Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Utahime thức dậy vào sáng hôm sau trong một căn phòng rất sáng. Sau khi về nhà tối qua, cô đã bị cơn đau đầu dữ dội vài lần trước khi ngủ. Đó chỉ là cơn đau nhói kéo dài rất ngắn, nhưng nó đã làm phiền cô. Cô gọi cho Shoko để hỏi và Shoko bảo cô nên đến phòng y tế vào sáng hôm sau.

" Ugh " cô càu nhàu, giọng khàn vì mới ngủ dậy. " Sáng quá "

Cô hẳn đã để rèm mở vì ánh nắng đang chiếu sáng cả phòng ngủ. Quá lười để kéo rèm lại, cô vùi vào trong chăn để che ánh năng chói mắt.

Khoan đã, mặt trời. Sáng thế này sao?

Cô bật dậy khỏi giường " Mình trễ rồi! "

Hôm nay là ngày đi làm, làm sao cô có thể ngủ quên được? Cô chưa bao giờ tắt báo thức. Hôm qua cô mệt đến mức nào vậy? Cô nhìn vào đồng hồ báo thức cạnh giường ngủ, ngạc nhiên là nó không có ở đó.

Lạ thật. Bây giờ cô nhìn xung quanh kĩ hơn,cô nhận ra đây không phải là phòng của mình. ' Mình có đang bị ảo giác không? '

Cô mệt mỏi xoa mặt nhưng rồi tay coi khựng lại.

Khuôn mặt cô mịn màng. Ngón tay cô chạm vào làn da hoàn hảo không tì vết. Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy?

Cô lao ra khỏi giường và chạy đến chiếc gương mà cô không nhớ nó đã treo trong phòng mình.

Cô kìm nén cơn hét.

Trong gương, đôi mắt xanh nhìn cô chằm chằm. Đó là gương mặt của Gojo, không phải của cô. Cô nâng tay chạm vào má mình, và Gojo trong gương đang làm theo từng động tác của cô

Không không không không không, chuyện này không thể xảy ra được. Utahime nhìn tay mình, chân mình, cơ thể mình, tất cả đều là của Gojo! Cô thở dốc.

Utahime nhìn xuống quần mình. Ôi trời, làm ơn. Cô cảm thấy mình như sắp ngất khi nhận ra thứ lạ lẫm mà cô cảm nhận giữa hai chân là của Gojo.

Sau vài phút hoảng loạn và tự tát mình để kiểm tra liệu mình có đang mơ không, một chiếc điện thoại di động đột nhiên reo lên ở đầu giường. Đôi mắt cô mở to khi nhìn thấy khuôn mặt mình hiển thị trên màn hình người gọi. Cô nhấc máy.

" Hime? ". Cô nghe thấy một giọng nói rất giống cô qua điện thoại.

" Ôi trời ơi Gojo, là cậu đấy à? " cô muốn khóc.

Anh im lặng một lúc.

" Alo, Gojo? "

Đột nhiên, anh bật cười " Xin lỗi, tôi đã cố nhịn cười nhưng không được! ". Anh nói  trong tiếng cười. Cô có thể cảm nhận người anh đang run lên, mắt anh tràn đầy nước mắt. Thằng nhóc đó. Nghe anh cười bằng giọng của cô thật kỳ quặc.

" Làm sao cậu lại thấy chuyện này buồn cười chứ?! "

Cô nghe thấy anh hít thở sâu một hơi, cố gắng ngăn không để bản thân cười tiếp. Coi đảo mắt, tất nhiên òa anh sẽ thấy nó buồn cười. Biết Gojo, anh có thể tận hưởng thời gian trong cơ thể phụ nữ và ngắm nhìn cơ thể của cô...

Cô hét lên " Gojo, đừng có mà  cởi quần áo của tôi, chạm vào cơ thể tôi, hay thậm chí cả đi vệ sinh! "

Điều này khiến anh ngừng cười ngay lật tức.

" Sao chị nghĩ tôi chưa nhìn trộm? "

" SAO CẬU DÁM! "

" Tôi đùa thôi ". Anh lại cười. " ... Hay là không nhỉ? "

" Gojo, tôi thề với Chúa, tôi sẽ giết cậu! ". Cô nói giận dữ. " Ở đấy, tôi sẽ tới gặp cậu! "

Cô treo điện thoại.

Ôi trời ơi, hôm nay sẽ là một ngày dài.
.

.

Mất hơn hai tiếng để Utahime di chuyển đến căn hộ của mình ở Kyoto. May mắn là trên đường đi, cô chỉ và đầu vài lần vì vô chưa quen với chiều cao 6 feet này.

Trong lúc chuẩn bị, cô phát hiện ra lý do mọi thứ xung quanh cô sáng rực như vậy không phải là vì đã muộn ( vẫn là 4 giờ sáng ) mà vì Gojo sở hữu sáu con mắt. Bây giờ cô đã hiểu tại sao anh luôn đeo cái khăn bịt mắt ngớ ngẩn đó.

Cô điều chỉnh kính râm khi đến căn hộ của mình và nhanh chóng nhập mật khẩu để mở cửa trước. Cô phát hiện Gojo nằm ngổn ngang trên ghế sofa trong cơ thể cô.

" Utahime! ". Anh đứng dậy nhưng dừng lại giữa chừng khi nhìn thấy trang phục cô mặc. " Chị đến đây trong bộ đồ ngủ của tôi à? ". Anh hỏi một cách khó tin.

" Đó không phải là điều đáng lo ngại nhất của cậu! "

Anh cười " Thật là cáu kỉnh~ Ồ, nhưng mà tôi vẫn trông điển trai khi mặc đồ ngủ". Anh giả vờ chụp ảnh bằng hai tay. "Được ở trong cơ thể của Gojo Satoru là một trong những phước lành đấy, chị biết mà "

" Nhưng không phải khi cậu ở trong cơ thể tôi ". Cô chế giễu.

Cô ngồi xuống ghế bên cạnh anh, thật kỳ lạ, rất kỳ lạ khi nhìn thấy bản thân mình trong góc nhìn của người khác .

Hai người đều thảo luận về lời nguyền và cả hai đồng ý ( lần đầu tiên ) rằng nó phải là từ sự kiện đêm qua. Gojo đã không nhắc đến việc đầu anh đã đau nhức từ đêm qua. Tiếng thét của linh hồn bị nguyền rủa đó thực ra có sức mạnh. Nhìn thấy vẻ lo lắng trên khuôn mặt cô ( của anh? ), Gojo an ủi cô rằng nó sẽ không kéo dài quá một ngày. Và anh nói rằng anh đang cố gắng tìm cách để đưa mọi thứ trở lại bình thường mà không cần phải chờ quá lâu.

" Trong khi đó, cậu đừng có ăn uống gì "

" Cái gì! Sao chị có thể tàn nhẫn quá vậy?"

" Gojo, tôi không muốn dùng nhà vệ sinh trong cơ thể cậu "

" Ôi, về điều đó... ". Anh rên rỉ. " Tôi cũng phải đi tiểu "

Cô nhìn anh với ánh mắt kinh hoàng.

" Nhịn . tiếp. đi "

" Tôi đã nhịn lâu rồi! Chị bảo tôi đừng, tôi đã chờ chị "

" Thì cố nhịn chút đi, Shoko đang trên đường đến đây! " cô van xin. Shoko đã nói rằng cô sẽ ghé qua để kiểm tra hai người họ. Hy vọng cô ấy có thể giải được lời nguyền.

" Utahime! " anh kêu lớn. Ugh, anh trông thật thảm hại khi ở trong cơ thể cô, anh khép chặt hai chân mình lại. " Ôi không, không. Nó sắp ra rồi! "

" ARGH, ĐƯỢC RỒI!! " cô hét lên. " Nhưng với một điều kiện, cậu phải bịt mắt lại! ". Cô không cho phép anh được nhìn bất cứ thứ gì bên dưới.

Anh cố gắng cựa quậy, khi cô cố buộc ruy băng quanh mắt anh. " Được rồi, xong rồi "

" Cuối cùng! ". Anh nói và loạng choạng lao vào phòng tắm

" Không được nhìn trộm! " cô hét lên với anh.

Utahime thở dài thất vọng. Mới 6 giờ sáng thôi mà cô đã kiệt sức rồi.

Một lát sau, anh bước ra khỏi phòng tắm và ngồi im lặng bên cạnh cô trên ghế sofa.

" Tôi chưa bao giờ đi tiểu khi ngồi ". Anh nói với vẻ ngạc nhiên, cô đập tay lên trán.

" Cậu có thực sự phải nói không? "

" Thật sự rất thú vị! ". Anh liếc nhìn cô.

" Tôi cũng sử dụng vòi xịt vệ sinh- "

" Gojo- "

" Tôi đã rất ngạc nhiên- "

" Dừng lại- "

" Nhưng cảm giác thật dễ chịu- "

Cô nhăn mặt nhìn anh. " Gojo, đừng nói nữa "

' Tên ngốc đó không biết xấu hổ sao? Làm sao cậu ta có thể nói chuyện đó một cách bình thường như vậy? ' . Cô nghĩ và mặt đỏ bừng.

May mắn thay, anh quyết định bỏ qua chủ đề đó. Anh cầm lấy điều khiển và bật TV của cô. Chuyển kênh sang một bộ phim truyền hình nào đó,anh nói " Ồ, tôi thích bộ phim này! ". Anh ngả lưng và gác chân lên bàn cà phê của cô.

Utahime càu nhàu.

Sau khi nói về chuyện đi vệ sinh, cô không thể tiếp tục làm lơ cơn buồn tiểu mà cô bắt  đầu cảm thấy ở vùng dưới của mình. Cô đã không uống một giọt nước nào kể từ khi thức dậy, nhưng có vẻ như mọi cố gắng của cô đều vô ích. Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng khi cô cố gắng kiểm soát hơi thở.

" Này Hime, dừng lại đi ". Anh vỗ nhẹ vào đùi đang run của cô.

Cô càu nhàu lần nữa và bắt chéo chân lại

" Chị bị làm sao vậy? "

" Tôi phải đi vệ sinh! ". Cô kêu lên. Cô tự nhủ rằng đây không phải là một vấn đề lớn. Cô đã 31 tuổi rồi, cô có thể chịu được việc đi tiểu bằng, ừm, cơ quan sinh dục của đàn ông, đúng không?

Sai, cô hoàn toàn sai lầm.

.

.

Cô thấy mình đứng trước bồn cầu, với Gojo ở ben cạnh đang hướng dẫn cô cách làm. Gojo đang hướng dẫn cô cách đi tiểu. Cô chưa bao giờ tưởng tượng ra điều nhục nhã hơn thế này trong suốt cuộc đời mình. Mặt cô đỏ ửng.

" Cậu không thể giữ được sao? "

" Hả? Tôi á?! "

" ... "

" Chị muốn tôi làm không? "

" ... "

Gojo nháy mắt với cô. " Tôi không phiền đâu "

" Ugh, Gojo! "

" Đau đấy, cẩn thận chứ! Chị sẽ tự làm mình bầm tím đấy! " Anh xoa vai một cách dịu dàng.

" Cậu đáng bị như vậy! ". Cô khịt mũi.

" Được rồi, được rồi, tôi chỉ đang giúp chị vì tôi là người tốt được chưa? ". Gojo nói với giọng cằn nhằn. Má anh đỏ bừng cho thấy ngay cả anh cũng cảm thấy ngại ngùng trong tình huống này.

Cô nhắm chặt mắt khi thấy anh kéo quần cô xuống và hướng dẫn... thứ đó. Cô gần như ngất xỉu khi nhận ra muộn rằng thực tế, chính bàn tay cô đang cầm... thứ của mình. Ôi chúa ơi, làm ơn hãy giết con đi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro