Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim SungKyu bước đến gần Nam WooHyun , Nam WooHyun đầu cũng không dám ngẩng lên, bị buộc lui về phía sau một bước , trong lòng hoảng rất loạn."Ai nha" rốt cục Woohyun bị dồn đến góc tường, tấm lưng tựa lập tức tựa vào trên tường, dọa chính cậu nhảy dựng, kêu ra tiếng, theo bản năng nhìn thoáng qua Kim SungKyu , lại vội vàng cúi đầu. Kim SungKyu cảm thấy được Woohyun như vậy thực sự đáng yêu, vì thế lại từng bước đi đến gần , Nam Woohyun sợ tới mức giao thân xác kế vách tường, cố gắng không cùng Kim SungKyu tiếp xúc, đầu cũng chuyển hướng một bên, tròng mắt rủ xuống, lại bởi vì khẩn trương mà không tự giác cắn môi. Kim SungKyu thấy có vẻ vui, liền đưa hai tay chống tại trên tường, đem Nam Woohyun khóa giữa chính mình cùng tường , cúi đầu xem Nam Woohyun , Woohyun cảm giác được SungKyu cách mình càng ngày càng gần, càng khẩn trương lông mi đều mặt nhăn lên. Lúc này, Kim SungKyu dùng một bàn tay nhẹ nhàng nâng cằm Nam Woohyun lên , đem đầu của cậu chuyển hướng đối diện với chính mình, phát hiện Nam Woohyun vẫn đang rủ tròng mắt xuống không nhìn chính mình, vì thế lại đem cằm ở tay lần nữa nâng lên, Nam Woohyun rốt cục bất đắc dĩ cùng Kim SungKyu tầm mắt giao nhau, nhìn thấy kim SungKyu trong ánh mắt chỉ có cái bóng của mình, thâm thúy phảng phất muốn đem chính mình hút vào , lại bắt đầu muốn trốn tránh. Cảm giác được điểm ấy Kim SungKyu hơi dùng lực tay ngay cằm của Woohyun để giữ chặt , không cho cậu quay đầu, Nam Woohyun phát hiện mình không thể duy chuyển đầu lại theo bản năng nhìn Kim SungKyu, trong nháy mắt, Kim SungKyu nhẹ nhàng mà hôn Nam Woohyun ."Ơ" Nam Woohyun hoảng hồn, lập tức trừng lớn hai mắt, hai tay vội vàng để ở ngực của Kim SungKyu , muốn muốn đẩy hắn ra , nhưng trong ánh mắt cũng chỉ có khuôn mặt đầy tình cảm của Kim SungKyu , trong lúc nhất thời thấy có điểm ngây người. Kim SungKyu cảm giác được Nam Woohyun không có chống đối lại nụ hôn của mình, vì thế càng tiến một bước, có điểm bá đạo cạy mở hàm răng ngăn nắp , xâm nhập đến khoang miệng giữa, tay cũng buông lỏng cằm ra , chống hai cánh tay trên tường, cảm giác được lưỡi của Nam Woohyun vừa cứng ngắt vừa khẩn trương, khóe miệng nhẹ nhàng giơ lên. Nam Woohyun toàn thân đều cứng lại một lúc , chỉ ngơ ngác mà cảm nhận ,cảm giác ấm áp đi qua mọi nơi trên thân thể , mặc dù chính mình cái gì đều không làm được, nhưng hôn lại không ngừng được , càng hôn càng sâu , Nam Woohyun cảm giác được thân thể của chính mình cũng bắt đầu vô lực, chỉ có thể càng ngày càng tựa vào thân thể của Kim Sungkyu , tiếp tục như vậy không được, dùng hai tay còn lại một chút lực đẩy Kim Sungkyu ra , nhưng Kim SungKyu lại không thèm để ý chút nào, thậm chí càng hôn càng sâu, Nam Woohyun rốt cục ngay cả sức lực đều không còn , ánh mắt cũng không biết khi nào thì nhắm lại.

Qua một lát sau, Nam Woohyun cảm giác được chính mình có chút không thở nổi , chính là Kim SungKyu một chút ý thức buông mình ra cũng không có, đành phải lấy tay nhẹ nhàng đánh lên ngực lên Kim Sungkyu , kỳ thật Kim Sungkyu đã cảm giác được "đứa trẻ" trong lòng có chút thở không được , nhưng chỉ có thể luyến tiếc buông ra, không còn cách nào Nam Woohyun đành phải đánh vào người hắn với tần suất càng lúc càng nhanh, cũng càng ngày càng dùng sức, còn hơi có chút giãy dụa, hắn đành phải chậm rãi rời buông đôi môi ra, còn luyến tiếc liếm một chút. Nam Woohyun lúc này chẳng quan tâm những việc này, chỉ biết có thể thở dốc, liền nhanh chóng mồm to hút vào không khí mới mẻ, cảm thấy thở được ít nhiều liền nén giận nhìn Kim Sungkyu một cái, giống như đang trách cứ hắn cố chấp hôn chính mình, nhưng lại không sớm buông ra, làm cho mình vất vả như vậy. Nhìn thoáng qua lúc sau Nam Woohyun phát giác thân thể của chính mình vẫn là không nhúc nhích được, còn không có khí lực, vẫn là chỉ có thể dựa vào thân thể của Kim Sungkyu , vì thế lại ngượng ngùng cúi đầu, ngay cả mình đều không có ý thức được hoàn toàn gục vào trong lòng của Kim SungKyu , hai tay vẫn là để lên khoang ngực của Kim SungKyu , cảm giác được nhịp tim mạnh mẽ của hắn , cảm nhận được cái ôm ấm áp của hắn , trong lòng mình lại bất ổn loạn muốn chết. Cứ như vậy nằm một hồi, Kim Sungkyu phá tan sự tĩnh lặng trước, mở miệng nói một câu nhưng rồi lại làm cho Nam Woohyun thiếu chút nữa bùng nổ "Thế nào, còn không có sức lực đứng vững hả ?" "Anh nói cái gì" Nam Woohyun tức giận đến lập tức ngẩng đầu lên, mang trên mặt đỏ ửng, môi cũng có chút sưng đỏ, sáng trông suốt lóe sáng bóng, "Ai nói tôi..." Xem Nam Woohyun đều giận đến bĩu môi , Kim SungKyu càng phát ra cảm giác buồn cười, muốn trêu chọc hắn, vì thế đột nhiên hướng lui về phía sau từng bước, bất đắc dĩ Nam Woohyun quả thật còn không có khí lực chính mình đứng vững, lại bị Kim Sungkyu đột nhiên lui ra phía sau lóe lên một cái, trong lòng vốn liền loạn thân thể của cậu mất đi trọng tâm, hướng người trước mắt trong lòng ngưng tụ đánh một chút, hai tay bởi vì vì sợ hãi ngã sấp xuống , theo bản năng bắt lấy áo của Kim SungKyu, như vậy so với vừa rồi ôm còn muốn càng gần sát, Nam Woohyun lại ngượng ngùng cúi đầu. Kim SungKyu thấy lại cảm thấy vui, vì thế ôm lấy hắn nhẹ nhàng vỗ vào lưng cậu một cái , cười nói "Còn nói không phải đâu." Nam Woohyun tự biết đuối lý, cũng không dám ngẩng đầu, liền đem vùi đầu được thấp hơn, miệng thì vẫn còn than thở một câu " không phải vậy mà..." .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro