anh không miễn phí, Ri" Jiyong nói. Anh co rúm lại khi nói ra điều này. Anh đã không muốn nói điều này, nhưng khi anh nhớ cách Seungri nói cậu chấp nhận Jiyong chỉ là để trả thù, trái tim anh lại trở nên đau đớn. Tất cả những gì còn lại chỉ là cay đắng.

Chưa hết, anh không ghét Seungri. Anh vẫn yêu chàng trai này và sự thật đáng buồn là trái tim anh cảm thấy nặng nề khi phải buông tay.

Seungri không trả lời, vì vậy Jiyong tiếp tục. "Tình yêu không phải là trò đùa, nó là một mối quan hệ. Em không chỉ đùa giỡn với cảm xúc của anh, mà em còn nhốt anh vào mộng tưởng em là của anh. Em không biết anh đã hạnh phúc như thế nào khi em nói em yêu anh". Jiyong nói. Anh cười cay đắng.

"Anh đoán tất cả là nói dối, huh?"

"Vâng" Jiyong nhắm mắt lại. Seungri không ngần ngại khi nói điều đó.

"Anh xin lỗi"

"Không cần phải xin lỗi. Em nghĩ chúng ta như bây giờ thôi" Seungri trả lời. Cậu rút tay ra khỏi Jiyong. Jiyong cảm thấy trống rỗng.

"Anh đã cố gắng để bảo vệ em"

"Bằng cách đuổi hết họ đi?"

"Anh có cảnh báo họ, nhưng ... người khiến họ bỏ đi không phải là anh"

"Vậy là ai?!" Seungri không còn sức để la hét. Tất cả những gì còn lại trong cậu là nỗi buồn và một chút tức giận khi Jiyong nói điều đó.

"Em có thể hiểu vào một ngày nào đó" Jiyong vừa nói vừa vỗ nhẹ vào má Seungri. Hành động này làm cậu bình tĩnh lại. "Em cần phải chữa bệnh, Ri. Không phải cho người khác, mà cho chính em"

"Anh cũng nghĩ em bị điên à?"

"Anh không bao giờ nói như vậy. Nó chỉ là một thử thách khó khăn trong cuộc đời em, nó sẽ dạy cho em một bài học mà em sẽ chỉ nhận ra khi em vượt qua nó"

"Nghe thật dễ dàng" Seungri từ chối ăn tiếp, cậu nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.

"Cuộc sống không bao giờ dễ dàng, anh biết", Jiyong vừa nói vừa đặt cái thìa lại. "Nhưng, Seungri, em nói với anh, em sợ đánh mất bản thân mình. Vấn đề là em thực sự không biết em là ai ngay từ đầu. Đó không phải về người sẽ trở thành nguồn sức mạnh của em, mà là về cách em rèn luyện bản thân trở thành trụ cột để tiếp tục đứng lên mạnh mẽ chống lại thế giới. Người duy nhất em có thể tin tưởng để tìm thấy chính mình không ai khác ngoài em, Ri. Không phải anh. Không phải Eunhye. Không phải mẹ của em. Là chính em!"

Jiyong chỉ vào Seungri. Anh thu hút sự chú ý của maknae.

"N-nhưng, em không thể"

"Em có thể"

"Hyung" Giọng nói và cơ thể của Seungri run rẩy.

"Con người sẽ luôn chiến đấu lại sự thất bại trong cuộc sống. Mọi người đều có vấn đề riêng, Ri. Em không phải là người khốn khổ duy nhất trên hành tinh này. Tìm kiếm sự giúp đỡ không làm cho em trở nên yếu đuối. Đừng lắng nghe người khác! Có ý chí để vực dậy bản thân đồng nghĩa với việc em đủ dũng cảm để đối mặt với vấn đề khiến em rơi vào bóng tối. Nó chứng tỏ rằng em coi trọng cuộc sống của mình hơn là bị đánh bại bởi cơn ác mộng và sự lo lắng. Đó sẽ là sức mạnh mà em cần để khắc phục mọi chuyện, Riri" Jiyong nói nhẹ nhàng và chậm rãi. Anh muốn chắc chắn rằng Seungri sẽ hiểu được lời nói của anh. "Maknae tự tin mà anh biết đang ở đâu? Cậu bé phiền phức mà anh gặp mười ba năm trước, cậu ấy chắc chắn sẽ đánh gục người dám gọi cậu là kẻ yếu đuối. Cậu ấy sẽ không để mọi người, thậm chí là Chủ tịch, hạ thấp tài năng của cậu. Cậu ấy sẽ không để thất bại là lý do để từ bỏ giấc mơ chứ đừng nói đến cuộc sống"

"Cậu ấy ..."

"Anh biết em là cậu ấy, Seunghyun bé. Đã đến lúc đối mặt vì Seungri không bao giờ xấu hổ về cái tên của mình. Em cần phải giúp cậu ấy thực sự chiến thắng một lần nữa, Ri. Nhưng nó nên bắt đầu từ đây" Jiyong đặt tay lên trái tim của Seungri. "Lựa chọn của riêng em. Mọi người sẽ chết vào một ngày nào đó, nhưng em có thể chọn liệu em có muốn thức dậy và hít thở vào ngày hôm sau hay là cắt cổ tự tự và chạy trốn trước khi thời gian của em hết"

"Em..."

"Làm ơn, Seungri ... Em sẽ làm điều đó chứ? Em sẽ tự chữa lành cho mình chứ?" Jiyong không thể không nài nỉ. Điều tối thiểu anh có thể làm cho Seungri trước khi anh rời khỏi cậu một lần nữa chính là điều này. Anh muốn Seungri lấy lại sự tự tin của chính cậu.

...

"Em sẽ"

"Cảm ơn em, maknae. Cảm ơn em" Jiyong hôn vào mu bàn tay Seungri. Anh không biết tại sao nước mắt mình lại rơi. Seungri chỉ có thể ngây người nhìn anh khi Jiyong không ngừng nói lời cảm ơn với cậu.

...

"Jiyong hyung, nếu em khỏi bệnh và trở thành Seunghyun mà anh luôn tự hào, anh sẽ đến đây và gặp lại em chứ?"

...

Jiyong mỉm cười khi Youngbae chở anh về nhà vào chiều hôm đó. Anh cần chuẩn bị mọi thứ trước khi quay trở lại White Skull vào tối nay. Seungri đã gửi cho anh một ghi chú bằng giọng nói với số điện thoại của chính cậu - Jiyong đã trả lại điện thoại - và nó đã thuyết phục được nhà lãnh đạo rằng Seungri vẫn còn ý chí sống.

Giống như những gì anh nói với Seungri, maknae là người duy nhất có thể tìm thấy Seungri thực sự mà cậu đã mất đi một thời gian dài. Đó chưa bao giờ là công việc của Jiyong. Anh ở đây chỉ để giúp Seungri lấy lại tinh thần, sẽ có rất nhiều người ngoài kia có thể giúp đỡ maknae đúng cách.

...

"Anh sẽ, maknae" Jiyong gửi thư trả lời lại. Đó là lời hứa cuối cùng họ thực hiện. Jiyong hy vọng đến lúc họ gặp lại nhau, sẽ không còn những lời nói dối hay trò đùa giữa họ nữa. Ngay cả khi cuối cùng họ chỉ duy trì mối quan hệ hyung và dongsaeng, Jiyong vẫn vui mừng vì anh có thể tìm thấy cơ thể đang sống của Seungri. Bây giờ công việc của Seungri là tìm kiếm linh hồn cho nó, còn Jiyong sẽ đợi đến ngày anh gặp lại cậu một lần nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro