Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Cậu đang kiểm tra tôi đấy à? "

Utahime chế nhạo đàn em tóc trắng của mình.

" Không, chị đang che mất tầm nhìn của tôi "

Một mạch máu hiện lên ở thái dương cô. Sau khi lớp học kết thúc, Utahime được giao nhiệm vụ tiêu diệt một nguyên hồn cấp 2, cô vui vẻ chấp nhận. Do dành phần lớn thời gian để dạy học, số nhiệm vụ cô nhận đương nhiên là giảm đi. Vì vậy, cô đang mong chờ nhiệm vụ này. Thật không may, đồng nghiệp của cô  Gojo Satoru cũng có một nhiệm vụ khác ở đó nên ghé qua để chào hỏi ( anh nói thế ). Nhưng thực ra để làm phiền cô.

Ban đầu, cô đang khảo sát khu vực dưới chân cầu ( tại sao dưới chân cầu lại có nhiều linh hồn thế nhỉ? ") thì anh xuất hiện từ hư không, khiến cô giật mình. Cô đánh anh liên tục.

" Này Gojo, cậu không có việc gì tốt hơn để làm à? ". Cô dậm chân một cách sốt ruột.

" Chị muốn  đuổi tôi đi ư? Hime à, chị quái ác quá đi~ ". Anh rên rỉ, cố tình bỏ qua lời phàn nàn của cô. Anh tiếp tục trêu trọc " Tôi chỉ nghĩ chị không thể xử lí được nhiệm vụ này "

Cô nhăn mặt.

" Dù sao thì kệ cậu, đồ trẻ con ", cô lắc đầu  và nghe thấy anh cười khúc khích. Sau gần một thập kỷ chứng kiến những trò hề của Gojo, cô đã học được rằng cách phản ứng tốt nhất với những lời trêu chọc của anh là phớt lờ. Những cơn giận dữ của cô khiến chỉ khiến anh thêm hài lòng và càng muốn trêu chọc cô nhiều hơn. Cô ngạc nhiên khi anh kà một chú thuật sư mạnh nhất, lại hành xử như một đứa trẻ, như thể anh đao khao khát được chú ý. Utahime bực bội khi người mà anh trêu chọc luôn là cô.

Cô bước qua anh, hướng về phía mép cầu định bỏ anh lại và nhảy xuống bên dưới, nhưng ngay lật tức cô quay ngoắt lại khi cảm nhận được một năng lượng nguyền rủa mạnh mẽ đột ngột xuất hiện sau lưng.

" Hime, Cẩn thận! "

Cô dễ dàng né tránh nguyên hồn nguyền rủa khi nó nhắm vào đầu cô.

Cô nở nụ cười. Nó nhanh, nhưng cô nhanh hơn.

" Phải là Utahime-senpai, đồ ngốc! ". Cô nghiến răng đáp trả Gojo, nhảy ra xa khỏi con quái vật bị nguyền rủa. Trước khi anh kịp nhấc bịt mắt lên, cô hét lên " Đừng có mà giúp tôi, đây là nhiệm vụ của tôi! "

Cô lào vào nó và tung ra một cú đá. Nó chặn chân cô bằng một cánh tay mọc ra ở bên hông. Không để cho nó có cơ hội phản ứng, cô tiếp tục đấm thêm một cú nữa, tất cả đều chứa đầy năng lượng nguyền rủa. Cô tặc lưỡi, con nguyên hồn  này chỉ mọc thêm cánh tay mỗi lần cô tấn công.

Không sao cả. Nó không phải thứ duy nhất có vài chiêu trò.

Utahime nhớ lại thông tin về con nguyên hồn mà Ichiji đã đưa cho cô trước đó.  Không có nhiều thông tin, nhưng tất cả nạn nhân của nó đều ở tình trạng tốt, ngoại trừ việc họ đã chết. Cứ như thể linh hồn của họ đã bị lấy đi. Hiếm khi nào một nguyên hồn lại không để lại nạn nhân trong tình trạng ghê rợn, nhưng cô nghĩ rằng bọn chúng đều có cách riêng của mình.

Cô hát lên một nốt và ngay lật tức con quái vật im lặng, tê liệt. Không bỏ lỡ cơ hội , cô tung một cú đá mạnh mẽ vào ngực nó.

Con quái vật chịu sự tác động và bị thổi bay xa vài mét bởi sức mạnh của cô. Nó nằm sấp xuống đất, không cử động.

Việc này thật dễ dàng.

Cô nghe thất Gojo huýt sáo từ xa. " Ồ ", anh vỗ tay " Thực ra chị không tệ như trước đâu"

" Thôi nào, im miệng đi ". Cô càu nhàu

Cô nhảy tới gần con quái vật  với một giai điệu chết chóc trên môi, cô quyết tâm đánh một đòn kết liễu.

Tuy nhiên ngay trước khi cô có thể tiêu diệt nó, con quái vật mở miệng và hét lên.

Chưa kịp nâng một rào chắn bảo vệ xung quanh mình, Gojo xuất hiện, nắm lấy cổ tay cô và che chắn cô bằng cơ thể mình. Lưng anh hướng về phía cô, nhưng cô thấy anh nhấc khăn bịt mắt lên và tiêu diệt hoàn toàn con quái vật chỉ trong vài giây.

Cô thấy mọi thứ khép kín lại và bỗng nhiên cảm thấy chóng mặt. Tai cô ù đi , cơn đau đầu xé xác xuyên qua sọ đầu cô đến mức cảm giác đầu cô gần như nổ tung. Thật bất ngờ, mọi thứ chỉ diễn ra trong vài tíc tắc. Thế giới của cô bỗng dưng cân bằng lại và cô cảm thấy khỏe lại.

Đó là vì vậy?

Cô xoa bóp giữa trán. Phần còn lại của linh hồn đã bị tê liệt do kĩ thuật của cô. Có lẽ nó đã dùng hết năng lượng còn lại chữa lành miệng để thực hiện đòn tấn công cuối cùng.

Cô nghĩ đó là một nước đi thông minh.

Lấy lại tinh thần, cô kiểm tra bản thân. Gojo can thiệp chỉ vài giây sau khi con quái vật phát ra tiếng hét. Mặc dù thoáng qua, tiếng kêu của con quái vật đó có lẽ mang một kĩ thuật nguyền rủa, có thể nó là nguyên nhân gây ra cơn đau đầu đột ngột của cô. Cô nhắm mắt lại cảm nhận năng lượng nguyền rủa của mình-nó đang chảy mạnh mẽ, không bị gián đoạn.

Cô ổn, điều thú vị là không có vết thương hay nội tạng bên trong, không có gì cả. Có vẻ như tiếng thét của con quái vật vô hại. Chỉ là một tiếng kêu tuyệt vọng thông thường.

Cô mở mắt và thấy khó chịu khi Gojo đang nhìn chằm chằm vào cô.

Cô giật cổ tay mình ra khỏi tay anh, quên rằng anh vẫn đang nắm nó, và chỉ vào anh một cách bực bội.

" Này, chẳng phải tôi đã bảo cậu không cần can thiệp vào sao. Tôi gần như đã làm được rồi ". Cô dậm chân.

Gojo tiến thêm một bước, cô lùi lại một bước. " Đợi đã, cậu đang- "

Anh ngắt lời cô khi tựa đầu vào vai cô và thở dài.

Trong một khoảnh khắc, cô đông cứng. Anh đứng quá gần. Quá gần đến mức mái tóc bạc của anh làm nhột vết sẹo trên má cô.

Gojo cao kỳ lạ, chắc hẳn anh phải cảm thấy không thoải mái khi cúi xuống ngang vai cô và ôm lấy cô.

" Gojo, cậu đang làm cái quái gì vậy? ". Cô nói chậm rãi.

Hai bàn tay cô run rẩy vì không chắc chắn ở hai bên, sẵn sàng đẩy anh ra nếu không cần thiết.

" Mm, nghỉ mắt chút thôi ". Anh lẩm bẩm

Utahime thở dài với anh một cách bực bội.

" Nếu mệt mỏi đến vậy thì cậu nên về nhà đi "

" Tôi không mệt "

" Cậu vừa nói là cậu đang nghỉ mắt, đồ ngốc. Mắt cần nghỉ ngơi vì chúng mệt mà ". Cô lắc đầu. " Để tôi xem nào ". Cô đẩy anh ra một chút để kiểm tra mắt anh.

Một đôi mắt xanh, rất xanh đang nhìn chằm chằm vào cô. Cô có thể ghét Gojo với tất cả sức mạnh của mình, nhưng anh vẫn là đàn em của cô. Họ luôn trông trừng nhau theo bản năng. Bản thân cô luôn có trách nhiệm chăm sóc đồng đội của mình, ngay cả khi anh là một chú thuật sư trẻ con và thiếu tôn trọng mình tên là Satoru.

Chỉ là nghĩa vụ thôi, cô tự nhủ. Vậy tại sao tim cô đập nhanh như vậy?

Khoảng cách giữa khuôn mặt của họ có thể là khoảng cách gần nhất từ trước đến nay. Bình thường, cô thậm chí không thể chạm vào khuôn mặt anh vì vô hạn của anh luôn được kích hoạt. Gojo chủ động tiếp xúc gần gũi là điều mới mẻ...dễ chịu. Cô nghĩ

' Khoan đã Utahime, mày vừa nói khoảng cách gần giữa mày và Gojo là dễ chịu sao?'.

Cô đỏ mặt, hắng giọng.

" Khụ, nhắm mắt lại đi ", cô ra lệnh và anh tuân theo.

Cô đặt hai tay lên khuôn mặt anh và đặt hai ngón tay cái lên mỗi mí mắt. Nhẹ nhàng, cô để năng lượng nguyền rủa của mình chảy vào đầu ngón tay. Cô có thể không giỏi như Shoko, nhưng cô có thể điều chỉnh năng lượng của mình để mang lại sự thoải mái. Gojo thở dài mãn nguyện.

Nếu không phải ban đêm, cô hẳn đã nhận ra má Gojo ửng hồng.

" Được rồi, cậu cảm thấy tốt hơn chứ? ". Một lúc sau, cô hỏi anh, buông mặt anh ra khỏi tay cô.

" Chà Utahime, chị không nói với tôi rằng chị có thể làm điều đó! " . Anh đứng thẳng dậy, dường như đã nạp đầy đủ năng lượng. Cô nhăn mặt với anh.

" Tại sao tôi phải nói với cậu? "

Tay anh nắm chặt ngực mình một cách kịch tính " Chị làm tôi đau lòng lắm đấy Hime! "

" Utahime-Senpai, Gojo. Gọi tôi là Utahime-Senpai ". Cô nhấn mạnh từng chữ.

Anh chỉ cười khi thấy cô cố gắng sửa lỗi cho anh.

Họ tiếp tục tranh cãi khi đi đến con đường chính và nhờ Ichiji đón họ về trong đêm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro