Day 3-1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh có tin anh Lee khi anh ấy kể cho anh nghe câu chuyện không?"

Jiyong loay hoay trên ghế khi anh nghe cảnh sát thẩm vấn Taekgoo và Jonghoon.

"Tôi đã cười nhạo cậu ấy khi cậu ấy nói điều đó" Jiyong siết chặt nắm tay khi nghe Taekgoo trả lời. Quản lý chết tiệt! Anh chắc chắn sẽ yêu cầu YG thay quản lý ngay. Nhưng nhìn kỹ hơn, Jiyong có thể thấy sự hối tiếc đằng sau biểu cảm bình thản của Taekgoo.

"Thế còn anh thì sao? Anh Choi?" cảnh sát nhìn Jonghoon, người cứ nhìn chằm chằm vào bàn, có lẽ hắn sợ ánh mắt tà ác của Jiyong.

"Tôi thấy thật khó tin. Seungri đã hành động kỳ lạ kể từ khi cậu ấy gặp tai nạn vào năm 2014. Là một người bạn, tôi quen với việc Seungri kể những câu chuyện vô nghĩa. Cậu ấy thích đùa giỡn nên tôi không nghĩ quá nhiều về chuyện đó" Jonghoon nói. "Nhưng, một ngày nọ, tôi nghe tin Byungwoo tức giận với Seungri vì cậu ấy cướp bạn gái của anh ta. Seungri đến gặp tôi và chia sẻ nỗi sợ hãi của mình, nhưng chỉ có một lần, vì vậy tôi nghĩ cậu ấy đã tự giải quyết nó. Hóa ra là cậu ấy..." Jonghoon dừng lại và liếc nhìn Jiyong. "Cậu ấy có Jiyong hyung cũng như công ty và kể từ khi tập trung vào sáng tác, Seungri không còn sợ Byungwoo nữa"

"Hai anh có biết chuyện cá nhân của Il Byungwoo không?"

"Không, thưa ngài. Anh ta là bạn của ông chủ tôi. Tôi chỉ biết anh ta là một trong những người đầu tư tiền cho việc kinh doanh câu lạc bộ của Seungri" Taekgoo trả lời trôi chảy. Hắn không nói nhiều điều giúp được cho việc điều tra.

"Tôi cũng không biết nhiều. Chúng tôi trở thành bạn bè vì Seungri thích tiệc tùng và luôn có những người bạn mới xung quanh cậu ấy. Thật khó để bắt kịp, đó là sự thật. Nhưng vì anh ta là một trong những người quan trọng trong nhóm chúng tôi, tôi phải biết một chút về anh ta" Jonghoon đã đưa ra suy nghĩ của riêng hắn về Seungri và bạn bè của cậu.

"Tôi hiểu rồi. Còn anh thì sao, anh Kwon?"

"Tôi chỉ biết anh ta là thằng khốn, người đã làm cho maknae của tôi khóc lóc đau khổ mỗi tối". Jiyong rít lên khi anh nhớ mình thường xuyên phải lau nước mắt cho Seungri và ôm cậu đi ngủ vì Seungri sợ hãi cơn ác mộng của chính mình.

"Tại sao anh Lee lại khóc?" Viên cảnh sát chú ý Jiyong khi anh tiết lộ tình tiết mới thú vị hơn hai người kia.

"Em ấy đã rất sợ hãi". Jiyong không muốn che giấu điều đó nữa, thực tế là Seungri bị rối loạn cảm xúc, cậu gần như đã tự kết liễu chính mình nếu Jiyong không ngăn cản. Thật vô ích khi che giấu căn bệnh mà Seungri mắc phải. Nếu Jiyong muốn giúp Seungri, anh phải nói sự thật.

Jiyong có thể thấy ánh mắt kinh hoàng đến từ cả hai người bên cạnh. Cả Jonghoon và Taekgoo đều cố gắng gửi tín hiệu bảo anh giữ im lặng.

Nhưng để làm gì?

Jiyong có vẻ rất lạnh lùng, tất cả những gì anh muốn là để Seungri đối mặt với sự trừng phạt thích đáng vì đã gây ra sự hỗn loạn lớn. Nó sẽ dạy cho cậu một bài học và làm cậu trưởng thành theo thời gian. Jiyong tin là vậy.

Sau tất cả mọi chuyện anh làm bảo vệ để cậu. Seungri không còn là em bé nữa. Cậu có khả năng tự đứng bằng đôi chân của mình, câu hỏi thực sự là cậu có muốn hay không thôi.

"Vì?" Cảnh sát Kim tiếp tục hỏi Jiyong.

"Bị cô lập và bị bạn bè phản bội. Và Byungwoo thì lên kế hoạch gì đó để hạ gục Seungri" Jiyong giải thích. "Đó là những gì em ấy lẩm bẩm vào mỗi tối"

"Chuyện Seungri lẩm bẩm là sự thật sao?"

"Tôi không biết" Jiyong nhún vai. Anh ước anh biết. Anh ước mình có thể nhìn xuyên qua trí não của maknae và tìm hiểu những gì đang thực sự diễn ra bên trong.

"Nó đúng" Jiyong mở to mắt. Cả Taekgoo và Jonghoon đồng loạt nói.

"Nó đ-đúng sao?" Jiyong lắp bắp. Vậy, tất cả những gì cậu nói với anh đều đúng? Bây giờ Jiyong muốn tự trừng phạt mình vì đã nghi ngờ Seungri trong quá khứ. Anh thực sự là người bạn trai tồi tệ.

"Đó là sự thật, hyung. Anh có thể hỏi những người khác trong nhóm chúng tôi". Jongoon nói với cả Jiyong và cảnh sát. "Byungwoo đã nói dối về Seungri khiến một số nhà đầu tư rút lui khỏi dự án, còn bạn bè cậu ấy thì bỏ đi"

"Lee Seungri có biết Byungwoo đã làm vậy không?" Cảnh sát Kim hỏi. Anh ta không ngừng viết ra tất cả những gì đã nói trong cuộc thẩm vấn.

"Seungri không biết gì về chuyện đó. Cậu ấy đổ lỗi cho Jiyong hyung khiến bạn bè của cậu ấy bỏ đi" Jonghoon giải thích. "Lúc đó, cậu ấy đang bị trầm cảm nặng vì phải đóng cửa một số chi nhánh ramen. Nó trở nên tồi tệ hơn trước khi Monkey Museum, một trong những câu lạc bộ, ngừng hoạt động"

"Tại sao anh không nói gì với tôi, Taekgoo?" Jiyong gần như mất hứng. Nếu cái bàn không ngăn cách họ, Jiyong chắc chắn đã đấm vài cú vào người quản lý vì sự bất cẩn và thiếu hiểu biết của hắn. "Có phải vì Eunhye mà anh che giấu những sự thật quan trọng này với tôi?"

Jonghoon quay người nhìn chằm chằm vào Taekgoo một cách kỳ lạ. "Có chuyện gì đang diễn ra giữa anh và Eunhye sao, hyung?"

"Không có gì" Taekgoo phản bác. Hắn nhìn Jiyong nghiêm nghị trở lại. "Tôi chỉ không muốn bảo vệ và che chở Seungri vì tất cả những hành động điên rồ của cậu ấy nữa"

"Đó là công việc của anh, đồ khốn!" Jiyong đứng dậy và đập mạnh vào bàn. "Anh được trả tiền để làm điều đó"

"Anh Kwon, xin hãy ngồi xuống và bình tĩnh lại!" Cảnh sát Kim cố gắng xoa dịu Jiyong. "Hãy để tôi xử lý việc này"

"Tại sao... Taekgoo, tại sao? Seungri đã làm gì với anh khiến anh làm như vậy?", Jonghoon nhìn Taekgoo một cách kinh hoàng. "Cậu ấy cũng làm anh bị thương sao?"

Taekgoo từ chối trả lời. Jiyong trở lại chỗ ngồi của mình, nhưng anh không rời mắt khỏi người quản lý.

"Choi Jonghoon­_ssi, anh nói về anh Lee từng làm bị thương ai đó. Anh có thể giải thích cụ thể hơn một chút không? Anh ấy đã làm gì? Anh ấy làm ai bị thương?"

Mọi người có thể thấy Jonghoon cúi đầu lo lắng. Thằng nhóc này biết nhiều, nhưng chỉ nói một chút. Jiyong có thể hiểu hành động của cậu ta. Mặc dù Jonghoon đang cố bảo vệ người bạn thân nhất của mình, nhưng họ cần phải biết những gì đã xảy ra vì mớ hỗn độn này không thể bỏ qua được nữa. Chẳng mấy chốc, cha mẹ của Il Byungwoo sẽ đến và đòi sự thật. Làm thế nào con trai của họ có thể chết trong một chiếc xe xa lạ? Họ có lẽ sẽ làm tất cả những gì có thể để đổ lỗi cho Seungri và đưa cậu vào tù.

"Cách rất lâu trước khi tai nạn xảy ra, Seungri nói với tôi rằng giữa cậu ấy và Eunhye có một cái gì đó, không đặc biệt lắm vì cô gái đó đã có bạn trai là Byungwoo" Jiyong nhận thấy sự không thích đằng sau giọng nói của Jonghoon. "Nó giống như một mỗi liên hệ, nếu tôi có thể nói thì cả hai đều yêu nhau" Jonghoon nhìn Jiyong đầy lo sợ.

Jiyong chỉ trưng ra vẻ mặt lạnh lùng và cứng rắn. Anh cố gắng không quan tâm đến mối quan hệ của Eunhye và Seungri hay Seungri và Byungwoo. Thay vào đó, anh muốn tập trung vào vấn đề hiện tại và trở lại White Skull một cách yên bình mà không phải suy nghĩ về maknae nữa.

"Với Eunhye, Seungri một lần nữa là chính mình bất chấp khủng hoảng mà cậu ấy phải chịu đựng, cả từ bản thân và công việc kinh doanh đang làm. Tuy nhiên, Eunhye là người đã khiến Seungri tin rằng Jiyong hyung là người đứng sau chuyện bạn bè của cậu ấy bỏ đi, mặc dù tôi cũng nghe nói anh ấy đã cố gắng đuổi nhóm của chúng tôi tránh xa Seungri vì lý do riêng của anh ấy. Đối với chúng tôi, Seungri vẫn là một cậu bé đơn giản và thuần khiết. Cậu ấy rất dễ bị mọi người lừa gạt. Tuy nhiên, vì chúng tôi biết rõ về Seungri, chúng tôi cũng hiểu tính cách của Jiyong hyung. Chỉ cần cố gắng bảo vệ cậu ấy thì anh ấy sẽ không bao giờ đe dọa chúng tôi" Jonghoon nhấn mạnh.

"Gần đây, Jiyong hyung chỉ nói nên để cho Seungri nhiều không gian hơn vì cậu ấy rất nhạy cảm với môi trường xung quanh. Anh ấy nói với chúng tôi rằng anh ấy sẽ theo dõi chúng tôi chặt chẽ vì anh ấy không muốn Seungri bị tổn thương. Đó là tất cả, anh ấy không bao giờ bảo chúng tôi bỏ đi. Tôi coi trọng tình bạn này rất nhiều và tôi tôn trọng tất cả các thành viên Bigbang vì Seungri luôn khoe khoang về họ mỗi lần chúng tôi gặp nhau"

"Đây có phải là những gì cậu thực sự nghĩ không?" Jiyong không biết nói như thế nào. "Tôi đã tin rằng những gì tôi đã làm là sai bởi vì Seungri cứ than vãn chuyện các cậu bỏ rơi em ấy. Đó là lý do tại sao tất cả các thành viên Bigbang bắt đầu coi thường nhóm bạn của Seungri"

"Không phải như thế, hyung" Jonghoon chen vào. "Tuy nhiên, đó là những gì Seungri nghe được. Khi tôi nói với cậu ấy Jiyong hyung không làm như những gì Eunhye bảo với cậu ấy, cậu ấy đã từ chối tin bởi vì đối với cậu ấy, Eunhye quan trọng hơn bất cứ điều gì. Đấy là lúc đó"

Mọi người đều im lặng. Họ đang cố gắng tiêu hóa thông tin mà Jonghoon vừa đưa ra.

"Tôi đã rất ngạc nhiên khi cậu ấy nói cậu ấy bắt đầu... tôi có thể nói điều đó không, hyung?" Jonghoon xin phép, cậu ta hiểu rằng mối quan hệ giữa hai thành viên Bigbang không công khai.

"Dù sao thì tôi cũng không quan tâm" Jiyong trả lời thẳng thừng khiến Jonghoon hơi bối rối.

"Ừmm...vâng, tôi rất ngạc nhiên khi cậu ấy hẹn hò với anh. Để trả thù. Tôi xin lỗi, hyung, nhưng những chuyện đó xảy ra là vì lời nói của Eunhye" Jonghoon ngập ngừng.

"Con khốn đó! Tôi đã biết cô ta che giấu điều gì đó mà" Jiyong gầm gừ nguy hiểm.

"Có nghĩa là cô Eunhye lên kế hoạch để kéo anh Lee xuống?" Cảnh sát Kim can thiệp trước khi Jiyong mất bình tĩnh thêm một lần nữa.

"Tôi không biết"

"Tại sao cậu không nói chuyện tôi đã phải dọn dẹp mớ hỗn độn mà Seungri tạo ra vào tối hôm đó như thế nào?" Taekgoo đột nhiên lên tiếng và chỉ vào Jonghoon.

"Ồ được thôi ..."

"Vậy, cậu cũng tham gia?" Viên cảnh sát liếc nhìn Jonghoon

"Đó chỉ là hành động tự vệ, cảnh sát Kim" Jonghoon nhanh chóng trấn an. "Chúng tôi đã đánh nhau với Byungwoo. Anh ta khiêu khích Seungri và điều đó khiến Seungri mất kiểm soát tối hôm đó. Cậu ấy làm bị thương cả Byungwoo và Eunhye, những người cố gắng can thiệp vào cuộc chiến. Cậu ấy đã phát điên sau sự việc này"

"Seungri và thằng nhóc này bắt cóc Eunhye làm con tin" Taekgoo nói, rõ ràng rất khó chịu vì Jonghoon tiết lộ thiếu chi tiết.

"Yah! Taekgoo!"

"Anh Choi, tôi hy vọng anh có thể hợp tác hơn. Chúng tôi cần sự thật" Cảnh sát can thiệp giữa hai người.

"Hyung?" Jonghoon quay sang Jiyong

"Chỉ cần nói ra, nhóc. Tôi mệt mỏi với những lời nói dối"

Jonghoon gật đầu. Cậu ta thở nặng nhọc trước khi tiếp tục giải thích vấn đề. "Seungri vô tình tiết lộ mặt tối của mình trước mặt Byungwoo và Eunhye. Nó khiến cậu ấy sợ hãi đến nỗi mất tâm trí"

"Và cậu giúp cậu ấy"

"Tôi đang cố giải thích, Taekgoo!"

"Được rồi, xin vui lòng cho anh Choi một chút thời gian" Viên cảnh sát đóng vai trò trung gian hòa giải.

"Ashii"

"Chúng tôi đã khiến Byungwoo im lặng bằng cách giữ cô gái của anh ta. Nhưng thật bất ngờ, Eunhye không phản ứng lại. Có thể là vì cô ấy biết cô ấy có thể lợi dụng Seungri một lần nữa, sau đó, tất cả chúng ta đều biết, Seungri đã hoàn toàn đánh mất chính mình kể từ đêm đó" Jonghoon nói. "Chúng tôi không làm gì cô ấy cả. Vì cả hai chúng tôi đều có lịch trình riêng và bận rộn vào thời gian đó, chúng tôi đã nói Taekgoo để mắt đến cô ấy. Chúng tôi thực sự đã thả cô ấy không lâu sau đó mà không cho Byungwoo biết. Chúng tôi tiếp tục lấy điện thoại của cô ấy ra sau khi thả cô ấy ra ngoài để kiểm tra xem cô ấy muốn tiếp cận ai. Nhưng thay vì tìm thấy tên Byungwoo, chúng tôi phát hiện ra cô ấy gạ gẫm với nhiều kẻ khác. Tôi tin rằng Taekgoo cũng biết", Jonghoon liếc về phía Taekgoo khi gần kết thúc câu nói.

"Tại sao các anh lại làm như vậy?" Cảnh sát đặt câu hỏi.

"Vì Seungri mắc chứng hoang tưởng, cậu ấy sợ mọi người ghét bỏ khi họ phát hiện ra căn bệnh"

"Cậu có biết em ấy đã cố tự sát không?" Jiyong hỏi thẳng Jonghoon, điều đó khiến cậu ta há hốc miệng. Jiyong nhận thấy biểu cảm bình thản của Taekgoo thay đổi thành ngạc nhiên đến lo lắng trước khi biến mất chỉ sau vài giây.

"K-không, hyung. Nhưng gần đây, Seungri tiếp tục đến căn nhà gỗ mà chúng tôi đã dùng để nhốt Eunhye và ở đó trong nhiều ngày. Cậu ấy không muốn người khác liên lạc và tránh các cuộc gọi của chúng tôi. Cho đến khi, vụ tai nạn xảy ra và như cảnh sát Kim nói trước khi chúng ta bắt đầu cuộc thẩm vấn này, Seungri muốn được anh chú ý và tìm ra, hyung. Bởi vì cậu ấy biết anh có thể làm được"

"Tại sao Eunhye lừa dối em ấy?" Jiyong nhanh chóng thay đổi chủ đề. Anh không muốn nhớ lại cơn ác mộng khi nhìn thấy Seungri gần như đang treo cổ tự tử. Và việc vết thương trên vai và ngực anh vẫn còn đau không giúp trí não anh đánh lạc hướng chuyện đó khỏi lặp lại nhiều lần trong tâm trí.

"Dễ hiểu. Là vì cậu" Taekgoo là người trả lời câu hỏi của Jiyong.

"Tại sao lại là vì tôi?" Jiyong nghiến răng khi anh rít lên." Đừng đổ lỗi mọi thứ cho tôi, Taekgoo! Anh không nghe những gì Jonghoon nói sao? Tôi bị trêu đùa mà không biết gì cả!"

"Đó là sự thật, hyung. Từ khi anh nhập ngũ, Seungri cảm thấy cô đơn. Cậu ấy nhớ anh" Jonghoon cắn môi dưới. Cậu nghi ngờ liệu cậu có nên nói điều này thay Seungri hay không.

"Cậu ấy rơi vào tình yêu với anh"

"Chắc chắn rồi. Đó là thứ nhảm nhí mà em ấy đã đưa cho tôi" Jiyong đảo mắt. Anh sẽ không rơi vào địa ngục lần thứ hai. Anh đã buông tay. Anh đã đóng cửa trái tim mình vì Seungri. Tuy nhiên, những người này lại cố gắng cản trở anh làm như vậy bằng một câu chuyện dối trá khác.

"Cậu có quyền không tin vào điều đó, nhưng điều tôi nói là sự thật. Cậu ấy xấu hổ vì căn bệnh của mình khi bị người khác phát hiện, ngoại trừ cậu. Cậu ấy khinh bỉ Eunhye kể từ đó"

"Nhưng em ấy vẫn muốn cưới cô ta!" Jiyong không thể đồng ý với Taekgoo.

"Đúng, tôi đã rất ngạc nhiên. Tôi không biết nhiều kể từ khi vụ đánh nhau xảy ra. Seungri tự nhốt mình và không gì nói nhiều. Không ai có thể liên lạc với cậu ấy, trừ khi cậu ấy liên lạc trước" Jonghoon nói

"Có thật không? Em ấy trả lời mọi cuộc gọi của tôi. Em ấy giận tôi đã không về nhà vào ngày sinh nhật. Vì điều đó, tôi đã nói với em ấy tôi có ba ngày nghỉ và em ấy đã rất hạnh phúc khi nghe điều đó" Jiyong cay đắng nói. "Nhưng hãy nhìn những gì em ấy đã làm! Em ấy để tôi tự trêu đùa một mình thay vì ở nhà đợi tôi như em ấy đã hứa"

"Anh vẫn không tin tôi sao, hyung? Cái tôi nói với anh về sự rối loạn cảm xúc của Seungri. Tôi xin lỗi về những gì đã xảy ra mặc dù tôi chắc chắn rằng Seungri không có ý định làm như vậy, hyung. Anh hãy tin tôi!"Jonghoon nghe như đang cầu xin.

"Không"

Trái tim của Jiyong đã bị tổn thương quá nhiều. Nó cần thời gian để chữa lành. Anh sẽ giúp maknae, nhưng điều đó không có nghĩa là anh sẽ bắt đầu lại với cậu chỉ vì bạn thân của cậu nói rằng Seungri yêu anh.

"Tôi đã cố gắng hết sức" Jonghoon từ bỏ. Seungri cần thuyết phục Jiyong, chứ không phải cậu.

"Dù sao thì, tôi không có nhiều điều để nói nữa về những gì thực sự xảy ra trước vụ tai nạn. Đây là những gì tôi biết về tình trạng và mối quan hệ của Seungri với mọi người xung quanh. Tôi hy vọng nó có thể giúp đỡ. Tôi nghĩ anh nên nói chuyện với Eunhye. Nếu anh muốn biết thêm về Byungwoo, thì anh nên đi và hỏi cô ấy. Và vì cô ấy là người cuối cùng mà Seungri gặp trước khi cậu ấy đi cùng Byungwoo, tôi cá là cô ấy biết nhiều câu chuyện hơn chúng tôi từ cả hai phía Seungri và Byungwoo" Jonghoon nói với viên cảnh sát

"Cô ta đã chạy trốn sau khi tin tức Seungri còn sống được đưa ra" Cảnh sát Kim nói. "Anh Kwon nói với tôi như vậy. Chúng tôi đã hỏi những người hàng xóm và những người biết cô ấy, nhưng không ai cho kết quả khả quan. Không ai thấy cô ấy rời khỏi nhà"

"C-cái gì?"

"Taekgoo, anh biết cô ta đi đâu, phải không?" Jiyong hỏi. Anh liếc mắt về phía người quản lý.

Taekgoo không phát ra âm thanh nào trong giây lát. Jiyong đã sẵn sàng tấn công hắn, nhưng rồi Taekgoo mở miệng. "Tôi đã nói với Seunghyun và Daesung chuyện đó. Họ bắt tôi làm như vậy".

"Nghiêm túc đi, Taekgoo, anh có biết không? Tôi không thể tin anh đã giúp cô ta" Jonghoon vừa nói vừa đập tay vào bàn.

"Để anh ta đi, Jonghoon. Anh ta muốn làm gì đó cho người anh ta yêu". Jiyong đọc được một sự thay đổi trên khuôn mặt Taekgoo. Ở đó, anh thấy sự hối tiếc trên khuôn mặt hắn.

"C-cái gì? Taekgoo, nghiêm túc chứ?!" Jonghoon ngạc nhiên. Ngay cả cảnh sát Kim cũng không thể kìm nén biểu cảm của mình. Đó là cú sốc cho cả hai, Jiyong biết.

"Dù sao thì đó cũng không phải là việc của tôi. Anh bị đuổi việc, Taekgoo" Jiyong đứng dậy, sẵn sàng rời khỏi phòng.

"Người có thể sa thải tôi chỉ có thể là Seungri hoặc YG" Taekgoo đáp lại.

"Anh là quản lý riêng của Seungri cũng như của Bigbang. Và tôi là người lãnh đạo Bigbang, anh cũng làm việc cho tôi. Anh đã làm việc đủ lâu ở YG, anh cũng biết rằng Chủ tịch không bao giờ nói không với tôi. Phải không?" Jiyong ném cho Taekgoo cái nhìn lạnh lùng. Căn phòng chìm trong sự im lặng dày đặc sau lời nói của anh. Họ thực sự đóng băng tại chỗ.

"Tôi đã xong việc cần làm, cảnh sát Kim. Cảm ơn anh đã cho tôi tham gia cuộc thẩm vấn này"

Jiyong cúi gập người trước khi anh rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro